Không chỉ có Lăng Phong mà mọi người đều bị chấn động trước động tác của Tô Khả Hân.
Sắc mặt của Diệp Phong và Diệp Đình đều vô cùng chấn động. Chỉ mới mười chín tuổi đã ở cảnh giới Trúc Cơ, trong lịch sử mấy trăm năm ở cả Giang Nam cũng chưa từng xuất hiện.
Có một điều mà mọi người không biết, nếu để bọn họ biết Tô Khả Hân từ một người phàm đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ trong hai ba ngày ngắn ngủi, trong lòng sẽ có cảm nghĩ như thế nào.
Tô Khả Hân là cô hai nhà họ Tô, trước giờ luôn im hơi lặng tiếng đi học ở trường. Không ngờ lần đầu tiên lộ mặt ở những nơi như thế này lại thể hiện thực lực đáng sợ đến thế.
“Không ngờ con gái thứ hai nhà họ Tô lại có tu vi uyên thâm đ ến thế, thật khiến người ta ngạc nhiên mà…"
Mấy lão già Lăng Sơn Thủy đang nhìn chằm chăm Tô Khả Hân bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, trong lòng đã dậy sóng †o gió lớn.
Chỉ mới mười chín tuổi đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, thật khó mà tưởng tượng tương lai sẽ đạt được thành tựu gì.
Lâm Thiên Sinh chỉ khế cười, từ tốn nhấp một ngụm rượu vang, cũng chẳng muốn nói gì cả. Còn Tô Nhiên thì lo lăng, mặc dù em gái đã trở thành cường giả Trúc Cơ, nhưng trước đây em ấy không hề có nền tảng. Nếu cùng lúc đối mặt với ba tên võ giả cấp chín sẽ khó tránh khỏi chịu thiệt.
Mộ Dung Tình đang đứng ở gần đó nhíu chặt mày, tầm mắt dừng trên người Tô Khả Hân, không nói một lời.
Lần này đến quá đột ngột, bây giờ Mộ Dung Phi vẫn đang khiếp sợ.
Mẹ kiếp! Mười chín tuổi đã ở cảnh giới Trúc Cơ. Sống trong thế giới linh khí mỏng manh thế này, phải là kỳ tài tu đạo đến cỡ nào chứ.
“Lưu manh từ đâu đến? Không ngờ lại dám ăn nói lời càn rỡ với anh rể tôi.” Tô Khả Hân khẽ vặn cổ nói, bày ra tư thế sắp đánh một trận lớn.
“Ha ha! Hóa ra là có chỗ dựa, thảo nào thằng nhãi Lăng Phong kia lại sợ đến thế” Dù biết Tô Khả Hân là một cường giả Trúc Cơ, nhưng Mộ Dung Phi chẳng hề lộ vẻ sợ sệt.
Có điều dáng vẻ hống hách lúc trước đã giảm đi rất nhiều. Sắc mặt anh ta nghiêm nghị, bỏ chân đang gác trên ghế xuống. Mà sự chú ý của anh ta cũng từ trên người Lâm Thiên Sinh dời đến chỗ Tô Khả Hân.
Sắc mặt Lăng Phong vô cùng lạnh lẽo: “Rốt cuộc nhà họ Tô còn bao nhiêu chuyện không để cho người ta biết? Thảo nào hôm nay Hà Thất kia không cùng đến đây.”
Sắc mặt Tô Khả Hân hơi giận dữ, nói với Mộ Dung Phi: “Anh vẫn còn mặt mũi để cười à? Biết điều thì mau xin lỗi anh rể tôi ngay. Bằng không hôm nay cô đây sẽ không tha cho mấy người.”
Nghe vậy, một tên vệ sĩ nhà Mộ Dung bước tới quát: “Láo xược! Cô có biết cậu chủ nhà tôi là ai không hả?”
Ai dè vừa dứt lời, Tô Khả Hân đã một bước vọt tới trước mặt. Một tiếng tát lanh lảnh vang lên, tát tên vệ sĩ đó ngã sấp xuống sàn, rồi giãm lên lưng anh ta.
Phụt!
Tên vệ sĩ đó mặt mày trắng bệch, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Tô Khả Hân chỉ vào Mộ Dung Phi: “Tôi cho anh một cơ hội nữa, mau quỳ xuống xin lỗi anh rể tôi ngay.”
Mộ Dung Phi bị dáng vẻ của Tô Khả Hân dọa cho sợ hãi liên tục lùi về sau. Anh ta lộ ra vẻ mặt khó coi, trong lòng thầm hối hận, sớm biết thế này anh ta đã không ra mặt thay cho tên Lăng Phong kia.
Võ giả và tu sĩ là một ranh giới khổng lồ. Cho dù bây giờ anh ta là võ giả cấp chín, nhưng nếu Tô Khả Hân thật sự xuống tay, chắc chăn kết cục sẽ không khác gì hai tên vệ sĩ kia.
“Nhà họ Tô uy phong quá nhỉ! Nếu qua vài năm nữa, e rằng mấy người sẽ không để các thế gia tộc lớn vào mắt”
Lúc Mộ Dung Phi đang cưỡi trên lưng cọp khó xuống, không biết từ bao giờ giọng nói kiêu ngạo của một người phụ nữ quyến rũ đã truyền đến.
Nghe thấy giọng nói này, Mộ Dung Phi nhất thời mừng rỡ: “Chị cả”
Sau đó dưới ánh nhìn của mọi người, một người phụ nữ với thân hình cao ráo, tầm ba mươi tuổi từ tốn đi tới.
“Là chị cả nhà Mộ Dung”
“Cảnh giới của Mộ Dung Tình đã tiến vào Trúc Cơ trung kỳ. Lần này nhà họ Tô sắp mất mặt rồi.”
“Quả thật mười chín tuổi đạt cảnh giới Trúc Cơ là hiếm thấy, nhưng tiếc rằng đối phương là nhà Mộ Dung được xếp vào hàng thế gia.”
Thấy Mộ Dung Tình ra mặt, mọi người lại bắt đầu châu đầu ghé tai.
Tô Khả Hân quay đầu nhìn qua đó, dù biết cô gái đi tới cao hơn mình một cảnh giới, nhưng trên mặt cô ấy chẳng hề sợ sệt, mà lên tiếng: “Yêu phụ già từ đâu đến? Cô muốn ra mặt thay cho người này đúng không?”
Sắc mặt của Diệp Phong và Diệp Đình đều vô cùng chấn động. Chỉ mới mười chín tuổi đã ở cảnh giới Trúc Cơ, trong lịch sử mấy trăm năm ở cả Giang Nam cũng chưa từng xuất hiện.
Có một điều mà mọi người không biết, nếu để bọn họ biết Tô Khả Hân từ một người phàm đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ trong hai ba ngày ngắn ngủi, trong lòng sẽ có cảm nghĩ như thế nào.
Tô Khả Hân là cô hai nhà họ Tô, trước giờ luôn im hơi lặng tiếng đi học ở trường. Không ngờ lần đầu tiên lộ mặt ở những nơi như thế này lại thể hiện thực lực đáng sợ đến thế.
“Không ngờ con gái thứ hai nhà họ Tô lại có tu vi uyên thâm đ ến thế, thật khiến người ta ngạc nhiên mà…"
Mấy lão già Lăng Sơn Thủy đang nhìn chằm chăm Tô Khả Hân bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, trong lòng đã dậy sóng †o gió lớn.
Chỉ mới mười chín tuổi đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, thật khó mà tưởng tượng tương lai sẽ đạt được thành tựu gì.
Lâm Thiên Sinh chỉ khế cười, từ tốn nhấp một ngụm rượu vang, cũng chẳng muốn nói gì cả. Còn Tô Nhiên thì lo lăng, mặc dù em gái đã trở thành cường giả Trúc Cơ, nhưng trước đây em ấy không hề có nền tảng. Nếu cùng lúc đối mặt với ba tên võ giả cấp chín sẽ khó tránh khỏi chịu thiệt.
Mộ Dung Tình đang đứng ở gần đó nhíu chặt mày, tầm mắt dừng trên người Tô Khả Hân, không nói một lời.
Lần này đến quá đột ngột, bây giờ Mộ Dung Phi vẫn đang khiếp sợ.
Mẹ kiếp! Mười chín tuổi đã ở cảnh giới Trúc Cơ. Sống trong thế giới linh khí mỏng manh thế này, phải là kỳ tài tu đạo đến cỡ nào chứ.
“Lưu manh từ đâu đến? Không ngờ lại dám ăn nói lời càn rỡ với anh rể tôi.” Tô Khả Hân khẽ vặn cổ nói, bày ra tư thế sắp đánh một trận lớn.
“Ha ha! Hóa ra là có chỗ dựa, thảo nào thằng nhãi Lăng Phong kia lại sợ đến thế” Dù biết Tô Khả Hân là một cường giả Trúc Cơ, nhưng Mộ Dung Phi chẳng hề lộ vẻ sợ sệt.
Có điều dáng vẻ hống hách lúc trước đã giảm đi rất nhiều. Sắc mặt anh ta nghiêm nghị, bỏ chân đang gác trên ghế xuống. Mà sự chú ý của anh ta cũng từ trên người Lâm Thiên Sinh dời đến chỗ Tô Khả Hân.
Sắc mặt Lăng Phong vô cùng lạnh lẽo: “Rốt cuộc nhà họ Tô còn bao nhiêu chuyện không để cho người ta biết? Thảo nào hôm nay Hà Thất kia không cùng đến đây.”
Sắc mặt Tô Khả Hân hơi giận dữ, nói với Mộ Dung Phi: “Anh vẫn còn mặt mũi để cười à? Biết điều thì mau xin lỗi anh rể tôi ngay. Bằng không hôm nay cô đây sẽ không tha cho mấy người.”
Nghe vậy, một tên vệ sĩ nhà Mộ Dung bước tới quát: “Láo xược! Cô có biết cậu chủ nhà tôi là ai không hả?”
Ai dè vừa dứt lời, Tô Khả Hân đã một bước vọt tới trước mặt. Một tiếng tát lanh lảnh vang lên, tát tên vệ sĩ đó ngã sấp xuống sàn, rồi giãm lên lưng anh ta.
Phụt!
Tên vệ sĩ đó mặt mày trắng bệch, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Tô Khả Hân chỉ vào Mộ Dung Phi: “Tôi cho anh một cơ hội nữa, mau quỳ xuống xin lỗi anh rể tôi ngay.”
Mộ Dung Phi bị dáng vẻ của Tô Khả Hân dọa cho sợ hãi liên tục lùi về sau. Anh ta lộ ra vẻ mặt khó coi, trong lòng thầm hối hận, sớm biết thế này anh ta đã không ra mặt thay cho tên Lăng Phong kia.
Võ giả và tu sĩ là một ranh giới khổng lồ. Cho dù bây giờ anh ta là võ giả cấp chín, nhưng nếu Tô Khả Hân thật sự xuống tay, chắc chăn kết cục sẽ không khác gì hai tên vệ sĩ kia.
“Nhà họ Tô uy phong quá nhỉ! Nếu qua vài năm nữa, e rằng mấy người sẽ không để các thế gia tộc lớn vào mắt”
Lúc Mộ Dung Phi đang cưỡi trên lưng cọp khó xuống, không biết từ bao giờ giọng nói kiêu ngạo của một người phụ nữ quyến rũ đã truyền đến.
Nghe thấy giọng nói này, Mộ Dung Phi nhất thời mừng rỡ: “Chị cả”
Sau đó dưới ánh nhìn của mọi người, một người phụ nữ với thân hình cao ráo, tầm ba mươi tuổi từ tốn đi tới.
“Là chị cả nhà Mộ Dung”
“Cảnh giới của Mộ Dung Tình đã tiến vào Trúc Cơ trung kỳ. Lần này nhà họ Tô sắp mất mặt rồi.”
“Quả thật mười chín tuổi đạt cảnh giới Trúc Cơ là hiếm thấy, nhưng tiếc rằng đối phương là nhà Mộ Dung được xếp vào hàng thế gia.”
Thấy Mộ Dung Tình ra mặt, mọi người lại bắt đầu châu đầu ghé tai.
Tô Khả Hân quay đầu nhìn qua đó, dù biết cô gái đi tới cao hơn mình một cảnh giới, nhưng trên mặt cô ấy chẳng hề sợ sệt, mà lên tiếng: “Yêu phụ già từ đâu đến? Cô muốn ra mặt thay cho người này đúng không?”
Danh sách chương