Lục Thành Nhan bị bốn chữ ngắn gọn của Thiên Thành công chúa làm hồn phi phách tán, đây không còn là vị Công Chúa tạo cảm giác kinh thiên phích lịch khi hai người gặp nhau lần đầu, nhưng Lục Thành Nhan vẫn không cách nào chống đỡ chấn động từ đáy lòng xung kích khắp toàn thân.


Lục Thành Nhan run lập cập nói: “Công… Chúa, nô… Tài…”


Căn bản Thiên Thành không biết bản thân nói mê sảng cái gì. Thẩm Ngữ Cầm phát hiện ở trước mặt Lục Thành Nhan, nàng không cách nào trở lại lúc ban đầu, và tiểu Lục tử cũng không còn là người có thể tùy tiện trêu chọc nàng vui vẻ. Bởi vì bây giờ chỉ cần nhìn thấy Lục Thành Nhan, còn chưa mở miệng, tâm đã bắt đầu đánh trống ầm ầm.


May mà Lục Thành Nhan kinh hoàng còn hơn cả nàng, Thẩm Ngữ Cầm lén lút điều chỉnh tâm tình, sẵn tiện nghĩ cái cớ che giấu lời nói vừa nãy. Nàng ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh nói: “Tiểu Lục tử, cả ngày trong đầu ngươi chứa cái gì bên trong, lúc nào cũng suy nghĩ lung ta lung tung. Ý bổn cung muốn ngươi giải thích thêm thân phận của ngươi.”


Lại một đoàn cảnh cáo, vất vả lắm mới vuốt xuống hoảng loạn, giờ Công Chúa đột ngột hỏi thân phận của mình, khiến nàng cả kinh. Vẻ mặt Lục Thành Nhan đau khổ, ngón tay nắm chặt góc áo, trừ trừ không biết nên bắt đầu từ đâu.


“Hừ, ngươi che giấu ở trong cung lâu như vậy, lại… Lại dựa vào chuyện che giấu thân phận, làm chuyện thế này, lẽ nào ngươi muốn đơn giản xóa bỏ, không nhắc một lời?” Thẩm Ngữ Cầm nhìn dáng vẻ Lục Thành Nhan nhát gan, trong lòng vui vẻ, xem ra chuyện nữ phẫn nam trang chính là điểm yếu của nàng.


“Nô tài không dám, thật sự không dám. Là Công Chúa… Công Chúa cưỡng ép đem ta vào kinh thành.” Lục Thành Nhan bị khí thế của Thiên Thành công chúa kiềm chế, mặc dù lời nói không còn run cầm cập nhưng dòng suy nghĩ thì hỗn loạn hoàn toàn. Không thể làm gì khác đành phải nói theo những gì mình suy nghĩ, không hề sàng lọc đúng sai, thích hợp hay không thích hợp.


“Ngươi nói như vậy là do bổn cung sai? Bổn cung sai vì để ngươi nữ phẫn nam trang? Lục Thành Nhan, bổn cung không phải người ngu, cũng không phải người điếc, trước khi bổn cung gặp người, toàn bộ giang hồ đều biết Thiếu trang chủ Lục gia trang là nam nhân, tên gọi Lục Thành Nhan.”


Thẩm Ngữ Cầm không hề chừa cơ hội cho Lục Thành Nhanh ngụy biện, lạnh lùng tiếp tục nói: “Một là ngươi lừa toàn bộ người trong thiên hạ, hoặc ngươi chỉ muốn lừa bổn cung.”


Màu máu trên mặt Lục Thành Nhan từng chút từng chút rút đi, Thiên Thành công chúa nói không sai. Thân phận của nàng đã ẩn giấu mười tám năm, ở trong cung cũng tiếp tục che giấu. Vì lẽ đó, nàng không chỉ lừa thiên hạ, và lừa luôn cả Thiên Thành công chúa. Bất kể điểm nào, đều khiến Lục gia trang mất hết danh tiếng.


“Thật ra ta không muốn như vậy. Nhưng vì nương thân, ta không thể không làm như vậy. Hy vọng Công Chúa có thể tác thành cho Thành Nhan, để ta bảo toàn danh dự Lục gia trang. Còn sự việc kia, ta biết, bất luận làm thế nào cũng không thể bồi thường, không cách nào bù đắp thứ Công Chúa bị mất. Lục Thành Nhan nguyện ý lấy cái chết chuộc tội, xin Công Chúa tác thành.” Lục Thành Nhan hít sâu một hơi, kiềm nén và che giấu nhiều năm, đã làm nàng mất hứng từ lâu. Nếu bây giờ có thể giải thoát, chưa chắc không phải chuyện tốt.


Thẩm Ngữ Cầm cũng đoán thân phận Lục Thành Nhan khẳng định mang theo bí mật gì đó, không muốn ai biết, nhưng nàng không ngờ Lục Thành Nhan sẽ thỉnh cầu được chết để chuộc tội. Xem ra Lục Thành Nhan không phải người nhát gan sợ chết giống biểu hiện thường ngày. Có điều vừa nghe chữ ‘Chết’, tâm Thẩm Ngữ Cầm liền chìm xuống, đặc biệt là Lục Thành Nhan chủ động đề cập, càng khiến nàng nảy sinh lòng không thích. Lẽ nào so với việc ở bên cạnh mình, Lục Thành Nhan càng muốn chết hơn sao?


“Ngươi làm chuyện xấu với bổn cung, rồi muốn chết sao? Lục Thành Nhan, có phải ngươi cảm thấy cái tiện nghi này, chiếm được quá dễ dàng hay không? Hay ngươi cảm thấy, trong sạch của bổn cung chỉ cần trả một cái mạng là đủ?” Sắc mặt Thẩm Ngữ Cầm hết sức âm trầm, khiến người không rét mà run.


Từng câu từng chữ Thẩm Ngữ Cầm nói ra đều bộc lộ hết kiên ngạo và lãnh mạc mà người Hoàng gia nên có, điều này làm Lục Thành Nhan cảm thấy xa lạ. Nàng không phải thật sự e ngại Thiên Thành công chúa. Thời gian đầu tiếp xúc, vị Công Chúa này đưa ra bất cứ ý chỉ gì dù là nhỏ nhất đều khiến nàng khá hoảng loạn. Nhưng ở chung càng lâu, nàng nhìn ra Thiên Thành công chúa chỉ là muội muội hết lòng sùng bái Hoàng tỷ mình, hơn nữa còn cố gắng trở thành một Công Chúa có chiến tích mỹ lệ. Đặc biệt thời điểm Trưởng công chúa xuất giá hòa thân, một mặt Thiên Thành công chúa tận tâm xử lý chính vụ ở ngự thư phòng, một mặt lén lút rơi lệ vì thương nhớ Hoàng tỷ. Phần yếu đuối nhu nhược này đã đánh động tâm Lục Thành Nhan, làm nàng không kìm lòng được muốn làm nhiều việc để Thiên Thành công chúa hài lòng.


Sự việc ngày hôm đó, muốn giải độc cho nên nàng mới ỡm ờ làm theo mệnh lệnh Thiên Thành công chúa. Thế nhưng Lục Thành Nhan vẫn chột dạ, vì sau đó nàng biết rõ bản thân không thể khống chế được, hoàn toàn trầm luân trong khí tức ôn nhu của Thẩm Ngữ Cầm. Đó là lần đầu tiên nàng chính thức lạc lối, triệt để lạc lối. Nàng là một người chưa từng động lòng với ai, hơn nữa còn suy nghĩ bản thân không thể động lòng, không ngờ có một ngày lại điên cuồng đòi lấy một nữ nhân khác. Vì thế, vô luận có phải giải độc hay không, nội tâm nàng đã muốn Thiên Thành công chúa, dù chỉ là ý niệm cũng đáng nhận tội chết.


Lục Thành Nhan trầm mặc nhắm mắt, thống khổ trên mặt cộng thêm muốn nói lại thôi, làm nổi bật một loại trưởng thành khác. Thiên Thành vẫn bí mật quan sát Lục Thành Nhan phản ứng thế nào, móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay, nhưng không hề bị lay động. Nàng cáu giận chính mình, bắt đầu từ lúc nào lại để ý lời nói của mình ảnh hưởng tới Lục Thành Nhan, đã vậy khi nói ra một câu đều phải lo nghĩ trái phải, sợ bản thân nói nặng hay nói sai gì đó.


“Lục Thành Nhan, ta cho ngươi biết, sai lầm ngươi phạm, ngươi phải từ từ trả. Nhưng ngươi đừng vọng tưởng dùng cái chết tạ tội, đó tuyệt đối không phải biện pháp hay. Bằng không Lục gia trang phải trả thay ngươi, hơn nữa phải trả gấp đôi.” Thẩm Ngữ Cầm thấy Lục Thành Nhan không có ý định tiếp tục cùng mình cò kè mặc cả, không thể làm gì khác đành phải tiếp tục uy hiếp.


Quả nhiên, sau khi Lục Thành Nhan nghe Thiên Thành nhắc tới Lục gia trang, thân thể rõ ràng run lên một hồi, lảo đảo lui về sau hai bước. Nàng vẫn cúi đầu, tâm tình trong mắt không thể nào phát hiện, nhưng nước mắt không ngừng tuôn xuống giải thích rõ đau đớn trong lòng. Nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, cách màn nước mắt nhìn Thẩm Ngữ Cầm, gương mặt xinh đẹp kia ngày càng mơ hồ, mãi đến khi chỉ còn đường viền, mới ám ách mở miệng: “Được, nếu Công Chúa muốn Lục Thành Nhan trả nợ, vậy cả đời này ta đều trả cho Công Chúa. Xin Công Chúa chừa con đường sống cho Lục gia trang và phụ thân ta.”


Dứt lời, Lục Thành Nhan phù phù một hồi, cúi đầu quỳ trên mặt đất, hai vai run rẩy lan truyền tâm tình kích động. Nhưng nàng không nghĩ ra lối thoát nào khác, đời này nàng chỉ có thể đem sinh mệnh giao vào tay Thẩm Ngữ Cầm.

Thẩm Ngữ Cầm ngồi trên thượng vị lòng chua xót từng trận, ngoài dự liệu, lòng nàng không hề vui sướng như bản thân tưởng tượng.


Thẩm Mộ Ca không biết tâm tình muội muội mình biến hóa vi diệu, nàng bắt tay tìm cách ứng đối với việc Phụ Hoàng cho triệu kiến. Nhắc tới cũng kỳ, Phụ Hoàng bị bệnh, sức khỏe yếu kém,  hầu như không ra mặt quản lý triều chính, nhưng mỗi khi cục diện đi tới điểm mấu chốt, Người sẽ im lặng không tiếng động ra tay giải quyết. Điều này làm Thẩm Mộ Ca cảm thấy có gì đó chặn ở yết hầu, không cách nào buông lỏng.


Thẩm Mộ Ca dựa vào lòng Diệp Phiêu Diêu, ngón tay một tấc một tấc đo đạc lòng Diệp Phiêu Diêu. Tâm tình nàng chỉ có người này mới hiểu, cũng chỉ có người này ủng hộ vô điều kiện. Nên Thẩm Mộ Ca yêu thích cảm giác này, trong đêm đen, nàng tựa sát, cảm nhận thứ quý giá duy nhất.


Tình hình càng ngày càng căng thẳng, không thể tiếp tục ung dung vui sướng, nên tâm tình Thẩm Mộ Ca và Diệp Phiêu Diêu cũng bắt đầu nghiêm nghị hơn. Để đi tiếp trên đoạn đường bụi bặm và chông gai, trong quá trình đó có người sưởi ấm cho mình, đây chính là cổ vũ lớn nhất.


Diệp Phiêu Diêu nhắm mắt ngửi hương thơm trên người Thẩm Mộ Ca, khí tức mà nàng say mê, bất luận ngửi bao nhiêu lần đều không cảm thấy chán.


“Chán ghét, đừng nghịch!” Thẩm Mộ Ca hơi hơi di chuyển thân thể, nhưng không rời khỏi cái ôm ấm áp.


“Còn không phải mùi hương trên người nàng quá thơm? Mà Mộ Ca, nàng còn muốn cho những người khác thưởng thức mỹ vị này sao?” Diệp Phiêu Diêu giống như tiểu cẩu co rút mũi, lại tiếp tục dính vào người Thẩm Mộ Ca.


“Gần đây nàng thật sự không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói. Xem ra nàng đang đắc ý vênh váo.” Âm thanh Thẩm Mộ Ca vẫn ôn nhu mềm mại, nhưng Diệp Phiêu Diêu không cười nỗi, vì bắp đùi nàng bị ai đó nhéo mạnh một cái.


“Hí! Quá đau rồi! Mộ Ca, nàng đành lòng ra tay tàn nhẫn như vậy.” Diệp Phiêu Diêu không ngừng xoa xoa chỗ vừa bị nhéo, không cần nhìn nàng cũng biết, nơi đó đã đỏ lên.


Thẩm Mộ Ca đưa tay giúp nàng xoa nhưng không đáp lại oán giận của Diệp Phiêu Diêu.


Diệp Phiêu Diêu hơi tức giận, nàng không nghĩ Thẩm Mộ Ca thật sự xuống tay ác độc, ra sức nhiều như thế, động thủ với nàng. Nhìn ngón tay thon dài trên đùi mình tới tới lui lui, động tác ôn nhu nhẵn nhụi, điều này làm Diệp Phiêu Diêu không thể tiếp tục giận hờn, huống hồ chuyện cũng không phải lớn lao gì.


Rốt cuộc thấy Diệp Phiêu Diêu cười ra tiếng, Thẩm Mộ Ca mới trầm thấp mở miệng nói: “Phiêu Diêu, biết tại sao vừa rồi ta làm như vậy không?”


Hả? Lúc này Diệp Phiêu Diêu mới nghiêng mặt qua, nghiêm túc nhìn Thẩm Mộ Ca, mặc dù trong màn đêm, hai mắt nàng vẫn óng ánh giống hai viên minh châu. Thì ra người chân chính tức giận không phải mình mà là Thẩm Mộ Ca. Diệp Phiêu Diêu bị váng đầu trước triền miên, từ khi hai người uống rượu giao bôi trở thành phu thê, chỉ cần có cơ hội thân mật, miễn là nàng muốn, Thẩm Mộ Ca sẽ không từ chối, tùy ý cho nàng hồ đồ. Đây chính là nguyên nhân khiến nàng bắt đầu có sở thích hí hửng.


Cẩn thận hồi tưởng, quả thật vừa nãy mình nói lỡ lời, rất không thỏa đáng, huống hồ Thẩm Mộ Ca là người kiêu ngạo, cứng nhắc. Bất cứ lúc nào, Thẩm Mộ Ca cũng căm ghét người khác nghi ngờ tình cảm của mình, mặc kệ là vô tình hay cố ý, nàng đều không muốn nghe người khác nghĩ lòng nàng còn có người khác. Đặc biệt người này là Diệp Phiêu Diêu.


“Ôi, cái miệng này của ta đúng thật không biết cách nói chuyện. Mộ Ca, nàng phạt ta, phạt nó đi.” Diệp Phiêu Diêu vỗ vỗ miệng mình, bày ra vẻ mặt đáng thương, thỉnh tội với Thẩm Mộ Ca.


“Ai muốn phạt miệng nàng!” Thẩm Mộ Ca liếc mắt nhìn Diệp Phiêu Diêu, nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục bộ dạng tức giận, nhưng khóe miệng đã buông lỏng.


Diệp Phiêu Diêu dùng cả tay chân bò qua, đè Thẩm Mộ Ca, bỉu môi nói: “Nàng chớ xem thường miệng ta nha, tuy chỉ là cái miệng nhưng nó là nguồn hạnh phúc của nàng. Ừ cũng không phải duy nhất nhưng được xem là một trong số đó.”



 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện