Bánh bao? Không phải trả nợ à?Lư Hủ ngẩn ngơ:- Là ta nha.Tam thẩm lại tức giận và uỷ khuất:- Thím đối đãi với ngươi cùng thuyền không tốt sao, ngươi làm sao, làm sao không muốn làm thím nữa chứ!Lư Hủ:- Hả?Bỗng nhiên Lư Hủ nhớ tới, tam thẩm của hắn chưng màn thầu tay nghề cũng khá tốt!Cái này không phải...!Ai, hắn không phải là muốn ăn sao? Đậu xanh rau má, ngày thường tam thẩm của hắn rất tiết kiệm, quanh năm suốt tháng cũng không thể không chưng một lần màn thầu màu trắng, hắn nhất thời không nhớ tới!Lư Hủ thấy tam thẩm của hắn tức giận sắp khóc, xấu hổ hỏi Nguyên Man Nương:- Tiệm bánh bao của Tam Nãi Nãi gia hình như là khai trương vào hôm nay?Nguyên Mạn Nương cầm bố gật đầu, nhìn còn xấu hổ hơn cả hắn.Tam phu nhân mở một cửa hàng bán màn thầu, việc làm ăn càng ngày càng tốt, ở trên thị trấn gặp được người cùng thôn, liền hỏi có thể lấy lương thực đến trong nhà nàng đổi được hay không, Tam phu nhân cân nhắc một chút, được không, chuẩn bị mở một cửa hàng bán màn thầu ở trong nhà.Hôm qua ta tới nói với bọn họ, còn bưng một bát đậu tán nhuyễn!Tam thẩm bị đè nén nói:- Hôm nay khai trương, đông đầu chúng ta đều có người tới đổi màn thầu, nếu không phải hàng xóm thay đổi màn thầu nói cho ta biết thì ta còn không biết chủ ý này là do ngươi đưa ra.Lư Hủ cười mỉa:- Hay là để tam thẩm mở một con đi?Tam thẩm bĩu môi:- Vậy thì khó coi rồi, một thôn lớn như vậy cũng chỉ có mấy thân thích, nào có ai dám bảo họ huỷ đài của họ chứ.Nàng uỷ khuất trừng mắt nhìn Lư Hủ bắt đầu suy nghĩ:- Cũng không phải ngươi không nên đưa ra chủ ý cho Tam Nãi Nãi, nhà ai cũng không dễ dàng, nhưng mà, à, các ngươi lớn rồi, hai người Tiểu Huy Tiểu Hiên đánh nhỏ thì không phải chủ ý của ngươi nhiều, nhà chúng ta số ngươi lớn, bọn họ đều gọi là đại ca ngươi, ngươi muốn kiếm tiền phương pháp, nhiều nghĩ về muội muội trong nhà một chút, hiểu được không?Lư Hủ gật đầu như chẻ tỏi.Hắn thật sự không muốn nhiều như vậy.Hắn vẫn luôn nhớ đến Tam thẩm.Lý Chu vừa sinh ra đã không có nương, là Tam thẩm ôm qua cho uy, khi đó Nguyên Mạn Nương còn chưa gả đến nhà hắn, Lư Cát đã không nấu cơm, không phải mang theo hắn đến Tam thúc gia cọ, chính là đến Tứ thúc gia cọ, Lư Huy và Lư Hiên ăn cái gì hắn cũng ăn cái đó, Tam thẩm và tứ thẩm cũng không thiếu hắn một ngụm.Tam thẩm của hắn tức giận như vậy cũng không nói một câu để cho bọn họ trả nợ.Lư Hủ nghĩ nghĩ, nhìn cái chảo sắt mới tinh còn chưa dỡ hàng, đề nghị:- Tam thẩm, nếu không ta dạy cho ngươi biết nấu bánh quẩy!Tam thẩm và Nguyên Mạn Nương đồng thời ngây ngốc:- Bán bánh quẩy? Bán bánh quẩy là cái gì?Lư Hủ:- Đơn giản, ta sẽ để cho các ngươi thử!Chuyện Lư Hủ làm chính là hắn nói, Tam thẩm làm.
Hắn chỉ lo nói phối liệu, yêu cầu đề xuất, còn về chuyện làm sao để tăng giá thành lớn đến hai lần, cũng đủ để từ từ, thì toàn bộ đều dựa vào Tam thẩm nắm giữ.Lúc này hắn vừa thả dầu vừa thả muối vừa thả trứng, nghe thấy tam thẩm nói vậy thì trong nhà ăn mừng cũng không nỡ như vậy.Lư Hủ Thiên ở bên cạnh không ngừng rối loạn ý nghĩ:- Không bỏ dầu không tô, nổ ra không thể ăn!Đợi đến lúc tỉnh lại, Lư Hủ và tam thẩm lại tẩy não bánh quẩy ngon cỡ nào, ngoại trừ làm bánh quẩy ra thì còn có thể làm bánh rán đường, đường đường, bánh rán nhân thịt, một cái lại một cái ăn ngon, có chảo sắt, bọn họ còn có thể nướng áp chảo, nướng cháo, bánh bí đỏ, nướng bánh đuôi tôm, nướng bánh bao...!Dùng bột nếp nướng bánh trôi, nướng bánh gạo, nướng hạt vừng...Tóm lại, một mảnh mỹ thực xanh dương bởi vì chảo sắt va chạm với dầu sôi nên từ từ mở ra trước mặt.Người một nhà nghe thấy vậy thì sửng sốt, ngay cả Tiểu Hạ được tam thẩm gọi tới hỗ trợ cũng nghe đến si mê.Tiểu Hạ hỏi:- Đại ca, thật sự ngon như vậy sao?Lư Hủ:- Đương nhiên!Tiểu Hạ:- Đại ca ăn rồi à?Lư Hủ: À này!Ỷ vào bổn phận thành thật cả nhà bọn họ không ai đi dạo trong thị trấn, Lư Hủ ở chỗ đó nói dối:- Ta nghe nói người trong huyện nói, nói là kinh thành là nơi phồn hoa mới có cách ăn.- À!Mấy người tin tưởng, không khỏi khát vọng, đặc biệt là hài tử ngay cả trong thành cũng chưa từng đi qua, căn bản không tưởng tượng ra kinh thành là cái dạng gì.Tam thẩm là phái nào thì phải biết, nghe Lư Hủ nói như vậy, có chút lo lắng:- Hủ oa, đây đều là đồ ăn của lão gia và quý nhân, chúng ta làm ra rồi, trong thôn có ai mua không? Đây lại là dầu lại là muối, trả bao nhiêu tiền.Lư Hủ an ủi nàng:- Không quan trọng, chờ làm ra rồi chúng ta tính toán chi phí, trong thôn không ai mua, ta đưa tới trong huyện bán.Tam thẩm lúc này mới an tâm hơn một chút.Làm lần đầu, toàn bộ dựa vào đánh giá khi nào mặt của tam thẩm mới có thể phát huy, nàng đánh giá như thế nào cũng phải mất hai canh giờ, tam thẩm không chịu ngồi yên, giúp Nguyên Mạn Nương thu thập lập nghiệp vụ, thừa dịp trời còn chưa tối gọi Lư Hủ đi nấu củi, Tiểu Hạ và Lư Chu đi đến bên dòng suối múc nước, nàng và Nguyên Mạn Nương quét tước phòng bếp xong lại đi quét tước chuồng gà, chuồng heo, thuận tiện còn rót rau vào.Người một nhà được an bài đến rõ ràng, trời cũng tối.Lư Hủ thắp đèn, Tam thẩm nhìn thấy thịt đau.Bọn họ ở đây bất luận là dùng đồ ăn hay là đốt đèn, toàn bộ đều là đậu nành ép du, toàn bộ là hơn 100 văn một cân, người tiết kiệm một năm đều ăn không hết một cân du.Lư Hủ còn chưa nói với nàng, trong chốc lát nữa nửa vại dầu này đều vào trong nồi rồi.Nếu như lấy được đại thiết chảo về thì có lẽ tiêm đế còn có thể tiết kiệm một chút dùng, nhưng điều kiện không cho phép, hắn chỉ có một cái chảo này.
Cũng may là đủ sâu, chắp vá có thể sử dụng.Lư Hủ nhớ rõ trước kia mua nồi mới đều phải nấu, điều kiện có hạn, hắn rửa sạch sẽ nấu trước, lại nướng, sau đó nướng một lần, nướng một lần, sau đó mới đặt.Tam thẩm nương nhìn thấy Nguyên Mạn Nương làm ra bức tranh, khen mà Nguyên Mạn Nương liên tiếp ngượng ngùng.- Đây đều là chủ ý của Hủ Oa à?- Hủ nhi đến người ta học thêu trang, nếu không chúng ta nào biết còn có thể như vậy mà thêu.
Mười nương muốn làm ra Điệp Thi, thêu hoa a điểu a trùng, đều thêu giống thật, Hủ nhi nói kia gọi là...!Lập Thể! Đúng!Tam thẩm vuốt ve miếng thêu, hâm mộ không thôi.Nàng không biết làm thợ may, còn không bằng Nguyên Mạn Nương à, Tiểu Hạ lại giống như Lư Hữu, tính cách trầm ổn, việc làm may vá trong nhà đều là Tiểu Hạ làm.
Tam thẩm hỏi:- Ta gọi Tiểu Hạ tới đây học tập với ngươi?- Được rồi!Nguyên Mạn Nương rất cao hứng, nàng vẫn luôn không có tự tin gì, cho dù bây giờ Lư Hủ nói nàng có thể bán 80 văn bản cũng được, nàng vẫn cảm thấy không đáng tin, nhưng hiện tại Tam thẩm muốn để Tiểu Hạ học cùng nàng, nói rõ cái gì, nàng làm ra hàng thêu rất không tệ!Nguyên Mạn Nương đắm chìm trong vui sướng của vi sư:- Tiểu Vũ, Tiểu Mãn, Hàn Lộ, muốn học đều tới!Khi mà Lư Hủ còn chưa biết chuyện, nhà bọn họ sắp biến thành ban may vá rồi.Tam thẩm đánh giá cũng không sai biệt lắm, xốc mặt lên cho Lư Hủ xem.Lư Hủ ấn cục bột, nhìn lỗ khí, cảm thấy được rồi, lại dạy tam thẩm không cần lau mặt, cắt cả bình mặt thành bánh quẩy:- Hai người cùng nhau đến gần, lấy chiếc đũa ấn một cái, không cần dùng quá nhiều sức, bằng không nổ không mở.Sợ đến mức sức lực của tam thẩm cũng không dùng được.Lư Hủ mỉm cười:- Không sao, chúng ta ăn một mình đi, ăn nhiều hơn hai lần là biết.Hắn gọi Lư Chu dậy, lại đảo dầu, chuẩn bị khai hỏa.Chờ tam thẩm và Nguyên Mạn Nương xem biết cái gì gọi là “Tạc”, đôi mắt đều phải trừng ra.- Phải dùng nhiều Du như vậy chứ!- dầu chiên đương nhiên phải dùng đến.Tam thẩm run rẩy, lúc trước hắn chưa nói là dầu hỏa như vậy!- Này đến bao nhiêu du nha!Lư Hủ giải thích:- Không cần nhiều hay ít, nấu nước sủi cảo cũng không sao, nấu chín cũng không phải là chuyện gì to tát.
Nếu nấu nhiều hơn, một nồi dầu có thể nấu được chút bánh quẩy ngon.Tam thẩm gật đầu, vẫn là thịt đau, nhíu mày nhìn Lư Hủ làm sao làm bánh quẩy.Cái gì mà bảy phần nóng, bốc hơi hết, tiểu tử chậm chạp, lật đều đều...Phòng bếp dần dần bay ra mùi thơm, nương theo ánh đèn dầu tam thẩm nhìn màu sắc rực rỡ trong nồi, so với lúa chín, lá cây mùa thu còn vàng hơn!Lư Chu ném bánh quẩy đã nổ xong vào trong giỏ đựng đồ ăn, hai người bọn họ cũng không ngủ được, đều dựa vào nhau mà nhìn với ánh mắt chờ mong.Đôi mắt tròn xoe của Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm không chớp mắt, nước miếng chảy xuống:- Ca ca được rồi chứ, có thể ăn không?- Có thể, Tiểu Tâm Năng, đi cùng ca ca đến trong viện ăn.Lư Hủ chia nhau cho ba vị thẩm và Nguyên Mạn Nương một quả, lại đưa cái giỏ cho Lư Chu:- Tam thẩm, mẹ, các ngươi thử đi.Lư Chu bưng giỏ đựng đồ ăn Lãnh Tịch Nguyệt mới vừa bước ra khỏi cửa phòng bếp thì bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh ánh lửa trên đường núi.Hắn giật mình, chớp chớp mắt lại nhìn, thật sự là một mảnh ánh lửa!Lư Chu vội vàng nói:- Ca ca, nương! Trên núi có hỏa!Lư Hủ vừa nghe, ném đũa một cái vội vàng chạy ra, nhà hắn gần núi, nếu như là sơn hỏa thì phải chạy nhanh! Đợi khi hắn ra ngoài nhìn lên, thì ra là trên đường núi có một mảnh ánh lửa, giống như là cây đuốc, sẽ thành hỏa long.Tịch Nguyệt nhìn thấy, vội vàng ôm lấy váy của Nguyên Mạn Nương, khóc nức nở:- Mẹ có phải là ma hay không?Lư Hủ:- Nào có quỷ đốt lửa, quỷ sợ lửa, ngươi đến phòng bếp đi, bọn họ cũng không dám bắt ngươi.Tịch Nguyệt ngơ ngác gật đầu.Lư Hủ rút một cây gậy gỗ từ trong bếp ra:- Ta qua đó xem thử, Lư Chu ngươi đi gọi đại gia gia và gia gia gia đến đây, nói trên núi có rất nhiều người tới.Lư Chu gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cất bước chạy vào trong thôn.- Nương, tam thẩm, các ngươi lãnh Tiểu Hạ Tịch Nguyệt đến Tam phu nhân đi.Nguyên Mạn Nương bế Lư Duệ đang ngủ say, hoang mang rối loạn mà lạnh lẽo đi ra ngoài.Lư Hủ đi đến trước cửa nhà họ Nhan gõ cửa:- Quân Tề! Thẩm!Nhan Quân Tề vừa mới ngủ thiếp đi, nghe thấy động tĩnh liền giật mình bò dậy, mặc một thân áo trong nhảy xuống giường.Lư Hủ:- Trên núi có rất nhiều người tới, gọi thẩm là mang Văn Trinh đến Tam Nãi Nãi gia trốn đi.Nhan mẫu nghe thấy động tĩnh, vội vàng ôm Văn Trinh đi ra:- Sao vậy?Nhan Quân Tề nhìn lên đường núi, trầm tư một lát:- Nương và Văn Trinh đi Tam Nãi Nãi gia, ta và Hủ ca qua đó xem thử.Nhan mẫu có chút không yên tâm:- Hai người các ngươi? Gọi thêm những người này!Nhan Quân Tề:- Chúng ta nhìn xa xa một chút.Nhan mẫu đáp lời:- Các ngươi để ý, trốn tránh một chút có biết không?Nhan Quân Tề đáp ứng, chạy ra đuổi theo Lư Hủ.Lư Hủ vội vàng hống hống:- Ngươi đừng đi, ngươi đi chiếu cố mẹ của ta đi.Nhan Quân Tề:- Bên kia là phương hướng Quan Dương, nếu như sơn phỉ không từ phía Tây tới đây, có lẽ là quan sai Quan Dương, chúng ta đi xem thử.Lư Hủ:- Được, được.Nhan Quân Tề:- Diệt hết cây đuốc đi, đừng để cho bọn họ nhìn thấy, chúng ta trốn đi.Lư Hủ chạy chậm bên dòng suối, ném cây đuốc vào trong suối nước.Nhan Quân Tề mặc quần áo xong:- Chúng ta phải gọi người thông báo cho Lý Chính.Lư Hủ:- Ta tên là Lư Chu.Hắn chạy về, nương theo ánh trăng nhìn về phía Nhan Quân Tề, Nhan Quân Tề mặc một thân áo trong, tóc tán ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lo lắng nhưng không hoảng loạn, trấn định giống như không có chuyện gì.- Ngươi còn nhỏ hơn ta, sao lại không biết sợ hãi chứ?Nhan Quân Tề giật mình, cũng hướng về phía hắn cười lớn:- Xem ra người nhóm bọn họ không tính là quá nhiều, thật ra sơn phỉ cũng không cần phải sợ.Lư Hủ “” một tiếng, ỷ vào đường núi quen thuộc, lặng lẽ mang Nhan Quân Tề đến phía sau cây cổ thụ trên triền núi, chờ bọn họ tới đây.Trong thôn đã có động tĩnh, phương hướng của Lý Chính gia cũng sáng lên ánh đèn.Trong lòng Lư Hủ càng an tâm hơn.Bọn họ im lặng chờ đợi, gần đến cây đuốc, Lư Hủ nín thở tập trung tinh thần, xa xa nghe thấy giọng nói quen thuộc từ quê hương mang theo nghi hoặc:- Đã trễ như vậy rồi mà trong thôn sao lại có nhiều người còn chưa ngủ như vậy?- Bọn họ biết hôm nay chúng ta trở về à?- Không thể đi được!Còn có một tiếng nói đặc biệt quen thuộc:- Sao đại ca gia còn sáng lên ánh lửa được chứ?Lư Hủ:...Ô Long nháo lớn..