Lạc Lan trong lúc hốt hoảng, nghĩ rằng mình đang bị hỏa thiêu đau đớn khắp người, Thiên Húc đến đặt tay lên trán nàng kiểm tra độ nóng, nàng nhịn không được cau mày co người vào lòng Thiên Húc, nũng nịu làu bàu: "Đau quá!"

"Đừng cố chịu nữa, lập tức đến bệnh viện."

Không phải Thiên Húc!

Trong một thoáng, đủ loại hình ảnh xộc vào não, Lạc Lan giống như rơi xuống địa ngục, vạn tên xuyên người đau thấu tâm can.

Vốn cho rằng đã thật sự giải thoát rồi, không ngờ mình vẫn còn sống!

Lạc Lan từ từ mở mắt, thấy mình đang dựa vào lòng của Tử Yến, cánh tay cụt đã được xử lý băng bó cẩn thận, Tử Yến từ trước đến nay quần áo chỉnh tề, phong lưu lỗi lạc, nay người đầy vết máu, lộ nét khổ sở.

Bốn mắt nhìn nhau, lặng im không nói gì.

Lạc Lan lẳng lặng nhìn Tử Yến, bởi vì sốt cao, gò má nàng đỏ bừng, môi khô ráp trắng bệch, hai mắt lại trong suốt dị thường, giống như hồ băng lạnh giá, soi rõ hình bóng của Tử Yến.

Tử Yến không dám đối diện nàng, cụp mắt khuyên nhủ: "Nghỉ thêm một lát đi."

Lạc Lan không nói một lời dời ánh mắt, nhìn thấy bọn họ đang ở trong chiếc xe bay.

Gió lốc vẫn chưa hoàn toàn qua đi, Chấp Chính Quan chủ động lái xe bay, đón cơn bão cát mịt mù mà lao tới. Trong Rừng đá làm vậy, rõ ràng là muốn đi tìm cái chết.

Lạc Lan nhàn nhạt nói: "Một mồi câu như tôi, cho dù còn sống tôi cũng không tha thứ cho các anh."

Tử Yến cười khổ, cô gái này đúng là một người sắc bén, chẳng qua trước đây vì thời thế, nên mới có thái độ hồ đồ giả ngốc, khôn khéo nhạy cảm đều khúm núm điềm đạm giấu đi, bây giờ mặt nạ rơi ra rồi, không còn muốn giả vờ nữa.

Tử Yến thẳng thắng thừa nhận: "Tất cả là chủ ý của tôi, dùng cô làm mồi câu, dẫn dụ binh đoàn Long Huyết, Thần Sa đã phản đối, nhưng tôi vẫn kiên trì thực hiện."

Chấp Chính Quan giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Tử Yến chỉ đề nghị, tôi mới là người ra quyết định, cũng chính tôi điều Thần Sa đi, phối hợp với Tử Yến hành động."

"Chấp Chính Quan đã hứa với Thần Sa bảo đảm cho cô được an toàn, Thần Sa chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, rời khỏi Đại Song Tử."

"Còn an toàn của Thiên Húc thì sao?"

Không ai lên tiếng.

Lạc Lan ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm Tử Yến, "Ban đầu anh biết chuyện Thiên Húc đến giúp tôi thăng cấp thể năng, không chút phản ứng, có phải đã có ý định hy sinh anh ấy?"

Tử Yến hiểu rõ vấn đề này không thể nào lảng tránh, chỉ biết trực diện đáp: "Lúc đó, tôi vì lợi ích của kế hoạch, nên biết thời biết thế, không phản đối, nhưng không bao giờ nghĩ rằng sẽ hy sinh Thiên Húc! Thiên Húc là quân nhân ưu tú của liên bang Odin, về năng lực có thể tự bảo vệ mình, tôi chỉ không ngờ anh ta lại đột nhiên bị dị biến."

Lạc Lan dường như hiểu được Tử Yến không nói dối, ánh mắt dần giãn ra, không nói một lời ngây ngốc nhìn ra cửa sổ xe. Chỉ chốc lát sau, mí mắt nhắm lại, lại mất đi ý thức.

Tử Yến biết nàng chỉ tạm thời ngất đi, nhưng vẫn đặt ngón tay lên cổ nàng, để cảm nhận mạch đập của nàng còn hoạt động, giống như chỉ có cách như vậy mới có thể xác định được cô gái đã từng bước đi trong phòng trọng lực đến chết cũng không dừng lại kia, vẫn còn sống.

————•————•————

Khi lần thứ hai tỉnh lại, Lạc Lan đã ở bệnh viện.

Nàng không nhắc đến Thiên Húc, cũng không khóc lóc, chỉ im lặng khác thường.

Nàng giống như một bệnh nhân ngoan ngoãn, cần ăn thì ăn, cần nghỉ thì nghỉ, cần kiểm tra thì kiểm tra, thế nhưng không còn mở miệng nói chuyện, cũng không còn muốn quan tâm đến cơ thể của mình nữa.

Phẫu thuật nối cánh tay bị đứt không phải là một thủ thuật khó, nhưng dù sao cũng là một cuộc đại phẫu, một quân nhân cho dù đã trải qua nhiều lần tình huống như vậy, cũng sẽ quan tâm hỏi han đến kết quả phẫu thuật. Nhưng Lạc Lan hoàn toàn không quan tâm, nàng giống như đối với cánh tay của mình có khôi phục lại hay không, hoàn toàn chẳng có chút hứng thú.

Bên trong phòng bệnh.

Sở Mặc đang giúp Lạc Lan kiểm tra sức khỏe, một người đột nhiên xông vào. Lạc Lan vẫn bình tĩnh ngồi, không có bất kỳ phản ứng nào, Sở Mặc không vui nhíu mày, quay đầu nhìn thấy Thần Sa, nét mặt mới ôn hòa trở lại.

Thần Sa thân mặc quân trang, mệt mỏi phong trần, hiển nhiên vừa hấp tấp chạy đến. Hắn bước đến trước mặt Lạc Lan, nhìn kỹ cánh tay bị đứt của nàng, vết thương nham nhở không gọn ghẽ, cực kỳ khủng khiếp.

Sở Mặc biết hắn đã nhìn thấy nhiều loại vết thương ở trên chiến trường, nên không ngăn cản, chỉ nhàn nhạt giải thích: "Tử Yến nói là do dã thú sau khi dị biến cắn đứt, đừng quá lo lắng, không nhiễm chất độc gây hại đến thần kinh, có thể khôi phục như ban đầu..."

Lời còn chưa dứt, Thần Sa đột nhiên xoay người, xông thẳng đến trước mặt Tử Yến, đánh tới một quyền.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người bọn họ đánh nhau, nhưng lại là lần đầu tiên Tử Yến không tránh né, nắm đấm đánh thẳng vào mặt, Tử Yến bị đánh bay ra ngoài, cả người quỳ rạp trên đất, mũi và miệng đều là máu.

Thần Sa không chịu bỏ qua, tiếp tục đá thêm một cước, Tử Yến vẫn không né tránh, rõ ràng muốn chịu đòn không muốn đánh trả.

Sở Mặc liếc nhìn Lạc Lan từ bấy đến giờ vẫn im lặng, đoán được chuyện không có liên quan đến hắn, liền đơn giản không để ý đến hai người kia, tiếp tục công việc kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, Sở Mặc tháo bỏ bao tay, vừa thu hồi dụng cụ thăm khám, vừa hỏi: "Ngày mai phẫu thuật, được chứ?"

Lạc Lan gật đầu.

Sở Mặc nhìn chăm chú Lạc Lan trong một thoáng, chậm rãi nói: "Tôi rất tự tin phẫu thuật sẽ thành công, nhưng cô cũng là bác sĩ, chắc chắn biết rõ, phẫu thuật thành công chỉ là bước đầu của quá trình điều trị, không phải kết thúc, cô phải tự kiên trì mới có thể biến cánh tay mới sống lại giống như cánh tay cũ."

Lạc Lan không nói gì.

Thần Sa đột nhiên ngừng đánh Tử Yến.

Sở Mặc nhìn Tử Yến mặt mày thâm tím, đang khổ sở ngồi dưới đất không đứng nổi, bất đắc dĩ thở dài, xốc tay hắn đứng lên, đưa đi điều trị.

Thần Sa bước đến giường bệnh, nhìn Lạc Lan, muốn nói gì đó lại thôi.

Lạc Lan một tay chống xuống giường, từ từ nằm xuống, vụn về kéo chăn, đắp lên người từ đầu đến chân, tỏ ra bộ dáng "Anh đừng nói gì hết, tôi không muốn nghe."

————·————·————

Ca phẫu thuật giống như lời cam kết của Sở Mặc, cực kỳ thành công.

Cánh tay của Lạc Lan hoàn toàn khôi phục lại nguyên trạng, không nhìn ra nàng đã từng bị trọng thương, nhưng cánh tay này phải trải qua rất nhiều lần luyện tập, mới có thể thật sự sát nhập vào cơ thể.

Loại luyện tập này không phải là một chuyện dễ, nhưng đối với người thể năng cấp A, nó cũng không được tính là chuyện khó. Dù sao, có thể trở thành người đạt đến thể năng cấp A, ai lại không phải chịu khổ? Nhưng, tình trạng của Lạc Lan bây giờ thật sự đáng buồn, nàng vẫn ngồi thừ người cả ngày, ngay cả nói chuyện cũng không chịu mở miệng, căn bản không thể tiến hành tập luyện hồi phục.

Sở Mặc cảnh cáo nàng: "Cô cứ tiếp tục như vậy, cánh tay mới này sẽ bị cắt bỏ!"

Lạc Lan làm như không nghe thấy gì, hoàn toàn không thèm để ý.

Sở Mặc là kẻ không thích xen vào chuyện người khác, nhưng đối với Lạc Lan, hắn cũng coi như có chút quan hệ đồng nghiệp, nên miễn cưỡng khuyên thêm vài câu: "Phong Lâm nói năm nay cô mới có thể lấy được giấy phép bác sĩ điều trị gene, nếu đôi tay này không được bảo vệ tốt, đừng nói là giải phẫu điều trị gene, ngay cả công việc nghiên cứu bình thường cũng rất khó để tiếp tục."

Lạc Lan vẫn hờ hững vô cảm, không nói tiếng nào.

Sở Mặc ra khỏi phòng bệnh, nói với Thần Sa và Tử Yến: "Cái gì cần chữa tôi đã chữa xong, chuyện khác thật sự bất lực rồi. Tôi còn có bệnh nhân, phải về Relicta ngay."

Thần Sa nói: "Lần này làm phiền anh, tôi tiễn anh ra phi thuyền."

Sở Mặc thở dài, giống như người anh, lại giống như giận dữ, dung túng nói: "Từ nhỏ đến lớn chuyện cậu phiền đến tôi còn ít hay sao? Sớm đã thành thói quen rồi!"

Sở Mặc và Thần Sa vừa nói chuyện, vừa rời khỏi bệnh viện.

————·————·————

Tử Yến bước vào phòng bệnh, nhìn "kẻ đầu gỗ" Lạc Lan.

Lạc Lan giống như không xem hắn đang tồn tại, hoàn toàn không có chút phản ứng.

"Lạc Lan, cái chết của Thiên Húc là chuyện ngoài ý muốn..."

"Cút ra ngoài!"

Lạc Lan hoàn toàn không muốn nghe hắn nói, Tử Yến lại ngồi bên mép giường bệnh, muốn nghiêm túc nói chuyện, "Chấp Chính Quan đích thực là lợi dụng cô, nhưng ngài ấy tuyệt đối không muốn cô phải hy sinh. Nếu cô không tin lời tôi, thì có thể nghĩ cô giá trị bằng một hành tinh, Chấp Chính Quan thông minh như vậy, sao lại để cho mình lỗ luôn tiền vốn?"

Lạc Lan nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, tỏ ý không muốn nghe.

"Lạc Lan, cô có thể đuổi tôi đi, có thể đuổi Thần Sa đi... Nhưng đừng nên làm vậy với Chấp Chính Quan!" Tử Yến nhớ đến hoàn cảnh Lạc Lan chỉa súng vào người Chấp Chính Quan, đến bây giờ vẫn không khỏi sợ hãi. Hắn lo lắng nàng sẽ vì Thiên Húc mà thù hận Chấp Chính Quan, càng chấp niệm, sẽ càng làm ra những chuyện mất lý trí.

"Chấp Chính Quan là nô lệ mà giáo sư An đã mua về từ hành tinh khác, khi vừa đến Odin, ngay cả chữ ngài ấy còn chưa biết hết. Ngài ấy ở Odin này chẳng có gia thế, lại phải dựa vào công trạng từ cấp bậc thấp nhất để trở thành tướng quân với chiến tích lẫy lừng, sau này trở thành Chấp Chính Quan trẻ tuổi nhất lịch sử liên bang, có thể nói toàn bộ liên bang Odin không ai dám đối đầu với ngài ấy. Nhưng ngài ấy vẫn kiên trì phản đối chiến tranh, thậm chí luôn muốn cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa dị chủng và những người bình thường khác."

Tử Yến tiếp tục thành khẩn: "Cô là công chúa của đế quốc Ar, hai hành tinh của chúng ta mấy trăm năm nay xảy ra không ít chiến tranh, đã chết bao nhiêu người? Đối với liên bang Odin, cô mới là "dị chủng" khiến mọi người căm ghét! Nhưng từ khi cô đến Odin, cho dù trải qua không ít khó khăn, chưa có ai thật sự gây tổn hại đến cô. Phong Lâm ngay từ đầu đã chân thành đối đãi, Thần Sa thì rõ ràng không tình nguyện, nhưng vẫn hy sinh cuộc hôn nhân của mình để bảo vệ cô, cô cho rằng tất cả là từ trên trời rơi xuống hay sao?"

"Cô xin tham gia vào viện nghiên cứu gene di truyền, có ba công tước không đồng ý, nhưng làm việc nghiên cứu mấy năm nay, cô cũng không gặp chuyện gì bất trắc. Hay là cô cho rằng tất cả các công tước ở Odin bề ngoài nói chuyện vui vẻ như vậy, nhưng một chút ngấm ngầm mưu toan hãm hại lẫn nhau hoàn toàn không có? Cô huấn luyện thể năng, che đậy bằng thân phận "Lạc Tầm", nếu như không có Chấp Chính Quan đồng ý, thì cho dù Phong Lâm có đồng ý giúp cô, thay cô giữ bí mật, Tông Ly, Bách Lý Lam bọn họ cũng sẽ không đồng ý!"

"Lạc Lan, tôi muốn cô hiểu rõ, ở liên bang Odin này, Chấp Chính Quan có thể bảo vệ cô, cũng có thể tiêu diệt cô! Đừng bao giờ làm chuyện gì bất kính với ngài ấy! Đó không chỉ là chuyện của cô, mà còn là chuyện của hai tinh quốc, thậm chí cũng là chuyện giữa dị chủng với con người!"

Tử Yến lời nói thấm thía, tận tình khuyên bảo dông dài nói thêm vài câu, Lạc Lan im lặng không lên tiếng, giống như hoàn toàn không nghe thấy. Nếu không nhờ thính lực dị thường, có thể nghe được tiếng thở của Lạc Lan, Tử Yến hầu như nghĩ rằng thứ nằm trên giường kia là một thi thể.

Nghĩ đến nàng bởi vì một dị chủng mà thành ra như vậy, Tử Yến tâm trạng vô cùng phức tạp, "Lạc Lan, nếu như nhất định phải thù hận, thì hãy hận tôi, là tôi đã bày ra kế hoạch, lập nên cái bẫy này!"

————·————·————

Thần Sa nghe theo lời khuyên của Sở Mặc, cho Lạc Lan xuất viện, đưa nàng trở lại tòa lâu đài trên Đại Song Tử, để Túc Nhị và Túc Thất giúp nàng luyện tập hồi phục.

Lạc Lan đối với Túc Nhị và Túc Thất khá là lịch sự, có hỏi có đáp được vài câu, nhưng muốn nàng bắt đầu rèn luyện bình phục, thì hoàn toàn không thể nào.

Nàng thậm chí cả phòng ngủ cũng không bước ra khỏi cửa, vẫn ngồi mãi bên cửa sổ, thẩn thờ nhìn đám hoa hồng đang nở rộ trong vườn.

Những đóa hoa kiều diễm đỏ hồng, nhìn lâu trong mắt giống như có lửa, nhưng nàng lại có thể nhìn chúng cả ngày lẫn đêm.

Túc Thất nói: "Cô cứ tiếp tục như vậy không được đâu!"

Lạc Lan gật đầu phụ họa: "Tôi biết." Nhưng đối với một người hoàn toàn chẳng biết thời gian và không gian như vậy, được hay không được, hình như chẳng có gì khác biệt.

Thần Sa thật sự không muốn nhìn thấy, hắn không thèm để ý nàng phản kháng, nhất quyết ép nàng đến sân huấn luyện.

Nhưng cho dù Thần Sa nói gì, nàng cũng không nhúc nhích.

Không thể tiếp tục như vậy, Thần Sa trực tiếp động thủ, muốn ép nàng phải phản ứng.

