Hỏi một người sống lại mười năm trước thích nhất làm việc gì? Sau khi điều tra, sự lựa chọn nhiều nhất là đầu tư.

Ví như phòng ở, ví như cổ phiếu……

Diệp Từ cũng không thoát khỏi vòng lẩn quẩn này. Nhưng cô không có tiền mặt, sở thích lớn nhất của cô bây giờ là đến các phòng đấu giá trong thành thị của game nhặt “Rác”.

Dĩ nhiên những thứ đó không thể xem hoàn toàn như rác.

Ai dám chắc những thứ bỏ đi ở thời điểm này về sau cũng sẽ vẫn như thế? Có thứ hiện giờ chẳng đáng một xu nhưng ít nhất vài năm nữa dù có mấy trăm hay cả ngàn đồng vàng cũng đừng mơ mà mua được.

Diệp Từ cảm thấy cô không hề giống một cô gái.

Cô không thích dạo phố, không thích mua trang sức, cũng không ăn diện. Nhưng mỗi khi tham gia đấu giá, bản tính của con gái của cô hiện rõ hẳn ra.

Chiến đấu đến cùng.

Thảo dược này, mảnh vỡ bảo thạch này, nguyên phụ liệu này… tất cả đều không thoát được cặp mặt của cô.

Trước khi mua đồ, Diệp Từ không quên đem trang bị gần đây cô kiếm được khi thông qua phó bản đến phòng đấu giá, dùng phương thức giấu tên gửi bán.

Tính đi tính lại, cô chẳng khác kẻ ‘tiêu tiền như rác’ là bao.

Mỗi ngày xoát phó bản cô kiếm được không ít trang bị, dù hiện giờ chưa mở ra hệ thống chuyển hoán tiền tệ thật và tiền tệ ảo trong game, nhưng dù bèo lắm thì một ngày ít nhất cô cũng thu nhập được hơn một ngàn đồng vàng, thế mà giờ tất cả tiền bạc cô có đều đổ vào sắm trang bị cả.

Vác bao hàng cô vừa săn được, Diệp Từ đến ngân hàng lớn nhất Thành Hồng Hồ.

“Tôi muốn mở kho hàng, loại có 50 ô!” Diệp Từ lấy ra một trăm kim tệ để trước mặt nhân viên giữ kho.

“A, hóa ra là tiểu thư Công Tử U, rất vui được gặp cô!” Người trông kho hàng giương mắt nhìn, vừa thấy Diệp Từ liền thay đổi sắc mặt, biểu tình nịnh nọt. nếu không phải do mặc quần áo, e là Diệp Từ có thể tưởng tượng ra được cái đuôi của ông ta đang không ngừng đung.

Người có thể khiến người giữ kho hàng phải nịnh bợ không dễ, ngoại trừ Danh vọng trong Thành Hồng Hồ đạt tới hữu nghị, thêm một điều kiện nữa là bạn có tiền. Tại ngân hàng của Thành Hồng Hồ tiêu phí một mức tiền nhất định.

Ví dụ như Diệp Từ, tài khoản ngân hàng của cô ở nơi này đã quá 5000 kim, giờ đã thành khách hàng lớn, người giữ kho hàng đương nhiên phải tận tâm tận lực hầu hạ.

Mở kho, Diệp Từ đem hàng hóa chất vào, lúc đang sắp xếp đồ lại, Kênh trò chuyện riêng bỗng nhiên vang lên: “Từ, cậu có đó không?”

Là Dịch Thương.

Cách nói của cậu có chút dè chừng, khiến người khác cảm giác cậu đang có chuyện khó nói.

“Mình đây, gì vậy?”

“Cậu bây giờ rảnh không?”

“Có.” Diệp Từ vừa trả lời vừa bắt đầu dọn dẹp kho hàng, đây là một việc tốn khá nhiều sức.

“Cậu có thể về Trụ sở Công Hội một chuyến không?”

Trụ sở Công Hội? Diệp Từ suy nghĩ một hồi, rất lâu rồi cô chưa về nơi ấy, lâu đến mức cô quên mình đã vào Công Hội.

“Có chuyện gì à?”

“Chị Lam kêu cậu về, nói có chuyện muốn thương lượng.” Giọng nói của Dịch Thương càng lúc càng nhỏ, cứ như bên cạnh cậu đang có ai đó và cậu không tiện nói chuyện.

“Chị Lam?” Diệp Từ không nhớ ra là ai, những người cô quen biết không có ai tên là “Chị Lam”.

