CHƯƠNG 29
“Uý Thiên, đang nói chuyện với ngươi nha, ngươi thật sự quyết định buông tay sao?” Lưu Ly oán hận, nàng cứ nghĩ đại Hoàng gia gia sẽ đáp ứng, không nghĩ tới đại Hoàng gia gia không chỉ không đồng ý, Uý Thiên lại buông tay. Lưu Ly uỷ khuất cực kỳ, nghẹn ngào nói: “Vì cái gì Tiểu Hoàng Thúc không thể có người thích? Vì cái gì Tiểu Hoàng Thúc không thể được người yêu thương?”
“Công chúa, ” Uý Thiên mở miệng, “Cám ơn ngươi.”
“Đừng gọi ta công chúa! Ngươi nói đi, ngươi vì cái gì buông tha cho Tiểu Hoàng Thúc? Ngươi cũng cho rằng Tiểu Hoàng Thúc là si nhân sao?” Lưu Ly chất vấn.
“Hắn không phải si nhân.” Uý Thiên đột nhiên quay đi, không cho người khác nhìn thấy vẻ mặt của y, “Ta thương hắn, sẽ không bao giờ buông tha hắn.”
“Vậy thì ngươi vì sao phải đi?” Lưu Ly đi đến trước mặt Uý Thiên, không để cho y trốn tránh. Y Tích cùng Lý Giang kinh ngạc nhìn lại.
“Vì được ở bên cạnh hắn.” Uý Thiên ngẩng đầu, trầm thanh nói. Lưu Ly cẩn thận nhìn y một hồi, hấp hấp cái mũi, buồn buồn nói: “Ta sẽ giúp ngươi chiếu cố Tiểu Hoàng Thúc. Mặc kệ ngươi cùng đại Hoàng gia gia có kế hoạch gì, ta tin ngươi.” Uý Thiên nhìn Lưu Thiên Tứ ánh mắt chưa từng có đáng thương, cho nên Lưu Ly nhận định Uý Thiên sẽ mang lại hạnh phúc cho Lưu Thiên Tứ.
“Uý Thiên, vậy ngươi hiện tại……?” Y Tích hỏi.
Uý Thiên nói: “Hàn Tâm quyết ta đã nói cho ngươi biết. Dụ Đầu muốn đi Hành Cung. Ta không cần ở lại kinh thành nữa.” Cùng Bạch Tang Vận đổ một ván bài, Uý Thiên không có nói cho bất luận kẻ nào biết.
“Dụ Đầu đồng ý ngươi đi?” Y Tích thở dài, trong mắt hắn, Lưu Thiên Tứ cùng Uý Thiên là trời đất tạo nên một đôi, hắn chọc Lưu Thiên Tứ là vì thật sự yêu thích tiểu tử ấy, xem như tiểu đệ đệ của mình, về phương diện khác cũng là muốn nhìn Uý Thiên biến mặt.
“Hắn sẽ chờ ta.” Uý Thiên nói như cho chính mình nghe. Y Tích há miệng thở dốc, đem lời định nói nuốt trở vào. Lý Giang lớn tiếng nói: “Tiểu Tứ Nhi…… Vương gia nhất định sẽ chờ lâu chủ. Vương gia cùng lâu chủ ra đi ba năm, đều còn nhớ rõ lâu chủ.”
“Lý Giang, ngươi kêu Tiểu Hoàng Thúc là Vương gia hắn nhất định sẽ không để ý đến ngươi nữa.” Lưu Ly nhắc nhở, trong cung Vương gia nhiều lắm, Lưu Thiên Tứ chỉ nhớ rõ hắn được gọi là Tiểu Tứ Nhi hoặc Dụ Đầu.
“Đa tạ công chúa. Ta…… Thảo dân……” Thấy Lưu Ly trừng mắt, Lý Giang vội vàng sửa miệng, “Ta cũng không thói quen kêu Tiểu Tứ Nhi là Vương gia, vẫn là Tiểu Tứ Nhi kêu sẽ thuận miệng hơn.”
“Uý Thiên, trong cung cho ngươi cùng Dụ Đầu tách ra mấy năm?” Y Tích từ hành vi của Uý Thiên mà phỏng đoán, Uý Thiên cùng Lưu Thiên Tứ sợ là phải tách ra vài năm, làm cho người trong cung khảo nghiệm chân tình của Uý Thiên đối Lưu Thiên Tứ.
Uý Thiên không có trả lời, chậm rãi đem y phục của Lưu Thiên Tứ còn để lại thu thập hảo, bỏ vào hành lý chính mình, trên quần áo còn vương lại hương quýt bồi hồi.
“Đều là tại tên Lâm Nam Thượng kia, nếu không phải hắn, lâu chủ cùng Tiểu Tứ Nhi bây giờ còn đang vui vẻ ở Bán Nguyệt lâu.” Lý Giang tức giận nói, “Thật nhìn không ra hắn đúng là loại mặt người dạ thú. Ta khinh!”
“Lâm Nam Thượng……” Y Tích hai mắt bốc hoả, “Ta hận không thể đem thịt trên người hắn cắt bỏ từng chút một, rồi nhét vào miệng hắn. Một trăm ba mươi sáu tướng công của ‘ Linh Hương cung ’ và các hoan quán khác toàn bộ bị hắn lăng nhục chí tử, biến thành hoạt tử nhân. Hắn căn bản không phải người.”
Lúc ấy Y Tích chính là phát giác trong đám hoạt tử nhân này có người của “Linh Hương cung” bị mất tích, trong lòng kinh hãi, vì phân tâm mới bị đánh thành trọng thương. Sau đó, Uý Thiên cùng Lưu Ly đem Y Tích từ quỷ môn quan kéo lại, Uý Thiên còn không ngần ngại đem Hàn Tâm quyết nói cho hắn biết. Mà ba thủ hạ phát hiện đã bị cắt đi phân thân cũng là do Lâm Nam Thượng giết.
Lâm Nam Thượng từ một gã vu y nào đó học được một loại tà thuật nghe nói có thể dương khí không suy, trường sinh bất lão, trong quá trình cùng nam tử *** uy đối phương ăn một loại dược, rồi mới hấp thụ dương khí nam tử, chuyển nhập vào trong cơ thể chính mình, loại tà thuật này sẽ làm người khác chịu thống khổ vạn phần. Lâm Nam Thượng nguyên bản liền thích nam hài diện mạo thảo hỉ, sau khi học được loại tà thuật này, đối phương càng thống khổ gã sẽ càng hưng phấn, không chỉ có trong quá trình hưởng thụ đến mức tận cùng vui thích, càng làm gã dung nhan không lão, công lực tăng nhiều. Dần dần, Lâm Nam Thượng càng ngày càng nghiện, lại phát triển trở thành ham mê biến thái là cắt lấy phân thân nam hài dùng để ăn. Người bị gã làm nhục chí tử, sẽ giao cho tên vu y kia làm thành hoạt tử nhân, vì hắn cùng Lâm Nam Thượng hoạt động mà không nhận lệnh của ai khác.
Lâm Nam Thượng ở nhà Trâu Hoàn gặp được Lưu Thiên Tứ đáng yêu xinh đẹp. Lâm Nam Thượng tuy rằng thích chung quanh thu thập nam hài xinh đẹp, nhưng đều là từ kỹ viện hoặc hoan quán chọn người, vì như vậy không rước lấy sự truy tra của quan phủ, dù sao sự chết sống của nam tử bán mình sẽ không đưa tới quan phủ chú ý. Nhưng Lưu Thiên Tứ rất đáng yêu, nhất là vào thời điểm hắn gọi Lâm Nam Thượng là ông nội, Lâm Nam Thượng liền nhịn không được muốn nhìn thấy hắn khóc, nhìn hắn ở dưới thân chính mình kêu gào. Lâm Nam Thượng lần đầu gặp được nam hài làm cho gã tâm dương khó nhịn, vẫn là cái loại nam hài ngốc hồ hồ thịt đô đô, Lâm Nam Thượng không thể khắc chế đối Lưu Thiên Tứ khát vọng, chẳng sợ bên cạnh Lưu Thiên Tứ có Uý Thiên, chẳng sợ nhìn ra được Lưu Thiên Tứ là đứa nhỏ của gia đình có tiền, nhưng dục vọng bao trùm lý trí gã, gã quyết định bí quá hoá liều, vô luận như thế nào cũng phải có được Lưu Thiên Tứ. Lâm Nam Thượng thậm chí chuyên môn vì Lưu Thiên Tứ chuẩn bị một gian mật thất, gã không tính giết Lưu Thiên Tứ, gã muốn đem Lưu Thiên Tứ làm thành chuyên chúc búp bê của gã.
Lâm Nam Thượng chưa bao giờ đem thân phận Lưu Thiên Tứ cùng người trong cung liên hệ thành một, gã không phái người tra thân phận Lưu Thiên Tứ một cách chi tiết, chỉ thầm nghĩ làm cách nào đem Lưu Thiên Tứ tách ra khỏi Uý Thiên. Lâm Nam Uyển Nhi thích Uý Thiên, nhưng Lâm Nam Thượng căn bản sẽ không để cho Uý Thiên cùng Lâm Nam Uyển Nhi một chỗ, gã không thể làm cho bất luận kẻ nào phát hiện bí mật của gã, Uý Thiên rất nguy hiểm. Cho nên Lâm Nam Thượng đối với chuyện của Lâm Nam Uyển Nhi cùng Uý Thiên cũng không tích cực, mà Uý Thiên đối Lâm Nam Uyển Nhi vô tình cũng giúp Lâm Nam Thượng một cái đại ân.
Lâm Nam Thượng dương đông kích tây, mặt ngoài là muốn bắt Lưu Ly, trên thực tế là tách Uý Thiên cùng Lưu Thiên Tứ ra. Kế hoạch của gã thành công, lại không biết đường lang bộ thiền hoàng tước ở sau. Linh quan mất tích đưa tới thái tử Lưu Thao cải trang đi tuần chú ý, hắn bắt đầu truy tra chuyện này, mà Lưu Ly gặp nạn làm cho hắn đem hai kiện sự này liên hệ cùng nhau.
Lưu Thao vẫn tránh ở phía sau, thứ nhất là muốn quan sát Uý Thiên có bảo hộ hảo Tiểu Hoàng Thúc của hắn không, đệ nhị cũng là vì muốn cho Lưu Ly một cái giáo huấn, làm cho nàng biết giang hồ đến tột cùng có bao nhiêu hiểm ác, đệ tam, là muốn bắt chân chính tên độc thủ giấu mặt phía sau. Lâm Nam Thượng đối Lưu Thiên Tứ khát vọng, gã dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn làm nhục tử ba gã linh quan, bởi vì nơi đại hội võ lâm, thi thể xử lý không tốt, Lâm Nam Thượng liền đem xác chết ba tên linh quan để lại trong rừng. Từ trên người ba gã linh quan này, Lưu Thao tra được tên vu y kia, cũng tìm hiểu nguồn gốc hắn cùng Lâm Nam Thượng có lui tới. Lâm Nam Thượng sau đại hội võ lâm liền mất đi bóng dáng, Lưu Thao đi theo phía sau đoàn người Lưu Ly bảo hộ Lưu Thiên Tứ cũng chờ đợi Lâm Nam Thượng xuất hiện.
Chính là ngàn tính vạn tính, Lâm Nam Thượng chung quy không bắt được Lưu Thiên Tứ, mà Lưu Thao vẫn là vì chuyện Lưu Thiên Tứ đã bị kinh hách, rồi chuyện Uý Thiên cùng Lưu Thiên Tứ trước tiên mang lên mặt bàn.
“Lâm Nam Thượng bị Nhị hoàng bá mang đi, ta muốn đến nhìn, hoàng bá cùng cha không cho ta đi, nói ta xem sẽ làm ác mộng, đại ca nhìn qua, đáng tiếc đại ca cũng không cho ta đi.” Lưu Ly bất mãn nhăn mặt khịt khịt mũi, nàng cũng muốn lột da xẻo thịt Lâm Nam Thượng, phóng hoả thượng nướng.
“Nghe nói Lâm Nam Uyển Nhi cùng một đám kẻ điên nhốt lại cùng nhau.” Y Tích dẫn theo điểm đồng tình nói. Uý Thiên vẫn không lên tiếng, một lần lại một lần sờ sờ y phục Lưu Thiên Tứ.
Lưu Ly trở mình xem thường, bĩu môi: “Xứng đáng, ai bảo nàng mắng Tiểu Hoàng Thúc là si nhân. Đại hoàng bá sẽ không tha nàng đâu. Ta nguyên bản còn muốn cắt tóc của nàng, rồi hạ xuân dược cùng độc trùng nàng. Bất quá đại hoàng bá không đồng ý, nói nếu để cho đại Hoàng gia gia biết sẽ không tốt.”
“Lâm Nam Thượng không chết được. Cha ta là cao thủ dùng dược, sẽ không cho hắn chết. Đại ca nói Lâm Nam Thượng ngày ngày đều cầu xin hãy giết hắn, đáng tiếc đại hoàng bá sẽ không cho hắn chết dễ dàng, hắn làm Tiểu Hoàng Thúc sợ tới mức sinh bệnh, tội danh đó so với chọc đại Hoàng gia gia sinh khí còn nghiêm trọng hơn.” Lưu Ly trong lúc vô ý lộ ra trong cung ai là người tối có quyền thế.
“Dụ Đầu đã tốt nhiều hơn chưa?” Y Tích hỏi, bất quá chính là hỏi Uý Thiên.
Uý Thiên chậm rãi lắc lắc đầu, y không biết, đây là chuyện y khó buông nhất, trong thời điểm Lưu Thiên Tứ cần y, y lại không thể bồi ở bên cạnh hắn.
Lưu Ly thấy Uý Thiên rất không vui, vội vàng nói: “Tốt hơn nhiều, nghe Triệt bá bá nói Tiểu Hoàng Thúc số lần bóng đè càng ngày càng ít. Tiểu Hoàng Thúc không nhớ lâu, qua vài ngày liền đã quên.” Mới vừa nói xong, Lưu Ly lập tức câm mồm, xấu hổ nhìn Uý Thiên, “Uý Thiên, ngoại trừ ngươi ra, Tiểu Hoàng Thúc chắc chắn sẽ không quên ngươi.” Cắn cắn môi, Lưu Ly nhận ra vài phần nguyên nhân đại Hoàng gia gia không đồng ý.
“Ta biết.” Uý Thiên đứng lên, đem nhất kiện quần áo cuối cùng của Lưu Thiên Tứ thu hảo, cầm lấy hành lý, “Ta đi đây, sau này gặp lại.”
“UÝ Thiên.” Lưu Ly vạn phần không muốn y đi.
“Sau này gặp lại.” Y Tích ôm quyền, đối Uý Thiên lộ ra một mạt thật tình tươi cười, “Uý lâu chủ, đa tạ ngươi. Ngươi cùng Dụ Đầu là trời sinh một đôi, sẽ đối Dụ Đầu có tin tưởng.”
“Ân.” Đối hai người vuốt cằm, Uý Thiên rời đi.
“Y Tích, Uý Thiên sẽ cùng Tiểu Hoàng Thúc bên nhau, đúng không?” Lưu Ly nghe câu hẹn gặp lại mà cứ như “sinh ly tử biệt”, dị thường thương cảm.
Y Tích vô lễ búng một cái vào chóp mũi Lưu Ly, nói: “Ly nha đầu, ngươi không phải chán ghét Uý Thiên sao?”
Lưu Ly hổn hển huy nắm tay, “Lớn mật Y Tích, dám một vốn một lời vô lễ với bổn công chúa.”
“Ly nha đầu, ngươi gần đây mất hồn mất vía, có muốn Y Tích ca ca hỗ trợ hay không a?” Y Tích lại lộ ra chiêu bài mị cười của hắn. Lưu Ly hừ một tiếng, rồi mới mọi nơi nhìn xem, sau đó ngoắc ngoắc Y Tích lại, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói thầm.
……
……
Hành vi mặt người dạ thú của Lâm Nam phủ chủ Lâm Nam Thượng truyền ra chấn kinh cả võ lâm. Lâm Nam Thượng lớn mật đối với người trong hoàng thất ra tay lại làm cho người ta kinh hoàng gấp bội. Lâm Nam gia kẻ bị chém người bị lưu đày, ngay cả nữ nhi duy nhất của Lâm Nam Thượng cũng không thấy bóng dáng, Lâm Nam phủ ở trên giang hồ nháy mắt trở thành đề tài cho mọi người phỉ báng. Mà càng làm cho võ lâm giật mình chính là, lâu chủ của Bán Nguyệt lâu, Uý Thiên, một tháng trước đột nhiên đem Bán Nguyệt lâu giao cho bào đệ Uý Xuyên quản lý, bản thân y từ nay về sau mai danh ẩn tích, ngay cả Uý Xuyên cũng không biết y đi đâu. Có người đoán Uý Thiên đi tìm Lâm Nam Uyển Nhi, có người đoán UÝ Thiên vì chuyện của Lâm Nam Thượng mà bị liên luỵ, còn có người đoán Uý Thiên mang tiểu công tử đã xuất hiện tại đại hội võ lâm quy ẩn núi rừng, tóm lại là mọi thuyết xôn xao.
Trang Chu, người đoạt giải nhất tại đại hội võ lâm, mất đi bạc cùng bảo kiếm không có gì đáng để bận tâm, Lâm Nam phủ cùng Bán Nguyệt lâu lại liên tiếp gặp chuyện không may, võ lâm lại dậy phong ba, bất quá đây là chuyện mà võ lâm minh chủ Trâu Ngô đau đầu. Mà “Ảnh đạo” thần bí từng xuất hiện, từ đó cũng chưa xuất hiện qua lần nào nữa.
Danh sách chương