Đường dây điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
“An An.” Thu Ngôn Dục vô cùng khẳng định gọi.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, anh chỉ lưu số điện thoại của mình vào di động của tôi, chứ không lưu số điện thoại của tôi vào di động của mình nhở?” Diệp Thiều An dương dương tự đắc nhướn lông mày, lộ ra một nụ cười đểu tiêu chuẩn: “Sao biết là tôi gọi thế?”
“Đương nhiên.” Thu Ngôn Dục vô cùng khẳng định nói: “Dãy số này ta chỉ cho một mình em.”
“Nói cách khác, trên thế giới này chỉ mình em biết dãy số này.” Trong thanh âm Thu Ngôn Dục mang theo ý cười nhàn nhạt, khóe môi của anh hơi câu lên, cho dù cách điện thoại di động, anh cũng có thể tưởng tượng được thần sắc lúc này của hoa mân côi nhỏ nhà anh.
Nhất định sẽ nhướn cao lông mày lên như một chú mèo con xù lông, trừng đôi mắt tròn xoe, lớp lông dài trên người dựng đứng lên, quơ móng vuốt nhỏ như muốn cảnh cáo người ta, lại không biết bộ dáng này ở trong mắt anh cỡ nào đáng yêu.
Thu Ngôn Dục sung sướng câu lên khóe môi, làm sao bây giờ, rõ ràng thời gian tách ra còn chưa được 12 tiếng, anh đã không kìm lòng được muốn đi ngắm bé hoa mân côi rồi đây.
Hết cách rồi, bé hoa mân côi thật sự quá mê người.
Trong tròng mắt Thu Ngôn Dục tràn đầy ý cười.
Diệp Thiều An nhỏ giọng “xí” một tiếng, giả bộ hồn nhiên không thèm để ý, ý cười trong tròng mắt Thu Ngôn Dục càng sâu, hoa mân côi nhỏ của anh xấu hổ rồi.
Có khi hai tai đã đỏ lựng rồi đó.
Nhớ đến vành tai đỏ chót của bé hoa mân côi ngày hôm qua, đôi môi hồng ướt át, hai má hây hây đỏ diễm lệ, Thu Ngôn Dục chậm rãi duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm khóe môi khô ráo của mình.
Xem ra phải… đẩy nhanh kế hoạch rồi.
Cứ thả rông hoa mân côi nhỏ mỹ lệ đáng yêu của anh một mình ở bên ngoài, anh vô cùng… vô cùng không yên lòng.
Bọn họ hẹn nhau tại một quán cà phê.
Tên quán cực kỳ phổ thông, Thu Ngôn Dục cũng chưa từng nghe qua tên của quán cà phê này, chỉ có thể chậm rãi tìm trên bản đồ, căn cứ vào sự chỉ dẫn của bản đồ, anh chạy xe qua một con hẻm nhỏ, tìm thấy quán cà phê đó nằm lọt thỏm trong một góc của khu đại học.
Thời điểm từ trên xe bước xuống tâm tình Thu Ngôn Dục rất tốt, tính cả kiếp trước, anh cũng chưa bao giờ cùng hoa mân côi nhỏ của anh đi đến quán cà phê này, quỹ tích kiếp này tính đi tính lại rốt cuộc không giống với kiếp trước, ngẫm lại như vậy, thật khiến người ta có vài phần mong đợi với tương lai đấy.
Sau đó rất nhanh, Thu Ngôn Dục liền phát hiện không đúng.
Hoa mân côi nhỏ của anh mặc một thân quần áo thể dục, áo gió màu xanh lục che đi vòng eo tinh tế và hai chân thon dài, hắn một tay bưng một ly cà phê, một cái tay khác nâng cằm mình, dương quang chảy dài trên người em ấy làm nổi bật gò má vô cùng dễ nhìn của em, ngón tay đẹp đẽ chốc chốc gõ vào tách cà phê, da thịt của em trắng nõn gần như trong suốt.
Từ lúc dừng xe tới khi đi đến bên cạnh Diệp Thiều An, Thu Ngôn Dục đã phát hiện có mấy nhóc học sinh choai choai cứ liếc trộm hoa mân côi nhỏ của anh.
Đây rõ ràng là một quán cà phê hẻo lánh, bây giờ sinh ý lại tốt đến kín chỗ ngồi.
Đi một đoạn đường ngắn, Thu Ngôn Dục thậm chí còn nghe thấy vô số học sinh ca ngợi hoa mân côi nhỏ của anh.
“Thật đẹp trai nha… Đây là sinh viên năm nhất à? Vì sao chưa từng thấy?”
“Học sinh mới của năm nay sao?”
“Đừng nói giỡn bây giờ mới là tháng mấy, bọn nhỏ lớp 12 còn đang chuẩn bị thi đại học có được không, thời gian thi đại đọc đếm ngược còn những 100 ngày đó!”
“Cảm giác hình như là một học trưởng, thoạt nhìn thật rất thành thục.”
“Nếu không chạy đến hỏi một chút?”
“Ai đi? Mày đi?”
“Đờ mờ mày, tao không dám đâu tự mày đi đi…”
“Trước tiên phải cướp được một chỗ ngồi trong quán cà phê kia đã, nhiều người chen vào như vậy, cái quán cà phê bé bằng cái lỗ mũi đó chẳng còn bao nhiêu chỗ, chậm chân là không còn chỗ ngồi đâu.”
“Đúng đúng đúng vẫn là Mạn Mạn thông minh!”
Con mắt Thu Ngôn Dục âm trầm trừng mắt nhìn mỗi một bàn trong quán một lần, nửa nam nửa nữ, đại đa số là sinh viên đại học trường kế bên, hoa mân côi nhỏ của anh lặng yên ngồi ở chỗ đó, hồn nhiên không biết mình đã trở thành tâm điểm chú ý.
Thu Ngôn Dục bước chân dừng lại, quả nhiên, hoa mân côi nhỏ của anh vẫn không khiến người ta bớt lo.
“Vì sao hẹn ở đây?” Thanh âm Thu Ngôn Dục nhàn nhạt vang lên bên tai Diệp Thiều An, Diệp Thiều An buồn bực ngán ngẩm ngước mắt, liếc nhìn Thu Ngôn Dục, không nhịn được cười ha hả.
“Anh thực sự là…” Bên trong mặt mày Diệp Thiều An tất cả đều là ý cười: “Hút tầm mắt của người khác nha.”
Tây trang màu đen, ca-ra-vat màu lam đậm, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, Thu Ngôn Dục chắc cũng nghiêm nghiêm túc túc chọn trang phục, mỗi một sợi tóc đều vô cùng mượt mà óng ả, tràn đầy mị lực nam tính.
Thế nhưng… lại hoàn toàn không hợp với nơi này.
Thu Ngôn Dục tâm bình khí hòa ngồi đối diện Diệp Thiều An, gọi nhân viên phục vụ chọn một tách cà phê trên menu, thanh thanh thản thản nói: “Đây không phải là điều em mong muốn nhìn thấy sao?”
“Ta cho em nhìn thấy cái em muốn, không trả thù lao cho ta sao?”
Thu Ngôn Dục nhìn thật sâu vào Diệp Thiều An, dưới đáy đôi mắt màu đen sâu đậm có một tia ôn nhu mịt mờ li ti, ánh mắt vừa thâm tình vừa ôn nhu, tựa như một mảnh đại dương có thể dìm người ta chết đuối.
Diệp Thiều An ngẩn người, sau đó giơ cốc cà phê lên uống một hớp như muốn che giấu điều gì, “Mời anh một ly cà phê.”
Lúc này nhân viên phục vụ vừa vặn bưng lên một tách cà phê cho Thu Ngôn Dục, Thu Ngôn Dục dùng thìa nhỏ tinh tế quấy tách cà phê này, thấp thấp nở nụ cười: “Được.”
Em vui là được rồi.
Mặt mày của anh rõ rõ ràng ràng viết mấy chữ này.
Như đến từ cơn gió mùa xuân, vừa mềm nhẹ vừa ôn nhu, lại vỗ vào lòng người từng cơn sóng gợn.
Diệp Thiều An hơi ngẩn người một chút.
“Quán này do tôi mở.” Diệp Thiều An đột nhiên chuyển đề tài, mặt hắn không thay đổi bưng ly cà phê lên, tinh tế nhấp mấy ngụm, “Lúc trước tuổi nhỏ, còn là học sinh, cái gì cũng không tiện, liền dứt khoát mở một quán cà phê cạnh trường học, cũng chẳng cần lợi nhuận, chỉ cần một chỗ đặt chân để chúng tôi tụ hội thôi.”
“Ngược lại không nghĩ rằng, vừa mở liền mở nhiều năm như vậy, tuy hai ông chủ đã chia tay, nhưng quán này lại hoàn hảo không chút tổn hại, tuy rằng hàng tháng đều lỗ nhiều hơn lãi.” Diệp Thiều An dương dương tự đắc nhướn lông mày, mang theo mấy phần kiêu căng : “Nhưng mà tôi nuôi nổi.”
“Thời gian thời niên thiếu trôi thật nhanh, lúc trước chúng tôi đều là học sinh của trường học này, anh ta lớn hơn tôi một tuổi, ban đầu ở hội học sinh, lúc anh ta là hội trưởng thì tôi là tân sinh mới vào; lúc anh ta là phó chủ tịch thì tôi là hội trưởng ; lúc anh ta là chủ tịch, tôi là phó chủ tịch; cuối cùng khi anh ta rời trường, tôi trở thành chủ tịch.” Trong mắt Diệp Thiều An có mấy phần hoài niệm, “Khi ấy còn là thiếu niên ngông cuồng anh hùng rơm, cứ coi mình là cái rốn của vũ trụ, trên đời này không gì ta không làm được, chỉ có thứ ta không muốn làm, cho nên tùy ý điên loạn, tận tình ngông cuồng, yêu hận đều kịch liệt và thuần túy, khi đó ai có thể ngờ rằng, mấy năm sau, chúng tôi sẽ biến thành bộ dáng này đâu?”
Thu Ngôn Dục bình tĩnh nói: “Ồ.”
“Phản ứng của anh thật đúng là…” Diệp Thiều An nguy hiểm nheo mắt lại, lời nói chưa hết biến mất dưới bờ môi đỏ.
“Khoảng thời gian thuở niên thiếu trong hồi ức của người ta theo đuổi luyến mộ và bạn trai cũ của em ấy…” Thu Ngôn Dục ôn hòa nhã nhặn nói: “Đó là năm tháng ta không biết cũng không thể nào biết được, nó chỉ thuộc về người ta theo đuổi luyến mộ và bạn trai cũ đã chia tay của em ấy, em nói xem ta nên phản ứng như thế nào?”
“Có lẽ ta nên khen đôi mắt mù của bạn trai ẻm một chút.” Thu Ngôn Dục nghiêm túc nhìn Diệp Thiều An chăm chú, nghiêm túc nói : “Nếu như không phải mắt hắn bị mù, ta sẽ không thể nắm giữ cơ hội theo đuổi em.”
“Vậy cũng tốt, ta biết ơn hắn.”
Diệp Thiều An lộ ra biểu tình vi diệu, Thu Ngôn Dục đột nhiên đứng lên, đưa tay ra với Diệp Thiều An.
Con mắt của anh thuần túy tự nhiên đến vậy, sự ôn nhu trong con ngươi thâm đen chỉ thuộc về mình hắn, thanh âm trầm thấp có mị lực khôn kể, anh trầm giọng nói: “Có lẽ, ta không thể nào xen vào, cũng không cách nào biết rõ quá khứ của em và hắn.”
“Thế nhưng tương lai của em, ta có thể sánh bước cùng em, chúng ta cùng sáng tạo những hồi ức đẹp chỉ thuộc về hai người chúng ta, không ai có thể xen vào, được không?”
“Em nguyện ý cho ta một cơ hội như vậy không?”
Diệp Thiều An tựa hồ không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, vì vậy hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn lăng lăng nhìn bàn tay Thu Ngôn Dục đang để trước mặt hắn, không nói một lời.
Thu Ngôn Dục cũng không nói gì thêm, bàn tay của anh cứ đặt trước mặt Diệp Thiều An, cũng không có ý định thu hồi lại.
