Sau khi ngồi xuống, Thẩm Mộ Ca vẫn không dám lơ là, Phụ Hoàng thay đổi thất thường khiến người khác không biết phải làm sao, mọi thứ nàng đều thu vào mắt, ngoại trừ khổ sở bên ngoài, còn mang theo một phần vui mừng. Vui mừng? Thẩm Mộ Ca bi thương phát hiện nội tâm của mình đối với Phụ Hoàng càng trở nên cứng rắn hơn. Tâm tình này nàng đã từng dùng để đối kháng cùng Diệp Phiêu Diêu, bây giờ nó lại được chuyển sang người phụ thân mình.


"Quả thật Trấn Quốc Công là mầm họa trong đầu Trẫm nhiều năm. Nhưng sự kiện xuất chinh Tây Trì đã để Trẫm nhìn thấy một người khác cũng tràn ngập uy hiếp."


Thẩm Mộ Ca ngoắc ngoắc môi, đây chính là nguyên nhân thật sự nàng khơi chuyện ở ngự thư phòng. Nàng muốn Phụ Hoàng dời sự chú ý từ chỗ Diệp Vĩnh Diên qua những người khác, xem xét thêm những người bên cạnh, đặc biệt là Liễu thừa tướng đang không ngừng bành trướng thế lực.


"Tuy tư lịch của Liễu Trạch không bằng Diệp Vĩnh Diên, nhưng so với Kỷ Nham thì sàn sàn nhau. Qua nhiều năm như vậy, trong bóng tối hắn vẫn âm thầm phân cao thấp với Kỷ gia, bởi vì chuyện của Liễu quý phi, Trẫm luôn thấy hổ thẹn với hắn. Không ngờ, khoan dung lại biến thành dung túng, hắn bắt đầu coi trời bằng vung, sắp quên mất triều đình này, thiên hạ này, do ai định đoạt."


Thẩm Mộ Ca tỉnh táo nhìn Phụ Hoàng nhắc tới Liễu Trạch kèm theo biểu hiện âm lãnh độc ác, vẻ mặt này nàng không hề xa lạ, mỗi khi Phụ Hoàng muốn ra tay với ai đó, chính là dáng dấp này. Thẩm Mộ Ca nhớ rõ ràng, thời điểm gần nhất chính là lúc Phụ Hoàng đề cập tới phu quân nàng - Lặc Dương Cách. Xem ra kết cục của Liễu thừa tướng không tốt hơn Lặc Dương Cách bao nhiêu. Nhưng Liễu gia cũng không phải không có căn cơ, sợ lúc hai bên tranh chấp, sẽ lưỡng bại câu thương.


"Tại sao con không nói chuyện? Đang trách thái độ của Phụ Hoàng lúc nãy sao?" Thẩm Thế Triết nói xong lời hung ác mới phát hiện bản thân để lộ ra ngoài quá mức, nhưng Thẩm Mộ Ca lại trầm mặc không nói, giống như hắn đang nói chuyện cười.


"Nhi thần không dám. Chỉ là nhi thần cảm thấy, uy vọng và địa vị hiện giờ của Liễu thừa tướng, không thể dựa vào một hai việc nhỏ mà trị tội hắn, nếu không sẽ khiến triều đình chấn động." Tất nhiên Thẩm Mộ Ca muốn mượn tay Phụ Hoàng, một lần cắt đứt tâm phúc của Liễu Trạch là Tả Tông Minh. Đến lúc đó nàng thỉnh cầu cữu cữu liên thủ, lôi kéo Trấn Quốc Công sẽ nắm chắc phần thắng.


Thẩm Thế Triết giơ tay ngăn Thẩm Mộ Ca lại, không cho nàng nói tiếp. Vì lời nói sắc bén của nàng mà hắn bắt đầu lo lắng, thân là Đế Vương, Thẩm Thế Triết không phải không có hoài bão, nhưng thân thể gầy yếu bệnh tật ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch. Ít đi phần muốn mở mang bờ cõi, hắn cũng quen dựa vào việc kiềm chế lòng người, cân nhắc thế lực khắp nơi để duy trì triều chính.


"Chờ mấy ngày nữa Thiên Thành khôi phục, con với nàng cùng nhau xử lý chính sự ở ngự thư phòng."


Thẩm Mộ Ca cũng hiểu ý tứ Phụ Hoàng, dựa theo bối phận, vấn đề liên quan tới Liễu thừa tướng cũng chưa tới phiên nàng trực tiếp quơ tay múa chân. Nàng nêu ra quan điểm cùng đại thể hiện giờ, cũng tin tưởng Phụ Hoàng hiểu tất cả, không phải vậy thái độ sẽ không biến hóa khi nàng nói tới một hai việc nhỏ.


Thẩm Mộ Ca xin cáo lui, Hoàng Đế hướng tới Tô công công vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh vẫy vẫy tay, để hắn lại gần chút.


"Tô Trí Hòa, ngươi nói, có phải hiện giờ Mộ Ca tiến bộ hơn trước phải không?"


Tô công công cung kính khom người, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, nô tài ngu dốt, không nhìn ra Trưởng công chúa có biến hóa gì."


Thẩm Thế Triết lại nói tiếp: "Không biến hóa? Trẫm thì thấy biến hóa rất lớn. Sau khi trở về từ Đại Liêu, tâm nàng không còn ở Hoàng cung. Hôm nay Trẫm muốn xem tâm  nàng cuồng dã đến mức nào."


Tô công công lại cúi thấp hơn, âm thanh vẫn không hề rung động nói: "Nô tài cảm thấy Trưởng công chúa vì chuyện hòa thân đến Đại Liêu mà chấn kinh, cần thêm thời gian để điều chỉnh. Thời gian này, Trưởng công chúa vẫn luôn trung thành với Hoàng Thượng, không có dị thường gì."


Tô Trí Hòa theo Thẩm Thế Triết nhiều năm, bầu bạn bên cạnh, thậm chí so với con cái ruột thịt còn thân cận hơn. Thẩm Thế Triết là một quân vương có lòng nghi ngờ rất nặng nhưng lại khá yên tâm về Tô công công, nên thời điểm chỉ có hai người, sẽ trực tiếp hỏi ý kiến Tô công công.


"Thôi, không cần thời gian dài tâm tư các nàng liền phơi bày ra ánh sáng. Chứng cứ xác thực cũng không tới lượt các nàng ngụy biện. Bây giờ để các nàng ầm ĩ một trận đi, Trẫm còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý. Đúng rồi, khi nào người đó vào kinh?" Thẩm Thế Triết cười lạnh, không muốn tiếp tục cùng Tô công công thâm nhập trò chuyện sâu về việc tính tình Thẩm Mộ Ca biến hóa, nhanh chóng thay đổi chủ đề.


"Hồi Hoàng Thượng, người sắp đến rồi, không qua năm ngày sẽ vào kinh." Âm thanh Tô công công không nghe ra nội tình gì, bất quá vẻ mặt hắn lộ ra mấy phần nghiêm nghị.


Thẩm Thế Triết rất hài lòng về câu trả lời chắc chắn này, lộ ra nụ cười thật sự. Hắn đã an bày kế hoạch thỏa đáng, chỉ chờ người kia vào kinh sẽ bắt đầu thực hiện. Đến thời điểm đó đừng nói Liểu thừa tướng, e cả Trấn Quốc Công cũng khó có thể chạy trốn.


"Diệp Vĩnh Diên, lão già này sống tốt không được mấy ngày nữa. Tô Trí Hòa, truyền ý chỉ của Trẫm, ban cho phủ Trấn Quốc Công hai gương hoàng kim, khen hắn có công tận tâm vì nước, Diệp Minh Đức tuân thủ chức trách đóng giữ biên quan. Ngươi tự mình đi truyền chỉ."


Tô Trí Hòa vẫn không chập trùng, âm thanh có một tia sóng, nhưng chỉ vội vả lĩnh chỉ rồi rời khỏi. Đế Vương này, hắn đã bồi tiếp bao nhiêu năm, từ khi còn trẻ tới bây giờ, Người biến hóa vô thường không thể tách rời quan hệ với hắn, nhưng Tô Trí Hòa cảm thấy mình không có làm sai.


Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, Tô Trí Hòa âm thầm cầu khẩn trong lòng: "Nguyện Tường Thụy, ngày trong sáng sẽ sớm đến."


Thẩm Mộ Ca thấy canh giờ còn sớm, đánh giá Diệp Phiêu Diêu xuất cung đi tìm Diệp Minh Sơ cũng chưa thể quay lại, tâm tình nàng hiện giờ cũng không tốt, vừa vặn tìm chỗ giải sầu trước. Suy nghĩ một lượt, mấy ngày rồi không qua chỗ Tín Vương, mặc dù đã căn dặn ngự y chú ý hơn, bệnh tình của hắn phải báo cáo với nàng, nhưng nhiều ngày không gặp, đi xem một chút cũng tốt.


Từ ngày Trưởng công chúa giá đáo, lúc rời khỏi còn phân phó kỹ lưỡng, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp phủ Nội Vụ, bây giờ nhìn lại, nơi ở của Tín Vương rực rõ hẳn lên. Nhân số nô tài hầu hạ gia tăng không ít, Thẩm Mộ Ca cẩn thận nhìn lướt một vòng trong phòng, vật phẩm có thêm rất nhiều, nàng hết sức hài lòng.


Tín Vương Thẩm Khang Nguyên theo Hoàng tỷ lần lượt ngồi xuống, khí sắc khá hơn, mặt mày hồng hào. Thay đổi lớn nhất là ở đáy mắt hắn, trước đó sự tang thương hiện ra rất rõ ràng, bây giờ có vài tia sáng thay thế.


"Khang Nguyên, gần đây chính vụ ở ngự thư phòng bận rộn, Thiên Thành cũng bị bệnh, vì lẽ đó Hoàng tỷ không thể thường xuyên đến thăm đệ. Hôm nay thấy khí sắc đệ rất tốt, Hoàng tỷ cũng yên lòng. Nếu như còn thiếu gì đó, đệ cứ nói, Hoàng tỷ sẽ không để đệ chịu oan ức." Thẩm Mộ Ca lên tiếng trước, đánh vỡ câu nệ nhỏ bé giữa hai người.


Sắc mặt Thẩm Khang Nguyên thay đổi nhưng không cảm thấy bất ngờ giống lần trước. Thân là dòng dõi Hoàng gia, bất luận thân phận vinh quang cỡ nào, có bao nhiêu nô tài cung phụng, trong lòng vẫn thiếu phần tình thân có thể sưởi ấm nhân sinh. Mặc dù hắn với Hoàng tỷ không phải nhất mẫu sở sinh, nhưng phóng tầm mắt khắp Hoàng cung, người quan tâm hắn chỉ có Trưởng hoàng tỷ trước mặt.


"Đa tạ Hoàng tỷ chăm sóc, Khang Nguyên đã khôi phục hoàn toàn. Không dám khiến Hoàng tỷ nhọc lòng thêm. Mấy ngày trước đệ cũng nghe Thiên Thành bị bệnh, đến nay vẫn chưa khỏe hẳn, đệ không dám tới thăm chỉ lo hoàng muội Thiên Thành thêm phiền." Một bên Thẩm Khang Nguyên cảm tạ Thẩm Mộ Ca hữu tâm, một bên biểu thị sự quan tâm của mình dành cho Thẩm Ngữ Cầm.


Thẩm Mộ Ca cười nhạt nói tiếp: "Thiên Thành thật hồ đồ, không biết đúng mực, đột nhiên sinh bệnh. Các ngươi phải cẩn thận, như vậy Hoàng tỷ mới có thể yên tâm. Trong cung này, hiện giờ có thể sống nương tựa lẫn nhau chỉ còn mấy người chúng ta, ít đi ai cũng không viên mãn."


Thẩm Khang Nguyên ngẩn ra, hiển nhiên hắn chưa bao giờ nghĩ Hoàng tỷ lại tính cả hắn là người một nhà, dù sao hắn và Hoàng tỷ còn có Thiên Thành không phải người nhất mẫu đồng bào. Nhưng nếu Hoàng tỷ đã chủ động nói, đương nhiên hắn cao hứng còn không kịp, làm sao lại đẩy phần thân cận này ra xa.


"Khang Nguyên nhất định nhớ kỹ lời Hoàng tỷ, chỉ cần Khang Nguyên còn sống một ngày, chắc chắn sẽ không để Hoàng tỷ và Thiên Thành bị tổn thương, chúng ta sẽ viên mãn." Hiếm thấy Thẩm Khang Nguyên kích động như vậy, từ trước đến giờ ấn tượng hắn để lại cho người khác đều rất ngoan ngoãn, trước mặt Phụ Hoàng là dáng vẻ gật đầu nghe lời.


Có Thẩm Khang Nguyên thì dễ dàng kiềm chế Liễu thừa tướng, dù sao Liễu Trạch có ngông cuồng tới đâu cũng không thể đứng ra xưng đế. Mà người Liễu gia có thể đặt kỳ vọng chính là Tín Vương. Thẩm Mộ Ca sớm ra tay cướp người, coi như cuối cùng không thể thắng được, vẫn còn một thẻ bài đánh cược trên tay.


"Nếu đệ muốn đi thăm Thiên Thành, không bằng bây giờ chúng ta cùng nhau đi. Thân thể đệ dù có tốt hơn thì đi ra ngoài càng có lợi cho sức khỏe." Thẩm Mộ Ca ngồi thêm một lúc, liền chủ động mời Tín Vương cùng nhau đến thăm Thiên Thành.


"Được!" Thẩm Khang Nguyên mừng tít mắt, Hoàng tỷ lên tiếng, hắn có thể danh chính ngôn thuận đi thăm Thiên Thành, mấy hôm nay hắn rầu rĩ không biết nên tìm lý do gì.


Trưởng công chúa cùng Tín Vương đồng thời giá đáo, Thiên Thành công chúa vội vàng tiếp đón. Ngược lại Thu Thiền và tiểu Lục tử được thanh nhàn, hai người chống cằm ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ. Lục Thành Nhan đúng là nghĩ thông lưu, nhưng bị Thu Thiền kéo lại không cho chạy, bảo muốn cùng nàng bàn bạc. Lục Thành Nhan không ngu, dùng cọng tóc cũng đoán được chắc chắn Thu Thiền lại có ý định quỷ quái gì đó, nhưng nàng lại không có chỗ trốn, Thiên Thành công chúa thì đang bận bịu không rảnh quan tâm, đành phải thành thật ngồi đây.


"Ta nói tiểu Lục tử, ngươi câm hay bị điếc? Ta hỏi nhiều vấn đề như vậy, ngươi không trả lời một chữ, có ý gì?" Thu Thiền có chút táo bạo, vẻ mặt ôn hòa nói chuyện chỉ đổi được sự trầm mặc của đối phương.


Lục Thành Nhan thả một tay xuống, một tay nâng cằm, miễn cưỡng giương mắt nhìn Thu Thiền, nháy mắt chuyển qua nhìn chỗ khác. Nàng sẽ không trả lời mấy vấn đề Thu Thiền hỏi, mỗi một vấn đề đều bóng gió tìm hiểu chuyện ngày đó nàng vì Công Chúa giải độc, nếu như nàng dám đáp, e không thể thấy được Thái Dương ngày mai.


"Tiểu Lục tử, có phải ngươi có bí mật không thể nói không?" Thu Thiền lầm bầm lầu bầu đã lâu, tiếp theo giống như nghĩ thông suốt cái gì, tiến lại gần Lục Thành Nhan, cằn nhằn nói.



 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện