Sau ngày hôm ấy, Ân Dục Cẩn rốt cuộc không còn chủ động đi tìm Diệp Thiều An nữa.
Lời từ chối ấy quá mức máu me đầm đìa, khiến gã ngay cả dũng khí đuổi theo hỏi cũng không có, chỉ có thể vội vàng cụp đuôi chạy trốn.
Đối với Ân Dục Cẩn mà nói, có lẽ gã biết mình chỉ là một thế thân, thế nhưng gã chưa bao giờ ý thức được thế thân nghĩa là gì, cảm nhận của thế thân như thế nào giống như bây giờ.
Ân Dục Cẩn được Diệp Thiều An nâng đến vị trí vương thượng ngày hôm nay, nhưng từ nhỏ gã đã biết, trong cũng chỉ có một hài tử là gã, phụ vương gã chẳng có bất kỳ môt lựa chọn nào, nếu như không muốn giao giang sơn này cho người họ khác, ông ta chỉ có thể giao Đại Ân lên tay của gã, phụ vương của gã không còn lựa chọn nào khác,
Cho nên gã làm rẫy, gã nháo, gã dằn vặt, cũng có làm sao đâu? Không có bất luận người nào, bất cứ chuyện gì có thể dao động địa vị của gã, vương cung chỉ có một vương tử là gã, Đại Ân chỉ có thể là của gã.
Ân Dục Cẩn biết mình chẳng cần gì phải sợ hãi, bất kể là đối với phụ vương, đối với Đại Ân, hay là đối với Diệp Thiều An.
Gã biết Diệp Thiều An yêu gã, gã biết Diệp Thiều An sẽ nâng gã đến vị trí cao nhất, gã biết Diệp Thiều An sẽ như cái bóng của gã, vô luận gã đối xử với Diệp Thiều An như thế nào, Diệp Thiều An cũng sẽ không rời khỏi gã.
Gã có thể tùy ý làm nhục, gã có thể tùy hứng làm bậy, đứng bên người Diệp Thiều An, gã có thể làm tất cả những chuyện người khác không thể làm được, bởi vì gã biết, Diệp Thiều An sẽ bao dung gã, giống như phụ vương gã chán ghét gã như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải giao Đại Ân này cho gã,
Phụ vương gã không có lựa chọn nào khác, còn Diệp Thiều An là… Cam tâm tình nguyện.
Những năm qua, Diệp Thiều An thật sự quá mức thuận theo gã, cho nên khi gã nghe thấy lời đồn hoang đường như thế thân này, cảm giác đầu tiên chỉ là buồn cười và phẫn nộ, Diệp Thiều An tốt với gã như thế nào không ai rõ ràng hơn gã, tại sao có thể coi gã là thế thân chứ? Nhưng Nhị điện hạ đến, lại giúp Ân Dục Cẩn rõ ràng, gã thật sự, chỉ là một kẻ thế thân.
Nguyên lai Diệp Thiều An, cũng có thể đối xử với một người khác, tốt như vậy.
Ân Dục Cẩn lại núp trong bóng tối như một con chuột, rình xem tất cả, để thống khổ và căm ghét nuốt chửng trái tim của mình.
Gã thậm chí không dám nói nhiều hơn một câu với Diệp Thiều An.
Đêm thật dài, nằm trằn trọc trở mình trên giường, Ân Dục Cẩn tự dưng cảm thấy rất oán hận,
Coi gã là thế thân, tùy ý đùa bỡn tình cảm của gã, Diệp Thiều An cho rằng hắn có thể buông tay gã dễ dàng như vậy ư?
Nằm mơ!
Gã muốn hắn phải trả một cái giá thật lớn!
Diệp Thiều An cắm rễ ở Đại Ân nhiều năm, trên dưới triều đình đều khen không dứt miệng, trong lòng con dân Đại Ân, một câu nói của Diệp Thiều An còn có tác dụng hơn cả vương thượng là gã!
Gã phải đoạt lại tất cả quyền lực!
Trong đêm tối, con ngươi của Ân Dục Cẩn càng thêm thâm trầm âm lãnh, chỉ khi nắm giữ được quyền lực, mới có thể muốn làm gì thì làm.
Gã muốn đoạt lại quyền lực một vương thượng nên có.
Gã muốn Diệp Thiều An… sau đó làm hắn.
Trái tim Ân Dục Cẩn, đập loạn lên không thể khống chế.
Nếu như Đại Ân này là của gã,
Nếu như quyền lực bị gã nắm trong lòng bàn tay,
Nếu như Diệp Thiều An là của gã,
Như vậy…gã có phải muốn làm gì thì làm…với Diệp Thiều An không?
Gã có phải có thể giấu Diệp Thiều An trong hậu cung, không cho bất kỳ kẻ nào có thể nhìn thấy hắn không?
Ân Dục Cẩn liếm liếm khóe môi, không khỏi lộ ra mấy phần tham lam,
Thật sự là một… Ý kiến hay.
——
Dạo gần đây, tất cả mọi người trong triều đình phát hiện có gì đó sai sai.
Vương thượng trong dĩ vãng luôn châm chọc khiêu khích quốc sư, thế nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào các chương trình nghị sự hay các hạng quyết định mà quốc sư đưa ra, cũng sẽ không từ chối hay phản bác đề nghị của quốc sư, bởi vậy tuy rằng vương thượng cứ mãi châm chọc quốc sư, nhưng triều đình vẫn luôn bảo trì được trạng thái tương đối cân bằng.
Thế nhưng mấy ngày kế tiếp, tình huống lại có chút không đúng.
Mấy ngày gần đây, mấy vị quan trẻ tuổi được quốc sư một tay cất nhắc lên trước sau đều bị vương thượng dùng các loại danh nghĩa cách chức xuống, các đề nghị và quyết định được quốc sư đưa ra cũng bị vương thượng dùng các loại lý do phản bác trở lại, vương thượng không dùng lời lẽ châm chọc khiêu khích gì với quốc sư, thế nhưng người trong triều lúc này cứ cảm thấy bất an, chỗ nào cũng có người bị giáng chức, Vương thái phó, tâm phúc của quốc sư hai ngày trước đã bị trực tiếp cách chức.
… Vương thượng đây là, không muốn nhịn quốc sư nữa sao?
Trước tiên không nói đến việc người trong triều cảm thấy bất an, chỉ nói riêng người trong thần điện của quốc sư từ trên xuống dưới đã tức sôi ruột, mà ảnh vệ trực thuộc Diệp Thiều An đã tức đến bốc lửa, Ảnh Nhất hiểu Diệp Thiều An nhất cũng vừa khổ sở vừa oán giận trong lòng, chủ nhân của bọn họ vì vương thượng làm không biết bao nhiêu chuyện, khiến thân thể bị bệnh nặng, chẳng biết còn sống được mấy ngày, Ân Dục Cẩn lại còn đi đối phó với chủ nhân nữa!
“Ảnh Nhất.” Diệp Thiều An nặng nề kêu lên, ngữ khí của hắn có chút thấp mỹ, nhưng khi lắng tai tinh tế nghe, lại nghe thấy được sự uể oải trong đó, lòng Ảnh Nhất đầy đau xót, trong chớp mắt xuất hiện trước người Diệp Thiều An, cao giọng đáp: “Có thuộc hạ.”
Trong không khí tràn ngập tiếng hít thở của Diệp Thiều An, rất lâu sau, hắn mới cắn răng nói: “… Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện còn lại, vẫn phải giao cho ngươi, ta mới yên tâm.”
“Chủ nhân.” Ảnh Nhất há miệng, cuối cùng chỉ có thể phun ra hai chữ đơn bạc ấy, y thấy Diệp Thiều An nằm trên giường hẹp, cho dù hắn nỗ lực làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng sắc mặt trắng bệch ấy đã bán đứng hắn.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, lòng Ảnh Nhất một mảnh bi ai, chủ nhân triền miên trên giường bệnh, vẫn luôn giả bộ chẳng có gì đáng lo, vì Đại Ân cúc cung tận tụy, không nghĩ tới cuối cùng, lại phải chịu kết quả như thế!
“Hắn xuống tay với ta, ta rất cao hứng.” Diệp Thiều An tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ảnh Nhất, bình tĩnh nở nụ cười, nói: “Hắn là vương của Đại Ân, giường của hắn, người khác há có thể nằm lên?”
“Trước kia hắn không để ý, bây giờ, hắn quan tâm Đại Ân, tất nhiên sẽ không tha cho ta, cũng là một chuyện tốt.” Diệp Thiều An bằng phẳng nói, ngữ khí của hắn cực kỳ bình tĩnh chầm chậm, nghe không ra nửa phần bất mãn nào.
Trong lòng Ảnh Nhất càng khổ sở.
“Ảnh Nhất, thay ta phác thảo hai tấm Thần dụ.”
Diệp Thiều An hơi ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt nở nụ cười, thần quyền vương quyền cùng nhau tồn tại trên đất Đại Ân, ý chỉ của vương thượng tất nhiên là thánh chỉ, mà ý chỉ của quốc sư tất nhiên phải dựa vào Thần, tự xưng là ý chí của Thần, chính là Thần dụ.
“Thứ nhất, thần đêm xem tinh tượng, được Thần nhờ phó, Mục thị Văn Tĩnh chính là con cưng của Thần, là bạn lữ định mệnh của vương thượng, Đại Ân lập hắn làm hậu, coi như nhận được sự che chở của Thần, hưng thịnh trăm năm.”
“Thứ hai, Nhị điện hạ thân mang long khí, hòa mình với dân, lòng mang ý chí của thần, được dân tâm hướng về, có thể là tân vương của Đại Ân.”
“Thứ ba, thần thân có tật, ngày đêm mộng mị, các Thần thương xót, ban thưởng Mục thị Văn Tĩnh, kế thừa chức vụ quốc sư, giữ gìn trăm năm vinh hoa hưng thịnh của Đại Ân.”
Diệp Thiều An nói liền một hơi, dồn dập thở dốc, hắn hơi ngồi đậy, nói: “Ba điều Thần dụ này không được đồng thời ban ra, nếu Mục Văn Tĩnh đáp ứng làm hậu, thì điều thứ ba lập tức hết hiệu lực, nếu như y không chịu làm hậu, thì trực tiếp đưa điều thứ ba ra.”
“Chỉ có y mới có thể trông chừng vương thượng.” Diệp Thiều An dừng một chút, có chút hoảng hốt khẽ mỉm cười, “Vương thượng vì Đại Ân cúc cung tận tụy… Cũng nên giúp hắn được đền bù như mong muốn.”
Tay Ảnh Nhất run một cái, suýt nữa đã ném ngay bản phác thảo Thần dụ đi!
“Điều thứ hai, công bố ngay khi các đại thần thảo luận về dòng dõi đi.” Diệp Thiều An ho một trận kịch liệt, tay Ảnh Nhất bất động thanh sắc run lên, “Nếu như Mục Văn Tĩnh nguyện ý, điều thứ hai có lẽ sau này mới được dùng đến, nếu như Mục Văn Tĩnh không muốn làm hậu, thì dựa theo tình huống mà xác định, nếu như sau này vương thượng gặp được người con gái của đời mình, cùng nàng thai nghén dòng dõi, như vậy điều thứ hai lập tức hết hiệu lực.”
“Nếu như Mục Văn Tĩnh làm hậu, hoặc vương thượng nguyện ý thủ thân vì Mục Văn Tĩnh, hay vương thượng không gặp được nữ tử mình yêu, cho nên không có dòng dõi, vậy tìm một cơ hội thích hợp công bố điều thứ hai đi.”
Diệp Thiều An có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khóe môi Ảnh Nhất hơi run run, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, quốc sư đã lo lắng chu toàn cho vương thượng, cũng đã chuẩn bị đầy đủ, mà vương thượng… Có tài cán gì!
“Sau khi ta chết, ảnh vệ nào nguyện ý lưu lại thì giao cho Mục Văn Tĩnh, nếu như không muốn, vậy tìm một chỗ, mai danh ẩn tích đi.” Âm thanh của Diệp Thiều An càng ngày càng yếu ớt, ảnh vệ vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và hô hấp yếu ớt của hắn, suýt nữa rơi lệ.
“Ảnh Nhất.”
“Ta giao vương thượng, cho ngươi.”
Diệp Thiều An có chút hoảng hốt cười cười, trong thanh âm có chút sủng nịch, lại có chút bi thương, “Hắn nha, còn quá nhỏ, mãi không chịu lớn lên.”
“Ta cuối cùng cũng phải đi, không thể tiếp tục chống đỡ cho hắn nữa.”
“Ảnh Nhất, ta giao hắn ngươi, bảo vệ hắn thật cẩn thận.”
“Thuộc hạ…” Ảnh Nhất quỳ trên mặt đất, nghe ngữ khí gần như ủy thác của Diệp Thiều An, tâm lý một mảnh bi thương, y nhớ rất lâu trước kia, trong doanh trại của ảnh vệ, một tiểu đồng mặc bạch y đi tới bên cạnh y, cười vang nói: “Ta muốn người này.”
Từ đó trở đi, y liền quyết định, cả đời này chỉ coi người đó là chủ nhân.
Tiểu đồng cười sang sảng năm đó, đã biến thành quốc sư bây giờ.
Bây giờ, chủ nhân uỷ thác cho y.
Ảnh vệ làm một đại lễ, nặng nề nói: “… Tuân lệnh.”
Thuộc hạ tuân lệnh, là điều duy nhất ta có thể làm vì ngài.
Gian phòng trở nên yên tĩnh, Ảnh Nhất ngẩng đầu lên, chủ nhân của y không biết là ngất đi hay đã ngủ thiếp đi, hô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, hình tiêu cốt lập[1], phảng phất như một giây sau sẽ bay đi.
[1] Hình tiêu cốt lập: lấy trong câu “sanh tháp táng nhi quy, quý phụ tri kỷ, hình tiêu cốt lập, si nhược mộc ngẫu” (Liêu trai chí dị) dịch nghĩa: Sinh thẫn thờ trở về, thẹn nỗi phụ lòng tri kỉ, hình dung gầy guộc, ngẩn ngơ như tượng gỗ.
Thế nhưng Ảnh Nhất biết, Diệp Thiều An vẫn chưa thể rời đi được.
Nghi thức tế thiên còn đang chuẩn bị, một khi chưa dọn hết chướng ngại vật cho vương thượng, ngày đó chủ nhân của y, sẽ không thể buông tay mà đi.
Chủ nhân của y, người duy nhất ngài không yên lòng, chỉ có vị vương thượng hiện tại, vì vương thượng, coi như đã bước vào địa phủ, chủ nhân cũng sẽ bò trở về nhân gian.
Vương thượng gã… Nhất định sẽ hối hận.
Trong triều đình, vương thượng từng bước ép sát, quốc sư từng bước thoái nhượng,
Trong thần điện, quốc sư càng ngày càng mai danh ẩn tích, ít giao du với bên ngoài, rất hiếm người có thể gặp được hắn.
Mãi đến tận ngày tế thiên.
Nghi thức tế thiên, quốc sư từ từ đi từ hậu trường tới trước đài, hắn đứng bên trên tế đàn của Đại Ân, một thân trường bào tế tự của quốc sư như tiên nhân giáng thế, trịnh trọng cầu tên cho Nhị điện hạ, cầu phúc cho Đại Ân.
Diệp Thiều An đã rất nhiều năm không tham dự hoạt động tư tế cỡ lớn như này, thế nhưng lần này, vì Nhị điện hạ, hắn lại một lần nữa khoác lên mình chiếc trường bào tế tự, bạch y như tuyết, phong thái như tiên,
Hắn trên đài cầu phúc với trời, bách tính dưới đài cầu khẩn vì quốc sư.
Cho dù mấy năm qua chưa từng xuất hiện, hắn vẫn là quốc sư độc nhất vô nhị của Đại Ân.
Tác giả có lời muốn nói: Ảnh Nhất: Ta sẽ bảo vệ gã thật cẩn thận, chắc chắn sẽ không để cho gã quấy rầy sự an bình của ngài, chủ nhân, ngài yên tâm mà đi rồi.
Lời từ chối ấy quá mức máu me đầm đìa, khiến gã ngay cả dũng khí đuổi theo hỏi cũng không có, chỉ có thể vội vàng cụp đuôi chạy trốn.
Đối với Ân Dục Cẩn mà nói, có lẽ gã biết mình chỉ là một thế thân, thế nhưng gã chưa bao giờ ý thức được thế thân nghĩa là gì, cảm nhận của thế thân như thế nào giống như bây giờ.
Ân Dục Cẩn được Diệp Thiều An nâng đến vị trí vương thượng ngày hôm nay, nhưng từ nhỏ gã đã biết, trong cũng chỉ có một hài tử là gã, phụ vương gã chẳng có bất kỳ môt lựa chọn nào, nếu như không muốn giao giang sơn này cho người họ khác, ông ta chỉ có thể giao Đại Ân lên tay của gã, phụ vương của gã không còn lựa chọn nào khác,
Cho nên gã làm rẫy, gã nháo, gã dằn vặt, cũng có làm sao đâu? Không có bất luận người nào, bất cứ chuyện gì có thể dao động địa vị của gã, vương cung chỉ có một vương tử là gã, Đại Ân chỉ có thể là của gã.
Ân Dục Cẩn biết mình chẳng cần gì phải sợ hãi, bất kể là đối với phụ vương, đối với Đại Ân, hay là đối với Diệp Thiều An.
Gã biết Diệp Thiều An yêu gã, gã biết Diệp Thiều An sẽ nâng gã đến vị trí cao nhất, gã biết Diệp Thiều An sẽ như cái bóng của gã, vô luận gã đối xử với Diệp Thiều An như thế nào, Diệp Thiều An cũng sẽ không rời khỏi gã.
Gã có thể tùy ý làm nhục, gã có thể tùy hứng làm bậy, đứng bên người Diệp Thiều An, gã có thể làm tất cả những chuyện người khác không thể làm được, bởi vì gã biết, Diệp Thiều An sẽ bao dung gã, giống như phụ vương gã chán ghét gã như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải giao Đại Ân này cho gã,
Phụ vương gã không có lựa chọn nào khác, còn Diệp Thiều An là… Cam tâm tình nguyện.
Những năm qua, Diệp Thiều An thật sự quá mức thuận theo gã, cho nên khi gã nghe thấy lời đồn hoang đường như thế thân này, cảm giác đầu tiên chỉ là buồn cười và phẫn nộ, Diệp Thiều An tốt với gã như thế nào không ai rõ ràng hơn gã, tại sao có thể coi gã là thế thân chứ? Nhưng Nhị điện hạ đến, lại giúp Ân Dục Cẩn rõ ràng, gã thật sự, chỉ là một kẻ thế thân.
Nguyên lai Diệp Thiều An, cũng có thể đối xử với một người khác, tốt như vậy.
Ân Dục Cẩn lại núp trong bóng tối như một con chuột, rình xem tất cả, để thống khổ và căm ghét nuốt chửng trái tim của mình.
Gã thậm chí không dám nói nhiều hơn một câu với Diệp Thiều An.
Đêm thật dài, nằm trằn trọc trở mình trên giường, Ân Dục Cẩn tự dưng cảm thấy rất oán hận,
Coi gã là thế thân, tùy ý đùa bỡn tình cảm của gã, Diệp Thiều An cho rằng hắn có thể buông tay gã dễ dàng như vậy ư?
Nằm mơ!
Gã muốn hắn phải trả một cái giá thật lớn!
Diệp Thiều An cắm rễ ở Đại Ân nhiều năm, trên dưới triều đình đều khen không dứt miệng, trong lòng con dân Đại Ân, một câu nói của Diệp Thiều An còn có tác dụng hơn cả vương thượng là gã!
Gã phải đoạt lại tất cả quyền lực!
Trong đêm tối, con ngươi của Ân Dục Cẩn càng thêm thâm trầm âm lãnh, chỉ khi nắm giữ được quyền lực, mới có thể muốn làm gì thì làm.
Gã muốn đoạt lại quyền lực một vương thượng nên có.
Gã muốn Diệp Thiều An… sau đó làm hắn.
Trái tim Ân Dục Cẩn, đập loạn lên không thể khống chế.
Nếu như Đại Ân này là của gã,
Nếu như quyền lực bị gã nắm trong lòng bàn tay,
Nếu như Diệp Thiều An là của gã,
Như vậy…gã có phải muốn làm gì thì làm…với Diệp Thiều An không?
Gã có phải có thể giấu Diệp Thiều An trong hậu cung, không cho bất kỳ kẻ nào có thể nhìn thấy hắn không?
Ân Dục Cẩn liếm liếm khóe môi, không khỏi lộ ra mấy phần tham lam,
Thật sự là một… Ý kiến hay.
——
Dạo gần đây, tất cả mọi người trong triều đình phát hiện có gì đó sai sai.
Vương thượng trong dĩ vãng luôn châm chọc khiêu khích quốc sư, thế nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào các chương trình nghị sự hay các hạng quyết định mà quốc sư đưa ra, cũng sẽ không từ chối hay phản bác đề nghị của quốc sư, bởi vậy tuy rằng vương thượng cứ mãi châm chọc quốc sư, nhưng triều đình vẫn luôn bảo trì được trạng thái tương đối cân bằng.
Thế nhưng mấy ngày kế tiếp, tình huống lại có chút không đúng.
Mấy ngày gần đây, mấy vị quan trẻ tuổi được quốc sư một tay cất nhắc lên trước sau đều bị vương thượng dùng các loại danh nghĩa cách chức xuống, các đề nghị và quyết định được quốc sư đưa ra cũng bị vương thượng dùng các loại lý do phản bác trở lại, vương thượng không dùng lời lẽ châm chọc khiêu khích gì với quốc sư, thế nhưng người trong triều lúc này cứ cảm thấy bất an, chỗ nào cũng có người bị giáng chức, Vương thái phó, tâm phúc của quốc sư hai ngày trước đã bị trực tiếp cách chức.
… Vương thượng đây là, không muốn nhịn quốc sư nữa sao?
Trước tiên không nói đến việc người trong triều cảm thấy bất an, chỉ nói riêng người trong thần điện của quốc sư từ trên xuống dưới đã tức sôi ruột, mà ảnh vệ trực thuộc Diệp Thiều An đã tức đến bốc lửa, Ảnh Nhất hiểu Diệp Thiều An nhất cũng vừa khổ sở vừa oán giận trong lòng, chủ nhân của bọn họ vì vương thượng làm không biết bao nhiêu chuyện, khiến thân thể bị bệnh nặng, chẳng biết còn sống được mấy ngày, Ân Dục Cẩn lại còn đi đối phó với chủ nhân nữa!
“Ảnh Nhất.” Diệp Thiều An nặng nề kêu lên, ngữ khí của hắn có chút thấp mỹ, nhưng khi lắng tai tinh tế nghe, lại nghe thấy được sự uể oải trong đó, lòng Ảnh Nhất đầy đau xót, trong chớp mắt xuất hiện trước người Diệp Thiều An, cao giọng đáp: “Có thuộc hạ.”
Trong không khí tràn ngập tiếng hít thở của Diệp Thiều An, rất lâu sau, hắn mới cắn răng nói: “… Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện còn lại, vẫn phải giao cho ngươi, ta mới yên tâm.”
“Chủ nhân.” Ảnh Nhất há miệng, cuối cùng chỉ có thể phun ra hai chữ đơn bạc ấy, y thấy Diệp Thiều An nằm trên giường hẹp, cho dù hắn nỗ lực làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng sắc mặt trắng bệch ấy đã bán đứng hắn.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, lòng Ảnh Nhất một mảnh bi ai, chủ nhân triền miên trên giường bệnh, vẫn luôn giả bộ chẳng có gì đáng lo, vì Đại Ân cúc cung tận tụy, không nghĩ tới cuối cùng, lại phải chịu kết quả như thế!
“Hắn xuống tay với ta, ta rất cao hứng.” Diệp Thiều An tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ảnh Nhất, bình tĩnh nở nụ cười, nói: “Hắn là vương của Đại Ân, giường của hắn, người khác há có thể nằm lên?”
“Trước kia hắn không để ý, bây giờ, hắn quan tâm Đại Ân, tất nhiên sẽ không tha cho ta, cũng là một chuyện tốt.” Diệp Thiều An bằng phẳng nói, ngữ khí của hắn cực kỳ bình tĩnh chầm chậm, nghe không ra nửa phần bất mãn nào.
Trong lòng Ảnh Nhất càng khổ sở.
“Ảnh Nhất, thay ta phác thảo hai tấm Thần dụ.”
Diệp Thiều An hơi ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt nở nụ cười, thần quyền vương quyền cùng nhau tồn tại trên đất Đại Ân, ý chỉ của vương thượng tất nhiên là thánh chỉ, mà ý chỉ của quốc sư tất nhiên phải dựa vào Thần, tự xưng là ý chí của Thần, chính là Thần dụ.
“Thứ nhất, thần đêm xem tinh tượng, được Thần nhờ phó, Mục thị Văn Tĩnh chính là con cưng của Thần, là bạn lữ định mệnh của vương thượng, Đại Ân lập hắn làm hậu, coi như nhận được sự che chở của Thần, hưng thịnh trăm năm.”
“Thứ hai, Nhị điện hạ thân mang long khí, hòa mình với dân, lòng mang ý chí của thần, được dân tâm hướng về, có thể là tân vương của Đại Ân.”
“Thứ ba, thần thân có tật, ngày đêm mộng mị, các Thần thương xót, ban thưởng Mục thị Văn Tĩnh, kế thừa chức vụ quốc sư, giữ gìn trăm năm vinh hoa hưng thịnh của Đại Ân.”
Diệp Thiều An nói liền một hơi, dồn dập thở dốc, hắn hơi ngồi đậy, nói: “Ba điều Thần dụ này không được đồng thời ban ra, nếu Mục Văn Tĩnh đáp ứng làm hậu, thì điều thứ ba lập tức hết hiệu lực, nếu như y không chịu làm hậu, thì trực tiếp đưa điều thứ ba ra.”
“Chỉ có y mới có thể trông chừng vương thượng.” Diệp Thiều An dừng một chút, có chút hoảng hốt khẽ mỉm cười, “Vương thượng vì Đại Ân cúc cung tận tụy… Cũng nên giúp hắn được đền bù như mong muốn.”
Tay Ảnh Nhất run một cái, suýt nữa đã ném ngay bản phác thảo Thần dụ đi!
“Điều thứ hai, công bố ngay khi các đại thần thảo luận về dòng dõi đi.” Diệp Thiều An ho một trận kịch liệt, tay Ảnh Nhất bất động thanh sắc run lên, “Nếu như Mục Văn Tĩnh nguyện ý, điều thứ hai có lẽ sau này mới được dùng đến, nếu như Mục Văn Tĩnh không muốn làm hậu, thì dựa theo tình huống mà xác định, nếu như sau này vương thượng gặp được người con gái của đời mình, cùng nàng thai nghén dòng dõi, như vậy điều thứ hai lập tức hết hiệu lực.”
“Nếu như Mục Văn Tĩnh làm hậu, hoặc vương thượng nguyện ý thủ thân vì Mục Văn Tĩnh, hay vương thượng không gặp được nữ tử mình yêu, cho nên không có dòng dõi, vậy tìm một cơ hội thích hợp công bố điều thứ hai đi.”
Diệp Thiều An có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại, khóe môi Ảnh Nhất hơi run run, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, quốc sư đã lo lắng chu toàn cho vương thượng, cũng đã chuẩn bị đầy đủ, mà vương thượng… Có tài cán gì!
“Sau khi ta chết, ảnh vệ nào nguyện ý lưu lại thì giao cho Mục Văn Tĩnh, nếu như không muốn, vậy tìm một chỗ, mai danh ẩn tích đi.” Âm thanh của Diệp Thiều An càng ngày càng yếu ớt, ảnh vệ vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và hô hấp yếu ớt của hắn, suýt nữa rơi lệ.
“Ảnh Nhất.”
“Ta giao vương thượng, cho ngươi.”
Diệp Thiều An có chút hoảng hốt cười cười, trong thanh âm có chút sủng nịch, lại có chút bi thương, “Hắn nha, còn quá nhỏ, mãi không chịu lớn lên.”
“Ta cuối cùng cũng phải đi, không thể tiếp tục chống đỡ cho hắn nữa.”
“Ảnh Nhất, ta giao hắn ngươi, bảo vệ hắn thật cẩn thận.”
“Thuộc hạ…” Ảnh Nhất quỳ trên mặt đất, nghe ngữ khí gần như ủy thác của Diệp Thiều An, tâm lý một mảnh bi thương, y nhớ rất lâu trước kia, trong doanh trại của ảnh vệ, một tiểu đồng mặc bạch y đi tới bên cạnh y, cười vang nói: “Ta muốn người này.”
Từ đó trở đi, y liền quyết định, cả đời này chỉ coi người đó là chủ nhân.
Tiểu đồng cười sang sảng năm đó, đã biến thành quốc sư bây giờ.
Bây giờ, chủ nhân uỷ thác cho y.
Ảnh vệ làm một đại lễ, nặng nề nói: “… Tuân lệnh.”
Thuộc hạ tuân lệnh, là điều duy nhất ta có thể làm vì ngài.
Gian phòng trở nên yên tĩnh, Ảnh Nhất ngẩng đầu lên, chủ nhân của y không biết là ngất đi hay đã ngủ thiếp đi, hô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, hình tiêu cốt lập[1], phảng phất như một giây sau sẽ bay đi.
[1] Hình tiêu cốt lập: lấy trong câu “sanh tháp táng nhi quy, quý phụ tri kỷ, hình tiêu cốt lập, si nhược mộc ngẫu” (Liêu trai chí dị) dịch nghĩa: Sinh thẫn thờ trở về, thẹn nỗi phụ lòng tri kỉ, hình dung gầy guộc, ngẩn ngơ như tượng gỗ.
Thế nhưng Ảnh Nhất biết, Diệp Thiều An vẫn chưa thể rời đi được.
Nghi thức tế thiên còn đang chuẩn bị, một khi chưa dọn hết chướng ngại vật cho vương thượng, ngày đó chủ nhân của y, sẽ không thể buông tay mà đi.
Chủ nhân của y, người duy nhất ngài không yên lòng, chỉ có vị vương thượng hiện tại, vì vương thượng, coi như đã bước vào địa phủ, chủ nhân cũng sẽ bò trở về nhân gian.
Vương thượng gã… Nhất định sẽ hối hận.
Trong triều đình, vương thượng từng bước ép sát, quốc sư từng bước thoái nhượng,
Trong thần điện, quốc sư càng ngày càng mai danh ẩn tích, ít giao du với bên ngoài, rất hiếm người có thể gặp được hắn.
Mãi đến tận ngày tế thiên.
Nghi thức tế thiên, quốc sư từ từ đi từ hậu trường tới trước đài, hắn đứng bên trên tế đàn của Đại Ân, một thân trường bào tế tự của quốc sư như tiên nhân giáng thế, trịnh trọng cầu tên cho Nhị điện hạ, cầu phúc cho Đại Ân.
Diệp Thiều An đã rất nhiều năm không tham dự hoạt động tư tế cỡ lớn như này, thế nhưng lần này, vì Nhị điện hạ, hắn lại một lần nữa khoác lên mình chiếc trường bào tế tự, bạch y như tuyết, phong thái như tiên,
Hắn trên đài cầu phúc với trời, bách tính dưới đài cầu khẩn vì quốc sư.
Cho dù mấy năm qua chưa từng xuất hiện, hắn vẫn là quốc sư độc nhất vô nhị của Đại Ân.
Tác giả có lời muốn nói: Ảnh Nhất: Ta sẽ bảo vệ gã thật cẩn thận, chắc chắn sẽ không để cho gã quấy rầy sự an bình của ngài, chủ nhân, ngài yên tâm mà đi rồi.
Danh sách chương