Gió lớn kèm theo tiếng vó ngựa, cát vàng bay đầy trời, vang vọng cả khu rừng xuyên suốt cả con đường, Diệp Phiêu Diêu không nhớ bản thân đã kiên trì bao lâu. Tiếng vó ngựa sau lưng cũng vang lên không ngừng, nàng chỉ có thể kiên trì giơ roi, nói chính xác là chạy thoát thân.
Không phải từ nhỏ cuộc sống nàng đã chật vật như vậy, nàng từng rong ruổi đại mạc. Cũng từng tiêu sái, ngang dọc trong giang hồ, lưu lại biết bao nhiêu truyền thuyết phong lưu. Ai ai cũng nghe nói Diệp thiếu trang chủ phong lưu phóng khoáng, cũng thán phục cánh tay cứng rắn. Đại hội võ lâm ba năm trước, Diệp Phiêu Diêu thành danh sau cuộc chiến. Trải qua quyết đấu, tin tức nhanh chóng được lan truyền khắp giang hồ, Diệp Phiêu Diêu đánh thắng liên tục năm đại cao thủ hàng đầu, tuổi đời còn trẻ đã đứng trên đỉnh cao. Thành tựu như thế này, không chỉ chấn động giang hồ, tất nhiên cũng chấn động đến cả triều đình.
Giang hồ là cái lò nung, không thể để nó bị nổ tung, bởi vì triều đình cần nó sưởi ấm tiếp tế. Nhưng nếu không kìm được nó cũng là một mối uy hiếp lớn, giang hồ có dấu hiệu được thống nhất, sẽ được chỉnh đốn. Chính vì vậy cái tên Diệp Phiêu Diêu được đặt trước mặt Trưởng công chúa.
Lúc đó Thẩm Mộ Ca còn đang chịu tang mẫu hậu mình, cũng đã chính thức tiếp nhận quyền lực từ chỗ Hoàng Hậu đã mất. Thân thể Hoàng Thượng đương triều thì từ từ suy yếu, mấy gia tộc lớn trong triều bắt đầu nóng lòng rục rịch, mẫu hậu nàng trước lúc lâm chung đã luôn căn dặn, muốn Thẩm Mộ Ca nhất định phải trợ giúp phụ hoàng bảo vệ hoàng vị, cũng bảo toàn huyết thống gia tộc.
Ngoài trời mưa lớn như trút nước, vậy mà người cưỡi ngựa không hề muốn né tránh, tiếng vó ngựa vẫn đều đều, dẫm đạp lên vùng đất lầy lội, để lại một đường hoang vu. Trên mặt Diệp Phiêu Diêu bị nước mưa phủ kín, hàn ý trên người cũng dần đậm, nàng không nhịn được nhớ lại, lần thứ hai xác nhận người đang truy đuổi ở phía sau nàng, nàng cầm thật chật dây cương, không muốn quay đầu lại nhìn nữa.
"Trưởng công chúa, trời đã tối, bảo trọng ngọc thể, vẫn nên để chúng thần tiếp tục đuổi bắt nghịch tặc." Tả Phỉ nhìn mưa không ngừng trút xuống, mở miệng khẩn cầu Thẩm Mộ Ca quay về.
"Tả thống lĩnh không cần nói nữa, bổn cung đã nói, nhất định phải đích thân bắt được Diệp Phiêu Diêu, thì quyết không nuốt lời." Thẩm Mộ Ca không hề có ý định quay về, giơ roi tăng nhanh động tác.
Phía trước đã không còn đường đi, cuối cùng Diệp Phiêu Diêu cũng bị bức vào tuyệt lộ, trước mặt là vách núi cùng với chân trời nhìn không hết. Ngựa thì hầu như đã không hề khí lực, lúc Diệp Phiêu Diêu kéo dây cương quay lại, đã không thể đứng thẳng, lung lay mấy lần. Cho dù chật vật như vậy, Diệp Phiêu Diêu vẫn ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, lúc này nàng cũng đã xoay người thấy rõ đám người bao vây mình.
Người đứng đầu, gương mặt đó, dù có hóa thành tro bụi thì nàng vẫn không thể nào quên được. Dung nhan này đã khắc sâu vào xương tủy của nàng, ngay từ lần đầu gặp gỡ, nàng đã không thể nào quên được, nhưng lúc này lại quyết đòi mạng nàng. Không khỏi cười lạnh mấy tiếng, Diệp Phiêu Diêu không chịu yếu kém, rút kiếm đối mặt.
"Nghịch tặc Diệp Phiêu Diêu, còn không mau bó tay chịu trói." Tả Phỉ thúc ngựa đi lên trước tới bên cạnh của Trưởng công chúa, nhưng hắn cho ngựa dừng lại phân nửa ngựa của Trưởng công chúa, hắn không dám đứng ngang hàng.
Hành động này đã hoàn toàn làm Diệp Phiêu Diêu tức giận, nguyên bản không hề sợ hãi chút nào bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, rống lớn: "Ngươi có tư cách gì đứng bên cạnh nàng? Cút ngay cho ta! Đây là chuyện của ta với nàng!" Giơ roi ngựa trong tay lên, ánh mắt Diệp Phiêu Diêu xuyên thấu qua màn mưa, gần như muốn xuyên thủng Tả Phỉ.
"To gan, chết tới nơi còn dám nói chuyện với Trưởng công chúa như vậy!" Tả Phỉ phẫn nộ, phất tay ra hiệu đội cung tiễn chuẩn bị, sau đó muốn hạ lệnh bắn cung.
"Tất cả các người lui ra!" Từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, lúc này Thẩm Mộ Ca ra lệnh cho Tả Phỉ, thanh âm của nàng không lớn, nhưng khí thế mười phần. Nàng ra lệnh một tiếng, đội cung tiễn buông cung tên xuống.
Giục ngựa đi về phía trước, giờ khắc này chỉ còn Thẩm Mộ Ca cùng với Diệp Phiêu Diêu, chỉ là cách nhau vài bước, hai con ngựa thì giống như gặp người quen cũ, an ủi lẫn nhau, xua bớt mệt mỏi.
"Diệp Phiêu Diêu, cùng bổn cung trở về." Âm thanh Thẩm Mộ Ca không có chút gợn sóng, bình tĩnh giống như mưa bụi hiện tại.
"Nếu như ta nói không thì Trưởng công chúa sẽ đối xử với ta như thế nào?" Ánh mắt Diệp Phiêu Diêu không hề rời đi, trước sau vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Ca.
"Đã như vậy cũng chỉ có thể, giết." Thẩm Mộ Ca chậm rãi đối mắt với Diệp Phiêu Diêu, chỉ ánh sáng trong mắt người trước mặt nhanh chóng trở nên ảm đạm.
"Lựa chọn của nàng quả nhiên là giết ta." Tựa hồ đối với câu trả lời này của Thẩm Mộ Ca không hề thấy ngoài ý muốn, rồi lại có mấy phần cô đơn. Tự lẩm bẩm, dây cương trong tay bị nàng nắm chặt thêm mấy phần, nên con ngựa có chút khó chịu, xoay tại chỗ.
"Ta đã từng nói, nếu có một ngày, ta và nàng xảy ra xung đột vũ trang, ta nguyện ý chết trong tay nàng." Đột nhiên Diệp Phiêu Diêu ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Mộ Ca có chút xa lạ. Dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chỉ là, ta vẫn muốn biết câu trả lời chắc chắn của nàng, nàng còn nợ ta một đáp án."
Thật lâu Thẩm Mộ Ca vẫn không nói tiếng nào, nàng biết ý Diệp Phiêu Diêu muốn nói, nhưng lúc này, trong lòng nàng hy vọng Diệp Phiêu Diêu không xoắn xuýt tình cảm thù hận giữa hai người, mà nên dùng lý trí để phân tích thời thế trước mắt, cùng nàng hồi cung. Nhưng bây giờ, nàng không thể có bất cứ sơ hở nào, phía sau còn có Tả Phỉ và chúng tướng bảo vệ, nàng thân là Trưởng công chúa, là thủ lĩnh của hành động truy bắt lần này, nàng không thể yếu thế được.
"Thẩm Mộ Ca, nàng nói đi! Nàng trả lời ta! Đáp án của nàng là cái gì?" Diệp Phiêu Diêu không kiên nhẫn khi thấy Thẩm Mộ Ca chậm chập không chịu trả lời, trong ba năm qua vẫn luôn như vậy, nàng không bao giờ đáp lại, luôn trầm mặc.
Giờ khắc này, Diệp Phiêu Diêu đã mất đi sự trầm ổn tiêu sái của ngày xưa, nàng bất cần đời, nàng lạt mềm buộc chặt, kiên trì của nàng cũng gần như đều dùng hết trên người Thẩm Mộ Ca, rốt cuộc đến hôm nay, nàng biết rõ đã tới ngày tận thế của mình, nhưng nàng vẫn không chờ được chân tâm của Thẩm Mộ Ca.
Bỗng nhiên nàng vung roi ngựa, ý muốn tới gần Thẩm Mộ Ca, nàng chỉ muốn tới gần nàng ấy một lần cuối cùng, hít vào hơi thở quen thuộc, gần thêm chút nữa để nhớ kỹ dung nhan người thương hơn.
Tả Phỉ vẫn luôn ở phía sau chờ lệnh, lúc này lại hạ lệnh, bắn chết Diệp Phiêu Diêu, bảo vệ Trưởng công chúa.
Mũi tên nhọn xuyên thủng màn mưa, dây cột tóc Diệp Phiêu Diêu bị đánh gãy, tóc dài tản xuống, dung nhan thiếu niên làm người thương tiếc, gương mặt khó phân biệt là nam nhân hay nữ nhân này, đã từng làm biết bao người si mê. Vết thương trên người vậy mà không đau bằng vết thương trong lòng. Nàng rơi từ trên lưng ngựa, lăn xuống vực thẳm phảng phất nàng nghe được âm thanh xé rách của Thẩm Mộ Ca, hình như nàng ra lệnh kêu người cứu mình.
Thân thể rơi càng ngày càng sâu, thì âm thanh Thẩm Mộ Ca cũng càng ngày càng xa xôi, giống như một giấc mộng cũ, cùng với Diệp Phiêu Diêu biến mất dưới vực thẳm.