Sắc mặt Thu Ngôn Dục có chút khó coi, kiếp trước anh từng nghe nói có mấy cái kẻ liều mạng xông vào một nhà hàng lẩu, khiến mấy nhân viên tử vong, thế nhưng lúc ấy anh bận theo đuổi bé hoa mân côi, đối với chuyện này căn bản là không để ý lắm, cũng chỉ giới hạn ở nghe nói mà thôi.

Ngày hôm nay lúc mấy người này xông vào, sự tình mới nghe qua đời trước dần xuất hiện trong đầu anh, Thu Ngôn Dục nhìn Diệp Thiều An bình tĩnh thong dong bên cạnh, hoa mân côi nhỏ của anh thoạt nhìn tái nhợt, không đỡ nổi một đòn như vậy, lại từ đầu tới đuôi đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí thời điểm chú ý tới ánh mắt của mình, còn tặng cho mình một nụ cười động viên.

Thu Ngôn Dục có chút hoảng hốt, trái tim hơi đau đớn, không nặng, nhưng lại tồn tại chân thực,

Anh lăng lăng nhìn hoa mân côi nhỏ của anh.

Hoa mân côi nhỏ của anh tựa hồ bị anh dọa, cẩn thận đưa tay bao trùm lên mu bàn tay của anh, hơi nhíu mày, nhúc nhích khóe môi, mặc dù không phát ra âm thanh, thế nhưng Thu Ngôn Dục có thể lý giải mỗi một chữ hắn nói.

—— “Làm sao vậy?”

Không có gì.

Thu Ngôn Dục nghĩ thầm, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.

Hoa mân côi nhỏ của anh sửng sốt một chút, đầu ngón tay bất động thanh sắc bóp bóp mu bàn tay của anh, sau đó ngửa đầu, lộ ra một nụ cười khiêu khích mang đầy thâm ý, không một tiếng động nói: “Có đúng không?”

—— “Đồ ngốc, em sẽ bảo vệ anh.”

Nụ cười lộ liễu long lanh như ánh mặt trời, Diệp Thiều An cố ý nhấn mạnh ba chữ “Đồ ngốc”, sự săn sóc và che chở dưới nụ cười khiêu khích ấy khiến nhịp tim Thu Ngôn Dục trong nháy mắt nhanh hơn một chút.

Anh chậm rãi nở nụ cười, có chút bi thương, anh nhìn thấy hoa mân côi nhỏ của anh nghi hoặc và lo lắng, tim càng đau hơn.

Sau đó có khả năng… không còn nhìn thấy sự lo lắng của hoa mân côi nhỏ của anh nữa rồi.

Mấy tháng trước, hoa mân côi nhỏ của anh cười rộ lên đầy hung hăng và ngạo mạn, lúc trêu ghẹo người ta lại chói mắt như lửa hồng, khi đó bé hoa mân côi cực kỳ chói mắt, cho dù bộ dáng ngạo mạn như vậy, cũng mang theo một vẻ đẹp lộ liễu vô độ;

Mà bây giờ bé hoa mân côi dù có cười như thế nào đi chăng nữa, cho dù nụ cười ấy giống trong quá khứ như đúc, có thể là bởi vì sắc mặt tái nhợt cùng thân thể gầy yếu, nên nó đều mang theo mùi vị bệnh trạng, nụ cười từng chói mắt bức người nay trở nên tái nhợt, tựa như đóa hoa mân côi nở rộ rồi dần suy yếu, màu đỏ chói mắt dần bị thay thế bởi màu xám đen, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Anh thật sự… muốn bé hoa mân côi từng chút từng chút suy vong sao? Thu Ngôn Dục không biết.

Một bên là tuyệt vọng cùng phẫn uất khi bị phản bội trong kiếp trước, lời thề “Chắc chắn sẽ không cho em cơ hội phản bội ta lần nữa” cứ quanh quẩn ở bên tai; một bên là bé hoa mân côi lộ liễu nhiệt liệt che giấu sự ôn hòa săn sóc dưới vẻ ngạo mạn, là ký ức tay trong tay đầy ngọt ngào, cũng là hình ảnh bé hoa mân côi từng chút từng chút suy yếu dần trong hiện tại;

Sự khó chịu ấy cứ quanh quẩn ở đầu quả tim, giống như nhện giăng tơ, lúc thường không chú ý thì không phát hiện, một khi đã chú ý, mạng nhện mỏng manh ấy lại như lưới trời lồng lộng, thít chặt trái tim anh.

—— phải làm sao đây?

—— muốn lựa chọn thế nào?

Thu Ngôn Dục ở trong lòng nặng nề thở dài, lộ ra một nụ cười như đang động viên với Diệp Thiều An, nếu không thì cứ để cho ông trời định đoạt đi.

Bọn họ tùy tùy tiện tiện ra ngoài ăn lẩu liền gặp phải chuyện như vậy, phỏng chừng ông trời cũng muốn cho bọn họ một cơ hội trùng tu tốt, vậy thì cứ thả tay, phó mặc cho số phận đi.

—— để xem An An có nguyện ý vì anh mà đánh đổi mạng sống không.

Thu Ngôn Dục bất động thanh sắc làm một cái thủ thế với đội trưởng bảo tiêu bên kia, đội trưởng đội hộ vệ sửng sốt một lúc lâu, mới cứng ngắc gật gật đầu.

Thu Ngôn Dục không tiếng động cười to, ngược lại đời này cũng do trộm được, coi như thua cuộc thì thế nào?

Hộ vệ của anh sẽ bảo vệ hoa mân côi nhỏ của anh và anh an toàn.

Nhưng mà…nếu bé hoa mân côi vì mày mà chết thì sao?

Một âm thanh nho nhỏ vang lên trong góc tối của tâm lý,

Cho dù em ấy nguyện ý vì mày mà chết, thế nhưng em ấy cũng đồng thời nguyện ý vì Khương Văn Bách mà chết, như vậy rõ ràng trong lòng em ấy, vị trí của mày và Khương Văn Bách giống nhau ;

Như vậy có ý nghĩa gì sao?

Thu Ngôn Dục ngẩn người một chút.

“Đều lăn ra đây cho bố ——!”

Diệp Thiều An khẽ cau mày, hắn ngồi ở rìa ngoài, vẫn luôn cúi đầu, mấy ngày nay tóc của hắn dài hơn chút, vừa vặn có thể che chắn cho hắn một, hai, Diệp Thiều An bất động thanh sắc lôi kéo ống tay áo Thu Ngôn Dục rồi cúi thấp đầu đi ra ngoài, làm theo yêu cầu của bọn cướp, hai tay ôm đầu dựa lưng vào tường mặt hướng ra hành lang một bên ngồi xổm xuống.

Một âm thanh thô cuồng nổ bên tai, Thu Ngôn Dục thâm nhập suy nghĩ bị quấy rầy, trên mặt không khỏi đen hơn mấy phần, hơn nữa anh mặc đồ cao cấp, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, cũng không giống người khác cúi đầu sợ hãi rít gào, thậm chí mơ hồ mang theo khí thế của người bề trên, hai tên cướp “Tuần tra” hành lang vừa nhìn thấy liền nở nụ cười, một tên trong đó ha ha cười nói: “Tam ca, chúng ta hôm nay câu được con cá lớn rồi.”

Mắt thấy hai tên cướp này chuẩn bị lôi Thu Ngôn Dục ra, Diệp Thiều An hơi nheo mắt lại, phì cười một tiếng.

【 Kí chủ đừng tìm đường chết a a a a hãy ngẫm lại độ hảo cảm -95 đi!! 】 hệ thống 001 kêu rên.

【 Câm miệng.】 Diệp Thiều An lạnh lùng nghiêm nghị nói: 【 Hai xe bảo tiêu trung thành tuyệt đối được Thu gia bồi dưỡng, trong phòng một xe bên ngoài một xe, còn có thể có chuyện? Ha ——】

Thanh âm kia thật sự là vô cùng chói tai, ý tứ hàm xúc xem thường chê cười thật sự là quá mức dày đặc, bởi vì không khí lúc này thật sự quá mức yên tĩnh, một tiếng này chân thật đến mức hai tên cướp kia nghe thấy rõ rõ ràng ràng.

Hai tên cướp kia nhất thời liền nổi giận, trong mắt bắn ra hung quang, cũng không tiếp tục để ý Thu Ngôn Dục nữa, một tên kéo Diệp Thiều An lên, một khẩu súng chặt chẽ để trên huyệt thái dương của Diệp Thiều An, cười lạnh nói: “Ranh con, mày đang xem thường bọn tao sao?”

“Phi ——” một tên khác xem thường hừ lạnh, “Loại tiểu bạch kiểm [1] này, lão tử thấy nhiều rồi, từng tên từng tên…”

[1] Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…

Người kia còn chưa nói xong, đã nghe thấy đằng trước vang lên tiếng quát ầm: “—— Đuỵt mẹ mày! Lão tam lão tứ bọn mày đang làm gì đấy?!”

Một người nam nhân cao mã đại [2] bước nhanh tới, kéo Diệp Thiều An trong tay nam nhân kia qua một bên, quát lên: “——bảo bọn mày tìm sổ sách, bọn mày lại làm chuyện gì đây?!”

 [2] Cao mã đại: chỉ thân hình cao to, khỏe mạnh, khôi ngô.

Nam nhân được gọi là lão tứ có chút chột dạ nói: “Mẹ nó, Nhị ca, thằng ranh con này chế giễu bọn em, lão tử muốn vẽ cho nó tí màu sắc (ý là đánh bầm dập)…”

“Bằng tên tiểu bạch kiểm này? Cũng có lá gan này?” Nam nhân kia gạt tóc Diệp Thiều An ra, nửa ngày sau cười ha hả, “Lão tứ được đó, hôm nay bắt được con cá lớn rồi.”

“Có biết đây là ai không? Ông chủ nhỏ của xí nghiệp Diệp thị, ha ha ha ha!” Nam nhân kia cười to nói, “Để tao xem đám chết bầm kia còn dám dằn vặt hay không! Bọn mày tiếp tục tìm sổ sách đi, thằng oắt này này lão tử mang đi.”

Kẻ đó lại bóp lấy cánh tay Diệp Thiều An, cười lạnh nói: “Diệp tiểu thiếu gia, tôi chỉ có thể xin lỗi.”

Dứt lời liền mang theo Diệp Thiều An tiến về phía trước, Diệp Thiều An lảo đảo đi phía sau, nhiều lần bị va đập phát ra động tĩnh không nhỏ, Thu Ngôn Dục ngồi trong góc nhìn thấy tất cả những cảnh này, âm thanh va đập vào cạnh bàn kích thích ánh mắt anh phát đỏ, hoa mân côi nhỏ của anh bị đau mà cau mày lại, nhưng khi nhìn thấy anh, hoa mân côi nhỏ của anh liền tự giác giãn lông mày, lộ ra một miệng cười ôn nhu mang theo động viên.

Thu Ngôn Dục thấy trái tim mình thật đau, sự đau đớn giống y như lúc nãy, rồi lại có “chất” bất đồng.

—— người tổn thương bé hoa mân côi, đều phải chết!!

Xảy ra chuyện của Diệp Thiều An, hai tên cướp kia cũng không còn tâm tư muốn dằn vặt Thu Ngôn Dục nữa, chỉ trở tay nhấn người trên mặt đất, Thu Ngôn Dục hơi cúi đầu, che lại hồng quang khát máu trong tròng mắt.

—— người tổn thương An An, tất cả, đều phải chết!

Huyết tinh bạo ngược lan tràn trong lòng, trong không khí chậm rãi truyền đến mùi vị tanh tưởi, mấy tên cướp sững sờ, rất nhanh đã bắt đầu cười ha hả, tiểu nam hài bị doạ tè ra quần cũng bị kéo ra, bị bọn chúng trêu chọc đùa bỡn như đồ chơi,

Mẫu thân nam hài nhìn thấy tình cảnh này phát ra một tiếng khóc thảm, âm thanh tùy ý vui đùa rõ ràng hấp dẫn mấy nam nhân bên này lại đây, nam nhân mới vừa kéo Diệp Thiều An đi lại kéo hắn trở về, gã có thể có cừu oán với Diệp gia, cũng có thể chỉ đơn thuần là ghét giàu mà thôi, mấy người bị coi là người tốt đều bị gã dằn vặt một phen, mà Diệp Thiều An xác thực là người bị dằn vặt nhất trong đám.

Thân thể hắn vốn đã suy yếu, lúc này sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương theo gò má một đường chảy xuống, lông mày của hắn nhăn càng sâu, thần sắc cũng có mấy phần thống khổ, Thu Ngôn Dục rất hiểu Diệp Thiều An, hoa mân côi nhỏ của anh luôn hung hăng và kiêu ngạo, nếu như không phải đau đến đứt ruột, làm sao sẽ biểu hiện ra?

Tiếng hài tử rít gào và mẫu thân nam hài khóc thảm hòa vào nhau, rốt cục, thời điểm hai nam nhân lại gần, nam hài kia bị ngược nặng hơn một tầng, nam nhân vặn Diệp Thiều An lại cảm thấy hành động của mình thiếu thiếu, chỉ đành đứng bên cạnh buồn bực ngán ngẩm nhìn, mà một nam nhân nữa lại đá hài tử về phía nam nhân vặn Diệp Thiều An, cười to nói: “Nhị ca, cho anh xem cái gì gọi là đệm thịt người một chút.”

Đứa bé trai bị đá ấy kêu rên, vị mẫu thân kia rốt cục không nhịn được, quát to một tiếng rồi xông lên, muốn đoạt lại con trai mình, mấy nam nhân kia còn đang cao hứng, một người không chút nghĩ ngợi liền cầm súng lên, Diệp Thiều An thừa dịp nam nhân canh mình không hề phòng bị, đột nhiên hít vào một hơi nắm chắc thời cơ đột ngột nặng nề lao đến, tên nam nhân vặn Diệp Thiều An kia đột nhiên chỉa súng vào đồng bạn của mình, kèm theo một tiếng súng vang lên, một súng kia trực tiếp bắn vào tường, trong phút chốc cả phòng vang lên tiếng thét chói tai!

Diệp Thiều An đột nhiên tập kích khiến hiện trường lộ ra một lỗ thủng rất lớn, bọn cận vệ của Thu Ngôn Dục cũng hành động trong nháy mắt, tên nam nhân được gọi là “Nhị ca” kia trong nháy mắt bị hạn chế, một khẩu súng vững vàng đặt trên huyệt thái dương gã, bảo tiêu ở bên ngoài đợi lệnh cũng thông qua thiết bị nghe lén bọn cận vệ mang bên người nghe được động tĩnh bên trong nhà hàng lẩu, cảnh sát cũng đã sớm đứng bên ngoài đợi lệnh, bảo tiêu của Thu Ngôn Dục đã triển khai hợp tác cùng cảnh sát từ lâu, bây giờ nhân lúc thời cơ xuất hiện đột nhiên phá cửa sổ xông vào, mấy người từ hướng khác đi tới hành lang bên này trong nháy mắt bị đè lại!

Tình cảnh lại trở nên hỗn loạn.

Một bên là “Đại ca” “Nhị ca” chờ người bị hạn chế, một bên là vòng vây dần được hình thành, cao thủ đàm phán còn đang lớn tiếng bảo đảm cái gì, mắt thấy bọn chúng tựa hồ lập tức thất bại, lại thấy hai đồng bạn có ý muốn rút lui, một nam nhân phẫn nộ quát: “—— đều mẹ mày câm miệng cho lão tử!”

Vì uy hiếp, gã trực tiếp nã một phát súng, bởi vì thần trí hỗn loạn, gã cũng không biết mình nổ súng về hướng nào.

Diệp Thiều An đột nhiên lao về phía Thu Ngôn Dục, hắn rên lên một tiếng, lưng đột nhiên bị bắn thành một đóa hoa, hắn mỉm cười với Thu Ngôn Dục, không tiếng động phun ra vài chữ: “—— em sẽ bảo vệ anh.”

“Đồ ngốc.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thu Ngôn Dục:

Em ấy đã từng quên mình bảo vệ Khương Văn Bách;

Vừa rồi em ấy dùng mệnh đổi lấy sự an toàn của hai mẹ con;

Bây giờ em ấy đánh đổi mạng sống để bảo vệ mình;

Hiện tại, em ấy nằm ở đây, nói với gã: “Đồ ngốc.”

“Em sẽ bảo vệ anh.”

Đại gia đã đoán được dự định của An An chưa 23333333

Hữu tình nhắc nhở, dự định chủ yếu lần này của An An, là nhiệm vụ ẩn giấu nhá 23333
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện