Edit: Tiểu Lục
Khuôn mặt quen thuộc như vậy, nhưng cũng là một người hoàn toàn xa lạ. Trong lồng ngực không có trái tim nhưng lại cảm thấy đau thấu tâm can, nó nhắc nhở hắn, những thứ mất đi không chỉ có một trái tim, một cái chân.
Nhà ăn.
Thịnh Sẹo ngồi bên bàn ăn, cùng với Thiệu Dật Tâm vừa chơi bài, vừa uống rượu, đang lúc lơ đãng thì nhìn thấy Tiểu Giác xinh đẹp trắng như tuyết, hắn “A” lên một tiếng sợ hãi, bài rớt hết xuống bàn.
Hắn run rẩy chỉ vào Tiểu Giác, giống như gặp ma: “Đây là, là…”
“Tiểu Giác.”
Thịnh Sẹo đăm đăm nhìn Tiểu Giác, một lát sau mới hồi phục tinh thần. Hắn lập tức vọt đến trước mặt Tân Lạc, lớn tiếng: “Này, cô đã làm gì Tiểu Giác, sao nó biến thành như vậy?”
Tân Lạc không trả lời mà hỏi lại: “Tại sao phải để nó vừa bẩn vừa xấu? Nuôi thú cưng làm cho chúng là thấy vui tai thích mắt, chứ không phải chán ghét ghê tởm.”
Trước kia, khi lão hoàng đế Đế Quốc Ar vừa chết, truyền thông đưa tin Thần Sa dị biến rầm rộ, nhưng bởi vì hình ảnh quá mức ghê rợn, nên được xử lý lại, dáng vẻ của dị chủng đối với con người cũng không rõ ràng.
Sau đó, có không ít thương nhân chiều lòng những kẻ có tiền đam mê của lạ, cố ý dựa theo hình dáng của thú dị biến Thần Sa nuôi loài dã thú cùng loại, cung cấp cho mọi người nuôi dưỡng tìm vui, chính vì những kẻ có tiền thích nuôi thú cưng nên chuyện này được lưu hành một thời gian ngắn.
Hiện tại, đã qua ba mươi năm, mọi người sớm đã quên chuyện này. Hầu hết con người cũng giống như Thịnh Sẹo hoàn toàn không biết lai lịch của Tiểu Giác. Cho dù có người đặc biệt cảm thấy quen thuộc, nhưng chắc chắn cũng xem Tiểu Giác là giả mạo, không hề nghĩ nhiều.
Thịnh Sẹo buồn rầu than thở: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Chúng ta là dị chủng, phải dè chừng mà sống! Làm quá lên rất dễ gặp phiền phức!” Hắn cũng không biết tại sao phải nhuộm lông của Tiểu Giác thành ra bẩn thỉu như vậy, chỉ biết đây là lời dặn của người kia, mặc kệ có lý hay không, hắn cũng phải làm theo cho đúng.
Tử Yến vừa đánh bài, vừa nói không hề ngẩng đầu: “Từ lúc người phụ nữ này xuất hiện, anh đã gặp phiền phức rồi, tránh không được đâu, cứ để tự nhiên đi!”
Thịnh Sẹo có chút lơ mơ không hiểu (3.11.1)
(3.11.1) Nguyên văn “Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”: không sờ được ý nghĩ Hòa thượng Trượng Nhị, câu này bắt nguồn từ điển tích hòa thượng Trượng Nhị xây dựng La hán đường, do không cần bản vẽ xây dựng, hòa thượng nghĩ tới đâu làm tới đó, đến khi xây xong La Hán Đường vô cùng ảo diệu. Nên câu này ám chỉ mù mờ, không hiểu rõ.
Tuy hắn cảm thấy Tân Lạc suy nghĩ khác thường, nói chuyện thường xuyên chọc tức người ta không cần đền mạng, nhưng hắn không cảm thấy Tân Lạc phiền phức, thậm chí hắn còn muốn có nàng để dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nấu những món ăn ngon. Có điều, lai lịch của nàng không rõ ràng, cẩn thận một chút tốt hơn.
Thịnh Sẹo hỏi Tân Lạc: “Lúc trước không phải cô đã đồng ý với tôi, sau khi trứng của cô nở sẽ đi ngay sao? Bây giờ đã qua hai ba tháng rồi, sao trứng của cô vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”
“Cô đang ấp trứng?” Tử Yến ngẩng đầu.
Thịnh Sẹo hoa tay múa chân miêu tả kích thước của quả trứng: “Tân Lạc vì muốn ấp trứng, nên mới ở lại nhà tôi.”
Muốn ấp trứng? Tử Yến liếc nhìn Tân Lạc, không vạch trần chuyện xấu của nàng, “Trong phòng bệnh có tiếng rất kỳ lạ, có lẽ là chim chóc phá vỡ trứng chui ra.”
“Hả?” Thịnh Sẹo lập tức phóng vào phòng bệnh.
Không biết hắn nhìn thấy gì, sau vài tiếng la to liên tiếp, giống như bị té ngã, bên trong vang lên tiếng ầm ầm loảng xoảng.
Tử Yến, Tân Lạc, Tiểu Giác đều bị âm thanh hấp dẫn nhìn vào phòng bệnh.
Trong lúc hai người một thú đang nhìn chăm chú, một đứa bé cởi truồng hồng hào bụ bẩm lắc lư từ phòng bệnh đi ra.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên cực kỳ quái lạ, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Đứa bé càng đi càng vững, ngập ngừng đi qua chân của Tử Yến, về phía Tân Lạc, vừa chảy dãi, vừa phát ra tiếng oa oa, bộ dáng cực kỳ vui mừng.
Tiểu Giác giống như gặp phải đứa bé bá đạo muốn độc chiếm món đồ chơi yêu thích, nó mất hứng nhe răng với đứa bé, phát ra mấy tiếng gừ gừ cảnh cáo, không cho phép bé đến gần.
Đứa bé bị dọa sợ, từ từ lui lại, nhưng vẫn còn rất luyến tiếc. Bé xoay người ngồi dậy, mếu miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Tân Lạc, bé đưa hai cánh tay nhỏ, oa oa mấy tiếng, giống như muốn Tân Lạc bế.
Tử Yến hơi biến sắc, cúi người bế đứa bé lên, cẩn thận nhìn chăm chú mặt của đứa bé.
Đứa bé cũng không sợ người lạ, cười khanh khách với Tử Yến.
Tử Yến càng nhìn càng cảm thấy đứa bé lớn lên sẽ giống Phong Lâm, hắn lạnh lùng hỏi Tân Lạc: “Đứa bé này có quan hệ gì với Phong Lâm?”
“Con gái của Phong Lâm.”
Tử Yến đột nhiên đứng lên, tức giận đến mặt tái xanh, huyệt thái dương đập thình thịch.
“Đồ biến thái máu lạnh nhà cô rốt cuộc muốn làm gì? Ngay cả người chết cũng không buông tha?”
Phong Lâm đã chết hơn ba mươi năm, sao có thể có một đứa con hai tuổi, lý giải duy nhất chính là Tân Lạc đã dùng thủ đoạn cực kỳ đặc biệt, vô cùng phi pháp để tạo ra đứa bé.
Tiểu Giác cảm giác có sát khí tỏa ra, nó lập tức dùng đầu đẩy Tân Lạc, kéo Tân Lạc ra sau người, ngửa đầu nhìn Tử Yến chằm chằm, vẻ mặt uy nghiêm cảnh cáo.
Tân Lạc nhìn Tiểu Giác ở phía trước sửng sờ một chút, mới nói: “Đứa bé là phôi thai được tạo thành từ phương thức giao phối tự nhiên giữa Phong Lâm và đàn ông, không phải nhân tạo.”
Tử Yến cười lạnh: “Cô nghĩ tôi tin chuyện hoang đường này sao? Phong Lâm chết bao lâu rồi? Cho dù cô ấy có con, cũng đã sớm trưởng thành!”
Tân Lạc không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Tôi không hy vọng anh sẽ tin! Nếu cảm thấy nó là tiểu quái vật được một đại quái vật là tôi đây tạo ra, vậy thì cứ bóp chết nó đi, vừa đúng lúc tôi cũng không có khả năng nuôi nó.”
Tử Yến nhìn chằm chằm Tân Lạc.
