La thần y lấp lửng nói một câu làm Mạc Ảnh Quân sốt vó lên, Hứa Quân Dao cũng hơi lo lắng, cảm giác bụng dưới ẩn ẩn đau khiến nàng khó chịu.
“ Ngươi nói rõ ràng ra cho ta.” Mạc Ảnh Quân chỉ thiếu nước túm cổ áo La thần y lên nữa thôi.
La thần y sắc mặt như thường đem một phương thuốc viết ra, dặn Vũ Nương phải nhanh chóng đem sắc lên cho nàng uống.
Mạc Đông không chần trừ cầm phương thuốc cũng Vũ Nương tới kho thuốc trong phủ.
Mạc Ảnh Quân càng sót ruột, La thần y càng bình tĩnh.
Lão đứng dậy, mặc kệ bộ dạng gấp gáp của hắn từ từ uống chén trà rồi mới nói: “ Mùa đông trời lạnh, nước hồ còn có băng mỏng ảnh hưởng tới thân thể Vương phi không ít.
Còn may chưa tổn thương tới phổi, chỉ cần làm ấm cơ thể một chút là tốt rồi nhưng…..” La Thần y dừng một chút, khuôn mặt vừa mới thả lỏng của hắn lại căng lên.
“ Đứa bé trong bụng Vương phi lại không may mắn như thế đâu!”
“ Ngươi nói cái gì?” Mạc Ảnh Quân cùng Hứa Quân Dao gần như cùng một lúc hô lên.
Mạc Ảnh Quân còn chưa kịp cảm thụ cảm giác vui sướng khi nghe nàng mang thai thì đã bị lo lắng lấn áp toàn bộ.
Hứa Quân Dao nhanh hơn hắn một bước hỏi: “ La thần y, ta mang thai sao?”
La thần y gật đầu.
“ Bụng ta có chút đau, đứa bé không sao chứ?” Hứa Quân Dao có chút đau lòng, bé con của nàng sẽ ổn chứ, thật không nghĩ tới trong lúc này lại phát hiện mình mang thai.
Nước trong hồ lạnh lắm đó, bụng nàng bây giờ vẫn còn đau.
“ Có chút nghiêm trọng, Vương phi mang thai mới gần 1 tháng, thai nhi còn chưa ổn định.
Cũng may cơ thể Vương phi được chăm sóc rất tốt, thời gian trước đã uống thuốc bổ do lão phu kê nên cơ thể khỏe mạnh không ít.
Lần này Vương phi quá lỗ m ãng, khiến thai nhi bị động, lát nữa người phải nhanh chóng uống thuốc an thai, nghỉ ngơi một thời gian.”
Mạc Ảnh Quân dè dặt hỏi: “ Thai nhi của nàng uống thuốc xong sẽ ổn chứ?” Hắn lo lắng tới mặt nghiêm lại nãy giờ không thả lỏng chút nào.
La thần y lắc đầu.
“ Chưa đâu.
Thời gian này khá nguy hiểm, Vương phi cần chịu khó uống thuốc an thai, nằm trên giường không được cử động manh cùng đi lại nhiều khoảng nửa tháng, qua được thì mới coi là an toàn.”
Mạc Ảnh Quân không yên tâm lôi La thần y hỏi một tràng, nào là nàng còn nhỏ tuổi như vậy mang thai có vấn đề gì không? Cơ thể nàng có ảnh hưởng gì không? Nàng bị nôn có sao không? Nước lạnh như vậy có ảnh hưởng tới em bé không?
La thần y bị hỏi tới toát mồ hôi hột, cố gắng kiên nhẫn giải thích từng vấn đề cho hắn.
Chốt một câu lão nói: “ Tình hình bây giờ vẫn chưa ổn định lắm, nhưng lão phu khẳng định liều cái mạng già này cũng sẽ giữ Tiểu Thế tử bình an.”
Chỉ dựa vào việc đứa bé trong bụng nàng, có một phần huyết mạch của Tiêu gia, cũng đủ để lão liều mạng bảo vệ nó.
La thần y kích động không thua gì Mạc Ảnh Quân đâu, còn có chút tự trách nếu lão hàng tháng tới bắt mạch cho nàng một lần, phát hiện sớm hơn hôm nay nàng sẽ không mạo hiểm như thế? Nếu không phải lão tới kịp, sẽ hối hận cả đời mất.
Hứa Quân Dao nghe hắn hỏi mà da đầu tê dại, có chút phản ứng không kịp.
Tay đặt trên bụng không giám dùng sức, ở trong này có huyết mạch của nàng và hắn.
Sợi dây liên kết bền chắc nhất của nàng và hắn.
Trong lòng nàng một đống cảm xúc nhổn ngang, vui mừng, đau lòng, tự trách.
Đã có hơn một tháng vậy mà nàng lại không biết sự tồn tại của con, còn thiếu chút…..
Thật may tất cả còn kịp.
Nhìn tới khuôn mặt nghiêm túc, căng chặt của hắn, nam nhân này không biết lúc này hắn có bao nhiêu mê hồn, hắn lo lắng vì nàng, là khung cảnh đẹp đẽ nhất trong giây phút đặc biệt này.
Thuốc đã sắc xong, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người trong phòng, nàng tựa vào lồng ngực hắn, cố gắng nuốt xuống.
Nàng ngẩn ra, thuốc không đắng chỉ hơi khó ngửi.
Một hơi uống hết, nghe La thần y nói là thuốc thường có ba phần độc vậy nên Lão đã thay đổi một chút.
Ra là vậy, không đắng thì tốt.
Chốc lát mọi người lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại đôi phu thê bọn họ.
Hứa Quân Dao dè dặt nhìn hắn, từ góc của nàng nhìn rõ ràng sườn mặt tinh tế cùng cái cằm kiên nghị của hắn, nàng rất thích chạm vào nơi này mỗi lúc hắn cùng nàng thân mật.
Mạc Ảnh Quân không nhìn nàng, Hứa Quân Dao biết hắn còn tức giận, giữa hai hàng lông mày của hắn cau lại thành chữ xuyên.
Hứa Quân Dao yếu ớt vươn tay xoa nhẹ.
“ Phu quân, ta xin lỗi.”
Nàng kéo mặt hắn dối diện với mình, lặp lại một lần: “ Dao nhi biết sai rồi.”
Hắn vẫn im lặng, nếu không phải nàng nhìn ra trong mắt hắn đầy lo lắng thì nàng thật sự cho rằng hắn không để ý tới nàng.
Hứa Quân Dao hai mắt long lanh, lệ trong tròng mắt trực trào ra ngoài, vòng tay ôm chặt eo hắn, thút thít nói: “ Ta cũng rất sợ hãi, chàng đừng mặc kệ ta không quản được không? Sau này ta sẽ nghe lời chàng….chàng đừng giận nữa nhé!”
Mạc Ảnh Quân thở dài thườn thượt, ôm lấy nàng còn chưa mắng đã khóc thành ra như thế này rồi, bảo hắn làm sao lớn tiếng với nàng đây.
Có giận cũng bị lo lắng quấn sạch rồi còn đâu, hơn nữa bọn họ còn có tiểu bảo bảo.
“ Ta còn chưa nói gì đã khóc thành như này rồi? Ai không biết còn tưởng ta bắt nạt nàng.” Biết làm sao được, nương tử nhà mình phải nuông chiều thôi.
Đây nào giống thê tử, không phải càng giống tiểu tổ tông sao?
“ Hay là chàng đánh ta mấy cái cho bớt giận nhé!” Hứa Quân Dao cũng nhận thấy giọng điệu hắn đã thả lỏng vậy nên nàng mặt dày leo lên.
“ Ừ nên đánh!” Hắn hôn xuống môi nàng, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy lưu luyến và thương xót.
“ Nhưng ta không nỡ.” Tay hắn chạm nhẹ lên bụng nàng, còn không giám dùng lực.
Ngày năm mới, dưới tình huống không ngờ đến họ có một đứa con huyết mạch tương liên.
Năm nay hắn có rất nhiều thứ, lần đầu đón năm mới cùng thê tử, người hắn yêu thương nhất, và nàng cho hắn một lễ vật năm mới tuyệt vời nhất.
Là liên kết tình yêu bền chặt nhất của nàng và hắn.
Ông trời cho hắn quá nhiều thứ nên hắn không khống chế được mà sợ hãi, vì có quá nhiều nên mới sợ mất đi.
Hứa Quân Dao nhìn hắn cảm giác tội lỗi dâng lên bao giờ hết, hôm nay hẳn đã dọa hắn rất nhiều.
Nàng nhỏ giọng lí nhí: “ Xin lỗi….”
“ Nương tử, nơi đó là hoàng cung.
Một năm không biết có bao nhiêu mạng người mất đi đâu.
Những người nơi đó giết người không cần trực tiếp ra mặt, cho dù biết cũng không thể làm gì được kẻ đứng sau vì không có chứng cứ.
Đặc biệt là những đứa trẻ trong hậu cung, chẳng có đứa trẻ nào lớn lên bình thường ở nơi đó đâu.
Nàng cứu hắn ta không nói nàng sai nhưng những con người kia có thể sẽ coi nàng là hung thủ…… Lúc thấy nàng ở dưới mặt hồ lạnh lẽo đó nàng không biết ta có bao nhiêu sợ hãi đâu.”
“ Sau này nàng không được như vậy, nếu muốn cứu để ta tới là được.
Ta không chấp nhận bất kỳ rủi ro nào tới với nàng hết.”
Trong lòng Hứa Quân Dao một trận ngọt ngào, ai lại không thích nghe lời đường mật cơ chứ.
Nàng hai tay ôm chặt lấy hắn, cảm giác đau đớn ở bụng cũng đã nguôi dần.
Nàng thích thú ở trong lồng ngực ấm áp của hắn ngọ ngậy.
Nàng vui vẻ nói: “ Ảnh Quân chúng ta có hài tử!” Nàng đặt tay lên bàn tay hắn nơi bụng nàng áp xuống một lực rất nhẹ.
Ở đây có hài tử của hai người.
Môi hắn không tự chủ mà cong lên.
“ Có hài tử rồi, sau này nàng không thể tùy tiện với thân thể nữa, biết chưa?”
Hứa Quân Dao ngoan ngoãn đáp.
“ Vâng, sau này ta sẽ nghe lời chàng.”.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Ai nghe lời ai còn chưa biết đâu, Mạc Ảnh Quân âm thầm thở dài, vẫn phải thường xuyên để mắt tới nàng thôi, nàng như này làm sao hắn yên tâm cho nổi..