“Cáp. Thật sự là không nghĩ tới a. Sự hung ác của ngươi cùng “người kia” khi lộ ra thì càng hơn hắn a! Nhưng ”. Long Tại Vũ có chút thê lương cười cười, chưa đem câu nói kế tiếp nói ra khỏi miệng. Nhưng vì cái gì vẫn muốn thương tổn ta? Ta lại làm sai cái gì? “Ta chỉ là rất thích ngươi”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ tươi cười rất là chói mắt. Là ta làm cho hắn lộ ra loại vẻ mặt này sao? Hay là “người kia” trong miệng hắn?

“Cáp cáp cười một cái “lấy tên là yêu” a!”. Long Tại Vũ châm chọc cười cười: ” Lấy danh nghĩa này còn lần lượt thương tổn người khác chính là “thích” của ngươi? Cái gì cảm tình? Cái gì thích? Cái gì yêu? Đều là gặp quỷ thôi! Lão tử không tin!”.

“Ngươi đã bị thương tổn sâu như thế?”. Hiên Viên Thiên Hành hơi hơi thở dài. Vì cái gì mình không gặp được hắn sớm một chút?

“Sâu cái gì?”. Long Tại Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt một cái. Người này thật sự là càng ngày càng làm cho người ta chán ghét!

“Hảo. Cùng ta không quan hệ”. Hiên Viên Thiên Hành nhẹ nhàng lắc đầu. Vẫn là quá nhanh sao?

“Vốn chính là. Ta phải nghỉ ngơi, ngươi không cần nói nữa”. Long Tại Vũ nhắm hai mắt lại không hề để ý tới Hiên Viên Thiên Hành.

Hiên Viên Thiên Hành bình tĩnh nhìn Long Tại Vũ một hồi lâu mới xoay người đùa nghịch một con thỏ khác. Lần này thông minh không có trực tiếp lấy ngọn lửa trên tay nướng con thỏ, mà là châm củi đốt. Sau đó chờ ngọn lửa trên tay biến mất lại đi quay con thỏ!

Long Tại Vũ nhắm mắt lại không biết là ngủ chưa? Hiên Viên Thiên Hành máy móc chuyển động bắt tay vào làm thỏ không biết suy nghĩ cái gì?

“Ngô ”. Long Tại Vũ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, có chút thống khổ nhăn lại mi.

“Làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành phục hồi tinh thần thần vội vàng bỏ lại con thỏ trong tay, đi đến trước mặt Long Tại Vũ.

“Đau quá ”. Long Tại Vũ sắc mặt đột nhiên trắng bệch, bên trong tử mâu (con ngươi tím) lộ vẻ thống khổ!

“Khải nhi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành không biết phải làm sao đỡ lấy hai vai Long Tại Vũ.

“Buông tay ”. Long Tại Vũ không biết như thế nào phá tan thân thể hạn chế, một phen đẩy ra Hiên Viên Thiên Hành, chính mình hai tay che ngực trên mặt đất không ngừng quay cuồng.

“Khải nhi, rốt cuộc đau làm sao? Sao lại thế này?”. Hiên Viên Thiên Hành lo lắng ôm lấy Long Tại Vũ đang càng phát ra thống khổ, vừa mới hoàn hảo như thế nào đột nhiên liền biến thành như vậy?

“Lòng ta đau quá đau quá ”. Long Tại Vũ coi như cứu mạng rơm rạ bắt lấy bả vai Hiên Viên Thiên Hành.

“Đau lòng? Là làm sao?”. Hiên Viên Thiên Hành khoát lên mạch tượng của Long Tại Vũ, nhưng không phát hiện dị thường.

“Đau quá ”. Long Tại Vũ cả người run rẩy lợi hại, càng thêm dùng sức bắt lấy Hiên Viên Thiên Hành, móng tay phá hư quần áo hắn, mơ hồ có máu loãng chảy ra!

“Không trúng độc a! Rốt cuộc sao lại thế này?”. Hiên Viên Thiên Hành không để ý tới Long Tại Vũ hai tay chộp vào vai mình, lo lắng bất lực ôm chặt hắn!

“Ngô đau quá ”. Long Tại Vũ dùng sức ngăn chặn ngực, là cái gì? Vì cái gì trong lòng có cảm giác bị xé rách tạo nên thống khổ?

Hiên Viên Thiên Hành lo lắng chặt chẽ ủng trụ Long Tại Vũ. Hắn không có bị thương, cũng không có trúng độc, chẳng lẽ là cổ?

Long Tại Vũ dần dần bình ổn xuống, mấy sợi tóc màu bạc vì mồ hôi dính ở trên mặt, bên trong đôi mắt bởi vì thống khổ mà có chút mê ly. Môi đỏ tươi bị cắn chặt mà nổi lên tơ máu

Hiên Viên Thiên Hành nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Hiện tại Long Tại Vũ nhìn qua rất là mị hoặc! Cái loại này kết hợp thống khổ yếu ớt tạo thành ma mị, làm cho người ta nhịn không được trầm luân, có loại xúc động muốn xông đến sau đó hung hăng làm nhục hắn!

“Ta không sao. Ngươi có thể buông ra”. Long Tại Vũ thanh âm có chút khàn khàn. Hắn cũng không hiểu được vì sao đột nhiên lại thống khổ như vậy?

Hiên Viên Thiên Hành bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, thế nên không nghe thấy Long Tại Vũ nói.

“Uy”. Long Tại Vũ không hờn giận nhăn lại mi, tay phải nâng quyền đánh. Mẹ nó. Nói hắn buông tay còn không buông, thật sự muốn chết!

“Ngô!”. Hiên Viên Thiên Hành ăn đau nhìn Long Tại Vũ: “Tại sao đánh ta?”.

“Lão tử bảo ngươi buông tay!”. Long Tại Vũ cắn răng hung tợn trừng mắt Hiên Viên Thiên Hành. Nha! Cư nhiên hắn giả ngu!

“Ta không có nghe thấy”. Hiên Viên Thiên Hành có chút ủy khuất xoa ứ thanh trên mặt. Ánh mắt ai oán nhìn Long Tại Vũ!

“Ngươi ngươi ”. Long Tại Vũ bị biểu tình ủy khuất của Hiên Viên Thiên Hành, ánh mắt ai oán sợ tới mức rớt một tầng da gà. Này người này hết cứu

“Ngươi trước đi nướng thỏ đi! Đợi lát nữa chúng ta đi”. Long Tại Vũ vô lực mở miệng. Hiện tại mình không điên lên thật sự là kỳ tích!

“Bộ dáng hiện tại của ngươi ”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ hiện tại nhăn lại mi. Nếu như vậy đi ra ngoài nói không chừng sẽ đưa tới càng nhiều người đuổi giết! Ví dụ như hòa thượng với đạo sĩ!

“Bộ dáng ta làm sao?”. Long Tại Vũ khó hiểu nhìn nhìn trên người. Không phải long thân a!

“Ngươi nếu như vậy đi ra ngoài thid sẽ có một ít đạo sĩ, hòa thượng và vân vân đuổi giết!”. Hiên Viên Thiên Hành còn thật sự nhìn Long Tại Vũ: “Ngươi chẳng lẽ nghĩ muốn chúng ta có nhiều người hơn đến đuổi giết?”.

“Có cái gì? Cùng lắm thì tới một người sát một người! Đến một đôi sát một đôi!”. Long Tại Vũ đương nhiên trả lời, trong mắt sát khí chợt lóe rồi biến mất.

Hiên Viên Thiên Hành nhăn lại mi nhìn Long Tại Vũ. Hắn là long, xác nhận là có tính thú, vì sao Khải nhi có thể nói ra nói tàn nhẫn như thế? Chẳng lẽ mạng người ở trong mắt hắn liền đê tiện như vậy sao? (mimi: giống nhau cả thui hà) (beta: anh nói mà anh không ngẫm lại mình)

“Nếu ngươi không thể biến thành bộ dáng trước kia, chúng ta liền không đi ra! Cho dù chết già ở trong này cũng không ra!”.

“Uy, ngươi không cần quá đáng!”. Long Tại Vũ hú lên quái dị: “Lão tử như vậy đi ra ngoài sẽ kêu gọi ai khiến phát sinh chuyện gì?”.

“Sẽ gọi đến hòa thượng đạo sĩ! Tóm lại ta chính là sẽ không như vậy cho ngươi ra ngoài!”. Hiên Viên Thiên Hành ở trong lòng bỏ thêm một câu: Nếu bị gọi là hồ ly tinh thì làm sao bây giờ?

“Hảo. Ăn con thỏ liền biến trở về bộ dáng trước kia!”. Long Tại Vũ quát to một tiếng, dỗi không hề để ý tới Hiên Viên Thiên Hành! Mà trong lòng thì nghĩ: Có cơ hội lão tử nhất định đem ngươi chỉnh!

Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ bộ dáng có chút tính trẻ con, có chút sủng ái cười cười. Khải nhi vẫn là như vậy hảo!

Ai. Lão cha ta không phải thực bổn (ngốc)? Long Tại Vũ ở trong lòng khóc thét một tiếng. Nghĩ muốn hắn đường đường vương tử long tộc cư nhiên bị một nhân loại quản lý gắt gao! Nếu để cho lão cha hắn biết có thể hay không sẽ lên cơn sốc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện