Hứa Quân Dao cũng không biết vì sao nàng lại ôm hắn nữa, có lẽ là vì đồng cảm chăng? Rõ ràng là một chuyện vô cùng bi thương nhưng giọng hắn lại quá bình tĩnh, khiến nàng không khỏi suy nghĩ hắn những năm thiếu niên đó đã trải qua những gì.
Như lúc này hắn vòng tay ôm chặt nàng không phải nói lên hắn tâm trạng không tốt sao, cả bức tranh trên tường kia nữa nó phần nào cho nàng biết được những tàn khốc mà hắn trải qua.
Cảm giác trong lòng hắn rất lạ như là bao nhiêu năm cô độc của bản thân cuối cùng cũng tìm được một người có chung nhịp đập với mình vậy, hắn lẳng lặng ôm nàng cả hai đều không nói gì cả tựa như sợ phá vỡ không gian tốt đẹp này vậy.
Hai người đều cảm như được dường như khoảng cách của họ đang ngắn lại, nàng tìm được điểm chung giữa mình và hắn giờ đang an ủi hắn…
…….
Đầu giờ Thìn ngày hôm sau Hứa Quân Dao đem theo Miên Miên cùng Xuân Hoà tới phủ Thượng thư cùng Từ thị tới Bắc Sơn tự, trên đường Từ thị nhanh chóng hỏi con gái là ở Vương phủ sống có tốt không Vương gia có tốt không….
Đối với người mẫu thân nàng không hề mất kiên nhẫn mà từ từ nói từng chuyện một với bà, nàng kiếp trước không có mẹ đây là tiếc nuối lớn nhất của nàng, tới nơi này gặp Từ thị nàng cảm thấy rất tốt.“Mẫu thân con ở vương phủ hết thảy đều tốt, vương gia đối với con cũng rất tốt.
Chỉ có điều phải quản gia hơi mệt!”
“ Con đó chưởng gia đại biểu con là nữ chủ nhân tôn quý nhất trong phủ, chứng minh con được vương gia sủng ái con lại coi như họa thế kia!” Từ thị thấy con gái vui vẻ trong lòng cũng an tâm, bà dí đầu nàng khẽ mắng.
“ Nhưng mà tài sản của Mạc Ảnh Quân thật sự quá nhiều con ngày nào cũng bận cả ngày thời gian đi chơi cũng không có!” Hứa Quân Dao ôm tay dựa nên vai bà thủ thỉ.
“ Ai da cái nha đầu này, con không được trực tiếp gọi tên vương gia như vậy truyền ra ngoài sẽ bị cười chê, hơn nữa tài sản vương phủ con không nên tuỳ tiện nói ra ngoài nếu không sẽ vướng phải rắc rối không đáng có.” Hứa Quân Dao biết Từ thị đây là sợ hoàng đế cố kỵ Mạc Ảnh Quân.
Nàng ngoan ngoãn nghe bà nói nghiêm túc để bà chỉ dạy miệng chưa từng vơi ý cười, có người quan tâm thật tốt.
Hơn một canh giờ sau đoàn người đã tới nơi, Bắc Sơn tự nằm trên một đỉnh núi không quá cao, thị vệ vương phủ muốn để nàng cùng Từ Thị ngồi kiệu đi lên nhưng bà từ chối bà muốn đi bộ cho thành tâm.
Leo lên núi mất khoảng gần một khắc, lúc lên tới Hứa Quân Dao tưởng mình muốn mất mạng luôn quay qua thấy Từ thị trên trán có một tầng mồ hôi nàng biết bà cũng rất mệt, có chút đau lòng.
“ Mẫu thân chúng ta qua bên đó ngồi nghỉ một chút được không?” Nàng chỉ về phía bàn đá gần đó.
Kiếp trước nàng làm nghiên cứu ăn rồi chỉ có ngồi, rảnh quan sát kính thiên văn rất lười đi lại huống chi là leo núi.
“ Được!” Từ Thị cũng mệt nên không từ chối ngồi xuống, Từ thị còn rất trẻ chỉ mới hơn 30 nhưng ở cổ đại tuổi này tính là lớn rồi, có người còn làm bà nội luôn.
Từ thị rất đẹp, Thời Khiêm cũng không rồi nên hai huynh muội Thời Vân Triệt, Thời Quân Dao dung mạo đều rất xuất chúng.
Hai người đang ngồi nghỉ thì có một vị phu nhân lại gần bắt tay vui vẻ với Từ thị:“ Thời phu nhân!”
“ Giang phu nhân!” Từ thị đứng dậy hơi cúi đầu chào hỏi người kia.
Phẩm cấp quan của phu quân bà cao hơn Thời Khiêm nên Từ thị phải dùng nửa lễ để đáp bà.
Truyện Trọng Sinh
“ Thời phu nhân cũng tới thỉnh Uyên Tâm đại sư sao?” Giang phu nhân hỏi.
“ Đúng thế Giang phu nhân ta cùng nữ nhi tới bốc một quẻ!” Từ thị đáp.
Lúc này người được gọi là Giang phu nhân kia mới chú ý đến nàng đang ngồi bên cạnh, lập tức phúc thân:” Vương phi vạn an!”
“ Giang phu nhân không cần đa lễ!” Bà ấy là thừa tướng phu nhân, có lẽ là mẹ của Giang Thư Mặc đi.
Hai người nói qua nói lại đôi câu rồi cùng nhau đi vào bái Phật, bên cạnh Giang phu nhân còn có một cô nương nghe bà giới thiệu là nữ nhi út của bà Giang Song Song.
Hứa Quân Dao đi theo vào trong không hiểu sao nàng lại cảm giác vị Giang cô nương này có địch ý với nàng, ánh mắt cũng chẳng thân thiện tí nào.
Hứa Quân Dao không khỏi lục lại ký ức của nguyên chủ xem xem có từng đắc tội vị Giang cô nương này bao giờ chưa.
Đã hai ngày nàng ở Bắc Sơn tự ngày ngày theo mẫu thân đi nghe giảng kinh Phật đầu cũng muốn quay cuồng luôn, đường đường một sinh viên nghiên cứu khoa học như nàng đương nhiên là không tin tưởng mấy thứ như ma quỷ thần linh rồi nhưng kính trọng thì vẫn có, người ta nói có thờ có thiêng mà dù sao tin thôi không mê tín là được.
Trời đã về chiều Hứa Quân Dao chán nản đi ra cạnh hồ sen phía đông Bắc Sơn tự, hai ngày nay cũng không biết thế nào nhưng nàng ngủ không ngon, nguyên chủ là một người lạ chỗ liền không ngủ được thời gian nàng xuyên tới lại không thấy thân thể này lạ lẫm với vương phủ nha, Hứa Quân Dao cứ nghĩ là do mình tới nên không bị nữa cũng không để tâm, ai ngờ tới Bắc Sơn tự thật sự bị lạ chỗ hai đêm rồi ngủ không nổi vành mắt nàng biến đen luôn rồi.
Nàng uể oải còn phải ở đây tới ngày mai nữa, ngày mai vị Uyên Tâm đại sư kia mới xuất quan….
Thời tiết tháng bảy hay mưa, hôm qua vừa mới mưa lớn một trận nên hôm nay khá mát mẻ hoa sen dưới hồ cũng đang độ nở đẹp nhất hương thơm thoang thoảng, Hứa Quân Dao rất thích không khí như này.
“ Vương phi người đang nhớ vương gia sao?” Miên Miên thấy nàng đăm chiêu liền tiến tới hỏi.
“ Đừng có nói bậy!” Hứa Quân Dao mắng, nhưng trong lòng lại nghĩ nghĩ nhớ Mạc Ảnh Quân? Không không lại bị lệch lạc.
“ Người không lừa được em đâu, người lạ chỗ không ngủ được nhưng ở cùng vương gia thì lại ngủ rất ngon tới nơi này rồi lại không ngủ được!” Miên Miên có chứng cứ rõ ràng nói xong còn quay qua cùng Xuân Hoà che miệng cười.
“ Hai cái nha đầu này có phải muốn gả đi rồi không?” Hứa Quân Dao thẹn quá hoá giận uy hiếp.
“ Không, không vương phi người bắt nạt em!” Miên Miên, Xuân Hoà đỏ mặt nhanh chóng kêu.
“ Ta bắt nạt em lúc nãy ai là người trêu chọc ta?”
“ Bọn em nào giám chứ, vương phi buổi trưa người ăn không được bao nhiêu giờ có đói không, em lấy ít bánh cho người nhé!” Xuân Hoà khá nhút nhát không tự nhiên trêu đùa với nàng như Miên Miên, nhẹ giọng hỏi nàng.
Đáng lý lần này nàng định dẫn đi là Xuân Linh nhưng Đàm ma ma lại nói trong phủ có việc Xuân Linh cần làm nên mới đổi lại.
“ Được, hai em đi đi!” Hứa Quân Dao gật đầu cho hai nàng đi.
Còn bản thân tới bệ đá trong đình mát cạnh hồ ngồi xuống, gió vi vu mát mẻ khiến nàng thoải mái híp híp mắt.
Lúc nàng bị phong cảnh ở đây hớp hồn thì một nam nhân từ từ lại gần nàng, hắn xuyên lam y trên đầu chỉ cố định bằng một cây trâm ngọc đơn giản nhìn rất thư sinh, Hứa Quân Dao nhận ra người này hắn là người va phải nàng lúc ở phủ Ngũ Hầu.
“ Là huynh! Công tử còn nhớ ta không?” Thân ảnh hắn đã đi vào đình mát đứng trước mặt nàng, Hứa Quân Dao liền lên tiếng chào hỏi trước.
“ Cô nương cũng tới bái Phật sao?” Mạc Phong Thành gật đầu tỏ vẻ nhận ra nàng.
Hắn từ lúc nàng ta gần bờ hồ đã thấy nàng rồi, tâm tư không nên có của hắn sau khi nhìn thấy nàng lại rục rịch, hắn muốn lại gần nhưng ngại hai nha đầu của nàng đến khi họ đi mới giám lại gần.
Do ở cửa Phật nàng chỉ xuyên bạch y tác váy dài tới gót chân, trên mái tóc dài chỉ cố định bằng hai cây trâm đơn giản lúc nàng đứng cạnh bờ hồ gió nhẹ thổi tà áo cùng tóc nàng bay bay đen trắng đối lập một cảnh tượng rất xinh đẹp, hắn vẫn không nhịn được lại gần nàng, hình như nàng không biết thân phận hoàng tử của hắn, hắn có chút ích kỷ nghĩ rằng hắn sẽ chỉ cùng nàng nói vài câu dù sao nàng cũng không biết thân phận hắn.
“ Đúng vậy, ta cùng mẫu thân tới nhưng mà trong đó quá buồn ngủ rồi nên ta ra ngoài đi dạo một chút! Công tử nhìn không giống người sẽ tin thần Phật!” Hứa Quân Dao cười nói.
“ Có người từng nói với ta, nên có một niềm tin để sống.
Con người quá phức tạp nên ta chỉ đành tin Phật thôi!” Hắn cười nói đùa với nàng.
“ Cũng đúng lòng người quá sâu!”
Cảnh hai người cười đùa vui vẻ rơi vào tầm mắt của Giang Song Song, nàng ta đứng ở một góc trên cao không nghe được những gì họ nói, chỉ thấy bộ dạng thoải mái cười nói của hai người liền suy đoán…..
“ Tiện nhân, ở phủ Ngũ Hầu liếc mắt đưa tình còn chưa đủ còn hẹn nhau ở nơi này.
Ngươi không xứng với Thần vương!” Giang Song Song ánh mắt hung ác nhìn về phía Hứa Quân Dao.
Nàng ta không cam lòng luận thân phận có ai xứng với hắn hơn nàng ta, luận tình cảm nàng ta quen biết hắn trước cũng yêu hắn trước Thời Quân Dao, nàng dựa vào cái gì trở thành Thần vương phi, dựa vào cái gì có được sự sủng ái của Thần vương.
“ Cô nương thần vương phi này cũng thật là không biết liêm sỉ, dám ở nơi này cười nói với nam nhân khác!” Nô tỳ của Giang Song Song biết tâm tính nàng nên liền nói thêm.
Giang Song Song ghe nàng nói không hay về Thời Quân Dao quả nhiên liền mỉm cười.
“ Đi chúng ta xem xem họ đi đâu!”
Giang Song Song thấy nàng cùng Mạc Phong Thành đi về phía rừng trúc bên cạnh liền đi theo.
Trong lòng nàng ta liền nghĩ hai người này nhất định đi tằng tịu với nhau nàng ta muốn đi bắt gian rồi về nói cho Mạc Ảnh Quân biết bộ mặt thật của nữ nhân này.
“ Bên này có rừng trúc phong cảnh không tồi, cô nương có muốn đi xem không?” Mạc Phong Thành đề nghị.
“ Được, vậy qua xem một chút!” Hứa Quân Dao đáp ứng..