Mặc dù chỉ là bóng lưng mơ hồ, nhưng Thẩm Mộ Ca vừa nhìn liền nhận ra, cũng chỉ có người này mới liều lĩnh lẻn vào phòng nàng dưới tình trạng bảo vệ nghiêm ngặt. Lúc này nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm vậy mà trên mặt không có nửa phần vui vẻ, trái lại nhíu chặt mày đến gần bình phong.
“Ồ, Trưởng công chúa thấy ta, làm sao lại có dáng vẻ này? Lẽ nào nàng không kinh hỉ, không vui sướng sao?” Phù Sinh xoay người, ý cười đầy mặt nghênh tiếp Thẩm Mộ Ca.
“Hừ, màn đêm thăm thẳm còn dám xông vào phòng bổn cung, nếu kinh động tới vệ binh, chỉ sợ ngươi khó duy trì vui sướng trên mặt.” Khí tức Thẩm Mộ Ca lạnh dần, cũng không ảnh hưởng thái độ bất cần của Phù Sinh.
Hình như Phù Sinh không để ý Thẩm Mộ Ca tức giận.
“Ta chính là vệ binh. Nhưng nếu không có ta thủ vệ, giờ khắc này Trưởng công chúa đã tắm rửa rồi đúng không?” Âm thanh quỷ mị mang theo mấy phần mê hoặc vờn quanh bên tai, mặt Thẩm Mộ Ca lập tức đỏ lên.
Đẩy người đang từ từ dựa sát ra, Thẩm Mộ Ca bất mãn việc mình dễ dàng bị lời nói đơn giản của Phù Sinh khiến lòng bất ổn. Thẩm Mộ Ca để Vũ Yến ở lại trong cung, vì không muốn nàng theo mình mạo hiểm, và bởi vì có Phù Sinh làm bạn, mới có thể khiến tâm tình thấp thỏm trở nên bình an. Nhưng cái người khiến nàng cảm thấy an toàn lại không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào trêu đùa nàng.
“Nàng xem đi, vừa mới rời kinh đã cau mày nhăn mặt. Nếu như đến biên quan, chắc sẽ trở thành lão thái bà!” Phù Sinh lại xẹt tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày Thẩm Mộ Ca.
“Người không chọc tức bổn cung một lần, bổn cung sẽ không biến thành lão thái bà.” Vừa tức giận vừa buồn cười, Thẩm Mộ Ca nổ lực duy trì nghiêm túc.
“Coi như nàng biến thành lão thái bà, ta vẫn yêu thích.” Phù Sinh làm như không hiểu ý của Thẩm Mộ Ca, tự nhiên nói.
“Được rồi, ngươi nhanh về phòng đi, đừng để Diệp Minh Sơ phát hiện.” Thấy Phù Sinh không có ý muốn rời khỏi, Thẩm Mộ Ca hạ lệnh tiễn khách.
“Nàng nói đúng. Vì lẽ đó nàng cởi y phục nhanh một chút.” Phù Sinh nghiêm túc gật đầu, biểu thị tán thành. Lại duỗi tay chỉ vào hỉ phục, vẻ mặt ghét bỏ.
“Làm càn!” Trong nháy mắt mặt Thẩm Mộ Ca đỏ chót, nàng tuyệt đối không ngờ giờ phút này Phù Sinh còn tâm trạng muốn làm chuyện hồ đồ.
“Ta nói Trưởng công chúa, tư tưởng của nàng có thể thuần khiết một chút hay không? Ta chỉ muốn nàng tắm rửa nhanh, ta đứng bên ngoài bảo vệ, nàng tắm xong ta có thể rời đi sớm.” Phù Sinh lườm Thẩm Mộ Ca giải thích nhưng trong lòng lại cười trộm.
“Bổn cung không cần!” Thẩm Mộ Ca thấy mình kích động không đúng chỗ, liền cảm thấy lúng túng.
“Đừng cậy mạnh, nhanh đi tắm, ta đáp ứng nàng, không nháo. Ta ở bên ngoài bình phòng bảo vệ, nàng cứ an tâm tắm rửa.” Phù Sinh trịnh trọng nói.
“Phù Sinh, ngươi…” Thẩm Mộ Ca muốn nói lại thôi, để tâm Phù Sinh gia tốc nhảy lên. Giai nhân trước mắt, diễm lệ mà kiều mị, hỉ phục trên người làm tôn lên đường nét rõ ràng, đẹp đẽ vô cùng. Phù Sinh hy vọng tối nay là đêm tân hôn của nàng và Thẩm Mộ Ca, không cần suy nghĩ gì tự tay cởi y sam cho nàng, ôm nàng vào ngực, hai người sẽ yêu nhau tới thiên trường địa cửu.
“Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ đích thân tắm rửa cho nàng.” Phù Sinh nói xong, cấp tốc xoay người bước ra bình phong, để lại một mình Thẩm Mộ Ca sững sờ đứng đó.
Tiếng nước chậm rãi, khiến Phù Sinh đứng ở ngoài không nhịn được nuốt nước miếng. Nàng nổ lực khắc chế chính mình, vì phía sau chính là nữ tử nàng yêu tha thiết. Nàng hận giờ phút này không thể dẫn Thẩm Mộ Ca cao chạy xa bay, từ nay về sau không quan tâm chuyện thế gian, cùng nhau trải qua tháng ngày nhàn nhã. Nương theo ánh nến, trong đầu Phù Sinh miêu tả dáng dấp Thẩm Mộ Ca thon gầy, cánh tay bóng loáng, trần đầy mê hoặc, chắc chắn càng có sức hấp dẫn hơn lúc mặc quần áo.
“Nàng tắm nhanh một chút, nếu không… Nếu không nước sẽ nguội.” Phù Sinh nói lắp, nàng chỉ sợ Thẩm Mộ Ca còn chưa đứng dậy mặc quần áo, bản thân sẽ không kìm chế được mà như hổ sói vồ tới.
“Bổn cung xong rồi!” Thẩm Mộ Ca mặc trung y màu tím nhạt, khoác thường phục từ sau tấm bình phong đi ra. Mỗi một bước đi đều tỏa ra mùi thơm thanh nhã.
“Nàng thật là đẹp!” Cảnh đẹp trước mắt khiến Phù Sinh không thể kìm lòng được, phát sinh than thở.
Thẩm Mộ Ca dừng động tác lại, đỏ mặt trừng Phù Sinh. Nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng rất ưa thích Phù Sinh vì mình mà si mê.
Lắc lắc đầu, Phù Sinh khôi phục thanh minh liếc nhìn ngoài cửa sổ, biết thời gian mình có thể lưu lại không còn nhiều, không thể làm gì khác đành nhịn đau từ bỏ việc trêu chọc Trưởng công chúa, nói tới chính sự.
“Thẩm Mộ Ca, nàng để Vũ Yến ở lại trong cung, có phải vì nàng đã biết lần này đi Liêu tộc, hung hiểm vô cùng đúng không?”
“Bổn cung không muốn Vũ Yến mạo hiểm.”
“Vậy bây giờ nàng có thể nói với ta kế hoạch của nàng.”
“Ngươi đừng hỏi có được hay không? Như bây giờ không phải được rồi sao.” Thẩm Mộ Ca có chút không kiên nhẫn, ngữ khí gượng gạo.
“Hiện tại ta không biết cái gì hết, không biết phải bảo vệ nàng bằng cách nào. Nếu nàng lựa chọn mang ta đi cùng, thì không nên tiếp tục che giấu. Dù sao hai người kề vai chiến đấu cũng tốt hơn một mình nàng đơn độc xông vào hang hổ.”
“Phù Sinh, ngươi là người vô tội, không có bất cứ quan hệ gì với chuyện này. Miễn là ngươi đừng tiếp tục truy hỏi, bổn cung sẽ bảo đảm ngươi vẹn toàn.” Thẩm Mộ Ca chọn lông mày, không muốn cùng Phù Sinh thảo luận vấn đề này.
“Thẩm Mộ Ca, trong kế hoạch của nàng bao quát cả Tín Vương?” Phù Sinh trầm mặc chốt lát, rồi chủ động mở miệng. Vừa nhắc tới Tín Vương, Thẩm Mộ Ca lập tức tỉnh táo, khó mà tin nổi nhìn Phù Sinh chằm chằm.
“Ta đoán đúng thật sao?” Phù Sinh đắc ý cười cười, nói tiếp: “Lần trước hắn cùng Thiên Thành công chúa tới thăm viếng, ta đã cảm thấy vẻ mặt nàng có chút quái lạ. Thời điểm đưa nàng xuất cung, vẻ mặt hắn không quá bình thường, nên ta đoán hắn không phải không liên quan.”
“Ngươi đã nhìn ra, không biết Khang Nguyên có phát hiện hay không?” Thẩm Mộ Ca thở dài một hơi, tự nhủ. Phù Sinh cũng không đánh gãy suy nghĩ của nàng, chỉ đứng đó lẳng lặng lắng nghe.
“Lần này hòa thân, là ý của Phụ Hoàng. Muốn mượn cơ hội, liên hợp thủ lĩnh các bộ lạc tiêu diệt Lặc Dương Cách, đề cửa tân Đại Vương, đồng thời cùng chúng ta ký kết hiệp ước đình chiến chung sống hòa bình.” Âm thanh Thẩm Mộ Ca thâm trầm. Điều nàng vừa nói không khiến Phù Sinh bất ngờ vì đã sớm đoán được Hoàng Đế sẽ không dễ dàng đem Trưởng công chúa mình yêu thương nhất đưa tới Liêu tộc. Phù Sinh im lặng chờ đợi Thẩm Mộ Ca nói tiếp nhưng thật lâu không thấy nàng lên tiếng.
“Còn có một mục đích khác, Phụ Hoàng muốn mượn cơ hội lần này, thăm dò Khang Nguyên. Muốn xem người này có thể đảm đương trọng trách hay không?” Thẩm Mộ Ca suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng nói ra nguyên nhân khác.
“Trọng trách?”
“Trưởng huynh Khang Niên đã khiến Phụ Hoàng triệt để thất vọng,sớm bị đánh vào lãng cung cấm túc, tuyệt đối không có ngày trở mình, Khang Bình tuổi còn nhỏ, lại bị giam ở Hải Xương Quốc làm con tin, hiện tại Hoàng tử thành niên chỉ có một mình Khang Nguyên là người có thể trông cậy. Nhưng hắn là con trai của Liễu Quý Phi, Phụ Hoàng lo lắng hắn vì nguyên nhân mẫu phi chết mà ghi hận trong lòng, nên không quá yên tâm.”
“Vậy nếu lần này hắn thông qua thứ thách thì làm sao? Còn không thông qua thì sao?” Phù Sinh đoán không được kết quả.
“Thông qua thử thách sẽ được sắc phong làm Định Tây Vương, lĩnh quân đóng tại Tây Vực, chống lại Tây Trì Quốc. Nếu không thông qua, chẳng bao lâu Tín Vương sẽ chết vì bệnh.” Thẩm Mộ Ca nói ra lời này ngữ khí bình tĩnh, giống như nói tới một chuyện hết sức bình thường, đạm bạc đến nỗi không cách nào phát hiện thê lương cùng bất đắc dĩ trong đó.
“Lợi dụng nữ nhi xuất giá thăm dò nhi tử của mình. Phù Hoàng nàng đúng là rất có tính cách.” Phù Sinh sờ sờ chớp mũi, lúng túng cười lạnh hai tiếng.
Thẩm Mộ Ca liếc Phù Sinh nhưng không hề phản bác.
“Thân ở Hoàng gia, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Huống hồ, bây giờ khắp nơi đều là địch, trước khi giao trọng binh chắc chắn phải phân định rõ ràng.” Thẩm Mộ Ca như đang thuật lại lời ai đó đã nói, cũng không tiếp tục nhìn Phù Sinh chỉ nhỏ giọng thở dài.
“Lần này Hoàng Thượng mượn cơ hội thăm dò, ngoại trừ Tín Vương còn có ai?” Phù Sinh cân nhắc một trận, lại nghĩ tới điều gì đó, liếc nhìn Thẩm Mộ Ca hỏi.
“Tất nhiên có cả bổn cung.” Thẩm Mộ Ca cười khổ, từ trong mắt Phù Sinh nàng có thể nhìn thấy bóng của chính mình.
“Muốn được Phụ Hoàng tin tưởng là một chuyện rất khó. Lần này đi Liêu tộc hòa thân là bổn cung đồng ý làm chuyện thứ hai vì Phụ Hoàng, chỉ mong lần này sẽ không khiến Người thất vọng nữa.”
“Chuyện thứ nhất thất bại? Nàng làm cái gì?”
“Đã là chuyện trước kia, bổn cung không muốn nhắc lại.” Thẩm Mộ Ca cấp tốc dời đề tài, quay đầu nhìn sang hướng khác, không nhìn cặp mắt nghi hoặc của Phù Sinh.
“Được, lần này ta rõ ràng. Vì lẽ đó nàng không phải thật sự gả cho tên râu ria rậm rạp kia, chỉ nhân lúc thực hiện nghi thức hòa thân, hắn buông lỏng cảnh giác sẽ ra tay giết hắn? Chuyện này ta có thể làm được.” Trong lòng Phù Sinh âm thầm lên kế hoạch, cảm thấy mình sẽ hoàn thành.
“Không, không thể do ngươi đứng ra.” Thẩm Mộ Ca nhanh chóng từ chối: “Nếu như chỉ muốn giết hắn, triều đình có vô số ám vệ tinh anh, chắc chắn sẽ đắc thủ. Cần gì bổn cung phải tự mình ra tay.”
“Vậy thành thân rồi không phải nàng sẽ trở thành quả phụ sao?”
“Danh tiếng của bổn cung làm sao so sánh với quốc gia bình yên! Chẳng lẽ Phù Sinh sẽ lưu ý những hư danh kia?” Tốc độ Thẩm Mộ Ca nói chuyện càng ngày càng chậm, như chờ đợi Phù Sinh phản ứng.
“Tất nhiên ta không để tâm. Chỉ cần là nàng thì đủ rồi!” Phù Sinh nói tiếp: “Nếu nàng đã có kế hoạch chu toàn, ta sẽ không quấy rối. Nếu cần ta giúp đỡ, dùng đến Phi Diệp sơn trang, nàng cứ lên tiếng. Không chỉ vì nàng, còn vì bách tính biên quan sinh hoạt an ổn, ta và Phi Diệp sơn trang sẽ dốc toàn lực ứng phó.” Trước khi Phù Sinh rời khỏi, sâu sắc nhìn Thẩm Mộ Ca một chút, để lại lời hứa hẹn rồi nhảy ra cửa sổ.
Phù Sinh thở dài nhẹ nhỏm, tối này nghe chính miệng Thẩm Mộ Ca nói không phải thật sự muốn đi hòa thân, rốt cuộc cũng hóa giải được những khó chịu trong lòng. Nhưng nàng không ngờ Hoàng Đế lại vô tình tới mức này, vừa phòng bị vừa lợi dụng con cái của mình.
Nàng muốn khuyên Thẩm Mộ Ca dứt khoát từ bỏ tất cả những thứ này, đừng tiếp tục vì cái gọi là trách nhiệm Hoàng gia mà hy sinh bản thân, nhưng nàng biết Thẩm Mộ Ca sẽ không đồng ý. Bởi vì từ lúc mới quen, Thẩm Mộ Ca đã là một Trưởng công chúa rất có ý thức trách nhiệm, là một người mang cả gánh nặng giang sơn trên vai.
Vừa nãy Thẩm Mộ Ca nhắc tới Tín Vương, nói vậy chắc chắn hắn không thể nào một mình một ngựa, nhất định trong triều có đại thần ở sau lưng ủng hộ. Hắn là con trai của Liễu Quý Phi, thì bào huynh Thừa tướng Liễu Trạch sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ là nàng không biết Liễu gia còn liên kết với ai? Trong lòng không yên, Phù Sinh chuẩn bị tìm cơ hội thông báo cho Từ công công, để hắn ở trong cung hỗ trợ quan sát Tín Vương, nàng phải để Thẩm Mộ Ca thắng trận chiến này.
Trước khi đội ngũ đưa thân tới Tấn Trung, đã sớm nghe nói sơn tặc ở chỗ này rất càn rỡ, Diệp Minh Sơ chính là quan đạo những vẫn cẩn thận từng li từng tí. Cả quãng đường hắn đều quan sát địa hình thật kỹ, kể cả gió thổi cỏ lay hắn đều không bỏ qua. Cũng may đoạn đường đi tới, đều hữu kinh vô hiểm, một đường liên tục khiến tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, Diệp Minh Sơ nghĩ Trưởng công chúa ở trên xe ngựa cũng không tốt hơn bao nhiêu, liền muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Nhìn thấy phía trước uốn lượn, hắn tập trung nhìn xung quanh, thấy có chút khúc chiết, tầm nhìn cũng không trống trải, chuẩn bị hạ lệnh đóng quân.
Nhưng lúc tới gần xử nhai, cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt. Hắn cẩn thận quay đầu nhìn Trưởng công chúa ngồi trong xe ngựa, thấy hộ vệ võ nghệ cao siêu được hắn sắp xếp hai bên trái phải, nhưng vị trí gần thùng xe nhất chính là một đại nội cao thủ họ Diệp.