Cuối giờ Mão, Hứa Quân Dao cùng Mạc Ảnh Quân có mặt tại Hoàng lăng.

Lính canh Hoàng lăng xác nhận thân phận của hai người rồi mới để cho hai người vào trong.

Vào bên trong Hoàng lăng Mạc Ảnh Quân quen thuộc dẫn nàng đi, Hứa Quân Dao có chút ngỡ ngàng mặc dù đã đọc rất nhiều tư liệu ở hiện đại, cũng đã từng tham gia đội khảo cổ nhưng sự sa hoa của Hoàng lăng vẫn khiến Hứa Quân Dao choáng ngợp.

Mạc Ảnh Quân và nàng dừng lại trước một ngôi mộ tráng lệ, trên bia mộ lớn khắc Hoàng Quý Phi Dung Lạc.
Cái này Vũ Nương cũng nói qua với nàng rồi, Tiên đế rất yêu thương Dung phi, khi nàng mất đã để nàng được chôn cất theo nghi thức của Phó hậu, phong Dung Phi làm Hoàng Quý phi.

Đối với sự yêu thương muộn màng này của Tiên đế, Hứa Quân Dao bĩu môi thay cho tiếng lòng của mình.
“ Mẫu phi đây là nương tử của hài nhi, Thời Quân Dao.

Dao Dao đây là mẫu phi!”
Hứa Quân Dao theo hắn quỳ xuống dập đầu: “ Dao Dao ra mắt mẫu phi! Mẫu phi từ bây giờ có thể yên tâm rồi, tức nhi sẽ ở bên cạnh chàng, chăm sóc chàng.

Dù có chuyện gì tức nhi* cũng sẽ ở cùng phu quân, không chết không rời.” Nàng chân thành, kiên định nói sau đó dập đầu ba, khuôn mặt non nớt đầy nghiêm túc khiến người ta bất giác yên lòng.
(* tức nhi: con dâu.)
Môi hắn cong lên một đường cong hoàn mỹ, hắn nhìn thẳng đằng trước như tưởng tượng ra Dung Lạc đang từ ái nhìn hai người hắn nói: “ Đúng vậy, chúng con sẽ ở bên nhau vô luận phát sinh, mẫu phi nhất định chúc phúc chúng con nhé.”
Ánh nắng ban mai chiếu lên thân ảnh hai người sóng vai nơi đó, tay nắm chặt tay trong mắt chỉ toàn là đối phương.

Nhân sinh ai lại không mong tìm được một người bên cạnh mình như vậy chứ.
………
Kinh Thành đón đợt mưa tuyết đầu tiên của mùa đông.

Trên đường phố lại tấp nập vui vẻ, khắp nơi giăng đèn kết hoa, cả kinh thành ngập trong một màu đỏ hạnh phúc đón Tết nguyên tiêu.


Tiết nguyên tiêu sắp tới xua tan không khí buồn rầu bởi sự ra đi của Hoàng hậu, kinh thành cũng trở lại nhịp thở nhộn nhịp như xưa.
Thần Vương phủ năm đầu tiên có nữ chủ nhân, Vương gia cũng năm đầu đón Tết trong phủ.

Cả phủ hân hoan, chỉn chu trong từng chi tiết một, Vệ tổng quản, Vũ Nương cười tới không khép được miệng.

Thị vệ, thị nữ trong phủ cũng rất vui vẻ, có nữ chủ tử rồi tiền thưởng của họ năm nay cũng tăng lên nhiều hơn.

Về khoản tiền bạc trong phủ, Mạc Ảnh Quân không phải người keo kiệt, đám Vệ tổng quản cũng không phải kiểu ăn chặn nên họ đều rất thoải mái.

Nhưng có nhiều tiền ai mà không thích chứ, họ càng ngày càng thích nữ chủ nhân này rồi.
“ Vương phi, Vệ tổng quản dẫn ma ma tổng quản mới tới.”
Hứa Quân Dao cùng Vũ Nương đang bù đầu xem đống sổ sách cuối năm, nghe Miên Miên nói Hứa Quân Dao ngẩng đầu nhìn qua Vũ Nương một cái thấy Vũ Nương cũng không có phản ứng gì, Vũ Nương dọn dẹp qua sổ sách trên bàn đứng qua một bên.

Bình thường xem sổ sách Hứa Quân Dao hay kêu Vũ Nương ngồi chung bàn với nàng, hiện tại có người khác Vũ Nương làm vậy rất ổn, không để người ta chỉ trích sai lầm.

Hứa Quân Dao gật đầu với Miên Miên cho người vào.
“ Vương phi, đây là Diên ma ma sau này sẽ tới giúp đỡ người việc hậu viện.” Vệ tổng quản tươi cười khéo léo giới thiệu ma ma mới với nàng, sau đó liền hai tay trình lên giấy tờ lý lịch của Diên ma ma.
Diên ma ma liền đi tới nghiêm trang hành lễ với Vương phi, chỉ thấy ngôn hành cử chỉ của bà ấy bình tĩnh lưu loát, không nóng vội thể hiện, gương mặt hiền hòa dễ mến.

Đối với lần đầu tiên gặp này Hứa Quân Dao có ấn tượng không tệ.
Dù sao người qua được cửa ải của Mạc Ảnh Quân thì chắc chắn không cần lo lắng nhân phẩm, chỉ cần xem có hợp với nàng không thôi.

Nói tới cũng xấu hổ, nàng không có ma ma quản sự giúp việc hậu viện, mọi việc đổ dồn gánh nặng nên Vũ Nương, Miên Miên chỉ giúp được việc lặt vặt.

Nàng vốn muốn nhờ mẫu thân Từ thị nhưng Từ thị mang thai nên cũng quên mất chuyện này, dây dưa tới tận cuối năm Mạc Ảnh Quân biết chuyện.


Liền bảo nàng bỏ nhẹ tìm nặng, sao không nói với hắn một tiếng, chỉ cần nhắc Vệ tổng quản một câu liền xong mà.

Hiệu suất của Vệ tổng quản rất nhanh vài ngày đã đưa người tới.
Hứa Quân Dao cười nhẹ thân thiện nói: “ Diên ma ma đã tới Thần vương phủ rồi, sau này chỉ cần không làm trái quy tắc, Thần vương phủ sẽ không bạc đãi ma ma.

Đây là Vũ Nương, có gì không hiểu chưa biết ma ma cứ trực tiếp bàn bạc với nàng.

Được rồi Vũ Nương em dẫn ma ma xuống an trí, tiện thể dẫn ma ma đi một vòng Vương phủ.

Chuyện khác để từ từ rồi nói.”
Vũ Nương hơi bất ngờ nhìn Hứa Quân Dao, không nghĩ tới Vương phi lại trực tiếp nâng nàng ta ngang hàng với ma ma quản sự, bởi vì Vương phi nói bàn bạc chứ không phải là phân phó.

Hứa Quân Dao chỉ nhìn nàng cười, Vũ Nương làm việc không tệ chỉ thiếu ở chỗ còn trẻ ít kinh nghiệm, cần người dẫn dắt nhưng không thể để người kia trên nàng một bậc, rất dễ sinh ra mâu thuẫn.

Vũ Nương nghe ra ý đồ của nàng, Diên ma ma đương nhiên cũng nghe ra.

Bà ta đương nhiên cũng hiểu nhưng Diên ma ma cũng không hề tỏ thái độ gì cả, tiến lên tạ ơn xong theo Vũ Nương đi xuống.

Vũ Nương theo lời nàng dẫn Diên ma ma giới thiệu quanh phủ, dặn dò luôn Diên ma ma khu Nam phòng của Vương gia không thể tuỳ tiện đi vào.

Sau đó Vũ Nương nói với nàng chỉ là chuyện bình thường như ăn ngủ nghỉ, phân lệ của bà thôi.

Tuyệt nhiên không nói tới phân công việc, tuy Vương phi cho nàng ta( Vũ Nương) mặt mũi nhưng cũng không thể lên mặt, có những chuyện không thể quá phận.


Nếu như Hứa Quân Dao không nói thế kia Vũ Nương cũng sẽ không cảm thấy uất ức hay khó chịu gì cả, Vũ Nương tự biết khuyết điểm của mình.
“ Sau này nhờ Vũ cô nương chỉ giáo nhiều hơn.” Diên ma ma khách khí nói một câu.

Bà biết vị cô nương trước mặt địa vị trong hậu viện không nhỏ, hơn nữa còn được tâm Vương phi.

Bà cũng không hề cảm thấy việc phải ngang hàng với nàng có bao nhiêu khó chịu, chỉ mong người ta dễ tính không làm khó là được.

Dù sao ai cũng là đi kiếm miếng cơm thôi.
Vũ Nương cười cười nói: “ Ma ma không cần khách khí, Vũ Nương mới là người cần học hỏi.

Ma ma nghỉ ngơi trước nhé.”
Vũ Nương đi rồi, Diên ma ma ngồi yên lặng hồi lâu.

Không nghĩ tới một ngày bà có thể làm ma ma quản sự cho Thần Vương phi, thái độ của Vũ Nương tốt như vậy cũng khiến bà hết sức thoải mái, nhẹ lòng hy vọng về tương lai.

Nếu đã vào đây bà nhất định sẽ làm thật tốt.
……..
Buổi tối Mạc Ảnh Quân trở về, trên bàn dài trong phòng một đống sổ sách xếp chồng lên nhau.

Bóng dáng nho nhỏ vẫn chưa phát giác hắn tới, Miên Miên thấy hắn đã lanh lẹ theo lẽ lui ra.

Mạc Ảnh Quân đứng ở xa một lát, xua đi hàn khí quanh người rồi mới lại gần nàng.

Hứa Quân Dao thấy hắn tranh thủ thời gian liền hỏi việc của Diên ma ma.
Mạc Ảnh Quân đón nàng nghiêng tới tựa vào lòng hắn, nghiêm trang nói: “ Diên ma ma là phó trưởng sự trang viên, họ hàng xa với Vệ Tấn nhưng nàng yên tâm người Vệ Tấn chọn nàng không cần lo.

Nếu không biết điều chọc nàng sinh khí, cứ trực tiếp đuổi đi không cần cố kỵ.”
Chọc nàng sinh khí thì đuổi.

Câu này của hắn rất hợp tâm ý nàng, không phải là không được việc hay là không giỏi giang mà điều hắn nói trước nhất là không biết điều làm nàng không vui.


Hắn còn nói luôn để nếu có chuyện xảy ra nàng không cần để ý Vệ tổng quản.

Hứa Quân Dao ăn ngọt ngào trong lòng vui vẻ, rướn người lên hôn hắn.

Hiếm khi nương tử chủ động như vậy, Mạc Ảnh Quân nào có bỏ qua, hắn đỡ gáy nàng lôi lôi kéo kéo để nụ hôn sâu hơn.
Qua một lát hắn mới buông nàng ra, hai người đều thở hồng hộc.

Hắn khàn giọng nói: “ Sổ sách còn chưa xem xong sao?” Trong mắt có chút bất mãn, nương tử nhà hắn còn nghiêm chỉnh hơn hắn, công việc mà không xong tuyệt đối sẽ không để hắn làm loạn.
Hứa Quân Dao lắc lắc đầu, ỉu xìu than vãn: “ Còn chưa đâu, còn một rương nữa lận.

Ta xem nốt hai quyển, còn tương kia chắc vài ngày tới mới coi xong, tính toán vừa tầm tới Nguyên Tiêu liền coi xong trước một ngày.” Nàng còn muốn ra ngoài chơi nữa, còn phải viết tặng chữ học viện Ly Sơn, nhưng thư pháp của nàng rất cặn bã.
Hứa Quân Dao nhỏ giọng làu bàu: “ Tài sản của chàng quá nhiều rồi…..” Nàng còn chưa nói hết đã bị hắn lấp kín miệng, sổ sách cũng bị cướp mất, hắn nói: “ Để sau xem đi, chúng ta làm chính sự trước.”
Nàng như một tiểu nương tử bình thường thì thoảng sẽ càm ràm ít việc vặt vãnh với phu quân mình, ở nơi này của nàng cho hắn một hơi ấm bình dị mà hắn vẫn luôn mơ ước.

Vậy nên Mạc Ảnh Quân không cách nào kìm nén được hưng phấn trong lòng, muốn gần gũi với nàng.

Rất nhanh xiêm y trên người nàng đã không cánh mà bay xuống, hắn sợ nàng lạnh nên nhanh chóng đem nàng từ ghế thả lên chăn đệm trên giường.
Sổ sách quả nhiên là xem tiếp không nổi, ai bảo nàng thích hắn chứ bị mỹ nam kế dụ dỗ chỉ có thể liều mạng trầm luân thôi.
Tới khi cuộc h0an ái kết thúc, Hứa Quân Dao không còn sức lực mặc kệ hắn hầu hạ, thu dọn thân mình.

Nàng không chịu được cảm giác dính nhớp nháp trên người, hắn cũng là người ưa sạch sẽ nên mỗi lần xong việc hắn đều sẽ mang nàng đi tắm nước ấm qua một lượt rồi mới đi ngủ.

Đối với đãi ngộ được Vương gia cao quý hầu hạ cẩn thận như vậy, Hứa Quân Dao rất vừa lòng.

Nằm trong vòng tay hắn có chút không muốn ngủ, muốn trò chuyện với hắn một chút, ban ngày người này qua bận rộn thời gian ở cùng nàng trò chuyện ít tới đáng thương.
“ Mạc Ảnh Quân, ta mấy ngày nay xem sổ sách đều nghĩ.

Ta quản hậu viện của một Vương phủ thôi đã mệt tới thế này rồi, Hoàng Hậu hẳn là mệt muốn chết nhỉ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện