Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Sở Tụ không biết Hoàng đế đây là làm sao, cư nhiên trong ngự thư phòng dâm loạn cùng thần tử. Cậu có chút tức giận, không chỉ vì nguyên nhân Hoàng đế cường hôn, còn có khí phách văn nhân kiêu ngạo của cậu không cho bản thân cùng Hoàng đế làm bẩn ngự thư phòng.

“Rượu kia là ngươi cố ý vì trẫm nhưỡng sao?” Đôi mắt Hoàng đế lóe ra quang mang, vui sướng và dục vọng chen lẫn cùng một chỗ, thanh âm hắn trầm thấp, giọng nói cứng rắn uy nghiêm ngày thường lúc này lại mang theo mượt mà nhuyễn hoạt ôn nhu.

“Là nha hoàn trong phủ thần nhưỡng, Hoàng Thượng, đây là ngự thư phòng, ngài mau buông tay thần ra.” Sở Tụ tránh tránh, muốn thoát khỏi tay Hoàng đế.

Hoàng đế có chút buồn bực, mặt trầm trầm, lập tức kéo Sở Tụ từ trên ghế đứng lên, Sở Tụ lảo đảo bị hắn cường lôi đến cửa hông mà đi.

“Hoàng Thượng!” Sở Tụ cũng không ngỗ nghịch cùng hắn, đành phải tùy hắn kéo đi. Bản thân đang muốn nói gì đó, bất quá, miệng không tự giác nuốt xuống làm cậu lập tức trắng mặt, chân cũng chậm hai bước, thiếu chút nữa bị Hoàng đế lôi kéo, lảo đảo mém té.

May mắn Hoàng đế phản ứng rất nhanh, tay kia ôm cậu vào lòng, nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, hắn đưa tay nâng dậy, sau hỏi, “Làm sao vậy?”

“Ta, ta vừa đem cái kia nuốt lấy.” Sở Tụ nhìn Hoàng đế, trên mặt mang theo ủy khuất cùng sợ hãi.

Hoàng đế thấy cậu như vậy, cảm thấy buồn cười, “Nuốt liền nuốt đi!”

“Đó là cái gì?” Bị Hoàng đế kéo đến cửa, Sở Tụ rất nhanh đem tầm mắt quét khắp phòng một lần, thật sự không thể tưởng tượng được còn có cái loại tròn tròn mang theo nếp uốn, thân mình cậu có chút khiết phích, đối với thức ăn vào bụng lại càng soi mói kỹ, nghĩ đến không biết Hoàng đế cho cái gì, uy đến miệng liền một đường nuốt xuống, tưởng tượng như thế trong bụng nan kham buồn nôn muốn chết.

Hoàng đế nhìn Sở Tụ nhăn mày, nghĩ cậu bình thường thông minh giỏi giang đến quá đáng, lúc này lại choáng váng như vậy, nên một chút ý tứ cũng không muốn nói chân tướng cho cậu.

Môi Sở Tụ vừa bị Hoàng đế hôn đến run, đầu lưỡi lại không ra vị gì, bởi như vậy mới không nhận được quả kia là anh đào, bất quá, đi thêm vài bước, cậu liền bừng tỉnh đại ngộ. Thật sự làm bậy không thể sống, cấp rượu cho Hoàng đế làm gì, để chính mình tự uống không tốt sao? Đến phòng nghỉ sau thiên điện, Hoàng đế vừa vào đã cho cung nữ lui xuống.

“Nơi này không phải thư phòng.” Hoàng đế một tay đẩy Sở Tụ ngã lên giường, mặt cậu đỏ lên, tay chống thân mình muốn đứng dậy, bất quá, Hoàng đế ngồi vào mép giường, một phen đè cậu xuống.

Sở Tụ rốt cục hiểu được Hoàng đế muốn làm gì, kích động hẳn lên, “Hoàng Thượng, thần còn công vụ chưa xử lý xong, thần trước ra ngoài.”

Sở Tụ vừa nói vừa chống đỡ Hoàng đế, muốn từ bên sườn thoát ra, lại bị Hoàng đế kéo về.

“Ngươi đưa trẫm yên chi tửu, chẳng lẽ muốn trẫm cô phụ ngươi sao?” Hoàng đế một chân đè lên chân Sở Tụ, hai tay đặt hai bên, từ phía trên nhìn xuống, ánh mắt Sở Tụ không dám cùng hắn đổi diện, bối rối quay đầu ra phía ngoài.

Yên chi tửu, hồng nhan tống tình lang. (Rượu son đỏ, hồng nhan tặng tình lang = người yêu.)

“Nhưng đây không phải yên chi tửu?” Sở Tụ nghiêng mặt, nửa khép mắt nói, “Hoàng Thượng rõ ràng biết, yên chi tửu trong hậu cung ngài, ngài muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Tháng tư đầu hạ, thời tiết dần nóng bức, bên ngoài Sở Tụ một kiện quan bào lụa đào phẳng phiu, bên trong chính là tiết y tơ tằm màu trắng, vừa một hồi lôi kéo, y phục đã sớm nhíu. Sở Tụ bị ánh mắt xâm lược của Hoàng đế nhìn đến mức không được tự nhiên, mặt cũng dần dần ửng đỏ.

Sở Tụ nghiêng mặt, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, so sánh cùng kiện tiết y tơ tằm kia, nhìn giống như trắng nõn trơn mềm hơn ba phần. Hoàng đế xem, không tự giác nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu nhẹ nhàng liếm duyện, trên người Sở Tụ tản ra hương thơm cơ thể thản nhiên, làm cho hắn càng thêm trầm mê trong đó, buông tay Sở Tụ giải khai đai lưng cậu, đang muốn thoát quan bào trên người, tay đã bị Sở Tụ nắm chặt.

Sở Tụ bị Hoàng đế hôn hôn, trên người một cái giật mình, cảm giác ngứa ngáy không làm cậu ghê tởm, nhưng làm cậu trở nên quẫn bách, không biết có phải nên phản kháng hay không, hoặc cứ mặc kệ Hoàng đế như vậy.

Nhưng động tác lớn mật kế tiếp lại nằm ngoài phạm vi cậu chấp nhận, Sở Tụ nắm lấy tay hắn, ánh mắt thâm sâu mang theo lửa nóng rực đỏ nói, “Hoàng Thượng, ngài làm như vậy thần không biết làm như thế nào.”

Khí lực Sở Tụ luôn luôn rất nhỏ, lại không có kỹ thuật thân thể gì, Hoàng đế nhẹ nhàng động đã đem tay cậu đặt trên đỉnh đầu, “Ngươi đi cầu lão tử Văn Tĩnh kia, vì sao không đến cầu trẫm, chẳng lẽ trẫm không thể giúp ngươi sao?”

Hoàng đế lạnh lùng xuất khẩu, lại cúi xuống hôn cổ Sở Tụ.

Sở Tụ nghe xong lời nói Hoàng đế có chút ngây người, cậu nhớ tới chính mình mang trà Phổ Nhị* ba mươi năm giá cao ngất đến quý phủ Lại bộ Thượng thư Văn Tĩnh, chỉ muốn cấp cho Dịch Minh Trí vào bộ mà hắn muốn đi, vốn dĩ, cậu là người tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, người khác thế nào cũng sẽ bán cho cái mặt mũi, hơn nữa, Văn Tĩnh này cũng không ham mê gì khác, chỉ có trà đạo là tốt rồi, nghĩ đến vừa vặn đưa Phổ Nhị, bất quá, không nghĩ tới Văn Tĩnh không bán mặt mũi, còn hèn mọn nói cậu lấy sắc hoặc chủ, không chỉ không lấy Phổ Nhị, còn muốn đuổi cậu ra phủ Thượng thư.

(*) Một loại chè được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh.

Sở Tụ có chút mờ mịt, cậu tự hỏi không thẹn với thiên địa, không thẹn với dân chúng, không thẹn với triều đình, không thẹn với đế vương, không thẹn với tâm mình, mỗi ngày cẩn trọng, cần cù thật thà hành sự, nghe gà gáy thức dậy, đến canh ba mới ngủ, không làm việc không tròn trách nhiệm, vì thiên hạ dân chúng dốc hết tâm huyết, nhưng cậu làm vậy giống như trừ bỏ Hoàng đế biết cậu hảo, mọi người đều chỉ cho rằng cậu lấy sắc hoặc chủ, lợi dụng sủng ái của Hoàng đế làm chuyện vượt quyền.

“Ân…” Trên cổ đau đớn làm tâm Sở Tụ không khỏi ở nơi này khẽ rên một tiếng, phục hồi lại tinh thần, phát hiện Hoàng đế đã muốn giải khai hơn nửa, quan phục sớm tản.

Sở Tụ không rõ vì sao Hoàng đế mỗi lần đều thích cắn cổ cậu, còn tại phía trên lưu lại dấu vết, cậu muốn đẩy Hoàng đế ra, hầu kết lại bị hắn cắn một ngụm.

“Ân….., Hoàng Thượng, buông ra!” Sở Tụ nghĩ đến chính mình ủy khuất, cảm thấy tức giận, khí lực trên tay lớn hơn, đem Hoàng đế trước ngực đẩy ra.

“Về sau muốn làm cái gì tới nói trẫm đi! Đừng đến quý phủ người khác tặng lễ!” Hoàng đế một tay đem tay Sở tụ cầm trụ, nét mặt nhu tình nhìn chằm chằm cậu nói ra lời.

Sở Tụ nghĩ Hoàng đế muốn trách tội cậu, không nghĩ tới hắn không những không trách còn nói như vậy.

Kỳ thật nói với Hoàng đế là hữu hiệu nhất, hơn nữa Hoàng đế nhất định sẽ hỗ trợ, nhưng là, Sở Tụ chưa bao giờ muốn nói những chuyện này cho Hoàng đế biết. Để cho Hoàng đế cấp cậu đi cửa sau, điều đó làm cậu cảm thấy khuất nhục nói không ra lời, cậu cho rằng, kia không chỉ khuất nhục nguyên tắc làm quan của mình, mà ngay cả bản thân đều thừa nhận chính mình lấy sắc hoặc chủ.

Bởi vì có sự che chở cùng dung túng của Hoàng đế, trong triều làm quan tới nay, mắc dù tin đồn thường xuyên liên quan đến cậu, nhưng điều này hơn phân nửa là không thật. Sở Tụ luôn luôn lơ đễnh, tâm cậu thanh cao, đối những lời này luôn khinh thường, lần ấy ở Lại bộ Thượng thư nơi đó bị nhục như vậy, đây cũng là lần đầu tiên làm lòng cậu khó chịu.

Trong lời nói Hoàng đế làm cậu cảm động cùng chua xót, muốn phản kháng lại không thể phản kháng, mềm mại nằm ngửa trên giường, nhìn nam nhân được xưng ngôi cửu ngũ chí tôn trên người, cậu hốt hoảng nói, “Ta không muốn cầu nhất chính là ngươi!”

Đem phát quan trên đầu Sở Tụ gỡ xuống, một đầu tóc đen phi hạ, uốn lượn phô tán trên sàng đan dệt gấm xanh nhạt, thân mình Sở Tụ đơn bạc được vây trong tiết y tơ tằm mỏng manh, thậm chí có thể nhìn thấy làn da tuyết trắng nhuộm hồng bên trong.

Sở Tụ nằm có chút cam chịu, căn bản không nghĩ phản kháng, dù sao triều thần bên ngoài đều nói lung tung, làm những lời này biến thành sự thật thì thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn chưa nói ra lời khó nghe?

Thân mình Sở Tụ trong tiết y tơ tằm càng làm tăng thêm mỹ cảm tình dục mông lung, Mạc Vũ Hạo khó nhịn đưa tay vói vào y phục, vuốt ve thắt lưng cậu, thân thế Sở Tụ theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn là không động.

Mạc Vũ Hạo khiêu khích thân mình Sở Tụ, nhìn mặt cậu càng ngày càng hồng, trong mắt che lấp một tầng thủy quang, giống như hạt mưa có thể từ viền mắt rơi xuống, cậu bán giương miệng hô hấp, yết hầu khéo léo nhẹ nhàng trượt, hai khỏa anh đào trước ngực đứng thẳng, cách một tầng y phục cũng có thể nhìn thấy hình dạng tinh xảo cùng màu sắc nộn hồng của nó.

Ánh mắt Vũ Hạo càng thêm thâm sâu, hô hấp lại càng dồn dập, hắn nói, “Sở Tụ, ngươi thật đẹp.”

Sở Tụ bị hắn làm cho khó nhịn dị thường, dục vọng giữa hai chân bán khởi, tâm tư cũng khó khăn, phản ứng nửa ngày mới biết Hoàng đế nói gì, trong lòng cậu nghĩ, mỹ nhân thiên hạ nhiều như vậy, hồng nhan Dịch lão thật kham bi. Nhưng cậu cũng không nói gì, phát ra một trận rên rỉ, “Ân….., đau, không cần, không cần cắn……”

Mạc Vũ Hạo từ trước người Sở Tụ ngẩng đầu lên, hai điểm trước ngực bị bán liếm bán cắn đến sưng đỏ kiên định, nước miếng đem tầng y phục càng tẩm thêm trong suốt, nhìn đến nhan sắc bên trong càng thêm tiên diễm.

Mạc Vũ Hạo phục trên người cậu, nhẹ nhàng khinh cọ, để cho dục vọng hai người ma xát càng thêm đứng thẳng, hô hấp Sở Tụ càng tăng, hai mắt ngập nước đem trừng Hoàng đế, nửa ngày mới nói một câu, “Ngươi làm liền làm nha! Như vậy ngươi không khó chịu sao?”

“Vậy ngươi mau hầu hạ trẫm thoát y phục đi!” Vũ Hạo đem Sở Tụ bán ôm trên người, để tay Sở Tụ đặt trên thường phục chính mình.

Sở Tụ cắn môi, tay có chút run run, vẫn là chậm rãi đem y phục trên người hắn thoát, Mạc Vũ Hạo nhìn Sở Tụ tại sự tình này cư nhiên nghe lời như vậy làm hắn một trận ngạc nhiên, Sở Tụ cởi ngoại bào, hắn mới phản ứng để chính mình tự thoát cho nhanh, vừa muốn cởi nốt tiết y trên người Sở Tụ, cậu lại chống tay đỡ, không cho hắn động nói, “Mau buông màn mới được!”

Mạc Vũ Hạo nhìn Sở Tụ đứng dậy đem ba tầng màn trong trong ngoài ngoài thả xuống, Sở Tụ một thân tiết y khinh bạc, thân thể thon dài, dùng một câu kia nhược liễu phù phong cũng không quá đáng. Hắn một tay kéo Sở Tụ đến dưới thân, đưa tay thoát hoàn y phục, dùng tay nhẹ vỗ vuốt ve thân mình cậu. Hai người trên giường hôn hôn, động tác càng ngày càng kịch liệt, là Sở Tụ phóng xuất ra trước, Mạc Vũ Hạo trong tay Sở Tụ không quá bao lâu cũng bắn ra.

Vũ Hạo xoa xoa mông cậu, Sở Tụ đương nhiên biết hắn muốn gì, nằm trong tay hắn một trận trốn tránh, “Hoàng Thượng, còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, đến đây là tốt rồi!”

“Lại đến một lần!” Mạc Vũ Hạo ôm lấy Sở Tụ vừa muốn hôn cậu, Sở Tụ lại nói, “Ngài triệu vài vị đại nhân Hộ bộ đến đàm sự tình, canh giờ đã nhanh đến.”

“Ngươi chạy không khỏi, lại đến một lần đi!” Mạc Vũ Hão lôi kéo cậu không cần tránh, Sở Tụ nhìn đến dục vọng Hoàng đế đã sớm cương, trong lòng kêu khổ, cảm thấy chính mình bị coi thường, nhưng vẫn vươn tay qua, Hoàng đế đem Sở Tụ áp đảo dưới thân, lấy tay chỉ ở huyệt khẩu Sở Tụ, xẹt qua nói, “Trẫm muốn dùng nơi này!”

Sở Tụ nghe xong, nơi đó một trận co rút, Mạc Vũ Hạo cảm nhận được động tác nơi đó, cười nói, “Hay dùng nơi này!”

“Hoàng Thượng, ta, ta còn chưa tịnh thân! Lại nói, sẽ rất khó chịu!” Sở Tụ tận lực khép hai chân, nhìn chằm chằm Hoàng đế nói.

“Không quan hệ, là ngươi trẫm cũng không ghét bỏ!” Hoàng đế khẽ cười, hôn lên môi Sở Tụ, ngón tay hướng bên dưới tìm kiếm.

Sở Tụ nhất thời ngạc nhiên, phía sau truyền đến cảm giác sâu sắc, dị vật tiến vào làm cậu khổ sở đến mặt mũi trắng bệch, chống người Hoàng đế, trong thanh âm mang theo run rẩy, “Không được, Hoàng Thượng, ngươi,…… Ta, ta không cần, dùng tay đi, nơi đó không cần!”

Hoàng đế nghe Sở Tụ run run nói, cảm thấy thanh âm điềm đạm đáng yêu này rất có ý tứ, lại nhìn đến đồng tử trong trẻo, cho dù mang theo hôn ám khủng hoảng nhưng vẫn như cũ sáng ngời dị thường, hắn thấy tốt nhất không cần làm như vậy, vì thế áp thế khát vọng chính mình, rút tay ra, thanh âm khàn khàn nói, “Vậy được rồi, ngươi dùng tay!”

Sở Tụ nhẹ nhàng thở một hơi, bị Hoàng đế bán ôm, tựa trên người hắn giải quyết dục vọng.

Hôm nay, Sở Tụ trở lại phủ, chỉ thấy Dịch Mình Trí cao hứng chạy tới, lôi kéo cậu nói, “Ca ca, thánh chỉ Hoàng Thượng ban xuống, ta được phân đến Ngự Sử đài, vào Ngự Sử chỉ có hai người, không nghĩ vận ta tốt như vậy. Ban đầu nghĩ sẽ đến Lễ bộ học tập hoặc chép sách, không nghĩ tới ta lại được vào Ngự Sử…”

Sở Tụ nghĩ chính mình bán thân cho ngươi đi, trong lòng có chút chua xót, nhưng Dịch Minh Trí cao hứng sôi nổi như vậy, một thiếu niên thật thà mười sáu tuổi, làm cậu nổi lên tình cảm vui sướng, trên mặt mỉm cười, nói, “Ngươi dù sao tuổi còn nhỏ, Ngự Sử là nơi địa phương lão thành, người bên trong không người nào không tâm cơ sâu nặng, không biết ngươi nghĩ thế nào lại muốn vào trong đó, sau này làm việc phải cẩn thận chút, không cần kích động gào to như vậy.”

“Chuyện này ta biết, ta ở bên ngoài không phải như vậy, chỉ trước mặt ngươi mới thế thôi!” Dịch Minh Trí tại trước mặt nghĩa huynh nhận thức không lâu, hắn gần nhất rất thích làm nũng, đem tính tình trẻ con mười mấy năm nay chưa được biểu hiện, đồng thời phơi hết ra ngoài, lôi kéo tay áo Sở Tụ, nhìn nắng dương quang chiếu vào cậu, như muốn hòa tan Sở Tụ vào trong không khí, “Ta chính là muốn đi Ngự Sử đài, nơi đó có thể tôi luyện thành người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện