Tới khi Hứa Quân Dao tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng mơ màng từ cơn đau đầu mở mắt, thân ảnh nhỏ nhúc nhích ló đầu ra khỏi chăn chật vật ngóc dậy.

Trên eo có chút nặng nheo con mắt nhìn xuống, tầm mắt rơi vào một cái móng heo đang vắt trên eo nàng, giật mình tỉnh táo lại khuôn mặt cứng nhắc nhìn sang bên cạnh.

Mẹ ơi không phải chỉ là mơ thôi sao?
Bên cạnh nam nhân kia ngủ rất an tĩnh lông mày kiếm kẽ chau lại, chi lan ngọc thụ khuôn mặt như được chạm khắc tỉ mỉ, da mặt nhẵn mịn còn hơn cả nữ nhân trong đầu nàng bỗng hiện lên câu nói: mỹ nhân như hoạ, hắn nằm yên tĩnh đó giống như một bức tranh quá không chân thật, nếu không phải hắn đang thở thì nàng thật cho rằng hắn không phải người.

Nhưng mà có cái gì không đúng lắm, gương mặt này! Gương mặt này, ôi trời! Không phải chứ!
"Gương mặt này của vi phu có làm nương tử hài lòng không?"
Hứa Quân Dao:……
Trong lúc nàng đang rối rắm tâm hồn bay chín tầng mây, thì nam nhân bên cạnh không biết từ khi nào đã tỉnh lại, hắn hứng thú híp mắt lại nhìn nàng.

Hắn quan sát tiểu tức phụ hôm qua mới vào cửa của mình, trong một lúc biểu cảm biến đổi liên tục lúc thì mờ mịt, sau lại chau mày cắn răng buồn phiền, sau đó tự dưng nhìn hắn khuôn mặt bất động rồi lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.

Tiểu tức phụ chỉ mới vào cửa một ngày sao lại có lắm cảm xúc thế này, hôm qua hắn cũng không có làm gì mà.

Nói tới mệt hôm qua hắn mới là người mệt nha, nàng say lại gần hắn chọc ghẹo hắn rồi ngã vào người hắn ngủ? Chưa nói nửa đêm nàng kêu nóng, tự mình không cởi được y phục hướng hắn khóc loạn, hắn ban đầu cũng định rời đi nhưng là nàng nắm chặt hắn không buông a.

"Ngươi..

ngươi là ai.." Hứa Quân Dao chĩa ngón tay run rẩy về phía hắn, trong lòng loạn thành một đoàn nếu theo ký ức của thân thể này thì nam nhân yêu nghiệt trước mặt nàng đây không phải là thất vương gia người đáng ra thành thân với nàng nha.

Cũng theo ký ức của nguyên thân nàng biết được vị Thất vương gia kia không tình nguyện lấy nàng, nàng không khỏi suy nghĩ không phải hắn không muốn lấy, nên ném một người khác vào trong phòng rồi bắt gian sau đó dìm lồ ng heo chứ? Mẹ ơi đừng dọa người như thế mà, còn chưa biết vì sao lại ở đây nàng chưa muốn chết đâu.

Không phải mấy người xuyên không thường có bàn tay vàng gì đó sao? Tại sao tới nàng lại không thấy đâu vậy.
Vẫn là vị vương gia nào đó:……Nữ nhân này vậy mà hỏi hắn là ai? Hắn có cảm giác mình bị người ta kéo quần không nhận người!
"Xoảng.."
"Ngũ..

Ngũ cô nương! Người..

cô nương nhà nô tỳ đâu sao người lại ở đây!"
"Tiểu Thần Vương trong cung truyền chỉ người cùng tân nương tiến cung!"
Ngũ cô nương? Người hắn thành thân không phải là đại cô nương đại phòng phủ thượng thư sao? Ngũ cô nương này không phải được hả cho Mạc Phong Tức sao? Cháu dâu hắn sao lại nằm trên giường của hắn thế này?
Tiểu Thần vương? Người thân thể thành thân không phải là thất vương sao? Tình huống gì vậy?
Hai đạo âm thanh vang lên làm hai người trên giường hóa đá, tình huống gì thế! Hứa Quân Dao cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, tiểu thần vương Mạc Ảnh Quân chiến thần vương Mạc Hi Quốc em trai đương kim hoàng đế Mạc Khinh.


Hôm qua là ngày thành hôn của hắn và đại tỷ thân thể này Thời Tịnh Kỳ đệ nhất tài nữ kinh thành cũng là ngày thành hôn của nàng và thất vương gia Mạc Phong Tức.

Nàng sao lại xui xẻo như thế này xuyên không thành vợ người ta thì cũng thôi đi giờ ngủ cũng ngủ rồi mà lão công lại không phải là của mình còn bị gọi vào cung đối diện với nguy cơ bị chém đầu.

Lén nhìn nam nhân trước mặt đẹp như vậy biết thế đêm qua đem hắn ăn cho rồi, hắn bắt gặp ánh mắt của nàng hai người mắt to trừng mắt nhỏ một kẻ sắp khóc tới nơi, một người thì mắt phượng híp lại nhìn không rõ ý vị.

Tại sao tân nương lại thay đổi? Sáng sớm truyền gọi vào cung? Để mọi người tin là không có gì, tin quỷ sao?
"Đem y phục của bản vương và vương phi lại đây! Nhốt toàn bộ nha hoàn có mặt lại chờ bổn vương trở lại! Nếu bên ngoài có một chút tiếng gió về chuyện vừa rồi..

ha các ngươi tự hiểu!"
"Rõ!" Đám thuộc hạ nhanh chóng hoàn thành việc hắn dao phó, hắn có dòng máu hoàng thất trời sinh có khí chất quân vương làm người ta phục tùng.

Thuộc hạ của hắn đương nhiên hiểu rõ, đừng nhìn bình thường hắn ngả ngớn trêu chọc mà nghĩ hắn dễ tính, người này mà nổi giận… thuộc hạ vô thức rùng mình một cái nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Ngươi..

ngươi..


ta chuyện này!"
"Vào cung trước rồi nói! Yên tâm vi phu đứng bên cạnh nàng!" Mạc Ảnh Quân nói xong nhún người trở mình dậy hướng tịnh phòng đi thay đồ thì một bàn tay trắng nõn đưa ra, hai ngón tay kẹp lấy ống tay áo của hắn, hướng theo bàn tay kia nhìn xuống tiểu tức phụ đang nhìn hắn bằng ánh mắt rụt rè.
“ Sẽ không bị chém đầu chứ?” Nàng đang trong độ xuân xanh còn chưa muốn chết đâu, Hứa Quân Dao nói xong lời này nam nhân trước mặt đột nhiên cười khẽ, tiếng cười rung động lòng người.
“ Sẽ không, nếu như nàng không làm gì sai!” Hứa Quân Dao nhìn bóng hắn rời đi trong lòng kêu gào ta chỉ vừa mới tới làm sao biết được nàng có làm gì sai không cơ chứ, ngươi là em trai hoàng đế đương nhiên là không sợ rồi.

Bất quá nam nhân này cười cũng đẹp quá đi thôi, có thể hay không cười thêm cái nữa cho bản cô nương xem không, Hứa Quân Dao không khỏi muốn tát cho mình một cái giờ vẫn còn tâm trạng mê trai nữa chứ.
Trên đường đi Mạc Ảnh Quân nghe thuộc hạ báo lại việc xảy ra, Đại cô nương đại phòng và Ngũ cô nương Tam phòng xuất giá cùng một ngày, một người gả cho Thất vương gia Mạc Phong Tức, một người gả cho Tiểu Thần Vương Mạc Ảnh Quân.

Không biết cớ làm sao kiệu hoa nhầm lẫn, hai vị vương phi bị đưa nhầm phủ, sáng sớm Thất vương gia liền cùng tân nương, đáng ra nên ở phủ của hắn vào cung diện thánh dãi bày.
Hắn không khỏi nhìn về phía xe ngựa đằng sau, trong đó không phải nương tử hắn nhưng đã cùng hắn bái đường, ở trên giường của hắn, ôm hắn ngủ một đêm, hắn nhiều năm không ở trong kinh nên không biết dung mạo, hai người thế nào nên không biết còn nàng…..Biểu cảm sáng nay cũng không phải giả, đêm qua nàng uống rượu đúng rượu nhưng lúc chưa say thì sao? Suy nghĩ hỗn tạp hắn biết đây không phải trùng hợp mà là âm mưu, nhưng âm mưu này là ai bày ra nàng đóng vai trò gì?
Bên ngoài loạn bên trong Hứa Quân Dao cũng loạn, mình vậy mà có ngày trải qua lên nhầm kiệu hoa! Bây giờ mình ở Thần Vương phủ thì người ở bên Thất vương phủ nơi đó, mà nguyên thân nhớ thương không cần nghĩ cũng biết.

Đại phòng đích trưởng nữ Thời Tịnh Kỳ, đệ nhất tài nữ trong kinh thành, mối tình trong mộng của rất nhiều tài gia công tử.

So với "nàng" cũng lưu danh nhưng là bao cỏ vô dụng xấu nữ không biết xấu hổ, đúng thật là không so sánh không đau thương.

Trong ký ức nàng nhớ được thân thể này vì một lần được Mạc Phong Tức cứu khi săn thú mùa xuân liền đối với hắn nhất kiến chung tình, còn vì hắn làm không ít việc hoang đường, từ những cảm xúc còn sót lại như việc hồi hộp khi cửa phòng hủ bị mở ra hay là hụt hẫng khi thấy tân lang không phải Mạc Phong Tức, nàng đoán ra được có lẽ thân thể này thực sự rất thích Mạc Phong Tức.

Giống như việc Thời Quân Dao từng làm vì Mạc Phong Tức, tỷ như cải nam trang vào Quốc tử giám hay là biết hắn thích nữ tử cầm kỳ thi họa vì hắn học thêu chọc mười đầu ngón tay bị thương, học đàn tới bị dây cứa chảy máu, học vẽ bị người khác cười chê, nghe hắn thích người trang điểm đậm, liền ngày nào cũng y phục lộng lẫy trang điểm loè loẹt, nàng nào biết đã bị kẻ khác dắt mũi lợi dụng.


Tuổi cô nương không lớn hoàn toàn không hợp với mấy thứ kia, thành ra kệch cỡm khó coi lúc tìm được trong ký ức nói mình xấu, nàng nhịn không được chửi tục một câu, xấu người cổ đại mắt lé hết sao?
Mi thanh mục tú, cằm nhọn trơn bóng vừa vặn không thừa không thiếu má phấn nộn tròn trịa xinh xắn, mắt hạnh to tròn lông mi cong vút mày liễu yểu điệu, đôi mắt như hồ nước mùa thu trong trẻo, khiến cả linh hồn như bị hút vào! Má ơi phong tình vạn chủng! Đẹp như này đến nữ nhân như nàng còn không nhìn được sờ vài lần, xoa vài cái.

Sau từ ký ức suy ra thì mới hiểu hóa ra là phong cách không hợp.

Nghe nha hoàn đồn thổi Đại tỷ có mắt qua mày lại với người mình thương, nàng tức giận làm loạn lên, sau đó lăn tới ăn vạ Thái hậu đòi được thánh chỉ tứ hôn.

Thân thể này có chút liên quan tới Thái hậu, mẹ nàng phải kêu Thái hậu một tiếng biểu cô, Thái hậu cũng rất thích nàng nhưng những việc hoang đường nàng làm cũng làm cho tâm nguội lạnh.

ngôn tình hài
"Tới nơi rồi! Thỉnh Vương Phi xuống kiệu." Tiếng thái giám bên ngoài vang tới, nàng thoát ly suy nghĩ hỗn tạp kéo mành bước ra.

Một bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương vươn ra đỡ nàng xuống kiệu, Hứa Quân Dao cảm nhận được tay Mạc Ảnh Quân có một lớp trai mỏng do cầm binh khí lâu ngày tạo thành.

Mạc Ảnh Quân im lặng muốn để nàng mở miệng trước vô ý phát hiện nàng khẩn trương, nắm tay hắn cũng không có ý buông tuỳ ý để hắn dẫn đi.

Hai người chậm bước tới gần Điện Kính Minh của Hoàng đế thì nàng không bước tiếp nữa, trước mắt nàng là cung điện nguy nga tráng lệ mà trước đó nàng chỉ thấy trên phim ảnh thôi, bên trong là vua của một nước là người nắm quyền sinh sát trong tay trong lòng Hứa Quân Dao có một chút sợ hãi.
"Đừng sợ! Có ta đây." Giọng của Mạc Ảnh Quân khá trầm nhưng lại rất dễ nghe, cũng không biết tại sao nàng lại tin hắn trong lòng nghĩ rằng chỉ cần hắn ở đây mọi chuyện sẽ ổn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện