Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Sau khi Sở Tụ cường ngạnh phản đối Hoàng đế, trong lòng ít nhiều cũng không dễ chịu, thật ra đã hối hận muốn chết, cảm thấy chính mình nhất thời tỏ ra anh hùng làm cho sau này không thể nào mà hảo hảo ở chung cùng Hoàng đế.
Ban đầu chỉ xin ba ngày nghỉ ốm, nhưng bởi vì bệnh của Sở Tụ cứ như rùa bò, nên phải nghỉ thêm hai ngày nữa.
Dù sao cũng là thiếu niên trẻ tuổi, khả năng bình phục cũng nhanh hơn, chỉ bốn năm ngày thì thân thể cũng đã tốt.
Đến ngày thứ tư, Sở Tụ vốn chuẩn bị tấu trình cải cách điền chế, bên trong viết không ít phương pháp quản lý thì có người đến bái phỏng.
Người đến là cử nhân khoa khảo năm trước, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, xuất thân con cháu nhà Hán Dương Phượng, danh Phượng Dục, tự Dục Dương, Hán Dương Phượng gia là đại tộc của Thừa quốc, đương kim hoàng hậu cũng là người của Phượng gia.
Phượng Dục là người trẻ tuổi duy nhất trong khoa cử, còn lại đều là những vị đã luống tuổi. Bởi vì tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, ở trong triều quan hệ của Sở Tụ và Phượng Dục cũng rất tốt. Hiện tại Phượng Dục nhậm chức ở Lễ bộ, làm khảo sát ở Lại bộ.
Phượng Dục nói là đến thăm bệnh, xem Sở Tụ cũng không có gì đáng lo ngại, liền mời cậu ngày mai đến tham dự hội chơi xuân.
Tháng hai xuân đến, tiết trời dần ấm áp lại, nhành liễu nhẹ nhàng đung đưa trong gió, cỏ dại cũng mọc lan tràn khắp nơi.
Chơi xuân ở Vũ Vu sông Bá, Sở Tụ ngồi xe ngựa mà đi, bên người con mang theo thị nữ Hi Viện.
Vũ Vu là theo ‘Dục hồ nghi, phong hồ vũ vu, vịnh nhi quy’(*) mà đến, nơi đây phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, liễu hai bên bờ, đình đài lưu hương, là nơi các con cháu quý tộc thích tụ hợp nhất.
Sở Tụ xuất phát có chút trễ, khi đến, mọi người cũng đã đông đủ, cậu coi như là đến muộn.
Người nơi này, đều là những thanh niên tuổi đôi mươi, tuổi tác cũng tương tự. Tổ chức lần tụ hội chơi xuân này có đến mười người nhưng Sở Tụ chỉ nhận thức được mỗi Phượng Dục.
Phượng Dục lôi kéo Sở tụ đến giới thiệu với mọi người, những người này đều là các công tử đại thế gia ở kinh thành, lớn tuổi nhất chính là đại công tử Liêm gia, trưởng tử Liêm Phong của Liêm Thái sư, hai mươi tám tuổi; nhỏ nhất là tiểu công tử mười một tuổi Phượng Du con của vợ cả Phượng gia.
Buổi tiệc lần này thì Liêm Phong xem như là công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng nhất trong kinh, tuổi cũng đã lớn nhưng vẫn còn sống phóng túng không làm việc đàng hoàng. Khi Sở Tụ đến thì hắn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho Sở Tụ cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng.
Các thiếu niên nhà khác thì mang theo nam phó hoặc thư đồng của mình, chỉ có một người Sở Tụ là dẫn theo thị nữ, điều này làm cậu có chút không biết thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu tham gia những hoạt động như vậy. Trước kia, cậu đều bận công tác, căn bản không có thời gian đáp ứng vui chơi, vả lại ở trong triều các đồng liêu cũng lớn hơn cậu, bọn họ không thể nào mà mời một đứa nhỏ chưa cập quan như cậu hội họp được.
Mọi người cùng đến sông Bá du thuyền, Sở Tụ thì thanh thanh đạm đạm trò chuyện không xa không gần với bọn họ.
