Trong vườn hoa, trang phục sang trọng, yến tiệc linh đình.

Nhìn thấy Diệp Giới bình thản ung dung, chuyện trò vui vẻ, Lạc Lan trong lòng "băng ngâm hoả đốt", thật muốn đứng lên chỉ vào mặt Diệp Giới hô to một câu "Hắn chính là tên Long Đầu của binh đoàn Long Huyết"!

Chấp Chính Quan và Thần Sa thể năng 3A, Tử Yến, Tông Ly, Bách Lý Lam, Sở Mặc bọn họ thể năng 2A, ngay cả "miếng lót" (1.18.1) là nàng, Phong Lâm, Tả Khâu Bạch cũng đều có thể năng cấp A, cho dù Diệp Giới thật sự là một con rồng, thì chỉ cần vài phút sẽ tiêu diệt gọn hắn.

(1.18.1) Nguyên văn "điếm đế", hay miếng lót, là tiếng lóng danh từ riêng ám chỉ vật kém cỏi nhất, đứng hàng sau cùng.

Nhưng nàng lại khiến mình á khẩu! Á khẩu! Đúng là một chủ ý quá ngu ngốc! Nàng lén lút viết lên thiết bị cá nhân, không thể nói, thì viết ra vậy, tuy rằng hơi chậm một chút, hơi phức tạp một chút.

Diệp Giới đột nhiên quay đầu lại ngó nghiêng: "Muội muội đang viết gì đấy?"

Lạc Lan nhìn hắn: -Anh nói xem tôi đang viết cái gì? Diệp Giới mỉm cười: -Cô muốn cho mọi người biết cô không phải là công chúa, mà là tội phạm tử hình?

Lạc Lan: -Cá chết lưới rách, đồng quy vu tận!

Diệp Giới: -Chỉ biết cá chết, lưới sẽ không rách!

Lạc Lan cẩn thận suy nghĩ, không thể không thừa nhận, rõ ràng Diệp Giới đang chiếm ưu thế.

Nàng nói vương tử của đế quốc Ar là Long Đầu của binh đoàn Long Huyết, chứng cớ đâu? Một đoạn video không thấy rõ mặt, thêm nữa giọng nói của Diệp Giới bây giờ căn bản không phải là giọng nói của tên Long Đầu.

Cho dù nàng bất chấp "cá chết lưới rách", là một tội phạm tử hình muốn tái sinh thành công chúa giả, thì lời của nàng cũng không thể nào đáng tin.

Diệp Giới nói đầy ẩn ý: "Hãy hưởng thụ cho thoả đêm nay, đừng nên gấp gáp, bọn huynh còn muốn ở lại Relicta vài ngày, đợi đến khi cổ họng của em khoẻ lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau, còn khối thời gian."

Thiệu Hoa cũng khuyên giải an ủi nàng: "Lạc Lan đừng nôn nóng, bọn tỷ đến đây, sao không ở chơi với em thêm vài ngày nữa chứ?"

Được! Thì không gấp! Nếu giả không được, thì khỏi giả nữa!

————·————·————

Trong tiếng nhạc du dương, vài người bắt đầu khiêu vũ.

Diệp Giới nhanh chóng rời đi, hắn đến gần một mỹ nhân trẻ tuổi xum xuê nịnh hót.

Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, cảm giác có một con rắn độc ở bên cạnh thật sự quá khổ sở. So với trước kia, bây giờ nàng cảm thấy Tông Ly lại cực kỳ đáng yêu.

Lạc Lan vốn đang lo lắng phải đối phó với Thiệu Hoa thế nào, không ngờ chỗ ngồi của Tử Yến lại ở bên cạnh Thiệu Hoa, hắn vẫn đang tán gẫu cùng cô ta.

Tử Yến dung mạo điển trai, "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" (1.18.2), quả thật khiến cho các danh nhân tử sĩ khắp các tinh quốc hạ bút thành văn, miệng mồm trơn tru, nói đến nổi Thiệu Hoa cười mãi không ngừng, căn bản không có thời gian tìm Lạc Lan nói chuyện.

(1.18.2) Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: vì có điều kiện mà làm được nhiều việc, câu này ám chỉ Tử Yến được trời phú cho dáng vẻ đẹp, gia đình tốt, ăn nói khéo léo, nên rất được lòng phụ nữ.

Lạc Lan yên tâm, thuận tay cầm ly rượu của mình lên.

Phong Lâm đến ngồi cạnh nàng, dùng ly rượu của mình cụng vào ly rượu của Lạc Lan, "Cô vẫn uống loại đồ uống không dành cho người trưởng thành này à?"

Lạc Lan muốn hỏi cô sao hôm nay đột nhiên lại quyết định ra tù, Tông Ly rốt cuộc có quỳ gối van xin hay không, nhưng trong bàn có rất nhiều người, không tiện nói chuyện, nàng chỉ có thể cười cười nâng ly với cô, tỏ vẻ hoan nghênh cô bình an trở về.

"Tuy biết cô sớm hay muộn gì cũng sẽ lấy được giấy phép, nhưng không ngờ lại sớm như vậy... Chúc mừng!" Phong Lâm uống một hơi cạn ly rượu.

"Cảm ơn!" Lạc Lan cũng tự xử lý ly rượu của mình.

Phong Lâm nháy nháy mắt bỡn cợt với Lạc Lan: "Muốn biết Tông Ly bồi thường tôi cái gì không?"

Lạc Lan chỉ có thể phối hợp gật đầu.

Phong Lâm cầm cái nĩa gõ gõ vào ly rượu, mọi người trong bàn ngừng nói chuyện, nhìn cô.

"Để ăn mừng Lạc Lan trở thành bác sĩ gene di truyền, tôi có một phần lễ vật tặng cô ấy." Phong Lâm mỉm cười nhìn Tông Ly, còn ẩn ý vài phần khiêu khích.

Tông Ly hầm hầm liếc mắt nhìn cô một cái, hung hăng ném cái khăn ăn ở trong tay xuống, đứng dậy, tỏ ra bộ dáng "lão tử có gì mà không dám".

Hắn vừa cởi áo khoác, vừa hùng hổ đi về phía dàn nhạc.

Tông Ly vốn có tiếng xấu tính, lúc này thái độ còn đặc biệt dọa người, vài nhạc công trên dàn nhạc nghĩ đã xảy ra chuyện lớn, sợ đến mức toàn bộ đều dừng lại.

Mọi người đang khiêu vũ mất tiếng nhạc, cũng đều dừng lại, nhìn Tông Ly một cách khó hiểu.

Tông Ly đứng lại trong đám người, đem áo khoác ném vào một người mà hắn đánh giá là quân nhân dưới cấp của hắn.

Hắn cởi bỏ nút tay áo sơ mi, một bên vén tay áo lên cao, một bên dùng ánh mắt u ám nhìn đám người ở xung quanh, mọi người không thể kiềm lòng lập tức lùi về phía sau, chính giữa nhanh chóng mở ra một khoảng không tạo ra vòng tròn lớn.

Ai cũng nghĩ Tông Ly muốn ra tay dạy dỗ người nào đó, thật không ngờ hắn đột nhiên nhón chân, tay đưa lên cao, tạo dáng giống tư thế một con thiên nga, sau đó mũi chân xoay tròn liên tiếp vài cái, bắt đầu nhảy lên cao theo điệu múa ba lê.

Lạc Lan kinh ngạc miệng không thể khép lại, trời ạ! Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Thần Sa thì cười, Tông Ly thì khiêu vũ?

Khách khứa trong sân vườn bắt đầu hỗn loạn, tên ngốc vừa nhảy vừa xoay trước mắt này thật sự là bộ trưởng bộ an ninh lạnh lùng tàn nhẫn, độc ác xảo quyệt của bọn họ sao? Chấp Chính Quan đại nhân, ngài giao sự an toàn của tất cả công dân và thân nhân trong liên bang này cho một tên ngốc như vậy có thể yên tâm hay sao?

Phong Lâm khép ngón trỏ và ngón cái lại thành một vòng tròn, bỏ vào miệng, huýt gió vang dội.

Tông Ly vừa khiêu vũ, vừa trừng mắt nhìn Phong Lâm, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

Phong Lâm lại chẳng có chút ngần ngại, cô còn ném cho hắn cái hôn gió, vỗ tay cười lớn, hoàn toàn ra dáng một cô gái lưu manh.

Lạc Lan cảm thấy hình tượng bà chị Phong Lâm ở trước mặt đã sớm tan vỡ, nhưng những người khác còn chưa biết được con người thật của cô. Hiện tại những người khách này không chỉ lo lắng cho an toàn của thân nhân mình, mà còn lo lắng cho giáo dục nghiên cứu khoa học của toàn liên bang Odin.

Phong Lâm cười nói: "Tông Ly nếu có thất nghiệp, đi làm vũ nam cũng không tồi!"

Lạc Lan hết hồn, tỷ tỷ, cô thật biết trả thù, không sợ Tông Ly sau này rửa hận, đem cô chặt hết tứ chi sao?

Nàng lặng lẽ quét mắt nhìn những người xung quanh, Chấp Chính Quan ngồi rất bình tĩnh, dường như hoàn toàn không cảm thấy tình thế hiện tại có gì đó không đúng; Thiệu Hoa ngồi bất động, thờ ơ dửng dưng; những người khác đều mặt không biểu cảm, chỉ có Tử Yến ẩn chứa ý cười, thưởng thức trò vui.

Màn biểu diễn mất mặt đang tới lúc cao trào, Sở Mặc đột nhiên đứng dậy, nói với Thần Sa: "Tôi có chút ngứa tay, còn cậu?"

Thần Sa theo sau hắn, thản nhiên hỏi: "Anh chọn gì?"

Sở Mặc đi đến bên cạnh dàn nhạc, phất phất tay, ý bảo bọn họ đứng sang một bên. Hắn cầm lấy cây violon, Thần Sa ngồi vào đàn dương cầm. Sau khi violon kéo khúc nhạc dạo đầu, đàn dương cầm bắt đầu bắt nhịp hòa âm, khúc nhạc trầm bổng nhịp nhàng rõ ràng phối hợp với điệu múa của Tông Ly. Có nhạc đệm, bài vũ ba lê của hắn lập tức không còn cảm thấy xấu hổ.

Bách Lý Lam nhàm chán đập tay xuống bàn, càm ràm nói: "Nhiều năm không chơi, quả thật có chút ngứa tay."

Hắn vừa chạy vừa nhảy, nhanh như chớp đã đến ngay dàn nhạc, cầm lấy dùi trống, đắc ý rung đùi bắt đầu gõ trống.

Tả Khâu Bạch nhìn Tử Yến: "Chơi cùng không?"

Tử Yến lười biếng cười cười, tùy ý nói: "Theo bọn họ làm gì, toàn chuyện mất mặt!" nhưng vẫn cùng Tả Khâu Bạch rời khỏi bàn tiệc.

Tả Khâu Bạch cầm lấy cây kéo đàn Cello, kéo nhẹ nhàng, thêm phần thanh sắc trong bản hòa tấu của violon và dương cầm.

Tử Yến cũng cởi áo khoác, bắt đầu cùng khiêu vũ với Tông Ly.

Đại khái bởi vì có người làm bạn, Tông Ly dần dần trầm tĩnh lại, vũ điệu ngày càng tự nhiên thanh thoát, kỹ thuật nhảy không còn hoàn toàn xấu hổ, mà thậm chí có vài phần đẹp mắt.

Bốn gã đàn ông chơi nhạc càng chơi càng ăn ý, anh một đoạn, tôi một đoạn, khi thì độc tấu, khi thì hợp tấu, giống như các nhóm múa lân trong đội lân, trong chốc lát khí thế kinh người cùng nhau lấn áp kẻ khác, nhanh chóng sinh ra ý muốn xử lý đối phương.

Trong tiếng nhạc sôi nổi, hai người thể năng 2A Tông Ly và Tử Yến phát huy hết ưu thế thể năng, tuyệt đối không còn khó khăn hay e ngại những điệu vũ bình thường nữa, động tác ngày càng mạo hiểm kích thích, khiến cho khách xem nhịn không được vỗ tay nhiệt liệt.

Bất tri bất giác, sáu gã đàn ông đã biến một màn đùa dai mất mặt thành một bữa tiệc thị giác cùng thính giác cực kỳ mỹ lệ.

Lạc Lan tựa người vào ghế dựa, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Sở Mặc vì hóa giải oán hận của Tông Ly đối với Phong Lâm, nên xen vào chuyện người khác làm nhạc đệm kết thúc; Thần Sa và Sở Mặc tình cảm anh em thân thiết, không chút do dự đưa tay ra giúp đỡ; Bách Lý Lam vì tưởng nhớ thời xưa, cũng góp thêm một màn vui; Tả Khâu Bạch hẳn là vì Phong Lâm, cố ý tạo thêm một người khiêu vũ Tử Yến; Tử Yến nhìn qua lạnh lùng thờ ơ, nhưng lại cam chịu làm vũ nam, cùng Tông Ly khiêu vũ.

Không biết tại sao Lạc Lan cảm thấy mọi thứ trước mắt thật ấm áp, tựa hồ có thể khiến cho người ta cảm thấy khoảng thời gian tốt đẹp sẽ phải trôi qua mãi mãi này vẫn luôn tồn tại.

Này thời tuổi trẻ ngông cuồng, uống rượu xướng ca một trận, cùng nhau gặp rắc rối bị phạt, cùng nhau cất giọng cười to; này là hào hoa phong nhã, khí phách bay tận trời cao, nghĩ rằng bằng hữu mãi mãi không tách rời, cho rằng mai này sẽ luôn tốt đẹp, tin rằng lời hứa nhất định sẽ được thực hiện, cảm thấy phản bội và cái chết chỉ xảy ra trong những câu chuyện phim ảnh...

Thiệu Hoa cảm khái nói với Chấp Chính Quan: "Không ngờ sáu vị công tước tình cảm lại tốt như vậy, quan hệ các huynh muội cùng huyết thống như chúng tôi đều... haizzz!"

Phong Lâm không nói tiếng nào, càng không ngừng uống rượu.

Đột nhiên, cô nôn khan một tiếng, chạy vội ra hướng nhà vệ sinh.

Lạc Lan cảm thấy có lỗi cười cười với Thiệu Hoa, vội vàng đuổi theo Phong Lâm.

Phong Lâm chạy nhanh vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, không ngừng vỗ nước vào mặt mình.

Lạc Lan cảm thấy cô không phải thật sự muốn nôn, mà đang muốn che giấu gì đó, nàng giúp cô đóng kín cửa, im lặng rời khỏi.

Lạc Lan đi vào sân vườn, nhìn thấy Tử Yến mời Thiệu Hoa khiêu vũ, Diệp Giới ôm một mỹ nhân trẻ tuổi chuẩn bị điệu nhảy, những khách dự khác cũng bắt đầu kéo lên khiêu vũ.

Sở Mặc trả lại đàn violon cho các nhạc công, cùng Tông Ly trở lại bàn tiệc.

Thần Sa, Tả Khâu Bạch và Bách Lý Lam cũng đều nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Tất cả đều khôi phục lại như ban đầu.

Hoa vừa chớm, trăng vừa tròn, trang phục sang trọng, cười nói xôn xao.

Lạc Lan cảm thấy buồn bực cũng tan biến.

Phong Lâm nằm úp sấp lên người của Lạc Lan, một tay ôm bả vai nàng: "Bí mật của cô là gì?"

Lạc Lan toàn thân cứng đờ.

Phong Lâm cười nói nhỏ: "Chắc chắn cô có bí mật, tôi cũng có bí mật."

Cô bưng ly rượu, từ xa chỉ chỉ Chấp Chính Quan: "Không phải chỉ có một mình ngài ấy đeo mặt nạ, chúng ta ai cũng đeo mặt nạ."

Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra.

Phong Lâm nghiêng đầu nhìn Chấp Chính Quan: "Thật kỳ lạ! Sao ngài ấy lại ở đây?"

Lạc Lan ngửa mặt lên trời không nói gì, người ta còn đến sớm hơn cô! Tỷ tỷ à, mắt của cô làm sao vậy?

Phong Lâm thì thào nói nhỏ: "Ngài ấy đeo cái mặt nạ quỷ đó, ăn không thể ăn, uống cũng không thể uống, bình thường chưa bao giờ lui tới mấy buổi yến tiệc như này!"

Lạc Lan chỉ chỉ vào công chúa Thiệu Hoa và vương tử Diệp Giới, là vì chào đón bọn họ.

Phong Lâm cười chế giễu: "Bọn họ đáng gì để chào đón! Ngay cả thái tử của vương quốc Ar đến đây, chỉ cần chúng ta tùy tiện cử một người ra tiếp chuyện cũng là nể tình lắm rồi, cần gì phải đến Chấp Chính Quan đích thân tiếp đãi?"

Lạc Lan cảm thấy nếu vẫn bàn đến đề tài này sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa hai nước, nàng vội vàng viết lên màn hình ảo: "Tâm trạng không tốt à?"

Phong Lâm uống rượu không có lên tiếng.

Khi Lạc Lan nghĩ cô sẽ không nói, đột nhiên cô lại nói tiếp: "Cô tin không? Trước đây tôi, Tông Ly, Tử Yến, Tả Khâu Bạch, Bách Lý Lam mới là một nhóm. Sở Mặc, Thần Sa không giống với chúng tôi. Bọn họ có cha có mẹ, chúng tôi không có, bọn họ đương nhiên có tất cả, có thể thoải mái phạm lỗi, chúng tôi lại không thể! Nhóm công tước già chỉ biết giữ lại những đứa bé ưu tú nhất, chúng tôi phải vượt trội mới có thể được giữ lại!"

Hiện tại tỷ lệ sinh sản của loài người rất thấp, dị chủng lại càng đặc biệt khó khăn, không phải cá thể dị chủng nào cũng đều có đời sau khỏe mạnh, cũng không phải ai cũng đều có con của mình được nhóm công tước lựa chọn bồi dưỡng, bọn họ không ngừng dùng các biện pháp đào thải, từ đó chọn ra một đứa ưu tú nhất làm người thừa kế của mình.

"Thần Sa chưa làm gì đã được thừa kế tước vị, chúng tôi liều mạng cố gắng còn có thể bị trách mắng nên trong lòng khó chịu, vì vậy hay đi bắt nạt Thần Sa, Thần Sa và cô rất giống nhau..." Phong Lâm chỉ chỉ vào mũi của Lạc Lan, nấc lên một cái, "Giống như người câm vậy, rất dễ bắt nạt, y như một đứa ngốc, hoàn toàn không biết đánh trả! Chỉ cần không đánh vào mặt, không để lại dấu vết để người lớn phát hiện, mặc kệ đánh cậu ấy thế nào, cậu ấy cũng không nói gì! Tử Yến là mưu ma chước quỷ nhiều nhất, tôi và Tông Ly, Bách Lý Lam luôn bị hắn đưa đi làm bia đỡ đạn, xung phong phụ trách. Nhưng Sở Mặc thật đáng ghét, mỗi lần đều giống như thiên sứ bảo vệ Thần Sa, từ trên trời giáng xuống, đến phá chúng tôi từng đứa một."

Phong Lâm uống một hớp rượu, híp mắt hồi tưởng: "Thật đáng ghét! Cực kỳ đáng ghét!"

Lạc Lan nhìn Thần Sa, hoàn toàn không thể tưởng tượng được hắn lại là đứa bé dễ ăn hiếp nhất. Nhưng Chấp Chính Quan đã từng nói qua, sau khi cha mẹ hắn gặp chuyện không may, hắn đã từng bị chứng mất giọng, hoàn toàn không thể trao đổi với thế giới bên ngoài.

"Nói cho cô biết một bí mật!" Phong Lâm ném ly rượu xuống, hai tay vòng qua cổ Lạc Lan, "Tôi, thích, Sở Mặc!"

Lạc Lan không nói gì, không phải đã sớm không còn là bí mật sao? Mặc kệ người khác có biết hay không, nàng cũng đã sớm biết rồi.

"Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, rõ ràng là ghét anh ấy, nhưng không hiểu sao lại biến thành thích?" Phong Lâm ánh mắt say khướt mơ màng, hai tay ôm lấy hai má đang ửng hồng, là dáng vẻ của một cô gái đang thẹn thùng, "Không nói quá, dáng vẻ của anh ấy lúc bảo vệ Thần Sa thật sự rất đẹp! Thích nhất chính là những lời lẽ chính nghĩa anh ấy dạy bảo chúng tôi. À... không đúng! Thích nhất chính là lúc anh ấy cởi áo cùng Bách Lý Lam, Tông Ly bọn họ đánh nhau..."

Lạc Lan hai mắt nhìn đăm đăm, vội vàng cầm ly rượu đưa cho Phong Lâm, tỷ tỷ, cô làm ơn say nhanh rồi ngủ đi, nói thêm nữa, ngày mai tôi sẽ bị cô diệt khẩu.

Phong Lâm một hơi nốc cạn ly rượu: "Tất cả mọi người nói tôi là thiên tài, kỳ thật, tôi không có thông minh như vậy."

Phong Lâm khều khều cằm Lạc Lan, cười híp mắt, giở giọng lưu manh hỏi: "Biết tại sao tôi thích cô không?"

Lạc Lan lắc đầu.

"Bởi vì... Cô khiến tôi nhớ tới Sở Mặc, hai người đều thật sự là thiên tài! Cha của Sở Mặc là chuyên gia kiệt xuất về gene di truyền của liên bang Odin, anh ấy vốn nên kế thừa gia nghiệp, nhưng rốt cuộc lại chọn nghề bác sĩ. Năm đó nếu không phải anh ấy bỗng nhiên thay đổi chí hướng, nói không chừng tôi... đã bị đào thải!"

Thật sự không thể nghe thêm được nữa! Bằng không chẳng những bị Phong Lâm diệt khẩu, mà còn bị những người khác diệt khẩu! Lạc Lan vội vàng đưa cho Phong Lâm thêm một ly rượu.

Phong Lâm lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, bước đi lảo đảo ôm lấy Lạc Lan, dựa đầu vào vai nàng thì thào nhỏ giọng: "Tôi muốn ở bên cạnh Sở Mặc nhiều hơn một chút, mặc kệ bọn họ vui hay không vui, đã làm ra những chuyện xấu lừa gạt bọn họ... Ban ngày nhiệm vụ học tập của mọi người rất nặng, chỉ có buổi tối mới có thể luyện tập... luyện tập rất lâu, định đến năm mới sẽ biểu diễn cho Chấp Chính Quan xem... Tôi trong lúc huấn luyện thể năng bị trọng thương, vốn tôi và Tử Yến là một cặp khiêu vũ, Tông Ly không muốn tâm huyết của mọi người uổng phí, nên lúc đó đã thay tôi đi khiêu vũ..."

Nước mắt của Phong Lâm từ từ rơi xuống, từng giọt thấm ướt quần áo của Lạc Lan.

Còn nhớ rõ lúc đó ánh trăng rất đẹp, mây bay trên trời, rừng cây gió thoảng, tiếng nhạc chầm chậm, tiếng cười khoan thai... Rốt cuộc thì khi nào, tất cả sẽ thay đổi...

————·————·————

Thần Sa đi tới, nhìn Phong Lâm đang mê man dựa vào lòng của Lạc Lan: "Say?"

Lạc Lan gật đầu.

"Tôi kêu người đưa cô ấy về"

Lạc Lan không phát ra tiếng, chỉ có thể xua tay, Thần Sa lập tức hiểu được ý nàng: "Em muốn để cô ấy ngủ lại nhà chúng ta tối nay?"

Lạc Lan gật đầu.

Cho dù đã say bất tỉnh, nhưng tối nay Phong Lâm chắc chắn không muốn cô đơn một mình. Không thể giúp cô có được thứ cô muốn, nhưng ít ra có thể làm bạn với cô một đêm.

"Được." Thần Sa đồng ý.

Lạc Lan ôm lấy Phong Lâm, đưa nàng về phòng ngủ của mình.

————·————·————

Lạc Lan giúp Phong Lâm cởi giày, đắp kỹ chăn, ngồi bên mép giường, ngây ngốc nhìn Phong Lâm.

Trong biển vũ trụ này, vạn vật đều không thoát khỏi dòng chảy của thời gian, tất cả đều phải theo thời gian già yếu rồi chết đi, chỉ có trí nhớ là không bị thời gian quản thúc, thậm chí theo thời gian càng trở nên rõ ràng hơn.

Tất cả buồn vui, hạnh phúc trải qua trong đời người, được cất giữ lại trong trí nhớ, rõ ràng chẳng có gì quan trọng, nhỏ bé như cát bụi, nhưng so với bầu trời đầy sao lại càng sáng lấp lánh, khiến cho cuộc sống trở nên cực kỳ phong phú.

Lạc Lan vốn đã muốn từ bỏ tìm lại ký ức của mình, nhưng khi nhìn thấy Phong Lâm đau khổ khóc thương vì ký ức bé thơ của cô, nàng bỗng nhiên thật sự muốn biết những ký ức đã qua trong trí nhớ của mình là gì.

Có phải cũng có những lúc ngây ngô nghịch ngợm gây sự, cũng có những đau buồn vui vẻ từ thuở còn lông bông?

Không cần thiết phải có một đám đồng bọn khi thì cãi nhau, khi thì đối xử tốt với nhau, nhưng thời gian không thể nào là một khoảng trống, nhất định sẽ có một người, vì một chuyện gì đó, vì một năm tháng ấm áp nào đó, mà được ưu ái lưu giữ lại trong trí nhớ!

Lạc Lan khẽ thở dài, thật sự không muốn đi ra ngoài, nàng cũng muốn liền như vậy nằm xuống, ngủ một giấc thoải mái. Nhưng đây là yến tiệc tổ chức cho nàng, hơn nữa, ngoài kia còn có một tên ác quỷ.

Lạc Lan ổn định lại tinh thần đi ra ngoài, thì nhìn thấy Thần Sa vẫn đứng chờ ở cửa.

Nàng có lỗi cười cười, chỉ chỉ hướng thang lầu, ý bảo có thể đi xuống.

Thần Sa không cử động, muốn nói gì đó lại thôi, biểu cảm có chút xấu hổ.

Lạc Lan nhíu mày, xảy ra chuyện gì sao?

"Em có thời gian rảnh không?"

Nàng bây giờ nhìn qua bận rộn nhiều việc lắm sao?

"Tôi muốn nói chuyện với em một lát."

Lạc Lan chỉnh trang lại váy áo, dựa vào tường ngồi xuống, vỗ vỗ xuống bên cạnh, anh nói đi.

Thần Sa ngồi bên cạnh nàng, Lạc Lan nghiêng đầu nhìn hắn, chờ hắn mở miệng. Thần Sa im lặng một thoáng, sau đó mở màn hình thiết bị cá nhân, cho nàng xem một phần thông tin. "Đây là tư liệu Chấp Chính Quan đã gửi cho tôi, ông ấy nói em và Diệp Giới chắc chắn tình cảm rất tốt, muốn tôi để ý một chút, đừng quá thờ ơ thất lễ với anh ta. Tư liệu có thể không đủ, tốt nhất tôi nên nói qua với em, nghe theo ý kiến của em."

Lạc Lan cảm thấy câu nói của hắn không có ý như vậy, nhưng hiện tại cần phải tìm hiểu các tư liệu kia, nàng lập tức đến trước màn hình, nhìn thật kỹ.

Công chúa Thiệu Hoa so với công chúa Lạc Lan, đích thật là công chúa "hàng thật giá thật", danh chính ngôn thuận. Cô ta là con gái của hoàng đế vương quốc Ar, nghe nói, trong ba mươi mấy huynh đệ tỷ muội, cô ta đối với công chúa Lạc Lan là ưu ái nhất, tình cảm của hai người rất thân thiết khắng khích.

Diệp Giới là cháu trai của hoàng đế đương nhiệm, cũng chính là con trai độc nhất của hoàng đế tiền nhiệm. Phụ thân của Diệp Giới lúc du ngoạn trên một hành tinh nguyên thủy đã gặp phải bầy thú dữ, bất hạnh gặp nạn, lúc đó Diệp Giới chưa đầy một tuổi. Thúc phụ của hắn lên ngai kế thừa ngôi vị, nghe đồn ông ta đã hứa hẹn với thân mẫu của hắn sẽ phong hắn làm trữ quân (1.18.3) sau khi hắn trưởng thành, đáng tiếc không lâu sau, thân mẫu của hắn bởi vì đau thương quá độ mà qua đời, lời hứa kia càng không thể thực hiện, thậm chí rốt cuộc có lời hứa đó hay không cũng mơ mờ hồ hồ không ai dám chắc.

(1.18.3) Trữ quân hay còn được gọi là hoàng thái tử.

Phụ thân của Lạc Lan là anh em con chú bác với phụ thân của Diệp Giới, nên đứng ra gánh vác trách nhiệm nuôi nấng Diệp Giới.

Tám năm sau, phụ thân của Lạc Lan một lần đi du lịch vũ trụ gặp nạn ra đi, lúc đó Diệp Giới 10 tuổi, Lạc Lan 7 tuổi.

Thân mẫu của Lạc Lan không phải là người của vương quốc Ar, nghe đồn xuất thân không tốt, tính tình cổ quái, suốt ngày nhốt mình trong phòng nên bị xa lánh. Sau khi chồng qua đời, quan hệ của bà với hoàng thất càng thêm căng thẳng, nên đã dẫn theo hai đứa con rời khỏi tinh cầu hành chính của đế quốc Ar (1.18.4), đi đến nơi xa nhất, Lam Nhân tinh.

(1.18.4) Tinh cầu hành chính là tinh cầu trung tâm của một đất nước. Một đất nước có thể có nhiều tinh cầu, tinh cầu hành chính là tinh cầu trung tâm, có bộ máy chính quyền bên trong, giống như thủ đô của một nước trên trái đất hiện nay.

Lúc Lạc Lan còn chưa trưởng thành, Mẹ nàng chết vì bệnh. Hoàng đế vương quốc Ar đón hai người về tinh cầu hành chính, nhưng Diệp Giới tính tình không hợp, vài lần gây đại họa. Hoàng đế liền ra lệnh cho hắn đi tòng quân, ý muốn nhờ cha của thuộc hạ quản giáo hắn, nhưng hắn lại tìm cách trốn thoát, hoàng đế thúc thúc nổi giận một trận, thiếu chút nữa đã truy nã hắn khắp dải ngân hà.

So với Diệp Giới, công chúa Lạc Lan lại là một cô gái ngoan hiền, nàng thuận theo an bài của hoàng đế đi học đại học, là chuyên ngành quản lý thông tin rất phù hợp với phụ nữ, sau đó, nàng còn nghe theo sắp xếp của hoàng đế đến thư viện quốc gia làm việc, mỗi ngày đi làm tan ca, thỉnh thoảng tham gia yến tiệc tụ hội trong hoàng thất, không gây chuyện thị phi, tuân theo quy củ hơn 10 năm, cho đến khi hoàng đế chọn nàng, đến liên bang Odin xuất giá.

Lạc Lan sau khi xem xong, cẩn thận suy nghĩ.

Nếu bác sĩ Mục đích thực là vương tử Diệp Giới, nàng có thể hiểu được Diệp Giới tại sao lại che giấu thân phận, ngăn cản việc đưa công chúa Lạc Lan đến liên bang Odin, cũng có thể đoán được công chúa Lạc Lan thật đã thành công mượn dùng nàng để thoát khỏi hoàng thất, thay đổi thân phận, sống cuộc sống tự do tự tại, nhưng trước hết vương tử Diệp Giới phải là thật đã, chứ không phải giống như nàng chính là một tây bối hàng (1.18.5).

(1.18.5) Tây bối hàng: Tây (西) kết hợp với Bối () thành chữ Cổ (), mà Cổ lại đồng âm với Giả (), nên văn học hiện nay hay dùng Tây Bối hàng ám chỉ hàng giả.

Có điều, nàng rốt cuộc đã gặp đúng dịp, được tham gia ván cờ, hay ngay từ đầu chính là một con cờ?

Quả thật càng nghĩ càng rối! Lạc Lan đau đầu day day huyệt thái dương.

"Cần tôi chú ý gì không?" Thần Sa hỏi.

Lạc Lan lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.

Thần Sa đột nhiên nói: "Tôi không phải dễ bị bắt nạt."

Hả? Lạc Lan nhìn màn hình, là tư liệu của vương tử Diệp Giới và công chúa Lạc Lan, anh không dễ bị bắt nạt thì có liên quan gì ở đây?

"Phong Lâm nói không đúng."

Lạc Lan vỗ trán, quên mất thể năng 3A biến thái đến cỡ nào. Nàng nắm mạnh lấy tay của Thần Sa, trời ạ, lời nói của Phong Lâm chẳng lẽ đã bị bọn họ nghe hết?

"Tôi và Chấp Chính Quan chắc chắn nghe được, người khác không chắc lắm, phải xem dị năng của bọn họ là gì."

Lạc Lan mở miệng không tiếng động hỏi: Sở Mặc?

"Dị năng của anh ấy không phải thính lực."

Lạc Lan nhẹ nhàng thở ra, không cần lo bị diệt khẩu.

"Lúc tôi 6 tuổi, cha mẹ bất ngờ qua đời, bởi vì trải qua cú sốc quá lớn, tôi bị chứng mất giọng. Không phải giống như Phong Lâm nói là một đứa câm đại ngốc nghếch, chỉ là không muốn trao đổi với thế giới bên ngoài thôi."

Lạc Lan thật sự hoang mang, nàng đã sớm biết Thần Sa không phải là một người câm ngốc nghếch giống như Phong Lâm đã nói, nhưng tại sao Thần Sa lại giải thích? Đây tuyệt đối không phải là tính cách của hắn.

"Năm năm sau, sau khi tôi khỏi bệnh, đã cùng Tử Yến đánh nhau một trận, bọn họ không còn dám trêu chọc tôi nữa." Thần Sa kết thúc lời giải thích bằng một câu tổng kết đơn giản, "Tôi không phải dễ bị bắt nạt."

Lạc Lan quả thực không biết nên phản ứng thế nào, đây là một đứa bé đang cố giải thích để khẳng định chính mình sao? Xem ra năm đó tâm lý sợ hãi thật sự không nhỏ, mặc dù nàng là bác sĩ, nhưng không phải bác sĩ tâm lý.

Lạc Lan nghĩ nghĩ, liền quyết định vỗ vỗ đầu hắn, tỏ vẻ: Ngoan! Dì biết rồi!

Tay còn chưa chạm đến đầu Thần Sa, đã bị hắn nắm lại. Hắn lạnh lùng nói: "Em vốn không hiểu tôi đang nói gì, đừng giả vờ hiểu."

Lạc Lan xấu hổ, từ từ rụt tay về.

Thần Sa nhìn tư liệu của Thiệu Hoa và Diệp Giới ở trên màn hình: "Từ lúc nghe nói tỷ tỷ ca ca của em đến, em đã rất căng thẳng."

Lạc Lan lập tức viết: Nhiều năm không gặp, đương nhiên sẽ căng thẳng.

Thần Sa nhìn chằm chằm nàng: "... Thậm chí sợ hãi."

Lạc Lan vừa cười ngượng, vừa viết: Sao vậy được? Bọn họ là tỷ tỷ ca ca của tôi, tôi sợ gì chứ?

Thần Sa vẫn nhìn chằm chằm nàng, Lạc Lan dần dần không cười nổi nữa. Không biết có phải do Thần Sa có gene của dã thú, mà trực giác của hắn lại nhạy bén đáng sợ như vậy hay không.

Thần Sa nói: "Mặc kệ em đã trải qua chuyện gì, hiện tại em đang ở liên bang Odin, là người của tôi; tôi không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, em không cần sợ bọn họ. Nếu không thích nhìn thấy, có thể đuổi bọn họ đi! Năm đó có thù oán gì, muốn đánh nhau thì đánh một trận, em rèn luyện thể năng tốt như vậy, không phải chỉ dùng để đánh nhau thôi sao?"

Lạc Lan đột nhiên nước mắt lưng tròng, quay mạnh đầu đi.

Thần Sa xem nàng là công Lạc Lan thật, nghĩ rằng nàng bởi vì cha mẹ đều mất sớm, từng bị Thiệu Hoa và Diệp Giới bắt nạt. Hắn cường điệu chính mình không dễ bị bắt nạt, chỉ vì muốn cổ vũ nàng đừng cố kềm nén tức giận, phó thác tất cả, hắn đồng ý làm chỗ dựa cho nàng.

Nhưng nàng không phải là... công chúa Lạc Lan!

Thần Sa đứng lên: "Không muốn gặp bọn họ cũng không cần đi xuống, nghỉ ngơi sớm đi."

Lạc Lan đợi trong chốc lát, mới quay đầu lại, hành lang hoàn toàn trống trải, chỉ còn lại một mình nàng.

————·————·————

Buổi sáng.

Hai cô gái đầu tóc rối bù nằm song song trên giường, nhìn trần nhà đến ngẩn người.

Phong Lâm thầm kín hỏi: "Mười một năm qua, cô chưa một lần ngủ với Thần Sa?"

Sự thật trước mắt, Lạc Lan không thể nào phủ nhận.

"Bởi vì Thiên Húc?"

Lạc Lan im lặng.

Phong Lâm thở dài: "Nếu tôi không đưa cô vào viện nghiên cứu, cô sẽ không gặp được Thiên Húc, có lẽ bây giờ..."

Lạc Lan vỗ vỗ cánh tay của Phong Lâm, ngăn lại lời nói của cô, cho dù có gặp Thiên Húc hay không, nàng và Thần Sa khi đó cũng không thể thay đổi, bởi vì Thần Sa cưới chính là Lạc Lan công chúa, không phải nàng.

Phong Lâm đột nhiên nhớ tới gì đó: "Đúng rồi, cô gửi tin nhắn cho tôi, nhờ tôi điều tra giúp cô danh tính trước kia của Thiên Húc, là có ý gì?"

Lạc Lan viết lên màn hình ảo: "Không tìm thấy thông tin gì lưu lại ở cô nhi viện của anh ấy, hẳn là sau đó Thiên Húc đã đổi tên."

Cho dù Thiên Húc tên gọi là gì, cũng là người đàn ông nàng yêu, nhưng nàng vẫn muốn biết qua quá trình sống trước kia của hắn để hiểu hắn thêm một chút. Nếu không thể có được tương lai, vậy có được quá khứ thêm một chút cũng tốt. Nhưng không ngờ Diệp Giới lại đột nhiên xuất hiện, ý muốn tìm hiểu về Thiên Húc càng không thể thực hiện.

Phong Lâm than thở: "Nếu đến chỗ của Tử Yến làm việc, đừng nói là đổi tên, ngay cả đổi mặt cũng tìm ra được, nhưng anh ta lại là một quân nhân bình thường! Tôi sẽ giúp cô điều tra."

Lạc Lan muốn nói "không cần", nhưng lại không có cách giải thích, chỉ có thể mặc kệ cô.

Phong Lâm xoay người ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh: "Mấy ngày này cô phải tiếp đón ca ca tỉ tỉ, không cần phải đi làm."

Cô vừa tắm, vừa nói chuyện lớn tiếng với Lạc Lan, cũng không ngại Lạc Lan không thể trả lời, tự mình nói huyên thuyên chuyện đông chuyện tây.

Ánh mặt trời xuyên qua bức màn che chắn nửa thân người, trong phòng một nửa sáng ngời, một nửa u ám.

Tiếng nói của Phong Lâm, câu được câu mất, trong không khí tràn ngập hơi thở.

Lạc Lan miễn cưỡng nằm trên giường, không muốn dậy.

Bởi vì biết mình đang mượn dùng của người khác, nên cho đến bây giờ nàng vẫn không xem nơi đây là nhà của mình, nhưng thời khắc này, đột nhiên nàng lại lưu luyến vô hạn những yên bình ấm áp vụn vặt như vậy.

Sớm hay muộn gì lời nói dối cũng sẽ bị lộ, ảo giác hiện tại sẽ tan biến, đến khi Phong Lâm biết nàng là giả, chỉ sợ sẽ xem nàng là kẻ thù.

————·————·————

Phong Lâm quấn khăn tắm quanh người, đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Lạc Lan đứng trước mặt, liền bị dọa sợ nhảy dựng.

Trên đỉnh đầu của Lạc Lan là màn hình ảo, bên trên viết một dòng chữ: "Cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, tôi hy vọng cô biết rằng, tấm lòng của tôi là thật, tình cảm cũng là thật, chân thành đối đãi!"

Phong Lâm quay người lại nhìn, không kiên nhẫn đẩy Lạc Lan qua một bên: "Tôi thích đàn ông! Muốn thổ lộ thì đi tìm Thần Sa đi!"

Lạc Lan miệng cười tươi, tiếp tục viết lên màn hình: "Cô giúp tôi nói với anh ấy đi!"

Phong Lâm hoài nghi quay đầu lại nhìn nàng: "Cô sao vậy? Kỳ kỳ quái quái."

Lạc Lan túm mạnh cái khăn tắm của Phong Lâm. Phong Lâm "A" lên một tiếng sợ hãi, vừa vội vàng quấn lại khăn, vừa chửi ầm lên: "Con bé chết tiệt kia! Cô không muốn sống hả!"

Lạc Lan cười chạy vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.

Nàng dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt rưng rưng ngấn lệ, cho dù là nói như thế nào, cũng coi như đã nói lời tạm biệt.

HẾT CHƯƠNG 1.18
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện