Thẩm Thế Triết thở hổn hển, tay Tô công công ở trước ngực hắn ra sức giúp hắn thuận khí. Hắn vẫn trợn mắt giận dữ nhìn Thẩm Mộ Ca đang trầm mặc. Thấy khí đã hoãn, giơ tay đẩy Tô công công ra, trong mũi hừ lạnh, nói tiếp: “Trẫm đối với con kỳ vọng rất cao, bị bệnh liệt giường liền để con chủ trì nghị chính tại ngự thư phòng. Khang Niên và Khang Nguyên đều không có tư cách tới lượt. Nhưng hiện giờ con nói với trẫm, nghi ngờ trong lòng đến từ Tả Tông Minh, đây không phải để người chế nhạo sao? Hoàng triều Thẩm gia suy nhược như thế?”


Thấy Tô công công thủ thế ám chỉ Thẩm Mộ Ca lập tức đứng dậy quỳ xuống, cũng không dám tùy tiện mở miệng sợ tiếp tục làm Phụ Hoàng tức giận, đợi sau khi nghe một loại chỉ trích mới xem như có cơ hội lên tiếng. Lệ quang quanh quẩn khóe mắt, dịu dàng cúi đầu, rồi ngồi dậy nói: “Phụ Hoàng quở trách rất đúng, Mộ Ca khiến người thất vọng rồi. Tất cả đều do nhi thần đưa ra quyết định sai lầm, kính xin Phụ Hoàng đừng trách người vô tội.”


“Vô tội? Ai vô tội? Cái người gọi là Phù Sinh sao?” Tâm tình Thẩm Thế Triết ổn hơn, khinh thường chỉ vào người đang quỳ trước mặt.


“Nữ nhi trẫm phạm lỗi lầm, tự có gia pháp trừng phạt. Về phần hắn…” Thẩm Thế Triết vuốt chòm râu, còn đang suy nghĩ cuối cùng nên định tội danh gì cho Phù Sinh.


“Phụ Hoàng! Phù Sinh không liên quan gì trong chuyện này, chính nhi thần kiêng kỵ Tả đại nhân, tự ý đem Phù Sinh vào cung cũng là nhi thần. Cầu Phụ Hoàng xem xét phần công của Phù Sinh tại Đại Liêu mà khai ân.” Thẩm Mộ Ca kích động, lại hướng về Hoàng Thượng cúi đầu sâu sắc nói. Nội tâm khủng hoảng, nàng biết nếu Phụ Hoàng thật sự trách phạt, sẽ không lưu chút tình cảm, Đại hoàng tử Thẩm Khang Niên chính là một điểm hình, nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ.


Phù Sinh quỳ gối phía sau Thẩm Mộ Ca, nhìn nữ nhân mình yêu tha thiết đang khổ sở thay mình cầu xin, ở trước mặt Hoàng Thượng tự mình ôm đồm mọi trách nhiệm, còn bản thân thì không thể nói cái gì. Gắt gao cắn chặt răng, nếu không phải nhớ lời Thiên Thành công chúa, nàng đã phấn đấu quên mình tiến lên bảo vệ Thẩm Mộ Ca, cùng nàng gánh chịu tất cả tội danh.


Nhưng lời Thiên Thành công chúa vẫn quanh quẩn bên tai: “Thời điểm đó ngươi ngàn vạn lần không thể kích động, không có chỉ thị tuyệt đối không thể nói lung tung, càng không được làm theo cảm tính đem tội danh gánh lên người. Đây là Hoàng cung, không phải giang hồ, căn bản không thể dựa vào đánh đánh giết giết để giải quyết vấn đề. Càng đừng tưởng hành động theo cảm tình là chuyện đáng được mọi người tán thưởng, ngược lại chỉ liên lụy nhiều người thêm mà thôi!”


“Mộ Ca, con đang che chở cho Phù Sinh? Không, không nên gọi hắn là Phù Sinh. Vừa nãy hắn đã thừa nhận bản thân mạo danh thay thế, vậy rốt cuộc hắn là người nào?” Ánh mắt Thẩm Thế Triết thâm thúy lướt qua bả vai Thẩm Mộ Ca nhìn Phù Sinh.


“Phụ Hoàng, nhi thần…” Thẩm Mộ Ca sốt ruột muốn mở miệng nói lập tức bị Thẩm Thế Triết xua tay ngừng lại.


“Để hắn nói!” Ngón trỏ chỉ Phù Sinh, nhưng ánh mắt không dừng trên người nàng quá lâu.


“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thảo dân họ Diệp, đồng hương với Phù Sinh công công, vì lẽ đó khẩu âm giống nhau, thay thế không dễ bị phát hiện, cho nên phải lựa chọn thân phận này.”


“Họ Diệp? Lại là đồng hương của Phù Sinh? Trẫm đã từng cho người điều tra bối cảnh Phù Sinh công công, hắn là người biên thành, nếu vậy ngươi cũng là người biên thành?”


Không ngờ Hoàng Thượng bệnh nặng lại nắm rõ mọi thứ trong tay, đã cho người điều tra từ trước, chẳng trách Thiên Thành sốt ruột muốn cùng hai nàng nói chuyện, nếu không e bị bất ngờ mà lộ sơ hở. Phù Sinh theo bản năng liếc nhìn Tô công công đứng bên cạnh Hoàng Thượng, lại không thấy hắn cho bất kỳ chỉ thị gì.


Nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí đáp lời: “Bẩm Hoàng Thượng, xác thực thảo dân đến từ biên thành, bởi vì nhiều năm chiến loạn cộng thêm ôn dịch, nên thảo dân rời khỏi quê dấng thân vào giang hồ. Ở Giang Nam may mắn gặp Trưởng công chúa.”


“Tô Trí Hòa, ngươi nhìn kỹ khuôn mặt hắn, cùng với tập tranh về Phù Sinh xem như thế nào?” Thẩm Thế Triết không tỏ rõ ý kiến nhìn chằm chằm Phù Sinh một lúc mới xoay qua ra lệnh cho Tô công công.


“Hồi Hoàng Thượng, nô tài cảm thấy giống như đúc.”


Lời này dĩ nhiên cho thấy, người được phái đi điều tra thân phận của Phù Sinh chính là thân tín bên cạnh Hoàng Thượng - Tô công công.


Điều này cũng chứng tỏ Hoàng Thượng không có ý muốn làm lớn chuyện, bằng không sẽ không âm thầm trong bóng tối làm nhiều chuyện. Thẩm Mộ Ca giật giật khóe môi, căng thẳng giảm bớt chút ít, xem ra đúng như Thiên Thành đã nói, Tô công công là nhân vật then chốt.


“Vậy tháo xuống đi, để trẫm nhìn, diện mục chân thật của ngươi.” Hoàng Thượng hời hợt lên tiếng, nhưng khiến Thẩm Mộ Ca và Phù Sinh khiếp sợ không thôi.


Hai người không tự chủ trợn to mắt, nếu Hoàng Thượng dò hỏi vòng vo, các nàng còn có thể cẩn thận liên kết chặt chẽ ứng đối. Nhưng hiện giờ Hoàng Thượng chỉ nói vài câu, trực tiếp ra lệch vạch trần lớp mặt nạ Phù Sinh ngụy trang. Bộ mặt thật sắp bị phơi bày, phải làm sao bây giờ?


Thẩm Mộ Ca mau chóng âm thầm tìm tòi đối sách, nhưng càng nóng ruột thì đầu óc càng trống rỗng, ngay cả một chút manh mối cũng nắm không được. Theo bản năng muốn lên tiếng nhưng tất cả lời nói đều kẹt ở yết hầu không nói được chữ nào, cảm giác vô lực tràn ngập chóp mũi, làm nàng mê muội hoàn toàn.


Phù Sinh càng khiếp sợ hơn vì gương mặt xấu xí dưới lớp mặt nạ của mình. Nàng mới cương quyết nhất định phải để Thẩm Mộ Ca chậm rãi tiếp thu, không ngờ lại nhanh như vậy, huống chi dưới tình huống này không thể ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng an ủi. Phù Sinh không ngại người ngoài nhìn thấy mặt mình sẽ có phản ứng thế nào, nhưng nàng không biết Thẩm Mộ Ca phản ứng thế nào khi nhìn thấy gương mặt mà nàng nhớ mãi không quên.


Nhưng thế cuộc trước mắt lại không cho phép nàng có nửa khắc chần chờ, Hoàng Thượng lên tiếng, còn ai dám to gan kéo dài? Huống chi bản thân đang là đối thượng bị hoài nghi, nếu như chậm trễ nửa phần, không phải trực tiếp chứng minh những lời vừa nãy là dối trá sao.


Tô công công bước xuống chỗ Phù Sinh, nàng liền giơ tay lên, gọn gàng từ một gốc xé lớp mặt nạ ra. Nàng đặc biệt lưu tâm tới tấm mặt nạ này nên làm rất cẩn thận vì vậy lôi kéo cũng khá mất công sức.


Thẩm Mộ Ca ngồi thẳng lưng, vô số lần muốn quay đầu nhưng cố gắng nhịn xuống. Vậy mà Kỷ Nham lại dửng dưng ngồi đó, bộ dáng giống đang xem cuộc vui, nhưng đã đến lúc này, hắn cũng dừng lại động tác thưởng thức trà mờ ám, mắt sáng như đuốc nhìn nhất cử nhất động của Phù Sinh.


“Ơ! Khuôn mặt này!” Tô công công vừa nhìn thấy dáng vẻ Phù Sinh dưới lớp mặt nạ, còn chưa chờ nàng nắm chặt mặt nạ trong tay đã bị hình ảnh trước mặt làm sợ hết hồn. Không ngừng lui về sau hai bước, vỗ ngực thở dốc.


“Tô Trí Hòa, ngươi tránh ra.” Thẩm Thế Triết hết hồn vì âm thanh sợ hãi của Tô công công, hắn cũng nóng lòng muốn xem mặt Phù Sinh, nhưng thấy Tô Trí Hòa chắn mất tầm nhìn, hắn lại lười hỏi rõ nguyên nhân, trực tiếp ra lệnh, muốn đích thân xem xét.


“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng, khuôn mặt này, e không thích hợp gặp Vua.” Tô công công cẩn thận hơi di chuyển thân thể, xoay qua chỗ khác hướng Hoàng Thượng bẩm báo, nhưng chưa hoàn toàn dời đi.


“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì? Phí Lời! Làm sao không thích hợp? Chẳng lẽ hắn là quỷ?” Trong lòng Thẩm Thế Triết không thích, kìm tức giận.


“Hoàng Thượng, trên mặt hắn không ít vết sẹo, dáng vẻ rất dọa người. Nô tài sợ Hoàng Thượng bị hắn làm chấn kinh.”


“Còn nhiều lời? Cút ngay cho trẫm!” Thẩm Thế Triết hoàn toàn mất đi sự kiên trì, hôm nay hắn triệu tất cả tới chính là chờ thời khắc này. Hắn gấp gáp muốn xác nhận, cái người mạo danh thay thế Phù Sinh vào cung có phải là người mà Tả Phỉ đã nói là chết mất xác - Diệp Phiêu Diêu hay không?


Tô công công không dám tiếp tục trì hoãn xê dịch thân thể qua một bên, gương mặt khác một trời một vực trong suy nghĩ của Thẩm Thế Triết hiện rõ. Hắn quét mắt nhìn mấy lần, không ngừng tìm tòi nghiên cứu. Sau đó Thẩm Thế Triết nhắm hai mắt lại suy nghĩ đáp án, những người khác không ai dám lên tiếng.


Từ thời khắc Phù Sinh tháo tấm mặt nạ xuống thì tâm Thẩm Mộ Ca liền bị treo ngược, chưa kịp phản ứng gì liền nghe Tô công công nói, càng làm trái tim nàng không cách nào bình tĩnh. Tô công công nói mặt Phù Sinh không ít vết sẹo, tâm Thẩm Mộ Ca như bị cái gì đó cào xé, vừa đau vừa chua xót, mọi cảm giác nãy giờ quy tụ một chỗ khiến nàng muốn nổ tung. Hầu như không nhịn được muốn xoay người nhìn gương mặt khắc sâu trong đáy lòng, gương mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong, gương mặt có thể để nàng nhất kiến chung tình.


Nhìn thấy Thẩm Mộ Ca rục rà rục rịch, Phù Sinh biết nàng muốn nhìn mình, nhưng chỉ sợ hành động này càng khiến Hoàng Đế hoài nghi, vội vã mở miệng: “Thảo dân ở trên giang hồ luôn chém chém giết giết nên gương mặt chịu không ít vết thương. Trưởng công chúa biết rõ dung mạo như vậy không thích hợp đi lại trong cung, vì vậy bất đắc dĩ mới để thảo dân mạo danh Phù Sinh công công. Đều do dung mạo thảo dân xấu xí, hôm nay quấy nhiễu thánh giá, mong Hoàng Thượng thứ tội, cũng kính xin Hoàng Thượng lượng giải nỗi khổ tâm của Trưởng công chúa.”


Phù Sinh nói xong thành công đánh thức Thẩm Mộ Ca đang ngơ ngơ ngác ngác, nàng lập tức dừng động tác, không để lại chút dấu vết. Nàng không thể không phục Phù Sinh, ở trường hợp thế này cũng có thể duy trì trấn định, đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Không những không làm rối loạn trận tuyến, trái lại còn nhanh trí tương kế tựu kế. Đây chính là mị lực của Diệp Phiêu Diêu. Lúc đầu bản thân nàng bị dung mạo nàng hấp dẫn, nhưng chân chính động tâm là vì tài hoa và năng lực xuất chúng của nàng.


Thẩm Thế Triết được Tô công công đỡ ngồi dậy, cầm tấm mặt nạ trong tay ước lượng, nó vẫn còn mang theo hơi ấm. Cúi đầu cẩn thận xem xét, rồi liếc nhìn Phù Sinh một chút, tuy rằng hắn vẫn cúi đầu nhưng nhìn vẫn rõ ràng, gương mặt này so với gương mặt Diệp Phiêu Diêu quả thật cách biệt rất lớn.


“Ngươi nói ngươi họ Diệp, lại đến từ biên thành. Vậy ngươi với Phi Diệp sơn trang có quan hệ gì?” Thẩm Thế Triết đưa mặt nạ cho Tô công công, vỗ tay một cái, hắn không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề dung mạo thế nào.


“Thảo dân chỉ được nghe nói về Phi Diệp sơn trang, không có quan hệ đặc thù gì. Bởi vì Trấn Viễn tướng quân đóng quân ở biên thành nhiều năm, rất nhiều cô nhi đều tự đặt cho mình họ Diệp, để bày tỏ lòng cám ơn đối với Diệp tướng quân. Nên ở biên thành, người họ Diệp rất nhiều.”


“Uy vọng của Diệp Minh Đức trong dân gian quả nhiên không tệ.” Thẩm Thế Triết cười khẽ, nhưng trên mặt không có một chút độ ấm.


Thẩm Thế Triết lại trầm mặc, sắc mặt Tô công công trở nên nghiêm túc hơn, nhìn thấy biến hóa này, Kỷ Nham cũng bắt đầu ngồi ngay ngắn. Tất nhiên Thẩm Mộ Ca biết im lặng hiện giờ có ý vị gì, lặng lẽ nhìn cữu cữu, tuy hắn không nhìn nàng nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Xem ra, đã đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc nếu vượt qua cửa ải, nàng và Phù Sinh sẽ yên ổn.


“Các ngươi nói xem, rốt cuộc người này có phải Diệp Phiêu Diêu hay không?” Đột nhiên Thẩm Thế Triết mở miệng, đánh vỡ không khí yên tĩnh. “Tô Trí Hòa, ngươi nói trước.”


“Hoàng Thượng, nô tài ngu kiến, tiểu tử giang hồ tới từ biên thành, lại là họ Diệp, chắc là trùng hợp mà thôi, dù sao Diệp tướng quân cũng họ Diệp không phải sao? Nghe giang hồ đồn Diệp Phiêu Diêu ngọc thụ lâm phong, còn cái người mặt mày dữ tợn kia làm sao có thể là hắn.” Giọng điệu Tô công công cẩn thận, nhưng lời hắn nói có lý có cứ.


“Yêu a, ngươi cũng định đem Trấn Quốc Công thành trò cười.” Thẩm Thế Triết cười cười.


“Nô tài đúng thật ngu ngốc, đáng đánh, đáng đánh!” Dứt lời, Tô Trí Hòa lập tức tự mình đánh hai cái vào miệng, xung quanh miệng liền đỏ thẫm.


“Được rồi, được rồi, trẫm không nói trách phạt ngươi. Biết lỡ nói thì sau này phải giữ mồm giữ miệng, hai bạt tai vừa rồi coi như để ngươi ghi nhớ.”


“Quốc cữu, ngươi thấy thế nào? Từ nãy tới giờ ngươi vẫn chưa lên tiếng, trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.” Thẩm Thế Triết lại nhìn Kỷ Nham, ngày hôm nay để hắn có mặt ở đây chính là muốn xem thái độ hắn thế nào.


“Hoàng Thượng, thần cảm thấy lời Tô công công nói mặc dù thất lễ nhưng không phải không có đạo lý. Thần cũng chưa từng gặp người tên Diệp Phiêu Diêu, thế nhưng lời đồn về hắn, thần nghe không ít. Dựa vào thực lực Phi Diệp sơn trang ở biên quan, hơn nữa hắn lại một thân võ nghệ cái thế, thì đầu óc hắn có hỏng cũng không bao giờ chạy vào Hoàng cung giả dạng một tiểu thái giám. Hơn nữa, khuôn mặt này? Thần cho rằng hắn không thể là Diệp Phiêu Diêu.” Kỷ Nham đưa ra kết luận còn cứng hơn Tô công công, hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt rõ ràng không tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện