Edit: Tiểu Lục
Gene có thể quyết định thân thể chúng ta tốt hay xấu, nhưng không thể quyết định tâm hồn chúng ta tốt hay xấu.
Tinh vực Odin.

Hành tinh Relicta.

Đối với cư dân hành tinh Relicta mà nói, mấy ngày này cực kỳ gian nan.

Mỗi buổi tối, nhìn lên bầu trời, đều có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh xinh đẹp bay lả tả, xẹt qua trên không, giống như một trận mưa sao sa mãi không kết thúc.

Thời điểm sinh tử tồn vong, dường như từng gia đình đều có người đi lính, mỗi người ngẩng đầu nhìn lên “Mưa ánh sáng”, trong lòng đều tràn ngập đau khổ, sợ hãi và hoang mang.

Bọn họ hy vọng mưa sao sa sớm ngày kết thúc, chiến tranh chấm dứt, người thân bình an, nhưng lại sợ mưa sao sa thật sự kết thúc.

Với tình thế hiện giờ, ngày mà “mưa sao sa” kết thúc, Liên bang Odin có được tồn tại như trước hay không? Vận mệnh đang chờ đợi bọn họ là gì? Vận mệnh của toàn bộ dị chủng trong dải ngân hà là gì? Tông Ly đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, hai mắt thâm quần.

Hắn từ nhỏ đã chịu giáo dục nghiêm khắc, dựa vào bản thân cố gắng, thân thể đạp bằng thất bại, từng bước trổ hết tài năng.

Làm người thắng, hắn rất tự tin, tin tưởng vững chắc năng lực của mình có thể bảo vệ Liên bang Odin, nhưng hiện tại tự tin của hắn đang bị lửa đạn từng chút đánh tan.

Tả Khâu Bạch ở chiến trường bên kia vẫn mãi giằng co, không có chút dấu hiệu chấm dứt, thành công quay về, Relicta thì nguy nan đầy rẫy.

Hắn đề bạt các thuộc hạ cũ của Thần Sa và Ân Nam Chiêu, đích thực tạm thời xoay chuyển được cục diện.

Nhưng cùng lắm chỉ được vài ngày, quan chỉ huy của đế quốc Ar thật giống như nhìn thấu được ý nghĩ và phong cách tác chiến của mỗi người bọn họ, đã lập tức thay đổi chiến thuật, phân chia hạm đội, lấy phương thức điểm đối điểm bao vây tiêu diệt mỗi một phi thuyền chiến hạm.

Hắn giống như hoàn toàn biết rõ Liên bang Odin nhìn qua dũng mãnh, nhưng thực tế như rắn mất đầu, chỉ cần nắm được sơ hở trong lúc bọn họ phối hợp, sẽ có thể tiêu diệt từng bộ phận.

Từ Túc Nhất, Hồng Cưu đến đám tướng quân Ca Thư Đàm, Ngôn Cận bọn họ, mỗi người đều cảm thấy chính mình giống như trần truồng không mặc quần áo, nhất cử nhất động đều bị đối phương nhìn rõ biết trước.

Bọn họ giống như bị bao quanh bởi một vòng sức mạnh không nhìn thấy, sức mạnh đó tựa như một cái bong bóng khí đang từ từ co lại, dần dần trói chặt bọn họ, đến khi bọn họ không còn sức phản kháng.

Lúc đầu chỉ có người trong cuộc cảm nhận được, sau này ngay cả những người đứng xem Tông Ly tác chiến cũng đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Tông Ly thật sự không thể tin.

Đối phương có thể nhanh như vậy chế ngự được Liên bang Odin với phần lớn quân nhân vĩ đại? So với thời gian hắn dự tính ngắn hơn rất nhiều, lẽ nào Liên bang Odin phải thật sự bị tiêu diệt?

Tông Ly trong lúc cùng đường lại liên hệ với Sở Mặc, báo cáo với hắn tình hình chiến sự ác liệt trên chiến trường, hy vọng hắn có thể nghĩ ra biện pháp.

Sở Mặc chỉ trả lời một câu “Đã biết”, thì ngắt tín hiệu.

Tông Ly bất đắc dĩ, lại liên hệ Tả Khâu Bạch, hối thúc hỏi: “Cậu còn bao lâu nữa mới trở về đây?”

Tả Khâu Bạch ánh mắt u ám: “Sở Mặc vừa cho tôi mệnh lệnh mới.”

Tông Ly châm chọc hỏi: “Mệnh lệnh gì? Chẳng lẽ cậu cũng đến phòng thí nghiệm làm nghiên cứu sao?”

Tả Khâu Bạch không trả lời thẳng câu hỏi của Tông Ly: “Sở Mặc nói Thần Sa còn sống, chúng ta phải thay đổi chiến lược tác chiến.”

Tông Ly sửng sờ một chút, không tin nói: “Năm đó tôi đã tận mắt chứng kiến cậu dùng kiếm xử quyết con thú dị biến kia, chặt rơi đầu nó rồi.”

“Tôi chỉ giết một con dã thú được tạo ra trong phòng thí nghiệm.”

“Ý của cậu là… con dã thú cậu giết chết kia không phải là Thần Sa?”

“Chúng ta đã bị Ân Nam Chiêu và giáo sư An lừa, chính xác phải nói là, tất cả mọi người đều bị bọn họ lừa.”

Thần Sa không chết?! Tông Ly vừa mừng vừa sợ, chờ mong hỏi: “Thần Sa bây giờ thế nào?”

“Trong khoảng thời gian này, anh vẫn đang cùng hắn đánh nhau.”

“Không thể nào!” Tông Ly không nhịn được hét to.

Đó chính là Thần Sa! Một kẻ cương trực ngay thẳng, trắng đen phân rõ!

Tông Ly không muốn tin, trong lòng lại biết Tả Khâu Bạch không nói sai, bởi vì rất nhiều điểm đáng ngờ đều có đáp án.

Khó trách đối phương có thể nghĩ ra được phong cách tác chiến phi cơ song đấu chuyên nhằm vào Liên bang Odin!

Khó trách đối phương có thể chỉ trong thời gian ngắn đột phá phòng tuyến vũ trụ của hành tinh Tiểu Song Tử!

Khó trách đối phương hiện tại có thể nắm rõ nhất cử nhất động của bọn họ như lòng bàn tay!

Trong nháy mắt, Tông Ly có thể hiểu được hành động của Sở Mặc.

Nếu quan chỉ huy của đế quốc Ar là Thần Sa, thì Liên bang Odin giống như một con côn trùng nhỏ đã sa vào lưới nhện, tất cả cố gắng phản kháng đều vô ích, chẳng qua chỉ tăng thêm hy sinh vô nghĩa mà thôi.

Tông Ly lòng tràn đầy tuyệt vọng, ý lạnh thấu xương, không thể không chống đỡ bàn làm việc ngồi xuống.

Nếu Thần Sa đang ở đế quốc Ar, vậy Tử Yến có phải cũng đã đầu quân cho đế quốc Ar?

Tông Ly phẫn nộ nói: “Liên bang Odin là tổ quốc của Thần Sa và Tử Yến!” Bọn họ phải là chiến sĩ bảo vệ Liên bang Odin, tại sao có thể trở thành thủ phạm phá hủy Liên bang Odin?

Tả Khâu Bạch thản nhiên nói: “Đó là Thần Sa và Tử Yến của năm mươi năm trước.”

Tông Ly không nói gì.

Đúng vậy! Đã hơn năm mươi năm rồi!

Hơn năm mươi năm trước, không phải bọn họ từ bỏ Liên bang Odin trước, mà là Liên bang Odin từ bỏ bọn họ trước.

Tông Ly trong chớp mắt liền bình tĩnh hỏi: “Cậu có kế hoạch gì?”

“Tôi sẽ chiến đấu vì dị chủng đến cùng, tuyệt đối không để cho dị chủng trở thành chủng tộc nô lệ hèn kém nhất.” Tả Khâu Bạch biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, dường như cái chết không là chuyện gì lớn, chỉ là chuyện rất nhỏ.

Tông Ly trước kia rất ghét bộ dáng cố làm ra vẻ này của hắn, hiện tại lại cảm thấy được thật thân quen. Hắn nghe rất rõ, Tả Khâu Bạch nói là dị chủng, không phải là Liên bang Odin, với ý nghĩa nào đó, hắn đã từ bỏ Relicta.

Tông Ly hốc mắt rơm rớm, kiên định nói: “Tôi sẽ vì liên bang tử chiến đến cùng, ngay cả khi liên bang bị tiêu diệt, đế quốc Ar cũng phải trả giá lớn.”

Hai người đàn ông đều thấy được trong mắt của đối phương ý chí quyết tử.

Bọn họ từ nhỏ đến lớn đều không hợp nhau, nhưng vào thời khắc này lại không hẹn mà cùng giơ tay chào đối phương theo nghi thức quân đội, cùng toát ra sự tôn kính không lời.

————·————·————

Đế quốc Ar.

Hành tinh Hominis, phòng thảo luận chính sự.

Chiến dịch tại Relicta, đế quốc Ar đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đánh cho Liên bang Odin không kịp trở tay, ngày chinh phục hành tinh Relicta không còn xa.

Tướng quân Lâm Lâu báo cáo với Lạc Lan: “Hạm trưởng Tiêu Giao đã thăm dò được lực lượng quân sự của Relicta, ba mươi mấy giờ sau, chúng tôi sẽ phát động đợt tiến công cuối cùng. Tôi tin rằng, khi trận chiến này kết thúc, vũ trụ sẽ không còn Liên bang Odin!”

Toàn bộ đại sảnh của phòng họp phát ra tiếng hoan hô vang dội như sấm rền, mỗi người đều vui vẻ cúi chào Lạc Lan.

Lạc Lan không có chút cảm giác thoải mái.

Nếu Sở Mặc còn sống, cho dù có đánh bại Relicta cũng không có nghĩa là nhân loại được an toàn.

Chỉ cần mâu thuẫn giữa loài người và dị chủng còn tồn tại, cho dù có giết chết Sở Mặc, vẫn sẽ xuất hiện thêm một Sở Mặc thứ hai.

————·————·————

Lạc Lan rời phòng họp, đi bộ thay xe, vừa đi vừa tự hỏi.

Khi đến cánh cửa huyền diệu, Thứ Hồng đã đứng đợi ở đó.

Lạc Lan đi đến trước lan can, nhìn ra xa nói: “Ta muốn cô đi Khúc Vân Tinh.”

“Vâng.”

“Không cần trở về.”

Thứ Hồng vô cùng kinh ngạc, ngược lại không biết nên nói cái gì, chỉ nghi hoặc nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan nói: “Diệp Giới đã chết ở đây, vị trí hiện tại tôi đang đứng.”

Thứ Hồng im lặng không nói gì, bởi vì cô biết không thể dùng ngôn ngữ nào an ủi được Lạc Lan.

Cô lớn tuổi hơn Lạc Lan, tận mắt chứng kiến Lạc Lan và Diệp Giới nâng đỡ nhau từng bước đi tới, bọn họ không phải là anh em cùng huyết thống, nhưng lại có tình cảm sinh tử tri giao.

Lạc Lan nói: “Cô luôn đi theo tôi làm thí nghiệm nghiên cứu, hẳn là rất muốn đoán mục đích cuối cùng của tôi là gì, tôi muốn biết suy nghĩ thật lòng của cô.”

Thứ Hồng im lặng suy tư trong chốc lát, trả lời: “Tôi vừa sinh ra bộ gene đã khiếm khuyết trầm trọng, muốn chữa khỏi bệnh phải đến một tinh cầu kinh tế phát triển để phẫu thuật chữa trị, chi phí điều trị là một con số thiên văn, cha mẹ tôi không thể chữa bệnh cho tôi, trong lúc tuyệt vọng đã đem tôi vứt bỏ. Trước khi gặp được mẹ của cô, tôi đã gặp qua rất nhiều người, cũng có dị chủng với nhiều hình dáng dị thường. Những trải đời đó đã giúp tôi khẳng định, gene có thể quyết định thân thể chúng ta tốt hay xấu, nhưng không thể quyết định tâm hồn chúng ta tốt hay xấu.”

Lạc Lan từ chối cho ý kiến: “Tiếp tục.”

Thứ Hồng dứt khoát đánh bạo mang toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình thể hiện ra: “Loài người có một câu nói từ xa xưa ‘con người sinh ra đều bình đẳng’, thật ra không phải, gene khiến cho chúng ta từ khi sinh ra đã bất bình đẳng, chưa kể đến chúng ta sinh ra trong gia đình giàu nghèo thế nào, ngay cả một chuyện bình thường là thân thể khỏe mạnh cũng không phải ai cũng đều có. Trước kia tôi không biết đời này mình muốn làm gì, dù sao người như tôi được sống sót đã là quá may mắn, nhưng mấy năm nay, trong quá trình nghiên cứu chế tạo thuốc, đột nhiên tôi biết được bản thân muốn làm gì. Là một người đã từng bị bỏ rơi, tôi tự nguyện dùng năng lực cả đời làm giảm đi sự bất bình đẳng được viết trên gene kia.”

Lạc Lan xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn Thứ Hồng, “Cô có đồng ý nhận chức vụ viện trưởng bệnh viện chữa trị gene của tôi ở Khúc Vân Tinh không?”

Thứ Hồng giống như vẫn còn ở trong binh đoàn lính đánh thuê, hai chân “soạt” một tiếng khép lại, đứng thẳng, kính chào Lạc Lan theo nghi thức quân đội: “Tôi đồng ý!”

Trong tiếng động cơ gầm rú, một chiếc máy bay vận tải đáp xuống Cánh cửa kỳ diệu.

Lạc Lan nghiêm túc cảnh cáo: “Hiện tại toàn bộ bệnh viện chỉ có một mình cô là bác sĩ chính thức, bệnh viện này lấy tên là ‘Anh Tiên Diệp Giới’, nếu cô làm không tốt sẽ làm hổ thẹn cái tên này.”

Thứ Hồng tự tin cười cười: “Tôi là học trò của tay phải của thần, xin đừng xem thường năng lực của tôi.”

Lạc Lan đưa tay.

Thứ Hồng cùng Lạc Lan nắm tay thật chặt một lúc, sao đó cô dứt khoát xoay người, cẩn thận từng bước nhảy lên máy bay vận tải, đi đến một cuộc đời hoàn toàn mới.

Lạc Lan nhìn theo máy bay vận tải từ từ bay lên, dần dần đi xa.

Viện trưởng bệnh viện điều trị gene Anh Tiên Diệp Giới đã đi nhậm chức, bây giờ vẫn còn thiếu viện trưởng của viện nghiên cứu gene Anh Tiên Diệp Giới.

Đàm Tư Giao đã cùng Tả Khâu Bạch thành công trao đổi con tin, Phong Tiểu Hoàn chắc chắn đã gặp Tả Khâu Bạch, không biết bọn họ “Cha con” ở chung sẽ thế nào.

Lạc Lan vừa suy nghĩ, vừa rời khỏi Cánh cửa kỳ diệu.

Vừa ra khỏi thang máy, Đàm Tư Giao đã liên hệ với nàng.

Lạc Lan hỏi: “Công chúa Thiệu Gia đã trở về?”

“Vâng. Nhưng giới truyền thông đã biết chuyện điện hạ và Nguyên soái kết hôn, toàn bộ đóng đô ở gần nơi ở mà nguyên soái đã sắp xếp, hiện tại điện hạ đang bị phóng viên bao vây.”

Tả Khâu Bạch từ trước đến nay rất xảo quyệt, khẳng định sẽ không giữ bí mật dùm Lâm Kiên, giới truyền thông biết chuyện hắn và công chúa Thiệu Gia kết hôn đã nằm trong dự đoán của Lạc Lan, nhưng không biết tên phóng viên mánh khóe tài lanh nào điều tra ra được nơi ở bí mật mà Lâm Kiên đã an bài.

Đàm Tư Giao hỏi: “Có nên triệu tập quân đội đuổi đám phóng viên đi không?”

“Anh muốn Lâm Kiên bị dân chúng cười vào mũi à? Cứ đợi ở đó.”

Lạc Lan sau khi kết thúc trò chuyện, lập tức ra lệnh cho cảnh vệ: “Chuẩn bị rời cung.”

Mười mấy phút sau.

Xe bay của nữ hoàng hiện ra bên ngoài tư dinh của Lâm Gia.

Cách cánh cửa xe, Lạc Lan nhìn thấy hàng trăm phóng viên đang vay quanh công chúa Thiệu Gia, khiến con đường bị tắc nghẽn, bốn phía đậu đầy xe bay, ngay cả trên trần xe cũng có phóng viên nắm úp sấp.

Đàm Tư Giao cùng hai cảnh vệ cười cứng đơ, bảo vệ xung quanh công chúa Thiệu Gia, có thể giúp nàng ngăn cản phóng viên đụng chạm, nhưng không thể ngăn cản câu hỏi sắc bén của bọn họ.

“Nguyên soái Lâm Kiên là chồng sắp cưới của nữ hoàng bệ hạ, điện hạ có biết không?”

“Vừa rồi điện hạ đã thừa nhận trước đó đã theo đuổi Lâm Kiên nguyên soái, chúng tôi có thể nói cô dụ dỗ nguyên soái hay không?”

“Điện hạ làm thanh danh của nguyên soái bị hao tổn, là yêu vô cùng ích kỷ, điện hạ đồng ý không?”

“Điện hạ ngang ngược giật chồng, có nghĩ tới cảm xúc của bệ hạ không?”

………

Thiệu Gia sắc mặt trắng bệch, chỉ biết lần này đến lần khác lặp lại “Không phải lỗi của Lâm Kiên”.

Thế giới này hoàn mỹ đến độ chuyện xấu của nam nữ cũng có thể đưa tin sao?

Lạc Lan vuốt súng, khắc chế ý nghĩ ở trong đầu, lúc này nàng thật sự nhớ khi mình còn là Long Tâm, có thể không cần kiêng dè, tùy ý làm đều mình muốn.

Nàng mở cửa xe, để âm thanh trong xe được phóng đại tối đa.

Đoàn đoàn đoàn đoàn.

Tiếng đạn dày đặc chỉ một thoáng đè bẹp tất cả các âm thanh còn lại.

Trong lúc hốt hoảng, các phóng viên cho rằng có người nổ súng bắn phá, bọn họ thét chói tai chạy trốn, nằm úp sắp trên mặt đất.

Công chúa Thiệu Gia tâm thần hoảng hốt, căn bản không kịp phản ứng, vẫn như trước ngơ ngác đứng nhìn.

Lạc Lan để ồn ào giảm bớt, liền xuống xe bay, ôn hòa hỏi: “Lúc nghe được tiếng viên đạn bắn ra, các bạn đang nghĩ gì? Phản ứng đầu tiên là chen lấn tháo chạy, hay là nhường nhịn xếp hàng?”

Các phóng viên nghe tiếng ngẩng đầu, liền phát hiện đó là bệ hạ.

Lạc Lan cúi thấp thân thể đưa tay nâng một nữ phóng viên, lại đưa tay đỡ một nữ phóng viên khác.

“Cảm ơn! Cảm ơn bệ hạ!”

Lạc Lan cười lịch sự, sâu sắc nói: “Lâm Kiên bọn họ mỗi ngày đều phải nghe những âm thanh còn khủng khiếp hơn lúc nãy, chẳng những phải nghe, mà còn phải tận mặt nhìn thấy chiến hữu của mình bị nổ tan thành tro bụi.

Các phóng viên lần lượt đứng lên, chật vật nhìn nữ hoàng bệ hạ.

Lạc Lan nói: “Ta chưa từng yêu Lâm Kiên, Lâm Kiên đối với ta có tôn kính, có ngưỡng mộ, nhưng không có tình yêu nam nữ say đắm. Chúng ta bởi vì đều yêu Đế Quốc Ar, vì lợi ích của đế quốc cùng chung chí hướng, nên mới quyết định đính hôn. Là một chiến hữu kề vai chiến đấu, ta rất vui vì cậu ấy có thể gặp được công chúa Thiệu Gia, một cô gái cho dù cậu ấy có lo lắng sợ hãi, nhưng vẫn luôn cố gắng hết sức bảo vệ giữ gìn.”

Các phóng viên nhìn về phía công chúa Thiệu Gia, nhớ lại vừa rồi mặc kệ bọn họ hỏi những câu hỏi xảo quyệt sắc bén đến thế nào, công chúa cũng đều ứng đối khiêm tốn đúng mực, sau đó bởi vì bọn họ bắt đầu công kích Lâm Kiên nguyên soái, công chúa Thiệu Gia mới đối đáp rối loạn, nhưng cho dù hoảng hốt không biết nói gì, cô cũng thà rằng thừa nhận đều là lỗi của mình, cũng không muốn để Lâm Kiên nguyên soái mất danh dự.

Lạc Lan nói: “Ta không biết các bạn đã nhận được tin tức ở đâu. Lâm Kiên và Thiệu Gia kết hôn đích thực là ngoài dự kiến của mọi người, thậm chí còn là ngoài dự kiến của bọn họ, nhưng, hôn lễ của bọn họ là một hôn lễ cảm động nhất, trung kiên nhất từ trước đến nay ta từng thấy.”

Lạc Lan ấn vào thiết bị cá nhân, chiếu đoạn hình ảnh đã được cắt ghép cẩn thận đến trước mặt mọi người.

………

Tả Khâu Bạch cười nhìn Lâm Kiên, “Chỉ cần ngài nguyên soái hạ lệnh chiến hạm lùi về phía sau, tôi sẽ trả lại người yêu của ngài không mất một cọng tóc.”

Lâm Kiên ánh mắt trân trân nhìn Thiệu Gia, “Hôm nay, tôi xin các vị, những chiến sĩ của Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin cùng chứng kiến, tôi Lâm Kiên đồng ý lấy Anh Tiên Thiệu Gia làm vợ hợp pháp, cũng đồng ý từ nay về sau, bất luận gian khổ an lành, bệnh tật khỏe mạnh, sẽ mãi mãi yêu thương em, tôn trọng em, trọn đời không phai.”

Công chúa Thiệu Gia vừa mừng vừa sợ, chỉ một thoáng nước mắt rơi như mưa, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng, “Hôm nay, tôi xin các vị, những chiến sĩ của Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin cùng chứng kiến, tôi Anh Tiên Thiệu Gia đồng ý lấy Lâm Kiên làm chồng hợp pháp, cũng đồng ý từ nay về sau, bất luận gian khổ an lành, bệnh tật khỏe mạnh, sẽ mãi mãi yêu thương anh, tôn trọng anh, trọn đời không phai.”

Binh lính giơ súng, nhắm ngay huyệt thái dương của công chúa Thiệu Gia.

Thiệu Gia công chúa miệng kẽ cười nhìn Lâm Kiên, “Lâm tiên sinh!”

Lâm Kiên cũng mìm cười, âm thanh ở trong cổ họng: “…Lâm phu nhân!”

… …

Đoàn một tiếng súng vang lên, Lạc Lan tắt hình ảnh.

Bởi vì liên quan đến thông tin quân sự, đoạn hình ảnh bị cắt nối chỉnh sửa lại nhiều đến nỗi nát bét, còn có không ít chỗ nhìn qua biết ngay đã xử lý, nhưng tất cả các phóng viên xem đều hiểu được nguyên nhân hậu quả.

Bọn họ kinh hồn bạt vía, biểu lộ cảm động, ánh mắt nhìn công chúa Thiệu Gia bắt đầu thay đổi.

Lạc Lan nói: “Lâm Kiên nguyên soái vì đế quốc đã trả giá rất nhiều, thậm chí đã chuẩn bị kỹ, phó mặc tính mạng của mình bất cứ lúc nào. Thiệu Gia công chúa cảm thông và ủng hộ cậu ấy, bằng tính mạng của mình. Đây là hôn lễ cảm động, trung kiên hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng!”

Lạc Lan vẫn tay với công chúa Thiệu Gia, ý bảo cô lại đây.

Thiệu Gia công chúa với sự hộ tống của Đàm Tư Giao, xuyên qua một đám người im lặng, đi đến bên cạnh Lạc Lan.

Lạc Lan trấn an ôm nàng một cái, để công chúa Thiệu Gia lên xe trước.

Các phóng viên kịp phản ứng, vội vàng tranh nhau hỏi: “Xin hỏi là ai cứu công chúa Thiệu Gia?”

Lạc Lan không nói gì, Thiệu Gia đã quay lại nói: “Bệ hạ! Nữ hoàn bệ hạ tôn kính!”

Các phóng viên đều phát ra tiếng thán phục.

Sau khi Lạc Lan ngồi lên xe, vẫn nhoài người ra ngoài, mỉm cười nói: “Lâm Kiên nguyên soái bảo vệ an toàn cho chúng ta, cho dù chúng ta không thể bảo vệ người nhà của cậu ấy, nhưng ít ra có thể chúc phúc cho hôn nhân của cậu ấy. Các bạn cảm thấy sao?”

Cửa xe đóng lại, xe bay cất cánh.

Lạc Lan nho nhã lễ độ phất tay chào từ biệt với bên ngoài cửa sổ xe, công chúa Thiệu Gia liền trở mặt, chê cười nói: “Cô còn diễn giỏi hơn trước kia!”

“Máy quay.” Lạc Lan mỉm cười nhắc nhở.

Công chúa Thiệu Gia lập tức ngồi ngay ngắn bất động, duy trì tư thế thục nữ.

Đợi xe bay bay lên cao, Thiệu Gia hỏi: “Cô dẫn tôi đi đâu?”

“Hoàng cung. Đợi sau khi mẹ của Lâm Kiên trở về, cô sẽ được đưa thẳng đến Lâm phủ.”

Công chúa Thiệu Gia cứng rắn nói: “Chuyện hôm nay vốn là do cô gây ra, tôi sẽ không cảm ơn cô.”

“Tôi cũng không phải vì cô, tôi vì Lâm Kiên.”

Lạc Lan nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ta, “Hy vọng cô nhớ kỹ, Tiêu Giao đã cứu cô hai lần, tôi cứu cô một lần.”

“Là ý gì?”

“Bầy thú dữ, khe núi Tử Thần, Tả Khâu Bạch, cô đã chết ba lần.”

Thiệu Gia không thích Lạc Lan, nhưng cho dù biết rõ Tiêu Giao là người của Lạc Lan, cô vẫn rất kính nể Tiêu Giao. Hơn nữa, tại khe núi Tử Thần lần đó, Tiêu Giao cõng cô trên lưng bò lên miệng núi, chính cô cũng đã xác định mình tuyệt đối không còn đường thoát, khóc lóc để Tiêu Giao buông cô ra, nhưng Tiêu Giao vẫn cứng rắn không buông tha cô. Lạc Lan cứu cô từ họng súng của Tả Khâu Bạch cũng là sự thật, cô chưa bao giờ có ý phủ nhận.

“Đúng vậy, các người đã cứu tôi ba lần.”

Thiệu Gia cắn cắn môi, hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn cô đừng làm gì cả.”

Công chúa Thiệu Gia ngẩn người.

Lạc Lan vỗ vỗ vào mặt Thiệu Gia, cảnh cáo nói: “Sau này trước khi muốn làm gì, hãy nghĩ lại cô thiếu chúng tôi ba mạng. Người đã chết thì tâm bình khí hòa yên thân yên phận một chút, nếu không, tôi thì không sao, nhưng Lâm Kiên sẽ rất khổ sở.”

Thiệu Gia đại khái hiểu được ý của Lạc Lan, tức giận đẩy tay Lạc Lan ra, “Đê tiện! Luôn dùng Lâm Kiên ép buộc tôi!”

“Tôi không đê tiện, cô làm sao có thể biến thành Lâm phu nhân?”

Thiệu Gia nghe được “Lâm phu nhân”, nhịn không được mím môi muốn cười, lại lập tức nén xuống, nghiêm mặt, ồn ào nói: “Lâm Kiên nói sao thì vậy đi, tôi không nỡ để anh ấy khó xử đâu!”

Lạc Lan trong mắt xẹt qua chút ý cười, im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nàng đích thực không sao cả, nhưng công chúa Thiệu Gia thân phận đặc biệt, vì Tiểu Giác và hai đứa con, chắc chắn làm bạn tốt hơn làm kẻ thù. Nàng không trông mong công chúa Thiệu Gia có thể báo đáp ơn cứu mạng, chỉ hy vọng tương lai nếu có chuyện gì xảy ra, nàng có thể khoanh tay đứng nhìn, không cần phải dậu đỗ bìm leo.

————·————·————

Đột nhiên, thiết bị cá nhân rung động đến giật mình.

Lạc Lan cúi đầu xem, là tin nhắn của Amy.

“Tiểu Tịch hôn nay tâm trạng không tốt, tôi hỏi không ra nguyên nhân, khi nào cô có thời gian thích hợp, hãy nói chuyện với nó.”

Lạc Lan trở lại dinh thự, lập tức liên hệ với Amy.

Sau khi tín hiệu kết nối, Amy khoát tay với nàng, tránh mặt ra phòng ngoài, để nàng cùng Tiểu Triều và Tiểu Tịch nói chuyện riêng.

Lạc Lan khom người ôm con trai con gái một lúc, tay đặt lên đỉnh đầu hai đứa ướm thử, đã cao gần đến ngực nàng, hai đứa lớn rất nhanh.

Tiểu Triều cười tủm tỉm nói: “Con cao hơn Tiểu Tịch.”

Lạc Lan vỗ vỗ vào đầu Tiểu Tịch, an ủi bé: “Con gái phát triển sớm hơn một chút, qua vài năm nữa, con sẽ vượt qua chị.”

Tiểu Tịch buồn rầu không nói tiếng nào, Lạc Lan nhìn sang ý hỏi Tiểu Triều.

Tiểu Triều le lưỡi nói: “Hôm nay lúc ăn cơm ở trường, ở phòng ăn đang phát tin tức, Tiểu Tịch ngốc tử chỉ vào tin tức nói ‘Chị, là mẹ kìa’, thì bị mọi người xung quanh cười nhạo. Bọn chúng cho rằng bọn con mơ mộng hảo huyền, rằng không xứng đáng có mẹ như vậy.”

“…Sau đó thì sao?”

Tiểu Triều vẻ mặt đầy khí chất đại tỷ, “Sau đó con kéo Tiểu Tịch đi, dì Amy nói không được đánh nhau ở trường, cũng không được nói cho người khác biết mẹ là mẹ của chúng con.”

“Sau đó thì sao nữa?” Lạc Lan nhìn chằm chằm Tiểu Triều.

Tiểu Triều thấy không thể gạt được nữa, cúi thấp đầu, nói với ngón tay: “Sau đó… Con thừa lúc bọn chúng đi vệ sinh, đánh bọn chúng, không để bọn chúng nhìn thấy mặt.”

Tiểu Tịch bất mãn trừng mắt với Tiểu Triều: “Chị không nói với em!”

“Một mình chị đủ rồi, hơn nữa, hai người cùng đi dễ bị phát hiện.”

“Vậy tại sao là chị đi, không phải là em đi?”

Lạc Lan ngắt lời khắc khẩu của hai đứa: “Các con bây giờ là đang thảo luận vấn đề sao?”

Tiểu Triều, Tiểu Tịch nhìn Lạc Lan, không dám nói nữa.

Lạc Lan quỳ gối, nhìn thẳng Tiểu Triều và Tiểu Tịch, “Bọn họ nói chắc chắn là không đúng, nhưng con đánh người ta cũng không đúng, chuyện này xét đến cùng là mẹ sai, xin lỗi các con!”

Tiểu Triều và Tiểu Tịch lập tức lắc đầu, hai đứa đều biết mẹ có nguyên nhân bất đắc dĩ.

Lạc Lan nói: “Chiến tranh sắp kết thúc rồi, mẹ sẽ nhanh chóng nói cho cha các con biết về các con, mẹ sẽ cho tất cả mọi người biết mẹ là mẹ các con, sau đó… chúng ta gia đình một nhà sống bên nhau.”

Tiểu Triều và Tiểu Tịch phấn khích nhìn nhau, cùng vui vẻ gật đầu.

————·————·————

Lạc Lan nói xong với con trai, con gái, vừa tự hỏi sắp xếp kế hoạch cho tương lai, vừa ở nhà bếp nướng bánh gừng

Hai khay nướng bánh.

Một khay chứa bánh gừng mặt trên vẽ hình động vật đáng yêu, một khay chứa bánh gừng mặt trên không có gì cả.

Lúc Lạc Lan bỏ khay nướng vào lò nướng, nàng nhìn chằm chằm vào khay bánh gừng trống trơn, liền nảy lòng tham, cầm lấy dụng cụ, trên một cái bánh gừng viết xuống năm chữ.

Lạc Lạc

Yêu

Tiểu Giác

Lạc Lan đợi bánh gừng sau khi nướng chín, bắt đầu chuẩn bị hộp. Nàng xếp gọn gàng các bánh gừng có hình động vật nhỏ vào một cái hộp, xếp gọn gàng các bánh gừng trắng trơn vào một cái hộp khác, bên trong còn có cái bánh có chữ kia, nó được đặt phía trên ở chính giữa hộp.

Cuối cùng khi đóng hộp lại, Lạc Lan bỏ vào hộp một tấm thiệp âm nhạc, là bài tập thủ công của Tiểu Triều và Tiểu Tịch, thiệp mở ra sẽ phát nhạc.

Nàng nói với Tiểu Giác, sẽ tặng hắn một món quà chúc mừng ngày kỷ niệm quen nhau, thật ra căn bản nàng không để ý đến chuyện này, bởi vì thấm thiệp âm nhạc đặc biệt kia, nàng mới có cớ tặng quà cho hắn.

Lạc Lan gọi Thanh Sơ, phân phó cô đưa một hộp bánh gừng cho Amy, một hộp bánh gừng gửi ra tiền tuyến cho Tiểu Giác.

Thanh Sơ cầm hai hộp bánh gừng vừa rời khỏi, giọng nói của Tử Yến đột nhiên vang lên: “Dùng một hộp bánh gừng để đổi lấy hành tinh Relicta, cô cũng thật biết mua bán.”

Tử Yến thân thể tiều tụy ngồi dựa vào xe lăn, trong lòng ôm một chai rượu, đầy người đều là mùi rượu.

Lạc Lan im lặng nhìn Tử Yến.

Tử Yến uống một hớp rượu, hỏi: “Nghe nói sắp phát động cuộc tiến công cuối cùng?”

“Đúng vậy.”

“Sau khi chiến thắng cô định đối với dị chủng thế nào? Ra lệnh binh lính giết hại khắp nơi trên Relicta, diệt trừ sạch chủng tộc, hay là giống như trước kia quy định tất cả dị chủng chỉ được làm những công việc đặc biệt, giống như súc sinh phục vụ cho con người?”

Lạc Lan đi đến trước mặt Tử Yến, cao cao tại thượng nhìn hắn, “Sau khi chiến tranh kết thúc, nếu anh còn chưa say chết, tự nhiên sẽ biết.”

Tử Yến híp mắt say cười, “Cô không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi! Vài ngày nữa tôi uống quá chén cũng sẽ chết thôi, chẳng lẽ tôi muốn hàng ngày cùng các người chúc mừng Đế Quốc Ar chiến thắng, Liên Bang Odin sắp bị tiêu diệt sao?”

Lạc Lan môi khẽ nhếch, tựa như muốn nói gì, cuối cùng không nói gì cả, nhếch môi, im lặng đi qua bên cạnh Tử Yến.

Tử Yến mạnh nắm lấy cổ tay nàng, nấc một cái, lè nhè nói: “Cô còn chưa trả lời tôi!”

Lạc Lan châm chọc: “Anh có con mắt hơn người, lỗ tai hơn người, cũng không muốn nghe không muốn thấy, ngày nào cũng một lòng tìm say, tại sao tôi phải trả lời anh?”

Lạc Lan nhanh nhẹn khéo léo xoay cổ tay, dễ dàng rút tay ra khỏi tay của Tử Yến, không quay đầu lại bước nhanh rời đi.

Tử Yến mắt say mơ màng, cầm lấy chai rượu, ồng ộc mà uống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện