Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Tâm tình Sở Tụ áp lực, vẻ mặt hoảng hốt, đi ra phủ Thái sư cũng không muốn ngồi xe ngựa, chỉ trực tiếp đi bộ trở về.
Buổi chiều tháng ba, không khí thanh thấu lạnh lẽo, Sở Tụ không quan tâm thân thể lạnh nóng, vẫn đi về phía trước, chỉ hy vọng con đường không có điểm dừng. Cậu chỉ muốn đi, muốn đi mãi, cậu nghĩ đến chính mình đối phụ mẫu không có cảm tình, nhưng biết bọn họ đều đã chết, vì ái tình, hoặc vì cậu, cậu cảm thấy trong lòng có chút hoảng, có chút khó khăn. Khi biết Tĩnh di chết rồi, cậu cũng không khổ sở như vậy.
Cậu dừng bước, Kì Phong ngay bên người cậu, cậu nhìn hắn, gương mặt Kì Phong dưới ánh trăng có chút mơ hồ, bất quá, ôn nhu trên mặt hắn làm cậu có thể an tâm.
Sở Tụ cảm thấy, chính mình nên hảo hảo còn sống, không chỉ vì người khác, cũng phải vì chính mình, bởi vì phụ mẫu đều vì cậu chết đi.
“Kì Phong, ta muốn tiến cung.” Sở Tụ lên xe ngựa, xa phu đánh xe, hướng cửa cung tiến vào.
Để cho Hoàng đế phỏng đoán hoài nghi, hoặc chờ Hoàng đế biết chân tướng rồi hướng cậu vấn tội, còn không bằng tự mình nói cho hắn biết, cho dù không nói, cũng có thể dò xét ý tứ hắn.
Hôm nay bị Liêm Thái sư kêu vào thư phòng mật đàm, nói không chừng Hoàng đế hiện tại đã biết việc này rồi. Bây giờ đi nói, mới là thời cơ tốt nhất.
Đã gần đến giờ hợi (9h-11h đêm), Sở Tụ ngồi ở noãn các thiên điện Dục Long điện chờ Hoàng đế tiến vào, vốn tưởng rằng sẽ đợi rất lâu, không nghĩ tới cậu vừa ngồi xuống một chút thì Hoàng đế đã tới rồi.
“Hoàng Thượng!” Sở Tụ đứng dậy muốn hành lễ, lại được Hoàng đế nâng lên.
“Di Nhuận nói ngươi có chuyện quan trọng muốn tấu, đã trễ thế này, là muốn nói chuyện gì?” Hoàng đế ngồi bên noãn tháp, nhìn Sở Tụ cau mày, ánh mắt vi liễm, trên nét mặt có cỗ thanh sầu nói không nên lời, vì khuôn mặt cậu thanh tú càng làm tăng thêm một cỗ phong tình.
“Hôm nay thọ yến Thái sư, thần trước đi dự tiệc, may mắn cùng Thái sư vào thư phòng trò chuyện, Thái sư nói thân thế của thần, lúc trước Hoàng Thượng đối thân thế thần cũng có nghi vấn, song thần đối việc này cũng không biết, cho nên không thể bẩm báo cùng Hoàng Thượng. Nay đã biết rõ, thần cảm thấy nên cấp Hoàng Thượng giải thích nghi hoặc, cho nên, thần liền tiến cung nói chuyện này với ngài.” Thanh âm Sở Tụ đè nén, nghe được bi thương sầu muộn.
Hoàng đế gật đầu, nhìn Sở Tụ, trên mặt lộ ra tình cảm thương tiếc, “Dịch khanh, trẫm đối việc này cũng không đặc biệt để ý, ngươi không nói cũng có thể.”
Sở Tụ nhìn về phía Hoàng đế, sắc mặt Hoàng đế không khó coi cũng không tức giận, nghe ý tứ trong lời nói, hơn phân nửa đã biết thân thế cậu, nhưng mà, đã biết nhưng không thèm để ý, điều này chỉ có thể nói Hoàng đế biết đến cũng không hoàn toàn, “Hoàng Thượng, người sớm biết sao?”
“Ngươi mặc dù từ nhỏ ở trong thôn trang do một vị quả phụ danh Tĩnh sở hữu, nhưng muốn tra được Thái sư bố trí cũng không khó, Liêm Thái sư từng ở nơi đó dưỡng vài mỹ nhân, tuy rằng hơn hai mươi năm, cũng không phải không thể tra đến, nơi đó có mỹ nhân từng vì lão sinh con, nhưng lão không đem đứa nhỏ nhận về phủ Thái sư, Thái sư đã cưới thiên kim Lý gia, lại không được lập tiểu thiếp, chuyện này năm đó cực thịnh, vì tiếc thanh danh mà che giấu tồn tại của nhi tử, điều này cũng có thể lý giải…”
Hoàng đế nâng chén trà, ngữ khí tuy rằng bình thản, nhưng có một cỗ trào phúng cùng miệt thị nói không nên lời.
Sở Tụ thật ra đã biết, bởi vì Thái sư che giấu rất tốt, kết quả Hoàng đế tra ra lại đem cậu trở thành nhi tử Thái sư. Nhưng cậu không biết, thôn trang năm đó xác thực có vài vị mỹ nhân, mỗi vị đều các hữu phong tình, chỉ là diện mạo cùng Dịch Nhuy Chi có chút tương tự, một vị mỹ nhân trong đó sinh ra đứa nhỏ, cùng tuổi tác Sở Tụ tương đương, bởi vì bộ dạng cùng Nhuy Chi giống nhau, năm đó Thái sư đối đứa nhỏ vô cùng sủng ái, nhưng sợ hãi Nhuy Chi nhìn ra manh mối, nên không dám ôm về nhà giáo dưỡng, sau Nhuy Chi lại muốn Thái sư cứu đứa con chính mình, Thái sư không thể cự tuyệt yêu cầu của y, liền đem nhi tử của mình trao đổi cùng Sở Tụ, khi ấy, lão tận mắt nhìn Tiên hoàng ném ngã đứa con trước mặt mình, đứa nhỏ trước khi chết còn chưa kêu hoàn phụ thân, không phải kêu Tiên hoàng, mà là kêu chính lão, lúc đó đau lòng khó nhịn, cũng không thể không đành lòng, chuyện này không thể nghi ngờ là một nguyên nhân Thái sư thống hận Sở Tụ.
Sở Tụ biết, mặc dù Hoàng đế chướng mắt hành vi lén lút bên ngoài dưỡng mỹ nhân của Thái sư, nhưng nhất định cảm thấy vui mừng, có nhược điểm của thần tử mới có thế khống chế tốt, Liêm Thái sư rất chấp nhất với thanh danh, điều này làm Hoàng đế tuyệt đối an tâm.
Sở Tụ không nói, chỉ gật đầu, ừ một tiếng.
Sắc mặt cậu không tốt, Hoàng đế cho rằng cậu vì chuyện phụ thân chính mình xem như lễ vật đưa vào cung mà canh cánh trong lòng, hắn muốn khuyên nhưng không biết nói gì cho phải, cuối cùng đành nói, “Hôm nay có người đưa anh đào phía nam tiến cung, trên đường dùng khối băng ướp lạnh, thời điểm đưa tới vẫn là tốt lắm, ngươi thích ăn hoa quả, liền mang một ít hồi phủ!”
Sở Tụ nghe Hoàng đế nói vậy, vốn dĩ đã cúi thấp đầu, này còn cúi thấp đến lợi hại, hơn nửa ngày mới nói, “Hoàng Thượng, người đối với ta như vậy, ta cũng không thể hồi báo giống như người muốn.”
Sở Tụ biết Hoàng đế luôn luôn đối tốt với cậu, đó là vượt qua giới hạn quân thần, cậu luôn hưởng thụ và lợi dùng tâm tư Hoàng đế, để mang đến tiện lợi cùng ân huệ, cậu cảm thấy chính mình chỉ cần làm tốt chức vị, vì Hoàng đế chia sẻ chính vụ, không mưu tư, không chuyên quyền, không cấu thành uy hiếp gì đối với Hoàng đế, nhiêu đó là đủ rồi, nhưng là, hôm nay nghe xong lời nói Liêm Thái sư, nhìn đến người trước nay luôn đoan chính nghiêm túc nổi điên trước mặt mình, đối với phụ thân mê đắm, hiện tại lại nhìn Hoàng đế chiếu cố cậu, cậu liền cảm thấy nội tâm có chút hối, tư vị áy náy thật không tốt.
Vốn nghe được Hoàng đế cũng không biết cậu là tiểu Hoàng tử năm đó, cậu cảm thấy thực may mắn, nhưng hiện tại trong lòng lại không chút cao hứng, cậu vẫn như cũ lo lắng, đau thương trên mặt không chút giảm bớt.
Lợi dụng tình cảm người khác là không đúng, Sở Tụ không biết chính mình có phải hay không đối Hoàng đế vượt qua cảm tình quân thần, nhưng không thể nghi ngờ, cho dù là có, cậu vẫn là người nhận được chiếu cố cùng quan ái từ Hoàng đế, cậu chưa bao giờ trả giá cho bất luận đoạn tình cảm nào, nguyên lai, làm cậu an tâm hưởng dụng đặc quyền của Hoàng đế là do tình cảm, hiện tại như vậy làm cậu cảm thấy bất an cùng hối hận.
Trong thoáng chớp mắt, cậu muốn bản thân có thể chân chính nói ra thân thế mình, nhưng là, lý trí để cậu áp chế xúc động trong lòng.
Hoàng đế nghe xong lời nói Sở Tụ, biểu tình trên mặt có chút đổi, sắc mặt trở nên thâm trầm, nhưng nhìn đến thần Sở Tụ như vậy, lệ khí của hắn cũng không phát tác, chỉ là thấp giọng nói, “Ngươi đem anh đào mang về đi, trẫm còn có việc, đi trước.”
Thấy Sở Tụ ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt thanh thấu cư nhiên là xin lỗi, điều này làm hắn phiền muộn, nhưng thói quen quan tâm lại không tự giác nói ra lời, “Thân thế của ngươi không cần để ý, trẫm cũng không để ý này nọ. Khuya rồi, mau về đi thôi!”
Sở Tụ nhìn Hoàng đế đi ra ngoài, mới chậm rãi đứng lên, đi đến cửa nhìn bóng dáng Hoàng đế xa xa, trong mắt cậu là tia không tha. Di Nhuận đi sau Hoàng đế quay đầu nhìn cậu, trong lòng thầm nói, “Hà cớ gì a!”
Beta: Suzaku
Tâm tình Sở Tụ áp lực, vẻ mặt hoảng hốt, đi ra phủ Thái sư cũng không muốn ngồi xe ngựa, chỉ trực tiếp đi bộ trở về.
Buổi chiều tháng ba, không khí thanh thấu lạnh lẽo, Sở Tụ không quan tâm thân thể lạnh nóng, vẫn đi về phía trước, chỉ hy vọng con đường không có điểm dừng. Cậu chỉ muốn đi, muốn đi mãi, cậu nghĩ đến chính mình đối phụ mẫu không có cảm tình, nhưng biết bọn họ đều đã chết, vì ái tình, hoặc vì cậu, cậu cảm thấy trong lòng có chút hoảng, có chút khó khăn. Khi biết Tĩnh di chết rồi, cậu cũng không khổ sở như vậy.
Cậu dừng bước, Kì Phong ngay bên người cậu, cậu nhìn hắn, gương mặt Kì Phong dưới ánh trăng có chút mơ hồ, bất quá, ôn nhu trên mặt hắn làm cậu có thể an tâm.
Sở Tụ cảm thấy, chính mình nên hảo hảo còn sống, không chỉ vì người khác, cũng phải vì chính mình, bởi vì phụ mẫu đều vì cậu chết đi.
“Kì Phong, ta muốn tiến cung.” Sở Tụ lên xe ngựa, xa phu đánh xe, hướng cửa cung tiến vào.
Để cho Hoàng đế phỏng đoán hoài nghi, hoặc chờ Hoàng đế biết chân tướng rồi hướng cậu vấn tội, còn không bằng tự mình nói cho hắn biết, cho dù không nói, cũng có thể dò xét ý tứ hắn.
Hôm nay bị Liêm Thái sư kêu vào thư phòng mật đàm, nói không chừng Hoàng đế hiện tại đã biết việc này rồi. Bây giờ đi nói, mới là thời cơ tốt nhất.
Đã gần đến giờ hợi (9h-11h đêm), Sở Tụ ngồi ở noãn các thiên điện Dục Long điện chờ Hoàng đế tiến vào, vốn tưởng rằng sẽ đợi rất lâu, không nghĩ tới cậu vừa ngồi xuống một chút thì Hoàng đế đã tới rồi.
“Hoàng Thượng!” Sở Tụ đứng dậy muốn hành lễ, lại được Hoàng đế nâng lên.
“Di Nhuận nói ngươi có chuyện quan trọng muốn tấu, đã trễ thế này, là muốn nói chuyện gì?” Hoàng đế ngồi bên noãn tháp, nhìn Sở Tụ cau mày, ánh mắt vi liễm, trên nét mặt có cỗ thanh sầu nói không nên lời, vì khuôn mặt cậu thanh tú càng làm tăng thêm một cỗ phong tình.
“Hôm nay thọ yến Thái sư, thần trước đi dự tiệc, may mắn cùng Thái sư vào thư phòng trò chuyện, Thái sư nói thân thế của thần, lúc trước Hoàng Thượng đối thân thế thần cũng có nghi vấn, song thần đối việc này cũng không biết, cho nên không thể bẩm báo cùng Hoàng Thượng. Nay đã biết rõ, thần cảm thấy nên cấp Hoàng Thượng giải thích nghi hoặc, cho nên, thần liền tiến cung nói chuyện này với ngài.” Thanh âm Sở Tụ đè nén, nghe được bi thương sầu muộn.
Hoàng đế gật đầu, nhìn Sở Tụ, trên mặt lộ ra tình cảm thương tiếc, “Dịch khanh, trẫm đối việc này cũng không đặc biệt để ý, ngươi không nói cũng có thể.”
Sở Tụ nhìn về phía Hoàng đế, sắc mặt Hoàng đế không khó coi cũng không tức giận, nghe ý tứ trong lời nói, hơn phân nửa đã biết thân thế cậu, nhưng mà, đã biết nhưng không thèm để ý, điều này chỉ có thể nói Hoàng đế biết đến cũng không hoàn toàn, “Hoàng Thượng, người sớm biết sao?”
“Ngươi mặc dù từ nhỏ ở trong thôn trang do một vị quả phụ danh Tĩnh sở hữu, nhưng muốn tra được Thái sư bố trí cũng không khó, Liêm Thái sư từng ở nơi đó dưỡng vài mỹ nhân, tuy rằng hơn hai mươi năm, cũng không phải không thể tra đến, nơi đó có mỹ nhân từng vì lão sinh con, nhưng lão không đem đứa nhỏ nhận về phủ Thái sư, Thái sư đã cưới thiên kim Lý gia, lại không được lập tiểu thiếp, chuyện này năm đó cực thịnh, vì tiếc thanh danh mà che giấu tồn tại của nhi tử, điều này cũng có thể lý giải…”
Hoàng đế nâng chén trà, ngữ khí tuy rằng bình thản, nhưng có một cỗ trào phúng cùng miệt thị nói không nên lời.
Sở Tụ thật ra đã biết, bởi vì Thái sư che giấu rất tốt, kết quả Hoàng đế tra ra lại đem cậu trở thành nhi tử Thái sư. Nhưng cậu không biết, thôn trang năm đó xác thực có vài vị mỹ nhân, mỗi vị đều các hữu phong tình, chỉ là diện mạo cùng Dịch Nhuy Chi có chút tương tự, một vị mỹ nhân trong đó sinh ra đứa nhỏ, cùng tuổi tác Sở Tụ tương đương, bởi vì bộ dạng cùng Nhuy Chi giống nhau, năm đó Thái sư đối đứa nhỏ vô cùng sủng ái, nhưng sợ hãi Nhuy Chi nhìn ra manh mối, nên không dám ôm về nhà giáo dưỡng, sau Nhuy Chi lại muốn Thái sư cứu đứa con chính mình, Thái sư không thể cự tuyệt yêu cầu của y, liền đem nhi tử của mình trao đổi cùng Sở Tụ, khi ấy, lão tận mắt nhìn Tiên hoàng ném ngã đứa con trước mặt mình, đứa nhỏ trước khi chết còn chưa kêu hoàn phụ thân, không phải kêu Tiên hoàng, mà là kêu chính lão, lúc đó đau lòng khó nhịn, cũng không thể không đành lòng, chuyện này không thể nghi ngờ là một nguyên nhân Thái sư thống hận Sở Tụ.
Sở Tụ biết, mặc dù Hoàng đế chướng mắt hành vi lén lút bên ngoài dưỡng mỹ nhân của Thái sư, nhưng nhất định cảm thấy vui mừng, có nhược điểm của thần tử mới có thế khống chế tốt, Liêm Thái sư rất chấp nhất với thanh danh, điều này làm Hoàng đế tuyệt đối an tâm.
Sở Tụ không nói, chỉ gật đầu, ừ một tiếng.
Sắc mặt cậu không tốt, Hoàng đế cho rằng cậu vì chuyện phụ thân chính mình xem như lễ vật đưa vào cung mà canh cánh trong lòng, hắn muốn khuyên nhưng không biết nói gì cho phải, cuối cùng đành nói, “Hôm nay có người đưa anh đào phía nam tiến cung, trên đường dùng khối băng ướp lạnh, thời điểm đưa tới vẫn là tốt lắm, ngươi thích ăn hoa quả, liền mang một ít hồi phủ!”
Sở Tụ nghe Hoàng đế nói vậy, vốn dĩ đã cúi thấp đầu, này còn cúi thấp đến lợi hại, hơn nửa ngày mới nói, “Hoàng Thượng, người đối với ta như vậy, ta cũng không thể hồi báo giống như người muốn.”
Sở Tụ biết Hoàng đế luôn luôn đối tốt với cậu, đó là vượt qua giới hạn quân thần, cậu luôn hưởng thụ và lợi dùng tâm tư Hoàng đế, để mang đến tiện lợi cùng ân huệ, cậu cảm thấy chính mình chỉ cần làm tốt chức vị, vì Hoàng đế chia sẻ chính vụ, không mưu tư, không chuyên quyền, không cấu thành uy hiếp gì đối với Hoàng đế, nhiêu đó là đủ rồi, nhưng là, hôm nay nghe xong lời nói Liêm Thái sư, nhìn đến người trước nay luôn đoan chính nghiêm túc nổi điên trước mặt mình, đối với phụ thân mê đắm, hiện tại lại nhìn Hoàng đế chiếu cố cậu, cậu liền cảm thấy nội tâm có chút hối, tư vị áy náy thật không tốt.
Vốn nghe được Hoàng đế cũng không biết cậu là tiểu Hoàng tử năm đó, cậu cảm thấy thực may mắn, nhưng hiện tại trong lòng lại không chút cao hứng, cậu vẫn như cũ lo lắng, đau thương trên mặt không chút giảm bớt.
Lợi dụng tình cảm người khác là không đúng, Sở Tụ không biết chính mình có phải hay không đối Hoàng đế vượt qua cảm tình quân thần, nhưng không thể nghi ngờ, cho dù là có, cậu vẫn là người nhận được chiếu cố cùng quan ái từ Hoàng đế, cậu chưa bao giờ trả giá cho bất luận đoạn tình cảm nào, nguyên lai, làm cậu an tâm hưởng dụng đặc quyền của Hoàng đế là do tình cảm, hiện tại như vậy làm cậu cảm thấy bất an cùng hối hận.
Trong thoáng chớp mắt, cậu muốn bản thân có thể chân chính nói ra thân thế mình, nhưng là, lý trí để cậu áp chế xúc động trong lòng.
Hoàng đế nghe xong lời nói Sở Tụ, biểu tình trên mặt có chút đổi, sắc mặt trở nên thâm trầm, nhưng nhìn đến thần Sở Tụ như vậy, lệ khí của hắn cũng không phát tác, chỉ là thấp giọng nói, “Ngươi đem anh đào mang về đi, trẫm còn có việc, đi trước.”
Thấy Sở Tụ ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt thanh thấu cư nhiên là xin lỗi, điều này làm hắn phiền muộn, nhưng thói quen quan tâm lại không tự giác nói ra lời, “Thân thế của ngươi không cần để ý, trẫm cũng không để ý này nọ. Khuya rồi, mau về đi thôi!”
Sở Tụ nhìn Hoàng đế đi ra ngoài, mới chậm rãi đứng lên, đi đến cửa nhìn bóng dáng Hoàng đế xa xa, trong mắt cậu là tia không tha. Di Nhuận đi sau Hoàng đế quay đầu nhìn cậu, trong lòng thầm nói, “Hà cớ gì a!”
Danh sách chương