Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Sau khi Kế Duyên rời đi khá lâu, rốt cuộc những người đang tụ tập trong cửa hàng Ngôn gia không còn giữ được vẻ nghiêm túc như lúc nãy nữa. Bất kể là huyết mạch Tả gia hay người nhà Ngôn gia, tất cả đều hưng phấn thì thầm to nhỏ với nhau.

“Chúng ta thấy tiên nhân rồi!”

“Thật sự có tiên nhân. Tả Kiếm Tiên, à không, Tả Ly đại hiệp cũng không phải bị điên!”

“Ngọc Nương, các ngươi dự định chọn cách nào?” “Nhờ tiên nhân chỉ điểm đi, sẽ có thêm một Tả Ly nữa đó!”

“Trách không được thành tựu tu luyện kiếm điển của hậu nhân Tả thị chúng ta mãi mãi không cao. Thì ra tổ tiên được tiên nhân chỉ điểm, chẳng trách người có thể vô địch thiên hạ!”

“Bác Nhiên thúc, người muốn chọn cái nào ạ?”

"Hữu Thiên, Hữu Tâm, các ngươi nghĩ thế nào?"

Mọi người ai cũng mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao. Cả đám không nhịn được phấn khích.

“Ách khụ~~~ khụ~~~”

Lão sư phó thợ rèn ở phòng khách liên tục ho khan mấy tiếng, nhờ đó bầu không khí nói chuyện huyên náo trong phòng cũng được đè nén xuống.

“Chuyện này do Tả thị tự mình định đoạt. Người không có phận sự đi làm chuyện của mình đi. Tất cả giải tán!”

Hiển nhiên, danh vọng của lão sư phó rất cao. Lão vừa nói xong, tất cả mọi người đang bàn luận cũng nhỏ giọng thì thầm. Một số người rối rít tản đi. Với gia quy bao năm qua cùng với sự ăn ý ngầm, căn bản không cần phải phân phó bằng lời, cũng sẽ không có ai nói chuyện ở cửa hàng Ngôn gia ra ngoài.

"Ngôn thúc, chúng ta..."

Tả Bác Nhiên vừa mở miệng, lời còn chưa nói hết đã bị ông lão ngăn lại. Lão uống cạn chén trà rồi mới nói.

“Ta nói rồi, việc này do các ngươi tự quyết định. Ta sẽ không nhúng tay vào!”

Nói xong, ông lão đi tới chỗ Kế Duyên ngồi, cầm chén trà đã uống cạn trên bàn lên.

“Ách, Ngôn gia gia, để chúng con dọn dẹp bàn cũng được ạ!”

Gã hán tử ba mươi tuổi vừa nói xong đã bị ông lão trừng mắt liếc một cái.

“Ta đang lấy chén trà tiên nhân đã uống, tiểu tử như ngươi biết cái gì!”

Ông lão cũng không để ý tới người khác nghĩ gì, cẩn thận bưng chén trà nhỏ đi về phía từ đường. Đám người Tả gia chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Tiếng rèn sắt bên đường vang lên lúc trầm lúc bổng. Người nhà Tả gia tập trung lại một chỗ. Nhà chồng của Ngọc Nương cũng không ở lại.

Lựa chọn nào cũng sẽ thay đổi vận mệnh của một tộc Tả thị đến cùng, ai cũng biết vậy nên đều muốn thận trọng suy nghĩ. Thời gian nhanh chóng trôi qua, mãi đến đêm khuya rồi mà bọn họ vẫn chưa chốt được vấn đề.

Bên trong phòng khách nhà Tả Bác Nhiên, tất cả mọi người của Tả thị ngồi quây quần bên nhau. Trên bàn bát tiên đặt một cây đèn, trưởng bối ngồi ở trước bàn, hai hài tử yên tĩnh nằm ngủ trên ghế lớn cùng bà nội.

“Đến rồi đây, đến rồi đây, mì sợi ngon lắm. Cả ngày nay mọi người chưa ăn gì rồi, ngay cả hai đứa bé cũng chỉ ăn bánh ngọt. Ăn đi nào!”

Tả Ngọc Nương cùng với hai chị dâu bưng ba khay đồ ăn đi ra. Trên khay là một bát mì sợi nóng hổi, có khoai sọ rau củ xào cùng với sợi mì được bỏ chung vào nồi, chính là tay nghề của đại tẩu.

"Đại ca, nhị ca, giúp một tay nào!"

“A!” “Được!”

Một bát mì được đặt lên bàn. Hai đứa nhỏ lập tức tỉnh ngủ, phấn khích nhảy từ trong lòng bà nội xuống.

“Mì sợi!” “Ngon quá! Mẹ, dầu mỡ dính mặt ha ha ha!”

Hai đứa bé chen đến bên cạnh cha mình, thấy ông nội không phản đối, liền ngồi lên ghế dài, một đứa bên trái một đứa bên phải. Chén mì được Tả Hữu Thiên bưng phụ, hai đứa trẻ cầm đũa lên rồi vui vẻ ăn. Đứa nhỏ ba tuổi này cầm đũa vẫn chưa vững, lúc nó dùng sức đưa mì vào trong miệng làm cho nước mì văng tung tóe. Nhưng hôm nay, cha mẹ cũng không trách cứ.

Đối với hai hài tử mà nói, căn bản hai đứa chưa ý thức được lựa chọn này quan trọng như thế nào. Nó chỉ cảm thấy mọi người tụ họp hôm nay giống như lúc bàn chuyện hôn sự cho cô cô năm ngoái vậy.

“Mọi người ăn đi kẻo nước nguội mất!”

Ngoại trừ hai đứa nhỏ, Tả Ngọc Nương không thấy ai động đũa nên nhắc một câu.

“Ài… Ăn không vô cũng phải ăn hai ba miếng chứ!”

Nghe Tả Bác Nhiên nói, những người kia mới cầm đũa, ai cũng cảm thấy không có mùi vị gì hết.

Thật ra, cả ngày nay, tranh luận lựa chọn cái nào cơ bản đã qua một đoạn thời gian, chủ yếu là mâu thuẫn giữa hai cha con mà thôi.

Hai vợ chồng Tả Bác Nhiên chủ trương chọn cái thứ nhất, lưu lại pháp lệnh của tiên nhân, bảo vệ gia tộc cả đời bình an, đảm bảo cho đời sau có tổ tông che chở. Nhưng hai anh em Hữu Thiên, Hữu Tâm lại hy vọng chọn cái thứ hai, được tiên nhân truyền công pháp, tương lai chính là Tả Ly thứ hai, thứ ba, nhờ đó lấy lại vinh quang gia tộc.

Mà Tả Ngọc Nương không nói gì cả, hai người chị dâu tuy cũng được tính là người nhà Tả gia nhưng không có chủ ý gì nên cũng không dám tự tiện lên tiếng.

Chờ ăn gần hết mì sợi, dường như lại có khí lực tranh luận, Tả Bác Nhiên nói lần nữa.

"Hữu Thiên, Hữu Tâm, chuyện hôm nay ta đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn phải nhắc nhở một câu. Mặc dù các con có thể thật sự tung hoành thiên hạ, có thể lấy lại công đạo cho Tả gia, nhưng tương lai thì sao? Hai con có được nửa đời huy hoàng như thái tổ gia gia, nhưng có khi nào hai con lại một lần nữa làm Tả gia xuống dốc như xưa không? Hơn nữa, lúc này chỉ sợ Ngôn gia cũng không giữ được, nói không chừng còn kéo Ngôn gia xuống nước!”

Tả Hữu Thiên nhăn mày không đồng ý với phụ thân.

“Cha, ngã xuống một lần khôn hơn một chút. Tả gia chúng ta trải qua nhiều khó khăn như vậy, sao lại có thể giẫm lên vết xe đổi chứ. Ta và Hữu Tâm, còn có Ngọc Nương còn có thể bồi dưỡng nhân tài. Hai đứa nhỏ cũng có duyên gặp tiên nhân, Lúc trước chỉ có một Tả Ly, bây giờ chúng ta đều có cơ hội! Ngôn gia giúp chúng ta lâu như vậy, tương lai chúng ta cũng có cơ hội báo đáp người ta!”

Tả Hữu Tâm cũng nhanh miệng nói tiếp.

“Đúng vậy đó cha. Nhĩ lão từng nói với bọn con, năm đó Tả gia ta huy hoàng như vậy, nhưng ta và ca ca cũng chưa thấy qua. Thế nhưng từ nhỏ bọn con đã có thể cảm nhận được sự tức giận, người nhất định không cam chịu đúng không. Chúng ta bị khi dễ lâu như vậy, ngay cả họ tên cũng không có. Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi nói mình họ Ngôn, chứ không phải họ Tả sao? Tổ tông dưới suối vàng làm sao biết chúng ta là con cháu của họ?”

Câu sau cùng của Tả Hữu Tâm vẫn có lực sát thương đối với Tả Bác Nhiên. Tả Ngọc Nương nhịn không được bèn đá nhị ca một cái dưới bàn.

Cuộc tranh luận lại lâm vào cục diện bế tắc một lần nữa.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, có người ở cửa hàng Ngôn gia nhìn về phía nhà của Tả Bác Nhiên, phát hiện cửa sổ vẫn lộ ra một chút ánh sáng.

“Bác Nhiên thúc một đêm không ngủ rồi…”

“Nếu là ta thì ta cũng không ngủ được, không biết chọn cái nào.”

Ở bên ngoài, những người khác đang đoán già đoán non, còn người nhà Tả gia trong phòng cũng cảm thấy có chút đứng ngồi không yên. Tiên nhân chỉ nói ngày sau sẽ đến, nhưng lại không nói rõ buổi sáng hay buổi tối.

Ngoại trừ hai đứa nhỏ, người lớn đều không ngủ một đêm, nhưng không có ai cảm thấy mệt mỏi. Sắc trời càng lúc càng sáng, ai nấy đều có chút kích động.

Hôm nay là một ngày đầy mây. Khoảng sau giờ ăn trưa, trên bầu trời bắt đầu có tiếng sấm vang rền.

Sau giờ Ngọ, Kế Duyên lại đi đến cửa hàng Ngôn gia. Quả nhiên, bên trong giống như đang bày trận sẵn sàng đón địch. Thậm chí, ở từ đường còn chuẩn bị một bàn rượu thịt phong phú, chỉ cần tiên nhân muốn là có thể lập tức nhập tiệc.

Nơi này chính là căn phòng ngày hôm qua, nhưng người đến xem gần như không có, chắc hẳn là Ngôn lão đã ra lệnh. Vì vậy, bên trong phòng khách đều là Tả gia, ngoài ra có hai người ngoài là Kế Duyên và Ngôn lão.

Trong phòng, người nhà Tả gia đứng một hàng. Hắn và Ngôn lão ngồi trên ghế thái sư. Trên bàn bên cạnh không chỉ có chén trà nhỏ, mà còn chuẩn bị sẵn giấy và bút mực tốt.

Hắn nhìn già trẻ lớn bé của Tả gia, thấy rõ ràng trong ánh mắt bọn họ đều có tơ máu, nhưng tinh thần lại không sa sút.

“Vậy là các vị hậu nhân Tả thị đã có lựa chọn rồi sao?”

Tả Bác Nhiên tiến lên một bước, khom người thi lễ với Kế Duyên.

“Bẩm tiên sinh, vẫn chưa quyết định ạ!”

"Bác Nhiên, các ngươi!"

Ngôn lão ở bên cạnh nghe lời này liền cảm thấy có chút bực bội. Tả Bác Nhiên lập tức nói.

“Ngôn thúc đừng tức giận, ta sẽ quyết định nhanh thôi…”

Nói đến đây, Tả Bác Nhiên lại cung kính hỏi Kế Duyên.

“Kế tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không., việc này có thể giúp chúng ta biết nên lựa chọn cái nào.”

"Hỏi đi."

Sắc mặt hắn bình tĩnh, nếu như bọn họ muốn suy nghĩ thêm vài ngày cũng được, dù sao đây đúng là chuyện lớn của Tả gia.

“Tại hạ muốn hỏi, lúc trước tổ gia gia một thân võ nghệ, chủ yếu là nhờ tiên sinh chỉ điểm hay do bản lãnh của chính tổ gia gia, cái nào quan trọng hơn?”

Hắn nghe xong cũng không thay đổi nét mặt, thanh âm cực kỳ bình tĩnh trả lời.

“Tả Ly là một kỳ tài võ học ngút trời, tự nhiên là tài nghệ bản thân chiếm đa số rồi!”

Nghe xong, Tả Bác Nhiên nhìn hai đứa con trai. Sau đó gã mới chắp tay nói với Kế Duyên.

“Trong tương lai, chỉ cần một ngày người Tả thị không quên bản thân mình họ “Tả”, thì sẽ có một ngày chúng ta có thể lấy lại họ “Tả” này! Tiên sinh, chúng ta chọn cái thứ nhất!”

Hắn nở nụ cười, nhìn người nhà Tả gia. Vốn dĩ hai người con còn có chút không cam lòng, nhưng lúc nghe lời phụ thân nói xong, bọn họ cũng không do dự nữa. Ngay cả Tả Ngọc Nương cũng đồng tình.

"Không tệ... Nhuệ khí đã trở về!"

Câu tán thưởng này của Kế Duyên tuy không hiểu ra sao cả, nhưng lại rất có ý nghĩa.

Hắn đứng dậy, lấy bút trên bàn, chấm một chút mực. Sau đó, hắn viết Pháp lệnh lên giấy Tuyên Thành, tận lực thi pháp. Mái tóc dài khẽ bay bay.

Ninh thái an khang, bách tà bất xâm, minh chí nhi phấn, khổ tâm bất phụ! Kế mỗ tặng cho Tả thị hậu nhân! Trên giấy Tuyên Thành, mười sáu chữ to và một phần lạc khoản (*) nho nhỏ từng chữ được viết ra. Mỗi lần cây bút thiếu mực, sẽ có một giọt nước từ nghiên mực tự động bay lên, khiến cho tâm tình những người đang xem trở nên kích động.

Khi Pháp lệnh viết xong, tất cả mọi người có thể nhìn thấy hào quang lóe lên trên giấy rồi biến mất. Kế Duyên lập tức cảm thấy choáng váng một phen, thiếu chút nữa đã không đứng vững. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó xoay lại nhìn đám người.

“Pháp lệnh này tặng cho hậu nhân của Tả thị. Người khác đoạt được cũng không có hiệu quả. Khi huyết mạch Tả gia đoạn tuyệt, pháp lệnh tự hủy!”

Đùng đùng đoàng…

Bầu trời u ám có tiếng sấm vang lên, dường như muốn đổ mưa.

Tâm tình Kế Duyên rất tốt nên quyết định tặng thêm món quà vào hôm nay.

“Ha ha ha… Tả gia, nhìn kỹ!”

Hắn đặt bút xuống, bước một bước như làn khói đi ra ngoài sân. Tay khẽ vẫy, Thanh Đằng kiếm tự động bay tới.

“Đừng chớp mắt!”

Hắn mỉm cười nói, toàn thân biến thành du long, nhẹ nhàng múa kiếm ở trước sân.

Thân hình như mộng như ảo, thân pháp như say như tỉnh. Thanh Đằng kiếm giống như một tấm lụa xanh biếc, kiếm quang như dòng nước trong tay Kế Duyên.

“Rầm rầm rầm…”

Dưới cơn mưa phùn, hạt mưa rơi xuống cũng theo kiếm quang uyển chuyển bay lượn sau lưng hắn.

Một chiêu Du long cuốn mưa hóa thành một đầu thủy long bay tán loạn, hướng về phía bầu trời…

Trong sảnh, Tả gia và Ngôn gia thân thể cứng ngắc, nhìn chằm chằm cảnh tiên nhân múa kiếm trong mưa, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp một cái, không nén nổi kích động.

(*) lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện