Chương Điềm Vưu đần thối cả mặt.
Dù sao cũng là bí mật nhỏ giữa tình nhân với nhau, y không hiểu cũng là chuyện thường thôi.
Hạ Nhan Minh lập tức đặt vé máy bay đến N thị, cũng may anh đặt kịp, một tiếng sau có một chuyến bay về N thị, bây giờ lái xe đến sân bay vừa kịp, Chương Điềm Vưu thấy thế lập tức nói: “Anh đi với anh đi với, vạn nhất hai chú có chuyện gì anh đây còn giúp đỡ khuyên nhủ được, đến lúc đó chú cũng có người trung gian, không phải anh bốc phét đâu nhưng trong phương diện tình yêu hôn nhân này, anh giàu kinh nghiệm hơn chú nhiều lắm!”
Hạ Nhan Minh suy nghĩ một chút, mặc dù bất mãn với mấy từ bay ra khỏi miệng của Chương Điềm Vưu vẫn yên lặng đặt 2 tấm vé máy bay.
Sau đó hai người lái xe đến sân bay.
Trên đường Chương Điềm Vưu hỏi anh ý nghĩa của tin nhắn đó vô số lần thế nhưng Hạ Nhan Minh đều từ chối nói cho y biết.
Đó là bí mật nhỏ thuộc về anh và Diệp Thiều An.
Hạ Nhan Minh tâm tình tốt thầm nghĩ.
Thật ra đó chỉ là một câu chuyện cực kỳ đơn giản, Diệp Thiều An từng nhận một bộ phim, trong đó hắn đóng một nhân vật phụ thôi, phim này quay ở ngoại ô thành phố N, lúc đó hắn còn phỉ nhổ lời kịch xấu hổ với anh.
Sau đó vừa nhìn thấy câu thoại này, Diệp Thiều An cười rung cả giường, cũng nói: “Đây rốt cuộc là loại kịch bản rắm thúi gì, làm ẩu quá, là chữ “cô” trong “Đến khi hoa núi nở rộ, cô lại cười giữa rừng hoa” chỉ cô gái chứ không phải “nó” chỉ động vật[1]! Ngữ văn của biên kịch do thầy thể dục dạy à? Câu từ này gõ nửa câu trước là ra nửa câu sau [2], tên đó cố tình đổi chữ “cô” trong cô gái thành “nó” trong động vật hở? Tên biên kịch này thật sự là đáng yêu mua ha ha ha ha ha!”
[1] Như đã giải thích ở chương trước, tác giả cố ý viết sai chữ 她 (cô ấy) thành 它 (nó, anh ta). Chữ 她 tách ra thành 女 (nữ, đàn bà) và 它 (nó, anh ta).
[2] Kiểu gợi ý từ tiếp theo của keyboard ý.
Khi đó, Diệp Thiều An cười đến cực kỳ xán lạn, chẳng u sầu mờ mịt, anh không tự chủ được nhìn Diệp Thiều An chằm chằm, khắc sâu từng câu từng chữ vào trong lòng.
Tầng hầm.
Hệ thống 001 nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, cuối cùng hỏi: 【 Bọn họ phải đi rồi, ngài phải làm sao bây giờ? 】
Diệp Thiều An không lên tiếng, hệ thống 001 cho rằng hắn không có cách nào, ra sức chào hàng bản thân, 【 Nhìn tui nhìn tui nhìn tui nè kí chủ! Tui có thể giúp ngài teleport ngay lập tức! 】
Diệp Thiều An hời hợt nói: 【Không cần. 】
Chỉ thấy năm ngón tay hắn tung bay trên bàn phím, chớp mắt cái trên màn hình máy vi tính xuất hiện một đoạn video, Hạ Nhan Minh và Chương Điềm Vưu lại xuất hiện trên màn hình một lần nữa.
Hệ thống 001 lâm vào trầm mặc.
【 Trong nhà có nhiều camera ghi hình với máy theo dõi như vậy, chẳng lẽ tao không thể cải tạo một hai cái? 】 Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói.
Hệ thống 001 yên lặng quỳ lạy.
Có một kí chủ thế này thì cần gì hệ thống nữa! Nó chẳng có tác dụng gì cả.
Sầu ơi là sầu.
Lên máy bay thì phải tắt thiết bị thu phát tín hiệu, Diệp Thiều An gõ vài mã lệnh vào máy vi tính, nhất thời màn hình máy vi tính tối sầm lại, những dụng cụ trong người Hạ Nhan Minh cũng mất đi tác dụng.
【 Kí chủ? 】 hệ thống 001 mờ mịt hỏi.
【 Đi ăn cơm thôi. 】 Diệp Thiều An một bên tiến hành ngụy trang một bên nói năng rất có khí phách: 【 Muốn bay đến N thị phải mất tầm 2 tiếng, vừa kịp làm một bữa. 】
Tuy rằng trên khắp thế giới đều có người tìm hắn, thế nhưng kỹ thuật ngụy trang của Diệp Thiều An phải nói là lô hỏa thuần thanh [3], ngay cả hệ thống cũng cảm thấy người trước mặt không phải là kí chủ nhà nó, có thể nhìn ra kỹ xảo rất cao siêu.
[3]Lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục.
Vì vậy Diệp Thiều An thu được đặc quyền ăn cơm trong yên lặng tầm nửa tiếng.
Xúc động lòng người, thật là xúc động lòng người.
Hai tiếng sau, Hạ Nhan Minh bay đến N thị, dụng cụ trên người anh lại khởi động, Diệp Thiều An xách một túi đồ ăn vặt lớn an an ổn ổn ngồi trước bàn máy vi tính nhìn.
Đầu tiên hai người đó dùng hơn mười phút lái xe đến vùng ngoại ô thành phố N, cũng chính là nơi hồi trước Diệp Thiều An đóng phim.
Chỗ đó trùng hợp cũng đang có một đoàn làm phim đang quay phim, Chương Điềm Vưu là người trong vòng giải trí, đạo diễn có chút quen biết y tất nhiên khách khách khí khí với bọn họ, để hai người vào tổ xem.
Phim võ hiệp, đạo diễn lại là đạo diễn nghiêm khắc đã tốt còn muốn tốt hơn, mời toàn diễn viên lâu năm có thực lực, cũng không giở trò bịp bợm tạo hiệu ứng hình ảnh vào phim, cho nên quay cực kỳ ra sức, cũng vô cùng nguy hiểm.
Treo dây cáp đánh tới đánh lui trên bầu trời, vết thương trầy da vô số, có một nam diễn viên rơi từ trên cao xuống, cánh tay bị đập vào thân cây, do mặc quan phục màu đỏ thẫm, khi đang quay không chú ý mấy, sau khi rơi xuống đất, ống tay áo của y phục bị gió thổi phồng ra, một mảng da thịt bị bầm tím trên cánh tay lộ ra, nhìn cũng thấy đau nhưng diễn viên đó chỉ vén tay áo để người ta cầm máu thoa thuốc, băng bó đơn giản một chút rồi vội vàng ra sân quay cảnh tiếp theo.
Trong rừng rậm muỗi vắt cũng rất đáng sợ, chỉ đứng ở đây một chốc thôi mà Chương Điềm Vưu đã bị đốt đỏ cả đùi, thấy Hạ Nhan Minh vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào đoàn làm phim, cũng không tiện nói gì.
Sau là cảnh của một nữ diễn viên diễn, cô bị người ta truy giết trong rừng, trong lúc đang chạy bị té ngã lăn trên mặt đất mấy lần, va đập đến thất điên bát đảo [4], nữ diễn viên đó cũng chẳng phải loại õng ẹo, cứ làm theo kịch bản, cơ thể va vào thân cây bịch một tiếng, nghe thấy thế lòng Chương Điềm Vưu run bắn, y nhìn vẻ mặt của Hạ Nhan Minh, cẩn thận nói: “Đóng phim còn rất khổ.”
[4] Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.
“Tiền của diễn viên cũng không dễ kiếm đâu.”
Hạ Nhan Minh không lên tiếng, nam diễn viên phụ đóng với nữ diễn viên chính bị sai thoại, trực tiếp NG [5], nam diễn viên đó cứ luôn mồm xin lỗi, hổ thẹn nói không ngừng nghỉ, nữ diễn viên chỉ vung vung tay, cười nói không sao đâu, sau đó bị trợ lý kéo đi bôi thuốc, ống tay áo bị vén lên, cánh tay một mảnh xanh xanh tím tím, nhìn thấy mà giật mình.
[5] NG: not good một thuật ngữ trong đóng phim, ý là cảnh này quay hỏng phải quay lại.
Cảnh quay này vẫn phải tiếp tục quay, nữ diễn viên lại phải lăn thất điên bát đảo, tiếng va đập nghe cũng đau, may mà lần này nam diễn viên không nói sai nữa, coi như qua.
Cảnh tiếp theo là của nam diễn viên có cánh tay mới bị trầy da kia, anh ta khó khăn cứu nữ diễn viên ra khỏi đám người vây công, quay thật chiếu thật, chắc chắn anh ta sẽ không thoải mái qua ải, trong toàn bộ quá trình quay phim luôn nghe thấy tiếng cơ thể va vào nhau bịch bịch.
Chương Điềm Vưu chà xát cánh tay, lại nhìn Hạ Nhan Minh một chút, Hạ Nhan Minh vẫn luôn đứng thẳng bất động, nhìn mấy diễn viên đóng phim, khóe môi mím chặt, trong mắt hắn lên vài tơ máu, lại chẳng nói chẳng rằng.
Hạ Nhan Minh cứ đứng như vậy mãi đến khi đoàn làn phim kết thúc công việc.
Đạo diễn lại đây hàn huyên với Chương Điềm Vưu, Chương Điềm Vưu đáp lại dăm ba câu, Hạ Nhan Minh đột nhiên nhấc chân đi, Chương Điềm Vưu cũng không đoái hoài nói chuyện với đạo diễn nữa, vội vội vàng vàng đuổi theo.
“Minh Tử, Minh Tử, Minh Tử chú chậm đã!” Chương Điềm Vưu lớn tiếng gọi, Hạ Nhan Minh đột nhiên ngừng lại, Chương Điềm Vưu không kịp phanh xe, tí nữa thì đập mặt vào người anh, Hạ Nhan Minh lại không để ý lắm, chỉ hỏi: “Vưu Tử, ông nói xem, có phải tôi rất quá đáng không.”
Lòng Chương Điềm Vưu hơi nôn nao, nghĩ thầm y hiểu lý do vì sao vị kia nhà Minh Tử sẽ bắt Minh Tử đến đây rồi, có lẽ đang ở đây chờ đó!
Chương Điềm Vưu chưa kịp nói gì, Hạ Nhan Minh lại đột nhiên nói: “Tôi biết tôi rất quá đáng.”
“Nhưng mà tôi… không khống chế được.”
Dù sao cũng là bí mật nhỏ giữa tình nhân với nhau, y không hiểu cũng là chuyện thường thôi.
Hạ Nhan Minh lập tức đặt vé máy bay đến N thị, cũng may anh đặt kịp, một tiếng sau có một chuyến bay về N thị, bây giờ lái xe đến sân bay vừa kịp, Chương Điềm Vưu thấy thế lập tức nói: “Anh đi với anh đi với, vạn nhất hai chú có chuyện gì anh đây còn giúp đỡ khuyên nhủ được, đến lúc đó chú cũng có người trung gian, không phải anh bốc phét đâu nhưng trong phương diện tình yêu hôn nhân này, anh giàu kinh nghiệm hơn chú nhiều lắm!”
Hạ Nhan Minh suy nghĩ một chút, mặc dù bất mãn với mấy từ bay ra khỏi miệng của Chương Điềm Vưu vẫn yên lặng đặt 2 tấm vé máy bay.
Sau đó hai người lái xe đến sân bay.
Trên đường Chương Điềm Vưu hỏi anh ý nghĩa của tin nhắn đó vô số lần thế nhưng Hạ Nhan Minh đều từ chối nói cho y biết.
Đó là bí mật nhỏ thuộc về anh và Diệp Thiều An.
Hạ Nhan Minh tâm tình tốt thầm nghĩ.
Thật ra đó chỉ là một câu chuyện cực kỳ đơn giản, Diệp Thiều An từng nhận một bộ phim, trong đó hắn đóng một nhân vật phụ thôi, phim này quay ở ngoại ô thành phố N, lúc đó hắn còn phỉ nhổ lời kịch xấu hổ với anh.
Sau đó vừa nhìn thấy câu thoại này, Diệp Thiều An cười rung cả giường, cũng nói: “Đây rốt cuộc là loại kịch bản rắm thúi gì, làm ẩu quá, là chữ “cô” trong “Đến khi hoa núi nở rộ, cô lại cười giữa rừng hoa” chỉ cô gái chứ không phải “nó” chỉ động vật[1]! Ngữ văn của biên kịch do thầy thể dục dạy à? Câu từ này gõ nửa câu trước là ra nửa câu sau [2], tên đó cố tình đổi chữ “cô” trong cô gái thành “nó” trong động vật hở? Tên biên kịch này thật sự là đáng yêu mua ha ha ha ha ha!”
[1] Như đã giải thích ở chương trước, tác giả cố ý viết sai chữ 她 (cô ấy) thành 它 (nó, anh ta). Chữ 她 tách ra thành 女 (nữ, đàn bà) và 它 (nó, anh ta).
[2] Kiểu gợi ý từ tiếp theo của keyboard ý.
Khi đó, Diệp Thiều An cười đến cực kỳ xán lạn, chẳng u sầu mờ mịt, anh không tự chủ được nhìn Diệp Thiều An chằm chằm, khắc sâu từng câu từng chữ vào trong lòng.
Tầng hầm.
Hệ thống 001 nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, cuối cùng hỏi: 【 Bọn họ phải đi rồi, ngài phải làm sao bây giờ? 】
Diệp Thiều An không lên tiếng, hệ thống 001 cho rằng hắn không có cách nào, ra sức chào hàng bản thân, 【 Nhìn tui nhìn tui nhìn tui nè kí chủ! Tui có thể giúp ngài teleport ngay lập tức! 】
Diệp Thiều An hời hợt nói: 【Không cần. 】
Chỉ thấy năm ngón tay hắn tung bay trên bàn phím, chớp mắt cái trên màn hình máy vi tính xuất hiện một đoạn video, Hạ Nhan Minh và Chương Điềm Vưu lại xuất hiện trên màn hình một lần nữa.
Hệ thống 001 lâm vào trầm mặc.
【 Trong nhà có nhiều camera ghi hình với máy theo dõi như vậy, chẳng lẽ tao không thể cải tạo một hai cái? 】 Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói.
Hệ thống 001 yên lặng quỳ lạy.
Có một kí chủ thế này thì cần gì hệ thống nữa! Nó chẳng có tác dụng gì cả.
Sầu ơi là sầu.
Lên máy bay thì phải tắt thiết bị thu phát tín hiệu, Diệp Thiều An gõ vài mã lệnh vào máy vi tính, nhất thời màn hình máy vi tính tối sầm lại, những dụng cụ trong người Hạ Nhan Minh cũng mất đi tác dụng.
【 Kí chủ? 】 hệ thống 001 mờ mịt hỏi.
【 Đi ăn cơm thôi. 】 Diệp Thiều An một bên tiến hành ngụy trang một bên nói năng rất có khí phách: 【 Muốn bay đến N thị phải mất tầm 2 tiếng, vừa kịp làm một bữa. 】
Tuy rằng trên khắp thế giới đều có người tìm hắn, thế nhưng kỹ thuật ngụy trang của Diệp Thiều An phải nói là lô hỏa thuần thanh [3], ngay cả hệ thống cũng cảm thấy người trước mặt không phải là kí chủ nhà nó, có thể nhìn ra kỹ xảo rất cao siêu.
[3]Lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục.
Vì vậy Diệp Thiều An thu được đặc quyền ăn cơm trong yên lặng tầm nửa tiếng.
Xúc động lòng người, thật là xúc động lòng người.
Hai tiếng sau, Hạ Nhan Minh bay đến N thị, dụng cụ trên người anh lại khởi động, Diệp Thiều An xách một túi đồ ăn vặt lớn an an ổn ổn ngồi trước bàn máy vi tính nhìn.
Đầu tiên hai người đó dùng hơn mười phút lái xe đến vùng ngoại ô thành phố N, cũng chính là nơi hồi trước Diệp Thiều An đóng phim.
Chỗ đó trùng hợp cũng đang có một đoàn làm phim đang quay phim, Chương Điềm Vưu là người trong vòng giải trí, đạo diễn có chút quen biết y tất nhiên khách khách khí khí với bọn họ, để hai người vào tổ xem.
Phim võ hiệp, đạo diễn lại là đạo diễn nghiêm khắc đã tốt còn muốn tốt hơn, mời toàn diễn viên lâu năm có thực lực, cũng không giở trò bịp bợm tạo hiệu ứng hình ảnh vào phim, cho nên quay cực kỳ ra sức, cũng vô cùng nguy hiểm.
Treo dây cáp đánh tới đánh lui trên bầu trời, vết thương trầy da vô số, có một nam diễn viên rơi từ trên cao xuống, cánh tay bị đập vào thân cây, do mặc quan phục màu đỏ thẫm, khi đang quay không chú ý mấy, sau khi rơi xuống đất, ống tay áo của y phục bị gió thổi phồng ra, một mảng da thịt bị bầm tím trên cánh tay lộ ra, nhìn cũng thấy đau nhưng diễn viên đó chỉ vén tay áo để người ta cầm máu thoa thuốc, băng bó đơn giản một chút rồi vội vàng ra sân quay cảnh tiếp theo.
Trong rừng rậm muỗi vắt cũng rất đáng sợ, chỉ đứng ở đây một chốc thôi mà Chương Điềm Vưu đã bị đốt đỏ cả đùi, thấy Hạ Nhan Minh vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào đoàn làm phim, cũng không tiện nói gì.
Sau là cảnh của một nữ diễn viên diễn, cô bị người ta truy giết trong rừng, trong lúc đang chạy bị té ngã lăn trên mặt đất mấy lần, va đập đến thất điên bát đảo [4], nữ diễn viên đó cũng chẳng phải loại õng ẹo, cứ làm theo kịch bản, cơ thể va vào thân cây bịch một tiếng, nghe thấy thế lòng Chương Điềm Vưu run bắn, y nhìn vẻ mặt của Hạ Nhan Minh, cẩn thận nói: “Đóng phim còn rất khổ.”
[4] Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.
“Tiền của diễn viên cũng không dễ kiếm đâu.”
Hạ Nhan Minh không lên tiếng, nam diễn viên phụ đóng với nữ diễn viên chính bị sai thoại, trực tiếp NG [5], nam diễn viên đó cứ luôn mồm xin lỗi, hổ thẹn nói không ngừng nghỉ, nữ diễn viên chỉ vung vung tay, cười nói không sao đâu, sau đó bị trợ lý kéo đi bôi thuốc, ống tay áo bị vén lên, cánh tay một mảnh xanh xanh tím tím, nhìn thấy mà giật mình.
[5] NG: not good một thuật ngữ trong đóng phim, ý là cảnh này quay hỏng phải quay lại.
Cảnh quay này vẫn phải tiếp tục quay, nữ diễn viên lại phải lăn thất điên bát đảo, tiếng va đập nghe cũng đau, may mà lần này nam diễn viên không nói sai nữa, coi như qua.
Cảnh tiếp theo là của nam diễn viên có cánh tay mới bị trầy da kia, anh ta khó khăn cứu nữ diễn viên ra khỏi đám người vây công, quay thật chiếu thật, chắc chắn anh ta sẽ không thoải mái qua ải, trong toàn bộ quá trình quay phim luôn nghe thấy tiếng cơ thể va vào nhau bịch bịch.
Chương Điềm Vưu chà xát cánh tay, lại nhìn Hạ Nhan Minh một chút, Hạ Nhan Minh vẫn luôn đứng thẳng bất động, nhìn mấy diễn viên đóng phim, khóe môi mím chặt, trong mắt hắn lên vài tơ máu, lại chẳng nói chẳng rằng.
Hạ Nhan Minh cứ đứng như vậy mãi đến khi đoàn làn phim kết thúc công việc.
Đạo diễn lại đây hàn huyên với Chương Điềm Vưu, Chương Điềm Vưu đáp lại dăm ba câu, Hạ Nhan Minh đột nhiên nhấc chân đi, Chương Điềm Vưu cũng không đoái hoài nói chuyện với đạo diễn nữa, vội vội vàng vàng đuổi theo.
“Minh Tử, Minh Tử, Minh Tử chú chậm đã!” Chương Điềm Vưu lớn tiếng gọi, Hạ Nhan Minh đột nhiên ngừng lại, Chương Điềm Vưu không kịp phanh xe, tí nữa thì đập mặt vào người anh, Hạ Nhan Minh lại không để ý lắm, chỉ hỏi: “Vưu Tử, ông nói xem, có phải tôi rất quá đáng không.”
Lòng Chương Điềm Vưu hơi nôn nao, nghĩ thầm y hiểu lý do vì sao vị kia nhà Minh Tử sẽ bắt Minh Tử đến đây rồi, có lẽ đang ở đây chờ đó!
Chương Điềm Vưu chưa kịp nói gì, Hạ Nhan Minh lại đột nhiên nói: “Tôi biết tôi rất quá đáng.”
“Nhưng mà tôi… không khống chế được.”
Danh sách chương