Một buổi sáng nắng đẹp, phi thuyền cập cảng khu hành chính trung ương của liên bang Odin —— Hành tinh Relicta.

Dưới sự chuẩn bị lễ phục chu đáo của hai tỳ nữ là Thanh Việt và Thanh Sơ, công chúa Lạc Lan đầu đội vương miện ngọc bích sáng chói, mặc váy xòe kiều diễm, mang giày thủy tinh óng ánh, toàn thân trang phục lộng lẫy, giống như một lễ vật hình người có thể di động, được đóng gói một cách hoàn mỹ.

Cánh cửa phi thuyền từ từ mở ra, hai bên khoang thuyền là hai hàng quân nhân với trang phục trang trọng, xếp thành hàng thật dài đón chào.

Joseph tướng quân lễ phép cúi người, mời công chúa đi trước, "Điện hạ."

Lạc Lan mỉm cười, đi về phía cửa phi thuyền, trong lòng nàng vô cùng hồi hộp chờ mong, đương nhiên không phải bởi vì nàng sắp được gặp vị hôn phu, mà chính là cái thế giới xa lạ kia.

Khi nàng vừa mở mắt tỉnh dậy, là ở khu căn cứ nghiên cứu khoa học G9737, khắp nơi hoang vắng, không một bóng người, thật vất vả mới thấy con người, thì lập tức bị bắt vào ngục, ngoại trừ căn phòng giam lạnh lẽo, tiếp theo chính là phòng tòa án trang nghiêm; lại một cái nhắm mắt, vừa mở mắt, thì hoàn toàn bị bắt lên phi thuyền.

Khu căn cứ, phòng giam, phi thuyền, cấu thành toàn bộ thế giới mà nàng có thể nhận thức được, thế giới bên ngoài, cuộc sống bình thường của con người, nàng hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Đứng ra phía ngoài cửa khoang thuyền, Lạc Lan hít thở thật sâu, nàng đưa mắt nhìn về bốn phía. Trong phút chốc, hết thảy phong cảnh non nước, gào thét dồn dập hiện ra trước mắt nàng ——

Đi ra đi vào phi thuyền, là những cỗ máy bận rộn qua lại, trên đường thì có các loại xe, toà nhà với các phòng ốc hình thù khác nhau...

Nàng cố giữ bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước, bề ngoài cao quý trang nghiêm, nội tâm không ngừng tỏ ra các loại biểu tình như phát điên, a? Oa? A? Ô...

Thanh Việt dường nhưng đang bực bội chuyện gì đó, còn Lạc Lan hiện tại lại giống như một kẻ ở quê đột nhiên được lên tỉnh, không đúng, so với sự kích động đó, thì giống như một đứa bé chưa bao giờ ra khỏi phòng, đột nhiên được mở cửa đi ra ngoài, kinh ngạc thích thú nhìn toàn bộ thế giới. Mỗi cái nhìn thấy, nghe thấy, đều mới mẻ thú vị, dĩ nhiên chẳng để tâm các tỳ nữ đang nói gì.

Đang lúc vui sướng như được bay nhảy, nàng nghe Thanh Việt với sắc mặt khó coi, đang cùng với tướng Joseph nói chuyện, lạc Lan mới hiểu được, thì ra vị hôn phu của nàng vốn không có xuất hiện, chào đón bọn họ chỉ là vài quan viên bình thường.

Thanh Việt buồn bực nói: "Thật quá đáng! Bọn họ xem công chúa đế quốc Ar của chúng ta là gì? Thật quá đáng..."

Lạc Lan không biết phải làm sao mới đúng, nàng chỉ đơn giản cúi mắt, hai tay đặt ngay ngắn phía trước đầu gối, mặt không chút thay đổi, giữ im lặng.

May mắn sao, đi không bao lâu thì đã đến nơi cần đến —— Cung điện Sperare (Tư Bái Đạt), là nơi ở của những người quan trọng thuộc liên bang Odin.

Lạc Lan vừa nhẹ nhàng thở ra, liền phát hiện sắc mặt của Thanh Việt lại càng khó coi hơn, ngay cả người thường ngày nghiêm trang như tướng quân Joseph cũng không khỏi nhíu mày.

Nàng hướng theo tầm mắt của bọn họ nhìn ra, liền trông thấy một nhóm người ngồi xe đến chào đón đều có vẻ bề ngoài kỳ lạ, có người lỗ tai nhọn hoắt, có người cặp mắt với con ngươi thẳng đứng, còn có người có một cái đuôi thật dài, ve vẩy qua lại không chủ đích.

Thì ra đây chính là người mang gen dị chủng!

Dựa theo tài liệu mà bác sĩ Mục để lại, đế quốc Ar cũng có những người có hình dáng biến dị, bọn họ khác với người bình thường, nhưng khi vừa sinh ra, bọn họ đã được giải phẫu chỉnh hình, tu sửa gen dị thường, nên có rất ít người trưởng thành không thể che dấu những biến dị của cơ thể mình.

Nhưng, đã biết rõ nơi này là liên bang Odin, Tướng Joseph có kiến thức uyên thâm không hẳn vì những chuyện đó mà tức giận, hẳn là vì trong số những người kia, không có ai là đại nhân vật Công tước hay người nào tương tự như vậy!

Một lão già có lỗ tai nhọn, thân thể cao gầy tiến đến, mỉm cười mang chút khách khí, nói với Lạc Lan: "Công chúa điện hạ, đi đường vất vả rồi. Tôi là Anderson (An Đạt), tổng quản cung điện Sperare."

Nàng còn chưa kịp mở miệng, tướng quân Joseph đứng phía sau đã ra vẻ kinh ngạc nói: "Sao không thấy một công tước nào vậy? Chẳng lẽ Odin vẫn còn giữ lễ nghi cũ xưa trong truyền thuyết, tân lang và tân nương trước hôn lễ không được gặp mặt sao?"

Nụ cười khách sáo của Anderson liền biến mất, ông ta đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Công chúa, mời đi theo tôi."

Lạc Lan yên lặng đi về phía trước.

Theo sát phía sau là Thanh Việt cười chế giễu: "Odin thì có lễ nghi gì chứ? Một đám vô văn hóa..."

Joseph ho khan một tiếng, cản hai chữ Thanh Việt sắp nói ra đến miệng.

Lạc Lan trong lòng thầm thở dài, tướng quân Joseph có thể nói một lời nhẹ nhàng hoàn toàn chọc giận Odin, một là vì Odin chậm trễ đón tiếp, hai là nhiệm vụ của anh ta chỉ là hộ tống công chúa đến Odin, rất nhanh sẽ trở về Ar, không sợ đắc tội bọn họ. Nhưng Thanh Việt phải ở lại Odin, lời nói và việc làm không khỏi lỗ mãng. Bất quá, những tỳ nữ thông minh lanh lợi thì làm sao được chọn để đưa tới Odin chứ? Các cô và công chúa cứ coi như đồng bệnh tương liên đi!

Anderson dẫn bọn họ đến một đại điện rộng lớn, đi chốc lát thì dừng lại trước một cánh cửa cao to, toàn bộ cánh cửa làm bằng một khối gỗ lớn, bốn phía điêu khắc cành nguyệt quế quấn quanh, chính giữa là một cái đầu sư tử đang gầm thét.

Anderson hơi khom người, khách khí nói: "Các ngài công tước đang ở bên trong, công chúa có muốn vào không?"

Lạc Lan ngẫm nghĩ mấy chữ "các ngài công tước", không trả lời ngay.

Anderson ấn nhẹ vào nơi nào đó một cái, hai cánh cửa to từ từ mở ra.

Trong căn phòng rộng lớn, không có bất bất kỳ một đồ vật nào, chỉ bày biện một cái bàn dài hình ô van, xung quanh bàn đang ngồi là sáu người đàn ông với phong thái khác nhau, ánh nắng từ hai bên cửa sổ thật cao chiếu vào, hoàn toàn phủ kín lên người bọn họ, khiến cho xung quanh thân thể bọn họ ánh lên một vầng sáng mỏng manh.

Sáu người đàn ông này hẳn là ăn mặc theo trang phục quy định dành cho công tước tỉ mỉ trang trọng, áo mặc trong trắng như tuyết, lễ phục vest khoác ngoài, quần phẳng phiu, giày boost sáng loáng, thậm chí còn đeo bên hông kiếm laser với kiểu dáng cổ xưa, phải nói là quần áo long trọng, dáng vẻ hoàn mỹ, nhưng, nhìn bọn họ giống như đã đánh nhau không ăn không ngủ mấy ngày mấy đêm, mà vẫn chưa phân thắng bại, trên quần áo của mỗi người đều nhăn nheo, thậm chí còn có vết cắt của kiếm laser.

Trong lúc cánh cửa lớn mở ra, bọn họ vẫn đang giằng co quyết liệt.

Lạc Lan hướng vào bên trong đi được vài bước, liền cảm giác bốn phía có một nguồn năng lượng đè ép khiến người ta sợ hãi, tựa hồ nếu bước thêm bước nữa, cả người nàng sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh. Nàng lập tức chật vật lui về phía sau, vừa ra đến ngoài cửa chính, cảm giác áp bức liền biến mất, xem ra cánh cửa lớn này có nhiều huyền cơ, nó có thể che chắn tất cả ở bên trong.

Hiển nhiên nơi này không phải là phòng tiếp khách, không còn nghi ngờ, chính Anderson đã cố ý mời bọn họ đến đây.

Lạc Lan không nghĩ ra được chính xác rốt cuộc ông ta muốn làm gì, nàng chỉ im lặng đứng nhìn, thông qua cánh cửa rộng mở mà đánh giá "các ngài công tước" ở bên trong.

Liên bang Odin có bảy khu tự trị, tổng cộng có bảy vị công tước, trong đó một người là nữ, xem ra sáu vị nam công tước kia đều ở trong này.

Vị nào là người muốn lấy nàng làm vợ đây? Đột nhiên, một gã đàn ông ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lùng dẫn đầu phát động công kích, chỉ trong một thoáng, sáu người đều động thủ.

Bởi vì động tác quá nhanh, Lạc Lan chỉ nhìn thấy vô số hư ảnh chớp nhoáng.

Xem ra đây không phải là một trận thi đấu hữu nghị, nếu thể chất kém một chút, động tác chậm một chút, chỉ sợ sẽ bị đánh văng ra ngoài, khó trách căn phòng lớn như vậy, ngoại trừ cái bàn dài ra thì chẳng có đồ dùng nào khác.

Đột nhiên, máy phát thông tin phát ra tiếng kêu âm vang, hỗn chiến trong phòng lập tức ngừng lại, sáu gã đàn ông giống như chưa có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt tự nhiên ngồi lại ghế dựa.

Một ảnh ảo hình người lập thể hiện lên trong phòng, "Công chúa đế quốc Ar hẳn là đã đến rồi, các anh còn chưa quyết định được ai sẽ lấy cô ta sao?"

Phạm vi phát của máy phát thông tin hẳn là chỉ giới hạn ở bên trong căn phòng, nên người đàn ông ảo ảnh đang nói kia không nhìn thấy công chúa ở bên ngoài. Hắn đứng trên cánh đồng hoang vu ở một hành tinh hoang sơ, thân mặc áo chiến màu đen, đầu đội mũ giáp đen, không nhìn thấy được diện mạo, nhưng trên trang phục chiến đấu loang lổ vết máu, ngữ khí không chút ấm áp, biểu lộ rõ tâm tình của hắn.

Lạc Lan ngẫm nghĩ, có thể dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với sáu vị công tước chỉ có thể là Chấp Chính Quan đương nhiệm của liên bang Odin mà thôi.

Một gã ngũ quan tuấn mỹ, khí chất phong lưu, gác chân thon dài của mình lên trên bàn, vừa ngáp, vừa lười biếng nói: "Đã đánh ba ngày ba đêm, không phân thắng bại, ngài nói đi, nên làm gì bây giờ?"

Thanh Việt nhẹ nhàng túm lấy áo váy của Lạc Lan, hướng nàng cười đắc ý: Thì ra, không phải là cố ý chậm trễ đón mọi người, mà vì muốn được lấy công chúa đế quốc Ar, phải đánh nhau một trận.

Lạc Lan cảm thấy sự tình dường như không phải như Thanh Việt nghĩ, nàng mỉm cười đáp trả, vẫn tiếp tục duy trì bàng quan.

Chấp chính quan lạnh lùng nói: "Nếu các cậu không thể quyết định, tôi sẽ tự quyết định!"

Gã đàn ông dung mạo phong lưu vừa lên tiếng lúc nãy vuốt cằm, cười tủm tỉm nói: "Đã dùng hết cách rồi, nếu vẫn không phân thắng bại, thì đừng dùng thực lực nữa."

"Vậy dựa vào cái gì đây? Chẳng lẽ dựa vào may rủi?"

"Đúng vậy!"

Gã đàn ông vừa lật tay lên, trên tay đã cầm sẵn sáu lá bài giống nhau như đúc, hắn tủm tỉm cười hỏi: "Rút thăm nhé?"

Năm gã đàn ông còn lại im lặng, thế nhưng phát hiện chẳng có lý do nào để phản đối, dùng rút thăm định hơn thua thôi!

Gã đàn ông khí chất lạnh lùng lần đầu tiên phát động công kích liền mở miệng, giải quyết vấn đề dứt khoát: "Rút thăm!"

Vừa dứt lời, sáu lá bài lập tức bay lên không trung, sáu người đàn ông quyền qua cước lại, dùng đủ mọi thủ đoạn bắt lá bài mình mong muốn.

Nhìn thấy bọn họ đã tìm được cách giải quyết, chấp chính quan nói: "Muốn hôn nhân hài hòa, phải có chút nhã nhặn, lưu lại ấn tượng tốt cho công chúa." Đang lúc nói chuyện, chân trái của hắn tùy ý đá về phía sau, đá một cái đầu mãnh thú cao ba thước văng ra xa, tay phải của hắn vung từ dưới lên, chém một con chim răng nhọn đánh lén thành hai nửa, nội tạng lòi ra, máu thịt văng tung tóe.

Máy phát thông tin phát hình ảnh chất lượng quá tốt, tất cả đều rất sống động giống như đang diễn ra trước mắt, Lạc Lan cảm thấy dạ dày cồn cào có chút không khỏe, đang lo lắng có nên rời khỏi đó hay không, thì máy phát thông tin ngừng hoạt động, hình ảnh ảo ảnh của người kia biến mất, nội tạng máu thịt gì đó cũng biến mất theo.

Thanh Việt ở bên cạnh Lạc Lan không thốt nên lời, cô lập tức té xỉu, không biết là vì tức giận hay vì quá sợ hãi.

Lạc Lan sững sờ một chút, lo lắng đến tính cách của công chúa Lạc Lan thật, vì muốn che giấu, nàng lập tức quyết định giả vờ bất tỉnh.

Mắt của nàng nhắm lại, cả người ngã sấp trên mặt đất, vì hiệu quả thật, nàng không dám dùng sức gượng người, nên ngã xuống nửa người đau điếng. Nàng âm thầm quyết định, về sau phải luyện tập té xỉu tốt một chút, tìm góc độ ngã, không phải đau đến mức như vậy.

Một tỳ nữ Odin đi qua xem xét công chúa, liền nói với Anderson: "Bị dọa sợ té xỉu." Trong giọng nói còn tỏ ra chút khinh thường.

Cô ta đang chuẩn bị nâng công chúa lên, thì bên trong vang lên tiếng vỗ tay cùng với tiếng reo hò chúc mừng, nên cô ta không khỏi dừng động tác.

"Chúc mừng! Chúc mừng! Tân lang..."

Xem ra trò rút thăm không hay ho đó đã có kết quả, Lạc Lan lập tức vểnh tai lên nghe ngóng.

Sáu gã đàn ông rút thăm, nhất định năm người vui mừng, một kẻ không vui. Hiển nhiên, năm người kia sẽ không ngại xát muối vào vết thương của người còn lại, khoái chí trên nỗi đau của kẻ khác.

Ai là tân lang, Lạc Lan không quan trọng, nàng chỉ hy vọng người kia đừng vì quá tức giận mà lấy nàng ra làm bia đỡ đạn.

Trong tiếng cười ha hả, cùng tiếng "chúc mừng" vui sướng vì có kẻ thế mạng, sáu gã đàn ông đi hướng ra cửa, bọn họ không thể tránh khỏi nhìn thấy cô gái đang nằm dưới đất với tư thế quái dị.

Anderson tiến lên cung kính giải thích: "Công chúa điện hạ rất sốt ruột muốn gặp công tước, tôi liền chủ ý đưa nàng đến đây chờ, không nghĩ là nàng bị dọa sợ đến té xỉu."

Tiếng cười đùa vui sướng khi nãy lập tức biến mất, không gian im lặng có thể nghe được tiếng kim rơi, sau đó ——

Một đôi chân lạnh nhạt bước qua thân thể nàng, rời khỏi

Lại một đôi chân nữa cũng lạnh nhạt bước qua thân thể nàng, rời khỏi.

Một đôi chân nữa, một đôi nữa, lại một đôi...

Lạc Lan buồn bực suy nghĩ, thì ra té xỉu không những phải chọn góc độ té xuống, mà còn phải chọn luôn địa điểm, nếu té xỉu ở cửa, sẽ bị người ta bước qua.

Đợi cho sáu gã đàn ông nghênh ngang đi qua người nàng xong, Anderson mới phân phó "Đưa công chúa quay về phòng khách nghỉ ngơi", Lạc Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không còn nằm trên mặt đất lạnh lẽo nữa.

—————————-

Lạc Lan nhờ giả vờ bất tỉnh, nên ngủ được một giấc.

Sau khi tỉnh lại, Thanh Việt mang đến cho nàng tin tức mới nhất, vị hôn phu "không hay ho" kia của nàng là Công tước Thần Sa, chính là kẻ ra tay nhanh nhất, biểu cảm lạnh lùng nhất, cuối cùng ra lệnh rút thăm "trúng thưởng".

Lạc Lan cảm thấy chuyện không hay này không chỉ có Thần Sa, mà còn có nàng.

Tuy rằng đã sớm biết sáu gã đàn ông đó không một ai dễ đối phó, nhưng vị này thật sự là kẻ không dễ đối phó nhất trong một đám không dễ đối phó!

Dựa theo tài liệu mà Bác sĩ Mục để lại cho nàng, công tước Thần Sa chính là quan chỉ huy của quân đội toàn liên bang Odin, là chủ quản phòng vệ của liên bang, là cỗ máy chiến tranh đang lúc tiếng tăm lừng lẫy nhất.

Hắn tính tình lạnh lùng, thủ đoạn cương quyết, từ lúc hai mươi sáu tuổi đã bắt đầu chỉ huy chiến dịch, cho tới nay, vẫn chưa một lần thất bại, tư liệu mới nhất ghi chép lại chính là mấy tháng trước đây, chiến dịch đánh cho đế quốc Ar tan tác tơi bời.

May mắn nàng không phải là công chúa thật sự, nếu không bởi vì điều này, chỉ sợ "vợ chồng" suốt ngày có hiềm khích.

Thanh Việt giống như con gà mái tức giận, mặt đỏ, quang quác mà nói: "Lại còn rút thăm quyết định tân lang! Buồn cười quá! Quá buồn cười..."

Lạc Lan rầu rĩ nhìn mấy ngón tay, yên lặng suy nghĩ: Đúng thật là buồn cười!

Gene quý hiếm không phải được đối xử tốt hay sao? Nàng chính là một lòng tự nguyện đến đây làm cây táo, cho dù không có trăng sao làm bạn, thì ít ra cũng nên nuôi dưỡng nàng cho tốt, chăm sóc nàng tỉ mỉ, hay dùng lời ngon tiếng ngọt gì đó lừa nàng làm nghiên cứu đi chứ!

So với gốc táo ở trên đế quốc Ar, nàng cảm thấy mình làm người thật quá thất bại!

Thanh Việt thấy nàng không lên tiếng, không cam lòng hỏi: "Công chúa không tức giận à?"

"À... không, đương nhiên có tức giận! Tôi chỉ..." Lạc Lan vắt hết óc nói sang chuyện khác, "Có một vấn đề nghĩ mãi không ra."

"Vấn đề gì?"

Lạc Lan nhỏ giọng nói: "Không phải bọn họ đều là sinh vật mang gen dị chủng? Sao hình dáng bên ngoài lại đẹp như vậy?"

"Nhìn người tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài! Tùy tiện làm một cuộc giải phẫu, muốn đẹp có đẹp ngay, nhưng bề ngoài đều là giả! Chỉ có gene là quan trọng nhất! Nội tại của gene hoàn hảo mới là tất cả..." Thanh Việt lo lắng, sợ công chúa bị sắc đẹp mê hoặc, nên huyên thuyên nói không ngừng, không hề nghĩ rằng công chúa và cô không có cùng mối thù.

————·————·————

Ngày hôm sau, Lạc Lan công chúa và công tước Thần Sa tổ chức hôn lễ tại đại đường kỷ niệm ở cung điện Sperare.

Lễ nghi diễn ra trang trọng, đại biểu của hai nước tham dự đầy đủ, công chúa Lạc Lan và công tước Thần Sa ăn mặc quần áo chỉnh tề, sóng vai đứng bên nhau, đối mặt mới một màn hình vi tính thật lớn, cả hai cùng in dấu tay lên văn kiện điện tử trên màn hình, cùng ký tên, đồng ý cùng đối phương kết làm phu thê.

Joseph tướng quân đại diện cho đế quốc Ar đọc diễn văn, chúc hai nước hữu nghị trường tồn.

Công tước Tử Yến, chính là vị dung mạo tuấn mỹ, xuất ra mấy lá bài, đề nghị chơi trò rút thăm chọn tân lang kia, đại diện cho liên bang Odin đọc diễn văn, chúc tân nương tân lang hài hòa mỹ mãn.

Cả Lạc Lan và Thần Sa đều không ai lên tiếng, đoán chừng cả hai đều biết, chuyện hôn nhân này "hài hòa" đến cỡ nào, một người thì tự hủy dung nhan, còn một kẻ thì rút thăm may mắn, cả hai phòng ngừa "mỹ mãn" bị bại lộ, nên ăn ý phối hợp coi như mình là đồ vật trang trí.

Lạc Lan nét mặt ngoài ngây ra như phổng, nhưng kỳ thực đang hứng trí bừng bừng nhìn hôn lễ diễn ra xung quanh mình, xem như bỏ qua cho hành động khó coi buồn nôn này đi!

Nàng theo truyền thống xa xưa của đế quốc Ar, mặc áo cưới màu trắng, cầm trong tay bó hoa cô dâu xinh đẹp. Người đàn ông bên cạnh trang bị quân trang, trên người là quân phục lụa đỏ cùng với quân hàm khảm vàng, bên dưới là quần đen dùng cho quân đội cấp cao, hắn đứng tuyệt đối thẳng người, từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi, không nói tiếng nào, giống như ngọn núi băng tuyết cả người toát ra hàn khí lạnh giá, đem màu đỏ rực rỡ vui tươi kiên quyết lạnh lùng biến nó thành ra xơ xác tiêu điều.

Lạc Lan cảm thấy hắn không cần phải thay quần áo, có thể trực tiếp đi dự tang lễ.

Đến cuối buổi lễ, dựa theo nghi thức, Josep tướng quân đại diện cho đế quốc Ar thu hồi thiết bị điện tử cá nhân của công chúa Lạc Lan, công tước Tử Yến đại diện cho liên bang Odin trao tặng nàng một thiết bị thân phận mới, có nghĩa là từ hôm nay trở đi, công chúa Lạc Lan của đế quốc Ar đã trở thành công tước phu nhân của liên bang Odin.

Thiết bị điện tử cá nhân mới của nàng là một vòng tay Rubi được điêu khắc hoa hồng bên trên, cực kỳ tinh xảo, Lạc Lan càng thêm xinh đẹp khi mang nó trên tay.

Thiết bị điện tử cá nhân một khi khởi động, sẽ tiến hành kết nối, chỉ có cá nhân mới được sử dụng. Chứng minh căn cước, thông tin cá nhân, vui chơi giải trí, tài khoản ngân hàng, bản đồ định vị, theo dõi sức khỏe... tất cả mọi thứ liên quan đến cuộc sống hàng ngày của cá nhân đều được cài đặt bên trong thiết bị điện tử, có thể nói, ở xã hội hành tinh này, người nào không có thiết bị điện tử cá nhân thì nửa bước khó đi.

Lúc trước, nàng buộc phải giả dạng mang theo thiết bị cá nhân của công chúa, thật ra là hoàn toàn không dùng được, hiện tại rốt cuộc đã có thể có được một thiết bị điện tử chân chính cho mình.

Nàng sung sướng suy nghĩ, tham gia hôn lễ này cũng không hẳn là trắng tay!

————·————·————

Sau khi hôn lễ kết thúc, Joseph tướng quân nhanh chóng chào từ biệt, công tước Tử Yến biết thời biết thế nên vui vẻ đưa tiễn, hai người nói cười giả lả xác định đường về.

Một giờ sau.

Lạc Lan đứng ở cầu cảng, mỉm cười, đưa tiễn Joseph tướng quân quay về Ar.

Phi thuyền vừa phóng lên không trung, Thanh Việt và Thanh Sơ khóc lóc thảm thiết, giống như hai cô thật sự ý thức được mình đã xa hành tinh Ar, là nơi các cô sinh ra và lớn lên, cách biển vũ trụ bao la, xa xôi tựa hồ cả đời này các cô không thể nào trở về được nữa.

Bất cứ lúc nào, tiếng khóc cũng sẽ không giống như tiếng cười được hoan nghênh, nếu người nghe không dễ cảm thông, thì chỉ gây ra phiền chán và khinh thường.

Các quan viên Odin biểu cảm không kiên nhẫn ra mặt, chỉ thị cho Thần Sa đang đứng bên cạnh Lạc Lan: "Quan chỉ huy, về đi chứ?"

Thần Sa dùng hành động trả lời, hắn xoay người sải bước đi nhanh.

Lạc Lan theo bản năng đi sát phía sau hắn, bước đi ngày càng chậm. Tiếng khóc của mấy cô gái giống như một sợi dây vô hình, từ từ quấn lấy chân nàng, bất tri bất giác, nàng dừng lại.

Nàng vốn cảm thấy mình chỉ là công chúa giả, tâm lý vẫn có một loại cảm giác không quan tâm, nhưng trong tiếng khóc bi thương và bất lực kia, nàng đột nhiên ý thức được, hai cô gái này là bởi vì nàng mới phải tới đây, bởi vì nàng mới phải ở chỗ này.

Nước mắt rơi lã chã, không chỉ có khổ sở vì không giữ được quá khứ, mà còn mang nhiều sợ hãi vì không rõ được tương lai, dường như cũng giống như nàng. Cũng sợ hãi tương lai bất định, nhưng nàng không thể khóc, bởi vì nàng không có quá khứ để lưu luyến, chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.

Thần Sa đã bước lên xe bay, cách cửa sổ xe hắn nhìn về phía Lạc Lan, lập tức có người giục nàng: "Phu nhân, quan chỉ huy đang đợi cô."

Lạc Lan giả vờ như không nghe thấy, nàng xoay người đi về phía Thanh Việt và Thanh Sơ đang khóc lóc thảm thiết.

Các cô bất an lau nước mắt, cố gắng muốn khống chế tâm trạng của mình.

Thanh Việt nghẹn ngào nói: "Chúng tôi thất lễ rồi."

Lạc Lan mỉm cười đưa tay, Thanh Việt theo bản năng cầm lấy tay nàng, trong mắt cô tràn đầy hoang mang khó hiểu, "Công chúa?"

Lạc Lan: "Chúng ta sẽ ở cùng nhau."

Thanh Việt trân trân nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên nín khóc mỉm cười, cô dùng tay kia nắm chặt bàn tay của Thanh Sơ, "Đừng sợ, công chúa và chúng ta sẽ ở bên nhau!"

"Vâng" Thanh Sơ lau vội nước mắt, dùng sức gật đầu, giống như cho mình thêm dũng khí lấy lại tinh thần.

Lạc Lan nhìn Thanh Sơ mỉm cười rồi quay người rời khỏi.

Tử Yến đứng trên đường, híp mắt đào hoa, cười hì hì đánh giá nàng.

Lạc Lan có chút chột dạ, vị này cũng không phải là dạng dễ đối phó, nhìn qua tuấn mỹ như hoa, phong lưu đa tình, nhưng thực tế là nổi danh thủ đoạn nham hiểm, trở mặt vô tình. Hắn là bộ trưởng bộ thông tin bảo mật của liên bang Odin, phụ trách tình báo và bảo mật thông tin của liên bang, nói trắng ra là tên gián điệp cầm đầu.

Lạc Lan lập tức kiểm điểm lời nói và việc làm của mình vừa rồi —— bắt tay và nói chuyện với các tỳ nữ của mình, cũng không có gì là không ổn.

Nàng duy trì biểu cảm đờ đẫn, đi qua tên Tử Yến đang nhìn mình không chớp mắt kia.

Khi đến chiếc xe bay của Thần Sa, Lạc Lan đang muốn đi lên, thì nghe được hắn nói: "Xin công chúa nhớ kỹ, tôi sẽ không chờ cô." Đột nhiên, cửa xe đóng lại, chiếc xe bay đột ngột bay lên không trung, gầm rú mà đi.

Lạc Lan trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc đứng tại chỗ, đã đoán trước được tính tình của hắn không xong, nhưng thật không ngờ lại không xong đến vậy!

Trong ánh mắt chê cười của mọi người, Lạc Lan mờ mịt nhìn xung quanh.

Nói thật, nàng hoàn toàn không để ý mọi người chê cười nàng "Hôn nhân bất hạnh", nhưng... nàng nên về như thế nào đây?

"Công chúa!" Tử Yến đứng bên cạnh chiếc xe của mình gọi.

Nàng thắc mắc nhìn về phía hắn, Tử Yến phong độ đưa tay tỏ ý mời, cười tủm tỉm nói: "Nếu không ngại, xe của tôi còn chỗ trống."

Lạc Lan vội vàng đi qua, lên xe, cảm kích nói: "Cảm ơn!"

Tử Yến cười nói: "Công chúa đừng để ý, Thần Sa có chút cứng nhắc, chỉ cần tuân thủ nguyên tắc làm việc của cậu ta, không khó ở chung."

Lạc Lan không muốn cùng một người đàn ông xa lạ bàn luận chuyện "Quy tắc chung sống trong hôn nhân", nên hàm hồ nói: "Hiểu rồi."

Tử Yến lúc này đang cầm trong tay mấy lá bài màu tím lấp lánh, hắn hoán đổi qua lại, nhìn qua đúng là mấy lá bài hôm qua bọn họ dùng để rút thăm.

Động tác của hắn lúc nhanh lúc chậm, cực kỳ tự nhiên, giống như mấy lá bài sống được ở trên tay hắn, cho dù năm đầu ngón tay hoạt động như thế nào, những lá bài vẫn dính chặt trên ngón tay hắn.

Hôm qua vì khoảng cách quá xa, không nhìn thấy rõ, hiện tại nàng mới biết được đó là bài Tarot (1.1.1), không biết làm từ chất liệu gì, mỏng manh, nhưng lại giống như bảo thạch ánh ra ánh sáng ngọc, mặt sau còn khắc hình ảnh tử thần đang chuyển động, giống như muốn thoát ra ngoài.

(1.1.1) Bài Tarot là một bộ bài gồm 78 lá, thịnh hành từ thế kỷ 15 ở Châu Âu, hiện nay dùng để bói toán.

Lạc Lan tán thưởng: "Bộ Tarot rất đẹp."

Tử Yến liếc mắt nhìn nàng, ngón trỏ và ngón giữa mang theo những lá bài, cười tủm tỉm nói: "Cô biết những lá bài này sao?"

Lạc Lan trong đầu có tiếng chuông cảnh báo liên tục, giống như trông thấy cảnh tượng quá quen thuộc ——lúc nàng ngồi trên ghế xét xử, quan tòa cũng từng chỉ vào hình vẽ cây táo, hỏi nàng từng chữ "Biết đây là gì sao?"

"Không biết" Lạc Lạc cười cười có lỗi, "Chỉ là ngẫu nhiên đọc trên một quyển sách cổ, nói đây là bài Tarot."

"Công chúa quả thật hiểu biết rộng, lại còn biết đây là trò chơi cổ xưa." Tử Yến mỉm cười thu hồi mấy lá bài.

Lạc Lan buồn bực suy nghĩ: Chẳng lẽ trước kia nàng là người nghiên cứu lịch sử cổ đại?

Có lẽ nên tra cứu một ít tư liệu về lĩnh vực này xem sao, nói không chừng có thể nhớ ra được gì đó.

Chuyến đi sau đó, hai người đều có tâm sự riêng, không ai nói chuyện nữa, rất nhanh đã ra khỏi cung điện Sperare.

Sau khi Lạc Lan nói lời cảm tạ Tử Yến, thì xuống xe.

Trở lại nơi ở của mình, cởi bỏ áo cưới, chuẩn bị tắm rửa, nàng mới phát hiện một điều: Nàng và Thần Sa đã chính thức là vợ chồng, như vậy theo lẽ thường, có phải nên ở cùng nhau hay không?

Nhìn cái giường ở trước mắt, tưởng tượng hình ảnh mình và hắn cùng nằm trên một giường, Lạc Lan cảm thấy cả người thật sự không được khỏe! Nhân loại đã tiến hóa nhiều năm như vậy, sao không tiến hóa thành sinh sản vô tính luôn đi chứ?

————·————·————

Buổi tối, tại phòng tiệc ở cung điện Sperare có tổ chức yến tiệc chúc mừng tân hôn giữa công tước Thần Sa và công chúa Lạc Lan.

Nghe nói do Tử Yến đề nghị, Lạc Lan đối với người này bước đầu coi như có hiểu biết, hoàn toàn là một kẻ thích châm ngòi thổi gió, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Thanh Việt khuyên nàng không cần tham gia yến tiệc, nên tự giữ chút mặt mũi, để tên công tước Odin vô lễ ngạo mạn đó xem một chút giá trị của mình.

Lạc Lan đồng ý, bất quá không phải là vì muốn làm giá, mà vì nàng nghĩ rằng dù sao cũng không ai thích nhìn thấy nàng, chi bằng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không cần phải đi để tự mất mặt.

Khi Anderson đến đón nàng, Lạc lan đã uyển chuyển lựa lời từ chối khéo tỏ ý không muốn đi.

Anderson mặt không chút thay đổi, nói: "Đây là buổi yến tiệc cố ý tổ chức vì công chúa, rất nhiều người muốn gặp phu nhân của quan chỉ huy."

Thanh Việt đang muốn không khách khí nói bóng gió vài câu, Lạc Lan giật mình, liền đưa tay cản cô lại.

Lạc Lan tự hỏi trong chốc lát, đồng ý tham gia dự buổi tiệc, không phải bởi vì "rất nhiều người muốn gặp nàng", mà là bởi vì "Nàng muốn gặp rất nhiều người."

Nàng không có bản lĩnh của công chúa chân chính muốn thoát khỏi đây, thậm chí càng không biết làm sao để lên phi thuyền trở về hành tinh Ar, đối với tương lai có thể đoán được, nàng khẳng định mình còn muốn tiếp tục ở lại liên bang Odin.

Chẳng lẽ bởi vì bọn họ không thích nàng, nàng sẽ mãi mãi trốn ở trong phòng không gặp ai hay sao?

Nếu như vậy, nàng sẽ càng thêm khó sống.

Lạc Lan công chúa thật sự ít ra còn có tổ quốc huyết thống, còn có một con đường lui, nàng thì chẳng có gì cả.

Nếu không có đường lui, mà không tiến lên phía trước, thì nàng chỉ có con đường chết.

Cho dù trong lòng có nhiều do dự, nàng cũng phải đi ra ngoài, để hiểu rõ thế giới này hơn, để quen biết với nhiều người hơn, để học tập tốt hơn, chỉ có như vậy, đến một ngày nào đó, nàng mới chính thức có được tư cách không muốn gặp ai thì sẽ không gặp, đó là một loại từ chối khoan dung, không phải là thứ mà tư cách thấp kém như bây giờ có thể tránh né.

————·————·————

Ở một góc của đại sảnh, sáu gã đàn ông hoặc đứng hoặc ngồi đang nói chuyện, thỉnh thoảng có người quen bước qua chào hỏi, không khí rất thoải mái hòa hợp.

Khi Lạc Lan vừa đến gần, bức tranh hài hòa đột nhiên thay đổi, bọn họ đều im lặng nhìn nàng, ánh mắt lãnh đạm, tựa hồ đang đánh giá một con thú bé nhỏ không biết sống chết, đột nhiên xâm nhập vào lãnh địa của bọn họ.

Kỳ thật, Lạc Lan cũng không muốn tự tìm mất mặt, nhưng toàn bộ đại sảnh, nàng chỉ biết bọn họ, hơn nữa, thái độ của bọn họ quyết định toàn bộ thái độ của Odin đối với nàng, tất cả những người trong đại sảnh này đều chú ý thái độ của bọn họ mà làm việc, một khi đã như vậy, thì bất chấp khó khăn tiến lên, đến thẳng phủ Hoàng Long thôi. (1.2)

Lạc Lan quỳ gối xuống hành lễ, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi tối!"

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Thần Sa, Thần Sa uống rượu, giống như không nghe thấy gì, không chút phản ứng, mọi người liền đồng loạt dời ánh mắt, cũng không đáp lại.

Dưới nhiều ánh mắt nhìn trừng trừng, bị xem không khác gì cỏ rác, nói thật không phải là không khó, mà là không có khả năng.

Nhưng Lạc Lan không vốn không giận dữ bỏ đi, nàng chỉ có thể tự giễu: Thái độ đối xử với công chúa còn không bằng một phạm nhân, ít ra khi ở trong tù, thân là trọng phạm, nàng chỉ cần mở miệng, quan tòa sẽ tuyệt đối lắng nghe.

Lạc Lan hoàn toàn không có cảm giác mọi người đang coi thường mình, nàng chỉ mỉm cười tiếp tục nói: "Tôi là công chúa Lạc Lan của đế quốc Ar, buổi sáng hôm nay vừa trở thành phu nhân của công tước Thần Sa, rất hân hạnh được quen biết mọi người, mọi người có thể gọi tôi là Lạc Lan."

Vẫn không có ai lên tiếng, có người hứng trí bừng bừng nhìn nàng đánh giá, có người hết sức chăm chú ăn gì đó, còn có người không yên lòng nhìn về hướng khác.

Lạc Lan cắn chặt răng, đi vòng qua Tử Yến, tiến về phía trước vài bước, vươn tay với một gã ngũ quan thanh nhã, khí chất nhã nhặn: "Xin chào!"

Hắn đang thưởng thức bản nhạc khiêu vũ trên sàn nhảy, sau khi sửng sờ một chút, liền nâng mắt nhìn Lạc Lan, chậm chạp chưa trả lời nàng.

"Xin chào!" Lạc Lan duỗi thẳng tay, nói lại một lần nữa.

Nàng cố gắng khiến nụ cười của mình tự nhiên một chút, nhưng toàn cơ mặt giống như càng thêm cứng đơ.

Dưới đủ loại ánh mắt nhìn ngó, tay nàng vẫn cố chấp duỗi thẳng, nụ cười trên mặt có vẻ rất nhẹ nhàng, như là ánh trăng trên mặt nước, sẽ biến dạng theo gợn sóng chạm nhẹ, rồi trở lại hình dáng cũ khi mặt nước phẳng lặng bình thường.

Gã đàn ông rốt cuộc cũng đứng lên, cầm tay nàng, ôn hòa nói: "Xin chào, tôi là công tước khu thứ tư của liên bang Odin, cô có thể gọi tôi là Sở Mặc, rất vinh hạnh được làm quen với cô."

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Lạc Lan cảm thấy như đã qua một thế kỷ, tay nàng run rẩy, Sở Mặc khẳng định cảm giác được, nhưng không biểu lộ chút khác thường nào.

Sau khi chờ hắn buông tay, Lạc Lan đã điều chỉnh lại được cảm xúc, nàng mỉm cười vươn tay với gã đàn ông ngồi bên cạnh Sở Mặc —— một gã khôi ngô cao lớn, mái tóc màu đỏ rất ngắn, lại còn dựng đứng như mấy cây kim, mày rậm mắt to, bộ dạng vô tâm vô hại.

Hắn mang theo chút ngoài ý muốn, hời hợt nắm tay Lạc Lan, ồm ồm nói: "Xin chào, tôi là công tước khu thứ năm của liên bang Odin: Bách Lý Lam, cô có thể gọi tôi là Bách Lý Lam."

Có hai cái mở đầu này, những cái sau có vẻ như sẽ thuận lợi.

Tả Khâu Bạch, khu thứ ba, hắn có mái tóc xoăn màu vàng, biểu lộ lạnh nhạt tùy ý, vẫn nghiêng người dựa vào ghế sa lon, ngay cả khi bắt tay với nàng hắn cũng chẳng đứng lên.

Tông Ly của khu thứ bảy, mái tóc màu nâu hạt dẻ của hắn được chải chuốt bóng mượt, ngũ quan tuấn tú, nhưng đôi môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra biểu cảm khinh thường, con mắt màu nâu vàng của hắn âm trầm lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như một con độc xà đang rình rập con mồi, làm cho người ta không dám đối diện.

Bách Lý Lam và Tả Khâu Bạch đều hòa nhã giống như cách Sở Mặc tự giới thiệu, còn hắn thì biệt lập độc hành, không đợi Lạc Lan đưa tay, hắn liền nói ngắn gọn: "Khu thứ bảy, Tông Ly." Không có ý định muốn bắt tay.

Lạc Lan hiểu chuyện nên sau khi nói "Xin chào" lập tức đi đến người tiếp theo.

Tử Yến chủ động đưa tay ra một cách nhiệt tình: "Xin chào, tôi là Tử Yến của khu thứ sáu." Hắn giơ tay chỉ vào Thần Sa, bỡn cợt hỏi: "Có muốn vị này tự giới thiệu không?"

Lạc Lan bình tĩnh nói: "Không cần, trên giấy tờ kết hôn của chúng tôi đã viết rất rõ ràng, Thần Sa, khu thứ nhất."

Tử Yến và Tả Khâu Bạch cùng phun một tiếng phì cười, Tử Yến nháy mắt nói: "Thần Sa, cậu không giới thiệu phu nhân của mình cho mọi người biết à?"

Lạc Lan nhịn không được có chút chờ mong nhìn về phía Thần Sa, hắn không thèm để ý tới Lạc Lan, thuận tay liền cầm một miếng hoa quả, nhét vào miệng của Tử Yến. Tử Yến lầm bầm làu bàu gì đó, không nói được tiếng nào.

Chờ mong của Lạc Lan liền biến thành thất vọng.

Đột nhiên, những người đang khiêu vũ đều ngừng lại, một cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy bó màu đen, mái tóc búi cao, mang kính đen đi xuyên qua sàn nhảy, bước tới gần.

Cô ấy có khuôn mặt nghiêm trang, cách ăn mặc nghiêm túc, lúc vừa đi qua, Lạc Lan còn tự hỏi không biết là ai, cô ấy giống như một học giả của hội khoa học nào đó mơ hồ đi nhầm chỗ. Nhưng những người trên sàn nhảy không có chút hờn giận, bọn họ đều cung kính nhường đường cho cô ấy.

Tầm mắt của cô gái hướng về phía bọn họ, ánh mắt liền sáng lên, khuôn mặt giãn ra nụ cười, giống như nàng được gặp người đã cực kỳ muốn gặp từ rất lâu, phấn khởi bước nhanh đi qua.

Lạc Lan lập tức đứng sang một bên tránh đường, xét thấy lần trước bất tỉnh một lần, nàng đã sâu sắc hiểu được, "chó ngoan không cản đường", ngàn vạn lần không nên đứng sai vị trí.

Đứng bên cạnh nàng là Thần Sa, cô gái đó rõ ràng đi về hướng Thần Sa. Trong nháy mắt, trong đầu của Lạc Lan nghĩ ra rất nhiều chuyện cẩu huyết, nàng tự nói với mình cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, thì nhất định phải giữ bình tĩnh, im lặng mà theo dõi.

Cô gái cười tươi như hoa, nhào tới, ôm lấy... nàng.

Lạc Lan miệng lập tức biến thành chữ "O"

Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh...

Cô gái đầy nhiệt tình cùng với Lạc Lan kề mặt nhau, luyến tiếc buông nàng ra, cô ấy nắm chặt lấy tay của nàng, nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi lại nhìn từ chân lên đến đầu.

Lạc Lan nổi cả gai ốc, không thể im lặng theo dõi nữa: "Cô là?"

"Cô nhất định là Lạc Lan công chúa rồi, thật sự xinh đẹp, thông minh, tao nhã, đáng yêu. Tôi theo lẽ đã sớm đi gặp cô, nhưng đang phải làm cho xong thí nghiệm. Thí nghiệm vừa xong, tôi lập tức chạy đến đây, hy vọng cô bỏ qua cho..."

Ha ha, Lạc Lan cười gượng, thật sự không biết vẻ mặt đang dại ra của chính mình lại nhìn ra là thông minh tao nhã? Nàng cầu cứu nhìn về phía Tử Yến, hắn ho khan một tiếng, nói: "Công tước khu thứ hai, Phong Lâm, bộ trưởng bộ nghiên cứu khoa học và giáo dục."

Lạc Lan bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nắm chặt tay của Phong Lâm, thì ra đây chính là quái nhân sẽ mang nàng đi mổ xẻ để nghiên cứu khoa học! Gốc táo đãi ngộ của nàng tuy rằng đến hơi chậm, nhưng rốt cuộc cũng đến rồi!

Phong Lâm quan tâm nói: "Cô vừa đến Odin, nếu có gì không quen cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết." Cô ấy nhìn lướt qua sáu gã đàn ông, "Ai muốn ức hiếp cô, cũng nói cho tôi biết, tôi cam đoan sẽ đánh chết hắn!"

Lạc Lan quả thật là phải nước mắt hai hàng, tỷ tỷ à, sao cô không xuất hiện sớm hơn một chút?

Phong Lâm nhiệt tình hỏi: "Đã ăn tối chưa? Muốn ăn gì? Tôi giúp cô đi lấy."

"Tôi không đói bụng, chỉ muốn đi làm quen với mọi người."

"Tôi giới thiệu cho cô." Phong Lâm ôm lấy cánh tay của Lạc Lan, kéo nàng hướng về phía đám người trong đại sảnh.

Lạc Lan có chút đắc ý, nhịn không được quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía Thần Sa một cái: Hừ! Anh không giúp tôi giới thiệu, tự nhiên có người giúp tôi giới thiệu, không cần dựa vào anh!

————·————·————

Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của Phong Lâm, đối với những người trong bữa tiệc, Lạc Lan quen biết thêm không ít.

Kỳ thật, trong lúc nhất thời nàng không thể nhớ được nhiều khuôn mặt như vậy, nhưng bất quá, tốt xấu gì cũng nên quen mặt trước đã, không đến mức sau này gặp nhau lại trợn mắt không biết là ai.

Bởi vì thái độ của sáu vị công tước lúc nãy, cùng với thái độ nhiệt tình của Phong Lâm giới thiệu, mọi người không còn kỳ thị nàng như trước nữa, thân mật hơn rất nhiều. Cho dù là giả vờ, Lạc Lan cũng hài lòng, người với người trong lúc đó, ngoại trừ những người quen thân, phải nhiệt tình đối đãi nhiệt tình, những người còn lại là khách chẳng lẽ cũng đang khách khí diễn trò hay sao?

Phong Lâm gặp được người quen, nhìn bộ dáng của người kia dường như có chuyện muốn nói với Phong Lâm, Lạc Lan có hơi khát nước, nàng nói câu "Xin lỗi không tiếp được", liền đi tìm nước uống.

Lạc Lan đứng ở khu đồ uống, nhìn đủ loại thức uống rực rỡ sắc màu, trong lúc nhất thời có chút không biết chọn loại nào.

Tử Yến đi đến bên cạnh nàng, "Trả lời tôi một câu hỏi, tôi sẽ cho cô biết thức uống nào uống ngon."

"Câu hỏi gì?"

"Vì sao tôi đứng bên cạnh cô, khoảng cách gần như vậy, cũng coi như là đã có quen biết, cô lại đi vòng qua tôi, ra chào hỏi Sở Mặc trước?"

"Tôi không tin anh đang để ý tôi, mà cho dù anh có để ý đến tôi, chỉ sợ cũng sẽ trêu chọc tôi, khiến tôi mất mặt."

Tử Yến híp mắt đào hoa, từ chối cho ý kiến cười rộ lên, "Vậy cô tin Sở Mặc để ý cô sao?"

"Cũng không có, nhưng so với người khác, anh ta mới có khả năng."

"Vì sao?"

Lạc Lan cảm thấy nói ra không tốt lắm, nên hàm hồ nói: "Cảm giác thôi."

Lúc đó, Tử Yến, Tả Khâu Bạch, Tông Ly đều đang nhìn nàng, cho dù là mỉm cười hay lạnh lùng, cũng đều là thờ ơ với sự khó xử của nàng. Dù là thời điểm gì, một khi xảy ra chuyện, những kẻ thích thú xem kịch mới là kẻ thờ ơ nhất.

Bách Lý Lam vẫn luôn thảnh thơi thưởng thức nhạc trong trò chơi giải trí, cho thấy hắn đối với chuyện này không có gì, không tỏ chút thái độ.

Thần Sa và Sở Mặc không nhìn nàng, nhưng một người nhìn vào khoảng không, là thờ ơ; còn một kẻ cũng thờ ơ nhưng là thưởng thức tranh, lảng tránh sự khó xử của Lạc Lan.

Tử Yến thú vị nhìn đánh giá Lạc Lan, "Cảm giác thật chính xác! Sở Mặc là người nói chuyện hợp nhất với chúng tôi, nếu chưa quen biết với nhóm của chúng tôi thì sẽ bị nụ cười và dung mạo tuyệt sắc của tên Bách Lý Lam hồ đồ đó mê hoặc."

Lạc Lan không nói gì liếc mắt nhìn hắn một cái, nhiều đồ uống như vậy, ra ý bảo hắn nói chuyện nữa cũng vô ích, nên thực hiện lời hứa đi thôi.

Tử Yến chọn một ly màu lam và màu lục hòa quyện, ánh ra chút sắc u ám, đưa cho nàng.

Lạc Lan nửa tin nửa ngờ, chần chừ không dám uống.

Tử Yến bĩu môi, chọn một ly khác giống như vậy, vừa nhìn nàng vừa uống một hơi hết sạch, hắn còn đảo ngược cái ly lại.

Lạc Lan bưng ly lên, uống ngay một hơi, đắng chát và ngọt ngào, vị khá mạnh, rất tốt để uống, vừa muốn cảm ơn hắn một tiếng, đột nhiên trời đất quay cuồng, như là có gì đó nổ lớn ở trong đầu, trước mắt tối sầm, nàng chẳng còn biết gì nữa.

HẾT CHƯƠNG 1.01

(1.1.2) Phủ Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện