Edit: Tiểu Lục
Anh tặng em một phong cảnh tuyệt thế, em sẽ cho anh một thế giới ước mơ!
Khúc Vân tinh gần với Thái Lam tinh hơn, nhưng Lạc Lan nhờ vào chiến hạm của mình, khoảng cách mặc dù xa, nhưng so với Amy nàng đến Thái Lam tinh sớm hơn một chút.
Khi Amy dắt hai đứa bé xuống phi thuyền, đã nhìn thấy Lạc Lan đợi ở cảng.
Amy cười buông tay, Tiểu Triều và Tiểu Tịch giống như hai quả pháo nhỏ phóng đến bên Lạc Lan, ôm lấy ôm để Lạc Lan.
Lạc Lan cười ôm chặt hai con.
Amy mang giày cao gót cao mười phân, phong thái yểu điệu đi đến trước mặt Lạc Lan, “Sao có thời gian nghỉ ngơi vậy?”
Tin tức cô nghe không được tốt lắm.
Cổ máy chiến tranh Thần Sa chết đi sống lại, phát động chính biến quân sự, trở thành Chấp Chính Quan tân nhiệm của Liên Bang Odin. Tướng quân thiên tài Tiêu Giao của Đế Quốc Ar bởi vì nổ phi cơ chiến đấu, trước trận quyết chiến hy sinh. Đúng là lên voi xuống chó (4.19.1), trận chiến sau này của Đế Quốc Ar chắc chắn đánh không tốt rồi.
(4.19.1) Nguyên văn “Thử tiêu bỉ trường”: cái này tiêu tan cái kia phát triển, ý nói sự việc có lúc này lúc khác, không thể chắc chắn, tương tự như “Lên voi xuống chó”.
Lạc Lan xoa đầu hai con, “Tranh thủ thời gian rảnh rỗi. Lúc trước tôi có hứa với bọn chúng, phải chơi với hai đứa hai ngày.”
Amy ngắm nhìn bên ngoài cảng vũ trụ bao la rộng lớn, “Tại sao lại là ở đây? Chỗ này không phải là nơi tốt để gia đình du lịch.”
Lạc Lan một tay dắt một đứa, vô tư nói: “Chúng tôi không phải là gia đình bình thường.”
Amy kinh ngạc một chút, cười nói: “Đúng vậy!”
Lạc Lan nhìn về phía Thanh Việt.
Cô vừa xuống phi thuyền vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đứng cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tiểu Triều và Tiểu Tịch đang đứng cùng với Lạc Lan.
Lạc Lan nói với Thanh Sơ: “Cô và Thanh Việt chắc là vài thập niên chưa gặp lại, đây là kỳ nghỉ phép, cô và bạn cũ đi chơi đi!”
Thanh Sơ có chút lo lắng, Amy không kiên nhẫn phất phất tay, “Được rồi, còn có tôi mà!”
“Cảm ơn bệ hạ.”
Thanh Sơ rũ bỏ nụ cười chuyên nghiệp, vui vẻ đi về phía Thanh Việt.
Cô nhớ, khi hai người vừa quen biết nhau, cô nhát gan, Thanh Việt lại to gan. Mặc kệ là chuyện gì, Thanh Việt đều che chắn trước mặt cô, còn dặn tới dặn lui cô nên đề cao cảnh giác, đề phòng dị chủng xấu xa, không ngờ Thanh Việt cuối cùng lại yêu một dị chủng xấu xa nhất.
————·————·————
Lạc Lan đội mũ rộng vành che nắng, đeo kính mát, dắt hai con ra khỏi cảng vũ trụ.
Amy cũng giống như nàng, cũng đội mũ rộng vành che nắng, đeo kính mát, che hơn nửa khuông mặt.
Thanh Sơ và Thanh Việt theo phía sau bọn họ.
Bên ngoài cảng, mấy người lái thuyền mồi chài khách kiếm tiền nhìn thấy bọn họ lập tức bao vây, người này đến người khác giới thiệu thuyền của mình.
“Người có cánh biểu diễn đặc sắc nhất đây!”
“Giác đấu sinh tử, không hay không ăn tiền!”
“Quán Phong Tình, nhiều loại phục vụ bồi bàn, bảo đảm hài lòng!”
………
Bọn họ cũng không phải không có tiết chế, nhìn thấy có trẻ con, lời nói cũng bớt đi rất nhiều.
Amy “ngựa quen đường cũ” chọn một người đàn ông da ngăm đen, cao to lực lưỡng, “Dùng thuyền của anh đi, dọn thuyền sạch sẽ vào.”
Mấy người đàn ông khác thấy khách đã chọn được người, không lãng phí thêm thời gian, lập tức giải tán.
Người đàn ông vạm vỡ vừa dẫn đường, vừa nhiệt tình giới thiệu: “Tôi tên là Cương Đặc, rất vui được phục vụ các vị.”
Amy cười hì hì nói: “Tôi tên Miranda (Mễ Lan Đạt).” (4.19.2)
(4.19.2) Tên của Amy là Ngải Mễ Nhi, nay lấy tên Mễ Lan Đạt, rõ ràng cố tình nhét chữ Lan vào.
Cương Đặc thấy cô không chủ động giới thiệu Lạc Lan và những người khác, liền biết điều không hỏi thêm.
Sau khi đón tiếp mọi người lên thuyền, Cương Đặc hỏi: “Mọi người muốn đến đảo nào? Nếu không có ý định gì đặc biệt, chỗ tôi có thể giới thiệu qua vài chỗ.”
Amy đang chuẩn bị nhìn kỹ, Lạc Lan nói: “Đi đảo Cận Môn trước, tối ở lại đảo Lưu Mộng.”
“Vâng!” Cương Đặc thấy ý định của khách đã rõ ràng, xác định luôn hành trình, không cần phải nhiều lời nữa, hắn khởi động thuyền tiến thẳng đến nơi cần đến.
Trước đó, Amy đã có xem qua thông tin của Thái Lam tinh.
Toàn bộ tinh cầu 90% diện tích bề mặt là biển, có hơn một trăm đảo lớn nhỏ, cô cũng không thể nhớ rõ mỗi đảo có gì đặc sắc, ví dụ như đảo Lưu Mộng kia, không biết nơi đó có gì hấp dẫn Lạc Lan, nhưng Đảo Cận Môn lại là một nơi cực kỳ nổi tiếng, bởi vì đây là khu chợ buôn bán nô lệ lớn nhất Thái Lam tinh.
Một kẻ luôn thờ ơ, phớt lờ mọi chuyện như Amy nay lại biểu cảm nghiêm túc, cô tìm cớ tách hai đứa bé ra, để bọn chúng cùng Thanh Sơ, Thanh Việt chụp ảnh, ngắm phong cảnh.
Cô nhấn mạnh giọng nói với Lạc Lan: “Đảo Cận Môn là chợ buôn nô lệ lớn nhất ở đây.”
“Tôi biết.”
“Nô lệ là dị chủng! Cô không lo lắng đến cảm nhận của Tiểu Triều và Tiểu Tịch sao?”
“Tôi đã có nói qua mâu thuẫn xung đột giữa loài người và dị chủng rồi, bọn chúng biết không phải hành tinh nào cũng đều giống như Khúc Vân tinh, hầu hết các hành tinh khác đều kỳ thị dị chủng.”
Amy thở gấp nói: “Đây là một chuyện sao? Tận mắt chứng kiến so với nghe được có thể giống nhau sao?”
“Không giống nhau. Cho nên tôi mới dẫn bọn chúng đi tận mắt chứng kiến.”
Amy không biết nói gì.
Hai đứa bé tuy rằng do chính cô nuôi dưỡng, nhưng giáo dục thế nào vẫn là do Lạc Lan quyết định.
Có lẽ bởi vì bọn trẻ có thân phận đặc biệt, Lạc Lan dường như chưa bao giờ xem chúng là trẻ con. Nàng đối với bọn chúng giống như đối với bạn bè ngang hàng, mặc kệ bọn trẻ hỏi gì, nàng luôn luôn nếu có thể giải thích thì ăn ngay nói thật, không thể giải thích thì nói chỉ cần bọn chúng lớn lên một chút có thể giải thích sau.
Amy nhìn hai đứa trẻ ở đầu thuyền, im lặng thở dài.
Làm hoàng đế không dễ dàng, làm con của hoàng đế càng không dễ dàng.
Vũ trụ này căn bản là một mảnh tối đen, không có hào quang thì không phải trả giá thứ gì, muốn làm một ngôi sao phát sáng, nhất định phải chịu đựng đau khổ thiêu đốt.
————·————·————
Cương Đặc neo thuyền cẩn thận, đưa tiễn nhóm Amy rời thuyền.
Lạc Lan ra dấu với Amy, ý bảo các cô ở lại bờ biển chờ một chút.
Nàng nói với hai con: “Nơi này là chợ buôn nô lệ, các con nên biết nô lệ là gì.”
“Không có tự do thân thể.”
“Nô lệ ở đây không phải là người thường, là dị chủng.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch nhìn nhau, nhìn Lạc Lan, dùng ánh mắt hỏi: giống như chúng con là dị chủng? Lạc Lan gật đầu, “Mẹ hy vọng các con có thể tận mắt xem một chút, nhưng sẽ không bắt buộc các con xem, nếu các con không muốn xem, chúng ta có thể rời khỏi đây.”
Tiểu Triều cầm tay Tiểu Tịch, “Chúng con muốn xem.”
“Được.”
Lạc Lan dẫn theo Tiểu Triều và Tiểu Tịch rời thuyền, đi vào chợ nô lệ.
Bốn phía người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn vào những dị chủng đang bị nhốt trong lồng.
Có nô lệ dị chủng trưởng thành cường tráng, cũng có những nô lệ dị chủng nhỏ tuổi cùng trang lứa với Tiểu Triều, Tiểu Tịch.
Tiểu Triều, Tiểu Tịch nhìn mọi người đang hỏi giá, cò kè mặc cả, thuận mua vừa bán; nhìn du khách vui mừng chụp ảnh chung với dị chủng; nhìn ánh mắt quen thuộc của du khách đối với dị chủng.
“Đại hạ giá! Đại hạ giá…”
Một tiểu thương lớn tiếng rao bán, một khách hàng lớn tuổi đang chọn nô lệ ở bên cạnh lên tiếng chê cười: “Anh có cho thêm tiền cũng không bán được.”
Lạc Lan dẫn con đi qua, người tiểu thương ăn to nói lớn nhìn thấy phụ nữ dẫn theo đứa bé, lập tức ngăn họ lại, nhiệt tình mới chào: “Nô lệ rất có ích, mua một đứa về làm bạn với em bé đi.”
Amy không phản ứng mặc kệ người bán đi qua một bên.
Lạc Lan đang muốn rời khỏi, Tiểu Triều lại dừng bước, nắm nắm tay Lạc Lan.
Lạc Lan theo mắt con bé nhìn qua, trong lồng sắt nhốt một đứa bé đang bất tỉnh, tuổi so với Tiểu Triều, Tiểu Tịch không lớn lắm.
Mặt đầy máu, không nhìn rõ diện mạo. Hai vai mọc ra một đôi cánh màu đen. Không biết đã xảy ra chuyện gì, một bên cánh màu đen bị xé rách, vết thương sâu đến độ thấy cả xương.
Nô lệ như vậy mua về, trước hết còn bỏ ra một số tiền chữa trị cho nó, khó trách không ai hỏi mua.
Tiểu Triều nhỏ giọng gọi: “Mẹ!”
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Mỗi quyết định đều có hậu quả tương ứng, nếu con biết rõ hậu quả, có thể quyết định.”
Tiểu Triều suy nghĩ, nói: “Con muốn mua cậu ấy.”
Lạc Lan chưa nói được hay không được, chỉ hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Triều thản nhiên sảng khoái nói: “Bởi vì con có khả năng, bởi vì con muốn.”
Tiểu Tịch bổ sung: “Phí trị thương có thể trả từ từ, tiền tiêu vặt của chúng con cũng đủ mua thuốc chữa trị.”
Lạc Lan nghe lời nói của con trai có chút kinh ngạc, bé trai nhìn qua không thông minh như chị, nhưng thật ra tâm tư tinh tế. Nàng tán thưởng vỗ vỗ đầu Tiểu Tịch, hỏi người tiểu thương: “Bao nhiêu tiền.”
“Năm vạn tiền Đế Quốc Ar.”
Lạc Lan nhìn hắn.
Tên tiểu thương lập tức sửa lại: “Bốn vạn… Ba vạn… Một vạn, không thể thấp hơn được.”
Lạc Lan ngoắc ngoắc ngón tay, tên tiểu thương tiến đến gần. Lạc Lan để cho hai đứa con có thể nghe được lời nói: “Xử lý một cái xác chết cần bao nhiêu tiền?”
Tên tiểu thương không nói gì trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Tên tiểu thương thử nói: “Ba ngàn?”
Lạc Lan không nói tiếng nào.
“Năm trăm… Ba trăm… Hai trăm!” Tên tiểu thương cầu xin nói, “Tốt xấu gì cũng cho tôi xin ít tiền, không thể tặng không được, nếu làm không đúng luật tôi không thể giải thích với hiệp hội mua bán.”
Lạc Lan nhìn Thanh Sơ, Thanh Sơ đi thanh toán nhận hàng.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch hoàn toàn không ngờ hai trăm đồng đã có thể mua được một con người. Hai đứa và dì Amy đi ăn cơm, có khi một bữa cơm còn hơn hai trăm đồng. Không phải nói sinh mạng là thứ quý giá nhất trên đời sao?
Lạc Lan nói: “Mẹ biết các con muốn hỏi cái gì, nhưng thế giới này, có câu hỏi có câu trả lời, cũng có câu hỏi không có câu trả lời. Còn có câu hỏi, mỗi người lại trả lời khác nhau. Lần này các con phải tự mình đi tìm đáp án, mẹ không thể nói cho các con biết được.”
————·————·————
Cương Đặc tìm một chiếc xe kéo, bỏ đứa bé lên xe kéo, kéo về cảng.
Đoàn người đi thuyền đến đảo Lưu Mộng.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch vội vàng chăm sóc cho tên nô lệ mới, Tiểu Triều lau khô mặt hắn, phát hiện đây là một tiểu ca ca thiếu niên khá đẹp trai.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch hỏi Cương Đặc trên đảo này có bác sĩ và một số dụng cụ y tế hay không.
Lạc Lan vẫn dùng ánh mắt phớt lờ nhìn, Amy vốn cảm thấy Lạc Lan có chút lạnh lùng, sau đó lại hiểu được gì đó, nên cười hì hì xem náo nhiệt.
Hơn nửa giờ sau, thuyền đến đảo Lưu Mộng.
Lạc Lan dẫn đầu đi xuống thuyền, Tiểu Triều và Tiểu Tịch cùng nhau thương lượng, phải phối hợp như thế nào mới có thể đưa tên nô lệ đang bất tỉnh kia xuống thuyền. Thanh Việt muốn tới hỗ trợ, Thanh Sơ túm nàng lại, ý bào cô không cần lo lắng.
Thanh Việt tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng biết Thanh Sơ nhất định muốn tốt cho cô, nên bỏ qua dự định ban đầu, theo Thanh Sơ lên xe vận chuyển.
Hai đứa bé chật vật một lúc lâu mới đưa được tên nô lệ rời thuyền, nhưng phát hiện trên xe vận chuyển chỉ còn lại hai chỗ, cả bọn ba đứa nếu tất cả cùng ngồi, mỗi người ngồi còn có thể ngồi đủ, nhưng có một đứa đang bất tỉnh, phải nằm, không thể ngồi được.
Tiểu Triều nhìn đến một chiếc xe vận chuyển khác.
Lạc Lan lạnh lùng nói: “Trên xe không có chỗ trống cho mi nằm, nếu không muốn ta ném xuống biển cho cá ăn thì tự ngồi dậy đi.”
Tên nô lệ có đôi cánh màu đen mở to mắt, đứng lên, tuy mặt không có chút máu, bước đi lảo đảo, nhưng hiển nhiên vẫn rất tỉnh táo, chỉ là giả vờ bất tỉnh.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch giật mình trân trân nhìn nó.
Amy nhịn không được phụt một tiếng phì cười, hai tên tiểu tử bị mẹ của mình lừa gạt một trận.
Tiểu Tịch giống như đang giận, im lặng lên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Triều lại cười khanh khách, nói với tên nô lệ cánh chim đen: “Cậu giả thật giống, bày cho mình với, lần sau mình có thể hù dọa người khác.”
Tên nô lệ cánh chim đen lễ phép nói: “Được.”
“Mình tên là Tiểu Triều, ánh sáng mặt trời chữ Triều, cậu tên gì?”
“Tôi không có tên, chỉ được đánh số, Y-578.”
“Cánh của cậu tại sao bị thương?”
“Lúc tôi đang học khiêu vũ thì bị ngã từ sân khấu xuống đất làm cánh bị gãy.”
“Tại sao phải giả bộ bất tỉnh?”
Y-578 nhất thời không nói gì.
Tiểu Triều hai mắt lóe sáng, im lặng nhìn hắn.
“Tôi không phải giả vờ bất tỉnh, mà là… giả chết.”
“À!” Tiểu Triều gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
————·————·————
Xe vận chuyển đưa bọn họ đến một biệt thự độc lập, Lạc Lan nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự.
Amy đứng bên cạnh nàng, hỏi: “Cô đã đến đảo Lưu Mộng rồi sao?”
“Ừ.”
Amy trong lòng có chút rung động, trong đầu dường như hiện ra hình ảnh sống động, một lúc nhất thời không nhìn rõ đó là gì.
Thanh Sơ và Thanh Việt cẩn thận kiểm tra phòng ốc một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, sai bảo người máy mang hành lý của mỗi người về từng phòng cất kỹ.
Lạc Lan đứng ở ban công, bưng tách trà nóng, vừa uống trà, vừa ngắm nhìn phong cảnh xa xa.
Trong phòng.
Tiểu Triều nói với Y-578: “Cậu biết làm cách nào tìm được bác sĩ không?”
Y-578 không lên tiếng.
Tiểu Triều nhẹ nhàng nói: “Cánh của cậu cần chữa trị, vết thương sẽ không trở nặng, cậu không cần giả chết nữa.”
Y-578 nói: “Biệt thự nào cũng có quản gia, cô có thể liên hệ quản gia, bọn họ sẽ mời bác sĩ đến đây.”
Tiểu Triều ngạc nhiên nói: “Bác sĩ ở đây có thể đến nhà chữa bệnh? Thật thuận tiện!”
Y-578 không nói gì. Khách hàng thường đánh đập nô lệ, bác sĩ đến tận nhà phục vụ chỉ vì thỏa mãn nhu cầu đặc biệt của khách hàng, cô gái này quả nhiên cái gì cũng không hiểu.
Tiểu Triều liên hệ với quản gia, nói rằng nô lệ của mình bị thương, nhờ bọn họ mời bác sĩ đến đây.
Amy đùa với Tiểu Triều: “Con không đặt tên cho nô lệ mới sao?”
Y-578 ngẩng đầu nhìn Tiểu Triều.
Tiểu Triều cười tủm tỉm lắc đầu, “Đặt tên có ý nghĩa phải hình thành quan hệ, chịu trách nhiệm với cậu ấy. Con chỉ muốn cứu cậu ấy, không muốn có quan hệ hay phải chịu trách nhiệm với cậu ấy.”
Amy nháy nháy mắt với Y-578, cười nói: “Con bé không phải là cô gái cái gì cũng không hiểu.”
Sau khi Lạc Lan xác định Tiểu Triều có thể chịu trách nhiệm với quyết định của mình, nàng đặt chén trà xuống, an tâm rời đi.
————·————·————
Xuyên qua đám cây sừng hươu dày đặc phía trước ngôi nhà, dọc theo bãi cát xanh nhẵn nhụi, hướng theo tiếng sóng biển truyền đến, chính là bờ biển mênh mông.
Trời xanh biển xanh.
Tầm mắt thoáng đảng, không một bóng người.
Đất trời bao la, thủy triều lên xuống.
Quá khứ là thế, hiện tại cũng thế.
Lạc Lan cởi bỏ giày, chân trần chậm rãi đi dọc theo bờ cát.
Trước mắt là con đường ven biển uốn lượn, kéo dài đến tận chân trời, phía sau là những dấu chân in sâu trên cát, bị thủy triều tẩy xóa, từ rõ ràng trở nên mờ nhạt.
Trở lại chốn cũ.
Lạc Lan không biết mình rốt cuộc có cảm giác gì, đầu óc trống rỗng, chỉ là đi mãi đi mãi, đi không ngừng, giống như muốn đi đến tận cùng thời gian dài đằng đẳng này.
Bất tri bất giác, đã đến chiều tà, nắng chiều tràn ngập đất trời.
Bởi vì thủy triều, sóng biển càng lúc càng lớn.
Mỗi đợt sóng vỗ, cuồn cuộn dâng trào nổi lên bọt sóng khiến cho váy của nàng ướt đẫm.
Lạc Lan dừng bước, nhìn làn váy ướt.
Dường như có ai đó cúi thấp người nâng váy cho nàng.
Lạc Lan rơm rớm nước mắt, quay đầu nhìn lại phía biển cuối ngày.
Đầy trời ráng vàng, giống như lọ màu nước bị đánh đổ. Đỏ thẫm, đỏ son, hồng phấn, đỏ cam, năm màu rực rỡ oanh liệt phô bày trên không trung, giống như ngọn lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, không chút dịu nhẹ cứ phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Gió biển vù vù, thổi vào quần áo khiến chúng phồng lên, Lạc Lan không khỏi nhắm mắt lại, cảm thấy chính mình giống như muốn thuận gió mà đi.
Ngày lên đêm xuống, triều dâng triều hạ.
Tiếng sóng biển cùng nhau rì rào, xướng ca không dứt.
Từ cổ chí kim, từ quá khứ đến hiện tại, ai oán cuộc sống thăng trầm.
**Gió từ đâu thổi đến
**Thổi a thổi
**Thổi rơi cánh hoa nhỏ, thổi tan đợi chờ
**Biển rồi cũng hóa rêu xanh
………
“Mẹ ơi!”
Tiếng của Tiểu Triều đột nhiên vang lên, Lạc Lan liền mở mắt.
Trăng sáng lên cao, ánh sáng dịu mát lấp lánh trải dài trên mặt biển.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch chân trần, giẫm lên bọt sóng chạy tới. Y-578 không gần không xa theo sát phía sau bọn trẻ, cái cánh bị thương đã được chữa trị, đốt xương trên bả vai được cố định bằng lớp thạch trong suốt.
Tiểu Triều mặt đầy hưng phấn, thậm chí có thể so sánh với một bức tranh: “Dì nói tối nay ăn hải sản nướng, quản gia đã sai một người hầu lặn xuống đáy biển bắt con sò rất lớn. Thật lợi hại, ông ta có thể thở được ở dưới biển!”
Lạc Lan mỉm cười hỏi: “Con thích nơi này sao?”
Tiểu Triều không nói, vẻ mặt hưng phấn dần dần biến mất, một lúc lâu sau, em mới nhỏ giọng nói: “Không thích.”
Tiểu Tịch phụ họa với chị: “Con cũng không thích.”
Lạc Lan gật đầu: “Ừ, mẹ cũng không thích.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch ánh mắt sáng ngời, chờ mong nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan nói: “Rất nhiều năm trước, có một người đã đưa mẹ đến Thái Lam tinh, cũng giống như mẹ và các con đi dạo chợ nô lệ, mẹ cảm thấy rất không thích, nhưng cũng không biết nên làm gì. Ở bãi biển này, ông ấy đã nói với mẹ, mẹ không phải là người thường, mẹ có khả năng thay đổi thế giới này.”
Tiểu Triều hoang mang hỏi: “Thay đổi như thế nào?”
Lạc Lan gọi: “Amy.”
“Đây.” Amy xuất hiện từ trong bóng tối, cũng biểu cảm hoang mang giống như Tiểu Triều, Tiểu Tịch.
Lạc Lan nói: “Liên hệ với đội trưởng binh đoàn Thiên La.”
Amy kinh ngạc.
Lạc Lan nói: “Theo tôi được biết. Cô đã từng ở trong binh đoàn Thiên La, đừng nói tôi biết cô không biết đội trưởng là ai?”
Amy nói: “Đương nhiên tôi biết anh ta là ai, nhưng anh ta không biết tôi là ai.”
“Tin tôi đi, hiện tại anh ta biết, cứ nói là Long Tâm tìm anh ta.”
Amy liên hệ với binh đoàn Thiên La.
Vốn nghĩ phải qua nhiều lần thông báo, thời gian rất lâu, không ngờ đội trưởng Wallace (Hoa Lai Sỹ) của binh đoàn Thiên La rất nhanh đã kết nối liên lạc, còn đột nhiên hiện ra hình ảnh đối thoại.
Wallace khom người chào Lạc Lan, khách khí nói: “Đã lâu không gặp. Tôi nhớ rõ lần trước gặp ngài, vẫn là đi cùng với Long Đầu.”
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Đội trưởng đích thực có từng gặp mặt ca ca của tôi, nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Wallace xác nhận thân phận của Lạc Lan, càng tỏ ra khách khí: “Xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Lạc Lan nói: “Thái Lam tinh do binh đoàn Thiên La cai quản?”
“Đúng vậy.”
“Tôi muốn Thái Lam tinh, điều kiện là gì?”
Lạc Lan đi thẳng vào vấn đề, Wallace cũng cực kỳ thoải mái: “Nghe nói ngài ờ Khúc Vân tinh lấy danh nghĩa của Anh Tiên Diệp Giới thành lập viện nghiên cứu gene, binh đoàn Long Huyết đã phái một đội nghiên cứu viên đến Khúc Vân tinh học tập, tôi hy vọng ngài có thể cho phép binh đoàn Thiên la cũng tham dự.”
“Được. Đội trưởng cứ cho người đi tìm Thứ Hồng thương nghị cụ thể chi tiết.”
“Hợp tác với ngài rất thoải mái.” Wallace mặt đầy tươi cười, khách khí cảm tạ.
“Tôi cũng vậy.”
Lạc Lan dứt khoát tắt màn hình liên lạc.
Amy mặt dại ra, vậy cũng được sao?
Tiểu Triều và Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn nhau, hỏi: “Vậy cũng được sao?”
Lạc Lan cười: “Con cảm thấy quá dễ dàng?”
Tiểu Triều gật đầu.
“Nếu con nói con muốn Thái Lam tinh, binh đoàn Thiên La sẽ cho không?”
Tiểu Triều lắc đầu.
“Dì Amy?”
Tiểu Triều lắc đầu.
“Con có thể nghĩ ra ai khác không?”
Tiểu Triều ánh mắt cầu xin nhìn Amy, Amy lắc đầu. Tiểu Triều nói: “Không thể.”
Lạc Lan mỉm cười, “Con cảm thấy quá dễ dàng phải không?”
Tiểu Triều lắc đầu.
Lạc Lan nói: “Vũ trụ này, người có thể lấy Thái Lam tinh từ trong tay binh đoàn Thiên La mà không mất một người nào, chỉ có mẹ! Bởi vì sau lời nói của mẹ không phải là không có gì, mẹ là Long Tâm có thể điều động binh đoàn Long Huyết, mẹ là tay phải của thần, mẹ là Anh Tiên Lạc Lan hoàng đế Đế Quốc Ar. Những thứ đó cũng không phải từ trên trời rơi xuống, là mẹ…” Lạc Lan đưa tay, khép lại từng ngón tay, nắm lại thành nắm đấm.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch đều hiểu. Một người nói để một người khác cẩn thận nghe theo, quyết định bởi bạn là ai, nhưng bạn là ai, quyết định bởi chính bạn.
Lạc Lan nói: “Từ đây về sau, Thái Lam tinh thuộc về hai chị em con, hãy biến nó thành một hành tinh các con mong muốn.”
“Chúng con?” Tiểu Triều và Tiểu Tịch vẻ mặt hoang mang.
“Phá hủy không phải là phần khó khăn nhất, khó khăn nhất là xây dựng. Trên đảo có rất nhiều cư dân, bọn họ phải sinh sống, trên đảo cũng có rất nhiều nô lệ, bọn họ cũng muốn sinh sống. Tuy rằng hành tinh này là lồng giam bọn họ, nhưng cũng là nơi bọn họ xem là nhà. Sau khi thay đổi luật lệ, làm sao để cư dân trên đảo và nô lệ có thể sinh tồn, cùng nhau sống hòa bình, mới là phần khó khăn nhất.”
Tiểu Triều nhìn Tiểu Tịch, hoang mang hỏi: “Chúng con nên làm gì?”
“Quan sát tỉ mỉ, cố gắng suy nghĩ, nghe theo lời khuyên, cẩn thận hành động. Trước khi không biết nên làm gì, tốt nhất đừng nên làm gì. Luật cũ tuy không tốt, nhưng so với hỗn loạn tốt hơn nhiều.”
“Dạ!” Tiểu Triều và Tiểu Tịch ra sức gật đầu, vẻ mặt có hiểu có không, cố gắng lý giải lời nói của mẹ.
Lạc Lan đi dọc theo con đường ven biển từ từ quay về.
Những người khác vẻ mặt đầy hoảng hốt, giống như mộng du im lặng theo sau lưng nàng.
Mười mấy phút đồng hồ trước, Thái Lam tinh thuộc về binh đoàn lính đánh thuê đứng thứ hai dải ngân hà, lúc này đã trở thành hành tinh của hai đứa bé. Ngay cả một kẻ nhìn quen sóng gió như Amy cũng cảm thấy không đúng.
Tiểu Triều đi trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, người đó là ai?”
Lạc Lan im lặng không nói gì.
Tiểu Triều vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp hỏi: “Người đưa mẹ đến đảo Lưu Mộng là ai?”
“Ân Nam Chiêu.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch không có cảm giác gì đối với cái tên này, chỉ im lặng nhớ kỹ, Amy và Y-578 lại kinh ngạc, mặt đầy khiếp sợ.
Tiểu Triều hâm mộ nói với Lạc Lan: “Chú Ân Nam Chiêu nói không sai, mẹ là người có thể thay đổi thế giới.”
Lạc Lan dừng bước, ngắm nhìn mặt biển mênh mông, “Tiểu Triều, Tiểu Tịch.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch phát hiện giọng nói của nàng thận trọng, đều nhìn Lạc Lan, chuyên tâm lắng nghe.
“Các con không phải là những đứa bé bình thường, các con cũng có thể thay đổi thế giới. Con đường này sẽ rất gian nan, thậm chí đau khổ, nhưng trên con đường này các con sẽ được thấy những phong cảnh đẹp nhất, được gặp những con người tốt nhất.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch nhìn nhau, cùng nắm tay nhau.
Lạc Lan mỉm cười nói: “Hải sản chắc là đã nướng xong rồi, quay về ăn thôi!”
“Còn mẹ?”
“Mẹ muốn ở lại đây một lát.”
Amy một tay nắm Tiểu Triều, một tay nắm Tiểu Tịch, theo sau là Y-578, bốn người cùng nhau rời khỏi.
————·————·————
Lạc Lan đứng một mình ở bờ biển.
Vầng trăng sáng vắt trên không trung, ánh trăng sáng tỏ trải dài lấp lánh.
Sóng thủy triều cuồn cuộn, vỗ vào bờ cát, dâng lên từng đợt bọt biển trắng xóa.
Lạc Lan đưa tay, dùng dao xẹt qua năm đầu ngón tay.
Mười ngón liền tâm, đau đớn theo từng ngón tay thấm vào tim.
Máu tươi từ ngón tay chảy xuống, nhỏ giọt lan ra trong nước biển.
Trong từng đóa hoa bọt biển xuất hiện ánh sáng đỏ lấp lánh.
Nhiều đốm sáng đỏ giống như lửa cháy lan nhanh chóng lan ra, dần dần bao trùm toàn bộ bãi biển.
Trên bờ cát, sóng biển dập dềnh, từng đóa từng đóa hoa đỏ, cái trước lùi lại, cái sau tiến lên, nở rộ oanh oanh liệt liệt, giống nhưng một đêm gió xuân phản phất, nở ra ngàn vạn đóa hoa thủy tinh đỏ, theo thủy triều lên xuống, thiên biến vạn hóa, lay động lòng người.
Lạc Lan lẳng lặng đứng nhìn.
Anh yêu em, bằng tim, bằng máu, bằng cơ thể, bằng sinh mạng! Bằng im lặng, bằng nước mắt! Bằng duy nhất, bằng tận cùng! Bằng linh hồn phiêu bạc, bằng cái chết vĩnh hằng!
………
Nàng đã từng chính tai nghe qua rất nhiều lần lời thề này, có vui vẻ, có ngượng ngùng, có cảm động, nhưng vẫn không thật sự hiểu được nó.
Hiện tại, nàng đã trải qua phiêu bạc, biệt ly, bất công, thành kiến, cô độc, tử vong, mọi đau khổ trên thế gian này, đã thật sự hiểu được nó, nhưng người thề nguyện kia đã không còn.
Lạc Lan khom người, lấy ngón tay máu của mình xuyên qua đám hoa biển đỏ chói.
Cảnh sắc như vậy tuy đẹp, lời thề như vậy tuy chân thành tha thiết, nhưng nguyện vọng của anh nên là trên thế gian này không còn đôi vợ chồng nào cần một hôn lễ như vậy, cũng không còn cặp tình nhân nào chấp nhận một lời thề như vậy.
Lạc Lan cúi đầu nhìn đám hoa thủy tinh màu máu chồng chất dày đặc, nở rộ rồi biến mất, nước mắt tràn mi.
“Người tặng ta mộc lý, ta tặng người ngọc quý. Không phải để đáp đền, chỉ đời đời giao hảo.” (4.19.3)
Anh tặng em một phong cảnh tuyệt thế, em sẽ cho anh một thế giới ước mơ!
(4.19.3) Nguyên văn “Đầu ngã dĩ mộc lý, báo chi dĩ quỳnh cửu. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.” Bài thơ Cây đậu mộc 3 (cây đu đủ) trích trong Kinh Thi.
————·————·————
Nửa đêm.
Lạc Lan trở về, căn nhà tối đen im lặng, những người khác đều đã ngủ, chỉ có Amy ngồi ở sân phơi, im lặng uống rượu.
Lạc Lan đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Amy đưa cho nàng một ly rượu, Lạc Lan ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Amy nhìn ngón tay của nàng. Tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng vết cắt vụng về, ngược lại còn thấy rõ vết thương.
Amy nói: “Buổi tối, sóng biển trên bờ biển đột nhiên xuất hiện màu đỏ trong suốt, giống như toàn bộ bãi biển đều nở đầy hoa thủy tinh đỏ như máu. Thằng bé cánh dài kia nói, bọt biển không phải vô duyên vô cớ hóa đỏ, các nô lệ ở trên đảo mỗi lần cử hành hôn lễ đều dùng máu tươi của mình làm hoa bọt biển nở rộ.”
Lạc Lan im lặng không nói gì.
Amy cầm một cái mặt nạ, đeo lên mặt, “Mặt nạ tôi mới mua, đẹp không?”
Lạc Lan nhìn cái mặt nạ trắng muốt, bên trên còn có hoa văn quen thuộc.
Đã từng có người dùng máu tươi của mình vẽ lên trán của nàng, dùng linh hồn duy nhất cùng toàn bộ sinh mạng nguyện ước lời chúc phúc cùng trời cuối đất này.
Giọng nói của Amy xa xăm vang lên trong đêm tối.
“Mẹ của tôi là một vũ nữ múa bụng, sau khi bà chết đi, tôi cũng trở thành nghệ sĩ múa bụng, tôi đi theo đoàn ca múa ảo thuật rong ruổi khắp ngân hà. Sau đó, tôi yêu một người đàn ông, hắn là lính đánh thuê của binh đoàn Thiên La, tôi đi theo hắn đến binh đoàn Thiên La. Hắn bảo tôi khiêu vũ cho đội nhóm của hắn xem, tôi cũng ngu ngốc nhảy theo lời hắn. Đội trưởng của hắn thích tôi, bạn trai của tôi cứ như vậy để tên đội trưởng kia mang tôi đi.
“Tôi dùng cái nĩa ăn thiến tên đội trưởng, bọn họ bắt tôi lại, nhưng không giết tôi, còn dùng nhiều cách tra tấn tôi. Tôi chịu đựng không nổi, muốn chết, nhưng ngay cả tự sát cũng không làm được.
“Một tối nọ, bọn họ kéo tôi ra khỏi nhà giam, khi đang làm nhục tôi tìm vui, thì một người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện giống như từ trên trời rơi xuống, giết chết tất cả đám đàn ông đã làm nhục tôi.”
“Tôi cầu xin anh ấy giết tôi, anh ấy lại nói nếu tôi có dũng khí muốn chết, thì chi bằng từ chết tìm sống. Anh ấy cho tôi một tấm vé phi thuyền, tặng tôi một khẩu súng có thể bảo vệ mình, còn dạy tôi cách bắn súng.”
“Dựa vào kỹ năng giết người anh ấy dạy tôi, qua nhiều lần đấu tranh sinh tồn, tôi gia nhập binh đoàn Liệt Diễm, trở thành lính đánh thuê.”
“Lần thứ hai tôi gặp lại anh ấy, là ở nơi đóng quân của binh đoàn Liệt Diễm.”
“Vài thập niên không gặp, anh ấy vẫn luôn đeo mặt nạ, có điều, tôi thấy ở nơi đóng quân cảnh vệ cẩn mật như vậy lại đột nhiên có một người nhàn nhã đi tới đi lui như ở nhà mình, tôi liền nhận ra chính là anh ấy.”
“Anh ấy cũng nhận ra tôi, không giết tôi, mà thả tôi đi.”
“Tôi hỏi anh ấy đang điều tra cái gì, còn ra ý có thể trợ giúp. Anh ấy cười nói nếu tôi muốn giúp đỡ, hãy rời khỏi binh đoàn Liệt Diễm. Tôi biết anh ấy không phải để tôi giúp, mà là anh ấy giúp tôi. Anh ấy đột nhiên xuất hiện ở binh đoàn Liệt Diễm, khẳng định không phải không có nguyên nhân, binh đoàn Liệt Diễm chắc chắc đã gây ra chuyện gì.”
“Tôi rời khỏi binh đoàn Liệt Diễm, đến Khúc Vân tinh, nhận lời mời làm công chức, tìm được một công việc an nhàn trong chính phủ.”
“Lần thứ ba tôi gặp lại anh ấy, cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy vẫn đeo mặt nạ.”
“Anh ấy nhờ tôi giúp một chuyện, bảo tôi xin vào làm trong ngành y tế. Anh ấy để lại địa chỉ một hộp thư, dặn dò tôi có chuyện gì bất thường, thì lập tức gửi thư. Sau đó, Khúc Vân tinh bộc phát dịch bệnh, tôi dựa theo địa chỉ hộp thư kia viết thư gửi đi, đối phương hồi âm nói rõ cách phòng chống dịch bệnh, tôi răm rắp nghe theo, không ngờ thành danh, Khúc Vân tinh trở thành một hành tinh mới được chú ý nhất ngân hà.”
“Sau đó, tôi viết thư cảm ơn anh ấy, hộp thư kia cũng mất hiệu lực, thư tôi viết đều không gửi được.”
Lạc Lan im lặng lắng nghe, không nói tiếng nào.
Amy ném cái mặt nạ đến trước mặt Lạc Lan, “Cô không có gì muốn nói sao?”
Lạc Lan nói: “Người cứu cô là Ân Nam Chiêu. Anh ấy từng là nô lệ trên Thái Lam tinh, sau đó thì đến Liên Bang Odin tòng quân. Bởi vì nhất thời bị chọc giận, sợ trái với quy định trong quân đội, anh ấy đã một mình đến Thái lam tinh phá hủy máy tính trung tâm, còn giết chết đám chủ nô tàn bạo. Anh ấy muốn tiện đường đến binh đoàn Thiên La gây chút phiền toái, thì đụng phải đám lính đánh thuê làm nhục cô.”
“Ân Nam Chiêu!” Amy nhỏ giọng nói lại một lần tên hắn, nước mắt rơm rớm, “Nhiều năm không có bất kỳ tin tức nào của anh ấy, tôi đoán anh ấy có thể đã chết, nhưng luôn hy vọng mình đoán sai…” Cô mạnh bưng lên ly rượu, uống một hơi cạn ly.
Nhiều năm như vậy, luôn muốn biết hắn là ai, thật không ngờ khi biết được hắn là ai, thì cũng biết được hắn đã chết.
Lạc Lan nói: “Ba của tôi nói mỗi người đều có ba lần chết đi. Lần chết đầu tiên, là khi trái tim của anh ta ngừng đập. Cơ thể chết đi, đây là cái chết theo ý nghĩa sinh học. Lần chết thứ hai, chính là tang lễ của anh ta. Người thân bạn bè đều đến chính thức nói lời từ biệt anh ta, tuyên bố một người đã rời khỏi thế giới này, đây là cái chết theo ý nghĩa xã hội. Lần chết thứ ba, là khi người cuối cùng còn nhớ đến anh ta chết đi, dấu vết thời gian còn sống của anh ta hoàn toàn bị xóa sạch, như vậy anh ta đã hoàn toàn biến mất, thật sự chết đi.”
Amy nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan liếc nhìn cái mặt nạ trên bàn, ngón tay mơn trớn lên nó, “Cảm ơn mặt nạ của cô.”
Amy cay sống mũi, nước mắt thiếu chút nữa đã trào ra, cô vội vàng che giấu cầm lấy chai rượu rót thêm một ly.
————·————·————
Màn đêm buông xuống, bao phủ khắp nơi.
Tiếng sóng biển mênh mông khi lên khi xuống, theo gió biển không ngừng truyền đến.
Hai người im lặng uống rượu.
Amy nhỏ giọng hỏi: “Tại sao lại đưa Tiểu Triều Tiểu Tịch tới đây?”
“Tôi hy vọng Tiểu Triều, Tiểu Tịch hiểu được tự do và danh dự đối với dị chủng ý nghĩa như thế nào, tại sao có rất nhiều dị chủng vì tự do và danh dự nguyện hy sinh cả tính mạng của mình. Tiểu Triều và Tiểu Tịch từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng gặp cha, tình cảm chắc chắn gần gũi tôi hơn, tôi hy vọng bọn chúng có thể hiểu được hành động suy nghĩ của cha, đừng bao giờ vì tôi mà oán hận cha mình.”
Amy nghe được vô cùng kinh ngạc, nín thở tĩnh khí hỏi: “Cha của Tiểu Triều và Tiểu Tịch là ai?”
“Tiểu Giác.”
Amy thở dài, ý cười dịu dàng ẩn hiện sau lông mày khóe mắt, cô kiều diễm nói: “Tôi biết ngay là hắn! Ngoài hắn ra, còn ai dám muốn một phụ nữ không có chút nữ tính như cô.”
Lạc Lan uống một hớp rượu, chậm rãi nói: “Tiểu Giác còn có một tên khác… Thần Sa.”
Amy hít một hơi lạnh, thiếu chút nữa đã đánh đổ ly rượu, mặt đầy khiếp sợ trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Trong khoảng thời gian này, tin tức trên toàn dải ngân hà ồn ào dậy sóng đều là Thần Sa.
― Chấp Chính Quan tân nhiệm của Liên Bang Odin, chết đi sống lại, từ địa ngục trở về cuộc sống vương giả.
― Phát động chính biến, dùng thủ đoạn tàn nhẫn diệt trừ Chấp Chính Quan tiền nhiệm Sở Mặc, nhốt bộ trưởng bộ trị an Tông Ly.
― Đế Quốc Ar không dám đối kháng chính diện, không thể không tạm thời lui binh.
― Còn có trong lúc nữ hoàng Lạc Lan làm gián điệp ở Liên Bang Odin, Thần Sa và nữ hoàng gia đình lục đục, khó phân biệt được hôn nhân thật hay giả.
Amy thì thào hỏi: “Đế Quốc Ar vẫn muốn tiếp tục tấn công Relicta?”
“Đương nhiên! Bởi vì tôi phải làm nữ hoàng của tinh vực Odin.” Lạc Lan nâng ly rượu, kính rượu với bóng tối, uống một hơi cạn sạch phần rượu còn lại.
Anh tặng em một phong cảnh tuyệt thế, em sẽ cho anh một thế giới ước mơ!
Khúc Vân tinh gần với Thái Lam tinh hơn, nhưng Lạc Lan nhờ vào chiến hạm của mình, khoảng cách mặc dù xa, nhưng so với Amy nàng đến Thái Lam tinh sớm hơn một chút.
Khi Amy dắt hai đứa bé xuống phi thuyền, đã nhìn thấy Lạc Lan đợi ở cảng.
Amy cười buông tay, Tiểu Triều và Tiểu Tịch giống như hai quả pháo nhỏ phóng đến bên Lạc Lan, ôm lấy ôm để Lạc Lan.
Lạc Lan cười ôm chặt hai con.
Amy mang giày cao gót cao mười phân, phong thái yểu điệu đi đến trước mặt Lạc Lan, “Sao có thời gian nghỉ ngơi vậy?”
Tin tức cô nghe không được tốt lắm.
Cổ máy chiến tranh Thần Sa chết đi sống lại, phát động chính biến quân sự, trở thành Chấp Chính Quan tân nhiệm của Liên Bang Odin. Tướng quân thiên tài Tiêu Giao của Đế Quốc Ar bởi vì nổ phi cơ chiến đấu, trước trận quyết chiến hy sinh. Đúng là lên voi xuống chó (4.19.1), trận chiến sau này của Đế Quốc Ar chắc chắn đánh không tốt rồi.
(4.19.1) Nguyên văn “Thử tiêu bỉ trường”: cái này tiêu tan cái kia phát triển, ý nói sự việc có lúc này lúc khác, không thể chắc chắn, tương tự như “Lên voi xuống chó”.
Lạc Lan xoa đầu hai con, “Tranh thủ thời gian rảnh rỗi. Lúc trước tôi có hứa với bọn chúng, phải chơi với hai đứa hai ngày.”
Amy ngắm nhìn bên ngoài cảng vũ trụ bao la rộng lớn, “Tại sao lại là ở đây? Chỗ này không phải là nơi tốt để gia đình du lịch.”
Lạc Lan một tay dắt một đứa, vô tư nói: “Chúng tôi không phải là gia đình bình thường.”
Amy kinh ngạc một chút, cười nói: “Đúng vậy!”
Lạc Lan nhìn về phía Thanh Việt.
Cô vừa xuống phi thuyền vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, đứng cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tiểu Triều và Tiểu Tịch đang đứng cùng với Lạc Lan.
Lạc Lan nói với Thanh Sơ: “Cô và Thanh Việt chắc là vài thập niên chưa gặp lại, đây là kỳ nghỉ phép, cô và bạn cũ đi chơi đi!”
Thanh Sơ có chút lo lắng, Amy không kiên nhẫn phất phất tay, “Được rồi, còn có tôi mà!”
“Cảm ơn bệ hạ.”
Thanh Sơ rũ bỏ nụ cười chuyên nghiệp, vui vẻ đi về phía Thanh Việt.
Cô nhớ, khi hai người vừa quen biết nhau, cô nhát gan, Thanh Việt lại to gan. Mặc kệ là chuyện gì, Thanh Việt đều che chắn trước mặt cô, còn dặn tới dặn lui cô nên đề cao cảnh giác, đề phòng dị chủng xấu xa, không ngờ Thanh Việt cuối cùng lại yêu một dị chủng xấu xa nhất.
————·————·————
Lạc Lan đội mũ rộng vành che nắng, đeo kính mát, dắt hai con ra khỏi cảng vũ trụ.
Amy cũng giống như nàng, cũng đội mũ rộng vành che nắng, đeo kính mát, che hơn nửa khuông mặt.
Thanh Sơ và Thanh Việt theo phía sau bọn họ.
Bên ngoài cảng, mấy người lái thuyền mồi chài khách kiếm tiền nhìn thấy bọn họ lập tức bao vây, người này đến người khác giới thiệu thuyền của mình.
“Người có cánh biểu diễn đặc sắc nhất đây!”
“Giác đấu sinh tử, không hay không ăn tiền!”
“Quán Phong Tình, nhiều loại phục vụ bồi bàn, bảo đảm hài lòng!”
………
Bọn họ cũng không phải không có tiết chế, nhìn thấy có trẻ con, lời nói cũng bớt đi rất nhiều.
Amy “ngựa quen đường cũ” chọn một người đàn ông da ngăm đen, cao to lực lưỡng, “Dùng thuyền của anh đi, dọn thuyền sạch sẽ vào.”
Mấy người đàn ông khác thấy khách đã chọn được người, không lãng phí thêm thời gian, lập tức giải tán.
Người đàn ông vạm vỡ vừa dẫn đường, vừa nhiệt tình giới thiệu: “Tôi tên là Cương Đặc, rất vui được phục vụ các vị.”
Amy cười hì hì nói: “Tôi tên Miranda (Mễ Lan Đạt).” (4.19.2)
(4.19.2) Tên của Amy là Ngải Mễ Nhi, nay lấy tên Mễ Lan Đạt, rõ ràng cố tình nhét chữ Lan vào.
Cương Đặc thấy cô không chủ động giới thiệu Lạc Lan và những người khác, liền biết điều không hỏi thêm.
Sau khi đón tiếp mọi người lên thuyền, Cương Đặc hỏi: “Mọi người muốn đến đảo nào? Nếu không có ý định gì đặc biệt, chỗ tôi có thể giới thiệu qua vài chỗ.”
Amy đang chuẩn bị nhìn kỹ, Lạc Lan nói: “Đi đảo Cận Môn trước, tối ở lại đảo Lưu Mộng.”
“Vâng!” Cương Đặc thấy ý định của khách đã rõ ràng, xác định luôn hành trình, không cần phải nhiều lời nữa, hắn khởi động thuyền tiến thẳng đến nơi cần đến.
Trước đó, Amy đã có xem qua thông tin của Thái Lam tinh.
Toàn bộ tinh cầu 90% diện tích bề mặt là biển, có hơn một trăm đảo lớn nhỏ, cô cũng không thể nhớ rõ mỗi đảo có gì đặc sắc, ví dụ như đảo Lưu Mộng kia, không biết nơi đó có gì hấp dẫn Lạc Lan, nhưng Đảo Cận Môn lại là một nơi cực kỳ nổi tiếng, bởi vì đây là khu chợ buôn bán nô lệ lớn nhất Thái Lam tinh.
Một kẻ luôn thờ ơ, phớt lờ mọi chuyện như Amy nay lại biểu cảm nghiêm túc, cô tìm cớ tách hai đứa bé ra, để bọn chúng cùng Thanh Sơ, Thanh Việt chụp ảnh, ngắm phong cảnh.
Cô nhấn mạnh giọng nói với Lạc Lan: “Đảo Cận Môn là chợ buôn nô lệ lớn nhất ở đây.”
“Tôi biết.”
“Nô lệ là dị chủng! Cô không lo lắng đến cảm nhận của Tiểu Triều và Tiểu Tịch sao?”
“Tôi đã có nói qua mâu thuẫn xung đột giữa loài người và dị chủng rồi, bọn chúng biết không phải hành tinh nào cũng đều giống như Khúc Vân tinh, hầu hết các hành tinh khác đều kỳ thị dị chủng.”
Amy thở gấp nói: “Đây là một chuyện sao? Tận mắt chứng kiến so với nghe được có thể giống nhau sao?”
“Không giống nhau. Cho nên tôi mới dẫn bọn chúng đi tận mắt chứng kiến.”
Amy không biết nói gì.
Hai đứa bé tuy rằng do chính cô nuôi dưỡng, nhưng giáo dục thế nào vẫn là do Lạc Lan quyết định.
Có lẽ bởi vì bọn trẻ có thân phận đặc biệt, Lạc Lan dường như chưa bao giờ xem chúng là trẻ con. Nàng đối với bọn chúng giống như đối với bạn bè ngang hàng, mặc kệ bọn trẻ hỏi gì, nàng luôn luôn nếu có thể giải thích thì ăn ngay nói thật, không thể giải thích thì nói chỉ cần bọn chúng lớn lên một chút có thể giải thích sau.
Amy nhìn hai đứa trẻ ở đầu thuyền, im lặng thở dài.
Làm hoàng đế không dễ dàng, làm con của hoàng đế càng không dễ dàng.
Vũ trụ này căn bản là một mảnh tối đen, không có hào quang thì không phải trả giá thứ gì, muốn làm một ngôi sao phát sáng, nhất định phải chịu đựng đau khổ thiêu đốt.
————·————·————
Cương Đặc neo thuyền cẩn thận, đưa tiễn nhóm Amy rời thuyền.
Lạc Lan ra dấu với Amy, ý bảo các cô ở lại bờ biển chờ một chút.
Nàng nói với hai con: “Nơi này là chợ buôn nô lệ, các con nên biết nô lệ là gì.”
“Không có tự do thân thể.”
“Nô lệ ở đây không phải là người thường, là dị chủng.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch nhìn nhau, nhìn Lạc Lan, dùng ánh mắt hỏi: giống như chúng con là dị chủng? Lạc Lan gật đầu, “Mẹ hy vọng các con có thể tận mắt xem một chút, nhưng sẽ không bắt buộc các con xem, nếu các con không muốn xem, chúng ta có thể rời khỏi đây.”
Tiểu Triều cầm tay Tiểu Tịch, “Chúng con muốn xem.”
“Được.”
Lạc Lan dẫn theo Tiểu Triều và Tiểu Tịch rời thuyền, đi vào chợ nô lệ.
Bốn phía người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn vào những dị chủng đang bị nhốt trong lồng.
Có nô lệ dị chủng trưởng thành cường tráng, cũng có những nô lệ dị chủng nhỏ tuổi cùng trang lứa với Tiểu Triều, Tiểu Tịch.
Tiểu Triều, Tiểu Tịch nhìn mọi người đang hỏi giá, cò kè mặc cả, thuận mua vừa bán; nhìn du khách vui mừng chụp ảnh chung với dị chủng; nhìn ánh mắt quen thuộc của du khách đối với dị chủng.
“Đại hạ giá! Đại hạ giá…”
Một tiểu thương lớn tiếng rao bán, một khách hàng lớn tuổi đang chọn nô lệ ở bên cạnh lên tiếng chê cười: “Anh có cho thêm tiền cũng không bán được.”
Lạc Lan dẫn con đi qua, người tiểu thương ăn to nói lớn nhìn thấy phụ nữ dẫn theo đứa bé, lập tức ngăn họ lại, nhiệt tình mới chào: “Nô lệ rất có ích, mua một đứa về làm bạn với em bé đi.”
Amy không phản ứng mặc kệ người bán đi qua một bên.
Lạc Lan đang muốn rời khỏi, Tiểu Triều lại dừng bước, nắm nắm tay Lạc Lan.
Lạc Lan theo mắt con bé nhìn qua, trong lồng sắt nhốt một đứa bé đang bất tỉnh, tuổi so với Tiểu Triều, Tiểu Tịch không lớn lắm.
Mặt đầy máu, không nhìn rõ diện mạo. Hai vai mọc ra một đôi cánh màu đen. Không biết đã xảy ra chuyện gì, một bên cánh màu đen bị xé rách, vết thương sâu đến độ thấy cả xương.
Nô lệ như vậy mua về, trước hết còn bỏ ra một số tiền chữa trị cho nó, khó trách không ai hỏi mua.
Tiểu Triều nhỏ giọng gọi: “Mẹ!”
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Mỗi quyết định đều có hậu quả tương ứng, nếu con biết rõ hậu quả, có thể quyết định.”
Tiểu Triều suy nghĩ, nói: “Con muốn mua cậu ấy.”
Lạc Lan chưa nói được hay không được, chỉ hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Triều thản nhiên sảng khoái nói: “Bởi vì con có khả năng, bởi vì con muốn.”
Tiểu Tịch bổ sung: “Phí trị thương có thể trả từ từ, tiền tiêu vặt của chúng con cũng đủ mua thuốc chữa trị.”
Lạc Lan nghe lời nói của con trai có chút kinh ngạc, bé trai nhìn qua không thông minh như chị, nhưng thật ra tâm tư tinh tế. Nàng tán thưởng vỗ vỗ đầu Tiểu Tịch, hỏi người tiểu thương: “Bao nhiêu tiền.”
“Năm vạn tiền Đế Quốc Ar.”
Lạc Lan nhìn hắn.
Tên tiểu thương lập tức sửa lại: “Bốn vạn… Ba vạn… Một vạn, không thể thấp hơn được.”
Lạc Lan ngoắc ngoắc ngón tay, tên tiểu thương tiến đến gần. Lạc Lan để cho hai đứa con có thể nghe được lời nói: “Xử lý một cái xác chết cần bao nhiêu tiền?”
Tên tiểu thương không nói gì trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Tên tiểu thương thử nói: “Ba ngàn?”
Lạc Lan không nói tiếng nào.
“Năm trăm… Ba trăm… Hai trăm!” Tên tiểu thương cầu xin nói, “Tốt xấu gì cũng cho tôi xin ít tiền, không thể tặng không được, nếu làm không đúng luật tôi không thể giải thích với hiệp hội mua bán.”
Lạc Lan nhìn Thanh Sơ, Thanh Sơ đi thanh toán nhận hàng.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch hoàn toàn không ngờ hai trăm đồng đã có thể mua được một con người. Hai đứa và dì Amy đi ăn cơm, có khi một bữa cơm còn hơn hai trăm đồng. Không phải nói sinh mạng là thứ quý giá nhất trên đời sao?
Lạc Lan nói: “Mẹ biết các con muốn hỏi cái gì, nhưng thế giới này, có câu hỏi có câu trả lời, cũng có câu hỏi không có câu trả lời. Còn có câu hỏi, mỗi người lại trả lời khác nhau. Lần này các con phải tự mình đi tìm đáp án, mẹ không thể nói cho các con biết được.”
————·————·————
Cương Đặc tìm một chiếc xe kéo, bỏ đứa bé lên xe kéo, kéo về cảng.
Đoàn người đi thuyền đến đảo Lưu Mộng.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch vội vàng chăm sóc cho tên nô lệ mới, Tiểu Triều lau khô mặt hắn, phát hiện đây là một tiểu ca ca thiếu niên khá đẹp trai.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch hỏi Cương Đặc trên đảo này có bác sĩ và một số dụng cụ y tế hay không.
Lạc Lan vẫn dùng ánh mắt phớt lờ nhìn, Amy vốn cảm thấy Lạc Lan có chút lạnh lùng, sau đó lại hiểu được gì đó, nên cười hì hì xem náo nhiệt.
Hơn nửa giờ sau, thuyền đến đảo Lưu Mộng.
Lạc Lan dẫn đầu đi xuống thuyền, Tiểu Triều và Tiểu Tịch cùng nhau thương lượng, phải phối hợp như thế nào mới có thể đưa tên nô lệ đang bất tỉnh kia xuống thuyền. Thanh Việt muốn tới hỗ trợ, Thanh Sơ túm nàng lại, ý bào cô không cần lo lắng.
Thanh Việt tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng biết Thanh Sơ nhất định muốn tốt cho cô, nên bỏ qua dự định ban đầu, theo Thanh Sơ lên xe vận chuyển.
Hai đứa bé chật vật một lúc lâu mới đưa được tên nô lệ rời thuyền, nhưng phát hiện trên xe vận chuyển chỉ còn lại hai chỗ, cả bọn ba đứa nếu tất cả cùng ngồi, mỗi người ngồi còn có thể ngồi đủ, nhưng có một đứa đang bất tỉnh, phải nằm, không thể ngồi được.
Tiểu Triều nhìn đến một chiếc xe vận chuyển khác.
Lạc Lan lạnh lùng nói: “Trên xe không có chỗ trống cho mi nằm, nếu không muốn ta ném xuống biển cho cá ăn thì tự ngồi dậy đi.”
Tên nô lệ có đôi cánh màu đen mở to mắt, đứng lên, tuy mặt không có chút máu, bước đi lảo đảo, nhưng hiển nhiên vẫn rất tỉnh táo, chỉ là giả vờ bất tỉnh.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch giật mình trân trân nhìn nó.
Amy nhịn không được phụt một tiếng phì cười, hai tên tiểu tử bị mẹ của mình lừa gạt một trận.
Tiểu Tịch giống như đang giận, im lặng lên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Triều lại cười khanh khách, nói với tên nô lệ cánh chim đen: “Cậu giả thật giống, bày cho mình với, lần sau mình có thể hù dọa người khác.”
Tên nô lệ cánh chim đen lễ phép nói: “Được.”
“Mình tên là Tiểu Triều, ánh sáng mặt trời chữ Triều, cậu tên gì?”
“Tôi không có tên, chỉ được đánh số, Y-578.”
“Cánh của cậu tại sao bị thương?”
“Lúc tôi đang học khiêu vũ thì bị ngã từ sân khấu xuống đất làm cánh bị gãy.”
“Tại sao phải giả bộ bất tỉnh?”
Y-578 nhất thời không nói gì.
Tiểu Triều hai mắt lóe sáng, im lặng nhìn hắn.
“Tôi không phải giả vờ bất tỉnh, mà là… giả chết.”
“À!” Tiểu Triều gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
————·————·————
Xe vận chuyển đưa bọn họ đến một biệt thự độc lập, Lạc Lan nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự.
Amy đứng bên cạnh nàng, hỏi: “Cô đã đến đảo Lưu Mộng rồi sao?”
“Ừ.”
Amy trong lòng có chút rung động, trong đầu dường như hiện ra hình ảnh sống động, một lúc nhất thời không nhìn rõ đó là gì.
Thanh Sơ và Thanh Việt cẩn thận kiểm tra phòng ốc một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, sai bảo người máy mang hành lý của mỗi người về từng phòng cất kỹ.
Lạc Lan đứng ở ban công, bưng tách trà nóng, vừa uống trà, vừa ngắm nhìn phong cảnh xa xa.
Trong phòng.
Tiểu Triều nói với Y-578: “Cậu biết làm cách nào tìm được bác sĩ không?”
Y-578 không lên tiếng.
Tiểu Triều nhẹ nhàng nói: “Cánh của cậu cần chữa trị, vết thương sẽ không trở nặng, cậu không cần giả chết nữa.”
Y-578 nói: “Biệt thự nào cũng có quản gia, cô có thể liên hệ quản gia, bọn họ sẽ mời bác sĩ đến đây.”
Tiểu Triều ngạc nhiên nói: “Bác sĩ ở đây có thể đến nhà chữa bệnh? Thật thuận tiện!”
Y-578 không nói gì. Khách hàng thường đánh đập nô lệ, bác sĩ đến tận nhà phục vụ chỉ vì thỏa mãn nhu cầu đặc biệt của khách hàng, cô gái này quả nhiên cái gì cũng không hiểu.
Tiểu Triều liên hệ với quản gia, nói rằng nô lệ của mình bị thương, nhờ bọn họ mời bác sĩ đến đây.
Amy đùa với Tiểu Triều: “Con không đặt tên cho nô lệ mới sao?”
Y-578 ngẩng đầu nhìn Tiểu Triều.
Tiểu Triều cười tủm tỉm lắc đầu, “Đặt tên có ý nghĩa phải hình thành quan hệ, chịu trách nhiệm với cậu ấy. Con chỉ muốn cứu cậu ấy, không muốn có quan hệ hay phải chịu trách nhiệm với cậu ấy.”
Amy nháy nháy mắt với Y-578, cười nói: “Con bé không phải là cô gái cái gì cũng không hiểu.”
Sau khi Lạc Lan xác định Tiểu Triều có thể chịu trách nhiệm với quyết định của mình, nàng đặt chén trà xuống, an tâm rời đi.
————·————·————
Xuyên qua đám cây sừng hươu dày đặc phía trước ngôi nhà, dọc theo bãi cát xanh nhẵn nhụi, hướng theo tiếng sóng biển truyền đến, chính là bờ biển mênh mông.
Trời xanh biển xanh.
Tầm mắt thoáng đảng, không một bóng người.
Đất trời bao la, thủy triều lên xuống.
Quá khứ là thế, hiện tại cũng thế.
Lạc Lan cởi bỏ giày, chân trần chậm rãi đi dọc theo bờ cát.
Trước mắt là con đường ven biển uốn lượn, kéo dài đến tận chân trời, phía sau là những dấu chân in sâu trên cát, bị thủy triều tẩy xóa, từ rõ ràng trở nên mờ nhạt.
Trở lại chốn cũ.
Lạc Lan không biết mình rốt cuộc có cảm giác gì, đầu óc trống rỗng, chỉ là đi mãi đi mãi, đi không ngừng, giống như muốn đi đến tận cùng thời gian dài đằng đẳng này.
Bất tri bất giác, đã đến chiều tà, nắng chiều tràn ngập đất trời.
Bởi vì thủy triều, sóng biển càng lúc càng lớn.
Mỗi đợt sóng vỗ, cuồn cuộn dâng trào nổi lên bọt sóng khiến cho váy của nàng ướt đẫm.
Lạc Lan dừng bước, nhìn làn váy ướt.
Dường như có ai đó cúi thấp người nâng váy cho nàng.
Lạc Lan rơm rớm nước mắt, quay đầu nhìn lại phía biển cuối ngày.
Đầy trời ráng vàng, giống như lọ màu nước bị đánh đổ. Đỏ thẫm, đỏ son, hồng phấn, đỏ cam, năm màu rực rỡ oanh liệt phô bày trên không trung, giống như ngọn lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, không chút dịu nhẹ cứ phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Gió biển vù vù, thổi vào quần áo khiến chúng phồng lên, Lạc Lan không khỏi nhắm mắt lại, cảm thấy chính mình giống như muốn thuận gió mà đi.
Ngày lên đêm xuống, triều dâng triều hạ.
Tiếng sóng biển cùng nhau rì rào, xướng ca không dứt.
Từ cổ chí kim, từ quá khứ đến hiện tại, ai oán cuộc sống thăng trầm.
**Gió từ đâu thổi đến
**Thổi a thổi
**Thổi rơi cánh hoa nhỏ, thổi tan đợi chờ
**Biển rồi cũng hóa rêu xanh
………
“Mẹ ơi!”
Tiếng của Tiểu Triều đột nhiên vang lên, Lạc Lan liền mở mắt.
Trăng sáng lên cao, ánh sáng dịu mát lấp lánh trải dài trên mặt biển.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch chân trần, giẫm lên bọt sóng chạy tới. Y-578 không gần không xa theo sát phía sau bọn trẻ, cái cánh bị thương đã được chữa trị, đốt xương trên bả vai được cố định bằng lớp thạch trong suốt.
Tiểu Triều mặt đầy hưng phấn, thậm chí có thể so sánh với một bức tranh: “Dì nói tối nay ăn hải sản nướng, quản gia đã sai một người hầu lặn xuống đáy biển bắt con sò rất lớn. Thật lợi hại, ông ta có thể thở được ở dưới biển!”
Lạc Lan mỉm cười hỏi: “Con thích nơi này sao?”
Tiểu Triều không nói, vẻ mặt hưng phấn dần dần biến mất, một lúc lâu sau, em mới nhỏ giọng nói: “Không thích.”
Tiểu Tịch phụ họa với chị: “Con cũng không thích.”
Lạc Lan gật đầu: “Ừ, mẹ cũng không thích.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch ánh mắt sáng ngời, chờ mong nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan nói: “Rất nhiều năm trước, có một người đã đưa mẹ đến Thái Lam tinh, cũng giống như mẹ và các con đi dạo chợ nô lệ, mẹ cảm thấy rất không thích, nhưng cũng không biết nên làm gì. Ở bãi biển này, ông ấy đã nói với mẹ, mẹ không phải là người thường, mẹ có khả năng thay đổi thế giới này.”
Tiểu Triều hoang mang hỏi: “Thay đổi như thế nào?”
Lạc Lan gọi: “Amy.”
“Đây.” Amy xuất hiện từ trong bóng tối, cũng biểu cảm hoang mang giống như Tiểu Triều, Tiểu Tịch.
Lạc Lan nói: “Liên hệ với đội trưởng binh đoàn Thiên La.”
Amy kinh ngạc.
Lạc Lan nói: “Theo tôi được biết. Cô đã từng ở trong binh đoàn Thiên La, đừng nói tôi biết cô không biết đội trưởng là ai?”
Amy nói: “Đương nhiên tôi biết anh ta là ai, nhưng anh ta không biết tôi là ai.”
“Tin tôi đi, hiện tại anh ta biết, cứ nói là Long Tâm tìm anh ta.”
Amy liên hệ với binh đoàn Thiên La.
Vốn nghĩ phải qua nhiều lần thông báo, thời gian rất lâu, không ngờ đội trưởng Wallace (Hoa Lai Sỹ) của binh đoàn Thiên La rất nhanh đã kết nối liên lạc, còn đột nhiên hiện ra hình ảnh đối thoại.
Wallace khom người chào Lạc Lan, khách khí nói: “Đã lâu không gặp. Tôi nhớ rõ lần trước gặp ngài, vẫn là đi cùng với Long Đầu.”
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Đội trưởng đích thực có từng gặp mặt ca ca của tôi, nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Wallace xác nhận thân phận của Lạc Lan, càng tỏ ra khách khí: “Xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Lạc Lan nói: “Thái Lam tinh do binh đoàn Thiên La cai quản?”
“Đúng vậy.”
“Tôi muốn Thái Lam tinh, điều kiện là gì?”
Lạc Lan đi thẳng vào vấn đề, Wallace cũng cực kỳ thoải mái: “Nghe nói ngài ờ Khúc Vân tinh lấy danh nghĩa của Anh Tiên Diệp Giới thành lập viện nghiên cứu gene, binh đoàn Long Huyết đã phái một đội nghiên cứu viên đến Khúc Vân tinh học tập, tôi hy vọng ngài có thể cho phép binh đoàn Thiên la cũng tham dự.”
“Được. Đội trưởng cứ cho người đi tìm Thứ Hồng thương nghị cụ thể chi tiết.”
“Hợp tác với ngài rất thoải mái.” Wallace mặt đầy tươi cười, khách khí cảm tạ.
“Tôi cũng vậy.”
Lạc Lan dứt khoát tắt màn hình liên lạc.
Amy mặt dại ra, vậy cũng được sao?
Tiểu Triều và Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn nhau, hỏi: “Vậy cũng được sao?”
Lạc Lan cười: “Con cảm thấy quá dễ dàng?”
Tiểu Triều gật đầu.
“Nếu con nói con muốn Thái Lam tinh, binh đoàn Thiên La sẽ cho không?”
Tiểu Triều lắc đầu.
“Dì Amy?”
Tiểu Triều lắc đầu.
“Con có thể nghĩ ra ai khác không?”
Tiểu Triều ánh mắt cầu xin nhìn Amy, Amy lắc đầu. Tiểu Triều nói: “Không thể.”
Lạc Lan mỉm cười, “Con cảm thấy quá dễ dàng phải không?”
Tiểu Triều lắc đầu.
Lạc Lan nói: “Vũ trụ này, người có thể lấy Thái Lam tinh từ trong tay binh đoàn Thiên La mà không mất một người nào, chỉ có mẹ! Bởi vì sau lời nói của mẹ không phải là không có gì, mẹ là Long Tâm có thể điều động binh đoàn Long Huyết, mẹ là tay phải của thần, mẹ là Anh Tiên Lạc Lan hoàng đế Đế Quốc Ar. Những thứ đó cũng không phải từ trên trời rơi xuống, là mẹ…” Lạc Lan đưa tay, khép lại từng ngón tay, nắm lại thành nắm đấm.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch đều hiểu. Một người nói để một người khác cẩn thận nghe theo, quyết định bởi bạn là ai, nhưng bạn là ai, quyết định bởi chính bạn.
Lạc Lan nói: “Từ đây về sau, Thái Lam tinh thuộc về hai chị em con, hãy biến nó thành một hành tinh các con mong muốn.”
“Chúng con?” Tiểu Triều và Tiểu Tịch vẻ mặt hoang mang.
“Phá hủy không phải là phần khó khăn nhất, khó khăn nhất là xây dựng. Trên đảo có rất nhiều cư dân, bọn họ phải sinh sống, trên đảo cũng có rất nhiều nô lệ, bọn họ cũng muốn sinh sống. Tuy rằng hành tinh này là lồng giam bọn họ, nhưng cũng là nơi bọn họ xem là nhà. Sau khi thay đổi luật lệ, làm sao để cư dân trên đảo và nô lệ có thể sinh tồn, cùng nhau sống hòa bình, mới là phần khó khăn nhất.”
Tiểu Triều nhìn Tiểu Tịch, hoang mang hỏi: “Chúng con nên làm gì?”
“Quan sát tỉ mỉ, cố gắng suy nghĩ, nghe theo lời khuyên, cẩn thận hành động. Trước khi không biết nên làm gì, tốt nhất đừng nên làm gì. Luật cũ tuy không tốt, nhưng so với hỗn loạn tốt hơn nhiều.”
“Dạ!” Tiểu Triều và Tiểu Tịch ra sức gật đầu, vẻ mặt có hiểu có không, cố gắng lý giải lời nói của mẹ.
Lạc Lan đi dọc theo con đường ven biển từ từ quay về.
Những người khác vẻ mặt đầy hoảng hốt, giống như mộng du im lặng theo sau lưng nàng.
Mười mấy phút đồng hồ trước, Thái Lam tinh thuộc về binh đoàn lính đánh thuê đứng thứ hai dải ngân hà, lúc này đã trở thành hành tinh của hai đứa bé. Ngay cả một kẻ nhìn quen sóng gió như Amy cũng cảm thấy không đúng.
Tiểu Triều đi trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, người đó là ai?”
Lạc Lan im lặng không nói gì.
Tiểu Triều vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp hỏi: “Người đưa mẹ đến đảo Lưu Mộng là ai?”
“Ân Nam Chiêu.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch không có cảm giác gì đối với cái tên này, chỉ im lặng nhớ kỹ, Amy và Y-578 lại kinh ngạc, mặt đầy khiếp sợ.
Tiểu Triều hâm mộ nói với Lạc Lan: “Chú Ân Nam Chiêu nói không sai, mẹ là người có thể thay đổi thế giới.”
Lạc Lan dừng bước, ngắm nhìn mặt biển mênh mông, “Tiểu Triều, Tiểu Tịch.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch phát hiện giọng nói của nàng thận trọng, đều nhìn Lạc Lan, chuyên tâm lắng nghe.
“Các con không phải là những đứa bé bình thường, các con cũng có thể thay đổi thế giới. Con đường này sẽ rất gian nan, thậm chí đau khổ, nhưng trên con đường này các con sẽ được thấy những phong cảnh đẹp nhất, được gặp những con người tốt nhất.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch nhìn nhau, cùng nắm tay nhau.
Lạc Lan mỉm cười nói: “Hải sản chắc là đã nướng xong rồi, quay về ăn thôi!”
“Còn mẹ?”
“Mẹ muốn ở lại đây một lát.”
Amy một tay nắm Tiểu Triều, một tay nắm Tiểu Tịch, theo sau là Y-578, bốn người cùng nhau rời khỏi.
————·————·————
Lạc Lan đứng một mình ở bờ biển.
Vầng trăng sáng vắt trên không trung, ánh trăng sáng tỏ trải dài lấp lánh.
Sóng thủy triều cuồn cuộn, vỗ vào bờ cát, dâng lên từng đợt bọt biển trắng xóa.
Lạc Lan đưa tay, dùng dao xẹt qua năm đầu ngón tay.
Mười ngón liền tâm, đau đớn theo từng ngón tay thấm vào tim.
Máu tươi từ ngón tay chảy xuống, nhỏ giọt lan ra trong nước biển.
Trong từng đóa hoa bọt biển xuất hiện ánh sáng đỏ lấp lánh.
Nhiều đốm sáng đỏ giống như lửa cháy lan nhanh chóng lan ra, dần dần bao trùm toàn bộ bãi biển.
Trên bờ cát, sóng biển dập dềnh, từng đóa từng đóa hoa đỏ, cái trước lùi lại, cái sau tiến lên, nở rộ oanh oanh liệt liệt, giống nhưng một đêm gió xuân phản phất, nở ra ngàn vạn đóa hoa thủy tinh đỏ, theo thủy triều lên xuống, thiên biến vạn hóa, lay động lòng người.
Lạc Lan lẳng lặng đứng nhìn.
Anh yêu em, bằng tim, bằng máu, bằng cơ thể, bằng sinh mạng! Bằng im lặng, bằng nước mắt! Bằng duy nhất, bằng tận cùng! Bằng linh hồn phiêu bạc, bằng cái chết vĩnh hằng!
………
Nàng đã từng chính tai nghe qua rất nhiều lần lời thề này, có vui vẻ, có ngượng ngùng, có cảm động, nhưng vẫn không thật sự hiểu được nó.
Hiện tại, nàng đã trải qua phiêu bạc, biệt ly, bất công, thành kiến, cô độc, tử vong, mọi đau khổ trên thế gian này, đã thật sự hiểu được nó, nhưng người thề nguyện kia đã không còn.
Lạc Lan khom người, lấy ngón tay máu của mình xuyên qua đám hoa biển đỏ chói.
Cảnh sắc như vậy tuy đẹp, lời thề như vậy tuy chân thành tha thiết, nhưng nguyện vọng của anh nên là trên thế gian này không còn đôi vợ chồng nào cần một hôn lễ như vậy, cũng không còn cặp tình nhân nào chấp nhận một lời thề như vậy.
Lạc Lan cúi đầu nhìn đám hoa thủy tinh màu máu chồng chất dày đặc, nở rộ rồi biến mất, nước mắt tràn mi.
“Người tặng ta mộc lý, ta tặng người ngọc quý. Không phải để đáp đền, chỉ đời đời giao hảo.” (4.19.3)
Anh tặng em một phong cảnh tuyệt thế, em sẽ cho anh một thế giới ước mơ!
(4.19.3) Nguyên văn “Đầu ngã dĩ mộc lý, báo chi dĩ quỳnh cửu. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.” Bài thơ Cây đậu mộc 3 (cây đu đủ) trích trong Kinh Thi.
————·————·————
Nửa đêm.
Lạc Lan trở về, căn nhà tối đen im lặng, những người khác đều đã ngủ, chỉ có Amy ngồi ở sân phơi, im lặng uống rượu.
Lạc Lan đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Amy đưa cho nàng một ly rượu, Lạc Lan ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Amy nhìn ngón tay của nàng. Tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng vết cắt vụng về, ngược lại còn thấy rõ vết thương.
Amy nói: “Buổi tối, sóng biển trên bờ biển đột nhiên xuất hiện màu đỏ trong suốt, giống như toàn bộ bãi biển đều nở đầy hoa thủy tinh đỏ như máu. Thằng bé cánh dài kia nói, bọt biển không phải vô duyên vô cớ hóa đỏ, các nô lệ ở trên đảo mỗi lần cử hành hôn lễ đều dùng máu tươi của mình làm hoa bọt biển nở rộ.”
Lạc Lan im lặng không nói gì.
Amy cầm một cái mặt nạ, đeo lên mặt, “Mặt nạ tôi mới mua, đẹp không?”
Lạc Lan nhìn cái mặt nạ trắng muốt, bên trên còn có hoa văn quen thuộc.
Đã từng có người dùng máu tươi của mình vẽ lên trán của nàng, dùng linh hồn duy nhất cùng toàn bộ sinh mạng nguyện ước lời chúc phúc cùng trời cuối đất này.
Giọng nói của Amy xa xăm vang lên trong đêm tối.
“Mẹ của tôi là một vũ nữ múa bụng, sau khi bà chết đi, tôi cũng trở thành nghệ sĩ múa bụng, tôi đi theo đoàn ca múa ảo thuật rong ruổi khắp ngân hà. Sau đó, tôi yêu một người đàn ông, hắn là lính đánh thuê của binh đoàn Thiên La, tôi đi theo hắn đến binh đoàn Thiên La. Hắn bảo tôi khiêu vũ cho đội nhóm của hắn xem, tôi cũng ngu ngốc nhảy theo lời hắn. Đội trưởng của hắn thích tôi, bạn trai của tôi cứ như vậy để tên đội trưởng kia mang tôi đi.
“Tôi dùng cái nĩa ăn thiến tên đội trưởng, bọn họ bắt tôi lại, nhưng không giết tôi, còn dùng nhiều cách tra tấn tôi. Tôi chịu đựng không nổi, muốn chết, nhưng ngay cả tự sát cũng không làm được.
“Một tối nọ, bọn họ kéo tôi ra khỏi nhà giam, khi đang làm nhục tôi tìm vui, thì một người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện giống như từ trên trời rơi xuống, giết chết tất cả đám đàn ông đã làm nhục tôi.”
“Tôi cầu xin anh ấy giết tôi, anh ấy lại nói nếu tôi có dũng khí muốn chết, thì chi bằng từ chết tìm sống. Anh ấy cho tôi một tấm vé phi thuyền, tặng tôi một khẩu súng có thể bảo vệ mình, còn dạy tôi cách bắn súng.”
“Dựa vào kỹ năng giết người anh ấy dạy tôi, qua nhiều lần đấu tranh sinh tồn, tôi gia nhập binh đoàn Liệt Diễm, trở thành lính đánh thuê.”
“Lần thứ hai tôi gặp lại anh ấy, là ở nơi đóng quân của binh đoàn Liệt Diễm.”
“Vài thập niên không gặp, anh ấy vẫn luôn đeo mặt nạ, có điều, tôi thấy ở nơi đóng quân cảnh vệ cẩn mật như vậy lại đột nhiên có một người nhàn nhã đi tới đi lui như ở nhà mình, tôi liền nhận ra chính là anh ấy.”
“Anh ấy cũng nhận ra tôi, không giết tôi, mà thả tôi đi.”
“Tôi hỏi anh ấy đang điều tra cái gì, còn ra ý có thể trợ giúp. Anh ấy cười nói nếu tôi muốn giúp đỡ, hãy rời khỏi binh đoàn Liệt Diễm. Tôi biết anh ấy không phải để tôi giúp, mà là anh ấy giúp tôi. Anh ấy đột nhiên xuất hiện ở binh đoàn Liệt Diễm, khẳng định không phải không có nguyên nhân, binh đoàn Liệt Diễm chắc chắc đã gây ra chuyện gì.”
“Tôi rời khỏi binh đoàn Liệt Diễm, đến Khúc Vân tinh, nhận lời mời làm công chức, tìm được một công việc an nhàn trong chính phủ.”
“Lần thứ ba tôi gặp lại anh ấy, cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy vẫn đeo mặt nạ.”
“Anh ấy nhờ tôi giúp một chuyện, bảo tôi xin vào làm trong ngành y tế. Anh ấy để lại địa chỉ một hộp thư, dặn dò tôi có chuyện gì bất thường, thì lập tức gửi thư. Sau đó, Khúc Vân tinh bộc phát dịch bệnh, tôi dựa theo địa chỉ hộp thư kia viết thư gửi đi, đối phương hồi âm nói rõ cách phòng chống dịch bệnh, tôi răm rắp nghe theo, không ngờ thành danh, Khúc Vân tinh trở thành một hành tinh mới được chú ý nhất ngân hà.”
“Sau đó, tôi viết thư cảm ơn anh ấy, hộp thư kia cũng mất hiệu lực, thư tôi viết đều không gửi được.”
Lạc Lan im lặng lắng nghe, không nói tiếng nào.
Amy ném cái mặt nạ đến trước mặt Lạc Lan, “Cô không có gì muốn nói sao?”
Lạc Lan nói: “Người cứu cô là Ân Nam Chiêu. Anh ấy từng là nô lệ trên Thái Lam tinh, sau đó thì đến Liên Bang Odin tòng quân. Bởi vì nhất thời bị chọc giận, sợ trái với quy định trong quân đội, anh ấy đã một mình đến Thái lam tinh phá hủy máy tính trung tâm, còn giết chết đám chủ nô tàn bạo. Anh ấy muốn tiện đường đến binh đoàn Thiên La gây chút phiền toái, thì đụng phải đám lính đánh thuê làm nhục cô.”
“Ân Nam Chiêu!” Amy nhỏ giọng nói lại một lần tên hắn, nước mắt rơm rớm, “Nhiều năm không có bất kỳ tin tức nào của anh ấy, tôi đoán anh ấy có thể đã chết, nhưng luôn hy vọng mình đoán sai…” Cô mạnh bưng lên ly rượu, uống một hơi cạn ly.
Nhiều năm như vậy, luôn muốn biết hắn là ai, thật không ngờ khi biết được hắn là ai, thì cũng biết được hắn đã chết.
Lạc Lan nói: “Ba của tôi nói mỗi người đều có ba lần chết đi. Lần chết đầu tiên, là khi trái tim của anh ta ngừng đập. Cơ thể chết đi, đây là cái chết theo ý nghĩa sinh học. Lần chết thứ hai, chính là tang lễ của anh ta. Người thân bạn bè đều đến chính thức nói lời từ biệt anh ta, tuyên bố một người đã rời khỏi thế giới này, đây là cái chết theo ý nghĩa xã hội. Lần chết thứ ba, là khi người cuối cùng còn nhớ đến anh ta chết đi, dấu vết thời gian còn sống của anh ta hoàn toàn bị xóa sạch, như vậy anh ta đã hoàn toàn biến mất, thật sự chết đi.”
Amy nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan liếc nhìn cái mặt nạ trên bàn, ngón tay mơn trớn lên nó, “Cảm ơn mặt nạ của cô.”
Amy cay sống mũi, nước mắt thiếu chút nữa đã trào ra, cô vội vàng che giấu cầm lấy chai rượu rót thêm một ly.
————·————·————
Màn đêm buông xuống, bao phủ khắp nơi.
Tiếng sóng biển mênh mông khi lên khi xuống, theo gió biển không ngừng truyền đến.
Hai người im lặng uống rượu.
Amy nhỏ giọng hỏi: “Tại sao lại đưa Tiểu Triều Tiểu Tịch tới đây?”
“Tôi hy vọng Tiểu Triều, Tiểu Tịch hiểu được tự do và danh dự đối với dị chủng ý nghĩa như thế nào, tại sao có rất nhiều dị chủng vì tự do và danh dự nguyện hy sinh cả tính mạng của mình. Tiểu Triều và Tiểu Tịch từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng gặp cha, tình cảm chắc chắn gần gũi tôi hơn, tôi hy vọng bọn chúng có thể hiểu được hành động suy nghĩ của cha, đừng bao giờ vì tôi mà oán hận cha mình.”
Amy nghe được vô cùng kinh ngạc, nín thở tĩnh khí hỏi: “Cha của Tiểu Triều và Tiểu Tịch là ai?”
“Tiểu Giác.”
Amy thở dài, ý cười dịu dàng ẩn hiện sau lông mày khóe mắt, cô kiều diễm nói: “Tôi biết ngay là hắn! Ngoài hắn ra, còn ai dám muốn một phụ nữ không có chút nữ tính như cô.”
Lạc Lan uống một hớp rượu, chậm rãi nói: “Tiểu Giác còn có một tên khác… Thần Sa.”
Amy hít một hơi lạnh, thiếu chút nữa đã đánh đổ ly rượu, mặt đầy khiếp sợ trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Trong khoảng thời gian này, tin tức trên toàn dải ngân hà ồn ào dậy sóng đều là Thần Sa.
― Chấp Chính Quan tân nhiệm của Liên Bang Odin, chết đi sống lại, từ địa ngục trở về cuộc sống vương giả.
― Phát động chính biến, dùng thủ đoạn tàn nhẫn diệt trừ Chấp Chính Quan tiền nhiệm Sở Mặc, nhốt bộ trưởng bộ trị an Tông Ly.
― Đế Quốc Ar không dám đối kháng chính diện, không thể không tạm thời lui binh.
― Còn có trong lúc nữ hoàng Lạc Lan làm gián điệp ở Liên Bang Odin, Thần Sa và nữ hoàng gia đình lục đục, khó phân biệt được hôn nhân thật hay giả.
Amy thì thào hỏi: “Đế Quốc Ar vẫn muốn tiếp tục tấn công Relicta?”
“Đương nhiên! Bởi vì tôi phải làm nữ hoàng của tinh vực Odin.” Lạc Lan nâng ly rượu, kính rượu với bóng tối, uống một hơi cạn sạch phần rượu còn lại.
Danh sách chương