“Tứ thư tập chú” và “Ngũ kinh” Trương Nguyên đã nghe qua một lần, những sách bốn trăm năm sau như “Quốc ngữ”, “ Chiến quốc sách lược” thì đã đọc qua, còn nếu đặc biệt như “Xuân thu”, vậy thì " Xuân thu phồn lộ " của Đổng Trọng Thư và “Xuân thu cốc lương truyền sơ " của Dương Sĩ Huân không thể không đọc, trong nhà Trương Nguyên lại không có hai bộ sách này, đành phải nhờ Phạm Trân mượn từ Tây Trương tới đọc cho hắn nghe.
ĐLúc này đã là thượng tuần tháng bảy âm lịch, mắt Trương Nguyên cũng đã hồi phục rất tốt rồi. Hắn từng thử tự mình xem một trang sách và nghe người ta đọc một trang sách, khả năng ghi nhớ không giống nhau. Tự mình đọc sách chỉ có thể nhớ một nửa, mà nghe lại một lần lại có thể nhớ toàn bộ
Trương Nguyên nghĩ thầm rằng:
- Xem ra ông trời muốn cả đời ta dưỡng mắt. Cũng tốt, xem qua là thuộc không quá ngạc nhiên, nghe qua không quên mới khó được. Chỉ có điều hai người thường xuyên đi bên cạnh có thể đọc sách cho ta nghe là, lão Phạm và lão Chiêm không lâu dài. Còn người khác… ừ, trong tay áo đẹp lại lồng thêm mùi thơm (nghĩa bóng là làm việc gì đó còn có người đẹp bồi tiếp). Trong đêm nghe đọc sách cũng không tệ, có thể ta còn nhỏ, chưa có bạc, từ từ, bàn bạc kỹ hơn vậy.
Cả nhà Trương Nguyên đối với sự thay đổi của Trương Nguyên dường như cũng không kinh ngạc, Trương mẫu Lã thị cho rằng đứa con đã trải qua chuyện khổ tâm trong khoảng thời gian ngắn mà trở nên hiểu chuyện, còn tiểu hầu Vũ lăng thường xuyên tiếp xúc Trương Nguyên nên đối với chuyện này chỉ cảm thấy rất vui. Nó thích thiếu gia bây giờ, hai lần chỉnh được Tây Trương Yến Khách công tử tới mặt xám mày tro, thật sự là vui sướng. Thỏ Đình mới mười tuổi có thể không chú ý, còn Y Đình , không biết chữ, không cảm thấy thiếu gia đọc sách và không đọc sách có cái gì khác nhau. Về phần cha con Trương Đại Xuân, Trương Thái thì bọn họ chưa lĩnh giáo bãn lĩnh của Giới Tử thiếu gia.
Đầu tháng bảy , sau giờ ngọ lễ Ngưu Lang chức nữ, Trương Nguyên đang trong thư phòng nghe hai người Phạm, Chiêm hai người đọc cho hắn " xuân thu phồn lộ ", thì nghe ở hậu viên có người ở gõ cửa. Bình thường từ cửa sau ra vào đều là người hầu tôi tớ, Trương Nguyên liền kêu Vũ Lăng đi xem là ai? Chỉ chốc lát, Vũ Lăng dẫn một tỳ nữ mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp đến. Tỳ nữ này quỳ gối bên ngoài thư phòng, buồn bã khóc nói:
- Giới tử thiếu gia, tiểu tỳ xin giới tử thiếu gia ——
Đứa tỳ nữ đó mới mở miệng, Trương Nguyên đã nhận ra đây chính là người ngày đó đi theo Trương Ngạc đến để làm tiền đặt cược. Hắn liền hỏi:
- Chuyện gì?
Trương mẫu Lã thị sau khi nghe có người gõ cửa, kêu đại a đầu Y Đình sang đây xem, Y Đình vừa thấy tỳ nữ Tây Trương quỳ gối bên ngoài thư phòng thiếu gia thì ngạc nhiên nói:
- A, Thu Lăng! Ngươi tới nơi này làm gì?
Bình thường Thu Lăng rất hay tỏ vẻ. Khi Y Đình ra sông giặt quần áo, nàng thi thoảng lại đứng bên cạnh bờ sông dưới gốc cây liễu vừa gặm hạt dưa vừa nói chuyện phiếm với Y Đình, có một lần còn cố ý so với Y Đình xem tay ai đẹp hơn. Một năm bốn mùa Y Đình đều phải xuống nước giặt quần áo, tay tự nhiên thô ráp, nào có non mịn như Thu Lăng, nhưng Y Đình cũng không phải dễ chọc, đáp lễ nói:
- Ta là vất vả một chút, nhưng chưa từng bị đánh. Thái thái nhà tôi đối xử với tôi tớ rất tốt .
Thu lăng thẹn quá thành giận, sau đó không thèm để ý đến Y Đình nữa
Mà lúc này Thu Lăng không còn giữ được sự kiêu kỳ đó nữa, khóc sướt mướt nói:
- Y Đình tỷ, giúp ta van cầu Giới Tử thiếu gia đi. Công tử nhà ta muốn tặng ta cho lão đầu trông cửa già nua.
PhạmTrân không kìm nổi cười bật cười thành tiếng, nói với Trương Nguyên:
- Đúng là có chuyện như vậy, Yến Khách công tử học Giới tử thiếu gia che mắt tĩnh tọa vài ngày, dường như không thấy nhanh trí, kêu người ta đọc sách cho hắn nghe, càng nghe càng nóng nảy. Không biết Thu Lăng làm thế nào chọc tới Yến Khách công tử cứ dăm ngày là bị đánh. Tuy nhiên việc tặng cho lão đầu trông cửa già nua thì Phạm mỗ lại chưa nghe nói —
Thu Lăng quỳ gối ngoài cửa tiếp lời nói:
- Chính là chuyện sáng sớm nay, Tam công tử lệnh cho tiểu tỳ cùng lão đầu già nua thành thân.
Phạm Trân cười nói:
- Là cái lão đầu họ Ngô già nua ấy ư, hơn sáu mươi tuổi rồi. Đúng là một cây lê đè hải đường à.
Nói xong y "Chậc chậc" hai tiếng, giống như rất cực kỳ hâm mộ.
Thu Lăng khóc ròng nói:
- Tiểu tỳ van cầu Giới Tử thiếu gia ——
Y Đình nói:
- Đúng là chuyện lạ, Yến Khách công tử muốn gả ngươi cho hạ nhân, ngươi tới cầu thiếu gia nhà ta làm gì!
Thu Lăng nói:
- Yến Khách công tử từng đánh cuộc với Giới Tử thiếu gia. Tiểu tỳ —— tiểu tỳ tình nguyện hầu hạ Giới Tử thiếu gia.
Trương Nguyên vừa nghe vậy, trong lòng có phần không thoải mái:
“Ngày đó Thu Lăng nghe Trương Ngạc thua định đưa nàng cho ta, liền kêu không muốn, đến hôm nay bị Trương Ngạc tặng cho lão đầu họ Ngô thì mới nghĩ đến đông trương. Ha ha! Ttrương Giới Tử ta cũng chỉ hơn lão Ngô đầu một chút thôi sao?”
Nghĩ vậy hắn lắc đầu nói:
- Ta không cần ngươi hầu hạ.
Thu Lăng khóc lớn nói:
- Giới tử thiếu gia, xin ngươi cứu tiểu tỳ đi. Lão đầu già nua kia vừa già vừa xấu thì thôi, nhưng toàn thân đầy mụn ghẻ, tiểu tỳ thà chết cũng không lấy hắn. Van xin Giới Tử thiếu gia, chỉ có Giới Tử thiếu gia có thể làm cho Tam công tử hồi tâm chuyển ý, van thiếu gia.
Phạm Trân ngạc nhiên hỏi:
- Đánh cuộc cái gì?
Thu Lăng lúc này cũng bất lực , kể chuyện ngày đó Trương Ngạc thua Trương Nguyên ra.
Phạm Trân, Chiêm Sĩ Nguyên ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ khó trách Yến Khách công tử ngày ấy mượn rượu làm càn, hóa ra là có chuyện buồn như vậy
Phạm Trân cười nói:
- Lời nói nữ tỳ này đáng thương, lão Ngô kia cũng đích xác không xứng, Giới Tử thiếu gia! Nếu có thể đưa nàng về thì đó cũng là một chuyện tốt.
Trương Nguyên lén nhìn Thu Lăng kia, mặc dù có vài phần quyến rũ, cũng chỉ là vẻ đẹp bình thường, hơn nữa lại chê nghèo tham giàu thế, hắn không có hứng thú gì nên lắc đầu nói:
- Ta không cần nàng hầu hạ —— Vũ Lăng, đưa nàng đi.
- Khoan đã
Phạm Trân liền vái Trương Nguyên một cái
- Giới Tử thiếu gia, có thể nói chuyện chút không?
Chiêm Sĩ Nguyên hiểu được tâm ý Phạm Trân, cười nói:
- Tại hạ đi về trước, Phạm huynh ở lại nói chuyện với Giới Tử thiếu gia vậy
Sau khi Chiêm Sĩ Nguyên đi, trong thư phòng chỉ có Trương Nguyên và Phạm Trân, Phạm Trân vái Trương Nguyên thật sâu, thấp giọng nói:
- thiếu gia cũng biết , Phạm mỗ mất vợ sớm, vẫn chưa tái giá, nếu thiếu gia có thể khiến cho Tam công tử hứa gả Thu Lăng cho ta làm thiếp, Phạm mỗ vô cùng cảm kích.
Trương Nguyên mỉm cười đánh giá Phạm Trân. Tuổi y đã gần năm mươi, chòm râu dê. Dáng người hơi gầy.. “Ừm! Cũng được, Quân tử giúp người là .chuyện tốt, coi như làm một chút việc thiện.” Nghĩ vậy hắn liền nói:
- Ta thử xem sao.
Phạm Trân mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ.
Trương Nguyên liền kêu Thu Lăng vào, nói Phạm tiên sinh có ý muốn cưới nàng làm thiếp, xem ý Thu Lăng như thế nào?
Thu Lăng chỉ sợ gả cho lão Ngô đầu vừa già vừa xấu lại vừa bẩn, hơn nữa phải đối mặt sự khinh miệt của người hầu Tây Trương thì quá mất mặt còn không bằng chết đi. Phạm môn khách này nhã nhặn, tuy rằng tuổi cũng không nhỏ, nhưng so với lão Ngô đầu kia lại giỏi hơn nhiều, sao lại không chịu chứ.
Trương Nguyên liền viết một phong thư, kêu Thu Lăng trở về giao cho Trương Ngạc. Thấy Thu Lăng nao núng không dám đi, Trương Nguyên nói:
- Sự thành hay không, là ở nơi tấm thư này.
Nghe thấy vậy Thu Lăng mới nhận thư về Tây Trương .
Trương Nguyên nói:
- Phạm tiên sinh, hãy còn sớm, mời Phạm tiên sinh đọc quyển thứ bảy này cho xong đi.
Phạm Trân liền bắt đầu đọc sách, ước chừng đọc hơn mười trang, chợt nghe Trương Thái tới báo, Tây Trương Tam công tử đến.
Phạm Trân thầm nghĩ:
- Quả nhiên là ngay lập tức
Lại nghe Trương Nguyên nói:
- Phạm tiên sinh tạm lánh một chút trước, ta cũng phải để Tam huynh ta chút mặt.
Phạm Trân âm thầm gật đầu, Trương Nguyên xử sự thật không giống thiếu niên mười lăm tuổi, khí độ và lòng dạ như thế, tuyệt không phải người bình thường .
Trương Ngạc đi vào thư phòng, thấy chỉ có một mình Trương Nguyên, trong lòng bớt căng thẳng. Lông mày y giãn ra, chắp chắp tay, hỏi:
- Giới tử, gọi ta có chuyện gì?
Trương Nguyên nói:
- Tam huynh mời ngồi. Ta có một chuyện muốn cùng Tam huynh thương lượng.
Trương Ngạc thấy ngôn ngữ khách khí của Trương Nguyên cảm thấy vui mừng, nói:
- Giới Tử có chuyện gì?
Trương Nguyên nói:
- Nghe nói Tam huynh muốn gả Thu Lăng cho lão Ngô trông cửa, Thu Lăng kia chạy đến nơi này của ta khóc sướt mướt, nói tình nguyện hầu hạ ta cũng tuyệt không chịu lão Ngô đầu kia, như vậy xem ra, Trương Giới Tử ta so với kia lão Ngô đầu vẫn là lấy được lòng mỹ nhân một chút .
Trương Ngạc cười ha ha, nói:
- Con tiện tỳ đó lại chạy đến nơi này của ngươi khẩn cầu. Sao? Giới Tử ngươi muốn cô ấy?
Trương Nguyên nói:
- Ừ, tặng ta đi, như thế nào cũng phải thắng lão Ngô đầu kia .
Trương Ngạc cười nói:
- Tốt lắm, đợi chút kêu cô ấy đến. Giới Tử ta muốn cùng ngươi chơi ván kế tiếp trước.
Trương Nguyên vẫn che mắt chơi cờ với Trương Ngạc, kết quả đấu cờ là, Trương Nguyên lại thắng.
Trương Ngạc bây giờ cũng đã có chỗ khâm phục tộc đệ nhỏ hơn hắn phân nữa số tuổi này rồi, liền nói:
- Giới Tử ngày mai ta với ngươi đánh cờ vây, ngươi có dám che mắt cùng ta đánh cờ không ?
Người có thể đánh cờ tướng bằng lời nói không ít, nhưng cờ vây thiên biến vạn hóa, con số phong phú, vẫn chưa nghe nói ai có thể che mắt mà đánh cờ.
Trương Nguyên nói:
- Thử xem xem.
Trương Ngạc nói:
- Được , ngày mai gặp.
Chạng vạng hôm đó, Thu Lăng đến, mang theo Nô Khế của mình và thư xác nhận của Trương Ngạc
ĐLúc này đã là thượng tuần tháng bảy âm lịch, mắt Trương Nguyên cũng đã hồi phục rất tốt rồi. Hắn từng thử tự mình xem một trang sách và nghe người ta đọc một trang sách, khả năng ghi nhớ không giống nhau. Tự mình đọc sách chỉ có thể nhớ một nửa, mà nghe lại một lần lại có thể nhớ toàn bộ
Trương Nguyên nghĩ thầm rằng:
- Xem ra ông trời muốn cả đời ta dưỡng mắt. Cũng tốt, xem qua là thuộc không quá ngạc nhiên, nghe qua không quên mới khó được. Chỉ có điều hai người thường xuyên đi bên cạnh có thể đọc sách cho ta nghe là, lão Phạm và lão Chiêm không lâu dài. Còn người khác… ừ, trong tay áo đẹp lại lồng thêm mùi thơm (nghĩa bóng là làm việc gì đó còn có người đẹp bồi tiếp). Trong đêm nghe đọc sách cũng không tệ, có thể ta còn nhỏ, chưa có bạc, từ từ, bàn bạc kỹ hơn vậy.
Cả nhà Trương Nguyên đối với sự thay đổi của Trương Nguyên dường như cũng không kinh ngạc, Trương mẫu Lã thị cho rằng đứa con đã trải qua chuyện khổ tâm trong khoảng thời gian ngắn mà trở nên hiểu chuyện, còn tiểu hầu Vũ lăng thường xuyên tiếp xúc Trương Nguyên nên đối với chuyện này chỉ cảm thấy rất vui. Nó thích thiếu gia bây giờ, hai lần chỉnh được Tây Trương Yến Khách công tử tới mặt xám mày tro, thật sự là vui sướng. Thỏ Đình mới mười tuổi có thể không chú ý, còn Y Đình , không biết chữ, không cảm thấy thiếu gia đọc sách và không đọc sách có cái gì khác nhau. Về phần cha con Trương Đại Xuân, Trương Thái thì bọn họ chưa lĩnh giáo bãn lĩnh của Giới Tử thiếu gia.
Đầu tháng bảy , sau giờ ngọ lễ Ngưu Lang chức nữ, Trương Nguyên đang trong thư phòng nghe hai người Phạm, Chiêm hai người đọc cho hắn " xuân thu phồn lộ ", thì nghe ở hậu viên có người ở gõ cửa. Bình thường từ cửa sau ra vào đều là người hầu tôi tớ, Trương Nguyên liền kêu Vũ Lăng đi xem là ai? Chỉ chốc lát, Vũ Lăng dẫn một tỳ nữ mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp đến. Tỳ nữ này quỳ gối bên ngoài thư phòng, buồn bã khóc nói:
- Giới tử thiếu gia, tiểu tỳ xin giới tử thiếu gia ——
Đứa tỳ nữ đó mới mở miệng, Trương Nguyên đã nhận ra đây chính là người ngày đó đi theo Trương Ngạc đến để làm tiền đặt cược. Hắn liền hỏi:
- Chuyện gì?
Trương mẫu Lã thị sau khi nghe có người gõ cửa, kêu đại a đầu Y Đình sang đây xem, Y Đình vừa thấy tỳ nữ Tây Trương quỳ gối bên ngoài thư phòng thiếu gia thì ngạc nhiên nói:
- A, Thu Lăng! Ngươi tới nơi này làm gì?
Bình thường Thu Lăng rất hay tỏ vẻ. Khi Y Đình ra sông giặt quần áo, nàng thi thoảng lại đứng bên cạnh bờ sông dưới gốc cây liễu vừa gặm hạt dưa vừa nói chuyện phiếm với Y Đình, có một lần còn cố ý so với Y Đình xem tay ai đẹp hơn. Một năm bốn mùa Y Đình đều phải xuống nước giặt quần áo, tay tự nhiên thô ráp, nào có non mịn như Thu Lăng, nhưng Y Đình cũng không phải dễ chọc, đáp lễ nói:
- Ta là vất vả một chút, nhưng chưa từng bị đánh. Thái thái nhà tôi đối xử với tôi tớ rất tốt .
Thu lăng thẹn quá thành giận, sau đó không thèm để ý đến Y Đình nữa
Mà lúc này Thu Lăng không còn giữ được sự kiêu kỳ đó nữa, khóc sướt mướt nói:
- Y Đình tỷ, giúp ta van cầu Giới Tử thiếu gia đi. Công tử nhà ta muốn tặng ta cho lão đầu trông cửa già nua.
PhạmTrân không kìm nổi cười bật cười thành tiếng, nói với Trương Nguyên:
- Đúng là có chuyện như vậy, Yến Khách công tử học Giới tử thiếu gia che mắt tĩnh tọa vài ngày, dường như không thấy nhanh trí, kêu người ta đọc sách cho hắn nghe, càng nghe càng nóng nảy. Không biết Thu Lăng làm thế nào chọc tới Yến Khách công tử cứ dăm ngày là bị đánh. Tuy nhiên việc tặng cho lão đầu trông cửa già nua thì Phạm mỗ lại chưa nghe nói —
Thu Lăng quỳ gối ngoài cửa tiếp lời nói:
- Chính là chuyện sáng sớm nay, Tam công tử lệnh cho tiểu tỳ cùng lão đầu già nua thành thân.
Phạm Trân cười nói:
- Là cái lão đầu họ Ngô già nua ấy ư, hơn sáu mươi tuổi rồi. Đúng là một cây lê đè hải đường à.
Nói xong y "Chậc chậc" hai tiếng, giống như rất cực kỳ hâm mộ.
Thu Lăng khóc ròng nói:
- Tiểu tỳ van cầu Giới Tử thiếu gia ——
Y Đình nói:
- Đúng là chuyện lạ, Yến Khách công tử muốn gả ngươi cho hạ nhân, ngươi tới cầu thiếu gia nhà ta làm gì!
Thu Lăng nói:
- Yến Khách công tử từng đánh cuộc với Giới Tử thiếu gia. Tiểu tỳ —— tiểu tỳ tình nguyện hầu hạ Giới Tử thiếu gia.
Trương Nguyên vừa nghe vậy, trong lòng có phần không thoải mái:
“Ngày đó Thu Lăng nghe Trương Ngạc thua định đưa nàng cho ta, liền kêu không muốn, đến hôm nay bị Trương Ngạc tặng cho lão đầu họ Ngô thì mới nghĩ đến đông trương. Ha ha! Ttrương Giới Tử ta cũng chỉ hơn lão Ngô đầu một chút thôi sao?”
Nghĩ vậy hắn lắc đầu nói:
- Ta không cần ngươi hầu hạ.
Thu Lăng khóc lớn nói:
- Giới tử thiếu gia, xin ngươi cứu tiểu tỳ đi. Lão đầu già nua kia vừa già vừa xấu thì thôi, nhưng toàn thân đầy mụn ghẻ, tiểu tỳ thà chết cũng không lấy hắn. Van xin Giới Tử thiếu gia, chỉ có Giới Tử thiếu gia có thể làm cho Tam công tử hồi tâm chuyển ý, van thiếu gia.
Phạm Trân ngạc nhiên hỏi:
- Đánh cuộc cái gì?
Thu Lăng lúc này cũng bất lực , kể chuyện ngày đó Trương Ngạc thua Trương Nguyên ra.
Phạm Trân, Chiêm Sĩ Nguyên ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ khó trách Yến Khách công tử ngày ấy mượn rượu làm càn, hóa ra là có chuyện buồn như vậy
Phạm Trân cười nói:
- Lời nói nữ tỳ này đáng thương, lão Ngô kia cũng đích xác không xứng, Giới Tử thiếu gia! Nếu có thể đưa nàng về thì đó cũng là một chuyện tốt.
Trương Nguyên lén nhìn Thu Lăng kia, mặc dù có vài phần quyến rũ, cũng chỉ là vẻ đẹp bình thường, hơn nữa lại chê nghèo tham giàu thế, hắn không có hứng thú gì nên lắc đầu nói:
- Ta không cần nàng hầu hạ —— Vũ Lăng, đưa nàng đi.
- Khoan đã
Phạm Trân liền vái Trương Nguyên một cái
- Giới Tử thiếu gia, có thể nói chuyện chút không?
Chiêm Sĩ Nguyên hiểu được tâm ý Phạm Trân, cười nói:
- Tại hạ đi về trước, Phạm huynh ở lại nói chuyện với Giới Tử thiếu gia vậy
Sau khi Chiêm Sĩ Nguyên đi, trong thư phòng chỉ có Trương Nguyên và Phạm Trân, Phạm Trân vái Trương Nguyên thật sâu, thấp giọng nói:
- thiếu gia cũng biết , Phạm mỗ mất vợ sớm, vẫn chưa tái giá, nếu thiếu gia có thể khiến cho Tam công tử hứa gả Thu Lăng cho ta làm thiếp, Phạm mỗ vô cùng cảm kích.
Trương Nguyên mỉm cười đánh giá Phạm Trân. Tuổi y đã gần năm mươi, chòm râu dê. Dáng người hơi gầy.. “Ừm! Cũng được, Quân tử giúp người là .chuyện tốt, coi như làm một chút việc thiện.” Nghĩ vậy hắn liền nói:
- Ta thử xem sao.
Phạm Trân mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ.
Trương Nguyên liền kêu Thu Lăng vào, nói Phạm tiên sinh có ý muốn cưới nàng làm thiếp, xem ý Thu Lăng như thế nào?
Thu Lăng chỉ sợ gả cho lão Ngô đầu vừa già vừa xấu lại vừa bẩn, hơn nữa phải đối mặt sự khinh miệt của người hầu Tây Trương thì quá mất mặt còn không bằng chết đi. Phạm môn khách này nhã nhặn, tuy rằng tuổi cũng không nhỏ, nhưng so với lão Ngô đầu kia lại giỏi hơn nhiều, sao lại không chịu chứ.
Trương Nguyên liền viết một phong thư, kêu Thu Lăng trở về giao cho Trương Ngạc. Thấy Thu Lăng nao núng không dám đi, Trương Nguyên nói:
- Sự thành hay không, là ở nơi tấm thư này.
Nghe thấy vậy Thu Lăng mới nhận thư về Tây Trương .
Trương Nguyên nói:
- Phạm tiên sinh, hãy còn sớm, mời Phạm tiên sinh đọc quyển thứ bảy này cho xong đi.
Phạm Trân liền bắt đầu đọc sách, ước chừng đọc hơn mười trang, chợt nghe Trương Thái tới báo, Tây Trương Tam công tử đến.
Phạm Trân thầm nghĩ:
- Quả nhiên là ngay lập tức
Lại nghe Trương Nguyên nói:
- Phạm tiên sinh tạm lánh một chút trước, ta cũng phải để Tam huynh ta chút mặt.
Phạm Trân âm thầm gật đầu, Trương Nguyên xử sự thật không giống thiếu niên mười lăm tuổi, khí độ và lòng dạ như thế, tuyệt không phải người bình thường .
Trương Ngạc đi vào thư phòng, thấy chỉ có một mình Trương Nguyên, trong lòng bớt căng thẳng. Lông mày y giãn ra, chắp chắp tay, hỏi:
- Giới tử, gọi ta có chuyện gì?
Trương Nguyên nói:
- Tam huynh mời ngồi. Ta có một chuyện muốn cùng Tam huynh thương lượng.
Trương Ngạc thấy ngôn ngữ khách khí của Trương Nguyên cảm thấy vui mừng, nói:
- Giới Tử có chuyện gì?
Trương Nguyên nói:
- Nghe nói Tam huynh muốn gả Thu Lăng cho lão Ngô trông cửa, Thu Lăng kia chạy đến nơi này của ta khóc sướt mướt, nói tình nguyện hầu hạ ta cũng tuyệt không chịu lão Ngô đầu kia, như vậy xem ra, Trương Giới Tử ta so với kia lão Ngô đầu vẫn là lấy được lòng mỹ nhân một chút .
Trương Ngạc cười ha ha, nói:
- Con tiện tỳ đó lại chạy đến nơi này của ngươi khẩn cầu. Sao? Giới Tử ngươi muốn cô ấy?
Trương Nguyên nói:
- Ừ, tặng ta đi, như thế nào cũng phải thắng lão Ngô đầu kia .
Trương Ngạc cười nói:
- Tốt lắm, đợi chút kêu cô ấy đến. Giới Tử ta muốn cùng ngươi chơi ván kế tiếp trước.
Trương Nguyên vẫn che mắt chơi cờ với Trương Ngạc, kết quả đấu cờ là, Trương Nguyên lại thắng.
Trương Ngạc bây giờ cũng đã có chỗ khâm phục tộc đệ nhỏ hơn hắn phân nữa số tuổi này rồi, liền nói:
- Giới Tử ngày mai ta với ngươi đánh cờ vây, ngươi có dám che mắt cùng ta đánh cờ không ?
Người có thể đánh cờ tướng bằng lời nói không ít, nhưng cờ vây thiên biến vạn hóa, con số phong phú, vẫn chưa nghe nói ai có thể che mắt mà đánh cờ.
Trương Nguyên nói:
- Thử xem xem.
Trương Ngạc nói:
- Được , ngày mai gặp.
Chạng vạng hôm đó, Thu Lăng đến, mang theo Nô Khế của mình và thư xác nhận của Trương Ngạc
Danh sách chương