“À…… Chị Lam là quản lý viên của Công Hội…….” Giọng nói Dịch Thương lại nhỏ vài phần, nếu không phải Diệp Từ chăm chú nghe, có lẽ cô đã không nghe thấy gì.

“Ừ, mình lập tức quay về.” Diệp Từ đoán tình huống hiện tại của Dịch Thương có thể không tiện lắm, cô không hỏi thêm, đồng ý yêu cầu của cậu liền tắt đi Kênh trò chuyện riêng.

Nhìn sự lộn xộn của kho, Diệp Từ thở dài một hơi, xem ra lần khác lại tới vậy. Rời kho hàng, Diệp Từ chạy đến bên Npc Công Hội, tiêu vài đồng lập tức thuận lợi truyền tống đến Trụ sở Công Hội.

So với lúc Diệp Từ lần đầu tiên đến, nơi này đã thay đổi không ít, chẳng những tòa nhà xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ngay cả những trang bị cũng cao cấp hơn hẳn. Thoạt nhìn Thiên Sơn Tà Dương đã đổ không ít tiền bạc vào Công Hội. Cô đứng bên cạnh Npc nhìn xem xung quanh, không biết nên đi đâu tìm Dịch Thương, vừa định cùng liên hệ cậu ấy, chợt nghe thì chợt nghe tiếng trò chuyện vang lên phía trong căn phòng phía bên phải của cô.

Giọng nữ, nghe có vẻ rất tức giận, thanh âm bén nhọn, âm điệu cao vút.

“Người bạn này của cậu rốt cuộc có chỗ nào giỏi hơn người khác! Vụng trộm chạy đi đánh phó bản, đã cướp First kill thì thôi, mấy lần Công Hội gọi hắn trở về đều đóng kênh trò chuyện! Giờ gọi được hắn về rồi nhưng người đâu? Người đâu? Hắn cho hắn là ai? Tưởng tôi không dám đá hắn ra khỏi Công hội à! Tôi nói cho cậu biết – Mặt Phải, Thiết Huyết Chiến Qua của chúng tôi cần một đoàn đội thống nhất, không phải loại người nghe theo chủ nghĩa cá nhân này……”

Diệp Từ tựa vào cửa, nhìn trong phòng tình huống.

Nữ Nhân loại Mục sư quay lưng về phía Diệp Từ không ngừng nổi giận với Mặt Phải, nhìn tư thế rõ ràng có chút giống như đang giương nanh múa vuốt. Mà Mặt Phải đang ngồi trên ghế chỉ cúi đầu, không hề đáp lại.

Diệp Từ quen bết nữ Nhân loại Mục sư này, hóa ra là Khổng Tước Lam. Lúc nãy Dịch Thương không nói rõ ràng là ai, nhưng hiện tại Diệp Từ chỉ nhìn bóng lưng của cô ta liền nhận ra.

Khổng Tước Lam, tổng quản lý nhân sự của Công Hội Thiết Huyết Chiến Qua. Ngoại hình xinh đẹp, trong công hội chiếm đa phần là con trai này nhờ gương mặt của mình cô có đủ tư bản để kiêu ngạo. Bởi vì là người đẹp, khó tránh khỏi có chút tính tình, con trai trong Công Hội đều dung túng cô, khiến cô ấy mắc phải bệnh công chúa.

Nhìn cô ấy đang phát giận chỉ biết, cô đã đắc tội lớn với vị này.

Dịch Thương bị Khổng Tước Lam mắng đến độ đầu không nâng dậy nổi, Diệp Từ vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa.

“Cốc cốc” tuy thanh âm không lớn, nhưng đủ để thông báo cho hai người trong phòng rằng có sự xuất hiện của người thứ ba.

Mặt Phải ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Từ đang dựa vào khung cửa, cậu kích động không thôi, chưa kịp mở miệng, đã bị Khổng Tước Lam giành trước.

“Cô là ai! Đến đây làm gì! Không thấy nơi này là văn phòng quản lý sao? Không tôi đang bận sao! Sao không có chút kỷ luật gì thế hả! Cô là người của phân đội nào! Nhanh báo danh!”

Diệp Từ nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng của Khổng Tước Lam, không hề động, ngay cả động tác dựa vào khung cửa cũng chẳng thay đổi, cô mỉm cười, chậm rãi nói: “Tôi là Công Tử U……”

“Công Tử U thì sao, cô là người của phân đội nào! Đồ không có kỷ luật, tôi phải trừ dkp của cô…”Khổng Tước Lam lại bắn một tràng súng liên thanh, rồi bỗng nhiên cô ngừng lại như bị ấn nhầm nút pause.

Cô đánh giá Diệp Từ từ trên xuống dưới, lông mày nhướng lên: “Cô là Công Tử U!! Cô là nữ!?”

Diệp Từ giật giật đôi tai đặc biệt của Tinh Linh, cái tai thật dài, khẽ mỉm cười: “Nếu Hệ Thống không hề xác định sai thì tôi là nữ.”

Lúc này Khổng Tước Lam bỗng nhiên thành câm điếc, cô chỉ trừng Diệp Từ, không nói nửa lời. Vừa đứng trước mặt người khác mắng cô ấy, lại bị bắt quả tang, bất kỳ ai gặp phải tình huống này đều không thể tiếp tục kiêu ngạo.

“Tìm tôi có việc?”

“Công Hội tổ chức tiến công Phó bản Hang Động Băng Giá, ba ngày sau bắt đầu đánh phó bản thứ nhất Hầm Ngục Tàn Khốc, hội viên có Gs hơn đều phải tham gia, không cho phép tổ đội cùng người ngoài!” Tuy Khổng Tước Lam thu liễm một chút sự kiêu ngạo của mình với Diệp Từ, nhưng lời nói vẫn mang theo chút xem thường, đặc biệt lúc nói đến câu sau, Diệp Từ thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của cô ấy.

“Gs của tôi mới 85.” Đối mặt với Khổng Tước Lam, cô chỉ thở dài, bình thản nói, thuận tiện lấy Kim Châm Lừa Gạt sửa chữa thông tin cá nhân.

Khổng Tước Lam xem xét thông tin của Diệp Từ, càng nhíu mày. Quả nhiên trang bị trên người Công Tử U trước mặt bình thường không thể bình thường hơn được nữa, có kiện gần như được coi là rác. Người như vậy cũng có thể thông qua phó bản Hang Động Băng Giá cấp độ khó? Xem ra chỉ vì chính cô vào được một tổ đội tốt mà thôi.

Trong lòng Khổng Tước Lam vẫn có chút không thoải mái, cô đóng lại Bảng nhân vật của Diệp Từ: “Tôi không quan tâm chuyện đó, hội trưởng riêng bảo tôi thông báo lại cho cô mà thôi, Gs dù không đạt đến 100 cũng có thể đi theo làm dự bị.” Nói xong, một giây cô cũng không muốn ở lại chỗ này, liền uốn éo vòng eo rời khỏi phòng.

Cô thực không hiểu nổi, một người như vậy có gì để Thiên Sơn Tà Dương đặc biệt chú ý chứ, đâu có gì khó lường?

Đợi Khổng Tước Lam ra khỏi phòng. Đi thật xa rồi, Mặt Phải mới thở ra một hơi, nhìn Diệp Từ, tươi cười mang chút xấu hổ: “Từ, cậu đừng để ý, chị Lam là tổng quản lý, có đôi cần thể hiện quyền uy một chút, không phải chị ấy châm chích vào cậu đâu.”

Diệp Từ chỉ gật đầu, lặng lẽ nhìn Mặt Phải, chỉ nói: “Dịch Thương, có nhiều thứ cậu thích nhưng chưa chắc đã phù hợp với cậu, đừng vì một người không thích hợp với mình mà chịu thiệt thòi.”

“Từ, ý cậu là……” Mặt Phải không rõ.

Diệp Từ xua tay không tính giải thích, xoay người rời đi. Dịch Thương có vẻ rất thích Khổng Tước Lam, đối với một cô gái thích phô trương sự kiêu ngạo của mình, nếu có người con trai nào đó sợ cô ấy, đó không phải bởi vì cô ấy lợi hại mà vì người đó thích cô ấy.

Chỉ là tình cảm không phải chỉ thích là được, ví như Dịch Thương và Khổng Tước Lam.

Nếu theo tính cách Diệp Từ, cô sẽ không để ý đến lời uy hiếp của Khổng Tước Lam, đi vào khuôn sáo, cô hoàn toàn có thể không quan tâm. Nhưng bây giờ, cô quyết định dựa theo sự sắp xếp của Công Hội, cho dù chỉ là người dự bị.

Không vì lí do gì khác, chỉ vì một câu nói của Khổng Tước Lam khiến trái tim cô đau đớn.

“Thiết Huyết Chiến Qua của chúng tôi cần một đoàn đội thống nhất, không phải loại người nghe theo chủ nghĩa cá nhân này……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện