Cả đội cùng nhau phòng thủ đến khoảng chập tối thì bọn kiến bất ngờ rút lui. Tôi thở phào:

- May quá! Bọn chúng rút lui rồi.

Thế nhưng Tel"Annas trấn tĩnh mọi người:

- Bình tĩnh. Ta tin rằng bọn chúng rút lui bàn kế tấn công lại đấy. Cần phải cảnh giác.

- Vâng. - Mọi người đáp to.

Sự lo lắng của Tel"Annas hoàn toàn có cơ sở bởi cô là người dạn dày kinh nghiệm chiến đấu và cô biết mình phải làm gì. Cô ấy kêu gọi quân lính canh gác kĩ càng.

- Các ngươi nghe đây, nếu như bọn kiến tấn công trở lại thì phải báo động ngay. Chớ có dại mà một mình phòng thủ đó.

- RÕ!

Krixi hỏi:

- Thưa nữ vương, thần cần phải tắm.

- Được. Ngươi hãy cầm lá bùa này, bọn kiến sẽ không tấn công được.

Đó là một lá bùa màu xanh lá cây. Krixi cầm lấy rồi ra ngoài suối. Heio thấy vậy liền chạy lại:

- Dạ thưa nữ vương!

- Có chuyện gì thế? Tôi đoán chắc cậu ta xin bùa.

- Cho thần xin hai lá bùa giống vậy được không ạ?

Tôi đoán quả không sai. Thế nhưng điều tôi thắc mắc là tại sao cậu ta lại xin hai lá khi chỉ cần một lá là đủ. Cảm thấy lạ nên tôi hỏi:

- Ngươi xin hai lá làm gì vậy?

- Có việc quan trọng.

Tel"Annas hỏi ngay:

- Việc gì?

- Thần... thần cần đi vệ sinh.

Nữ vương tinh linh liền ném vào tay Heio một lá bùa:

- Đấy!

- Một lá nữa ạ.

- Bực mình ngươi thật!

Tel"Annas ném vào tay hắn thêm một lá nữa, xong bảo:

- Đi đi!

Thế nhưng cậu ta không đi ngay mà lại quay sang tôi:

- Nhóc!

- Có chuyện gì?

Hắn ta hỏi nhẹ:

- Có cách nào chữa thương nhanh không? Kiểu như chế thuốc đó vào thì vết thương nặng đến mấy cũng phục hồi ngay ấy.

Tôi trừng mắt:

- Nằm mơ nhá! Ông nội ta làm cũng làm không được!

Tel"Annas cười:

- Được đấy. Năng lực Andura có thể thực hiện điều đó. Truyền cho ta một ít ma thuật, ta sẽ chế tạo loại thuốc đó cho hai ngươi xem.

- Đây. - Tôi nắm lấy tay Tel"Annas rồi truyền một ít ma thuật. Rút tay lại, cô ấy vận ma thuật một lúc. Một quả cầu chứa một dung dịch lỏng. Cô ấy bảo:

- Chỉ cần đập mạnh vào vết thương là được.

Hắn ta xin tiếp ba quả nữa. Tel"Annas và tôi không hiểu vì sao nhưng vẫn giúp hắn. Xin xong, hắn chạy đi. Tel"Annas chống nạnh thở dài:

- Không biết tên Heio này định làm gì đây.

- Thần tắm xong rồi ạ! - Krixi bước vào - Nhóc cũng đi tắm đi, cho nhóc mượn lá bùa này.

Thế là tôi ra ngoài suối tắm. Krixi thắc mắc:

- Ủa nhóc không lấy quần áo à?

- Lo gì, em có thể tạo quần áo mà.

Riêng phần của tên Heio, hắn ta không ra ngoài đi vệ sinh mà đến phòng của Rayna đang nằm dưỡng thương. Có vẻ như cô ấy vẫn còn rất đau đớn khi bị kiến cắn sâu vào trong, thậm chí có thể gần chạm vào đến xương.

- Ư ư... ư ư... đau...

Heio bước vào trong phòng:

- Rayna. Cô có sao không?

- Ngươi vào đây làm gì? Định sàm sỡ ta nữa à?

Hắn cứng họng:

- Cô...

- Đấy! Tôi biết ngay... ui đau đau...

Heio cứng họng không phải vì bị bắn trúng tim đen, hắn cứng vì bị phán một câu đau lòng vê lờ. Ngồi xuống đất, Heio hỏi:

- Vết thương đau lắm hả?

- Đau muốn chết đây này.

Cậu ta bảo:

- Không sao. Tôi sẽ chữa lành ngay cho cô.

- Thật ư?

- Đương nhiên rồi, chẳng nhẽ tôi lại nói xạo. - Nói rồi, Heio tháo nhẹ nhàng lớp băng trên chân của Rayna. Vừa giở ra, Heio đã phải kinh ngạc. Vết thương nhờ có băng ma thuật nên đã kéo thịt nhưng vẫn còn khá nặng.

Heio tặc lưỡi:

- Vết thương nặng quá. Ráng chịu đau tí nha.

- Sao cơ?

- Tel"Annas bảo là phải đập mạnh vào vết thương thì thuốc mới xài được. - Heio lấy quả cầu ra đập vào vết thương. Cậu ta cố tình đánh nhẹ chứ không dám mạnh. Nhưng thật may quả cầu này rất dễ vỡ, chạm nhẹ vào là vỡ ra.

Thuốc từ trong quả cầu lan ra từ từ, thấm vào bên trong cơ thể của Rayna.

- Có đau không?

- Không, thoải mái là đằng khác.

Có lẽ Rayna nói thật khi cô nhắm mắt mỉm cười rất thoải mái. Heio làm tiếp ba quả còn lại. Xong, hắn ta không ra ngoài ngay mà ngồi ở lại.

Rayna cảm thấy thoải mái nên đã ngủ. Heio đặt lá bùa vào tay Rayna rồi ngồi tựa lưng vào đồng rơm gần đấy thiu thiu ngủ.

Ngủ được đột lát, Heio đã phải giật mình tỉnh dậy vì tiếng hét to lớn:

- CHẠY MAU! CHÚNG TRÀN TỚI RỒI!

- Cái... cái quái gì vậy? Ơ...

Nhìn qua cửa sổ, hắn ta hoảng hốt khi quân đoàn kiến đang tràn mãnh liệt vào trong căn cứ của khu rừng Chạng Vạng. Lúc này, Heio nghĩ thầm: "Mình thật may mắn khi bọn chúng không phát hiện.".

- Rayna, dậy!

Cô ấy vẫn ngủ rất ngon. Heio cố lay cô dậy nhưng không được. Chẳng còn cách nào khác, cậu ta đành chờ đợi xem tình hình chuyển biến thế nào. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu ta: "Hay là mình tiêu diệt bọn kiến này từ sau lưng? Dù sao bọn chúng cũng đâu thấy mình.".

Thế nhưng suy đi tính lại, Heio cũng chỉ là một tên cung thủ quèn. Cung tên không phải là vũ khí để hạ bọn kiến. Cậu ta ngồi lại trong phòng. Rayna đang ngủ, cậu ta không muốn phá giấc ngủ của cô.

Heio bước ra nơi ngủ của Tel"Annas. Một cây cung. Cậu ta tặc lưỡi:

- Nữa à. Thôi đành vậy, bắn luôn.

Cậu ta rút một mũi tên bắn vào đám kiến.

"ẦM!", mũi tên vừa chạm đất liền phát nổ rất mạnh khiến bọn kiến chết như rạ. Nhận ra sức mạnh của món vũ khí, cậu ta gom hết leo lên chòi tỉa xuống.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên. Bọn kiến tuy chết như rạ nhưng rất đông. Heio vừa bắn vừa tự hỏi liệu anh phải bắn bao nhiêu nữa mới hết? Những mũi tên còn lại sẽ hạ được bao nhiêu quân địch?

- Hộc hộc... mệt quá...

Đã bắn gần năm mươi mũi nhưng vẫn chưa ngưng, bọn chúng vẫn tràn lên mãnh liệt. Những mũi tên này có khả năng đặc biệt là tiêu diệt xong mục tiêu sẽ phân hủy ngay kẻ địch, thành ra chẳng có cái xác nào chặn đường lũ kiến. Thế mà vẫn đông, chứng tỏ quân địch rất nhiều.

- Bắn cái kiểu này biết tới bao giờ.

- Heio!

Cậu ta giật mình:

- Ray...Rayna?

- Ngươi đang làm gì đấy? Không sợ bị lũ kiến tấn công à?

Heio nheo mắt:

- Thế cô đến đây bằng cách nào?

- Ơ... giờ mới để ý. Hình như bọn kiến không thấy ta.

- Đương nhiên rồi. Tay của cô đang giữ lá bùa đấy.

Rayna nói nhỏ vào tai Heio:

- Em có cách này để hạ bọn chúng rất nhanh.

- Em... - Heio đơ người.

- Hãy kẹp mũi tên vào ngực của em. Nhớ là tay anh phải giữ mũi tên đấy.

Heio làm theo. Rayna nhắm mắt niệm chú. Mũi tên bốc cháy nhưng Heio không hề thấy nóng, cứ như anh miễn nhiễm với cái nóng.

- Anh hãy bắn mũi tên này vào đàn kiến, bọn chúng sẽ bị cháy lan ra mà chết thôi.

Cậu ta giương cung bắn về phía đàn kiến. Lửa cháy bừng lên, lan nhanh sang toàn bộ đội hình của đám kiến. Chẳng mấu chốc, đàn kiến đã bị thiêu rụi toàn bộ, chẳng thấy bọn chúng kéo quân lên thêm nữa.

- Hay quá! - Rayna ôm chặt lấy Heio. Cậu ta đơ người không biết phải làm gì. Thái độ của Rayna quá đỗi lạ lùng khiến cậu ta im lặng một lúc lâu.

*

Trong khi đó, Tel"Annas cùng đồng đội đã thủ sẵn tinh thần chiến đấu. Thế nhưng, một giờ, hai giờ, rồi ba giờ... đợi mãi mà chẳng thấy kẻ địch đâu. Nhiều quân lính đã ngủ mất tiêu. Ngay cả lãnh đạo Tel"Annas không hiểu vì sao không kiềm được cơn buồn ngủ mà ngủ luôn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện