Thừa dịp tất cả mọi người dừng lại, Lặc Lặc đỡ ta, điểm các huyệt đạo trọng yếu toàn thân ta để ngừa trên ám khí có độc, sau đó giúp ta rút ngân châm trên lưng ra. Ta xuất ra một viên vạn linh đan giải độc trong cung nuốt xuống, cũng không biết có hữu hiệu hay không.
“Tam đệ, ngươi sao lại đến nơi này?” Lôi Chấn Tiêu hồ nghi hỏi người mới đến.
“Ta là bị người nhờ vả.” Mỉm cười, “Cái kia, Lạc Nghiễn công tử, những chuyện ngươi yêu cầu bản tọa điều tra đều ghi lại trong quyển trục này. Chẳng biết có thể đem nửa khỏa tuyệt tình đan còn lại giao cho bản tọa?” Phong Phi Dương xuất ra quyển trục trong lòng.
“Ngươi trước đem chuyện trong quyển trục giúp ta công bố ra đã.” Ta không còn chút khí lực không thể làm gì khác hơn là mượn tay những người khác.
“Nếu như vậy, Nhị ca, chuyện trong quyển trục phiền võ lâm minh chủ ngươi định đoạt đi.” Hắn đem đông tây ném cho Lôi Chấn Tiêu.
Lôi đại ca một tay tiếp được, mở ra vừa nhìn, có chút trầm ngâm, liền vô cùng kinh ngạc hỏi: “Đây đều là thực sao?”
“Nhị ca chẳng lẽ không tin tưởng uy tín của Bát Quái Lâu?” Phong Phi Dương thiêu mi.
“Không phải, chỉ là đây là chuyện hệ trọng, liên lụy rất nhiều, ta sợ...” Mi nhăn chặt.
“Ta chỉ phụ trách tìm ra chân tướng, đừng hỏi ta.” Phong Phi Dương nhanh chóng phủi tay.
“Thế nào, Lôi đại ca là chuẩn bị đem chân tướng vùi lấp, để Lặc Lặc nhà ta vĩnh viễn làm người chịu tội thay sao?” Ta tựa ở trên người Lặc Lặc, hiện nay ngoại trừ vết thương là đau ra, không có dị trạng nào khác. Kẻ khác không chịu ra mặt, chỉ còn ta có thể lên tiếng vì đầu gỗ nhà ta, ta tuyệt đối không cho phép kẻ khác khi dễ đầu gỗ. Y là người của ta! “Hiền đệ, ta không phải có ý tứ này, ta...” Có chút sốt ruột.
“Vậy Lôi đại ca, việc này xin ngươi xử lý theo lẽ công bằng.” Ta chặn lời hắn nói, không cho hắn thoái thác.
“Nhưng...” Còn đang do dự.
Lúc này, rùa mặt xanh đứng bên cạnh hắn chẳng bao lâu sau khi bị ta khiêu khích nhịn không được nữa, một bả đoạt lấy quyển trục, trừng nửa ngày: “Không, điều này không có khả năng! Chỉ là nói xấu! Cha ta thế nào lại làm loại sự tình này! Bọn họ tuyệt đối không làm những chuyện hoang đường như vậy!”
“Thế nào? Nhạc thiếu hiệp không tin được bản tọa?” Phong Phi Dương lạnh lẽo hỏi.
“Không! Phong lâu chủ không nên hiểu lầm! Thế nhưng những thứ này cũng không hẳn là thực. Trên này đều là những đại hiệp mà thiên hạ kính ngưỡng, thế nào lại?” Mãnh liệt lắc đầu, xem ra Phong Phi Dương này xác thực cũng có chút tài năng.
“Này đều là thuộc hạ tinh nhuệ dưới trướng bản tọa thăm dò được, nhân chứng vật chứng đều có. Các ngươi nếu vẫn không tin, bản tọa có thể truyền đến nhất nhất đối chất!” Phong Phi Dương như là rất không vui vì người khác không tin những chuyện ghi trên quyển trục.
Kỳ thực cũng khó trách, những kẻ ta bảo hắn điều tra nếu không phải nhất đại tông sư thì cũng là nhất phương đại hiệp, nhưng bọn hắn ngoài mặt thì nhân từ đôn hậu còn bên trong thì đều đê tiện xấu xa, dơ bẩn hạ lưu, làm ra những chuyện khiến kẻ khác giận sôi, vì vậy bảo người nhà, hậu bối, người sùng bái bọn chúng làm sao tin được? Chỉ là chân tướng chính là chân tướng, dù có chống chế thế nào, thì nó cũng là sự thực cúng như thép, không thể thay đổi.
Thấy biểu tình Phong Phi Dương kiên định như vậy, nhìn nhìn lại thần tình xấu hổ của võ lâm minh chủ cùng với rùa mặt xanh giờ mặt xám như tro tàn, tất cả mọi người bắt đầu truyền nhau đọc quyển trục kia. Sau khi xem xong đều tràn ngập kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có một người dám lên tiếng, không cần hoài nghi, đó chính là ta rồi.
“Tất cả mọi người đều thấy rồi đấy. Nhất định cũng không tin sao? Chỉ là chuyện mà Bát Quái Lâu tra ra tuyệt không có giả dối, vì vậy những gì mà các ngươi thấy chính là sự thực, tội ác mà những kẻ đó phạm phải chết cũng chưa hết tội, mà Lặc Lặc nhà ta là thay trời hành đạo! Các ngươi còn muốn giết một người luôn giữ gìn chính nghĩa sao? Lẽ nào các ngươi cũng muốn giống như những kẻ đó để người người khinh thường?” Điểm trọng yếu chính là đặt mọi việc ở trong lòng bọn họ, không ai có thể phản bác, cũng không ai hành động thiếu suy nghĩ. Xem ra trận này ta thắng chắc! Tảng đá trong lòng vừa được hạ xuống, bỗng nhiên có một cổ cảm giác kỳ quái tập kích ta. Lửa nóng, tê dại, mọi thứ dần dần từ miệng vết thương lan ra toàn thân liên miên không dứt. Thật là khó chịu! Ta toàn lực chống cự lại cảm giác xa lạ này, nhưng vẫn không nhịn được mà rên rỉ.
Lặc Lặc đang ôm ta sớm phát hiện ra dị trạng, khẩn trương hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Ta cắn môi cố gắng chịu đựng sự dày vò, vô lực đáp lời.
Lôi Đại ca phát hiện, liền vội vã hỏi: “Vừa rồi là ám khí của vị huynh đài nào phóng, ngộ thương Lạc Nghiễn? Thỉnh đưa giải dược ra.”
Một thanh y nam tử đứng ra, thần tình cũng có chút xấu hổ: “Bẩm minh chủ, ám khí là ta phóng, chỉ là trên ám khí không phải là độc, mà là, mà là...” Người này tại thời khắc mấu chốt bỗng dưng ấp úng.
Lôi đại ca tóm lấy tay hắn: “Đường huynh nói mau! Là độc dược gì của Đường môn Tứ Xuyên?”
Mặt người nọ hơi đỏ lên: “Đó là Đoàn Tụ tán, do ta tự điều chế ra, dược hiệu rất mạnh. Vốn tưởng rằng ‘ Ma kiếm công tử ’ là đại ma đầu, muốn diệt trừ hắn không dễ dàng. Nhưng hắn võ công cao tới đâu, cũng khó địch lại Đoàn Tụ tán này, cho nên muốn hạ dược này để dễ bắt. Ai biết...”
Ai biết ta điên, tự dưng lao ra cản. Ta sao lại ngớ ngẩn thế a!
“Vậy làm sao có thể giải?” Lặc Lặc cũng mở miệng rồi, trong thanh âm dẫn theo một tia sát khí.
Tên Đường môn kia lập tức vọt ra sau lưng Lôi đại ca trốn: “Cái kia, bởi vì muốn cho hắn sống không được, chết cũng không xong, để hắn chịu khuất nhục mà chết, vì vậy, biện pháp duy nhất là cùng nam nhân giao hoan!” Nói xong bỏ chạy luôn, sợ bị Lặc Lặc chém. (cám ơn không kịp chớ chém cái giề=]])
Giao hoan! Cùng nam nhân! Nga, lão Thiên! Ngươi giết ta chết luôn đi!
“Tam đệ, ngươi sao lại đến nơi này?” Lôi Chấn Tiêu hồ nghi hỏi người mới đến.
“Ta là bị người nhờ vả.” Mỉm cười, “Cái kia, Lạc Nghiễn công tử, những chuyện ngươi yêu cầu bản tọa điều tra đều ghi lại trong quyển trục này. Chẳng biết có thể đem nửa khỏa tuyệt tình đan còn lại giao cho bản tọa?” Phong Phi Dương xuất ra quyển trục trong lòng.
“Ngươi trước đem chuyện trong quyển trục giúp ta công bố ra đã.” Ta không còn chút khí lực không thể làm gì khác hơn là mượn tay những người khác.
“Nếu như vậy, Nhị ca, chuyện trong quyển trục phiền võ lâm minh chủ ngươi định đoạt đi.” Hắn đem đông tây ném cho Lôi Chấn Tiêu.
Lôi đại ca một tay tiếp được, mở ra vừa nhìn, có chút trầm ngâm, liền vô cùng kinh ngạc hỏi: “Đây đều là thực sao?”
“Nhị ca chẳng lẽ không tin tưởng uy tín của Bát Quái Lâu?” Phong Phi Dương thiêu mi.
“Không phải, chỉ là đây là chuyện hệ trọng, liên lụy rất nhiều, ta sợ...” Mi nhăn chặt.
“Ta chỉ phụ trách tìm ra chân tướng, đừng hỏi ta.” Phong Phi Dương nhanh chóng phủi tay.
“Thế nào, Lôi đại ca là chuẩn bị đem chân tướng vùi lấp, để Lặc Lặc nhà ta vĩnh viễn làm người chịu tội thay sao?” Ta tựa ở trên người Lặc Lặc, hiện nay ngoại trừ vết thương là đau ra, không có dị trạng nào khác. Kẻ khác không chịu ra mặt, chỉ còn ta có thể lên tiếng vì đầu gỗ nhà ta, ta tuyệt đối không cho phép kẻ khác khi dễ đầu gỗ. Y là người của ta! “Hiền đệ, ta không phải có ý tứ này, ta...” Có chút sốt ruột.
“Vậy Lôi đại ca, việc này xin ngươi xử lý theo lẽ công bằng.” Ta chặn lời hắn nói, không cho hắn thoái thác.
“Nhưng...” Còn đang do dự.
Lúc này, rùa mặt xanh đứng bên cạnh hắn chẳng bao lâu sau khi bị ta khiêu khích nhịn không được nữa, một bả đoạt lấy quyển trục, trừng nửa ngày: “Không, điều này không có khả năng! Chỉ là nói xấu! Cha ta thế nào lại làm loại sự tình này! Bọn họ tuyệt đối không làm những chuyện hoang đường như vậy!”
“Thế nào? Nhạc thiếu hiệp không tin được bản tọa?” Phong Phi Dương lạnh lẽo hỏi.
“Không! Phong lâu chủ không nên hiểu lầm! Thế nhưng những thứ này cũng không hẳn là thực. Trên này đều là những đại hiệp mà thiên hạ kính ngưỡng, thế nào lại?” Mãnh liệt lắc đầu, xem ra Phong Phi Dương này xác thực cũng có chút tài năng.
“Này đều là thuộc hạ tinh nhuệ dưới trướng bản tọa thăm dò được, nhân chứng vật chứng đều có. Các ngươi nếu vẫn không tin, bản tọa có thể truyền đến nhất nhất đối chất!” Phong Phi Dương như là rất không vui vì người khác không tin những chuyện ghi trên quyển trục.
Kỳ thực cũng khó trách, những kẻ ta bảo hắn điều tra nếu không phải nhất đại tông sư thì cũng là nhất phương đại hiệp, nhưng bọn hắn ngoài mặt thì nhân từ đôn hậu còn bên trong thì đều đê tiện xấu xa, dơ bẩn hạ lưu, làm ra những chuyện khiến kẻ khác giận sôi, vì vậy bảo người nhà, hậu bối, người sùng bái bọn chúng làm sao tin được? Chỉ là chân tướng chính là chân tướng, dù có chống chế thế nào, thì nó cũng là sự thực cúng như thép, không thể thay đổi.
Thấy biểu tình Phong Phi Dương kiên định như vậy, nhìn nhìn lại thần tình xấu hổ của võ lâm minh chủ cùng với rùa mặt xanh giờ mặt xám như tro tàn, tất cả mọi người bắt đầu truyền nhau đọc quyển trục kia. Sau khi xem xong đều tràn ngập kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có một người dám lên tiếng, không cần hoài nghi, đó chính là ta rồi.
“Tất cả mọi người đều thấy rồi đấy. Nhất định cũng không tin sao? Chỉ là chuyện mà Bát Quái Lâu tra ra tuyệt không có giả dối, vì vậy những gì mà các ngươi thấy chính là sự thực, tội ác mà những kẻ đó phạm phải chết cũng chưa hết tội, mà Lặc Lặc nhà ta là thay trời hành đạo! Các ngươi còn muốn giết một người luôn giữ gìn chính nghĩa sao? Lẽ nào các ngươi cũng muốn giống như những kẻ đó để người người khinh thường?” Điểm trọng yếu chính là đặt mọi việc ở trong lòng bọn họ, không ai có thể phản bác, cũng không ai hành động thiếu suy nghĩ. Xem ra trận này ta thắng chắc! Tảng đá trong lòng vừa được hạ xuống, bỗng nhiên có một cổ cảm giác kỳ quái tập kích ta. Lửa nóng, tê dại, mọi thứ dần dần từ miệng vết thương lan ra toàn thân liên miên không dứt. Thật là khó chịu! Ta toàn lực chống cự lại cảm giác xa lạ này, nhưng vẫn không nhịn được mà rên rỉ.
Lặc Lặc đang ôm ta sớm phát hiện ra dị trạng, khẩn trương hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Ta cắn môi cố gắng chịu đựng sự dày vò, vô lực đáp lời.
Lôi Đại ca phát hiện, liền vội vã hỏi: “Vừa rồi là ám khí của vị huynh đài nào phóng, ngộ thương Lạc Nghiễn? Thỉnh đưa giải dược ra.”
Một thanh y nam tử đứng ra, thần tình cũng có chút xấu hổ: “Bẩm minh chủ, ám khí là ta phóng, chỉ là trên ám khí không phải là độc, mà là, mà là...” Người này tại thời khắc mấu chốt bỗng dưng ấp úng.
Lôi đại ca tóm lấy tay hắn: “Đường huynh nói mau! Là độc dược gì của Đường môn Tứ Xuyên?”
Mặt người nọ hơi đỏ lên: “Đó là Đoàn Tụ tán, do ta tự điều chế ra, dược hiệu rất mạnh. Vốn tưởng rằng ‘ Ma kiếm công tử ’ là đại ma đầu, muốn diệt trừ hắn không dễ dàng. Nhưng hắn võ công cao tới đâu, cũng khó địch lại Đoàn Tụ tán này, cho nên muốn hạ dược này để dễ bắt. Ai biết...”
Ai biết ta điên, tự dưng lao ra cản. Ta sao lại ngớ ngẩn thế a!
“Vậy làm sao có thể giải?” Lặc Lặc cũng mở miệng rồi, trong thanh âm dẫn theo một tia sát khí.
Tên Đường môn kia lập tức vọt ra sau lưng Lôi đại ca trốn: “Cái kia, bởi vì muốn cho hắn sống không được, chết cũng không xong, để hắn chịu khuất nhục mà chết, vì vậy, biện pháp duy nhất là cùng nam nhân giao hoan!” Nói xong bỏ chạy luôn, sợ bị Lặc Lặc chém. (cám ơn không kịp chớ chém cái giề=]])
Giao hoan! Cùng nam nhân! Nga, lão Thiên! Ngươi giết ta chết luôn đi!
Danh sách chương