“Liên Tâm Liên Tâm ngươi thức dậy chưa? Chúng ta đi thôi ” Long Tại Vũ đứng ở cửa phòng của Tô Liên Tâm. Lần này hắn không có trực tiếp xông vào, mà là rất lễ phép gõ cửa.
“Liên Tâm chúng ta phải đi nga ” Long Tại Vũ đợi thật lâu vẫn không thấy Tô Liên Tâm đáp lại, lại gõ cửa.
“Ta đi vào nga ” Long Tại vũ nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện bên trong không có ai, kinh ngạc mở miệng: “người đâu?”
“Ngươi là nói bọn họ sao?” Thanh âm của Hoa Luân từ phía sau Long Tại Vũ vang lên: “Thi Dương sợ ngươi cùng lão bà của hắn “bỏ trốn”, nửa đêm hôm qua đã mang Tô Liên Tâm đi rồi. Phỏng chừng cả “Hoa tẫn cốc” này, cũng chỉ có ngươi là không biết mà thôi.”
“Các ngươi là cố ý phải không?” Long Tại Vũ tức giận nhìn Hoa Luân: “Đừng tưởng rằng ta lần nào cũng sẽ lạc đường!” “Chúng ta chính là cố ý.” Hoa Luân đắc ý nhìn Long Tại Vũ: “Ngươi có thể tự mình đi ra ngoài mà. Không phải chỉ là một khu rừng nhỏ thôi sao!”
“Ta ta đi cho các ngươi xem.” Long Tại Vũ đẩy ra Hoa Luân đang chặn trước mặt: “Ta cũng không tin ta không thể đi ra.”
“Ta cũng tin tưởng ngươi không thể đi ra. ” Hoa Luân từ phía sau nói vọng theo Long Tại Vũ: “ Lúc ngươi đi, nhớ mang theo nhiều lương khô một chút. Vạn nhất đi ra không được cũng không cần chạy loạn. Cứ ở yên một chỗ, chờ chúng ta đến tìm ngươi. Còn nữa, ngươi không nhớ đường đi ra ngoài cũng không việc gì, chính là đừng không nhớ đường trở về nga.”
“Ngươi ngươi cút một bên cho ta ” Long Tại Vũ hướng trở về phòng lấy hành lý, lại lao ra cửa: “Bổn thiếu gia sẽ tự đi ra cho ngươi xem.” style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Ta đây chờ nga ” Thanh âm Hoa Luân lạnh lùng truyền đến.
“Đáng giận. Ta nhất định đi ra ngoài cho ngươi xem.” Long Tại Vũ đi về phía trước, trên đường đi không ngừng lẩm nhẩm.
Cũng là nơi này
Cũng là rừng cây này
Cũng lại lạc đường
Long Tại Vũ buồn bực đi qua đi lại. Cũng cùng một chỗ, chỉ thiếu cái người đã từng gặp ở nơi này mà thôi
“Ngươi là đang tìm ta sao?” Thanh âm quen thuộc từ trên cây truyền đến. Long Tại Vũ theo phản xạ nhìn về nơi vọng ra âm thanh. Khi nhìn thấy người đang ở trên cây, hắn cảnh giác lùi về phía sau mấy bước.
“Ngươi sao lại ở nơi này?” Long Tại Vũ cảnh giác nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn không phải hẳn là ở hoàng thành sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? “Chúng ta là ở chỗ này gặp nhau, bảo bối nhi không nhớ sao?” Hiên Viên Thiên Hành từ trên cây nhảy xuống: “Ngươi muốn đi đâu? Là đi tìm ta sao?”
“Ít tự kỷ đi.” Long Tại Vũ lui về phía sau vài bước: “Ngươi đừng qua đây! Từ khi ta gặp ngươi không có chuyện gì tốt cả!!”
“Bảo bối đừng nói như thế! Ta biết trước kia là ta không đúng. Cho ta giải thích được không?” Hiên Viên Thiên Hành quả nhiên đứng ở tại chỗ, có chút ai oán nhìn Long Tại Vũ.
“Ngươi giải thích? Hôm nay thái dương không có mọc từ hướng tây a. Nói mau, mục đích của ngươi là gì. Bằng không ta sẽ không khách khí!” Long Tại Vũ vẫn như trước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn muốn giải thích? Buồn cười
“Ta nói thật đánh gảy gân chân của ngươi là ta sai. Bức ngươi ăn “Hóa công tán” cũng là ta sai. Xin ngươi tha thứ cho ta đi.”
“Ngươi không phải là người khác dịch dung chứ?” Long Tại Vũ nhìn chằm chằm Hiên Viên Thiên Hành đang đứng trước mặt.
“Sao lại có thể. Ai dám dịch dung thành hình dáng của ta. Trừ phi hắn không muốn sống nữa!” Hiên Viên Thiên Hành vẻ mặt ngạo nghễ, mở miệng.
“ Ngươi không phải chỉ là tự kỷ bình thường ” Long Tại Vũ cảm giác không còn lời nào để nói.
“Vậy là ngươi tha thứ cho ta!” Hiên Viên Thiên Hành làm ra vẻ muốn đi đến ôm Long Tại Vũ.
“Đứng lại. Không được tới gần ta.” Trước khi vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của hắn, Long Tại Vũ không muốn mạo hiểm!
“Ta không đáng tín nhiệm như vậy sao?” Hiên Viên Thiên Hành hơi cười khổ.
“Ta đây đánh gảy gân chân của ngươi, để ngươi tàn phế cả đời, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?” Long Tại Vũ lạnh lùng cười. Giả vờ đáng thương sao? Chiêu này khi hắn ba tuổi đã biết dùng rồi!
“Ta biết ta sai rồi ”
“Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?” Long Tại Vũ đánh gảy lời nói của Hiên Viên Thiên Hành. Hắn rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
“Ta đang đợi ngươi a. Từ khi chân có thể đi lại, ta luôn ở đây đợi ngươi.” Hiên Viên Thiên Hành nghiêm túc nhìn Long Tại Vũ: “Những ngày ở nơi đây ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ta biết ta sai rồi. Ta không nên đánh gảy gân chân của ngươi. Xin ngươi tha thứ cho ta đi!”
“Phụ hoàng ngươi rốt cuộc muốn làm gì a?” Long Tại Vũ xem như bị hắn đánh bại. Lâu như vậy còn chưa nói đến vấn đề chính a.
“Không a. Chính là muốn cùng đi với ngươi mà thôi.” Hiên Viên Thiên Hành thấy Long Tại Vũ đã dịu xuống, lập tức được một tấc lại lấn một thước, vội tới gần.
“Ta còn có việc, không thể đi cùng ngươi. ” Nghĩ muốn cùng đi? Lừa tiểu hài tử ba tuổi sao!
“Thật mà. Ta đem mọi việc đều giao lại cho Vô. Bây giờ cũng sẽ không cản trở ngươi. “Hiên Viên Thiên Hành vội vàng mở miệng. Hoàn toàn không để cho Long Tại Vũ có cơ hội phản đối.
“Có ai từng nói với ngươi là ngươi rất vô lại chưa ” Long Tại Vũ cảm giác gân xanh trên trán mình đang kịch liệt vận động.
“Không có a ” Ai dám a! Chỉ sợ còn chưa nói đã bị chém rồi.
“Ta nói ngươi đừng quấn quít lấy ta. Ta chán ghét cái chỗ kia.” (ý em ấy là hoàng cung)
“Ta biết a. Cho nên ta đi ra cùng ngươi a.” Hiên Viên Thiên Hành mở miệng, dường như không hiểu ý tứ của Long Tại Vũ.
“Ngươi tùy ngươi đi! Muốn theo tới khi nào thì theo, chỉ cần lúc ta làm việc đừng cản trở ta là được rồi.
“Ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ không trở ngại ngươi.” Hiên Viên Thiên Hành tự mình làm một cái tư thế thắng lợi. Hắn đã biết tiểu Vũ là người mạnh miệng mềm lòng mà
Long Tại Vũ mắt nhìn Hiên Viên Thiên Hành đi theo sau hắn, âm thầm thở dài. Mình làm sao vậy, tại sao lại để hắn đi cùng?
“Uy ” Long Tại Vũ đột nhiên ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Hiên Viên Thiên Hành khó hiểu nhìn Long Tại Vũ.
“Ngươi dẫn đường a. Ta lại không biết đường này phải đi như thế nào.” Long Tại Vũ tức giận mở miệng. Hắn cũng không phải không biết mình sẽ lại lạc đường
“Vậy ngươi đi theo ta.” Hiên Viên Thiên Hành cười trộm một chút. Vật nhỏ, ta không sợ sẽ không bắt được ngươi!
“Liên Tâm chúng ta phải đi nga ” Long Tại Vũ đợi thật lâu vẫn không thấy Tô Liên Tâm đáp lại, lại gõ cửa.
“Ta đi vào nga ” Long Tại vũ nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện bên trong không có ai, kinh ngạc mở miệng: “người đâu?”
“Ngươi là nói bọn họ sao?” Thanh âm của Hoa Luân từ phía sau Long Tại Vũ vang lên: “Thi Dương sợ ngươi cùng lão bà của hắn “bỏ trốn”, nửa đêm hôm qua đã mang Tô Liên Tâm đi rồi. Phỏng chừng cả “Hoa tẫn cốc” này, cũng chỉ có ngươi là không biết mà thôi.”
“Các ngươi là cố ý phải không?” Long Tại Vũ tức giận nhìn Hoa Luân: “Đừng tưởng rằng ta lần nào cũng sẽ lạc đường!” “Chúng ta chính là cố ý.” Hoa Luân đắc ý nhìn Long Tại Vũ: “Ngươi có thể tự mình đi ra ngoài mà. Không phải chỉ là một khu rừng nhỏ thôi sao!”
“Ta ta đi cho các ngươi xem.” Long Tại Vũ đẩy ra Hoa Luân đang chặn trước mặt: “Ta cũng không tin ta không thể đi ra.”
“Ta cũng tin tưởng ngươi không thể đi ra. ” Hoa Luân từ phía sau nói vọng theo Long Tại Vũ: “ Lúc ngươi đi, nhớ mang theo nhiều lương khô một chút. Vạn nhất đi ra không được cũng không cần chạy loạn. Cứ ở yên một chỗ, chờ chúng ta đến tìm ngươi. Còn nữa, ngươi không nhớ đường đi ra ngoài cũng không việc gì, chính là đừng không nhớ đường trở về nga.”
“Ngươi ngươi cút một bên cho ta ” Long Tại Vũ hướng trở về phòng lấy hành lý, lại lao ra cửa: “Bổn thiếu gia sẽ tự đi ra cho ngươi xem.” style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Ta đây chờ nga ” Thanh âm Hoa Luân lạnh lùng truyền đến.
“Đáng giận. Ta nhất định đi ra ngoài cho ngươi xem.” Long Tại Vũ đi về phía trước, trên đường đi không ngừng lẩm nhẩm.
Cũng là nơi này
Cũng là rừng cây này
Cũng lại lạc đường
Long Tại Vũ buồn bực đi qua đi lại. Cũng cùng một chỗ, chỉ thiếu cái người đã từng gặp ở nơi này mà thôi
“Ngươi là đang tìm ta sao?” Thanh âm quen thuộc từ trên cây truyền đến. Long Tại Vũ theo phản xạ nhìn về nơi vọng ra âm thanh. Khi nhìn thấy người đang ở trên cây, hắn cảnh giác lùi về phía sau mấy bước.
“Ngươi sao lại ở nơi này?” Long Tại Vũ cảnh giác nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn không phải hẳn là ở hoàng thành sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? “Chúng ta là ở chỗ này gặp nhau, bảo bối nhi không nhớ sao?” Hiên Viên Thiên Hành từ trên cây nhảy xuống: “Ngươi muốn đi đâu? Là đi tìm ta sao?”
“Ít tự kỷ đi.” Long Tại Vũ lui về phía sau vài bước: “Ngươi đừng qua đây! Từ khi ta gặp ngươi không có chuyện gì tốt cả!!”
“Bảo bối đừng nói như thế! Ta biết trước kia là ta không đúng. Cho ta giải thích được không?” Hiên Viên Thiên Hành quả nhiên đứng ở tại chỗ, có chút ai oán nhìn Long Tại Vũ.
“Ngươi giải thích? Hôm nay thái dương không có mọc từ hướng tây a. Nói mau, mục đích của ngươi là gì. Bằng không ta sẽ không khách khí!” Long Tại Vũ vẫn như trước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn muốn giải thích? Buồn cười
“Ta nói thật đánh gảy gân chân của ngươi là ta sai. Bức ngươi ăn “Hóa công tán” cũng là ta sai. Xin ngươi tha thứ cho ta đi.”
“Ngươi không phải là người khác dịch dung chứ?” Long Tại Vũ nhìn chằm chằm Hiên Viên Thiên Hành đang đứng trước mặt.
“Sao lại có thể. Ai dám dịch dung thành hình dáng của ta. Trừ phi hắn không muốn sống nữa!” Hiên Viên Thiên Hành vẻ mặt ngạo nghễ, mở miệng.
“ Ngươi không phải chỉ là tự kỷ bình thường ” Long Tại Vũ cảm giác không còn lời nào để nói.
“Vậy là ngươi tha thứ cho ta!” Hiên Viên Thiên Hành làm ra vẻ muốn đi đến ôm Long Tại Vũ.
“Đứng lại. Không được tới gần ta.” Trước khi vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của hắn, Long Tại Vũ không muốn mạo hiểm!
“Ta không đáng tín nhiệm như vậy sao?” Hiên Viên Thiên Hành hơi cười khổ.
“Ta đây đánh gảy gân chân của ngươi, để ngươi tàn phế cả đời, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?” Long Tại Vũ lạnh lùng cười. Giả vờ đáng thương sao? Chiêu này khi hắn ba tuổi đã biết dùng rồi!
“Ta biết ta sai rồi ”
“Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?” Long Tại Vũ đánh gảy lời nói của Hiên Viên Thiên Hành. Hắn rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
“Ta đang đợi ngươi a. Từ khi chân có thể đi lại, ta luôn ở đây đợi ngươi.” Hiên Viên Thiên Hành nghiêm túc nhìn Long Tại Vũ: “Những ngày ở nơi đây ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ta biết ta sai rồi. Ta không nên đánh gảy gân chân của ngươi. Xin ngươi tha thứ cho ta đi!”
“Phụ hoàng ngươi rốt cuộc muốn làm gì a?” Long Tại Vũ xem như bị hắn đánh bại. Lâu như vậy còn chưa nói đến vấn đề chính a.
“Không a. Chính là muốn cùng đi với ngươi mà thôi.” Hiên Viên Thiên Hành thấy Long Tại Vũ đã dịu xuống, lập tức được một tấc lại lấn một thước, vội tới gần.
“Ta còn có việc, không thể đi cùng ngươi. ” Nghĩ muốn cùng đi? Lừa tiểu hài tử ba tuổi sao!
“Thật mà. Ta đem mọi việc đều giao lại cho Vô. Bây giờ cũng sẽ không cản trở ngươi. “Hiên Viên Thiên Hành vội vàng mở miệng. Hoàn toàn không để cho Long Tại Vũ có cơ hội phản đối.
“Có ai từng nói với ngươi là ngươi rất vô lại chưa ” Long Tại Vũ cảm giác gân xanh trên trán mình đang kịch liệt vận động.
“Không có a ” Ai dám a! Chỉ sợ còn chưa nói đã bị chém rồi.
“Ta nói ngươi đừng quấn quít lấy ta. Ta chán ghét cái chỗ kia.” (ý em ấy là hoàng cung)
“Ta biết a. Cho nên ta đi ra cùng ngươi a.” Hiên Viên Thiên Hành mở miệng, dường như không hiểu ý tứ của Long Tại Vũ.
“Ngươi tùy ngươi đi! Muốn theo tới khi nào thì theo, chỉ cần lúc ta làm việc đừng cản trở ta là được rồi.
“Ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ không trở ngại ngươi.” Hiên Viên Thiên Hành tự mình làm một cái tư thế thắng lợi. Hắn đã biết tiểu Vũ là người mạnh miệng mềm lòng mà
Long Tại Vũ mắt nhìn Hiên Viên Thiên Hành đi theo sau hắn, âm thầm thở dài. Mình làm sao vậy, tại sao lại để hắn đi cùng?
“Uy ” Long Tại Vũ đột nhiên ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Hiên Viên Thiên Hành khó hiểu nhìn Long Tại Vũ.
“Ngươi dẫn đường a. Ta lại không biết đường này phải đi như thế nào.” Long Tại Vũ tức giận mở miệng. Hắn cũng không phải không biết mình sẽ lại lạc đường
“Vậy ngươi đi theo ta.” Hiên Viên Thiên Hành cười trộm một chút. Vật nhỏ, ta không sợ sẽ không bắt được ngươi!
Danh sách chương