Ngồi trong khoang thuyền hoa, huân hương thoang thoảng, gió thổi bay bay những tấm màn. Mọi người cùng nhau đàm luận văn phong hoa mỹ. Nếu Sở Tụ so với đại sư chính thống thì còn kém hơn nhiều nhưng so sánh với những người ăn chơi trác táng thế này thì hơn hẳn một bậc.
Tiểu công tử Phượng Du luôn luôn khinh thường không nhìn tới cậu, sau cũng theo mọi người mà thật sự nghe cậu giảng văn thơ, đến cuối cùng tất cả còn chơi cả phạt rượu.
Sở Tụ cũng coi như là văn nhân nhã nhặn, bị văn hóa Trung Hoa mấy ngàn năm thu hút mà đắm mình, được trỗ tài một phen, nhưng cũng may là không bị phạt rượu. Mà lúc này, những người không bị phạt cũng chỉ có mấy kẻ.
Liêm đại công tử không phục, nâng chén rượu nói, “Dịch công tử một ly cũng chưa bị phạt, thật không phải đạo, vừa rồi ngươi đến chậm, vì thế phải phạt ba chén!”
Rượu này cũng đạm, uống hai cân cũng không thành vấn đề, Sở Tụ cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười nâng rượu uống, một mạch liền ba chén, “Mới vừa rồi đến muộn vốn là phải phạt.”
Mọi người thấy Sở Tụ rộng rãi như vậy cũng không làm khó cậu, rồi quay qua tranh luận Phượng Dục cũng chưa bị phạt lần nào, Phượng Dục bất đắc dĩ cũng phải nâng chén cạn ly.
Sắp tới giữa trưa thuyền được đưa tới Thủy phường. Thủy phường này Sở Tụ cũng biết, nó nổi tiếng ở sông Tần Hoài, ngoại ô Quỳnh Anh, khắp nơi từng trận gió mát hương thơm, còn có ca cơ vũ nữ xinh đẹp, là kỹ viện nổi danh nhất Thừa quốc.
Đoàn người đến bến tàu để lên bờ thì đã có người đi tới nghênh đón, chắc là đã được đặt trước ổn thỏa. Sở Tụ nhìn tình huống một chút, cảm thấy khả năng mọi người ở đây phiêu kỹ rất thấp, chắc cùng lắm chỉ là ăn trưa rồi xem ca múa, nên định để Hi Viện ở lại trên thuyền, bất quá Hi Viện cố ý không chịu rời cậu, làm cậu nghĩ có lẽ là mệnh lệnh của Hoàng đế, thành ra trong lòng có chút mất hứng, nhưng cũng không làm khó làm dễ Hi Viện, đành phải cho nàng đi theo.
Vào một nơi tên là Thủy Nguyệt quán, bên trong đình đài lầu các, nước chảy hoa rơi, từng trận phiêu hương thơm ngát, phong cảnh tao nhã nhẹ nhành như vùng sông nước Giang Nam.
Mọi người đến một nhã gian lầu hai ngồi xuống, nơi này là Mai Các, bên trong rất rộng, được trang trí thanh lịch nhã nhặn, còn có một khoảng sân rất lớn, ở chính giữa là một đài cao, dùng cho các ca vũ biểu diễn trên đó, ngồi trong lầu hai này xem ca múa chính là tốt nhất. Lúc đoàn người đi vào, lầu một đã đầy chỗ, một hàng mười mấy người của Sở Tụ đều là các thanh niên tuấn tú, khiến cho không ít người chú ý, còn có vài kẻ tiến lên để chào hỏi, thậm chí có người Sở Tụ không quen biết cũng đến báo danh tính để kết giao.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình không bao lâu liền có tiếng ti trúc sống động, đàn hát qua một lượt thì những tiếng vỗ tay vang lên, một vị hồng y giai nhân lên đài biểu diễn.
Giai nhân mắt phượng có thần, mi mục như họa, dung nhan xinh tươi uyển chuyển, liếc mắt một vòng thiên kiều bá mị, khởi vũ trong tiếng cổ nhạc, xiêm y dịu dàng, dáng người lả lướt quay quanh, cánh tay như ngọc chậm rãi mở, áo váy mờ sáng tung bay giữa nhiều đóa hoa chói rực.
Hồ toàn chi nghĩa thế mạc tri, hồ toàn chi dung ngã năng truyện.
Bồng đoạn sương căn dương giác y, can đái chu bàn hỏa luân huyễn.
Ly châu tiến nhị trục long tinh, hồng lượng khinh cân xế lưu điện.
Tiềm kình ám ông đát hải ba, hồi phong loạn vũ đương không tản.
Vạn quá kỳ thùy biện chung thủy, tứ tọa an năng phân bối diện? Tài nhân quan giả tương vi ngôn, thừa phụng quân ân tại viên biến. (*)
(*) Tìm không ra chú thích. Editor bất lực. Beta cũng bất lực.
Mọi người xem đến nhập thần, Sở Tụ cũng hoàn toàn chìm đắm trong đó, mãi thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Thời điểm quay đầu, lại nghe cách đó không xa một vị Triệu công tử nói, “Mưa rơi nước chảy toàn thiên hạ đều hướng tới, hồng y giai nhân phong thái như vậy, khắp chốn nơi cũng chỉ duy nàng mà thôi. Nếu không phải nàng không xuất giá, mỗ liền bỏ quên lời dạy mà thú nàng về nhà.”
Bên cạnh lập tức có người cười nói, “Người chờ thú nàng đã muốn xếp đầy sông Bá, khi nào thì có thể đến phiên ngươi. Vả lại, vì một nữ tử phong trần mà vi phạm giáo huấn gia tộc, còn cho là đáng giá sao!”
“Còn nói hồng y như mây màu, cũng không ngạo khí như mưa khói, có người nghe nói giai nhân trong hậu cung của Hoàng Thượng cũng đều mặc hồng y, mỗi người còn không phải dịu dàng uyển chuyển như tranh sao.” Vị công tử này nói xong, phát ra một trận cười khẽ dâm loạn, lại nói, “Ha ha, bất quá, những người này đều là nam tử, trừ Kiệt huynh ra, ai lại đem giai nhân so sánh cùng?”
Đi theo còn có mấy người phụ họa cười khẽ, Liêm Phong cũng không cấp bách, cười nói, “Các người không biết thưởng thức mới nói như thế.” Dừng một chút, hắn cư nhiên nhìn Sở Tụ mà nói, “Nếu là Dịch công tử mặc vào hồng y, chỉ sợ nàng kia cũng không sánh bằng dáng người xinh đẹp. Hậu cung Lan Uyển của Hoàng Thượng e rằng cũng phải nhượng bước.”
Hôm nay Sở Tụ một y phục màu trắng, cổ áo, tay áo, vạt áo đều thêu một chút viền hoa mai, một kiện áo khoác thiền y màu xanh nhẹ da trời, ngũ quan tinh xảo thanh linh, khí chất trầm tĩnh, ngồi ngay ngắn một bên như thần tiên hạ phàm.
Mọi người nghe Liêm Phong nói vậy cũng hướng nhau mà nói, còn có mấy người phụ họa, âm thầm cười cợt. Sở Tụ tuy đẹp nhưng dù sao cũng là nam tử, mọi người xem xem cũng liền thôi, vả lại, giữa nơi này cũng có rất nhiều người đã nghe lời nhàn thoại giữa cậu và Hoàng đế. Tại đây, tuổi tác sở Tụ không lớn cũng không nhỏ nhưng lại có chức quan cao nhất. Tuy rằng trừ bỏ Phượng Du không có quan hàm, mọi người trong này đều công tử thế gia có chút chức vị nhỏ trong triều, còn đang chờ ngày thăng tiến. Chính là Sở Tụ tuổi còn nhỏ mà đã là tâm phúc bên người Hoàng đế, khiến mọi người đỏ mắt không thôi. Khi nhìn thấy cậu, mặt mày như quan như ngọc, xinh đẹp ôn hòa, mọi người liền chắc chắn cậu dựa vào thân xác mà tiến thân.
Sở Tụ vốn muốn xuất môn cùng Phượng Dục tham gia hội xuân để giải sầu, nhưng lại không nghĩ tới bản thân lại bị người trắng trợn đùa giỡn.
“Triệu đại nhân, muội muội Triệu Chiêu Nghi; Lý huynh, muội muội Lý Tu Dung; Tần huynh, tỷ tỷ, Tần Tiệp Dư; tiểu đệ khi còn ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng nghe Hoàng Thượng có nhắc đến,… Lần trước, Phong Thượng thư còn đưa một người nam tử tên Thanh Liễu cho Hoàng Thượng, nghe nói Thanh Liễu là tiểu đệ trong nhà Phong huynh, không biết có phải là thật?” Sở tụ ghét nhất là bị người khác nỏi cậu là luyến sủng của Hoàng đế, lập tức lạnh lùng chế giễu mà nói.
Các ngươi ngồi nơi này có ai là không dựa vào bán thân xác cho hoàng gia đâu, chính mình không bán, bán tỷ bán muội, bán huynh bán đệ, bán con bán cái, còn chính mình thì ở đây ngồi mát ăn bát vàng, quan to lộc hậu, khua môi múa mép.
_________________________
(*) Tăng Tích viết: “Mộ xuân, xuân phục ký thành, quán giả ngũ lục nhân, đồng tử lục thất nhân, dục hồ Nghi, phong hồ Vũ Vu, vịnh nhi qui”. Phu Tử vị nhiên thán viết: “Ngô dữ Điềm dã!”
Tăng Tích nói: “Qua tháng ba, y phục mùa xuân vừa may xong cùng với năm sáu thanh niên, sáu bảy em nhỏ đi tắm ở hồ Nghi, hóng mát ở đền Vũ Vu rồi ca hát mà không về”. Khổng Tử bùi ngùi nói: “Ta cũng muốn được như Điềm vậy.” (Các bạn muốn tìm hiểu thêm thì đây là một đoạn trích trong Tứ Thư Bình Giải)
Beta: Suzaku
Sau khi Sở Tụ cường ngạnh phản đối Hoàng đế, trong lòng ít nhiều cũng không dễ chịu, thật ra đã hối hận muốn chết, cảm thấy chính mình nhất thời tỏ ra anh hùng làm cho sau này không thể nào mà hảo hảo ở chung cùng Hoàng đế.
Ban đầu chỉ xin ba ngày nghỉ ốm, nhưng bởi vì bệnh của Sở Tụ cứ như rùa bò, nên phải nghỉ thêm hai ngày nữa.
Dù sao cũng là thiếu niên trẻ tuổi, khả năng bình phục cũng nhanh hơn, chỉ bốn năm ngày thì thân thể cũng đã tốt.
Đến ngày thứ tư, Sở Tụ vốn chuẩn bị tấu trình cải cách điền chế, bên trong viết không ít phương pháp quản lý thì có người đến bái phỏng.
Người đến là cử nhân khoa khảo năm trước, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, xuất thân con cháu nhà Hán Dương Phượng, danh Phượng Dục, tự Dục Dương, Hán Dương Phượng gia là đại tộc của Thừa quốc, đương kim hoàng hậu cũng là người của Phượng gia.
Phượng Dục là người trẻ tuổi duy nhất trong khoa cử, còn lại đều là những vị đã luống tuổi. Bởi vì tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, ở trong triều quan hệ của Sở Tụ và Phượng Dục cũng rất tốt. Hiện tại Phượng Dục nhậm chức ở Lễ bộ, làm khảo sát ở Lại bộ.
Phượng Dục nói là đến thăm bệnh, xem Sở Tụ cũng không có gì đáng lo ngại, liền mời cậu ngày mai đến tham dự hội chơi xuân.
Tháng hai xuân đến, tiết trời dần ấm áp lại, nhành liễu nhẹ nhàng đung đưa trong gió, cỏ dại cũng mọc lan tràn khắp nơi.
Chơi xuân ở Vũ Vu sông Bá, Sở Tụ ngồi xe ngựa mà đi, bên người con mang theo thị nữ Hi Viện.
Vũ Vu là theo ‘Dục hồ nghi, phong hồ vũ vu, vịnh nhi quy’(*) mà đến, nơi đây phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, liễu hai bên bờ, đình đài lưu hương, là nơi các con cháu quý tộc thích tụ hợp nhất.
Sở Tụ xuất phát có chút trễ, khi đến, mọi người cũng đã đông đủ, cậu coi như là đến muộn.
Người nơi này, đều là những thanh niên tuổi đôi mươi, tuổi tác cũng tương tự. Tổ chức lần tụ hội chơi xuân này có đến mười người nhưng Sở Tụ chỉ nhận thức được mỗi Phượng Dục.
Phượng Dục lôi kéo Sở tụ đến giới thiệu với mọi người, những người này đều là các công tử đại thế gia ở kinh thành, lớn tuổi nhất chính là đại công tử Liêm gia, trưởng tử Liêm Phong của Liêm Thái sư, hai mươi tám tuổi; nhỏ nhất là tiểu công tử mười một tuổi Phượng Du con của vợ cả Phượng gia.
Buổi tiệc lần này thì Liêm Phong xem như là công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng nhất trong kinh, tuổi cũng đã lớn nhưng vẫn còn sống phóng túng không làm việc đàng hoàng. Khi Sở Tụ đến thì hắn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho Sở Tụ cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng.
Các thiếu niên nhà khác thì mang theo nam phó hoặc thư đồng của mình, chỉ có một người Sở Tụ là dẫn theo thị nữ, điều này làm cậu có chút không biết thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu tham gia những hoạt động như vậy. Trước kia, cậu đều bận công tác, căn bản không có thời gian đáp ứng vui chơi, vả lại ở trong triều các đồng liêu cũng lớn hơn cậu, bọn họ không thể nào mà mời một đứa nhỏ chưa cập quan như cậu hội họp được.
Mọi người cùng đến sông Bá du thuyền, Sở Tụ thì thanh thanh đạm đạm trò chuyện không xa không gần với bọn họ.
Ngồi trong khoang thuyền hoa, huân hương thoang thoảng, gió thổi bay bay những tấm màn. Mọi người cùng nhau đàm luận văn phong hoa mỹ. Nếu Sở Tụ so với đại sư chính thống thì còn kém hơn nhiều nhưng so sánh với những người ăn chơi trác táng thế này thì hơn hẳn một bậc.
Tiểu công tử Phượng Du luôn luôn khinh thường không nhìn tới cậu, sau cũng theo mọi người mà thật sự nghe cậu giảng văn thơ, đến cuối cùng tất cả còn chơi cả phạt rượu.
Sở Tụ cũng coi như là văn nhân nhã nhặn, bị văn hóa Trung Hoa mấy ngàn năm thu hút mà đắm mình, được trỗ tài một phen, nhưng cũng may là không bị phạt rượu. Mà lúc này, những người không bị phạt cũng chỉ có mấy kẻ.
Liêm đại công tử không phục, nâng chén rượu nói, “Dịch công tử một ly cũng chưa bị phạt, thật không phải đạo, vừa rồi ngươi đến chậm, vì thế phải phạt ba chén!”
Rượu này cũng đạm, uống hai cân cũng không thành vấn đề, Sở Tụ cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười nâng rượu uống, một mạch liền ba chén, “Mới vừa rồi đến muộn vốn là phải phạt.”
Mọi người thấy Sở Tụ rộng rãi như vậy cũng không làm khó cậu, rồi quay qua tranh luận Phượng Dục cũng chưa bị phạt lần nào, Phượng Dục bất đắc dĩ cũng phải nâng chén cạn ly.
Sắp tới giữa trưa thuyền được đưa tới Thủy phường. Thủy phường này Sở Tụ cũng biết, nó nổi tiếng ở sông Tần Hoài, ngoại ô Quỳnh Anh, khắp nơi từng trận gió mát hương thơm, còn có ca cơ vũ nữ xinh đẹp, là kỹ viện nổi danh nhất Thừa quốc.
Đoàn người đến bến tàu để lên bờ thì đã có người đi tới nghênh đón, chắc là đã được đặt trước ổn thỏa. Sở Tụ nhìn tình huống một chút, cảm thấy khả năng mọi người ở đây phiêu kỹ rất thấp, chắc cùng lắm chỉ là ăn trưa rồi xem ca múa, nên định để Hi Viện ở lại trên thuyền, bất quá Hi Viện cố ý không chịu rời cậu, làm cậu nghĩ có lẽ là mệnh lệnh của Hoàng đế, thành ra trong lòng có chút mất hứng, nhưng cũng không làm khó làm dễ Hi Viện, đành phải cho nàng đi theo.
Vào một nơi tên là Thủy Nguyệt quán, bên trong đình đài lầu các, nước chảy hoa rơi, từng trận phiêu hương thơm ngát, phong cảnh tao nhã nhẹ nhành như vùng sông nước Giang Nam.
Mọi người đến một nhã gian lầu hai ngồi xuống, nơi này là Mai Các, bên trong rất rộng, được trang trí thanh lịch nhã nhặn, còn có một khoảng sân rất lớn, ở chính giữa là một đài cao, dùng cho các ca vũ biểu diễn trên đó, ngồi trong lầu hai này xem ca múa chính là tốt nhất. Lúc đoàn người đi vào, lầu một đã đầy chỗ, một hàng mười mấy người của Sở Tụ đều là các thanh niên tuấn tú, khiến cho không ít người chú ý, còn có vài kẻ tiến lên để chào hỏi, thậm chí có người Sở Tụ không quen biết cũng đến báo danh tính để kết giao.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình không bao lâu liền có tiếng ti trúc sống động, đàn hát qua một lượt thì những tiếng vỗ tay vang lên, một vị hồng y giai nhân lên đài biểu diễn.
Giai nhân mắt phượng có thần, mi mục như họa, dung nhan xinh tươi uyển chuyển, liếc mắt một vòng thiên kiều bá mị, khởi vũ trong tiếng cổ nhạc, xiêm y dịu dàng, dáng người lả lướt quay quanh, cánh tay như ngọc chậm rãi mở, áo váy mờ sáng tung bay giữa nhiều đóa hoa chói rực.
Hồ toàn chi nghĩa thế mạc tri, hồ toàn chi dung ngã năng truyện.
Bồng đoạn sương căn dương giác y, can đái chu bàn hỏa luân huyễn.
Ly châu tiến nhị trục long tinh, hồng lượng khinh cân xế lưu điện.
Tiềm kình ám ông đát hải ba, hồi phong loạn vũ đương không tản.
Vạn quá kỳ thùy biện chung thủy, tứ tọa an năng phân bối diện? Tài nhân quan giả tương vi ngôn, thừa phụng quân ân tại viên biến. (*)
(*) Tìm không ra chú thích. Editor bất lực. Beta cũng bất lực.
Mọi người xem đến nhập thần, Sở Tụ cũng hoàn toàn chìm đắm trong đó, mãi thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Thời điểm quay đầu, lại nghe cách đó không xa một vị Triệu công tử nói, “Mưa rơi nước chảy toàn thiên hạ đều hướng tới, hồng y giai nhân phong thái như vậy, khắp chốn nơi cũng chỉ duy nàng mà thôi. Nếu không phải nàng không xuất giá, mỗ liền bỏ quên lời dạy mà thú nàng về nhà.”
Bên cạnh lập tức có người cười nói, “Người chờ thú nàng đã muốn xếp đầy sông Bá, khi nào thì có thể đến phiên ngươi. Vả lại, vì một nữ tử phong trần mà vi phạm giáo huấn gia tộc, còn cho là đáng giá sao!”
“Còn nói hồng y như mây màu, cũng không ngạo khí như mưa khói, có người nghe nói giai nhân trong hậu cung của Hoàng Thượng cũng đều mặc hồng y, mỗi người còn không phải dịu dàng uyển chuyển như tranh sao.” Vị công tử này nói xong, phát ra một trận cười khẽ dâm loạn, lại nói, “Ha ha, bất quá, những người này đều là nam tử, trừ Kiệt huynh ra, ai lại đem giai nhân so sánh cùng?”
Đi theo còn có mấy người phụ họa cười khẽ, Liêm Phong cũng không cấp bách, cười nói, “Các người không biết thưởng thức mới nói như thế.” Dừng một chút, hắn cư nhiên nhìn Sở Tụ mà nói, “Nếu là Dịch công tử mặc vào hồng y, chỉ sợ nàng kia cũng không sánh bằng dáng người xinh đẹp. Hậu cung Lan Uyển của Hoàng Thượng e rằng cũng phải nhượng bước.”
Hôm nay Sở Tụ một y phục màu trắng, cổ áo, tay áo, vạt áo đều thêu một chút viền hoa mai, một kiện áo khoác thiền y màu xanh nhẹ da trời, ngũ quan tinh xảo thanh linh, khí chất trầm tĩnh, ngồi ngay ngắn một bên như thần tiên hạ phàm.
Mọi người nghe Liêm Phong nói vậy cũng hướng nhau mà nói, còn có mấy người phụ họa, âm thầm cười cợt. Sở Tụ tuy đẹp nhưng dù sao cũng là nam tử, mọi người xem xem cũng liền thôi, vả lại, giữa nơi này cũng có rất nhiều người đã nghe lời nhàn thoại giữa cậu và Hoàng đế. Tại đây, tuổi tác sở Tụ không lớn cũng không nhỏ nhưng lại có chức quan cao nhất. Tuy rằng trừ bỏ Phượng Du không có quan hàm, mọi người trong này đều công tử thế gia có chút chức vị nhỏ trong triều, còn đang chờ ngày thăng tiến. Chính là Sở Tụ tuổi còn nhỏ mà đã là tâm phúc bên người Hoàng đế, khiến mọi người đỏ mắt không thôi. Khi nhìn thấy cậu, mặt mày như quan như ngọc, xinh đẹp ôn hòa, mọi người liền chắc chắn cậu dựa vào thân xác mà tiến thân.
Sở Tụ vốn muốn xuất môn cùng Phượng Dục tham gia hội xuân để giải sầu, nhưng lại không nghĩ tới bản thân lại bị người trắng trợn đùa giỡn.
“Triệu đại nhân, muội muội Triệu Chiêu Nghi; Lý huynh, muội muội Lý Tu Dung; Tần huynh, tỷ tỷ, Tần Tiệp Dư; tiểu đệ khi còn ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng nghe Hoàng Thượng có nhắc đến,… Lần trước, Phong Thượng thư còn đưa một người nam tử tên Thanh Liễu cho Hoàng Thượng, nghe nói Thanh Liễu là tiểu đệ trong nhà Phong huynh, không biết có phải là thật?” Sở tụ ghét nhất là bị người khác nỏi cậu là luyến sủng của Hoàng đế, lập tức lạnh lùng chế giễu mà nói.
Các ngươi ngồi nơi này có ai là không dựa vào bán thân xác cho hoàng gia đâu, chính mình không bán, bán tỷ bán muội, bán huynh bán đệ, bán con bán cái, còn chính mình thì ở đây ngồi mát ăn bát vàng, quan to lộc hậu, khua môi múa mép.
_________________________
(*) Tăng Tích viết: “Mộ xuân, xuân phục ký thành, quán giả ngũ lục nhân, đồng tử lục thất nhân, dục hồ Nghi, phong hồ Vũ Vu, vịnh nhi qui”. Phu Tử vị nhiên thán viết: “Ngô dữ Điềm dã!”
Tăng Tích nói: “Qua tháng ba, y phục mùa xuân vừa may xong cùng với năm sáu thanh niên, sáu bảy em nhỏ đi tắm ở hồ Nghi, hóng mát ở đền Vũ Vu rồi ca hát mà không về”. Khổng Tử bùi ngùi nói: “Ta cũng muốn được như Điềm vậy.” (Các bạn muốn tìm hiểu thêm thì đây là một đoạn trích trong Tứ Thư Bình Giải)
Danh sách chương