Người bị thương ngoài ý muốn, lần này Lư Hủ đến Quan Dương chậm hơn ngày thường một chút.
Lục Dũng đã nôn nóng chờ đợi, sáng sớm nhìn về phương hướng cửa vào nhà mười bảy mười tám lần.Người quen ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng của hắn cũng biết hôm nay Lư Hủ sẽ đến, thường là khách quen mua bánh quẩy thấy bộ dáng này của hắn cũng không vội vàng rời đi.- Tiểu Lục, hôm nay Tiểu Lô sẽ đến à?Lục Dũng gật đầu:- Hôm qua, Lư ca nói.Khách quen:- Được, vậy ta từ từ.Tuy bánh quẩy rất đắt nhưng ăn vài ngày cũng có chút thèm thuồng.Lư Hủ mới đẩy xe lăn ra khỏi chợ sáng thì nghe rất nhiều người gọi: Đến đây nào!Lư Hủ bị hù sợ đến nhảy dựng, lão cũng không biết mình có được khí phách cao nhân như vậy từ khi nào.Sự mệt mỏi của Lư Hủ biến thành hư không, mông cũng không đau, người cũng không chê nóng, tinh thần phấn chấn cất cao giọng nói:- Ta dọn xong xe sẽ cho ngài mượn!Mọi người nhường vị trí cho hắn, xe của Lư Hủ còn chưa dọn xong đã đẩy mạnh đồ ăn mới lên rồi:- Thím, hôm nay ta làm rau trộn dưa, so sánh với chén đựng đồ ăn, giá thấp nhất 20 văn tiền một chén, rau trộn miễn phí, ngài có muốn thử không?Đại thẩm được gọi vào ngẩn ra:- rau trộn dưa gì?- Ta cho ngài xem thử.Lư Hủ lấy một khối vải thô từ bên cạnh xe lăn xuống, trải đến trên quầy hàng, rồi mở từng cái chậu sứ trên xe đẩy nhỏ ra, xử lý xong rau trộn, một chậu đựng đồ ăn, một chậu đựng đậu, đồ ăn các loại đồ ăn khác, những thứ này đều ngâm mình trong nước, mặt khác còn có củ cải, đậu hủ, nấm hương hầm được, gà tùng, đậu hủ, đều ngâm mình trong nước canh, mặt khác mấy chậu khác thì đựng trứng gà, đậu Hà, đậu, đậu, dưa chuột, trứng gà.Lư Hủ lần lượt chỉ qua từng người:- rau dại, đồ ăn khổ, dưa chuột, đậu đũa, miếng đậu, đều là 20 văn tiền một bát, mộc nhĩ, rong biển, 30 văn một bát, củ cải, đậu hủ, đậu hủ, nấm, đều là ta dùng cốt canh nấu thấu, 40 văn một bát.Mang theo xương thịt lớn băm vụn xử lý xong, chỉ thêm lát gừng và muối vào canh xương hầm, nấu đủ canh giờ, canh nùng trắng, lấy ra cốt nhục, gõ cốt đầu cho tiểu oa nhi nhà bọn họ, ba củ cải đều nói ngon, nhà bọn họ ăn đến mặt đều là thịt vụn.
Dùng nước sôi nấu chút rau dưa, rải chút hành lá, điểm một chút dấm, cơm nước đều thơm hơn!Lư Hủ ăn đến mức nhớ nhung canh dương và bánh bao thịt dê, đáng tiếc là nơi này của bọn họ rất ít khi mua được thịt dê.Lư Hủ lại chỉ vào đồ xào:- Mặt khác, đây là bí phương độc nhất vô nhị của ta, đừng nhìn đều là đồ ăn đắt tiền, so với rau trộn nấu ra thì ngon hơn rất nhiều, cũng 40 văn một chén.Toàn Quan Dương chỉ có hắn dùng chảo sắt xào rau, đảm bảo không có ai ăn qua!Đồ ăn trên thị trường không hiếm thấy, nhưng bày đồ ăn ngon lên vẫn là lần đầu tiên mua, đại nương và đại thúc đều nhìn đến ngây ngẩn cả người.Rõ ràng đều là đồ ăn bình thường, ở chợ sáng có thể lấy ra bảy tám phần, nhưng khi làm cho Lư Hủ cảm thấy rực rỡ muôn màu.Tới chậm rồi.
Nhị gia khom lưng nhón chân nhìn vào trong, hỏi:- Lớn bao nhiêu vậy?Lư Hủ vội vàng cầm bát lấy ra, tất cả đều là quà trả lại của cửa hàng tạp hoá ngày hôm qua:- bát lớn như vậy.Mọi người nhìn kìa, là nơi này bọn họ thường dùng bát cơm.Có người tính nhẩm phí tổn một mâm đồ ăn là bao nhiêu.Lư Hủ xốc lên một vại nhỏ, nước tương, muối đường, hạt vừng, vỏ hạt vừng, dưa muối, ớt cay, tỏi, hành lá, gừng cắt nhỏ, còn có một vại lớn tương vừng.Có người hỏi:- Những gia vị này đều cho rau trộn miễn phí à?Lư Hủ:- Đúng vậy, ngài muốn hàm điểm, ta sẽ cho thêm chút muối, muốn chua chút, ta cho ngài thêm muỗng dấm.Đây là lần đầu mọi người thấy bán như vậy.Tôn nhị gia chỉ chỉ người duy nhất hắn chưa gặp, Hoàng Hoàng Nhất Bình:- Đây là tương vừng?Lư Hủ:- Đúng, ta cho ngài tới thử một chút?Lư Hủ nhanh nhẹn đặt một loạt đồ ăn vào trong bát, mỗi đồ ăn đều được bỏ vào một tô đồ ăn nhỏ, gia vị nhanh chóng quấy ngon, lại cho hắn một thìa tương vừng, đổ vào trong bát lấy đũa đưa cho tôn nhị gia.Mọi người nhìn vẻ mặt của Tôn nhị gia có chút không đúng, lần này ra ngoài cũng có một chén, chiếm trắng hài tử người ta hai ba mươi văn tiện nghi đấy!Tôn nhị gia bưng lên, nói năng có khí phách:- Ta sẽ mua trong chốc lát!Lư Hủ hào phóng nói:- Đều là khách quen, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, mọi người đều đến đây thử đi.
Nếu như không chê, ta lại quấy thêm mấy chén, mọi người đều đến ăn thử đi?Hắn không đủ chén, chiếc đũa cầm không đủ, mấy người dùng chung một chén cũng đủ rồi.Tôn nhị gia ăn một khối củ cải trước:- Ừm, nấu củ cải hầm, ta đã nói lúc này lấy củ cải ở đâu ra, mùi vị của canh cốt đủ, gia vị cũng không tệ!Lư Hủ lại gắp đồ ăn cho hắn:- Ngài lại thử cái này đi.Tôn nhị gia nhai nuốt khổ sở, lại nhai nuốt trứng gà, dựng ngón cái lên:- Trứng này của ngươi làm bằng cách nào? Sao lại còn mềm hơn trứng trong nồi?Lư Hủ cười hắc hắc:- Toàn bộ Quan Dương sẽ làm theo ta!Tôn nhị gia lại ăn cà tím xào, đôi mắt đều sáng lên, liên tục nói:- Cái này tốt! Cái này tốt!Thấy hắn liên tục khen, người vừa mới bắt đầu ngượng ngùng cũng sôi nổi muốn thử một chút.Đặc biệt là đại thẩm ở nhà trường, ăn rau xào quả thực phải hoài nghi nhân sinh.Trứng này làm sao mà có được?cà tím này sao lại thơm ngon như vậy?Không phải nấu, cũng không phải nướng, các nàng thật sự không biết phải làm như thế nào.Tôn nhị gia gọi sai vặt về nhà dọn hai cái bàn tới:- Tiểu hậu sinh nhà ngươi cũng không biết bày cái bàn ra, ngồi xổm trên mặt đất giống cái gì.
Ngươi mau về nhà đi, gọi người làm hai cái bàn tới đây.Mọi người:- Chính là! Dựa gần mà qua lại hơn người muốn vào đất!Lư Hủ cười mỉa:- Không phải ta đây là lót đệm sao?Tôn nhị gia:- Ta thấy ngươi, sau này đừng bày bán ở chợ sáng nữa, ngươi nên thuê một cửa hàng nhỏ.Lư Hủ:- Ta lại muốn nha! Không thuê nổi!Mọi người nghĩ lại, cũng đúng.Nếu có thể thuê cửa hàng thì ai tới chợ sáng bán hàng chứ!Tên sai vặt của Tôn nhị gia mang theo người bưng cái bàn tới, còn cầm một cái chậu sứ rất lớn.Mọi người giật mình, không phải chứ! Mua rau trộn còn phải tự mình mang chén mang đĩa!Bọn họ cùng nhau động thủ giúp hắn bưng chậu đều lên bàn dọn dẹp, vội vàng lấy lòng muốn mua đồ ăn ngon về nhà lấy chậu.Lư Hủ vội vàng mang đậu hủ của Lục Dũng lên, kêu với mọi người muốn giải tán:- Tiểu huynh đệ của ta đậu hủ, rau trộn, 30 văn một chén, cùng với đồ ăn đều có thể mua bằng giá tiền!- Đã biết, đã biết!Vừa mới ăn xong thì muốn mua.Lúc này tiền không đáng giá, đồ ăn chay của Lư Hủ này tính ra cũng không kiếm được lợi nhuận nhiều, còn tiết kiệm cho bọn họ thu thập trở về.Còn về tương vừng, một tô nhỏ như vậy đã mất năm văn tiền, Lư Hủ quấy một bát ít nhất cũng phải xối hai ba muỗng, đã có người không nỡ mua.Không kém, tiền thì làm cho Lư Hủ nhiều hơn.Tôn nhị gia vui vẻ thoải mái điểm danh, cà rốt mua nửa tô, hắn khen nói:- Tên tiểu tử ngươi thật là nghĩa khí.Lư Hủ cho hắn một bát đậu phụ, thoải mái hào phóng nhận lấy câu khích lệ này:- Đó là nghĩa khí của ta!Tôn nhị gia lại mua thêm mười cái bánh quẩy, tống cổ một tên sai vặt mang đồ ăn trở về, cũng không vội vã đi, hắn đứng ở bên cạnh sạp của Lư Hủ, chờ Lư Hủ bán xong thì gọi người mang bàn trở về.Lục Dũng thấy thế, lấy cái ghế nhỏ trong nhà cho cháu trai và Nhị gia, còn mình thì buồn đầu cầm đậu hủ.Lư Hủ sai hắn cắt đậu hủ thành từng khối, hắn suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu nên bán thế nào, buổi sáng đã không dám thiết lập, có một số khách hàng không muốn ăn đậu hủ.Nhưng dựa theo tín nhiệm đối với Lư Hủ, hắn vẫn là cắt dao trong nhà tới, lúc này đã cắt vào trong giỏ.May đậu hủ hảo thiết!Chỉ trong chốc lát, rất nhiều khách nhân từ trong nhà cầm tô lớn hoặc tiểu sứ tới, cái này cái kia, hai ba chén.Có một người thích ăn tương tùy tiện hỏi:- Tương vừng của ngươi chính là hạt vừng à?Lư Hủ:- Đúng vậy.Người nọ lại hỏi:- Cũng chỉ có thể ăn như vậy thôi à?Lư Hủ:- Rót lên trên mặt cũng ăn ngon, đào lạnh, nước sốt đều được, ta vốn là muốn bán mì lạnh, lương thực trong nhà không nhiều lắm, làm bánh quẩy sẽ không làm mì sợi.
Nếu ai muốn, ngài tới chỗ ta mua đồ ăn đã quấy tốt hoặc là thành vại không đủ, đều được, ta dạy ngài làm mì như thế nào.Tổng Lãnh tôn tử mua ốc đồng bánh quẩy của hắn, đại thẩm lập tức muốn ngăn hắn lại:- Ngươi đứa nhỏ này, sao cái gì cũng đều ra bên ngoài dạy rồi?Trong chợ sáng hiện tại đều có ba nhà bán ốc đồng, đặc biệt là nhà mà Lư Hủ chỉ điểm kia.Ai mà không có bí phương gì mà đều gắt gao che giấu, đi làm học đồ cho người ta còn phải làm ba năm không công, nào có chuyện như vậy tùy tiện nói ra.L Lư Hủ khen ngược, trước hết dạy người ta làm ốc đồng, sau lưng còn giúp hắn mua bán Lục Dũng bán bánh chưng bán đậu hủ.Trước đây mua bánh quẩy ai bắt được hai câu dư thừa không đủ dài, Lư Hủ đã mua năm cây đưa một cây, cũng không biết nên nói hắn thành thật hay là ngốc nữa.Nàng không nhịn được hỏi:- Ngươi đã dạy người khác còn có thể kiếm tiền sao?Lư Hủ:- Đủ cho ta dưỡng gia.Lư Hủ bằng phẳng nói:- Những đồ ăn này là rau dại và rau dại trong vườn của nhà ta và của thím ta, chúng được đổi từ chỗ thân tộc trong thôn, không đắt hơn những đồ mà các ngươi muốn mua.
rau khô là ta mua từ cửa hàng tạp hoá, thu thập cũng không phiền phức, ta mua rất tốt, mọi người cảm thấy đồ ăn ngon cũng có thể mua về nhà nấu, nhưng cũng sẽ không tiện nghi hơn những đồ bán cho các ngươi được.Hắn thẹn thùng cười một tiếng:- Hơn nữa, tương vừng này là bí phương độc nhất vô nhị của ta, các ngươi đều biết, ta mới bán tương được!Thật ra hắn cũng không phải toàn giáo, sao không phải không dạy xào rau sao?Hạnh phúc của xào rau mới là cao nhất, hắn rất thông minh!Tôn nhị gia nghe xong lời của hắn liền cười lên:- Ta rất thích phần thật này của hắn!Lư Hủ thuận miệng nói tiếp:- Ta cũng thưởng thức sự hào phóng của Nhị gia!Một mình hắn đã mua hơn một nửa rau xào của hắn!Bọn họ thổi nhau trêu chọc nhau, người khác cười không ngừng.Không đến giữa trưa, Lư Hủ đã bán hết rau trộn và đồ ăn.Thịt heo là món ăn bán nhanh nhất, tốt xấu cũng coi như là món ăn mặn.Lư Hủ nghĩ nghĩ, lão có thể xác định địa điểm nhiều hơn với đồ tể.
Thuận tiện Cốt Đầu cũng muốn nói một chút giá cả!Huyết heo bán vẫn là chủ ý của Lư Văn.Lư Chu đi kêu tam thẩm tới làm bánh quẩy, Lư Văn lại bảo ta đi theo, Lư Hủ vừa vặn đang hầm đậu hủ, múc một chén cho hắn ăn thử.Vừa vặn mấy ngày trước Lư Văn đang mải suy nghĩ ăn thịt, Tam thẩm mới mua chút thịt heo về nhà nấu rau dại, không biết sao Lư Văn lại nghĩ đến đậu hủ heo, đề nghị với Lư Hủ:- Đại ca ngươi không nấu chút đậu hủ máu sao?Lư Hủ không thích ăn máu heo, hắn yêu huyết vịt.
Nếu không phải Lư Văn nói thì căn bản không nhớ tới còn có thứ này! Lư Hủ sai Lư Chu và Lư Văn đi đến nhà đồ tể hỏi xem có hay không, thật sự là có!Đậu hủ máu không đắt đỏ hơn đậu hủ trắng bao nhiêu, một phần còn có thể bán nhiều hơn mười văn tiền, Lư Hủ rất cao hứng, nhất thời không còn vì Lư Văn ăn nhiều mà ngứa hơn cả Lư Chu.Hắn bỏ một chút đồ ăn còn lại và nước canh vào trong một chén sạch sẽ cho Lục Dũng:- Đừng ngại, trở về quấy đậu hủ, đồ ăn, ít nhiều có chút vị thịt.Lục Dũng đỏ mặt tía tai nói:- Nào có ghét bỏ!Lư Hủ giúp hắn bán đậu hủ như vậy, nếu bán còn đắt hơn cả chính hắn, còn uổng phí gia vị của Lư Hủ, có người chỉ cần đậu hủ, Lư Hủ còn cho đối phương dùng hành lá dầu mè rau trộn để ăn.Cho dù là chuyện này, vừa rồi cũng có người thêm tiền làm canh nước Lư Hủ tưới.Hắn chiếm tiện nghi lớn của Lư Hủ, đôi mắt nhiệt tình nhìn Lư Hủ, cầm theo giỏ tre bật thốt lên nói:- Hủ ca, ngày mai ta từ gia dọn một cái bàn tới!Lư Hủ giật mình, đây là do Lư ca biến thành Hủ ca à? Ngày mai ta không đến thì ngày kia mới đến.Lục Dũng:- Hả?Nhị gia đang chỉ huy gã sai vặt nâng cái bàn:- Hả? Không được!Lư Hủ:- ...Tôn nhị gia:- Ngươi cũng không nói với mọi người, sao có thể nói không tới thì không tới.Hắn hùng hổ doạ người:- Lão nương nhà ta mỗi ngày đều chờ ngươi ăn bánh quẩy này, vạn nhất hôm nay ăn đồ ăn ngon của ngươi thì ngày mai lại muốn ăn thì làm sao bây giờ?Lư Hủ:- ...Không thấy ra, vị này vẫn là một hiếu tử.Hắn gãi đầu:- Vậy ngày mai ta sẽ tới.Tôn nhị gia:- Ai, lúc này mới giống.Lư Hủ vội vàng hỏi hắn:- Nhị gia đừng vội đi, ta hỏi thăm ngài một chút, ngài biết trong huyện ta có thể chế tạo thuyền ở đâu không?Tác giả có lời muốn nói:Tiểu Lô thảm thiết bị thương trong lúc làm việc.Lư Hủ ( thẹn quá thành giận): Không cần nhắc lại!.