【 Hệ thống.】 Diệp Thiều An tỉnh táo nói thầm trong đầu: 【 Tao cần sự trợ giúp.】
Hệ thống 001: 【… Cái gì??? Ngài cần trợ giúp gì?】
Kí chủ cuồng huyễn khốc luôn đi ngược lại thiết lập của tui cũng có một ngày cần trợ giúp sao? Khó mà tin nổi!
【 Tao cần phải biết, vì sao độ hảo cảm lại nằm ở -90. 】 Diệp Thiều An bình tĩnh hỏi: 【 Xuyên qua? Trọng sinh? Cừu hận gia tộc? Phẫu thuật thẩm mỹ? Thay hình đổi dạng? Tao lục trong đống ký ức của nguyên chủ không có ấn tượng về người này, như vậy tại sao độ hảo cảm của gã lại nằm ở -90? 】
Hệ thống 001: 【 Xin kí chủ hãy tự mình thăm dò.】
【 Thế thì tuyên bố nhiệm vụ thất bại đi.】 Diệp Thiều An không chút do dự nói: 【 Một đằng là tao ở vị trí ‘ngoài sáng’ không có bất kỳ một manh mối nào, một đằng là gã nằm ‘trong tối’ nắm giữ một đống bí mật to lớn, làm sao đối phó được?】
【 Tao không có cái năng lực đó, hệ thống mời cao nhân khác đi. 】
Hệ thống 001: 【… Kí chủ xin đừng nên uy hiếp hệ thống! 】
【 Tao chẳng uy hiếp, tao chỉ là trình bày sự thực. 】 Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: 【Thủ đoạn của gã quá cao siêu, tao không thắng được. 】
【 Nếu như không phải là tao, bộ thân thể này bây giờ có khả năng đã động tâm.】
Không phải ai cũng có thể từ chối một nam nhân trang bị đầy mình skill lời tâm tình thắp sáng trái tim và full điểm giá trị nhan sắc.
Hệ thống trở nên trầm mặc.
Diệp Thiều An đứng lên, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Thu Ngôn Dục, lộ ra một nụ cười cao ngạo: “Vậy thì để tôi nhìn xem, anh có bản lĩnh này không.”
Thu Ngôn Dục lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, anh khẽ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến nói: “Đương nhiên.”
Hoa mân côi nhỏ của anh, đã bắt đầu tín nhiệm anh rồi, đây là một khởi đầu tốt.
Đến đây, hoa mân côi nhỏ của ta, mau bước về phía ta đi.
Nhanh một chút, nhanh hơn một chút nữa.
Hoa mân côi nhỏ của ta ơi.
Cho dù quán cà phê này nằm trong góc, nhưng vì có hai vật phát sáng lòe lòe nên hấp dẫn không ít người để ý, bây giờ chỗ này chật ních người, Thu Ngôn Dục chủ động muốn mang Diệp Thiều An tới một nơi khác.
Diệp Thiều An nhìn kỹ anh một lúc lâu, lúc này mới thận trọng gật gật đầu.
【 Kí chủ, có muốn dùng ‘một vấn đề’ đổi lấy thông tin ẩn giấu của thế giới này không?】Hệ thống 001 dùng âm thanh máy móc lạnh nhạt hỏi.
Trong lòng Diệp Thiều An bất động thanh sắc lộ ra một nụ cười :【 Muốn. 】
Một lượng lớn ký ức trong chớp mắt tràn vào trong óc của hắn, Diệp Thiều An cũng không gấp đi lật lại ký ức, chỉ nói: 【 Hệ thống? 】
Hệ thống 001 trả lời: 【 Hả? 】
【 Tao cảm thấy, chúng ta cần phải thẳng thắn với nhau. 】 Diệp Thiều An ý tứ hàm xúc không rõ bảo: 【 Che giấu tin tức trọng yếu dẫn đến nhiệm vụ thất bại, không thu được năng lượng thế giới, đến tột cùng là do ai? 】
【 Mày nhìn xem, mày rõ ràng biết bí mật nhỏ đến từ chính Thu Ngôn Dục.】
“An An.” Thu Ngôn Dục vô cùng khẳng định gọi.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, anh chỉ lưu số điện thoại của mình vào di động của tôi, chứ không lưu số điện thoại của tôi vào di động của mình nhở?” Diệp Thiều An dương dương tự đắc nhướn lông mày, lộ ra một nụ cười đểu tiêu chuẩn: “Sao biết là tôi gọi thế?”
“Đương nhiên.” Thu Ngôn Dục vô cùng khẳng định nói: “Dãy số này ta chỉ cho một mình em.”
“Nói cách khác, trên thế giới này chỉ mình em biết dãy số này.” Trong thanh âm Thu Ngôn Dục mang theo ý cười nhàn nhạt, khóe môi của anh hơi câu lên, cho dù cách điện thoại di động, anh cũng có thể tưởng tượng được thần sắc lúc này của hoa mân côi nhỏ nhà anh.
Nhất định sẽ nhướn cao lông mày lên như một chú mèo con xù lông, trừng đôi mắt tròn xoe, lớp lông dài trên người dựng đứng lên, quơ móng vuốt nhỏ như muốn cảnh cáo người ta, lại không biết bộ dáng này ở trong mắt anh cỡ nào đáng yêu.
Thu Ngôn Dục sung sướng câu lên khóe môi, làm sao bây giờ, rõ ràng thời gian tách ra còn chưa được 12 tiếng, anh đã không kìm lòng được muốn đi ngắm bé hoa mân côi rồi đây.
Hết cách rồi, bé hoa mân côi thật sự quá mê người.
Trong tròng mắt Thu Ngôn Dục tràn đầy ý cười.
Diệp Thiều An nhỏ giọng “xí” một tiếng, giả bộ hồn nhiên không thèm để ý, ý cười trong tròng mắt Thu Ngôn Dục càng sâu, hoa mân côi nhỏ của anh xấu hổ rồi.
Có khi hai tai đã đỏ lựng rồi đó.
Nhớ đến vành tai đỏ chót của bé hoa mân côi ngày hôm qua, đôi môi hồng ướt át, hai má hây hây đỏ diễm lệ, Thu Ngôn Dục chậm rãi duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm khóe môi khô ráo của mình.
Xem ra phải… đẩy nhanh kế hoạch rồi.
Cứ thả rông hoa mân côi nhỏ mỹ lệ đáng yêu của anh một mình ở bên ngoài, anh vô cùng… vô cùng không yên lòng.
Bọn họ hẹn nhau tại một quán cà phê.
Tên quán cực kỳ phổ thông, Thu Ngôn Dục cũng chưa từng nghe qua tên của quán cà phê này, chỉ có thể chậm rãi tìm trên bản đồ, căn cứ vào sự chỉ dẫn của bản đồ, anh chạy xe qua một con hẻm nhỏ, tìm thấy quán cà phê đó nằm lọt thỏm trong một góc của khu đại học.
Thời điểm từ trên xe bước xuống tâm tình Thu Ngôn Dục rất tốt, tính cả kiếp trước, anh cũng chưa bao giờ cùng hoa mân côi nhỏ của anh đi đến quán cà phê này, quỹ tích kiếp này tính đi tính lại rốt cuộc không giống với kiếp trước, ngẫm lại như vậy, thật khiến người ta có vài phần mong đợi với tương lai đấy.
Sau đó rất nhanh, Thu Ngôn Dục liền phát hiện không đúng.
Hoa mân côi nhỏ của anh mặc một thân quần áo thể dục, áo gió màu xanh lục che đi vòng eo tinh tế và hai chân thon dài, hắn một tay bưng một ly cà phê, một cái tay khác nâng cằm mình, dương quang chảy dài trên người em ấy làm nổi bật gò má vô cùng dễ nhìn của em, ngón tay đẹp đẽ chốc chốc gõ vào tách cà phê, da thịt của em trắng nõn gần như trong suốt.
Từ lúc dừng xe tới khi đi đến bên cạnh Diệp Thiều An, Thu Ngôn Dục đã phát hiện có mấy nhóc học sinh choai choai cứ liếc trộm hoa mân côi nhỏ của anh.
Đây rõ ràng là một quán cà phê hẻo lánh, bây giờ sinh ý lại tốt đến kín chỗ ngồi.
Đi một đoạn đường ngắn, Thu Ngôn Dục thậm chí còn nghe thấy vô số học sinh ca ngợi hoa mân côi nhỏ của anh.
“Thật đẹp trai nha… Đây là sinh viên năm nhất à? Vì sao chưa từng thấy?”
“Học sinh mới của năm nay sao?”
“Đừng nói giỡn bây giờ mới là tháng mấy, bọn nhỏ lớp 12 còn đang chuẩn bị thi đại học có được không, thời gian thi đại đọc đếm ngược còn những 100 ngày đó!”
“Cảm giác hình như là một học trưởng, thoạt nhìn thật rất thành thục.”
“Nếu không chạy đến hỏi một chút?”
“Ai đi? Mày đi?”
“Đờ mờ mày, tao không dám đâu tự mày đi đi…”
“Trước tiên phải cướp được một chỗ ngồi trong quán cà phê kia đã, nhiều người chen vào như vậy, cái quán cà phê bé bằng cái lỗ mũi đó chẳng còn bao nhiêu chỗ, chậm chân là không còn chỗ ngồi đâu.”
“Đúng đúng đúng vẫn là Mạn Mạn thông minh!”
Con mắt Thu Ngôn Dục âm trầm trừng mắt nhìn mỗi một bàn trong quán một lần, nửa nam nửa nữ, đại đa số là sinh viên đại học trường kế bên, hoa mân côi nhỏ của anh lặng yên ngồi ở chỗ đó, hồn nhiên không biết mình đã trở thành tâm điểm chú ý.
Thu Ngôn Dục bước chân dừng lại, quả nhiên, hoa mân côi nhỏ của anh vẫn không khiến người ta bớt lo.
“Vì sao hẹn ở đây?” Thanh âm Thu Ngôn Dục nhàn nhạt vang lên bên tai Diệp Thiều An, Diệp Thiều An buồn bực ngán ngẩm ngước mắt, liếc nhìn Thu Ngôn Dục, không nhịn được cười ha hả.
“Anh thực sự là…” Bên trong mặt mày Diệp Thiều An tất cả đều là ý cười: “Hút tầm mắt của người khác nha.”
Tây trang màu đen, ca-ra-vat màu lam đậm, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, Thu Ngôn Dục chắc cũng nghiêm nghiêm túc túc chọn trang phục, mỗi một sợi tóc đều vô cùng mượt mà óng ả, tràn đầy mị lực nam tính.
Thế nhưng… lại hoàn toàn không hợp với nơi này.
Thu Ngôn Dục tâm bình khí hòa ngồi đối diện Diệp Thiều An, gọi nhân viên phục vụ chọn một tách cà phê trên menu, thanh thanh thản thản nói: “Đây không phải là điều em mong muốn nhìn thấy sao?”
“Ta cho em nhìn thấy cái em muốn, không trả thù lao cho ta sao?”
Thu Ngôn Dục nhìn thật sâu vào Diệp Thiều An, dưới đáy đôi mắt màu đen sâu đậm có một tia ôn nhu mịt mờ li ti, ánh mắt vừa thâm tình vừa ôn nhu, tựa như một mảnh đại dương có thể dìm người ta chết đuối.
Diệp Thiều An ngẩn người, sau đó giơ cốc cà phê lên uống một hớp như muốn che giấu điều gì, “Mời anh một ly cà phê.”
Lúc này nhân viên phục vụ vừa vặn bưng lên một tách cà phê cho Thu Ngôn Dục, Thu Ngôn Dục dùng thìa nhỏ tinh tế quấy tách cà phê này, thấp thấp nở nụ cười: “Được.”
Em vui là được rồi.
Mặt mày của anh rõ rõ ràng ràng viết mấy chữ này.
Như đến từ cơn gió mùa xuân, vừa mềm nhẹ vừa ôn nhu, lại vỗ vào lòng người từng cơn sóng gợn.
Diệp Thiều An hơi ngẩn người một chút.
“Quán này do tôi mở.” Diệp Thiều An đột nhiên chuyển đề tài, mặt hắn không thay đổi bưng ly cà phê lên, tinh tế nhấp mấy ngụm, “Lúc trước tuổi nhỏ, còn là học sinh, cái gì cũng không tiện, liền dứt khoát mở một quán cà phê cạnh trường học, cũng chẳng cần lợi nhuận, chỉ cần một chỗ đặt chân để chúng tôi tụ hội thôi.”
“Ngược lại không nghĩ rằng, vừa mở liền mở nhiều năm như vậy, tuy hai ông chủ đã chia tay, nhưng quán này lại hoàn hảo không chút tổn hại, tuy rằng hàng tháng đều lỗ nhiều hơn lãi.” Diệp Thiều An dương dương tự đắc nhướn lông mày, mang theo mấy phần kiêu căng : “Nhưng mà tôi nuôi nổi.”
“Thời gian thời niên thiếu trôi thật nhanh, lúc trước chúng tôi đều là học sinh của trường học này, anh ta lớn hơn tôi một tuổi, ban đầu ở hội học sinh, lúc anh ta là hội trưởng thì tôi là tân sinh mới vào; lúc anh ta là phó chủ tịch thì tôi là hội trưởng ; lúc anh ta là chủ tịch, tôi là phó chủ tịch; cuối cùng khi anh ta rời trường, tôi trở thành chủ tịch.” Trong mắt Diệp Thiều An có mấy phần hoài niệm, “Khi ấy còn là thiếu niên ngông cuồng anh hùng rơm, cứ coi mình là cái rốn của vũ trụ, trên đời này không gì ta không làm được, chỉ có thứ ta không muốn làm, cho nên tùy ý điên loạn, tận tình ngông cuồng, yêu hận đều kịch liệt và thuần túy, khi đó ai có thể ngờ rằng, mấy năm sau, chúng tôi sẽ biến thành bộ dáng này đâu?”
Thu Ngôn Dục bình tĩnh nói: “Ồ.”
“Phản ứng của anh thật đúng là…” Diệp Thiều An nguy hiểm nheo mắt lại, lời nói chưa hết biến mất dưới bờ môi đỏ.
“Khoảng thời gian thuở niên thiếu trong hồi ức của người ta theo đuổi luyến mộ và bạn trai cũ của em ấy…” Thu Ngôn Dục ôn hòa nhã nhặn nói: “Đó là năm tháng ta không biết cũng không thể nào biết được, nó chỉ thuộc về người ta theo đuổi luyến mộ và bạn trai cũ đã chia tay của em ấy, em nói xem ta nên phản ứng như thế nào?”
“Có lẽ ta nên khen đôi mắt mù của bạn trai ẻm một chút.” Thu Ngôn Dục nghiêm túc nhìn Diệp Thiều An chăm chú, nghiêm túc nói : “Nếu như không phải mắt hắn bị mù, ta sẽ không thể nắm giữ cơ hội theo đuổi em.”
“Vậy cũng tốt, ta biết ơn hắn.”
Diệp Thiều An lộ ra biểu tình vi diệu, Thu Ngôn Dục đột nhiên đứng lên, đưa tay ra với Diệp Thiều An.
Con mắt của anh thuần túy tự nhiên đến vậy, sự ôn nhu trong con ngươi thâm đen chỉ thuộc về mình hắn, thanh âm trầm thấp có mị lực khôn kể, anh trầm giọng nói: “Có lẽ, ta không thể nào xen vào, cũng không cách nào biết rõ quá khứ của em và hắn.”
“Thế nhưng tương lai của em, ta có thể sánh bước cùng em, chúng ta cùng sáng tạo những hồi ức đẹp chỉ thuộc về hai người chúng ta, không ai có thể xen vào, được không?”
“Em nguyện ý cho ta một cơ hội như vậy không?”
Diệp Thiều An tựa hồ không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, vì vậy hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn lăng lăng nhìn bàn tay Thu Ngôn Dục đang để trước mặt hắn, không nói một lời.
Thu Ngôn Dục cũng không nói gì thêm, bàn tay của anh cứ đặt trước mặt Diệp Thiều An, cũng không có ý định thu hồi lại.
【 Hệ thống.】 Diệp Thiều An tỉnh táo nói thầm trong đầu: 【 Tao cần sự trợ giúp.】
Hệ thống 001: 【… Cái gì??? Ngài cần trợ giúp gì?】
Kí chủ cuồng huyễn khốc luôn đi ngược lại thiết lập của tui cũng có một ngày cần trợ giúp sao? Khó mà tin nổi!
【 Tao cần phải biết, vì sao độ hảo cảm lại nằm ở -90. 】 Diệp Thiều An bình tĩnh hỏi: 【 Xuyên qua? Trọng sinh? Cừu hận gia tộc? Phẫu thuật thẩm mỹ? Thay hình đổi dạng? Tao lục trong đống ký ức của nguyên chủ không có ấn tượng về người này, như vậy tại sao độ hảo cảm của gã lại nằm ở -90? 】
Hệ thống 001: 【 Xin kí chủ hãy tự mình thăm dò.】
【 Thế thì tuyên bố nhiệm vụ thất bại đi.】 Diệp Thiều An không chút do dự nói: 【 Một đằng là tao ở vị trí ‘ngoài sáng’ không có bất kỳ một manh mối nào, một đằng là gã nằm ‘trong tối’ nắm giữ một đống bí mật to lớn, làm sao đối phó được?】
【 Tao không có cái năng lực đó, hệ thống mời cao nhân khác đi. 】
Hệ thống 001: 【… Kí chủ xin đừng nên uy hiếp hệ thống! 】
【 Tao chẳng uy hiếp, tao chỉ là trình bày sự thực. 】 Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: 【Thủ đoạn của gã quá cao siêu, tao không thắng được. 】
【 Nếu như không phải là tao, bộ thân thể này bây giờ có khả năng đã động tâm.】
Không phải ai cũng có thể từ chối một nam nhân trang bị đầy mình skill lời tâm tình thắp sáng trái tim và full điểm giá trị nhan sắc.
Hệ thống trở nên trầm mặc.
Diệp Thiều An đứng lên, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Thu Ngôn Dục, lộ ra một nụ cười cao ngạo: “Vậy thì để tôi nhìn xem, anh có bản lĩnh này không.”
Thu Ngôn Dục lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, anh khẽ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến nói: “Đương nhiên.”
Hoa mân côi nhỏ của anh, đã bắt đầu tín nhiệm anh rồi, đây là một khởi đầu tốt.
Đến đây, hoa mân côi nhỏ của ta, mau bước về phía ta đi.
Nhanh một chút, nhanh hơn một chút nữa.
Hoa mân côi nhỏ của ta ơi.
Cho dù quán cà phê này nằm trong góc, nhưng vì có hai vật phát sáng lòe lòe nên hấp dẫn không ít người để ý, bây giờ chỗ này chật ních người, Thu Ngôn Dục chủ động muốn mang Diệp Thiều An tới một nơi khác.
Diệp Thiều An nhìn kỹ anh một lúc lâu, lúc này mới thận trọng gật gật đầu.
【 Kí chủ, có muốn dùng ‘một vấn đề’ đổi lấy thông tin ẩn giấu của thế giới này không?】Hệ thống 001 dùng âm thanh máy móc lạnh nhạt hỏi.
Trong lòng Diệp Thiều An bất động thanh sắc lộ ra một nụ cười :【 Muốn. 】
Một lượng lớn ký ức trong chớp mắt tràn vào trong óc của hắn, Diệp Thiều An cũng không gấp đi lật lại ký ức, chỉ nói: 【 Hệ thống? 】
Hệ thống 001 trả lời: 【 Hả? 】
【 Tao cảm thấy, chúng ta cần phải thẳng thắn với nhau. 】 Diệp Thiều An ý tứ hàm xúc không rõ bảo: 【 Che giấu tin tức trọng yếu dẫn đến nhiệm vụ thất bại, không thu được năng lượng thế giới, đến tột cùng là do ai? 】
【 Mày nhìn xem, mày rõ ràng biết bí mật nhỏ đến từ chính Thu Ngôn Dục.】
Danh sách chương