Giống như những lần huấn luyện trước, hắn đá một cước lên người Lạc Lan, Lạc Lan lại không giống như trước kia động tác linh hoạt tránh đi sức mạnh của hắn, mà bị trúng thẳng ngay một cước, giống như một khúc gỗ bay thẳng ra ngoài, ngã thật nặng trên mặt đất.

Nàng biểu cảm thẫn thờ đứng lên, đi về phía cửa lớn của sân huấn luyện, dĩ nhiên muốn rời khỏi.

Thần Sa chắn trước mặt nàng, dùng tay công kích vào yết hầu của Lạc Lan.

Lạc Lan không hề tránh né, đứng thẳng người, để mặc cho Thần Sa bóp lấy cổ nàng.

Thần Sa nổi giận, dồn thêm lực lên cánh tay, Lạc Lan càng bị bóp chặt cơ hồ không thở nổi, Nhưng nàng vẫn không có chút phản ứng, hai mắt đờ đẫn, vô hồn nhìn Thần Sa, thật giống như cho dù giây tiếp theo Thần Sa có bóp gãy cổ nàng, nàng cũng không muốn quan tâm.

Thần Sa mặt lạnh như băng, lạnh lùng hỏi: "Bộ dạng giống như người đã chết của em bây giờ là thế nào đây?"

Lạc Lan biểu cảm hờ hững.

Thần Sa hỏi: "Từ đầu, em đã biết bí mật của dị chủng, hiểu rõ chúng tôi sẽ dị biến, sẽ ăn thịt em! Em có dũng khí yêu dị chủng, sao không có dũng khí thừa nhận kết quả dị biến? Thiên Húc biết em là kẻ nhu nhược như vậy, nhất định hối hận vì đã chấp nhận em!"

Ánh mắt của Lạc Lan lóe lên một cái, không nói gì.

Thần Sa tiếp tục muốn gây sự, hắn chê cười: "Thân là một kẻ có thể dị biến bất cứ lúc nào, Thiên Húc chắc chắn đã chuẩn bị thật tốt cho cuộc đời mình. Hắn đã từ chối em rất nhiều lần, nhưng em đã đồng ý mặc kệ xảy ra chuyện xấu, hoàn toàn chấp nhận tất cả. Bộ dạng của em bây giờ có giống như kẻ muốn chấp nhận tất cả sự thật hay không?"

Lạc Lan vẫn không nói một lời, trong mắt đã ngân ngấn lệ.

"Nếu không chịu được hậu quả, thì từ đầu đừng tự ý trêu đùa dị chủng! Em cho rằng bộ dạng như này của em là thâm tình sao? Thiên Húc căn bản không cần..."

Lạc Lan đẩy mạnh Thần Sa, rưng rưng nhìn hắn, "Anh chính là khối băng đá, vốn không hiểu thế nào là tình cảm, cũng không biết thế nào là khổ tâm! Nếu đã chọn làm theo kế hoạch của Chấp Chính Quan, lấy tôi làm mồi nhử, lừa binh đoàn Long Huyết vào tròng, vậy bộ dạng giả mèo khóc chuột của anh bây giờ là quan tâm cái gì?"

Nàng xẹt qua người của Thần Sa, rất nhanh chạy ra khỏi sân huấn luyện.

Thần Sa đứng không nhúc nhích, thân thể giống như một ngọn núi tuyết không bao giờ tan chảy. Cô tịch đứng sững trong trời đất, từng lớp tuyết dày đặc giống như chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhất, khiến cho người ta vĩnh viễn chỉ nhìn thấy băng tuyết, không bao giờ nhìn thấy ngọn núi bên dưới.

————•————•————

Lạc Lan lảo đảo chạy giữa rừng núi, nàng không muốn quay về tòa lâu đài của Thần Sa, càng không muốn gặp ai khác, chỉ muốn đến nơi nào đó không có người.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy trên vách núi cao nở rộ đầy hoa Mê Tư, bất tri bất giác dừng bước.

Cây cối chằng chịt che lấp mặt trời, ánh dương quang len lỏi xuống qua khe hở trên ngọn cây, chiếu vào một đóa hoa Mê Tư vừa chớm nở, phản chiếu ra ánh sáng màu xanh trong suốt, giống như dùng một viên ngọc bích tạc thành.

Lạc Lan kinh ngạc nhìn một lát, cũng không suy nghĩ nhiều, một tay bám lên cành cây trên vách núi, cố gắng trèo lên.

Nàng cẩn thận từng chút đứng trên một khối đá hơi nhô ra, một tay bám vào thân cây, tay kia với đến đóa hoa Mê Tư.

Hoa rõ ràng đã ở trong tầm tay, nhưng mỗi lần với đến, luôn bị lệch đi một tí, không thể nắm được.

Lạc Lan cố gắng thêm lần nữa, một động tác đơn giản lại hao tốn qua nhiều sức lực, nhưng nàng cũng không thể nào làm được, toàn bộ cánh tay hoàn toàn không nghe theo sai khiến của nàng.

Nàng vừa mệt vừa giận, cắn răng rướn cả thân người, hoa vẫn chưa hái được, cả thân người mất thăng bằng té xuống vách núi.

Nàng theo bản năng nhắm mắt lại.

Không ngờ thân thể không ngã mạnh trên đất, mà vững vàng dừng lại giữa không trung.

Lạc Lan lập tức mở mắt, nhìn thấy Chấp Chính Quan vừa một tay ôm lấy nàng, một tay giúp nàng hái xuống đóa hoa Mê Tư.

Dáng người nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Hắn tao nhã buông nàng xuống, đưa đóa hoa Mê Tư cho nàng.

Lạc Lan không nhận, không nói một lời xoay người bỏ đi.

Chấp Chính Quan đứng được ở vị trí này, mọi việc từ lớn đến nhỏ đều vì lợi ích của liên bang Odin, cho dù hắn dùng nàng làm mồi nhử, dụ binh đoàn Long Huyết vào tròng, nàng cũng không có ý kiến, nhưng khi Thiên Húc không may bị dị biến, hắn lại chính tay giết chết Thiên Húc, Lạc Lan không có lý do gì để trả thù cho Thiên Húc, cũng không có cách nào tha thứ cho hắn.

"Công chúa."

Lạc Lan càng bước càng nhanh, muốn bỏ rơi Chấp Chính Quan, Chấp Chính Quan vẫn không nhanh không chậm đi theo sau nàng.

"Tôi là Chấp Chính Quan đời thứ tư của liên bang Odin. Vị Chấp Chính đời thứ nhất Du Bắc Thần chiến công vĩ đại, mọi người đều biết. Vị Chấp Chính đời thứ hai Lê Thuỵ là một nhân tài phòng thủ, ông ta duy trì đất nước ổn định qua rất nhiều năm. Chấp Chính Quan đời thứ ba An Dung, thân mẫu của Thần Sa, là một vị nữ sĩ ưu tú vượt bậc."

Lạc Lan lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với lịch sử thành lập liên bang Odin của các ngài."

Chấp Chính Quan làm như không có nghe thấy, nhẹ nhàng tự nhiên tiếp tục kể: "An Dung tài hoa hơn người, am hiểu kinh tế dân sinh, cũng thông thấu thế nào là lấy nhu thắng cương, cân đối lợi ích mọi mặt, đương nhiên, được thứ này sẽ mất thứ kia, bà ấy không hiểu chút gì về quân sự. Bù lại người yêu của bà là một người đàn ông vững chắc về mặt quân sự, lại là quan chỉ huy đương thời của Odin, công tước khu thứ nhất Thần Viên. Hai người "song kiếm hợp bích", cùng với đối đãi chân tình, tin chắc đây là thời đại tràn đầy hy vọng cho liên bang Odin. Đáng tiếc, bởi vì một vụ tai nạn xe cộ, hai vợ chồng đã chết do bị nổ xe..."

Lạc Lan nghĩ đến biển hoa hồng đỏ rực kiêu sa, hừng hực khí thế ở bên ngoài cửa sổ toà lâu đài, bất tri bất giác chậm lại bước đi. Nàng vẫn không tin một kẻ lạnh lùng băng giá như ngọn núi tuyết Thần Sa kia lại cho phép mình sống trong một hoàn cảnh diễm lệ hữu tình như vậy, nhưng hiện tại nàng đã hiểu.

"Thần Sa đi cùng với bọn họ lại kỳ tích tránh được vụ nổ, may mắn sống sót. Liên bang đau đớn vì mất đi hai vị anh hùng, dĩ nhiên cũng chịu tổn thất nặng nề, nhưng đối với một đứa bé sáu tuổi mà nói, giống như trong chớp mắt mất đi cả thế giới. Thần Sa bắt đầu bị chứng mất giọng, một thời gian dài không thể mở miệng nói chuyện, cha của Sở Mặc đón cậu ta về dốc lòng cứu chữa, để cậu ta với Sở Mặc đồng trang lứa cùng ăn cùng ngủ, sớm chiều làm bạn, cũng không có chút hiệu quả. Sau đó, tôi đoán được sự thật, liền đến trước mặt Thần Sa kể qua một lần, đã ép buộc được cậu ta mở miệng. Cha mẹ của Thần Sa không phải chết do nổ xe, mà là..."

Lạc Lan dừng bước, tay trái theo bản năng chạm vào tay phải.

Chấp Chính Quan đứng phía sau lưng nàng, ánh mắt cũng dừng lại trên cánh tay phải của nàng, chiếc mặt nạ sắc lạnh loé ra ánh sáng băng giá, không thấy rõ tâm tình thật sự trong ánh mắt của hắn.

"Cha của Thần Sa là người thể năng cấp 3A, mẹ của cậu ta là người thể năng cấp B. Chiếc xe bay đang bay theo hành trình, cha của Thần Sa đột nhiên dị biến, mẹ của cậu ta chỉ kịp đẩy cậu ta ra khỏi xe bay, chính mình bị dã thú sau dị biến... vồ chết."

Thân thể của Lạc Lan run mạnh một cái, tay trái nắm thật chặt tay phải của mình.

Chấp Chính Quan ánh mắt nhìn chăm chú và cánh tay phải của nàng, giọng nói không chút ấm áp, "Mẹ của Thần Sa bởi vì bảo vệ cậu ta, trước khi chết đã kích hoạt một quả bom, nổ chết con dã thú ăn thịt người. Thần Sa chính mắt nhìn thấy tất cả, chỉ sợ cho đến bây giờ vẫn chưa thể rũ bỏ được bóng ma ám ảnh."

Lạc Lan bỗng nhiên xoay người, tức giận nói: "Ngài Chấp Chính Quan, có phải ngài đã suy tính quá nhiều hay không? Cho dù ngài là vì Thần Sa giải thích, để tôi không "giận chó đánh mèo" anh ấy, thì cũng đừng nên để chuyện của tôi và Thiên Húc dính vào!"

Chấp Chính Quan bình tĩnh nói: "Tôi nói đều là sự thật."

"Ngài thật khiến cho người ta ghê tởm! Tôi nghĩ thứ thối rữa không chỉ là thân thể của ngài! Mà trái tim của ngài cũng hôi thối không kém!" Lạc Lan sau khi mắng xong, lập tức xoay người bỏ đi.

Trước đây vì có sợ hãi, vì có mong muốn, nàng mới cẩn thận nhìn mặt mà sống, sợ phải đắc tội với bọn họ, nhưng bây giờ nàng chẳng còn mong sống, cũng chẳng ngại chết, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả. Cho dù nàng có làm gì, thì một ngày kia, khi thân phận bị bại lộ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

————·————·————

Mặt trời chiếu rọi, nắng rán chiều khắp bầu trời.

Lạc Lan ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn những đoá hoa hồng ở trong vườn.

Vị nữ chủ nhân căn phòng này nhất định rất thích loài hoa xinh đẹp yếu ớt đó, nên mới trồng bọn chúng ở khắp toà lâu đài. Vị nam chủ nhân kia không nhất định cũng thích hoa, nhưng nhất định thích người yêu hoa, nên mới ngọt ngào chiều theo ý của nàng.

Đáng tiếc, những đoá hồng kiều diễm tượng trưng cho tình yêu của họ hàng năm vẫn nở rộ, nhưng tình yêu đó lại héo tàn theo cách thê thảm nhất —— Một kẻ hoá thành dã thú, cắn chết người; còn một kẻ kích hoạt bom, nổ chết người.

Lạc Lan nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay phải của mình.

Trong lúc bất chợt, nàng nhớ đến gì đó, liền đứng dậy đi đến bàn trang điểm, lục lọi tìm kiếm, thì tìm thấy một khung ảnh 3D đã hết pin. Khung ảnh không hao tốn pin là bao, có thể dùng được vài thập niên, hẳn là đã hơn vài thập niên không ai xem qua khung ảnh 3D này.

Trong lúc nàng thay pin cho nó, thì phát hiện mặt sau khung ảnh có điêu khắc huy hiệu gia tộc khu thứ nhất: Một thanh kiếm không vỏ sắc bén, cùng với một vòng hoa hồng đỏ quấn lấy lưỡi kiếm đang sinh trưởng.

Bên dưới có khắc hai hàng chữ nhỏ:

Không kiếm sắc bảo vệ, vẻ đẹp thế gian không thể nở hoa; không nhu tình chế ngự, sắc bén không vỏ thoả sức hại người —— Thần Viên & An Dung.

Lạc Lan im lặng đọc xong, ấn xuống một cái nút trên chuôi kiếm, mở ra khung ảnh bám đầy bụi đã nhiều năm.

Từng tấm ảnh rất sống động xuất hiện trước mặt nàng.

Đều là hình ảnh sinh hoạt hàng ngày, một người phụ nữ dung mạo tao nhã, một người đàn ông khí chất trang nghiêm, có tấm một người, có tấm hai người.

Bà ở trong vườn chăm sóc hoa hồng, trong phòng ngủ cùng người khác trò truyện, trong thư phòng nghe tin tức...

Ông tập luyện trong phòng huấn luyện, điều khiển phi thuyền, thám hiểm hành tinh nguyên thủy...

Trên bãi cỏ, bọn họ nắm tay nhau cùng tản bộ; trong phòng hội nghị, đầu cúi sát cùng nhau ăn cơm dinh dưỡng; trên chiến hạm, bà thần sắc mệt mỏi dựa đầu vào vai ông...

Bất ngờ, xuất hiện tấm ảnh chụp của trẻ con, hai người bọn họ một người nắm một bàn tay nhỏ, người còn lại nhìn đâu đó mỉm cười.

Đứa bé lớn lên từng ngày, từ lúc tập tễnh đi cho đến lúc chạy, nhảy; hầu như mỗi tấm ảnh đều có nó. Lúc ba đang rèn luyện thể năng thì cõng nó ở trên vai; lúc mẹ đang xem văn kiện thì ôm nó vào lòng...

Từng tấm ảnh cứ như vậy xuất hiện, giống như để xác định thời gian đang trôi qua, chắc chắn đứa bé đó sẽ trưởng thành trong vòng tay của cha mẹ, trở thành thiếu niên, trở thành thanh niên.

Nhưng, tất cả dường như dừng lại.

Đứa bé trong tấm ảnh không lớn lên nữa, chỉ dừng lại ở lúc sáu tuổi.

Tấm ảnh cuối cùng chính là nó từ bên mẹ chạy đến bên cha vừa bước xuống phi thuyền, cha nửa ngồi nửa quỳ, vươn tay ôm lấy con trai, ánh mắt cũng nhìn vợ, một nhà ba người nét mặt tràn đầy tình cảm, bờ môi hé nụ cười.

Thần Sa đã cười!

Lạc Lan nhìn mấy tấm ảnh đến đờ người, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Lạc Lan."

Là Thần Sa! Lạc Lan luống cuống tay chân nhét vội khung ảnh 3D vào ngăn kéo, cố giữ bình tĩnh nói: "Vào đi."

Thần Sa đẩy cửa ra, đi đến trước mặt Lạc Lan, lạnh lùng nói: "Ngày mai em phải đi tập luyện hồi phục!"

"Chuyện của tôi không cần anh lo!" Bởi vì có tật giật mình, vẻ mặt của Lạc Lan đã không còn vô cảm từ chối người khác như trước nữa, ngược lại vì đồng bệnh tương liên, nên có chút mềm lòng, giống như phải bất đắc dĩ đi năn nỉ vậy.

Thần Sa kinh ngạc, giọng nói cũng ôn hoà một chút, "Trên pháp luật, em là vợ tôi, tôi phải có trách nhiệm với em."

"Anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi đạt thể năng cấp A, chúng ta sẽ ly hôn."

Thần Sa "tứ lạng bạt thiên cân" (1.14.1) nói: "Trước tiên em tập cánh tay mới cho thật tốt, thực sự trở thành người thể năng cấp A, chúng ta sẽ bàn đến chuyện ly hôn."

(1.14.1) Tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng thắng ngàn cân, lấy nhỏ thắng lớn. Câu này ý nói Thần Sa muốn lấy lý do ly hôn để khuyến khích Lạc Lan tập luyện hồi phục.

Lạc Lan còn đang muốn nói gì đó, thiết bị cá nhân của nàng vang lên.

Màn hình biểu hiện Phong Lâm, Lạc Lan do dự một chút, mới cho kết nối.

Phong Lâm mặc bộ đồ đồng phục thí nghiệm màu trắng, đang làm việc trong phòng, cô qua loa phất tay với Thần Sa, trừng mắt nhìn Lạc Lan, dồn dập phủ đầu: "Ngày nghỉ phép của cô hết lâu rồi, sao còn chưa quay lại làm?"

"Tôi..."

"Tôi cái gì? Không phải chỉ bị đứt cánh tay thôi sao? Sở Mặc nói cho tôi biết giải phẫu rất thành công, cô bay ngay về đây cho tôi, còn có bệnh nhân đang chờ đấy!"

"Bệnh nhân?" Lạc Lan không hiểu thế nào, hoàn toàn chẳng biết đang xảy ra chuyện gì.

Phong Lâm không nói linh tinh nữa, trực tiếp ra lệnh cho máy tính, máy tính vừa truyền phát hình ảnh dữ liệu, vừa giới thiệu tình trạng của bệnh nhân.

Bệnh nhân tên Trạch Ni, 18 tuổi, 7 tuổi phát bệnh, cho đến bây giờ đã bị đau đớn hành hạ suốt 11 năm. Là hiệu ứng sai mục tiêu (1.14.2) dẫn đến gene hỗn loạn, khả năng miễn dịch rất kém, chỉ cần mắc một bệnh nhỏ cũng đủ mất mạng.

(1.14.2) Mời các bạn xem lại chương 1.06

Lạc Lan vừa nhìn thấy hình ảnh của em lúc còn nhỏ, liền không thể rời mắt. Đứa bé này đã từng gặp qua, chính là một trong những trẻ mồ côi của cô nhi viện Relicta.

Ở cô nhi viện, những đứa bé có bệnh phần lớn thời gian đều phải ở trong phòng, lúc rảnh rổi, Thiên Húc thường đến thăm bọn chúng, kể chuyện cho chúng nghe, bày trò chơi với chúng.

Lạc Lan bởi vì sợ thân phận bị bại lộ, nên không dám xuất hiện trước mặt mấy đứa bé, nhưng những lúc nàng và Thiên Húc nói chuyện tán gẫu, thường sẽ nhắc đến bệnh tình của chúng.

Phong Lâm nói: "Vốn bệnh của Trạch Ni không thể vào tay chúng ta, nhưng trước lúc xin nghỉ phép ở Đại Song Tử, không phải cô đã đệ trình một bài luận văn điều trị gene hay sao? Theo các lý luận của cô, chúng ta có thể chữa trị gene của em ấy."

Lạc Lan khẩn trương nói: "Đó chẳng qua chỉ là lý luận suông!"

"Phong cách làm việc của cô tôi biết rất rõ, nếu không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không viết ra. Cho cô biết một tin tốt, 13 vị giáo sư của hiệp hội gene di truyền đều đã xem qua luận văn của cô, 7 người cho rằng có thể làm được."

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì? Cô chạy ngay về đây cho tôi, người bệnh không chờ thêm được nữa!"

Lạc Lan nhìn vào màn hình ở phía sau Phong Lâm, Trạch Ni đang nằm trong phòng vô khuẩn, mang mặt nạ bảo hộ, ngay cả hô hấp bình thường cũng phải thông qua xử lý đặc biệt.

Phong Lâm thành khẩn nói: "Không phải tôi không thể một mình phẫu thuật được ca này, nhưng cô là người đưa ra các lý luận, chắc chắn hiểu rõ nhất. Chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi xử lý không thể nào chính xác được, chẳng những sẽ hại chết một người, mà còn có thể khiến cho giới học thuật bác bỏ toàn bộ lý luận của cô. Đến lúc đó, người bệnh vốn có thể hồi phục bởi vì không được cứu chữa thích hợp nên phải chết! Ca này cô nhất định phải làm!"

Lạc Lan hỏi: "Bệnh nhân còn bao nhiêu thời gian nữa?"

"Nhiều lắm là một tháng."

Lạc Lan nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Trạch Ni, hạ quyết tâm, "Một tháng sau gặp."

Phong Lâm cười ha ha, "Tôi chờ cô!"

Lạc Lan ngắt kết nối, quay lại nhìn Thần Sa, lắp bắp muốn nói gì đó lại thôi. Nàng vừa mới bảo hắn mặc kệ chuyện của nàng, nay quay đầu lại muốn hắn xen vào.

Chỉ trong vòng một tháng, muốn đôi tay khôi phục lại nguyên trạng, còn có thể giải phẫu gene di truyền, người bình thường chắc chắn không làm được, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Thần Sa.

Thần Sa không khiến nàng khó xử, thản nhiên nói: "Ngày mai tôi và em đến sân huấn luyện."

Lạc Lan mặt đầy ngượng ngùng, xấu hổ hỏi: "Bây giờ còn chưa muộn, anh có rảnh không?"

Thần Sa im lặng một chút, "Có."

Lạc Lan lấy một hộp nước dinh dưỡng, đưa cho Thần Sa lấy lòng, "Chúng ta sẽ đi bây giờ." Thời gian có hạn, nên bắt đầu càng sớm càng tốt.

Thần Sa chăm chú nhìn nàng, không hiểu hỏi: "Ngay cả bản thân cũng không muốn cứu, nay vì cứu một đứa bé, mà đột nhiên thay đổi suy nghĩ, tại sao?"

"Đứa bé này không phải là không có liên quan, em ấy chính là đứa bé Thiên Húc đã từng chăm sóc, anh ấy nhất định mong muốn Trạch Ni mau chóng hồi phục. Hơn nữa..." Lạc Lan cắn cắn môi, trừng mắt nhìn Thần Sa, "Tôi không phải tự cho mình là đúng, đi đồng ý lung tung! Tôi không muốn chấp nhận kết quả xấu nhất, bởi vì tôi phải cố gắng có được kết quả tốt nhất! Tôi đã từng nói sẽ chữa khỏi bệnh cho Thiên Húc, nhưng anh ấy không giống như anh, cũng không thật sự tin tưởng tôi! Hiện giờ anh ấy đã thất hẹn, tôi... Tôi nhất định sẽ khiến cho anh ấy hối hận!"

Trước khi để giọt nước mắt rơi xuống, Lạc Lan xoay người bước ra cửa.

————·————·————

Một tháng sau, Lạc Lan ngồi phi thuyền trở về Relicta.

Vừa xuống phi thuyền, nàng lập tức gọi cho Phong Lâm.

Phong Lâm hỏi: "Đáp phi thuyền rồi?"

"Ừ, tình trạng của bệnh nhân thế nào?"

"Tất cả đều ổn định, giải phẫu sẽ bắt đầu vào 9 giờ sáng ngày mai."

Lạc Lan lo lắng hỏi: "Hồ sơ bệnh án của bệnh nhân tôi đã xem qua hết rồi, có cần chuẩn bị thêm gì nữa không?"

Phong Lâm cười rộ lên, "Cô đâu phải lần đầu tiên vào phòng phẫu thuật, lo lắng cái gì? Vì ngày này cô đã chuẩn bị mười năm, bây giờ nghỉ ngơi chính là chuẩn bị tốt nhất rồi!"

Lạc Lan nghĩ không phải chỉ một mình cô đứng phẫu thuật, Phong Lâm chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàn mọi thứ, thư giản một chút cũng tốt, "Ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Chiếc xe bay đỗ lại trước khu biệt thự của Thần Sa, Thanh Việt và Thanh Sơ đứng chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Thần Sa và Lạc Lan, hai cô liền khom thấp người, cùng thưa: "Hoan nghênh công tước và phu nhân về nhà."

Thần Sa đối với thái độ nhiệt tình bất thường của Thanh Việt và Thanh Sơ không có chút phản ứng, mặt không chút thay đổi đi qua ngang qua hai cô, đi thẳng về phòng mình.

Lạc Lan trừng mắt với Thanh Việt một cái, "Chào đón nhiệt tình lắm!"

Thanh Việt ân cần giúp Lạc Lan mở cửa phòng ngủ: "Phu nhân, mời vào."

Lạc Lan nhìn thấy trên giường là một bộ áo ngủ tơ tằm gợi cảm, trên đầu giường bày biện mấy cây nến có hình thù quái dị, buồn bực hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Thanh Việt cầm một cây nến, đưa cho Lạc Lan, nói: "Loại nến này bên trong có chứa chất kích tình dục, có thể giúp cho công chúa và công tước hưởng thụ buổi tối đẹp nhất."

Lạc Lan đem áo ngủ và mấy cây nén nhét vào người của Thanh Việt, "Cô hưởng thụ với người yêu của cô đi!"

Thanh Việt mặt đầy hoang mang, "Tôi cứ nghĩ công chúa và công tước hơn 8 tháng sớm chiều gặp mặt, tình cảm tiến triển rồi chứ, đã là vợ chồng thật sự, chẳng lẽ người muốn làm vợ chồng giả với công tước cả đời?"

Sắc mặt của Lạc Lan trong một thoáng trở nên hết sức khó coi, ánh mắt đều là đau khổ.

Thanh Việt bị doạ sợ, cẩn thận hỏi: "Công chúa, đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Lan lắc đầu, tỏ ra không có gì, chỉ chỉ vào cánh cửa, ý bảo cô đi ra ngoài.

Thanh Việt không dám nói thêm, cô ôm mấy cây nến cùng áo ngủ lập tức đi ra ngoài.

Lạc Lan buông người ngồi lên giường, mở ra thiết bị cá nhân, nhìn đến danh sách bạn thân chỉ có duy nhất một cái tên: Thiên Húc.

Tuy đã chính mắt trông thấy Thiên Húc chết, nhưng bởi vì lúc đó hình dáng của hắn là một con thú, nên nàng chưa thể tin Thiên Húc đã thật sự ra đi. Giống như, bọn họ vẫn như trước kia, do quá bận bịu công việc, nên trong một khoảng thời gian không thể gặp nhau mà thôi.

Ngày mai nàng phải tham gia phẫu thuật điều trị gene cho Trạch Ni, nếu như tất cả đều thuận lợi, Trạch Ni sẽ bình phục khoẻ mạnh, nàng sẽ nhận được giấy phép bác sĩ điều trị gene di truyền.

Thường những chuyện quan trọng như vậy nàng sẽ nói với Thiên Húc.

Giống như bị trúng thuốc mê, nàng gọi vào số liên lạc của Thiên Húc.

Tiếng tít tít từ thiết bị cá nhân truyền đến, Lạc Lan im lặng lắng nghe, cho đến khi tiếng tít tít ngừng hẳn, liên lạc gián đoạn, biểu hiện không có người nghe.

Lạc Lan gửi tin nhắn cho Thiên Húc: "Em đã trở về Relicta, ngày mai phải tham gia phẫu thuật, có chút lo lắng, mong muốn tất cả đều thuận lợi. Anh gần đây sống thế nào, có nhớ em không?"

Đương nhiên không thể nào có hồi âm, nhưng Lạc Lan vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, kinh ngạc chờ đợi, bản thân cũng không biết rốt cuộc mình đang chờ đợi cái gì.

Đột nhiên, thiết bị cá nhân vang lên tiếng chuông có cuộc gọi đến, Lạc Lan thất kinh hồn vía, nhìn kỹ lại trên màn hình là Tử Yến.

Lạc Lan ấn vào nút từ chối, một lát sau, một đoạn tin nhắn văn bản được gửi đến.

"Lạc Lan, theo quy định của khu căn cứ, căn hộ của Thiên Húc trong ký túc xá sẽ bị thu hồi, các vật phẩm riêng tư đều phải tiêu huỷ. Chắc cô muốn nhìn qua một chút, nếu có thời gian thì liên lạc với tôi."

Lạc Lan lập tức gọi cho Tử Yến, "Hiện tại tôi có thời gian."

Tử Yến nói dứt khoát: "Tôi ở cửa ký túc xá đợi cô."

Lạc Lan vội vội vàng vàng chạy ra cửa, khi vừa lên xe bay, Thần Sa bỗng nhiên xuất hiện, lạnh lùng hỏi: "Em muốn đi đâu?"

"Đến khu ký túc xá của Thiên Húc, vừa hẹn xong với Tử Yến."

"Tôi đưa em đi." Thần Sa mở cửa xe, ngồi vào trong.

Lạc Lan cảm thấy không thể từ chối, chỉ có thể không nói tiếng nào chui vào xe bay.

Thần Sa vô hiệu chế độ lại tự động, trực tiếp lái xe, chỉ hơn 10 phút đã đến khu ký túc xá của Thiên Húc. Hắn không xuống xe, "Tôi ở trong xe đợi em."

Lạc Lan đi đến ngoài cửa ký túc xá, thì nhìn thấy Tử Yến, hắn mặc áo trắng, quần đen đơn giản; đứng dựa vào lan can, nhìn ánh nắng chiều trên bầu trời đến đờ người.

Nghe được tiếng bước chân của nàng, Tử Yến quay người lại, ra lệnh cho máy tính, cửa ký túc xá từ từ mở ra.

"Thiên Húc trước khi đi lính có để lại một di chúc, rằng tất cả tiền trong ngân hàng đều quyên góp cho cô nhi viện Relicta. Anh ta là cô nhi, vật phẩm cá nhân không ai nhận, dựa theo quy định, chỉ có thể tiêu huỷ. Nếu cô muốn giữ lại làm kỷ niệm, tôi có thể đứng ra làm chủ giúp cô giữ lại."

Lạc Lan đứng ở giữa phòng khách, nhìn những căn phòng khách, nhà ăn, nhà bếp giống y như đúc căn nhà kiểu mẫu.

Có phải hắn luôn biết có ngày hôm nay, không muốn cho người khác thêm phiền phức, nên không lưu lại cho mình bất cứ thứ gì?

Lạc Lan cảm thấy đau xót, hận chính mình không hiểu rõ trái tim của mình sớm hơn, biểu lộ với hắn sớm hơn. Nếu như Thiên Húc biết trên đời này không chỉ có một mình hắn sớm hơn một chút, có phải sẽ đối xử với bản thân tốt hơn một chút, sẽ để lại cho mình nhiều hơn một chút?

Tử Yến cũng không ngờ căn hộ của Thiên Húc lại như thế, sạch sẽ ngăn nắp đến nổi không có hơi người, ngay cả những thứ cần thiết để đi ra ngoài cũng không có. Hắn thấp giọng nói: "Tôi đợi cô ở đây."

Lạc Lan đi vào phòng ngủ.

Giường trải thật phẳng phiu, khăn treo thật ngay ngắn, bốn phía không có một hạt bụi nhỏ, giống như một căn nhà trọ được dọn dẹp sạch sẽ, có thể cho người khác vào ở bất cứ lúc nào.

Nàng mở tủ quần áo, bên trong trống rỗng, chỉ có hai bộ mặc nhà hàng ngày, cùng với hai bộ quân phục khi làm việc. Nàng kéo quần áo đưa lên mặt, tất cả đều đã được giặt sạch, không gửi được mùi của Thiên Húc.

Trước đây, Lạc Lan không hiểu tại sao hắn lại nghiêm khắc với mình như vậy, bây giờ đã hiểu hoàn toàn.

Trong nỗi sợ cái chết, hắn giống như một chiến sỹ chiến đấu đơn độc, nổ lực giữ tôn nghiêm của mình lần cuối, cố gắng không để cho người khác thêm phiền phức vì phải thu dọn những món đồ còn sót lại của mình.

Lạc Lan đi vào phòng tập luyện.

Bốn phía cũng không có một hạt bụi, tất cả các dụng cụ thiết bị đều được sửa sang như mới, chỉ có một cái hộp đen kiểu cổ được đặt trên sàn nhà chứng tỏ phòng này đã có người dùng.

Lạc Lan ngồi xuống sàn nhà, cầm lấy hộp đen, ấn vào nút phát, tiếng hát du dương vang lên trong căn phòng tập luyện trống vắng:

**Gió từ phương xa thổi đến

**Không biết rằng em đang nhớ anh

**Những thứ đã qua đi

**Muốn quên

**Nhưng lại không thể

**Nụ cười trong ánh mắt

**Ấm áp tận con tim

**Nghĩ rằng là một lòng một dạ

**Nghĩ rằng là một kiếp một đời

**Không biết thế gian này có quá nhiều ngang trái

**Không biết lời thề kia sẽ tan theo gió mây

**Tại sao gặp nhau chỉ một lần

**Mà muốn quên phải cần một kiếp

**Gió từ đâu thổi đến

**Thổi a thổi

**Thổi rơi cánh hoa nhỏ, thổi tan đợi chờ.

**Biển rồi cũng hoá rêu xanh...

...

Trước khi Thiên Húc ra đi, là đang nghe bài hát này?

Vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, thế gian này không có gì gọi là vĩnh viễn, nhưng nỗi nhớ sẽ triền miên dai dẵng, cùng tồn tại với sinh mạng, cho đến khi không còn hô hấp được nữa. Lạc Lan vuốt ve đoá hoa Mê Tư màu lam ở trên hộp đen, nước mắt rơi xuống từng giọt lên cánh hoa khô héo.

————·————·————

Đột nhiên, nàng nhớ tới viên hổ phách hoa của Thiên Húc, lập tức đứng lên, chạy vào phòng ngủ tìm kiếm.

Lục lọi mọi ngóc ngách, ngay cả tủ quần áo cũng không bỏ qua, nhưng nàng vẫn không tìm thấy gì.

Tử Yến nghe tiếng động đi đến, "Cô muốn tìm cái gì? Có cần tôi giúp một tay không?"

Lạc Lan đờ người một lúc lâu, ngây ngốc nói: "Không cần, chắc anh ấy mang theo trong người, ra ngoài để mất rồi."

Tử Yến nghĩ đến hài cốt của Thiên Húc cũng chẳng còn, muốn nói nhưng không nói được gì.

Lạc Lan cầm cái hộp đen, "Tôi muốn lấy cái này, là một thiết bị phát nhạc."

"Được, còn gì khác nữa không?"

Lạc Lan mạnh lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới Đại Hùng, "Người máy của Thiên Húc đang ở đâu?"

Tử Yến kéo ra ngăn tủ chứa đồ cũ, "Cô nói nó à?"

"Đúng vậy."

"Theo nguyên tắc, người máy sau khi sử dụng sẽ cài đặt lại, sắp xếp cho chủ nhân mới, nhưng nó đã quá cũ rồi, chắc sẽ mang đi tiêu hủy luôn."

Lạc Lan vội vàng nói: "Tôi có thể bỏ tiền mua nó không?"

"Không cần, dù sao cũng là người máy sắp bị hủy, cô thích dùng thì cứ lấy! Tôi sẽ sắp xếp đưa đến nhà cô."

Lạc Lan biết Tử Yến đã chịu giúp đỡ rất lớn, dù gì Thiên Húc cũng là lính giải ngũ, trên pháp luật không có quan hệ gì với Tử Yến, lấy đi người máy của hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hai người ra khỏi ký túc xá, đến lúc phải đi, Tử Yến đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói ngày mai cô có ca phẫu thuật?"

"Ừ, sáng ngày mai."

"Nghỉ ngơi tốt vào."

Lạc Lan không nói gì, xoay người đi về phía chiếc xe bay.

Thần Sa nhìn thấy nàng, cũng không hỏi.

Hắn liếc mắt nhìn cái hộp màu đen ở trong tay Lạc Lan, không nói tiếng nào khởi động xe bay.

————·————·————

Sau khi về đến nhà, Lạc Lan đã sớm lên giường, những vẫn trằn trọc mãi, không ngủ được.

Nàng biết ngày mai nhất định phải giữ trạng thái tốt nhất, nhưng càng lo lắng lại càng không thể chợp mắt.

Nàng đã uống một cốc U Lam U Lục, nhưng từ khi trở thành thể năng cấp A, tác dụng an thần của U Lam U Lục không còn hiệu quả nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên, "Đã ngủ chưa?"

Là tiếng của Thần Sa.

Lạc Lan đứng dậy mở cửa, "Vẫn chưa."

Thần Sa đưa một cốc nước có màu rất giống với U Lam U Lục cho nàng, "Thử loại này xem sao. Hỗ trợ giấc ngủ."

"Đây là..."

"U Lam U Bích, là loại cao hơn U Lam U Lục, chuyên dùng cho người có thể năng cấp A, tác dụng thư giản rất tốt."

Lạc Lan nghĩ, người đặt ra mấy cái tên đồ uống này thật sự là người quái dị, nàng nhận lấy, một hơi uống cạn. "Cảm ơn!"

Thần Sa cầm cái ly không, xoay người đi ra ngoài.

Lạc Lan đột nhiên gọi: "Thần Sa!"

Thần Sa quay người lại, thắc mắc nhìn nàng.

Lạc Lan nói: "Cảm ơn anh."

Thần Sa rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."

————·————·————

Buổi sáng, Lạc Lan ăn xong điểm tâm, vừa đến bệnh viện, thì đã thấy Anna đứng đợi nàng ở bên ngoài.

Bà ta vừa báo cáo qua tình trạng mới nhất của bệnh nhân, vừa đưa Lạc Lan đến khu chuẩn bị phẫu thuật.

Lạc Lan cởi bỏ quần áo, đi vào phòng khử trùng, trong đầu vẫn còn suy nghĩ đến bệnh án của Trạch Ni.

Cách bức tường thuỷ tinh, Phong Lâm cũng đang khử trùng toàn thân, cô nói: "Trước khi giải phẫu, phải chuẩn bị thật kỹ mọi thứ, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua, nhưng bây giờ, trái lại không cần phải suy nghĩ gì nữa, nên thả lỏng một chút!"

"Cô nói thì dễ lắm, tôi không tin lần đầu tiên cô không có lo lắng."

Phong Lâm cười rộ lên, hỏi chuyện linh tinh: "Lần này cô thăng cấp thể năng bị thương lại có liên quan đến Tử Yến? Là do anh ta làm thật sao?"

"Sở Mặc nói cô biết à?"

"Anh ấy là một người chán ngắt, cái gì cũng giấu ở trong lòng, còn lâu mới nói chuyện này! Là Tử Yến đến tìm tôi, cầu xin tôi nghĩ ra cách gì đó giúp cô tỉnh lại. Khó khăn lắm mới được hắn cầu xin, tôi đã không khách sáo lừa gạt hắn vài thứ, cô không để bụng chứ?"

"Không đâu."

Lạc Lan sau khi khử trùng xong, nhận bộ đồng phục do người máy mang đến, sau đó mặc vào.

Phong Lâm vừa mặc quần áo, vừa nói: "Tôi vốn muốn gọi cô về làm việc, anh ta đến tìm tôi, tôi liền "mượn gió bẻ măng" giả vờ giả vịt một chút, tên ranh ma đó chắc chắn biết tôi đang giở trò, nhưng vì đang cầu cạnh tôi, chỉ có thể để mặc tôi "vơ vét hết của cải". Thật là hả dạ! Ha ha..."

Hai người mặc xong đồng phục giải phẫu, bước ra cánh cửa thuỷ tinh.

Phong Lâm ra dấu tay, ý bảo Lạc Lan xoay một vòng để cô kiểm tra một chút.

Cô nhìn kỹ từ trên xuống dưới, sau đó đưa tay giúp Lạc Lan điều chỉnh tay áo, "Trong lúc thăng cấp thể năng bị thương tích là chuyện bình thường, tuy rất đau đớn, nhưng dù sao cũng đã thuận lợi thăng cấp thể năng, cô có thể nhân dịp này hành hạ tên Tử Yến đó, nhưng đừng vì chuyện này mà để ở trong lòng..."

Lạc Lan thấp giọng nói: "Thiên Húc đã chết."

Phong Lâm sửng sốt.

Lạc Lan xoay người, nhìn vào gương, túm gọn lại đầu tóc, chuẩn bị mang khẩu trang phòng hộ.

Phong Lâm lo lắng hỏi: "Cô... ổn chứ?"

"Tôi không ổn!" Lạc Lan nhìn vào Phong Lâm ở trong gương cười cười, "Nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới công việc! Ngược lại, tôi sẽ phải cố gắng hơn nữa!"

Phong Lâm thật sự không biết nên nói gì với một Lạc Lan như vậy, đại khái chỉ biết có thể cùng nàng cố gắng.

Cô mang vào khẩu trang bảo hộ, nhìn hai con người đang ăn vận "áo giáp" đặc biệt ở trong gương, giống như sắp phải dấn thân vào một chiến trường đặc biệt, cùng chiến đấu với thần chết giành giật lại sự sống, cô "hào khí ngất trời" nói: "Đi thôi! Sắp đến giờ phẫu thuật rồi!"

————·————·————

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng khử trùng, đi về phía phòng phẫu thuật.

Trong hành lang vô khuẩn vắng vẻ, chỉ nghe tiếng bước chân kiên định của hai cô.

Đột nhiên, có tiếng la hét ồn ào truyền đến, có người sốt ruột kêu to: "Khu giải phẫu là nơi cấm, không thể vào được!"

Phong Lâm và Lạc Lan nghe tiếng liền quay đầu lại, thì nhìn thấy các nhân viên của bệnh viện đang giằng co với một đội cảnh sát trang bị đầy đủ súng ống, nhưng rõ ràng là không ai ngăn cản được họ.

Phong Lâm nổi giận hỏi: "Các người muốn làm gì? Không biết chỗ này là khu phẫu thuật sao?"

Tông Ly một thân cảnh phục giống như con rắn độc lặng yên không tiếng động đi tới, "Công tước Phong Lâm, hiện nay chúng tôi đã có chứng cứ chứng minh cô có thể là nội gián, bán các tin tức mật của liên bang cho kẻ thù, phiền cô theo tôi quay về hợp tác điều tra."

Phong Lâm cười nhạt: "Vớ vẫn! Tôi đang có một ca phẫu thuật quan trọng, mặc kệ là chuyện gì, đợi tôi giải phẫu xong rồi tính!" Cô xoay người muốn đi.

Tông Ly chỉa súng về phía cô, "Hy vọng cô hợp tác, đừng bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh!"

Phong Lâm quay người lại, chỉ về hướng phòng phẫu thuật, lớn tiếng hỏi: "Một mạng người đang chờ trong đó, điều tra của anh quan trọng vậy sao?"

Tông Ly không nhúc nhích, lạnh lùng nói: "Việc điều tra của tôi có liên quan đến hàng vạn mạng người ở liên bang."

Hắn giơ tay lên ra dấu, bốn gã cảnh sát xông lên, bao vây Phong Lâm.

Phong Lâm tức giận đến thân thể run rẩy, một tay kéo xuống khẩu trang bảo hộ, giọng nói uy hiếp: "Tông Ly, chứng cứ của anh tốt nhất nên có sức thuyết phục, nếu không tôi sẽ kiện anh tội lạm dụng chức quyền!"

Tông Ly lạnh lùng nở nụ cười, "Hoan nghênh mọi người đến giám sát chúng tôi chấp pháp! Dẫn đi!"

Bốn tên cảnh sát áp giải Phong Lâm đi ra ngoài.

Lạc Lan theo bản năng đuổi theo, nhưng bị mấy tên cảnh sát khác ngăn lại, nàng sốt ruột hỏi: "Phong Lâm, Trạch Ni phải làm sao?"

Phong Lâm quay đầu lại, khổ sở nói: "Huỷ phẫu thuật!"

"Nhưng Trạch Ni không thể đợi thêm được nữa."

Phong Lâm chán nản xoay người, theo cảnh sát rời khỏi.

Lạc Lan cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nên nàng liên hệ với Thần Sa, sốt ruột hỏi: "Anh có thể để cho Tông Ly thả Phong Lâm ra không?"

Thần Sa không hiểu chuyện gì, "Phong Lâm không phải đang phẫu thuật với em sao?

"Tông Ly vừa bắt Phong Lâm đi, khép cô ấy tội phản quốc."

Thần Sa đại khái đã đoán được sự tình, "Tôi và Tông Ly không cùng ngành, không thể ra lệnh cho anh ta làm chuyện gì được. Hơn nữa, nếu như đã dính đến trọng tội phản quốc, Phong Lâm muốn tốt cho mình, nên hợp tác điều tra thì hơn."

"Ừ, được rồi..."

Như vậy chỉ có thể nghĩ cách khác, Lạc Lan còn chưa để ý phải nói tạm biệt, đã ngắt kết nối.

Nàng vội vã chạy đến phòng phẫu thuật, những người khác biết được tin huỷ phẫu thuật, đang không biết phải bàn luận ra sao.

"Có thể tìm bác sĩ điều trị gene di truyền khác không?"

"Cô cho đây là gì? Còn muốn tuỳ tiện thay? Đây là ca phẫu thuật gene phức tạp nhất, khó khăn nhất! Những bác sĩ khác căn bản không hiểu rõ tình trạng bệnh tình của Trạch Ni, làm sao giải phẫu?

"Nhưng Trạch Ni không thể đợi thêm được nữa..."

Anna thân là trợ lý đắc lực của Phong Lâm, bà ta ngắt lời tranh cãi của mọi người, lý trí nói: "Huỷ phẫu thuật, đưa bệnh nhân trở lại phòng bệnh, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi!"

Chưa! Còn chưa cố gắng hết sức! Lạc Lan đột nhiên nói: "Anna, tôi có thể phẫu thuật cho Trạch Ni."

"Cô không có giấy phép điều trị gene di truyền, không thể giải phẫu một mình."

"Bà tìm một bác sĩ điều trị gene đứng trong phòng giám sát tôi là được rồi, không cần ông ta giải phẫu!"

"Sự việc không phải đơn giản như cô nghĩ, sẽ không ai đồng ý!"

Lạc Lan nổi giận: "Tôi biết bà sợ phẫu thuật thất bại, nhưng nếu không phẫu thuật, Trạch Ni cũng sẽ chết, tại sao không thử một lần?"

"Phẫu thuật thành công, đối phương chẳng được ích lợi gì; nhưng nếu thất bại, đối phương chắc chắn phải tiếp nhận điều tra, sự nghiệp sẽ có một vết nhơ, thậm chí bị huỷ luôn giấy phép hành nghề, mất đi tất cả. Hơn nữa... Bệnh của Trạch Ni, đối với rất nhiều bác sĩ điều trị gene di truyền, căn phản không có phương cách điều trị."

"Vậy không cần ai làm, một mình tôi có thể phẫu thuật cho Trạch Ni!"

"Không hợp pháp!"

Lạc Lan thở gấp nói: "Thế này không được, thế kia cũng không được, lẽ nào chúng ta trơ mắt nhìn Trạch Ni chết?"

Anna vẫn bình tĩnh giống như một người máy, "Chúng ta chỉ là người thường, khả năng có hạn, vốn không thể cứu được một bệnh nhân."

Lạc Lan im lặng.

Anna sai bảo mọi người thu dọn dụng cụ, chuẩn bị đẩy Trạch Ni ra khỏi phòng phẫu thuật.

Lạc Lan bỗng nhiên đứng chắn trước giường bệnh của Trạch Ni, "Theo nguyên tắc của phòng phẫu thuật, Phong Lâm không có ở đây, tôi là người phụ trách, phẫu thuật vẫn tiến hành bình thường, mời mọi người giữ đúng vị trí của mình."

Anna nói: "Cô muốn huỷ hoại bản thân sao? Bây giờ Trạch Ni vẫn còn sống, nếu giải phẫu không thành công, cô sẽ mang tội giết người!"

Lạc Lan nhìn Anna, ánh mắt kiên định, "Tôi biết mình đang làm gì, tôi muốn phẫu thuật ca này!"

"Không ai dám làm với cô đâu!"

Tất cả mọi người cảm thấy có lỗi nhìn Lạc Lan.

Lạc Lan cầu xin nói: "Hãy cứu Trạch Ni! Tôi có thể viết văn bản cam kết, mọi hậu quả tôi sẽ tự gánh chịu!"

Anna thấm thía nói: "Không phải chúng tôi không muốn cứu em ấy, mà chúng tôi chỉ dựa theo nguyên tắc làm việc!"

Những người khác cũng nói theo, "Đúng vậy! Đúng vậy!"

Trước ý kiến thống nhất của mọi người, Lạc Lan một mình kiên trì có vẻ như vô cùng bất lực.

Đột nhiên, giọng nói của Thần Sa truyền đến, "Nếu không trái với quy định, mọi người sẽ đồng ý hợp tác với bác sỹ Lạc Tầm làm phẫu thuật chứ?"

Lạc Lan kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Thần Sa một thân quân phục, đang đứng trong phòng quan sát, cách sửa sổ thuỷ tinh, trên cao nhìn xuống bọn họ.

Cho dù không biết hắn là ai, nhưng nhìn thấy quân hàm trên bộ quân phục của hắn, cũng có thể đoán được thân phận.

Mọi người nghiêm tranh hành lễ: "Quan chỉ huy!"

Thần Sa nói: "Đây là bệnh viện thuộc khu căn cứ quân sự, mọi người có phải đều là quân nhân?"

"Phải!"

"Quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện."

"Phải!"

"Bây giờ tôi ra lệnh, tiếp tục phẫu thuật. Mọi trách nhiệm, tôi sẽ gánh chịu."

"Vâng!"

Với uy danh hiển hách của Thần Sa, mọi người không chút nghi ngờ. Không ai bảo ai mỗi người đều vào vị trí của mình, một lần nữa chuẩn bị phẫu thuật, kiểm tra các số liệu cẩn thận: "Chuỗi gene đánh dấu ổn định, vùng sai lệch ổn định..."

Lạc Lan ngây ngốc nhìn Thần Sa, Thần Sa lạnh lùng hỏi: "Tôi là bệnh nhân của em à?"

Lạc Lan lập tức quay đầu, nhìn về phía Trạch Ni.

Anna báo cáo: "Số liệu của bệnh nhân đều ổn định."

Lạc Lan hít thở sâu, đi đến bàn giải phẫu to lớn ở trước mặt, cầm dụng cụ thao tác, "Bắt đầu phẫu thuật."

HẾT CHƯƠNG 1.4
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện