Bài hát đã kết thúc, mà phía dưới vẫn ngây ngô…lát sau, mới có tràng vỗ tay vang dội…lát sau nữa, một cuộc tìm kiếm lùng sục diễn ra, mục tiêu của tất cả, là tìm một người tên Nguyệt.

Chuyện này xem chừng sẽ rất hot trên các diễn đàn trong thời gian tới!

Hà Nguyệt Anh phía dưới, nước mắt như mưa…ngay cả lúc anh ấy bước xuống sân khấu, đi qua cô mà cũng không thấy, dường như là đang tìm kiếm Nguyệt của anh!

Khổ thân Vũ Phong, đối tượng mà cậu tỏ tình, kiếm mãi cũng không ở đây? Lẽ nào cô không xem…không phải chứ, cô đã hứa với cậu rồi mà? Lẽ nào cô sợ quá mà chạy mất rồi? Nghĩ vậy, cậu lại thấy sợ, thấy hơi hối hận!

Có người vỗ vai, cậu giật mình quay lại:

-“Ơ, sao cậu bảo thầy gọi tôi hả?”

Phong gãi đầu gãi tai:

-“Rõ là thầy gọi cậu mà, thầy bảo tôi gọi thằng Hùng lớp 12 Lý 2 tới gặp thầy ngay!”

Hùng bực cả mình, cằn nhằn:

-“Trời đất cái ông tướng này, tôi học 12 Lý 1…”

Dù sao cũng là nhầm lẫn sơ suất nên Hùng cũng không trách cứ Phong nhiều, mãi về sau, có một đợt qua Lý 2 chơi, cậu ta mới biết, lớp Lý 2 căn bản là chẳng có thằng Hùng nào cả!!!

Lớp trưởng Toán 2 đang bận rộn với việc tìm kiếm thì lớp phó xông vào trêu chọc:

-“Khá lắm nha, không ngờ ông lại lãng mạn vậy, em Nguyệt ấy lớp nào, dẫn về nhà ra mắt đê!”

Huy cười thâm hiểm.

-“Có nhìn thấy Dương lớp mình không?”

Phong hỏi.

-“Không biết…nhưng hình như tiếng trước tôi còn gặp dưới phòng y tế!”

What?

Màn tỏ tình cậu lấy hết dũng khí để thực hiện, và cô hứa như vậy còn lỡ được….mà nghe cô ở phòng y tế, Vũ Phong sốt ruột, gấp gáp chạy tới.

Cảnh tượng trước mắt…lòng cậu chút cay đắng…

An Toán 1 đang khoác vai Dương, đi từng bước tập tễnh, thấy cậu, đôi mắt ngây thơ, long lanh vô tội, cô giải thích:

-“Ơ, Phong à, xin lỗi nhé, An lúc thi nhảy xa bị ngã, tôi đưa bạn ấy xuống phòng y tế…”

Cô chưa bao giờ nhìn thấy Phong tức giận như lần đó, mắt cậu gợn lên những tia đỏ dữ tợn, cậu đỡ An khỏi tay cô, dìu cậu ấy về, còn cô, một câu cậu cũng không nói.

…..

Buổi tối ngày hôm đó, một cơ số không nhỏ học sinh nữ trường chuyên Biên Hòa tan nát cõi lòng.

Nhưng có lẽ, người đau khổ nhất vẫn là người thích Vũ Huỳnh Phong lâu năm nhất!

Hà Anh không xuống ăn cơm.

Cô ở phòng, vẫn đợi nó sang, cô biết, nếu nó buồn, sau khi khóc xong, cô sẽ là người đầu tiên nó tìm tới tâm sự.

Quả đúng là vậy, mắt nó sưng húp.

-“Tỷ tỷ, anh Phong đã thích người khác rồi…”

Nó nấc lên từng tiếng.

-“Muội bình tĩnh xem nào! Đừng nghe đồn nhảm”

-“Trời ơi, hôm nay lúc trao giải tỷ không xem ư? Tỷ đi đâu?”

Hà Dương đáp:

-“Ta ở phòng y tế với bạn An Toán 1…”

-“Thảo nào…”

Hà Anh mở điện thoại, nhanh chóng vào Youtube, tìm kiếm một bài hát có tên “You are the love of my life”…sau khi nhấp vào hình tam giác, cô ấm ức:

-“Tỷ, tỷ nghe đi, hôm nay anh hát tặng con đó bài này …”

Nguyệt Dương tuy bề ngoài rất thản nhiên; nhưng khi nghe cậu thích người khác, tỏ tình với người khác, cô thực sự cũng rất tò mò…hồi hộp nghe…

Lời bài hát này quả là ngọt, ngọt tới thấu xương…

You are the love of my life

I knew it right from the start

The moment I looked at you

…..

And I thank god I’m alive

-“Em là tình yêu của cuộc đời anh…Và anh biết điều đó ngay từ thời khắc đầu tiên anh gặp em…Cảm ơn Chúa đã cho anh được sống…”. Hà Nguyệt Anh nhại theo lời bài hát.

-“Bình tĩnh nào muội…”

-“Mẹ nhà nó, muội nhất định phải tìm ra, xem con đó hơn muội chỗ nào, con hồ ly tinh đó…muội hận, muội hận…muội đau quá tỷ ơi…”

Hai người họ, cùng thích một người, và bây giờ, cùng tiếp nhận thông tin, người đó tỏ tình với người khác. Hà Anh đau khổ, khóc lóc, tuyệt vọng.

Hà Dương xem ra chẳng làm sao cả…thực sự không phải thế, bởi vì, tâm trí cô giờ phút này, còn một việc quan trọng hơn, đó là an ủi cô em gái bé nhỏ !

-“Thì đợi xem đứa kia trả lời Phong đã, nhỡ nó từ chối, muội vẫn còn cơ hội…”

Hà Anh bĩu môi:

-“Làm gì có cái chuyện đấy…có con mèo nào thấy mỡ trước mặt mà không húp?”

Hà Dương cố gắng nói chuyện vui, hỏi han tình hình phim ảnh hát hò, giúp Hà Anh nguôi ngoai…

Nhưng quả thật, anh Phong…vẫn là thứ nó quan tâm nhất lúc này. Nó kéo chăn, hơi chui xuống dưới, ôm lấy cô, thủ thỉ:

-“Tỷ, tỷ có nhớ lần đầu tiên gặp anh Phong là lúc nào không?”

Một mảnh kí ức tuổi thơ ùa về, cô trả lời thành thật:

-“Thì vào lớp năm tuổi thì gặp còn gì…Khi đó ta đã rất ghét hắn…chỉ vì trúng tiếng sét ái tình với hắn mà muội đòi ba xin lên lớp mẫu giáo năm tuổi, hồi đó ta thích học lớp bốn tuổi hơn…”

-“Trời ơi…xin lỗi mà, hồi đó muội nhìn lén anh ấy, đã thấy thích rồi, mà có chuyện này chưa bao giờ kể với tỷ, lần đầu bọn muội giáp mặt, anh ấy đã hỏi muội một câu.”

-“Câu gì?”

-“Anh ấy hỏi, bạn có nhớ tớ không? Tớ là người cho bạn kẹo mút dâu tây đây mà!…Mà muội nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra, nhưng mà muội rất vui, có thể hồi đó muội bé không nhớ được, nhưng anh ấy nhớ là được…từ đó, muội cứ nghĩ anh ấy thích muội cơ chứ…”

Hà Nguyệt Dương giật cả mình. Kẹo mút dâu tây? Không phải chứ? Chắc là trùng hợp thôi…sao có chuyện cô thích cậu bé kẹo mút dâu tây như vậy mà gặp Phong cô lại không biết gì…

Đang tâm sự, Hà Anh tức tối ngồi dậy:

-“Tỷ, không được rồi, muội điên lắm, muội phải lên group của trường xem, biết đâu có manh mối…”

Hà Nguyệt Anh với điện thoại, không ngoài dự đoán, chuyện tỏ tình lãng mạn của Vũ Phong hôm nay thành topic hot. Cô chăm chú đọc từng nhận xét.

-“Haizz….bọn nó đã tìm ra, cả trường có 7 con tên là Nguyệt…sao mà lắm thế không biết…”

Hà Anh đang định vào facebook của từng đứa một, thì có điện thoại của quản lý.

Hà Dương ngồi bần thần, một lát, Hà Anh bê chăn gối về phòng, nó nói có việc, đêm nay không ngủ phòng cô nữa.

Muội muội đi rồi, Hà Dương lúc này mới dám thở…Từng dòng trên group thực sự khiến cô hoàng loạn, rất nhiều bạn trích lại lời nói ngọt ngào, kèm theo cả sự ngưỡng mộ: “This song I sing for My Moon. She is so stupid but I still want to say: Nguyet – You are the love of my life!!”

Và cô nhớ lại, hôm nay cậu đã dặn cô phải xem tiết mục đó…

Nguyệt, có phải là…?

Hoang đường, thực là vô lí hết mức!!! Biết Phong có thể là mối tình đầu của mình, cô đã không dám tin, chuyện này, càng không dám tiếp nhận.

Nếu là như thế, Hà Anh phải làm sao?

Cô lại khuyên mình không nên nghĩ bậy, biết đâu chỉ là tự mình suy diễn…mà nếu đáp án không phải là thế, hiện tại, Hà Dương không tìm ra lời giải nào thích hợp hơn!!!

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Nguyệt Dương quyết định gọi điện cho lớp trưởng, lấy hết sức can đảm, nói một mạch:

-“Vũ Phong, tôi đã biết cậu tỏ tình với tôi, nhưng tôi không thích cậu, chúng ta không thể đâu, để tránh cậu khó xử, mai tôi sẽ xin đổi chỗ, chúc cậu tìm được người khác thích hợp hơn và sống hạnh phúc!”

Người đầu dây bên kia, một phút đắng lòng…vẫn phải cố cười vang:

-“Hà Nguyệt Dương, không những cậu đầu óc bã đậu mà còn có trí tưởng bở…ai tỏ tình với con ngu nhà cậu?”

-“Thế…thế những gì trên group nói…chẳng phải là…”

Phong tỉnh bơ:

-“Phải, cậu động não tý đi, nếu tỏ tình với cậu tôi sẽ phải nói: Duong– You are the love of my life chứ?”

-“Nhưng mọi khi cậu…cậu gọi tôi là Nguyệt mà…”

Dương chần chừ, Phong nói:

-“Ừ, cũng chỉ là một cách gọi, không ngờ lại gây hiểu lầm lớn như vậy…”

-“Nhưng cậu bảo tôi nhớ xem cậu biểu diễn…”

-“Ừ thì tôi tỏ tình, dặn người bạn thân nhất của tôi xem, có gì không đúng?”

-“Cậu coi tôi là bạn thân nhất hả?”

-“Thế không thì cậu muốn gì?”

Hà Dương ậm ừ, giải thích của cậu khiến cô sáng tỏ quá, cũng khiến cô ngượng chỉ muốn đào lỗ chui ngay xuống đất, cái tội tưởng bở…oaoa…xấu hổ quá…

-“Nói cho cậu biết, nhưng cấm nói với ai, tôi thích bạn Nguyệt lớp Văn 1”

Đáp án của cậu khiến cô bớt lo…nhưng sao, lại thấy có cái gì đó mất mát, đau lòng tới vậy, Hà Dương tự thấy mình hết thuốc chữa!!!

Vũ Phong thở dài…thôi thế cũng được, còn hơn Nguyệt đổi chỗ, cậu ghét cảm giác mỗi ngày phải xa cô. Bỗng, cậu nghe cô nói lí nhí:

-“Hát lại bài đó cho tôi nghe!”

-“Cậu nói gì cơ, nói lại đi?”

Phong đùa.

-“Tôi bảo cậu hát lại bài đó cho bạn thân cậu nghe, chẳng phải cậu muốn tôi nghe thấy sao, giờ tôi nghe đây…”

-“Cơ hội chỉ có một!”

Nói xong, cậu dập máy!

Ba mươi phút sau, Vũ Phong gọi lại, hỏi:

-“Nguyệt đang làm gì?”

-“Đang học bất đẳng thức!”

Cậu dập máy.

Hai tiếng sau cậu lại gọi:

-“Nguyệt đang làm gì?”

-“Đang học hình!”

Hai tiếng sau gọi:

-“Nguyệt đang làm gì?”

-“Đang xem phim”

Một rưỡi sáng, cậu lại gọi, Nguyệt Dương đang trong chăn, giọng ngái ngủ:

-“Đang ngủ…Vũ Phong cậu ăn phải bả thối gì thế, có gì nói mau…”

Giọng cậu trầm ấm, du dương:

You are the love of my life

I knew it right from the start

The moment I looked at you

…..

And I thank god I’m alive

Ngọt ngào quá, bạn Nguyệt lớp Văn 1 quả là hạnh phúc, cô là bạn thân nghe còn cảm động thế này, bạn ấy nghe chắc phát khóc mất…

-“Phong, hay lắm, tôi cho 100 điểm luôn, bạn ấy nhận lời là cái chắc!”

Phong cười nhạt, không nói gì. Nguyệt Dương trách:

-“Tự dưng cậu làm tôi hết buồn ngủ rồi…sao không gọi sớm sớm một tý…”

Cậu bảo:

-“Đeo tai nghe đi, rồi nhắm mặt lại…tôi sẽ đền…”

Cô ậm ừ làm theo, cậu cất giọng hát trầm ầm:

Lần đầu tiên gặp em

Em khóc

Lần đầu tiên gặp em

Tôi thích

Những năm tháng tuổi thơ

Là chúng ta cùng nhau trải qua

Em là tuổi thanh xuân của tôi

Ánh mắt của em tôi khắc ghi

Nụ cười của em tôi mãi nhớ

Tôi yêu em lâu như vậy

Tôi chờ em lâu như vậy

Lẽ nào em không biết?

Lẽ nào em không một chút rung động?

Từng câu từ, nghe sao da diết, từng chữ xuyên qua từng lớp trong tim cô… giọng cậu nghe sao oán trách? Cô biết mình ăn dưa bở nặng rồi, nhưng nghe sao như cậu nói với cô vậy?

Trái tim cô lạc một nhịp, cả người bỗng bần thần, nước mắt tự nhiên ứa ra…

Nguyệt Dương khẽ nói:

-“Phong hát bài con chó Vũ Phong đi, tôi không thích nghe bài này…”

Giọng Hà Dương nghẹn ngào…Phong cũng chiều cô. Xem ra, bài này là bài hợp cô nhất, chẳng mấy chốc đã lăn quay ra ngủ!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện