Phù Sinh nghe Thiên Thành công chúa chất vấn, sắc mặt trở nên trắng bệch, hiển nhiên nàng không nghĩ tới bản thân cố ý theo Thẩm Mộ Ca đi Đại Liêu lại để lại hậu hoạn nhiều như vậy. Bản thân một lòng vì Thẩm Mộ Ca, nhưng không biết rất có thể tạo thêm phiền phức cho nàng. Những điều này, Thẩm Mộ Ca chưa bao giờ nói với nàng, chỉ yên lặng bao dung tất cả yêu cầu nàng đưa ra.
“Hôm nay, ngay tại đây bổn cung hỏi ngươi một câu, tâm tư ngươi dành cho Hoàng tỷ là gì?” Thiên Thành không cho Phù Sinh cơ hội thở lấy hơi, nàng nhìn được tâm tư ngươi trước mắt ngổn ngang, thừa thắng xuất kích truy hỏi.
“Thiên Thành, đủ rồi! Vấn đề này muội không nên hỏi.” Thẩm Mộ Ca bước tới đứng bên cạnh Thiên Thành, trách cứ nhìn muội muội.
“Hoàng tỷ, đã đến lúc này, tỷ còn muốn bao che cho hắn? Nói không chừng ngày mai Phù Hoàng sẽ truyền gọi tỷ, đến lúc đó, tỷ định dùng những lời giải thích đã nói với muội lúc nãy để ứng phó với Phụ Hoàng sao? Khi Phụ Hoàng tra hỏi Phù Sinh sẽ không khách khí giống muội.” Tâm tình Thẩm Ngữ Cầm kích động, nàng không thể tiếp tục nhìn Hoàng tỷ thiên vị Phù Sinh. Ngày hôm nay nàng phải biết Phù Sinh trung thành với Hoàng tỷ tới mức nào, mới có thể yên lòng để Phù Sinh tham gia diễn tuồng vui tiếp theo.
Bởi vì các nàng phải đối mặt không phải người ngoài mà là Phụ Hoàng nhìn các nàng lớn lên, lại là Thánh Thượng quyền khuynh thiên hạ. Chỉ cần bất cẩn một chút, không những tỷ muội các nàng gặp tai ương, mà còn liên lụy không ít người trong gia tộc Kỷ thị. Nàng không thể để cái người gọi là Phù Sinh tiểu thái giám cứ mê hoặc Hoàng tỷ, gieo vạ toàn bộ gia tộc Hoàng Hậu.
“Ta đối với Trưởng công chúa… Ta…” Phù Sinh bị Thiên Thành từng bước ép sát, lại tận mắt nhìn thấy hai tỷ muội vì mình xảy ra tranh chấp, nàng không có ý định tiếp tục lảng tránh.
Ấn tượng về Thiên Thành không tồi, trước đây thường nghe Thẩm Mộ Ca nhắc đến. Mặc dù nhiều nhất chỉ là mấy chuyện nhỏ thường ngày, hoặc những việc lặt vặt trong cuộc sống, nhưng nàng cảm nhận được mỗi lần Thẩm Mộ Ca nhắc Thẩm Ngữ Cầm, tâm tình đều rất vui vẻ. Cũng vì nguyên nhân này trước đó nàng đã thủ hạ lưu tình. Phù Sinh nhớ lại chuyện cũ cảm khái không thôi. Muốn đem chân tâm dành cho Thẩm Mộ Ca nói thẳng ra, nhưng lời chưa kịp nói khỏi miệng đã không biết nên nói như thế nào.
Coi như có nói sự thật cũng không thể để thân phận bại lộ, càng không để Trưởng công chúa liên lụy bê bối đồng tính. Trưởng công chúa thiên vị một tiểu thái giám đã khiến người trong cung lén lút nghị luận sôi nổi, nếu như bị người khác phát hiện nội tình bên trong, chẳng phải sẽ hỏng hết sao? Không, nàng thể hành động theo cảm tính để rồi tự tay đẩy Thẩm Mộ Ca vào hố lửa.
“Ngươi cái gì? Làm sao? Không dám nói? Bổn cung khiến ngươi lùi bước?” Thiên Thành không ngừng ép sát, hai mắt nhìn Phù Sinh chằm chằm, hầu như có đám lửa đang từ từ bùng cháy. Nếu một khắc sau Phù Sinh muốn trốn chạy, nàng sẽ không ngần ngại thêu đốt hắn.
“Không phải tiểu nhân sợ, càng không lùi bước. Tiểu nhân đối với Trưởng công chúa là một mảnh chân tình, cam nguyện vì nàng làm tất cả, cho dù nước sôi lửa bỏng hay tan xương nát thịt cũng quyết không chối từ.” Phù Sinh nhìn thẳng vào Thiên Thành công chúa, kiên định thành công dập tắt ánh lửa trong mắt Công Chúa.
“Phù Sinh…” Thẩm Mộ Ca ở một bên nghe muội muội cùng Phù Sinh giao chiến, nhưng không thể thiên vị ai. Bỗng nhiên nghe Phù Sinh biểu lộ, trong lòng ấm áp vô cùng.
“Được, bổn cung chờ câu nói này của ngươi.” Thiên Thành nở nụ cười, liếc mắt nhìn thấy nhu tình Hoàng tỷ dành cho Phù Sinh.
“Khụ khụ, Hoàng tỷ, muội còn ít lời muốn nói cùng Phù Sinh.” Thiên Thành chờ giây lát, nhưng mắt Hoàng tỷ vẫn không rời khỏi người Phù Sinh, chỉ đành phải lên tiếng nhắc nhở.
“Không phải muội đã có đáp án mình muốn rồi? Còn chuyện gì nữa?” Thẩm Mộ Ca thu hồi ánh mắt, nghi hoặc nhìn muội muội.
“Hoàng tỷ, tỷ đã quên mục đích gọi hắn đến? Không bằng tranh thủ cùng nhau thảo luận, nếu không Phụ Hoàng truyền triệu bất thình lình.” Thiên Thành nhẹ nhàng kéo tay áo Thẩm Mộ Ca, kề sát tai nàng nhỏ giọng nói.
“Hiện tại muốn nói? Không phải trước đó không tin Phù Sinh sao?” Thẩm Mộ Ca nhíu mày, lại liếc nhìn Phù Sinh, rồi quay lại nhìn Thiên Thành, nhợt nhạt trêu chọc.
“Vừa nãy đã thăm dò thành công! Tình nghĩa giữa hai người sâu như vậy, muội cần gì phải kiểm tra, quá dư thừa!” Bĩu môi, Thiên Thành nhìn Hoàng tỷ. Không thể nào không thừa nhận, một khi Hoàng tỷ rơi vào tình cảm thì hoàn toàn không còn là Trưởng công chúa bình tĩnh, tầm nhìn vô lượng, phản ứng vừa nãy ngang tầm Thu Thiền.
“Vậy muội chuẩn bị làm thế nào?” Thẩm Mộ Ca trầm giọng hỏi.
Thấy Hoàng tỷ không cản trở nữa, điều này chứng tỏ đồng ý sắp xếp của mình, nhưng hình như vẫn bất mãn vì thái độ vừa rồi, nên chắc chắn sẽ bảo lưu. Bày ra nụ cười khách sáo, Thiên Thành hướng Phù Sinh đi tới, đưa ngón trỏ tay phải ra, ngoắc ngoắc ra hiệu hắn lại gần.
Phù Sinh trợn mắt nhìn Thiên Thành chỉ thị, làm như không tin Công Chúa triệu hoán mình, ngơ ngác nhìn Thẩm Mộ Ca một chút, thấy nàng gật đầu, mới dám bước đến. Mới đi được hai bước, liền thấy Thiên Thành Công Chúa quay đầu nhìn Trưởng công chúa nói: “Hoàng tỷ, Phù Sinh rất biết nghe lời, ngoan ngoãn nha, muội cũng muốn.”
Dù từng được chứng kiến nhiều cảnh tượng hoành tráng nhưng Phù Sinh cũng bị Thiên Thành công chúa làm cho choáng váng, mặt nhăn nhó, lúc đỏ lúc trắng. Thẩm Mộ Ca lạnh nhạt đáp: “Muội đừng có ý đồ với Phù Sinh, nàng chỉ có thể thuộc về một mình ta. Muội muốn người nghe lời, tỷ thấy tiểu Lục tử hợp tiêu chuẩn của muội.”
“Chậc chậc chậc, hai người ở ngay trước mặt muội vậy mà không thể kìm chế, nếu như thật sự ở trước mặt Phụ Hoàng, muội sợ Phụ Hoàng sẽ bị hai người làm tức chết.” Thiên Thành lắc lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt như đang ăn trái đắng nhưng cố nén nhẫn nhịn.
“Được rồi, đừng tiếp tục phí lời. Phù Sinh, ngươi nghe bổn cung nói thật kỹ.” Thiên Thành rất nhanh điều chỉnh tâm tình, đàng hoàng trịnh trọng bắt chuyện với Phù Sinh.
“Xin lắng nghe Thiên Thành công chúa phân phó.” Vào lúc này Phù Sinh thả lỏng không ít, đặc biệt thời điểm nghe Thiên Thành trêu ghẹo nàng và Thẩm Mộ Ca thì biết rõ Công Chúa đứng về phía hai người.
“Hoàng tỷ, tỷ sủng ái Phù Sinh công công là chuyện không thể che giấu. Vốn dĩ chuyện này không có gì ghê gớm, cứ dùng cái cớ trước đó che lấp. Nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất chính là Phù Sinh làm việc không giống một thái giám bình thường, hắn không chỉ theo Hoàng tỷ xuất cung tới Đại Liêu, còn giả làm hộ vệ, hơn nữa còn để lộ một thân công phu. Tham dự vào đại kế hòa thân không nói, hiện giờ lại cùng trở về, coi như hắn có dự định khôi phục thân phận Phù Sinh công công, thế nhưng Phụ Hoàng sẽ không bao giờ đồng ý.” Lúc Thiên Thành nói những điều này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn khác với dáng vẻ trêu ghẹo vừa nãy.
Phù Sinh theo đó nghiêm nghị hơn, vấn đề Thiên Thành nói quả thật rất có lý. Nếu nàng đã làm Diệp hộ vệ ở bên cạnh Trưởng công chúa tham dự vào kế hoạch diệt trừ Lặc Dương Cách, e không cách nào tiếp tục làm một Phù Sinh vô danh.
“Vì lẽ đó, nhất định Phụ Hoàng sẽ truyền triệu ngươi. Dựa theo tính cách của Phụ Hoàng, sẽ không vì Hoàng tỷ nói vài câu mà buông tha dễ dàng. Chắc chắn Người sẽ phái người tìm hiểu nội tình, không bằng ngươi tự mình đến để Người hỏi dò. Tới lúc đó có thể thuận lợi qua ải hay không còn phải xem năng lực và tạo hóa của ngươi.” Thiên Thành nhìn Phù Sinh chằm chằm.
“Tự mình đi? Nhưng chưa chắc Hoàng Thượng sẽ triệu kiến ta, dù sao ta cũng chỉ là thái giám thông thường.” Tâm tình Phù Sinh không hề luống cuống, trong ấn tượng của nàng, Hoàng Thượng không thể nào tùy tiện gặp gỡ một nô tài không có thân phận.
“Đó là ngươi cảm thấy. Phụ Hoàng là Phụ Hoàng của chúng ta, thử hỏi có ai hiểu tính cách của Người bằng chúng ta đây? Phàm là chuyện Phụ Hoàng cảm thấy không yên lòng, nhất định sẽ không để người khác nhúng tay, bởi vì Người không bao giờ tin tưởng ‘Người khác’”. Thiên Thành đắc ý cười nói, Thẩm Mộ Ca và Phù Sinh nghe vậy đều ngẩn người.”
Không phải không thừa nhận, Thiên Thành nói đúng, trong lòng Thẩm Mộ Ca đắng chát. Nàng chính là ‘Người khác’, vừa đặt chân vào Đại Liêu nàng đã biết. Không nghĩ tới, Thiên Thành còn thông suốt hơn cả nàng, không biết nên vui hay buồn.
“Nếu như Phụ Hoàng thật sự quyết định triệu kiến ngươi, vậy phải chúc mừng ngươi, ngươi có một nửa cơ hội sống sót, hơn nữa sau này sẽ sống không tệ. Bởi vì Phụ Hoàng hoàn toàn không tin ngươi, cũng sẽ không lãng phí thời gian phân thật giả, nhưng nhất định cột ngươi bên cạnh, tiện việc theo dõi. Vì vậy bây giờ chúng ta phải chuẩn bị ứng đối với những vấn đề Phụ Hoàng đưa ra, còn nữa, Phù Sinh, ngươi nhất định phải bảo vệ Hoàng tỷ, ở bất cứ tình huống nào, cũng không thể để Phụ Hoàng nghi ngờ Hoàng tỷ.”
“Tất nhiên, xin Thiên Thành công chúa yên tâm, Phù Sinh không liên lụy Trưởng công chúa.” Phù Sinh liên tục gật đầu tán thành.
“Ý của bổn cung, ở bước ngoặt nào đó, muốn ngươi dùng mạng mình để Hoàng tỷ an toàn, ngươi có làm được không?” Đáy mắt Thiên Thành lộ ra hàn ý, trong lời nói không có một chút ý vị thỉnh cầu.
“Thiên Thành công chúa không cần giao phó, Phù Sinh cũng sẽ làm vậy. Trên đời này, không có cái gì quan trọng hơn an nguy của Trưởng công chúa.” Phù Sinh cười rất tự nhiên, nàng hiểu ý tứ trong mắt Thẩm Ngữ Cầm.
“Thiên Thành, nếu đây là biện pháp muội muốn thực hiện, tỷ không đồng ý.” Mặt Thẩm Mộ Ca tối sầm, nhìn Thiên Thành và Phù Sinh nói chuyện, qua lại mấy lần đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó, mà bên trong thỏa thuận là Phù Sinh phải hi sinh để đánh đổi.
“Hoàng tỷ, nếu còn biện pháp tốt hơn, muội sẽ không ra hạ sách này. Lại nói, Phù Sinh cũng không phải không có sinh cơ, biết đâu còn chỗ trống để đột phá. Nếu tỷ muốn một mình đối mặt, không chỉ làm Phụ Hoàng mất đi tín nhiệm, mà Phù Sinh sẽ bị xử tử ngay lập tức, như vậy càng tàn nhẫn hơn.” Thiên Thành kéo tay Thẩm Mộ Ca giải thích, sợ Hoàng tỷ quá cố chấp, không chịu tiếp nhận. Thấy Thẩm Mộ Ca vẫn nhíu chặt mày không lên tiếng, Thiên Thành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phù Sinh, để nàng khuyên Thẩm Mộ Ca.
“Trưởng công chúa, thật ra những gì Thiên Thành công chúa nói không phải không có lý. Hơn nữa cũng không nhất định phải dùng biện pháp đó. Nếu tới mức độ này, chúng ta cùng nhau hóa giải.” Phù Sinh lên tiếng khuyên nhủ, nàng cảm thấy có Thiên Thành công chúa giúp đỡ, phần thắng nhiều hơn một chút, tình thế vẫn chưa tới mức không có cách giải quyết.
“Thiên Thành công chúa, xin Công Chúa nói tường tận hơn, nếu như Hoàng Thượng hỏi, phải trả lời như thế nào mới có thể chuyển nguy thành an?” Thấy Thẩm Mộ Ca không nói lời nào, Phù Sinh biết nàng ngầm thừa nhận, nhưng trong lòng chưa hoàn toàn thoải mái, cần thêm thời gian. Vì vậy Phù Sinh liền cùng Thiên Thành tiếp tục thảo luận.
“Rất đơn giản, thừa nhận bản thân không phải là thái giám.” Thiên Thành bình tĩnh nói.
“Ta không phải thái giám? Vậy ta là cái gì?” Phù Sinh sửng sốt.