CHƯƠNG 20

Trong phòng im ắng, không ai hé răng, chỉ có tiếng Y Tích đang phe phẩy khoát nước cùng tiếng “đinh đang” phát ra từ hà bao của Lưu Thiên Tứ, cũng có thể nói tất cả mọi người đang đợi Lưu Thiên Tứ đáp lại. Lưu Thiên Tứ tâm tính trẻ con, hắn sẽ làm như thế nào, mọi người trong lòng đều có đáp án.

Lưu Thiên Tứ nghe nghe hà bao, lại lắc lắc, trong mắt sáng rọi càng ngày càng đậm. Y Tích tựa vào thành dục dũng, mặt mang xuân sắc, chờ đợi Lưu Thiên Tứ lại đây. Đứng ở trên ghế, Lưu Thiên Tứ cả người ghé vào trên lưng Uý Thiên, lực chú ý hoàn toàn bị hà bao trên tay dẫn đi.

“Tiểu Dụ Đầu, nếu không nhanh lại đây nước sẽ lạnh mất. Tiểu Dụ Đầu không phải muốn tẩy hương sao?” Y Tích thúc giục, thấy ánh mắt Uý Thiên thoáng hiện một tia ảm đạm, Y Tích trên mặt đỏ ửng bốc lên, kế tiếp mang đầy hương diễm.

Nghe được lời nói của Y Tích, Lưu Thiên Tứ buông tay, bắt đầu nhìn Uý Thiên, từ đầu đến chân. Nhìn nhìn lại chính mình, lại nhìn xem Y Tích, rồi mới nhìn về phía Uý Thiên.

“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ thần thái cẩn thận kêu, tràn đầy xin lỗi, Y Tích hai mắt nôn nóng lập tức thả lỏng, UÝ Thiên thân mình cũng buộc chặt đứng lên. Trương má má mặt lộ vẻ khó xử, Lưu Ly há to miệng. Lưu Thiên Tứ bộ dáng rõ ràng là muốn lựa chọn bảo bối mà buông tha cho Uý Thiên.

“Dụ Đầu, nước sắp lạnh.” Xoay người, phù ổn Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên đem hà bao bỏ vào bọc nhỏ của Lưu Thiên Tứ khoá lại, sờ sờ đầu Lưu Thiên Tứ, ngầm nói cho hắn biết không có việc gì, rồi mới nhìn về phía Y Tích, sau đó quay đầu bước đi.

“Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ nhanh tay túm lấy tay áo Uý Thiên, không cho hắn đi, trên mặt áy náy lại dẫn theo vài phần lấy lòng cùng thương lượng. Uý Thiên quay người lại, thâm trầm nhìn Lưu Thiên Tứ, trong cơ thể huyết khí sôi trào, chẳng lẽ muốn cho hắn ở lại nhìn Lưu Thiên Tứ và Y Tích tắm rửa cùng nhau sao? Lưu Thiên Tứ chuyên chú nhìn vào mặt Uý Thiên, nhìn ra Úy Thiên đang sinh khí, tay sờ hướng thắt lưng Uý Thiên chậm rãi thu trở về, đầu thùy hạ, bắt đầu trở mình lấy ra hà bao chính mình. Đem thức ăn vặt bên trong toàn bộ lấy ra, độc lưu lại hà bao mà Y Tích cho hắn, kéo qua tay Uý Thiên đem toàn bộ đồ ăn vặt bỏ vào. Đôi mắt ướt át, long lanh những nước giống như một tiểu động vật sắp bị vứt bỏ.

“Thiên Thiên…… Đổi……” Lưu Thiên Tứ sờ sờ lên khối trang sức ngọc bội trên thắt lưng Uý Thiên, “Đổi……”

Là người thông minh như Uý Thiên, cũng bị hành động của Lưu Thiên Tứ làm cho hồ đồ. Đổi? Dụ Đầu muốn lấy đồ ăn vặt này đổi lấy ngọc bội trên người hắn? Tại sao phải đổi cái này? Không chỉ Uý Thiên hồ đồ, mấy người khác cũng hồ đồ, bất quá đối với bọn họ mà nói, diễn biến này cũng càng thêm thú vị.

Thấy Uý Thiên “không đáp ứng”, Lưu Thiên Tứ càng nắm chặt lấy tay, lã chã – chực khóc, trên mặt tràn đầy lo lắng không biết nên làm như thế nào. Khó xử cắn cắn môi, Lưu Thiên Tứ ôm lấy ngực, nơi đó có một vật mà đại ca cùng Thao nhi cho, nhưng mà bọn họ từng nói qua tuyệt đối không được cho người khác, kia…… Lưu Thiên Tứ đem hai khối ngọc mà lúc nào cũng không rời khỏi người, đại diện cho thân phận của hắn, lấy xuống, lại bỏ vào trong tay Uý Thiên, vội vàng nói, “Thiên Thiên…… Đổi…… Đổi……”

Thấy Lưu Thiên Tứ muốn khóc, Uý Thiên làm gì còn có thời gian nghĩ lại. Đem hai khối ngọc kia một bên mang trở về cho Lưu Thiên Tứ, một bên giải thích: “Dụ Đầu, ngươi muốn cái gì liền trực tiếp cùng Thiên Thiên nói, không chỉ nói đổi, cái gì của Thiên Thiên cũng chính là của Dụ Đầu.”

Đem đồ ăn vặt cũng thả lại, Uý Thiên đem khối ngọc bội trên thắt lưng tháo xuống, trên mặt ngọc bội có khắc chữ “Thiên”, đó là khi bồi Lưu Thiên Tứ du ngoạn, Lưu Thiên Tứ đã mua cho hắn. Ngọc bội cũng không đáng giá, thậm chí có thể nói chỉ là một khối ngọc thạch rất đỗi tầm thường, nhưng bởi vì mặt trên có chữ “Thiên”, Lưu Thiên Tứ nói thế nào cũng muốn mua cho hắn, còn nhất quyết bảo hắn mang.

Cầm lấy ngọc bội, Lưu Thiên Tứ ôm ôm Uý Thiên, thấp giọng nói: “Thiên Thiên, không giận, không giận.”

“Thiên Thiên không giận.” Hắn chính là nghĩ đến tiểu Dụ Đầu này không cần hắn nữa.

Nghe Uý Thiên cam đoan hắn không sinh khí, Lưu Thiên Tứ từ trên ghế bước xuống đi về hướng Y Tích, đưa tay ra: “Đổi.” Trên tay là hắn khối ngọc bội mới lấy từ trên thắt lưng của Uý Thiên.

Y Tích nhẹ giọng cười rộ lên, khom người để sát vào Lưu Thiên Tứ, hỏi: “Tiểu Dụ Đầu muốn lấy vật gì đó của Uý Thiên cùng Y Tích ca ca đổi bảo bối?”

Lưu Thiên Tứ quay đầu lại nhìn xem Uý Thiên, rồi mới quay đầu vỗ vỗ chính mình, “Tiểu Tứ Nhi, Thiên Thiên…… Tiểu Tứ Nhi.”

“Ha ha ha……” Y Tích một phen đem Lưu Thiên Tứ ôm chặt trong ngực, nằm ở trên người hắn cười rộ lên. Lưu Thiên Tứ nghe thấy trên người Y Tích có mùi son phấn dễ ngửi, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Ca ca, đổi, không có, bảo bối không có.”

“Tiểu Dụ Đầu bảo bối đã không có, mượn bảo bối của ‘ Thiên Thiên ’ đến đổi?” Y Tích bả vai kích thích, thanh âm mang đầy ý cười. Ôm thân thể mềm nhũn của Lưu Thiên Tứ, Y Tích cảm khái, hắn hôm nay là không có phúc được nhìn thấy rồi.

“Ca ca…… Đổi, muốn.” Lưu Thiên Tứ nắm chặt bao bao chính mình, hắn muốn cái bảo bối kia.

“Hảo, cái kia bảo bối Y Tích ca ca nguyên bản là tính toán tặng cho tiểu Dụ Đầu đấy thôi.” Từ trên người Lưu Thiên Tứ đứng lên, Y Tích sát sát khoé mắt cười đến lưu lệ, trong mắt mang theo một tia mị ý, ôn nhu nói, “Tiểu Dụ Đầu, Y Tích ca ca không cần ngươi lấy bảo bối đến đổi, ngươi thân Y Tích ca ca một ngụm, kia bảo bối chính là của ngươi.”

Y Tích chỉa chỉa mặt mình, đem Lưu Thiên Tứ lạp hướng chính mình. Lưu Thiên Tứ vừa nghe Y Tích nói không cần bảo bối của hắn, bật người kiễng mủi chân đối hai má Y Tích “chụt chụt” hai cái. Thân xong vội vàng tránh khỏi sự ôm ấp của Y Tích, chạy đến phía sau Uý Thiên, gục gật đầu, “Tốt lắm tốt lắm.” Rồi mới lùi về, sợ Y Tích đổi ý.

Chờ sau khi Y Tích hiểu được câu kia “Tốt lắm tốt lắm” là có ý gì, lại cười đến đau cả bụng.”Hảo hảo…… Y Tích ca ca lập tức đi ngay…… Ha ha ha ha…… Tiểu Dụ Đầu có thể nào đáng yêu như thế……” Cước bộ đi đến bức bình phong, Y Tích đối UÝ Thiên nói, “Miệng của tiểu Dụ Đầu thật là mềm mại……Uý lâu chủ, Y Tích cũng sẽ không xem thường mà buông tha một cách dễ dàng.”

Làn gió thơm tán đi, Y Tích đi rồi. Lưu Ly cũng nắm lấy Ly Thương trở về phòng, miệng nói: “Uý Thiên đến tột cùng có gì hảo hảo chứ, tiểu thúc thúc cư nhiên thích hắn như vậy. Ai ai, thân mình Y Tích như vậy cũng không thể sánh với tên Uý Thiên kia. Xem ra chỉ có thể tìm Thao ca ca.”

“Uý lâu chủ.” Trương má má nghiêm túc nhìn Úy Thiên.

“Trương má má, ta sẽ không phá hủy tín nhiệm của Dụ Đầu đối với Uý mỗ.” Hiểu được Trương má má muốn nói gì, Uý Thiên cam đoan. Trương má má nhìn Uý Thiên ôm lấy Lưu Thiên Tứ, thở dài đi ra ngoài.

“Thiên Thiên, tẩy hương tẩy hương.” Mấy người tạp vụ đều đã đi rồi, Lưu Thiên Tứ lập tức buông ra Uý Thiên bắt đầu cởi quần áo.

“Dụ Đầu, ” Uý Thiên nhớ tới việc làm của Lưu Thiên Tứ lúc nãy, mở miệng, “Thiên Thiên là của Dụ Đầu, cái gì của Thiên Thiên cũng là của Dụ Đầu, Dụ Đầu muốn cái gì cứ việc lấy, không cần cùng Thiên Thiên đổi.”

Rất nhanh bị cởi sạch, Lưu Thiên Tứ nghĩ nghĩ đến lời nói của Uý Thiên, rồi mới mạnh mẽ ôm lấy Uý Thiên, vui rạo rực kêu: “Thiên Thiên, hảo.”

Tâm can nhộn nhạo Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ đang trần trụi ôm vào dục dũng, thân mình không công nộn nộn thật giống như một cái Dụ Đầu. Uý Thiên không dám tùy tiện ngắm, nhắm nhắm hai mắt làm cho chính mình có thể bình tâm lại một chút.

Nhưng Lưu Thiên Tứ không hiểu Uý Thiên đang đau khổ, Thiên Thiên chậm chạp còn không chịu tiến vào, Lưu Thiên Tứ đứng lên nắm lấy Uý Thiên, “Thiên Thiên, tiến, tiến.”

“Ân, Thiên Thiên lập tức đến.”

Đối với cặp mắt đen không hề tỳ vết kia, Uý Thiên thật dài hít một hơi, thân thủ giải chính mình vạt áo, tiểu Dụ Đầu của hắn…… Khi nào có thể dài và lớn như thế?

“Thiên Thiên, Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ thập phần hưng phấn, lần đầu tiên cùng Thiên Thiên tẩy hương, tay Lưu Thiên Tứ không kiêng nể gì ở trên người Uý Thiên sờ từ trên xuống dưới, Thiên Thiên cứng quá a, so với Thao nhi còn ngạnh.

Chỉ có Uý Thiên biết rõ đối với mình đây là khổ hình thập phần gian nan như thế nào, hạ thân rục rịch, lại còn phải mạnh mẽ áp chế xuống, không thể đem người đang không ngừng quấy rối chính mình doạ sợ. Nhưng tiểu miếng thịt mềm mại ở dưới thân Lưu Thiên Tứ cứ ở trên người hắn cọ tới cọ lui, mà cái tay kia còn không ngừng đụng chạm tới phân thân của hắn, trong đầu Uý Thiên đều là Hàn Tâm quyết, một chút cũng không dám có nửa điểm suy nghĩ đến mặt khác địa phương.

Thấy Uý Thiên không nói lời nào, hai mắt nhắm lại, Lưu Thiên Tứ bất mãn, cả người ghé vào trên người Uý Thiên đối Uý Thiên thổi khí.”Thiên Thiên, tẩy.” Dứt lời, còn đem tay Uý Thiên kéo đến trên lưng hắn, làm cho Uý Thiên sát bối cho hắn. Bàn tay thì đặt tại trên ngực Uý Thiên chà xát tới chà xát lui, cái kia địa phương thịt cuồn cuộn làm cho hắn cảm thấy ngoạn tốt lắm.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Uý Thiên mở to đôi con ngươi đang sung huyết, nâng lên càng dưới Lưu Thiên Tứ liền hôn lấy hắn, trước khi lý trí chính mình hoàn toàn biến mất, Uý Thiên điểm huyệt ngủ của Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ cuối cùng an ổn, Uý Thiên liền nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hắn không nên đáp ứng tắm rửa cùng Lưu Thiên Tứ. Nghĩ đến Lưu Ly nhắc tới một người khác, lửa nóng trong Uý Thiên lập tức dịu xuống.

Cầm lấy một khối ngọc bài hình vuông màu đỏ trên cổ Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên sờ sờ vào chữ “Thao” trên đó mà mang theo lo lắng, phía sau ngọc bài là một khuôn mặt dữ tợn, mồm to lộ ra hai cái răng nanh ác quỷ, phía dưới còn có một loạt chữ nhỏ: phúc thụy Thiên Tứ, đông môn Thao yến.

“Thao yến……” Úy Thiên tinh tế ngẫm nghĩ hai chữ này, thân mình mềm mại trong ngực dính sát vào hắn, Uý Thiên từ đôi vai rất tròn kia chậm rãi sờ soạng xuống phía dưới. Trên người đều là thịt vù vù, không chút nào không hiện mập mạp, nhưng mà thân mình mượt mà này nếu béo thêm chút nữa mới càng đẹp mắt. Đem đầu Lưu Thiên Tứ gác ở trên vai chính mình, Uý Thiên hôn hôn lên đôi môi đượm mùi thơm ngát, bàn tay thô ráp vuốt ve “tiểu tử” đang mềm nhũn giữa hai chân kia, đùi, tiểu mông, rồi mới đến bụng, thịt nộn nộn nơi ngực cùng cái cổ nhỏ nhắn. Sờ đủ, Uý Thiên mới lấy qua bố khăn bắt đầu giúp Lưu Thiên Tứ sát người.

Hai ngày không tẩy hương, Lưu Thiên Tứ liền cảm thấy được chính mình thối, Uý Thiên lại bắt đầu lo lắng sau này nên làm thế nào cho phải, thân thể người này, hắn tuyệt không vui để cho người bên ngoài nào khác nhìn đến, cho dù bị dày vò thế này hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Không có Lưu Thiên Tứ ở một bên nháo, Uý Thiên rất nhanh đem hai người đều tắm rửa sạch sẽ. Nhìn Lưu Thiên Tứ ở trong mộng đều cao hứng, Uý Thiên dục niệm gì cũng chưa. Tiểu Dụ Đầu này, hắn phải hảo hảo bảo hộ, chờ cho Tiểu Dụ Đầu lớn lên một ít, chờ đến khi trong lòng tiểu Dụ Đầu, hắn biến thành một người tối trọng yếu.

“Dụ Đầu……” Cắn lấy môi Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên lúc này mới đem sự vui mừng trong lòng chính mình lộ ra…… Thiên Thiên, đổi…… Thiên Thiên, Dụ Đầu…… Không có, Thiên Thiên, đổi……

Bảo ta như thế nào có thể buông ngươi.

……

……

Đêm khuya, mọi âm thanh câu tĩnh. Lưu Ly nằm trong ngực Ly Thương ngủ, ngoài trời đen kịt, mà nguyên bản đang trầm ngủ Ly Thương đột nhiên mở hai mắt, nheo mắt đầy nguy hiểm. Cơ hồ là cùng lúc, mấy đạo bóng đen phá cửa sổ mà vào, Ly Thương ôm lấy Lưu Ly bị tiếng vang làm cho bừng tỉnh bật dậy thân mình, chân ở đầu giường mượn lực vững vàng đáp xuống đất. Mà Lưu Ly chờ sau khi Ly Thương đứng vững, đôi mắt chưa tỉnh phát ra tinh quang, rút ra kiếm bên hông Ly Thương cùng Ly Thương hướng Hắc y nhân tấn công. Lúc này thị vệ cùng ảnh vệ của Lưu Ly cũng lập tức xuất hiện cùng Hắc y nhân chém giết.

Cùng lúc đó ở cách vách, phòng Y Tích cũng có Hắc y nhân xâm nhập. Cùng hắn liền nhau chính là phòng của Lưu Thiên Tứ và Uý Thiên.

Khi ở trên nóc nhà truyền ra tiếng bước chân, Uý Thiên liền tỉnh, hắn nhanh chóng mặc quần áo, một tay ôm lấy Lưu Thiên Tứ nhưng không ra khỏi phòng. Trương má má vọt vào, kêu lên: “Uý Thiên! Ngươi xem hảo tiểu chủ tử!” Dứt lời liền xông ra ngoài. Uý Thiên bình tĩnh vô ba vỗ nhẹ Lưu Thiên Tứ bị tiếng ồn ảnh hưởng, làm cho hắn tiếp tục ngủ.

Hỗn loạn rất nhanh liền đã xong, đối phương mấy người bị trọng thương lại vẫn như cũ thân hình linh hoạt chạy thoát. Y Tích cùng Lưu Ly bên này chỉ có vài tên thị vệ bị thương nhẹ. Lưu Ly không cho người đuổi theo vì sợ trúng mai phục, lần này tập kích Y Tích bên kia coi như chỉ vì hắn bị cuốn lấy, riêng phòng Uý Thiên không ai đi quấy rầy, mà phía bên Lưu Ly lại dũng mãnh tiến vào hai mươi mấy Hắc y nhân, phòng bị hủy, theo hành động của Hắc y nhân liên tiếp muốn bắt Lưu Ly mà phỏng đoán, đêm nay tập kích là hướng vào Lưu Ly mà đến.

Khách *** đã được Uý Thiên bao hạ, cho nên chỉ có đoàn người bọn họ, cũng không quấy nhiễu đến người khác, ngoại trừ Lưu Thiên Tứ, không người nào có thể ngủ tiếp.

“Ly nha đầu, nhĩ hảo ngẫm lại, dọc theo đường đi chính là chọc ai?”

Trong phòng UÝ Thiên, Y Tích thần thái nghiêm túc hỏi, trong mắt là không quan tâm ánh mắt lạnh như băng của Ly Thương.

Lưu Ly sắc mặt thật không tốt, nàng tuy nói là đi bước chân vào giang hồ, nhưng giống đêm nay giết người như vậy vẫn là mới gặp qua, nghĩ đến cảm giác chính mình cầm kiếm chém vào trên người những người đó, Lưu Ly sắc mặt trắng bệch nghĩ muốn phun. Ly Thương nhanh chóng ôm lấy nàng, không ngừng hôn lên trán nàng, vẫn không nói, hắn chỉ có thể như vậy an ủi muội muội.

“Đại tiểu thư tuy nghịch ngợm, nhưng tuyệt đối có chừng mực, không có khả năng cùng ai trở mặt. Nếu có cũng chỉ có thể là Lâm Nam Uyển Nhi, Lâm Nam Uyển Nhi khi dễ tiểu chủ tử, đại tiểu thư muốn vì tiểu chủ tử báo thù, bất quá theo lão nô biết, đại tiểu thư còn không có bắt đầu trả thù đâu.” Trương má má vạn phần khó hiểu, lo lắng nói, “Những người đó vì sao muốn bắt đại tiểu thư? Vì tiền? Hay là vì sắc?”

Ly Thương bay nhanh dùng tay ra hiệu, nói cho Trương má má biết dọc theo đường đi bọn họ cũng không đắc tội qua ai.

“Lâm Nam Uyển Nhi?” Y Tích lắc đầu, “Sẽ không là nàng. Cái loại nữ nhân này ta tối rõ ràng, thanh cao ngạo mạn, ở mặt ngoài ôn nhu nhàn thục, trong lòng lại xem thường bất luận kẻ nào, cùng Lâm Nam Thượng giống nhau như đúc. Nàng nếu muốn đối phó Ly nha đầu, cũng chỉ châm ngòi thổi gió, sẽ không tự mình động thủ. Hơn nữa, nàng tìm Ly nha đầu làm cái gì? Muốn tìm cũng là tìm Dụ Đầu thôi.”

Uý Thiên vẫn như cũ ôm Lưu Thiên Tứ đang lâm vào mộng đẹp, trong lòng đoán.”Các ngươi nói những người đó bị đâm trúng yếu huyệt, lại chạy thoát?” Hắn cùng Lưu Thiên Tứ không có đi ra ngoài, cho nên không có gặp qua mặt tên sát thủ nào.

“Ân, ta tinh tường nhớ rõ đem một người chặt đứt cổ họng, hắn lại vẫn là chạy.” Y Tích cau mày, đêm nay những người này sao lại quỷ dị đến như vậy, “Bọn họ ánh mắt lộ bên ngoài thật ngây dại, chiêu chiêu tàn nhẫn, căn bản không hề phòng thủ……” Y Tích mạnh mẽ vỗ hạ chân, hai mắt híp lại, “Những người đó không có huyết!”

“Đúng, ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, những người đó không đổ máu!” Lý Giang cũng lập tức nói, “Hơn nữa bọn họ trên người còn mang theo mùi tử thi rất lạ.”

“Đừng nói nữa……” Lưu Ly ôm lấy dạ dày, “Làm cho ta nghĩ tới mà hết dám ăn thịt.” Nói xong, Lưu Ly liền vọt tới bên ngoài ói ra. Ly Thương theo đi ra ngoài, Lưu Ly phun xong liền tiến vào trong ngực Ly Thương, “Đại ca, đừng làm cho ta biết là ai, ta nhất định sẽ lột da rút xương hắn!”

“Chúng ta ngày mai bắt đầu sẽ rời đi, Lý Giang, phái người truyền tin cho Uý Xuyên, bảo hắn từ trong lâu chọn ra một đám cao thủ tốc tốc đến yểm trợ chúng ta. Trước khi đến Bán Nguyệt lâu, chúng ta sẽ không nghỉ khách ***, những người đó nhất định còn có thể đến.” UÝ Thiên lên tiếng.

“Uý Thiên, tiểu Dụ Đầu liền giao cho ngươi, ngươi cái gì cũng đừng bận tâm, chỉ cần chiếu cố hảo tiểu Dụ Đầu, đừng làm cho hắn chấn kinh.” Y Tích từ trong tay áo lấy ra mấy bao dược giao cho mọi người, “Gặp sự không đúng liền đem thuốc này sái đi ra ngoài, những người đó rất tà đạo, lần tới nếu lại gặp được, cứ trực tiếp chém rơi đầu bọn họ, theo ta thấy, những người đó sợ đã là những người chết.”

“Đây là giải dược, các ngươi ăn trước một viên, dược hiệu có tác dụng mười ngày.” Y Tích lại lấy ra một cái bình sứ, trút ra mấy viên thuốc. Từ bên ngoài trở về Lưu Ly cầm lấy ngửi ngửi, sau đó nuốt xuống, thấy nàng ăn, đám người Trương má má cũng không ngần ngại nuốt xuống.

“Ly nha đầu am hiểu dược?” Y Tích cũng ăn một viên.

“Ba ta chính là cao thủ dụng độc.” Ở bên ngoài đã nghĩ ra được hàng trăm cách như thế nào để tra tấn kẻ đã tấn công nàng sau khi bắt được, sắc mặt Lưu Ly đã tốt lên rất nhiều.

“Đúng vậy, Ly nha đầu quả nhiên lợi hại, thế mà vừa giết người xong đã chạy đi phun nửa ngày.” Y Tích trêu ghẹo nói, Lưu Ly bật người nổi trận lôi đình vọt tới trước mặt Y Tích múa may nắm tay nói, “Ta làm sao ói ra! Ta chỉ là bị bọn họ làm cho cảm thấy ghê tởm thôi!”

“Lưu Ly, ngươi còn chưa nghĩ ra.” Nhu nhu huyệt ngủ của Lưu Thiên Tứ làm cho hắn ngủ càng an ổn, Uý Thiên trầm thấp hỏi.

Lưu Ly thở phì phì ngồi ở trên người đại ca, bắt đầu nghĩ nghĩ, sau khi qua một khắc, nàng lắc đầu: “Quả thật không có. Sau khi ta cùng đại ca ra kinh liền thẳng đến Mê Linh trấn. Chưa từng cùng người nào trở mặt qua.”

“Chắc chắn là có người thấy Ly nha đầu có vài phần tư sắc, động ý niệm trong đầu.” Y Tích lại khôi phục ngả ngớn, khủng hoảng nhìn nhìn mặt Lưu Ly cùng dáng người, “Bất quá ta còn thực không phát giác, Ly nha đầu bộ dạng thật đúng là làm cho người ta chảy nước miếng a.”

Ly Thương đem Lưu Ly kéo đến phía sau, như hổ rình mồi trừng mắt nhìn Y Tích, Y Tích hướng hắn nháy mắt mấy cái, Ly Thương đem Lưu Ly kéo đến góc, ngăn trở tầm mắt Y Tích.

“Hừ! Mặc kệ hắn là ai, dám động đến ta, ta diệt chín tộc hắn.” Lưu Ly cắn răng mở miệng nói.

“Thiên Thiên…… Tẩy hương…… Ăn……”

Đột nhiên vang lên lời vô nghĩa đem nỗi lo lắng, bất an trong lòng mọi người thổi bay sạch sẽ. Lưu Ly ngoắc tới một gã ám vệ, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng dặn dò, bảo hắn quay về kinh báo tin.

“Trời vừa sáng chúng ta liền rời đi.” Lau đi nước giãi bên khoé miệng Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên vỗ nhẹ.

“Ân.”

Những người khác nhìn về phía Lưu Thiên Tứ đang ngủ say sưa, nếu chuyện đêm nay bị hắn nhìn thấy…… Mấy người trong lòng phát lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện