Đương sự cũng không biết lời đồn đãi có thể truyền đến nhiều hay không, Tống Lục dùng hai tay vỗ ghế dựa, sát khí mười phần mà đứng lên:- Đi!Các tiểu đệ của hắn giống như ngày hôm qua tập luyện, đứng thành hai hàng động tác nhất trí đi theo hắn, một đám người mặt căng thẳng, hung thần ác sát, chỉ có khí thế gần như châm hết cây đuốc.
Tống Lục sải bước vọt tới trước cửa hàng cá chép của Cừu gia, ôm ngực đứng yên, lớn tiếng nói:- đắc tội gia ngươi còn dám đến Quan Dương, lá gan không nhỏ!Lư Hủ:- Ta mỗi ngày đều tới.
Tống Lục giật mình, tiếp tục châm chọc nói:- Còn có thuyền dám chở ngươi không?Lư Hủ:- Ta mới vừa rời thuyền, ngươi không nhìn thấy à?Tống Lục tức giận, lớn tiếng hỏi người của Cừu gia:- Các ngươi có biết mạn thuyền không cho hắn ngồi thuyền hay không?Huynh đệ Cừu gia không thể hiểu được:- Chúng ta không phải mạn thuyền.
Các tiểu đệ của Tống Lục nhân cơ hội này nói:- Càn rỡ! Lục gia nói ngươi dám không nghe à?Lư Hủ cười lớn:- Lục gia, ngươi quản trời quản đất, ta nghe nói mạn thuyền đều không thích nghe Tống Lục ngươi, sao còn quản trên đầu người khác?Tống Lục hừ lạnh một tiếng, một chân đá lật sọt cá của Cừu gia:- Vậy hôm nay ta phải cho các ngươi biết tên họ của bến tàu Quan Dương là gì.
Huynh đệ của cừu gia thấy thế đều buông sống trên tay xuống, đi về phía trước người Tống Lục.
- Thế nào, không phục?Tống Lục trừng trừng mắt, một chân lại đá lật một thùng nước gỗ, cá bên trong rơi xuống đất, không ngừng phịch một cái.
Lư Hủ ngăn huynh đệ muốn phát tác với Cừu gia lại:- Nghe ý của ngươi, Quan Dương là người của bến tàu họ Tống?Tống Lục xoa xoa tay, nhướng mày với hắn:- Biết là tốt rồi.
Ngón tay của hắn chỉ chỉ người của Cừu gia:- Ta nể mặt Hổ ca các ngươi, trước kia cũng coi như các ngươi không biết, sau này không cho phép hắn lại ngồi thuyền.
Hắn lại quay đầu nhìn đám người đang náo nhiệt, lớn tiếng nói:- Nghe cho kỹ, đắc tội Tống Lục ta thì đừng hòng ngồi thuyền ở Quan Dương! Ai cũng không được cưỡi hắn! Nếu ai dám thì tự mình tính toán đi!Đàm Thạch Đầu cả giận:- Ta dám, ngươi muốn làm như thế nào? Tống Tam gia các ngươi cũng không dám nói như vậy ở trong quán của nhà ta!Tống Lục nheo mắt lại, tức giận đến mức lỗ mũi đều to ra:- Được rồi, có lá gan, các huynh đệ chộp vũ khí cho ta đập sạp của hắn, thiêu thuyền của hắn!- Ai dám động!Huynh đệ Cừu gia nhất trí đi lên trước.
Hai bên người chợt va vào nhau, đẩy toàn bộ Lư Hủ và Tống Lục vào giữa.
Bên ngoài mọi người, lòng đầy căm phẫn, hơi thở đều dồn dập:- Hổ ca!Thù Hổ đè áp tay, làm cho bọn họ đừng nhúc nhích, hắn ôm quyền về phía La Thận ở bên cạnh:- La gia, ngài nhìn thấy rồi, không phải là Thù Hổ của ta muốn gây ra phiền phức.
La Thận không đổi sắc mặt, cầm đao, nắm tay thật chặt.
Sớm muộn cũng có một ngày như vậy, cũng không biết tại sao tên ngu xuẩn Tống Lục kia lại trời sinh lúc không có mặt Tống Tam không ở đây lại chọc vào tên cứng đầu này.
Nhìn thấy người trên mạn thuyền cũng cầm đồ vật muốn tới gần, bọn nha dịch thấp giọng hỏi:- La Đầu, hay là các huynh đệ qua đó một chút?La Thận đang muốn động thì chợt nghe thấy một tiếng hô to từ trên cao.
- Đình!Lư Hủ giơ cao nắm đấm lớn tiếng kêu:- Trước dừng! Đợi chút nữa lại đánh!Tống Lục bị chen đến cách hắn gần nhất, vừa mới muốn đi lại bị Lư Hủ bắt được nắm tay, trên eo còn ăn hai nắm đấm của Đàm Thạch Đầu, lúc này đang đá lẫn nhau với Đàm Thạch Đầu, Lư Hủ đột nhiên hô to một tiếng bên tai hắn, làm cho lỗ tai hắn đau.
- Mẹ nó, ngươi không thể nói nhỏ chút!Lư Hủ bẻ cổ tay hắn lại dùng ba phần kính, Tống Lục kêu lên một tiếng:- gãy rồi, buông ra!Lư Hủ xoắn cánh tay của Tống Lục:- Lui ra phía sau! Tất cả đều lui ra phía sau! Có thể đánh nhau hay không? Lão đại của các ngươi đều lạc trên tay ta rồi mà còn đi về phía trước à? Bỏ băng ghế xuống! Thả cây đuốc xuống! Đàm thúc các ngươi dập lửa trước đi!Đàm tiểu thúc và Đàm Thạch Đầu đáp một tiếng, nhấc thùng đến bờ sông múc nước dập tắt ngọn lửa đang cháy trong nhà tạm.
Lư Hủ:- Tống Lục, ngươi tìm ta gây chuyện, ta nhịn, ngươi không cho ta ngồi mạn thuyền thuyền, ta cũng nhịn, nghe ta khuyên một câu, làm việc đừng quá tuyệt, Thanh Hà không phải nhà ngươi, Quan Dương càng không phải nhà ngươi, ta ngồi thuyền vẫn là bơi lội ngươi quản không được.
Tống Lục hừ lạnh:- Tiểu tử, đừng rơi vào trong tay ta, sớm muộn gì ta cũng! Lư Hủ:- Vậy còn chờ cái gì, không bằng hai ta đơn đấu.
Lư Hủ ném Tống Lục ra, kéo ống tay áo lên, cáo mượn oai hùm mà hiểu:- Huynh đệ của ngươi, ta huynh đệ, mọi người đều ở đây, bây giờ chúng ta sẽ đơn phương một mình đấu, chuyện giang hồ để giang hồ xử lý, nếu như ta thua, ta quỳ xuống kêu ngươi là gia gia, từ nay về sau sẽ không tới Quan Dương nữa, nếu như ta thắng thì ngươi cũng không cần quỳ, coi như mọi người nói với ta là khiên, bảo đảm mạn thuyền sau này không tìm ta và các huynh đệ của ta gây chuyện.
Trong đám người không biết ai mở đầu hô to một tiếng: Đánh với hắn!Tiếng ồn ào trong nháy mắt đã chuyển thành tiếng gầm:- Đánh với hắn!- Đơn đả độc đấu!- Đơn đả độc đấu!Lư Hủ cười híp mắt vẫy tay với Tống Lục:- Đến đây đi Lục gia, ai không dám ai là vương bát.
Lần trước đánh ngã Tống Thất, Lư Hủ đã hoài nghi ca nhị này là chày gỗ, chưa thử hắn còn không biết, vừa rồi tùy tiện vừa lên tay, dựa vào lúc nhỏ phát ti3t tinh lực của hắn tùy tiện học tán đánh đã chế phục Tống Lục.
Ngày bình thường tám phần là ỷ vào người đông thế mạnh, chờ tiểu đệ đè người lại, hắn trở lên đánh hai cái tát hai cước.
Nếu Tống Lục đã chủ động đưa tới cửa thì sao có thể buông tha được?Chỉ cần Tống Lục này ngu ngốc đi diễu võ dương oai, người khác nhất định sẽ mạn thuyền muốn tìm đến Cừu gia gây phiền phức, chỉ cần người của Cừu gia không ngốc, nhất định sẽ đi tìm Thù Hổ, làm không tốt còn sẽ kinh động quan sai.
Tống Tam không ở đây, Thù Hổ tới, Lư Hủ còn sợ gì!Dù sao thì cũng là cáo mượn oai hùm, Tống Lục hắn có ca ca, Lư Hủ mượn gia.
Hắn đi dạo cổ chân, quét mắt nhìn mọi người một lần, quả nhiên thấy bọn nha dịch mặc đồ đen đội đai lưng đỏ.
Trọng tài đều tới rồi, Lư Hủ càng an tâm hơn.
Có người xem, có trọng tài, nhiều người như vậy nhìn, không sợ Tống Lục quỵt nợ.
Người trên mạn thuyền cân nhắc một phen, Lục gia bọn họ cả ngày ở thị trấn diễu võ dương oai, không phải đánh này thì đánh kia, lại nhìn Lư Hủ, chẳng qua là một tiểu tử choai choai, không tin Tống Lục còn đánh không lại hắn!Mọi người đều ồn ào thành như vậy, chuyện liên quan đến thể diện mạn thuyền, bọn họ không thể làm mất mặt, cũng cao giọng trợ uy cho Tống Lục:- Lục gia, đánh hắn! Làm cho hắn quỳ xuống kêu gia gia!Thù Hổ và La Thận liếc nhìn nhau một cái, cũng không động nữa, cam chịu phương thức giải quyết riêng của Lư Hủ.
Nếu thật sự là mạn thuyền đánh đỏ mắt với nhà họ Cừu, quan phủ tới cũng không thu thập được, huống chi còn nhiều bình dân như vậy, vạn nhất dùng binh khí đánh nhau đánh chết người, ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng không biết ăn nói.
Như vậy là tốt nhất, tham gia ít người, phá hoại nhỏ nhất.
Thù Hổ và La Thận chen chúc nhau trong đám người, gần gũi nhìn bọn họ một mình đấu.
Chuyện này không giống với những gì Tống Lục đoán.
Hắn mang theo nhiều người như vậy cũng không phải là vì đơn đấu với Lư Hủ.
Không khí đã đến mức này, Tống Lục đã có chút khó mà leo lên lưng cọp, vừa rồi bị Lư Hủ bắt được, bây giờ cánh tay của hắn còn đau đây.
Tống Lục linh cơ vừa động:- Đánh ngươi còn cần ta ra tay à? Bưu tử, ngươi thay ta giáo huấn hắn một chút.
Lư Hủ:- Lục gia, có phải là không thua nổi hay không?Tống Lục:- Gia sẽ sợ ngươi à? Gia là sợ đánh cho ngươi tàn phế! Đột nhiên có người lên tiếng:- Không sao, ta thấy rồi.
Tống Lục vừa chuyển đầu nhìn thì đã nhìn thấy La Thận và Cừu Hổ đang đứng trong đám người.
Tống Lục:- ! Mẹ nó, La Thận quả nhiên là một đám với tiểu tạp chủng này!Tống Lục cắn răng.
Lư Hủ đang nóng lòng muốn thử, thấy La Thận cũng theo bản năng rụt cổ lại.
Sao La Thận lại nhìn thấy vẻ mặt không hợp lý của hắn như vậy?Lại không phải là hắn chọc phiền phức trước, hắn là một lương dân tốt, thật là oan!La Thận:- Đến thì dừng, ai ra tay nặng ta sẽ ngăn cản.
Đều trở về đi, nhường chỗ cho bọn hắn.
Tống Lục:- ! Lư Hủ:- ! Có tổ chức quan sai, mọi người nhanh chóng không tìm được một chỗ trống, La Thận đứng ở giữa vòng tròn, hai tay ôm ngực, gật đầu với hai người bọn họ:- Được rồi, đánh đi.
Lư Hủ nghĩ thầm dấu vết trên người hắn tám phần là không lau được, dứt khoát cũng không suy nghĩ nhiều, đứng tại chỗ hoạt động tay chân:- Lục gia, ta muốn bắt đầu rồi.
Tống Lục cũng triển khai tư thế:- Đến đây, Lục gia làm bạn với ngươiHắn ngoài miệng nói làm, lại đánh đòn phủ đầu đột nhiên vọt tới trước mặt Lư Hủ.
vóc dáng của hắn lớn hơn Lư Hủ, Lư Hủ cũng không nắm chắc ngạnh hắn, vội vàng tránh ra, không ngờ mục tiêu của Tống Lục không phải hắn, mà là nhằm phía sau lưng Lư Hủ, từ trên không túm lên một cái đòn gánh làm vũ khí giơ lên cho Lư Hủ.
- Ta làm cho ngươi đắc ý!La Thận biến sắc.
Thù Hổ muốn tiến lên ngăn cản lại bị La Thận ngăn trở.
Tống Lục cười dữ tợn:- La gia, có ai nói không thể dùng gia hỏa này chứ?Lư Hủ hừ một tiếng, nhìn khắp nơi, hiện tại chỉ có một chút đồ vật như bàn ghế trên sạp phía sau Tống Lục.
Tống Lục lại gõ về phía hắn, Lư Hủ không trốn, mà là chạy lên đón Tống Lục, trước khi đòn gánh rơi xuống chạy đến trước mặt Tống Lục, hai tay từ phía dưới nâng đòn gánh, nắm chặt đòn gánh đá một cước về phía bụng nhỏ của Tống Lục.
Tống Lục bị hắn đá đến liên tục lui về phía sau.
Nếu Tống Lục không nói quy củ, Lư Hủ cũng không đợi hắn đứng lên, tiếp tục đẩy đòn gánh chạy trốn, một hơi đẩy Tống Lục đến bên cạnh bàn, Tống Lục đụng phải cái bàn, Lư Hủ thừa dịp hắn ăn đau phân thần, buông đòn gánh ra bắt lấy cánh tay của Tống Lục dùng sức ấn xuống.
Mặt của Tống Lục bị ấn vào bùn đất, không giãy giụa nổi, thẹn quá thành giận rống to:- Còn nhìn cái gì nữa, giết hắn cho ta!La Thận cao giọng quát lạnh:- Được rồi!Người bên mạn thuyền và sòng bạc đều yên lặng thu tay.
La Thận:- Thắng bại đã phân, Lư Hủ ngươi buông Tống Lục ra.
Lư Hủ buông Tống Lục ra, vỗ vỗ quần áo trên đất.
Hắn vỗ tay ồn ào hoan hô mọi người xua tay:- Cảm ơn mọi người đã chứng kiến cho ta.
Người trên sòng bạc và mạn thuyền vẫn còn vẻ mặt không thể tin được, Tống Lục đã bò dậy, các tiểu đệ của hắn mới chạy nhanh qua dìu hắn.
Tống Lục phun ra một bãi nước bọt, tức giận trừng mắt nhìn Lư Hủ.
Lư Hủ nhìn hắn cười đến mức kêu một tiếng, hắn cố ý chen đến bên cạnh Tống Lục, tiếp tục chắp tay cảm ơn với quần chúng bên kia:- Cảm ơn, cảm ơn mọi người cổ động, hôm nay đến sạp của ta mua đồ vật, giống như là cắt ngang!Tống Lục hừ một tiếng, chỉ vào Lư Hủ mắng:- Ngươi chờ ta với!Lư Hủ:- Thế nào, Lục gia vẫn không phục, vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta giải quyết đi, ngươi nói là dùng tay không hay là vũ khí thượng? Lúc này ta nói rõ một chút, đỡ phải người khác nói ta khi dễ Lục gia.
Người xung quanh cười vang một trận.
Người của cừu gia cười đến đặc biệt lớn tiếng.
Tống Lục:- Ngươi, còn có các ngươi, ta nhớ kỹ các ngươi!Lư Hủ ngại hắn không chết, cao giọng kêu:- Lục gia, nín thở thương thân, chuyện hôm nay, ta coi như ngươi nói tạ tội, chúng ta thanh toán xong, sau này ai lại bởi vì chuyện này mà tìm đối phương gây phiền phức cho chó!Tống Lục giận dữ quay đầu lại:- Mẹ nó, ngươi đang mắng ai vậy?Lư Hủ báo xong mỉm cười xán lạn:- Còn chưa đi đâu mà ngài đã muốn trả thù ta à?chó săn của hắn khuyên:- Lục gia, không thể bỏ qua như vậy được!Tống Lục nhìn vẻ mặt không tốt của La Thận, biết nếu hắn còn tiếp tục làm loạn nữa thì có lẽ La Thận sẽ bắt hắn ngồi tù, lấy tay áo lau mặt, không hề để ý đến lời của Lư Hủ.
- Cừu gia, không thể tưởng được, không thể tưởng được, ba người chúng ta kính trọng ngươi, ngươi chính là báo đáp huynh đệ chúng ta như vậy?Thù Hổ làm ra bộ dáng nghe không hiểu:- Ta còn muốn hỏi ngươi, không biết các huynh đệ của ta làm cái gì, muốn Lục gia tự mình mang theo người đốt sạp của nhà ta?Tống Lục:- Đừng có mà cái đuôi sói to của ta, ngươi cũng không phải là thứ gì tốt!Thù Hổ:- Vậy thì không còn cách nào khác là chờ Tam gia trở về, ta sẽ tự mình hỏi hắn.
Tống Lục:- Được, chờ tam ca ta trở về thu thập ngươi!Tống Lục không tiếng động mắng vài câu, phất tay áo dẫn người trở về thành, dọc theo đường đi đều cảm thấy ánh mắt người khác nhìn hắn không đúng.
Hắn kéo tiểu đệ hỏi:- Có phải bọn họ đang cười nhạo ta hay không?Tiểu đệ! - Không có!Tống Lục lau mặt:- lau mặt cho ta sao?Tiểu đệ! - sạch sẽ.
Cẩu tử không tiếng động đưa lên tấm khăn.
Tống Lục cầm khăn lau mặt, lau mặt, thẹn quá thành giận đá Cẩu Tử:- Ngươi lấy khăn tay ra, có phải ngươi cho rằng ta sẽ thua không?Sấu Hầu kéo Cẩu Tử qua một bên, lấy cây quạt quạt cho Tống Lục:- Lục gia, ngươi nói có phải là Cừu gia hạ cục hay không? Bọn họ cố ý làm cho ngài ngáng chân đây?Tống Lục:- Hả?Sấu Hầu lặng lẽ vẫy vẫy tay với Cẩu Tử, tiếp tục nói:- Bọn họ biết ngài muốn giáo huấn tiểu tử kia, còn cố ý để hắn ngồi thuyền, không chừng ngài nhất định sẽ không ngại bày ra chủ ý xấu, cố ý làm hắn nói một mình đấu không nói, còn gọi là La Thận, chuyện trong giang hồ chúng ta có quan sai quản à? Chính là biết nhà ta không muốn trở mặt với nha môn, muốn La Thận lật lưỡi ta! Không phải hôm nay thì là ngày mai, sớm muộn gì cũng sẽ có một chuyến đi như vậy!Tống Lục càng nghĩ càng có lý, căm giận ném khăn tay, giậm mạnh một cước:- Tốt nha, con cừu này nhìn thật ngốc, thì ra tâm đen đến mức than thở, mẹ nó!Cẩu tử ở phía sau nhặt khăn tay bị giẫm lên, vỗ rơi bùn đất trên mặt, đây là dùng để lau mồ hôi cho tức phụ của hắn! Mới thêu, còn mới! Tiểu hoàng cẩu nho nhỏ trên khăn một góc trở nên dơ bẩn! Tác giả có lời muốn nói:Tống Lục: Hay cho một con hổ lông mi rậm mắt to như ngươi, tính kế ta!Cừu Hổ:??? A, ngốc nghếch.
.