Khuôn mặt quen thuộc như vậy, nhưng cũng là một người hoàn toàn xa lạ. Trong lồng ngực không có trái tim nhưng lại cảm thấy đau thấu tâm can, nó nhắc nhở hắn, những thứ mất đi không chỉ có một trái tim, một cái chân.
Trong lúc đau thương phẫn nộ, đầu ngón tay của hắn kẹp lấy lá bài Tarot, muốn dùng ánh sáng tím cắt xẹt qua cổ đứa bé. Có lẽ, chỉ có máu tươi mới có thể bái tế những thứ đã mãi mãi mất đi.
“Đừng, đừng làm loạn!” Thịnh Sẹo ôm một cái vỏ trứng chỉ còn một nửa chạy tới, vẻ mặt đầy biểu cảm hoảng hốt.
Đứa bé thấy Thịnh Sẹo và vỏ trứng, kích động kêu lên Oa Oa.
Bé cố sức rướn thân mình, huơ cánh tay trắng tròn như củ sen muốn chồm tới. Tử Yến không thể không đỡ bé, đi đến gần vỏ trứng một chút. Đứa bé vồ lấy vỏ trứng, cắn nó răng rắc, mặt tỏ ra thỏa mãn.
Tử Yến ngây ngốc.
Tuy hắn chưa từng nuôi dưỡng một đứa bé, nhưng cực kỳ chắc chắn rằng trẻ con sẽ không ăn vỏ trứng.
Thịnh Sẹo nói với Tử Yến: “Anh mới nói, mẹ của đứa bé đã chết, không thể có một đứa con như vậy. Nhưng nếu đứa bé là từ trứng nở ra thì hoàn toàn có thể. Bởi vì theo góc độ của bác sĩ thú y mà nói, chỉ cần giữ trong điều kiện thích hợp, thời gian đẻ trứng so với thời gian ấp nở có thể cách nhau rất lâu.”
Biểu cảm của Tử Yến lập tức trở nên cực kỳ quái lạ, mặt mày không thể tin: “Đẻ trứng, ấp trứng?”
“Phải! Vừa rồi tôi đã tận mắt trông thấy đứa bé này từ trứng chui ra, đừng quên chúng ta là dị chủng.” Thịnh Sẹo vỗ vỗ vào vỏ trứng, “Theo lý thuyết, con người không thể đẻ trứng, đứa bé cũng không thể nở ra từ trứng. Hơn nữa, loại gene dị biến của đứa bé nhất định có sai sót gì đó trong bộ gene nguồn được tổ tiên truyền lại, rất khó sống, nhưng thế giới này luôn có những chuyện hi hữu xảy ra.”
Tử Yến nghĩ Phong Lâm sau khi dị biến có hình dạng là một con chim, nếu cô mang thai trứng, đứa bé nở ra từ trứng, hình như không phải không có khả năng.
Hắn nhìn về phía Tân Lạc: “Nếu đứa bé… cái trứng đã có rất nhiều năm trước, tại sao đến bây giờ cô mới ấp nó nở?”
“Tôi đã hứa với Phong Lâm, giúp cô ta có được đứa con khỏe mạnh, bây giờ vừa đúng thời cơ.”
“Cô? Cô là ai?”
“Tay phải của Thần”
Tử Yến nhìn đứa bé đang ở trong lòng, tuy hành động ăn vỏ trứng có chút kỳ quái, nhưng rõ ràng đây là một đứa bé hoạt bát khỏe mạnh.
Năm đó, sau khi Phong Lâm sinh ra thai nhi dị dạng, trong lúc đau khổ tuyệt vọng đã tìm đến Tay phải của Thần.
Vì muốn tìm một con đường sống cho đứa bé, cô đã không sợ giao dịch với ma quỷ, cuối cùng, phải trả giá quá đắt, dị biến thành chim, đầu lìa khỏi xác, nhưng đứa bé đã thật sự có một cuộc sống khỏe mạnh.
Tử Yến ôm chặt đứa bé: “Tôi sẽ chăm sóc đứa bé này, không cần cô xen vào nữa.”
Đứa bé lại không vui, vừa đánh vừa đá vùng vẫy, muốn nhào vào lòng Thịnh Sẹo, miệng không ngừng oa oa, lại rõ ràng phát ra tiếng “Mẹ”.
Tử Yến không nói được tiếng nào nhìn Thịnh Sẹo.
Thịnh Sẹo mặt chết trân, buồn bực giải thích: “Giống như chuyện chim non mới nở. Nó bị gene dị chủng trong cơ thể ảnh hưởng, cho rằng người đầu tiên nhìn thấy sau khi nở là mẹ.”
Tử Yến đưa đứa bé cho Thịnh Sẹo, Thịnh Sẹo chỉ có thể ôm lấy đứa bé.
Đứa bé vui vẻ rúc vào lòng Thịnh Sẹo, tiếp tục cắn vỏ trứng răng rắc.
Tử Yến nói với Tân Lạc: “Vừa rồi cô đã nói không có khả năng nuôi nó, vậy tôi sẽ nuôi nó.”
Tân Lạc thản nhiên: “Tôi không muốn nuôi nó, không có nghĩa là giao nó cho anh. Muốn có đứa bé, lấy gì đó trao đổi đi.”
“Bây giờ cô có tư cách gì trao đổi với tôi?”
“Anh cảm thấy vậy sao? Anh Thiếu một tim.” Tân Lạc nhơn nhơn ngồi vào phía đối diện Tử Yến, hai chân bắt chéo gác lên bàn, hai tay vòng trước ngực, ung dung nhìn hắn.
Tử Yến nhìn đứa bé trong lòng của Thịnh Sẹo.
Đứa bé nào cũng cần bác sĩ, nó đã ở trong trứng vài chục năm, vừa sinh ra đã biết đi, biết ăn vỏ trứng, chắc chắn cần đến một bác sĩ nhi khoa không tầm thường. Ả phụ nữ khôn lỏi lạnh lùng này, luôn có cách lợi dụng mong muốn của người khác, đạt thành mục đích của mình.
Tử Yến cười thở dài, cũng ngồi xuống: “Cô muốn cái gì?”
“Hút huyết đằng.”
Tử Yến mỉm cười sửa lại: “Tên của nó là Tầm Chiêu đằng.”
Tân Lạc vô tình nói: “Chỉ cần Tay phải của Thần nói nó là Hút huyết đằng, thì nó là Hút huyết đằng. Mặc kệ là Tầm Chiêu, hay Tầm Thần gì đó, tóm lại sẽ không ai nhớ.”
Ánh mắt của Tử Yến xẹt qua chút đau đớn, nói: “Một cây.”
“Hai cây. Tặng kèm tên của Phong Lâm đã đặt cho đứa bé.”
Tử Yến chế giễu: “Cô không buôn bán thật đáng tiếc.”
“Người như tôi thông minh chăm chỉ không gò bó, mặc kệ làm gì, cũng sẽ không tồi.”
Tử Yến thấy Tân Lạc không hề có ý đùa giỡn, coi như hiểu được ý chế giễu và tự an ủi trước kia của Thịnh Sẹo, người phụ nữ này đầu óc không bình thường, đừng bao giờ đôi co với cô ta.
“Đồng ý. Đứa bé tên gì?”
“Phong Tiểu Hoàn. Hoàn của mỉm cười. Phong Lâm hy vọng nó luôn tươi cười, cả đời bình an.”
Đứa bé giống như nghe hiểu, vừa huơ vỏ trứng, vừa cười khanh khách không ngừng. Tử Yến không khỏi cười thật tâm với bé.
Người ta thường nói bé gái thích cười vận khí sẽ không tồi, mặc dù gene và xuất thân của Tiểu Hoàn chắc chắn sẽ khiến bé cả đời không thể vui vẻ vô lo, nhưng hy vọng em có thể miệng cười cả đời, hóa dữ thành an.
————·————·————
Có lẽ bởi vì Phong Tiểu Hoàn bị nhốt trong trứng vài thập niên, nên bé lớn nhanh hơn những trẻ bình thường khác, gần như một tháng là thay đổi.
Một năm sau, đã giống như một đứa bé năm sáu tuổi, chạy tới chạy lui khắp nhà.
Bé trời sinh tai thính mắt tinh, tứ chi linh hoạt, Tử Yến dạy bé học rèn luyện thân thể, bé gần như nắm bắt rất nhanh.
Thịnh Sẹo lo lắng hỏi Tân Lạc: “Tiểu Hoàn lớn nhanh như vậy, có phải tuổi thọ cũng khác người thường?”
“Dựa vào sự phát triển cơ thể của nó từ phôi thai đến nở ra, ảnh hưởng của gene dị chủng càng lúc càng ít, sống càng lâu sẽ càng bị gene con người chiếm lĩnh.”
Thịnh Sẹo yên lòng.
Trên danh nghĩa, Thiệu Dật Tâm là người giám hộ của Tiểu Hoàn. Nhưng trên thực tế trong một năm nay, đều do Thịnh Sẹo chăm sóc Tiểu Hoàn.
Tiểu Hoàn vừa chui ra khỏi trứng đã nhìn thấy Thịnh Sẹo, nên thân thiết với Thịnh Sẹo hơn. Thịnh Sẹo thường xuyên chăm sóc động vật nhỏ, nên cực kỳ kiên nhẫn cẩn thận. Thiệu Dật Tâm thì hoàn toàn không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, đứa bé tại sao khóc, tại sao quấy, hắn hoàn toàn không có khái niệm, được cái này mất cái khác thôi.
So sánh hai bên, Tiểu Hoàn thích Thịnh Sẹo hơn, mặc kệ là khóc nhiều quấy nhiều, chỉ cần Thịnh Sẹo bế em, em liền ngừng khóc.
Trong thế giới của người lớn, hầu hết mọi câu chuyện, nói yêu thương không cần phải trả giá, thậm chí khi đã trả giá lại cảm thấy không đáng. Nhưng trẻ con không giống vậy, bạn bỏ ra dịu dàng chăm sóc sẽ đổi lấy muôn vàn yêu thương, chúng sẽ xem bạn như cả thế giới, luôn tin tưởng và dựa dẫm vào bạn.
Thịnh Sẹo cô đơn một mình sống hơn trăm tuổi, nửa đời khốn khổ tuyệt vọng, nghèo hèn như cỏ rác, chưa bao giờ được người khác yêu thương ỷ lại. Tuy chăm sóc trẻ con rất mệt mỏi, rất phiền phức, nhưng hắn cố gắng vượt qua, chịu kham chịu khổ (3.11.2), xem Tiểu Hoàn như báu vật, hết lòng chăm sóc bảo vệ.
(3.11.2) Nguyên văn “Cam chi nhược di”: Thành ngữ trong “Chính khí ca” của Văn Thiên Tường, ám chỉ sự chịu đựng vất vả khi làm chuyện gì đó.
——————————-
Trong nhà ăn.
Tử Yến ngồi cạnh bàn ăn, hắn vừa uống cà phê, vừa nhìn Tiểu Hoàn qua cửa kính.
Tiểu Hoàn ngồi trên cây, đang cầm dụng cụ đọc sách, lắc lư hai đầu gối, vừa nghe máy đọc, vừa học chữ.
Tử Yến suy tư, chuyện năm xưa tưởng chừng đã phai nhạt theo thời gian đột nhiên lại hiện lên trong đầu.
Mặc dù Phong Lâm có gene của loài chim, nhưng không hề quan tâm đến cây cối, ngược lại có một người thì khác, Tả Khâu Bạch rất thích ngồi trên cây đọc sách. Ngày nghỉ, hắn có thể ngồi trên cây đọc sách cả ngày.
Nếu Tả Khâu Bạch dành thêm chút thời gian luyện tập thể năng, thể năng của hắn nhất định không chỉ cấp A. Nhưng cho dù vậy, cũng không ai dám khinh thường hắn, ngay cả tên thích đánh đấm như Bách Lý Lam cũng kiêng nể hắn ba phần.
Hiện giờ hắn là một trong ba tên cầm đầu Liên Bang Odin, quyền lực trong tay không thua gì Sở Mặc, không biết ban đêm hắn nằm mơ, có còn nhớ tới Phong Lâm không? Tân Lạc đi ra từ phòng bệnh, làm như không thấy Tử Yến, đi nhanh qua người hắn, đi thẳng vào nhà bếp lấy cho mình một tách trà nóng.
Tử Yến hỏi: “Người cha sinh học của Tiểu Hoàn là loại người gì vậy?”
Tân Lạc bưng tách trà nóng, nhìn về phía Tiểu Hoàn đang ở sân sau, không nói tiếng nào.
Tử Yến cũng không hy vọng nàng có thể trả lời, có lẽ Phong Lâm chỉ coi gã đàn ông kia là người cung cấp t*ng trùng, đoán chừng cũng không muốn nói tới.
“Chú Thiệu.” Tiểu Hoàn nhảy xuống từ trên cây, vọt đến trước mặt hắn, “Sinh nhật của con là ngày nào?”
Tử Yến lập tức bị cứng họng.
Tiểu Hoàn rốt cuộc là sinh vào ngày nào? Là ngày từ mẹ sinh ra, hay ngày từ trứng nở ra?
Tiểu Hoàn thấy Tử Yến không thể trả lời được, liền mong đợi nhìn Tân Lạc: “Dì Lạc Lạc, sinh nhật của con là ngày nào?”
“Ngày 24 tháng 9, ngày đó mẹ con đã sinh con ra. Sinh nhật, không chỉ chúc mừng ngày con sinh ra, mà còn kỷ niệm ngày mẹ con chịu khổ.”
Tiểu Hoàn nhìn vào nơi hiển thị thời gian, thất vọng nói: “Hôm nay là ngày mười tám tháng chín. Hai người không chúc mừng sinh nhật con, là bởi vì mẹ của con đã chết sao?”
Tân Lạc vỗ vỗ vào đầu Tiểu Giác, một người một thú đi vào sân, ngồi trên bậc thang ngắm phong cảnh, cho thấy nàng không liên quan đến bất cứ chuyện gì.
Tử Yến chỉ có thể dịu dàng an ủi Tiểu Hoàn: “Là do chú không tốt, chú quên mất. Hôm nay chúng ta tổ chức sinh nhật, được không?”
“Phải có quà nữa!”
Tử Yến đồng ý không hề do dự: “Được, sẽ có quà.”
————·————·————
Tử Yến dự định lên mạng đặt tiệc sinh nhật ở “Nhà hàng Bách Vị”.
Nhà hàng Bách Vị là một trong những nhà hàng tốt nhất Khúc Vân tinh, đương nhiên cũng là nhà hàng đắt nhất.
Thịnh Sẹo sống rất tiết kiệm, hắn luôn dành dụm tiền, phòng khi gặp chuyện không may hoặc tình huống xấu. Tử Yến vốn nghĩ hắn sẽ kiên quyết từ chối, không ngờ sau khi nghe phải tổ chức sinh nhật cho Tiểu Hoàn, hắn chỉ nhắc tới một câu “Con gái phải chăm sóc tốt”, đã lập tức đồng ý.
“Tôi chưa từng đến nhà hàng sang trọng như vậy, không biết phải dùng bao nhiêu tiền.” Thịnh Sẹo mở tài khoản của mình, lẩm bẩm tính toán trừ đi các chi phí, xem còn lại bao nhiêu.
Tử Yến nhìn hắn một giây, ôn hòa nói: “Gần đây tôi nhận lập trình cho người máy, làm ăn có lời không ít, bữa này để tôi mời.”
Thịnh Sẹo không từ chối ý tốt của Tử Yến, thoải mái nói: “Sang năm tôi mời.”
Bởi vì nhà hàng yêu cầu ăn mặc lịch sự, Tử Yến và Thịnh Sẹo đều mặc sơ mi, quần dài, áo khoác, thắt nơ.
Tiểu Hoàn mặc một cái váy công chúa màu hồng nhạt, đầu kẹp nơ bướm hồng nhạt, mắt to, lông mi dài, môi son chúm chím, xinh đẹp đáng yêu giống như búp bê Barbie.
Tử Yến khom người trước em, giống như đối đãi một người lớn, cầm tay em nói: “Công chúa nhỏ xinh đẹp, đi thôi!”
Tiểu Hoàn quay đầu lại nhìn Tân Lạc: “Còn dì Lạc Lạc?”
Tuy Tân Lạc rất lạnh nhạt với Tiểu Hoàn, nhưng có lẽ bởi vì trước khi em sinh ra từ trứng là do Tân Lạc chăm sóc, nên Tiểu Hoàn lại có một loại tình cảm thân thuộc không muốn xa rời Tân Lạc.
Tử Yến nói: “Dì ấy có việc rồi, không thể đi.”
Tiểu Hoàn không chút do dự vùng thoát khỏi tay Tử Yến, chạy đến bên cạnh Thịnh Sẹo, hai tay nắm lấy hắn, lay động làm nũng đến không chịu nổi: “Con muốn dì Lạc Lạc cũng đi nữa, chú ơi, chú à, chú tốt nhất nhà, tốt nhất Khúc Vân Tinh!”
Thịnh Sẹo lập tức nói: “Được.”
Tiểu Hoàn vui sướng cười rạng rỡ, ôm lấy cánh tay của Thịnh Sẹo, nhăn mặt với Tử Yến.
————·————·————
Trong phòng bệnh.
Tân Lạc mặc áo blouse trắng, đang đứng trước bàn thí nghiệm, tập trung làm việc.
Thịnh Sẹo đứng bên cạnh nàng, vừa cúi đầu vừa thở dài, hắn kể lể năn nỉ hết lần này đến lần khác, nhưng Tân Lạc căn bản không phản ứng, vẫn chăm chú nhìn vào số liệu thí nghiệm, đầu cũng không ngẩng lên.
Thịnh Sẹo xấu hổ quay người lại, muốn từ bỏ, nhưng nhìn thấy Tiểu Hoàn đang đứng ở cửa phòng bệnh, chồm đầu vào xem, đôi mắt tràn ngập tin tưởng và mong chờ.
Hắn khẽ cắn môi, lại đến gần Tân Lạc, cố ý nhấn giọng: “Chỉ cần hôm nay cô theo Tiểu Hoàn dự sinh nhật thật tốt, tôi sẽ cho phép cô dùng cơ thể tôi làm thí nghiệm một tháng.”
Tân Lạc ngẩng đầu, nhìn kỹ Thịnh Sẹo.
Thịnh Sẹo nói: “Dù sao tôi cũng là một bác sĩ thú y, chuyên môn ngành y cũng có chút ít. Cô đang làm nghiên cứu thuốc, sớm muộn gì cũng cần cơ thể thí nghiệm, tôi có thể hợp tác.”
“Được.”
“Nhà hàng yêu cầu ăn mặc lịch sự, cô đi thay đồ đi.”
Tân Lạc tắt máy tính, cởi áo blouse nhanh gọn, rời khỏi phòng bệnh.
Tiểu Hoàn không dám hỏi Tân Lạc, lo lắng gọi: “Chú ơi?”
Thịnh Sẹo làm ra động tác thu phục, Tiểu Hoàn vui vẻ hoa chân múa tay, vừa hát vừa nhảy, giống như chú khỉ con vui vẻ nhào lộn.
Thịnh Sẹo cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hoàn, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng chiều chuộng.
Tử Yến đứng dựa vào tường, đang chơi đùa với mấy lá bài, nói với Thịnh Sẹo: “Anh cưng chiều nó quá rồi.” Vì một bữa cơm mà dùng thân thể của mình trao đổi, quả thật quá hoang đường!
Thịnh Sẹo mỉm cười: “Thân là dị chủng, ngày có thể tận hưởng vui vẻ không còn nhiều. Năng lực của tôi có hạn, nhưng nhân lúc còn năng lực, tôi có thể cho Tiểu Hoàn vui vẻ ngày nào thì tốt ngày đó. Dù sao, nó còn thời gian cả đời để biết đến kỳ thị, thời gian vui vẻ lúc chưa biết kỳ thị cũng rất ít.”
Từ nhỏ, Tử Yến đã tiếp nhận sự giáo dục “Đối diện thảm cảnh, hiên ngang tiến lên”, nên hắn không đồng ý Thịnh Sẹo không dạy Tiểu Hoàn hiểu được “cái gì là dị chủng”.
Thịnh Sẹo đoán được hắn nghĩ gì, chua xót cười nói: “Anh và Tân Lạc đều là người mạnh mẽ, nhưng không phải dị chủng nào cũng đều giống như hai người. Tôi hy vọng, trước khi Tiểu Hoàn hiểu được dị chủng là gì, đã có thể có đủ vui vẻ, vậy cho dù sau này không gặp chuyện vui vẻ, nó cũng có đủ dũng khí đối mặt, sẽ không giống tôi năm đó, bị kỳ thị trở nên vô dụng.”
Tử Yến im lặng.
Có lẽ do lời nói của Thịnh Sẹo không phải không có lý, nên hắn mới vừa cảm thấy không đồng ý, vừa không muốn can thiệp.
Thịnh Sẹo nhún nhún vai với Tử Yến, cười hì hì nói: “Dù sao thân thể này của tôi cũng không đáng một xu, dùng một tháng trao đổi ký ức một buổi tối vui vẻ cho Tiểu Hoàn, rất đáng!”
Tử Yến đang chơi đùa với các lá bài, ngón tay ngừng chuyển động, hắn nhìn Thịnh Sẹo với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
————·————·————
Hai người đàn ông đợi chốc lát, Tân Lạc mới từ từ đi xuống lầu.
Nàng giống như Tử Yến và Thịnh Sẹo, mặc áo sơ mi, quần đen, áo khoác đen, thắt cravat nhỏ, mái tóc ngắn chải chuốt chỉnh chu, ánh mắt kiên định, cử chỉ thong dong, trông giống như một người đàn ông khí chất lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú.
Tiểu Giác lông dày trắng như tuyết, bước chân nhẹ nhàng tao nhã, đi bên cạnh Tân Lạc.
Bọn họ một người một thú, một đen một trắng, đối lập thấy rõ, vừa phù hợp lại vừa tôn thêm sức mạnh, quả thật rất giống với hoàng tử và thần thú bước ra từ mấy câu chuyện thần thoại.
Tân Lạc nói với Thịnh Sẹo: “Tôi không có quần áo lịch sự, chỉ có thể vào phòng anh lấy tạm một bộ.”
Thịnh Sẹo vội vàng nói: “Bộ quần áo này là lúc tôi lên mạng thấy nó đang giảm giá, rẻ quá nên mới mua, mặc hơi chật, cô mặc lại rất vừa.”
Tử Yến biết một năm nay Tiểu Giác và Tân Lạc vẫn như hình với bóng, hắn nói với Tân Lạc: “Cho Tiểu Giác đi theo, nhà hàng cũng sẽ không cho nó vào.”
Tân Lạc nhìn chằm chằm Tử Yến, không nói tiếng nào.
Tử Yến nhướng mi cười: “Không phải sao?”
Tân Lạc vỗ vỗ vào đầu Tiểu Giác: “Ở lại.”
Trước khi thuốc được nghiên cứu thành công, Tử Yến chắc chắn sẽ không giết nàng, hơn nữa, hôm nay là mừng sinh nhật Tiểu Hoàn, cho dù hắn muốn gây chuyện, cũng sẽ không chọn hôm nay.
Tiểu Giác nghe lời ở lại, nhưng đôi mắt vẫn ngóng theo Tân Lạc, giống như hy vọng nàng sẽ đột nhiên thay đổi ý định.
Tân Lạc không để ý, nhưng Thịnh Sẹo lại kiên nhẫn giải thích với Tiểu Giác: “Bọn ta ăn tối xong sẽ quay lại, không lâu đâu.”
Tiểu Hoàn thử nắm tay Tân Lạc, cười lấy lòng Tân Lạc.
Tân Lạc không vui khi tiếp xúc với người khác, vừa định giãy tay em ra, thì nhìn thấy Thịnh Sẹo đang nhìn nàng chằm chằm, Tân Lạc chỉ có thể cầm lại tay của Tiểu Hoàn, thản nhiên nói: “Đi thôi!”
Tiểu Hoàn vui mừng hớn hở, mặt mày rạng rỡ, một tay nắm Tân Lạc, một tay nắm Thịnh Sẹo, nhanh nhẩu đi tới trước.
Tử Yến đi theo phía sau bọn họ, nhìn Tân Lạc.
Trước mắt hắn hiện ra cô gái mặc váy đỏ chấm đất, tóc dài buông xõa của nhiều năm trước. Nàng mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt rạng rỡ, cho dù bị hắn trêu chọc, trong lúc giận dữ cũng mang theo vài phần ý cười không bận tâm.
Một cơn đau quặn thắt chợt đến, Tử Yến vô thức ôm ngực.
Hắn không hiểu, trong lồng ngực rõ ràng đã không còn trái tim, không thể đau lòng, nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy đau đến vậy?
Khuôn mặt quen thuộc như vậy, nhưng cũng là một người hoàn toàn xa lạ. Trong lồng ngực không có trái tim nhưng lại cảm thấy đau thấu tâm can, nó nhắc nhở hắn, những thứ mất đi không chỉ có một trái tim, một cái chân.
Nhà ăn.
Thịnh Sẹo ngồi bên bàn ăn, cùng với Thiệu Dật Tâm vừa chơi bài, vừa uống rượu, đang lúc lơ đãng thì nhìn thấy Tiểu Giác xinh đẹp trắng như tuyết, hắn “A” lên một tiếng sợ hãi, bài rớt hết xuống bàn.
Hắn run rẩy chỉ vào Tiểu Giác, giống như gặp ma: “Đây là, là…”
“Tiểu Giác.”
Thịnh Sẹo đăm đăm nhìn Tiểu Giác, một lát sau mới hồi phục tinh thần. Hắn lập tức vọt đến trước mặt Tân Lạc, lớn tiếng: “Này, cô đã làm gì Tiểu Giác, sao nó biến thành như vậy?”
Tân Lạc không trả lời mà hỏi lại: “Tại sao phải để nó vừa bẩn vừa xấu? Nuôi thú cưng làm cho chúng là thấy vui tai thích mắt, chứ không phải chán ghét ghê tởm.”
Trước kia, khi lão hoàng đế Đế Quốc Ar vừa chết, truyền thông đưa tin Thần Sa dị biến rầm rộ, nhưng bởi vì hình ảnh quá mức ghê rợn, nên được xử lý lại, dáng vẻ của dị chủng đối với con người cũng không rõ ràng.
Sau đó, có không ít thương nhân chiều lòng những kẻ có tiền đam mê của lạ, cố ý dựa theo hình dáng của thú dị biến Thần Sa nuôi loài dã thú cùng loại, cung cấp cho mọi người nuôi dưỡng tìm vui, chính vì những kẻ có tiền thích nuôi thú cưng nên chuyện này được lưu hành một thời gian ngắn.
Hiện tại, đã qua ba mươi năm, mọi người sớm đã quên chuyện này. Hầu hết con người cũng giống như Thịnh Sẹo hoàn toàn không biết lai lịch của Tiểu Giác. Cho dù có người đặc biệt cảm thấy quen thuộc, nhưng chắc chắn cũng xem Tiểu Giác là giả mạo, không hề nghĩ nhiều.
Thịnh Sẹo buồn rầu than thở: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Chúng ta là dị chủng, phải dè chừng mà sống! Làm quá lên rất dễ gặp phiền phức!” Hắn cũng không biết tại sao phải nhuộm lông của Tiểu Giác thành ra bẩn thỉu như vậy, chỉ biết đây là lời dặn của người kia, mặc kệ có lý hay không, hắn cũng phải làm theo cho đúng.
Tử Yến vừa đánh bài, vừa nói không hề ngẩng đầu: “Từ lúc người phụ nữ này xuất hiện, anh đã gặp phiền phức rồi, tránh không được đâu, cứ để tự nhiên đi!”
Thịnh Sẹo có chút lơ mơ không hiểu (3.11.1)
(3.11.1) Nguyên văn “Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”: không sờ được ý nghĩ Hòa thượng Trượng Nhị, câu này bắt nguồn từ điển tích hòa thượng Trượng Nhị xây dựng La hán đường, do không cần bản vẽ xây dựng, hòa thượng nghĩ tới đâu làm tới đó, đến khi xây xong La Hán Đường vô cùng ảo diệu. Nên câu này ám chỉ mù mờ, không hiểu rõ.
Tuy hắn cảm thấy Tân Lạc suy nghĩ khác thường, nói chuyện thường xuyên chọc tức người ta không cần đền mạng, nhưng hắn không cảm thấy Tân Lạc phiền phức, thậm chí hắn còn muốn có nàng để dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nấu những món ăn ngon. Có điều, lai lịch của nàng không rõ ràng, cẩn thận một chút tốt hơn.
Thịnh Sẹo hỏi Tân Lạc: “Lúc trước không phải cô đã đồng ý với tôi, sau khi trứng của cô nở sẽ đi ngay sao? Bây giờ đã qua hai ba tháng rồi, sao trứng của cô vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?”
“Cô đang ấp trứng?” Tử Yến ngẩng đầu.
Thịnh Sẹo hoa tay múa chân miêu tả kích thước của quả trứng: “Tân Lạc vì muốn ấp trứng, nên mới ở lại nhà tôi.”
Muốn ấp trứng? Tử Yến liếc nhìn Tân Lạc, không vạch trần chuyện xấu của nàng, “Trong phòng bệnh có tiếng rất kỳ lạ, có lẽ là chim chóc phá vỡ trứng chui ra.”
“Hả?” Thịnh Sẹo lập tức phóng vào phòng bệnh.
Không biết hắn nhìn thấy gì, sau vài tiếng la to liên tiếp, giống như bị té ngã, bên trong vang lên tiếng ầm ầm loảng xoảng.
Tử Yến, Tân Lạc, Tiểu Giác đều bị âm thanh hấp dẫn nhìn vào phòng bệnh.
Trong lúc hai người một thú đang nhìn chăm chú, một đứa bé cởi truồng hồng hào bụ bẩm lắc lư từ phòng bệnh đi ra.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên cực kỳ quái lạ, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Đứa bé càng đi càng vững, ngập ngừng đi qua chân của Tử Yến, về phía Tân Lạc, vừa chảy dãi, vừa phát ra tiếng oa oa, bộ dáng cực kỳ vui mừng.
Tiểu Giác giống như gặp phải đứa bé bá đạo muốn độc chiếm món đồ chơi yêu thích, nó mất hứng nhe răng với đứa bé, phát ra mấy tiếng gừ gừ cảnh cáo, không cho phép bé đến gần.
Đứa bé bị dọa sợ, từ từ lui lại, nhưng vẫn còn rất luyến tiếc. Bé xoay người ngồi dậy, mếu miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Tân Lạc, bé đưa hai cánh tay nhỏ, oa oa mấy tiếng, giống như muốn Tân Lạc bế.
Tử Yến hơi biến sắc, cúi người bế đứa bé lên, cẩn thận nhìn chăm chú mặt của đứa bé.
Đứa bé cũng không sợ người lạ, cười khanh khách với Tử Yến.
Tử Yến càng nhìn càng cảm thấy đứa bé lớn lên sẽ giống Phong Lâm, hắn lạnh lùng hỏi Tân Lạc: “Đứa bé này có quan hệ gì với Phong Lâm?”
“Con gái của Phong Lâm.”
Tử Yến đột nhiên đứng lên, tức giận đến mặt tái xanh, huyệt thái dương đập thình thịch.
“Đồ biến thái máu lạnh nhà cô rốt cuộc muốn làm gì? Ngay cả người chết cũng không buông tha?”
Phong Lâm đã chết hơn ba mươi năm, sao có thể có một đứa con hai tuổi, lý giải duy nhất chính là Tân Lạc đã dùng thủ đoạn cực kỳ đặc biệt, vô cùng phi pháp để tạo ra đứa bé.
Tiểu Giác cảm giác có sát khí tỏa ra, nó lập tức dùng đầu đẩy Tân Lạc, kéo Tân Lạc ra sau người, ngửa đầu nhìn Tử Yến chằm chằm, vẻ mặt uy nghiêm cảnh cáo.
Tân Lạc nhìn Tiểu Giác ở phía trước sửng sờ một chút, mới nói: “Đứa bé là phôi thai được tạo thành từ phương thức giao phối tự nhiên giữa Phong Lâm và đàn ông, không phải nhân tạo.”
Tử Yến cười lạnh: “Cô nghĩ tôi tin chuyện hoang đường này sao? Phong Lâm chết bao lâu rồi? Cho dù cô ấy có con, cũng đã sớm trưởng thành!”
Tân Lạc không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Tôi không hy vọng anh sẽ tin! Nếu cảm thấy nó là tiểu quái vật được một đại quái vật là tôi đây tạo ra, vậy thì cứ bóp chết nó đi, vừa đúng lúc tôi cũng không có khả năng nuôi nó.”
Tử Yến nhìn chằm chằm Tân Lạc.
Khuôn mặt quen thuộc như vậy, nhưng cũng là một người hoàn toàn xa lạ. Trong lồng ngực không có trái tim nhưng lại cảm thấy đau thấu tâm can, nó nhắc nhở hắn, những thứ mất đi không chỉ có một trái tim, một cái chân.
Trong lúc đau thương phẫn nộ, đầu ngón tay của hắn kẹp lấy lá bài Tarot, muốn dùng ánh sáng tím cắt xẹt qua cổ đứa bé. Có lẽ, chỉ có máu tươi mới có thể bái tế những thứ đã mãi mãi mất đi.
“Đừng, đừng làm loạn!” Thịnh Sẹo ôm một cái vỏ trứng chỉ còn một nửa chạy tới, vẻ mặt đầy biểu cảm hoảng hốt.
Đứa bé thấy Thịnh Sẹo và vỏ trứng, kích động kêu lên Oa Oa.
Bé cố sức rướn thân mình, huơ cánh tay trắng tròn như củ sen muốn chồm tới. Tử Yến không thể không đỡ bé, đi đến gần vỏ trứng một chút. Đứa bé vồ lấy vỏ trứng, cắn nó răng rắc, mặt tỏ ra thỏa mãn.
Tử Yến ngây ngốc.
Tuy hắn chưa từng nuôi dưỡng một đứa bé, nhưng cực kỳ chắc chắn rằng trẻ con sẽ không ăn vỏ trứng.
Thịnh Sẹo nói với Tử Yến: “Anh mới nói, mẹ của đứa bé đã chết, không thể có một đứa con như vậy. Nhưng nếu đứa bé là từ trứng nở ra thì hoàn toàn có thể. Bởi vì theo góc độ của bác sĩ thú y mà nói, chỉ cần giữ trong điều kiện thích hợp, thời gian đẻ trứng so với thời gian ấp nở có thể cách nhau rất lâu.”
Biểu cảm của Tử Yến lập tức trở nên cực kỳ quái lạ, mặt mày không thể tin: “Đẻ trứng, ấp trứng?”
“Phải! Vừa rồi tôi đã tận mắt trông thấy đứa bé này từ trứng chui ra, đừng quên chúng ta là dị chủng.” Thịnh Sẹo vỗ vỗ vào vỏ trứng, “Theo lý thuyết, con người không thể đẻ trứng, đứa bé cũng không thể nở ra từ trứng. Hơn nữa, loại gene dị biến của đứa bé nhất định có sai sót gì đó trong bộ gene nguồn được tổ tiên truyền lại, rất khó sống, nhưng thế giới này luôn có những chuyện hi hữu xảy ra.”
Tử Yến nghĩ Phong Lâm sau khi dị biến có hình dạng là một con chim, nếu cô mang thai trứng, đứa bé nở ra từ trứng, hình như không phải không có khả năng.
Hắn nhìn về phía Tân Lạc: “Nếu đứa bé… cái trứng đã có rất nhiều năm trước, tại sao đến bây giờ cô mới ấp nó nở?”
“Tôi đã hứa với Phong Lâm, giúp cô ta có được đứa con khỏe mạnh, bây giờ vừa đúng thời cơ.”
“Cô? Cô là ai?”
“Tay phải của Thần”
Tử Yến nhìn đứa bé đang ở trong lòng, tuy hành động ăn vỏ trứng có chút kỳ quái, nhưng rõ ràng đây là một đứa bé hoạt bát khỏe mạnh.
Năm đó, sau khi Phong Lâm sinh ra thai nhi dị dạng, trong lúc đau khổ tuyệt vọng đã tìm đến Tay phải của Thần.
Vì muốn tìm một con đường sống cho đứa bé, cô đã không sợ giao dịch với ma quỷ, cuối cùng, phải trả giá quá đắt, dị biến thành chim, đầu lìa khỏi xác, nhưng đứa bé đã thật sự có một cuộc sống khỏe mạnh.
Tử Yến ôm chặt đứa bé: “Tôi sẽ chăm sóc đứa bé này, không cần cô xen vào nữa.”
Đứa bé lại không vui, vừa đánh vừa đá vùng vẫy, muốn nhào vào lòng Thịnh Sẹo, miệng không ngừng oa oa, lại rõ ràng phát ra tiếng “Mẹ”.
Tử Yến không nói được tiếng nào nhìn Thịnh Sẹo.
Thịnh Sẹo mặt chết trân, buồn bực giải thích: “Giống như chuyện chim non mới nở. Nó bị gene dị chủng trong cơ thể ảnh hưởng, cho rằng người đầu tiên nhìn thấy sau khi nở là mẹ.”
Tử Yến đưa đứa bé cho Thịnh Sẹo, Thịnh Sẹo chỉ có thể ôm lấy đứa bé.
Đứa bé vui vẻ rúc vào lòng Thịnh Sẹo, tiếp tục cắn vỏ trứng răng rắc.
Tử Yến nói với Tân Lạc: “Vừa rồi cô đã nói không có khả năng nuôi nó, vậy tôi sẽ nuôi nó.”
Tân Lạc thản nhiên: “Tôi không muốn nuôi nó, không có nghĩa là giao nó cho anh. Muốn có đứa bé, lấy gì đó trao đổi đi.”
“Bây giờ cô có tư cách gì trao đổi với tôi?”
“Anh cảm thấy vậy sao? Anh Thiếu một tim.” Tân Lạc nhơn nhơn ngồi vào phía đối diện Tử Yến, hai chân bắt chéo gác lên bàn, hai tay vòng trước ngực, ung dung nhìn hắn.
Tử Yến nhìn đứa bé trong lòng của Thịnh Sẹo.
Đứa bé nào cũng cần bác sĩ, nó đã ở trong trứng vài chục năm, vừa sinh ra đã biết đi, biết ăn vỏ trứng, chắc chắn cần đến một bác sĩ nhi khoa không tầm thường. Ả phụ nữ khôn lỏi lạnh lùng này, luôn có cách lợi dụng mong muốn của người khác, đạt thành mục đích của mình.
Tử Yến cười thở dài, cũng ngồi xuống: “Cô muốn cái gì?”
“Hút huyết đằng.”
Tử Yến mỉm cười sửa lại: “Tên của nó là Tầm Chiêu đằng.”
Tân Lạc vô tình nói: “Chỉ cần Tay phải của Thần nói nó là Hút huyết đằng, thì nó là Hút huyết đằng. Mặc kệ là Tầm Chiêu, hay Tầm Thần gì đó, tóm lại sẽ không ai nhớ.”
Ánh mắt của Tử Yến xẹt qua chút đau đớn, nói: “Một cây.”
“Hai cây. Tặng kèm tên của Phong Lâm đã đặt cho đứa bé.”
Tử Yến chế giễu: “Cô không buôn bán thật đáng tiếc.”
“Người như tôi thông minh chăm chỉ không gò bó, mặc kệ làm gì, cũng sẽ không tồi.”
Tử Yến thấy Tân Lạc không hề có ý đùa giỡn, coi như hiểu được ý chế giễu và tự an ủi trước kia của Thịnh Sẹo, người phụ nữ này đầu óc không bình thường, đừng bao giờ đôi co với cô ta.
“Đồng ý. Đứa bé tên gì?”
“Phong Tiểu Hoàn. Hoàn của mỉm cười. Phong Lâm hy vọng nó luôn tươi cười, cả đời bình an.”
Đứa bé giống như nghe hiểu, vừa huơ vỏ trứng, vừa cười khanh khách không ngừng. Tử Yến không khỏi cười thật tâm với bé.
Người ta thường nói bé gái thích cười vận khí sẽ không tồi, mặc dù gene và xuất thân của Tiểu Hoàn chắc chắn sẽ khiến bé cả đời không thể vui vẻ vô lo, nhưng hy vọng em có thể miệng cười cả đời, hóa dữ thành an.
————·————·————
Có lẽ bởi vì Phong Tiểu Hoàn bị nhốt trong trứng vài thập niên, nên bé lớn nhanh hơn những trẻ bình thường khác, gần như một tháng là thay đổi.
Một năm sau, đã giống như một đứa bé năm sáu tuổi, chạy tới chạy lui khắp nhà.
Bé trời sinh tai thính mắt tinh, tứ chi linh hoạt, Tử Yến dạy bé học rèn luyện thân thể, bé gần như nắm bắt rất nhanh.
Thịnh Sẹo lo lắng hỏi Tân Lạc: “Tiểu Hoàn lớn nhanh như vậy, có phải tuổi thọ cũng khác người thường?”
“Dựa vào sự phát triển cơ thể của nó từ phôi thai đến nở ra, ảnh hưởng của gene dị chủng càng lúc càng ít, sống càng lâu sẽ càng bị gene con người chiếm lĩnh.”
Thịnh Sẹo yên lòng.
Trên danh nghĩa, Thiệu Dật Tâm là người giám hộ của Tiểu Hoàn. Nhưng trên thực tế trong một năm nay, đều do Thịnh Sẹo chăm sóc Tiểu Hoàn.
Tiểu Hoàn vừa chui ra khỏi trứng đã nhìn thấy Thịnh Sẹo, nên thân thiết với Thịnh Sẹo hơn. Thịnh Sẹo thường xuyên chăm sóc động vật nhỏ, nên cực kỳ kiên nhẫn cẩn thận. Thiệu Dật Tâm thì hoàn toàn không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, đứa bé tại sao khóc, tại sao quấy, hắn hoàn toàn không có khái niệm, được cái này mất cái khác thôi.
So sánh hai bên, Tiểu Hoàn thích Thịnh Sẹo hơn, mặc kệ là khóc nhiều quấy nhiều, chỉ cần Thịnh Sẹo bế em, em liền ngừng khóc.
Trong thế giới của người lớn, hầu hết mọi câu chuyện, nói yêu thương không cần phải trả giá, thậm chí khi đã trả giá lại cảm thấy không đáng. Nhưng trẻ con không giống vậy, bạn bỏ ra dịu dàng chăm sóc sẽ đổi lấy muôn vàn yêu thương, chúng sẽ xem bạn như cả thế giới, luôn tin tưởng và dựa dẫm vào bạn.
Thịnh Sẹo cô đơn một mình sống hơn trăm tuổi, nửa đời khốn khổ tuyệt vọng, nghèo hèn như cỏ rác, chưa bao giờ được người khác yêu thương ỷ lại. Tuy chăm sóc trẻ con rất mệt mỏi, rất phiền phức, nhưng hắn cố gắng vượt qua, chịu kham chịu khổ (3.11.2), xem Tiểu Hoàn như báu vật, hết lòng chăm sóc bảo vệ.
(3.11.2) Nguyên văn “Cam chi nhược di”: Thành ngữ trong “Chính khí ca” của Văn Thiên Tường, ám chỉ sự chịu đựng vất vả khi làm chuyện gì đó.
——————————-
Trong nhà ăn.
Tử Yến ngồi cạnh bàn ăn, hắn vừa uống cà phê, vừa nhìn Tiểu Hoàn qua cửa kính.
Tiểu Hoàn ngồi trên cây, đang cầm dụng cụ đọc sách, lắc lư hai đầu gối, vừa nghe máy đọc, vừa học chữ.
Tử Yến suy tư, chuyện năm xưa tưởng chừng đã phai nhạt theo thời gian đột nhiên lại hiện lên trong đầu.
Mặc dù Phong Lâm có gene của loài chim, nhưng không hề quan tâm đến cây cối, ngược lại có một người thì khác, Tả Khâu Bạch rất thích ngồi trên cây đọc sách. Ngày nghỉ, hắn có thể ngồi trên cây đọc sách cả ngày.
Nếu Tả Khâu Bạch dành thêm chút thời gian luyện tập thể năng, thể năng của hắn nhất định không chỉ cấp A. Nhưng cho dù vậy, cũng không ai dám khinh thường hắn, ngay cả tên thích đánh đấm như Bách Lý Lam cũng kiêng nể hắn ba phần.
Hiện giờ hắn là một trong ba tên cầm đầu Liên Bang Odin, quyền lực trong tay không thua gì Sở Mặc, không biết ban đêm hắn nằm mơ, có còn nhớ tới Phong Lâm không? Tân Lạc đi ra từ phòng bệnh, làm như không thấy Tử Yến, đi nhanh qua người hắn, đi thẳng vào nhà bếp lấy cho mình một tách trà nóng.
Tử Yến hỏi: “Người cha sinh học của Tiểu Hoàn là loại người gì vậy?”
Tân Lạc bưng tách trà nóng, nhìn về phía Tiểu Hoàn đang ở sân sau, không nói tiếng nào.
Tử Yến cũng không hy vọng nàng có thể trả lời, có lẽ Phong Lâm chỉ coi gã đàn ông kia là người cung cấp t*ng trùng, đoán chừng cũng không muốn nói tới.
“Chú Thiệu.” Tiểu Hoàn nhảy xuống từ trên cây, vọt đến trước mặt hắn, “Sinh nhật của con là ngày nào?”
Tử Yến lập tức bị cứng họng.
Tiểu Hoàn rốt cuộc là sinh vào ngày nào? Là ngày từ mẹ sinh ra, hay ngày từ trứng nở ra?
Tiểu Hoàn thấy Tử Yến không thể trả lời được, liền mong đợi nhìn Tân Lạc: “Dì Lạc Lạc, sinh nhật của con là ngày nào?”
“Ngày 24 tháng 9, ngày đó mẹ con đã sinh con ra. Sinh nhật, không chỉ chúc mừng ngày con sinh ra, mà còn kỷ niệm ngày mẹ con chịu khổ.”
Tiểu Hoàn nhìn vào nơi hiển thị thời gian, thất vọng nói: “Hôm nay là ngày mười tám tháng chín. Hai người không chúc mừng sinh nhật con, là bởi vì mẹ của con đã chết sao?”
Tân Lạc vỗ vỗ vào đầu Tiểu Giác, một người một thú đi vào sân, ngồi trên bậc thang ngắm phong cảnh, cho thấy nàng không liên quan đến bất cứ chuyện gì.
Tử Yến chỉ có thể dịu dàng an ủi Tiểu Hoàn: “Là do chú không tốt, chú quên mất. Hôm nay chúng ta tổ chức sinh nhật, được không?”
“Phải có quà nữa!”
Tử Yến đồng ý không hề do dự: “Được, sẽ có quà.”
————·————·————
Tử Yến dự định lên mạng đặt tiệc sinh nhật ở “Nhà hàng Bách Vị”.
Nhà hàng Bách Vị là một trong những nhà hàng tốt nhất Khúc Vân tinh, đương nhiên cũng là nhà hàng đắt nhất.
Thịnh Sẹo sống rất tiết kiệm, hắn luôn dành dụm tiền, phòng khi gặp chuyện không may hoặc tình huống xấu. Tử Yến vốn nghĩ hắn sẽ kiên quyết từ chối, không ngờ sau khi nghe phải tổ chức sinh nhật cho Tiểu Hoàn, hắn chỉ nhắc tới một câu “Con gái phải chăm sóc tốt”, đã lập tức đồng ý.
“Tôi chưa từng đến nhà hàng sang trọng như vậy, không biết phải dùng bao nhiêu tiền.” Thịnh Sẹo mở tài khoản của mình, lẩm bẩm tính toán trừ đi các chi phí, xem còn lại bao nhiêu.
Tử Yến nhìn hắn một giây, ôn hòa nói: “Gần đây tôi nhận lập trình cho người máy, làm ăn có lời không ít, bữa này để tôi mời.”
Thịnh Sẹo không từ chối ý tốt của Tử Yến, thoải mái nói: “Sang năm tôi mời.”
Bởi vì nhà hàng yêu cầu ăn mặc lịch sự, Tử Yến và Thịnh Sẹo đều mặc sơ mi, quần dài, áo khoác, thắt nơ.
Tiểu Hoàn mặc một cái váy công chúa màu hồng nhạt, đầu kẹp nơ bướm hồng nhạt, mắt to, lông mi dài, môi son chúm chím, xinh đẹp đáng yêu giống như búp bê Barbie.
Tử Yến khom người trước em, giống như đối đãi một người lớn, cầm tay em nói: “Công chúa nhỏ xinh đẹp, đi thôi!”
Tiểu Hoàn quay đầu lại nhìn Tân Lạc: “Còn dì Lạc Lạc?”
Tuy Tân Lạc rất lạnh nhạt với Tiểu Hoàn, nhưng có lẽ bởi vì trước khi em sinh ra từ trứng là do Tân Lạc chăm sóc, nên Tiểu Hoàn lại có một loại tình cảm thân thuộc không muốn xa rời Tân Lạc.
Tử Yến nói: “Dì ấy có việc rồi, không thể đi.”
Tiểu Hoàn không chút do dự vùng thoát khỏi tay Tử Yến, chạy đến bên cạnh Thịnh Sẹo, hai tay nắm lấy hắn, lay động làm nũng đến không chịu nổi: “Con muốn dì Lạc Lạc cũng đi nữa, chú ơi, chú à, chú tốt nhất nhà, tốt nhất Khúc Vân Tinh!”
Thịnh Sẹo lập tức nói: “Được.”
Tiểu Hoàn vui sướng cười rạng rỡ, ôm lấy cánh tay của Thịnh Sẹo, nhăn mặt với Tử Yến.
————·————·————
Trong phòng bệnh.
Tân Lạc mặc áo blouse trắng, đang đứng trước bàn thí nghiệm, tập trung làm việc.
Thịnh Sẹo đứng bên cạnh nàng, vừa cúi đầu vừa thở dài, hắn kể lể năn nỉ hết lần này đến lần khác, nhưng Tân Lạc căn bản không phản ứng, vẫn chăm chú nhìn vào số liệu thí nghiệm, đầu cũng không ngẩng lên.
Thịnh Sẹo xấu hổ quay người lại, muốn từ bỏ, nhưng nhìn thấy Tiểu Hoàn đang đứng ở cửa phòng bệnh, chồm đầu vào xem, đôi mắt tràn ngập tin tưởng và mong chờ.
Hắn khẽ cắn môi, lại đến gần Tân Lạc, cố ý nhấn giọng: “Chỉ cần hôm nay cô theo Tiểu Hoàn dự sinh nhật thật tốt, tôi sẽ cho phép cô dùng cơ thể tôi làm thí nghiệm một tháng.”
Tân Lạc ngẩng đầu, nhìn kỹ Thịnh Sẹo.
Thịnh Sẹo nói: “Dù sao tôi cũng là một bác sĩ thú y, chuyên môn ngành y cũng có chút ít. Cô đang làm nghiên cứu thuốc, sớm muộn gì cũng cần cơ thể thí nghiệm, tôi có thể hợp tác.”
“Được.”
“Nhà hàng yêu cầu ăn mặc lịch sự, cô đi thay đồ đi.”
Tân Lạc tắt máy tính, cởi áo blouse nhanh gọn, rời khỏi phòng bệnh.
Tiểu Hoàn không dám hỏi Tân Lạc, lo lắng gọi: “Chú ơi?”
Thịnh Sẹo làm ra động tác thu phục, Tiểu Hoàn vui vẻ hoa chân múa tay, vừa hát vừa nhảy, giống như chú khỉ con vui vẻ nhào lộn.
Thịnh Sẹo cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hoàn, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng chiều chuộng.
Tử Yến đứng dựa vào tường, đang chơi đùa với mấy lá bài, nói với Thịnh Sẹo: “Anh cưng chiều nó quá rồi.” Vì một bữa cơm mà dùng thân thể của mình trao đổi, quả thật quá hoang đường!
Thịnh Sẹo mỉm cười: “Thân là dị chủng, ngày có thể tận hưởng vui vẻ không còn nhiều. Năng lực của tôi có hạn, nhưng nhân lúc còn năng lực, tôi có thể cho Tiểu Hoàn vui vẻ ngày nào thì tốt ngày đó. Dù sao, nó còn thời gian cả đời để biết đến kỳ thị, thời gian vui vẻ lúc chưa biết kỳ thị cũng rất ít.”
Từ nhỏ, Tử Yến đã tiếp nhận sự giáo dục “Đối diện thảm cảnh, hiên ngang tiến lên”, nên hắn không đồng ý Thịnh Sẹo không dạy Tiểu Hoàn hiểu được “cái gì là dị chủng”.
Thịnh Sẹo đoán được hắn nghĩ gì, chua xót cười nói: “Anh và Tân Lạc đều là người mạnh mẽ, nhưng không phải dị chủng nào cũng đều giống như hai người. Tôi hy vọng, trước khi Tiểu Hoàn hiểu được dị chủng là gì, đã có thể có đủ vui vẻ, vậy cho dù sau này không gặp chuyện vui vẻ, nó cũng có đủ dũng khí đối mặt, sẽ không giống tôi năm đó, bị kỳ thị trở nên vô dụng.”
Tử Yến im lặng.
Có lẽ do lời nói của Thịnh Sẹo không phải không có lý, nên hắn mới vừa cảm thấy không đồng ý, vừa không muốn can thiệp.
Thịnh Sẹo nhún nhún vai với Tử Yến, cười hì hì nói: “Dù sao thân thể này của tôi cũng không đáng một xu, dùng một tháng trao đổi ký ức một buổi tối vui vẻ cho Tiểu Hoàn, rất đáng!”
Tử Yến đang chơi đùa với các lá bài, ngón tay ngừng chuyển động, hắn nhìn Thịnh Sẹo với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
————·————·————
Hai người đàn ông đợi chốc lát, Tân Lạc mới từ từ đi xuống lầu.
Nàng giống như Tử Yến và Thịnh Sẹo, mặc áo sơ mi, quần đen, áo khoác đen, thắt cravat nhỏ, mái tóc ngắn chải chuốt chỉnh chu, ánh mắt kiên định, cử chỉ thong dong, trông giống như một người đàn ông khí chất lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú.
Tiểu Giác lông dày trắng như tuyết, bước chân nhẹ nhàng tao nhã, đi bên cạnh Tân Lạc.
Bọn họ một người một thú, một đen một trắng, đối lập thấy rõ, vừa phù hợp lại vừa tôn thêm sức mạnh, quả thật rất giống với hoàng tử và thần thú bước ra từ mấy câu chuyện thần thoại.
Tân Lạc nói với Thịnh Sẹo: “Tôi không có quần áo lịch sự, chỉ có thể vào phòng anh lấy tạm một bộ.”
Thịnh Sẹo vội vàng nói: “Bộ quần áo này là lúc tôi lên mạng thấy nó đang giảm giá, rẻ quá nên mới mua, mặc hơi chật, cô mặc lại rất vừa.”
Tử Yến biết một năm nay Tiểu Giác và Tân Lạc vẫn như hình với bóng, hắn nói với Tân Lạc: “Cho Tiểu Giác đi theo, nhà hàng cũng sẽ không cho nó vào.”
Tân Lạc nhìn chằm chằm Tử Yến, không nói tiếng nào.
Tử Yến nhướng mi cười: “Không phải sao?”
Tân Lạc vỗ vỗ vào đầu Tiểu Giác: “Ở lại.”
Trước khi thuốc được nghiên cứu thành công, Tử Yến chắc chắn sẽ không giết nàng, hơn nữa, hôm nay là mừng sinh nhật Tiểu Hoàn, cho dù hắn muốn gây chuyện, cũng sẽ không chọn hôm nay.
Tiểu Giác nghe lời ở lại, nhưng đôi mắt vẫn ngóng theo Tân Lạc, giống như hy vọng nàng sẽ đột nhiên thay đổi ý định.
Tân Lạc không để ý, nhưng Thịnh Sẹo lại kiên nhẫn giải thích với Tiểu Giác: “Bọn ta ăn tối xong sẽ quay lại, không lâu đâu.”
Tiểu Hoàn thử nắm tay Tân Lạc, cười lấy lòng Tân Lạc.
Tân Lạc không vui khi tiếp xúc với người khác, vừa định giãy tay em ra, thì nhìn thấy Thịnh Sẹo đang nhìn nàng chằm chằm, Tân Lạc chỉ có thể cầm lại tay của Tiểu Hoàn, thản nhiên nói: “Đi thôi!”
Tiểu Hoàn vui mừng hớn hở, mặt mày rạng rỡ, một tay nắm Tân Lạc, một tay nắm Thịnh Sẹo, nhanh nhẩu đi tới trước.
Tử Yến đi theo phía sau bọn họ, nhìn Tân Lạc.
Trước mắt hắn hiện ra cô gái mặc váy đỏ chấm đất, tóc dài buông xõa của nhiều năm trước. Nàng mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt rạng rỡ, cho dù bị hắn trêu chọc, trong lúc giận dữ cũng mang theo vài phần ý cười không bận tâm.
Một cơn đau quặn thắt chợt đến, Tử Yến vô thức ôm ngực.
Hắn không hiểu, trong lồng ngực rõ ràng đã không còn trái tim, không thể đau lòng, nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy đau đến vậy?
Danh sách chương