CHƯƠNG 14
Nói đến đại hội võ lâm, đơn giản chính là dựng lên một lôi đài, ngươi đánh ta một chút, ta tấu ngươi một quyền, kỳ thật nói đến nói đi không ngoài cái vòng “danh lợi”. Học văn, ngày đêm đọc sách, khảo cái công danh vào triều làm quan rồi mới ăn uống không lo. Còn tập võ thì sao, tự nhiên cũng phải có cách để cho bọn họ nổi danh ngàn dặm ăn uống không lo. Đại hội võ lâm lần này thực chất chính là dành cho giang hồ lãng tử, đệ tử các môn phái được dịp thi triển quyền cước, tranh nhau cơ hội đạt được “công danh”.
Trên giang hồ cứ năm năm cử hành một lần đại hội võ lâm chính quy, dùng để đề cử võ lâm minh chủ, người tham gia đều là chưởng môn các môn các phái hoặc những người cực có danh vọng trên giang hồ. Rồi sau đó mỗi một năm lại tổ chức một lần đại hội võ lâm không nghi thức, đối nhân sĩ võ lâm tiến hành giang hồ bài danh, bài danh chủ yếu là vì tiền, sau này đạt được tiền tài mỹ nữ cơ hội lại càng lớn, bởi vậy lần này cho dù vô vọng làm minh chủ, cũng không phải chưởng môn cung chủ linh tinh gì, người giang hồ liền tranh tiên khủng hậu tới tham gia, nhất là những người mới tập tễnh bước chân vào giang hồ, chẳng sợ tranh không được thứ tự gì, cũng hạ sơn từ lúc sương sớm tìm cơ hội.
Mà mỗi một năm đại hội võ lâm cũng là nơi giúp thúc đẩy thêm tình cảm giữa những con người mới, bởi vậy đại hội võ lâm cũng coi như biến thành một yến hội thân cận. Tỷ như năm nay, nữ nhi của phủ chủ Lâm Nam phủ, Lâm Nam Uyển Nhi, muốn ở đại hội võ lâm tuyển phu, liền dẫn tới rất nhiều nam tử độc thân dù bị đánh vỡ đầu cũng muốn được Lâm Nam Uyển Nhi coi trọng. Hơn nữa người nào đạt được vị trí đầu trong ngày hôm nay sẽ được tưởng thưởng một vạn hai bạc trắng cộng thêm một thanh “Truy hồn kiếm” được cung cấp bởi chú kiếm đại sư “Lục Sơn” nổi danh giang hồ, truyền thuyết cùng với thanh “Phách nguyệt” của Uý Thiên là một đôi. Thử nghĩ, Uý Thiên dùng kiếm kia có bao nhiêu lợi hại. Một vạn hai bạc trắng, cả đời này ăn mặc, cưới vợ nuôi con là không cần sầu, hơn nữa còn được Truy hồn kiếm, thậm chí là Lâm Nam Uyển Nhi…… Ngay cả các chưởng môn bang phái đều nhìn chảy nước miếng, trong lòng kêu bất bình, vì sao bọn họ không có tư cách tham gia.
Cũng rất đúng giờ, Uý Thiên nắm tay Lưu Thiên Tứ, cùng với Lưu Ly, Ly Thương đến trước khi đại hội võ lâm được cử hành. Lúc họ đến, đã là một rừng đám đông ồn ào bát nháo. Bất quá Uý Thiên cũng được xem như khách quý, cùng vài vị đại lão tuấn kiệt cũng không tham gia nhưng ở trên giang hồ rất có uy danh, sau một màn chào hỏi không mấy thân thiện, Uý Thiên ngồi vào dưới mái che nắng dành cho chính mình. Bởi vì Uý Thiên không làm giám khảo, lại không tham dự, cho nên không có ngồi vào trên đài, bất quá Trâu Ngô phái người dựng cho hắn một cái mái che nắng cùng với khách quý tọa cùng nhau, coi như là biểu lộ địa vị của Uý Thiên ở trên giang hồ.
“Thiên Thiên……” Ngồi cùng Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ hé ra nhuyễn y bị không khí náo nhiệt ở xung quanh cuốn hút, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, bàn tay đang nắm lấy tay Úy Thiên ra đầy mồ hôi.
“Dụ Đầu, không sợ.” Uý Thiên tay trái nắm lấy tay Lưu Thiên Tứ, tay phải đem hắn nhét vào trong lòng ngực.
Lưu Thiên Tứ mắt to so với bình thường mở ra càng lớn, nhìn một lượt từng người từng người một phía bên kia, sau khi xem xong mới ngửa đầu nhìn về phía Uý Thiên, thần bí cười cười, hắn cũng là người giang hồ rồi. Uý Thiên hơi hơi vuốt cằm, đại chưởng khinh nhu tay Lưu Thiên Tứ, cảm thụ nơi đó thật mềm mại, thật giống như đang cầm trong tay một cái “Dụ Đầu”.
Lưu Ly không ngồi trên ghế của mình, mà phóng lên ngồi bên cạnh đại ca. Sau phút hưng phấn ban đầu qua đi, chờ lại chờ làm cho người không kiên nhẫn như Lưu Ly có vẻ chán đến chết. Nhưng lúc nàng nhìn thấy một người, lập tức lấy lại tinh thần, hướng đối phương phất tay, há mồm kêu lớn: “Uyển nhi tỷ tỷ, Thu tỷ tỷ.”
Lâm Nam Uyển Nhi mang mạn che mặt sa mỏng màu trắng, chỉ để lộ ra một đôi mắt. Bởi là người của Lâm Nam phủ nên nàng cùng Thu Chiêu ngồi cùng một nơi. Thấy Lưu Ly hướng nàng chào hỏi, Lâm Nam Uyển Nhi nhẹ nhàng hơi cúi người đáp lại, dáng vẻ thướt tha, đưa tới phần đông nam tử đều ghé mắt nhìn. Nàng hướng nhìn về phía Uý Thiên, thấy Uý Thiên đang cúi đầu cùng Lưu Thiên Tứ nói cái gì đó, thần thái ôn hòa, một chút lạnh lùng đều không có. Lâm Nam Uyển Nhi bất động thanh sắc ngồi xuống, ánh mắt chuyển hướng Lưu Ly như trước tràn ngập ý cười.
“Đại ca, ta cảm thấy được giang hồ là một nơi phi thường tốt để vui đùa.” Lưu Ly đối Lâm Nam Uyển Nhi cười một cái xong, cắn cắn hạt dưa nói, Ly Thương lập tức gật đầu. Lưu Thiên Tứ vừa nghe, cũng lập tức gật đầu.
“Đương đương đương”, sau khi ba tiếng chiêng trống vang lên, hội trường bỗng chốc im lặng. Trâu Ngô nhảy lên đài, thanh thanh cất giọng, đầu tiên là ôm quyền hướng chư vị vấn an, rồi mới nói vài câu, liền tuyên bố luận võ bắt đầu. Lập tức dưới đài sôi trào, Lưu Thiên Tứ cũng reo hò theo mọi người, Lưu Ly hưng trí bừng bừng, xoa tay muốn đi lên thử xem.
“Đã gọi là luận võ, chủ yếu là để trao đổi, học tập công phu lẫn nhau, không thể gây thương cùng lấy mạng, người nào vi phạm xem như đánh mất tư cách.” Trước khi kết thúc, Trâu Ngô nhấn mạnh lại một lần điều trọng tâm để mọi người chú ý.
Sau khi Trâu Ngô đi xuống, không ai lên đài, lại ba tiếng chiêng trống vang lên, giữa đám đông ồn ào một gã nam tử cao gầy phóng lên đài, tay cầm hai thanh loan đao, đưa tới mọi người vỗ tay ủng hộ, rồi lại thêm một người nữa cũng nhảy lên, đúng là Lưu Ly, sau khi hai người tự giới thiệu, luận võ chính thức bắt đầu rồi.
Trên lôi đài đánh nhau kịch liệt, dưới lôi đài nhiệt huyết trào dâng. Nụ cười trên môi Lưu Thiên Tứ tắt ngấm sau khi Lưu Ly lên sân khấu, giờ đang thập phần khẩn trương, trong lúc vô ý thức hắn cứ không ngừng “đùa bỡn” bàn tay to của Uý Thiên, Uý Thiên lực chú ý nửa phần cũng chưa đặt ở trên lôi đài, tất cả đều dồn vào Lưu Thiên Tứ nơi này. Tràng người phía trên đều chú ý tới tiểu công tử trong lòng Uý Thiên, đều đoán già đoán non quan hệ giữa Uý Thiên và hắn. Dù sao cũng đã có tin tức nói rằng Uý Thiên chính là dẫn người đến quan khán đại hội võ lâm, cũng không tham dự. Quan hệ giữa Lưu Thiên Tứ – Úy Thiên trở thành tiêu điểm của mọi người hôm nay.
Lưu Ly công phu không kém, dù sao ông nội cùng ba nàng công phu rất cao. Lên sân khấu chỉ trong một lúc đã lập tức đem ba người đá rớt xuống dưới đài. Lưu Ly thắng một hồi, Lưu Thiên Tứ liền kêu to hai tiếng “Ly nhi”, làm cho Lưu Ly càng thêm đắc ý dào dạt. Sau khi Lưu Ly lên sân khấu, Ly Thương liền đứng ở bên cạnh lôi đài, hắn mặc kệ cái gì là quy củ hay hạnh kiểm xấu, luôn chuẩn bị sẵn sàng để lên sân khấu bảo hộ Lưu Ly.
“Dụ Đầu, ” đem mắt Lưu Thiên Tứ che lại một chút, Uý Thiên đem người ôm sát, “Nghỉ một lát rồi lại nhìn.” Lưu Thiên Tứ vẫn mở to mắt, lúc này trong mắt bắt đầu phiếm tơ máu.
“Thiên Thiên…… ‘ ảnh đạo ’……” Ngoan ngoãn quay về trong lòng Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ nhỏ giọng nói. Trong mắt Uý Thiên xẹt qua một tia sủng nịch, nói: “Qua hai ngày, chúng ta lại đi ‘ cướp của người giàu chia cho người nghèo ’.” Uý Thiên cũng nhỏ giọng đáp lại. Lưu Thiên Tứ phát ra thanh âm khe khẽ cười trong cổ họng.
Uý Thiên cùng Lưu Thiên Tứ mải mê chìm đắm trong thế giới riêng của hai người, nhưng có người vẫn nhìn chăm chú bọn họ.
Lưu Ly tuy rằng công phu không kém, nhưng nàng lại cực kỳ không kiên nhẫn, sau khi đánh mấy trận không gặp được đối thủ nào cường đại khiến cho nàng cảm thấy buồn bực. Không đợi đối thủ ra tay, Lưu Ly chính mình nhảy xuống lôi đài, quay về mái che nắng uống trà giải khát, làm cho khắp nơi sợ hãi than thầm.
“Ly nhi……” Lưu Thiên Tứ không tỏ vẻ kinh ngạc, trong mắt hắn chính là Lưu Ly đã đánh xong rồi. Vội lấy một miếng dưa ướp lạnh đưa qua, Lưu Ly cảm động ôm hắn một chút.
“Uý Thiên, ngươi đừng quên còn thiếu ta một lần luận võ.” Ăn dưa, Lưu Ly không quên nhắc Uý Thiên chuyện đã từng đáp ứng nàng. Uý Thiên chỉ ừ hử, chuyên tâm cùng Lưu Thiên Tứ chia nhau ăn miếng dưa. Lưu Ly cũng lấy một miếng dưa ăn cùng Ly Thương.
Bên này Lưu Ly tự động rời khỏi, giống như đã thiếu đi một đại uy hiếp, trên đài không khí càng thêm lửa nóng. Luận võ hừng hực khí thế tiến hành, Uý Thiên không ngăn trở tầm mắt của Lưu Thiên Tứ nữa, Lưu Thiên Tứ lực chú ý từ lôi đài quay lại Uý Thiên.
Biến cố thường thường phát sinh ở những phút lơ đãng nhất, lúc đại đệ tử của “Hồng sơn” phái là Trang Chu đả bại khá nhiều cao thủ, cơ hồ đang chiếm lấy thế thượng phong, đột nhiên không biết từ nơi nào bay tới một tấm sa tanh dài chừng hai thước, “Khinh phiêu phiêu” mà đem hắn đánh hạ lôi đài. Không đợi mọi người tìm được “hung thủ”, một trận gió mang theo làn hương thơm ngát đánh úp lại, một gã hồng y nam tử thi triển khinh công điểm trên đầu vài người nhảy lên lôi đài. Bên dưới lại phát ra thanh âm “xôn xao” đầy sợ hãi, chỉ thấy nam tử này mị nhan lệ dung, trên miệng tươi cười nhìn quanh bốn phía. Áo choàng phất phơ một lúc thì hạ xuống ở trên người hắn, y nội lại chỉ là những sợi tơ nhỏ, làm khuôn ngực phần lớn được bày ra, da thịt trắng trẻo, mịn màng ẩn hiện thu hút mọi ánh nhìn, làm cho chúng hán tử không khỏi nuốt nước miếng.
“Người tới là người nào?!” Trâu Ngô đứng lên chất vấn, trong lòng kinh hãi, tơ lụa mềm mại kia cư nhiên đem Trang Chu đánh hôn mê bất tỉnh, trên giang hồ khi nào lại xuất hiện ra một người võ công cao cường đến như vậy.
“Ta?” Nam tử nở nụ cười, tiếng cười mềm yếu lòng người.
Lưu Ly xem ngây người, “Oa oa” cảm thán, Ly Thương cả người căng cứng. Lưu Thiên Tứ cũng xem ngây người, chăm chú nhìn nam tử, ngay cả cười đều đã quên. Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ lãm nhanh vào trong ngực, che lấy ánh mắt hắn. Lưu Thiên Tứ không nhúc nhích, tiếp theo lại ăn dưa, cắn một ngụm, kêu một tiếng “Thiên Thiên”, đem dưa đưa đến miệng hắn. Uý Thiên đang dõi theo nam tử trên lôi đài, tên nam tử kia cũng đang nhìn hắn, đôi mắt xuân tình. Đem miếng dưa trên tay Lưu Thiên Tứ cầm lấy, Úy Thiên rửa tay rồi lau khô cho hắn, trước đôi mắt nhìn chăm chú của nam tử, đem Lưu Thiên Tứ ôm đến trên người ủng trụ, trừng mắt cảnh cáo.
“Thiên Thiên?” Lưu Thiên Tứ nhìn không tới, sờ sờ tay Uý Thiên, “Không giận……”
Thanh âm nhỏ nhẹ làm cho nam tử càng thêm làm càn cười rộ lên, mị ý toả lan tràn. Nam tử tiến về phía trước hai bước, nhìn Uý Thiên nói: “Không thể tưởng được Uý đại lâu chủ của Bán Nguyệt lâu lại có sở thích như thế. Y Tích nghe đồn đãi Uý lâu chủ thích một tiểu oa nhi, nhưng hiện tại xem ra, không đơn giản chỉ là một tiểu oa nhi a…… Uý lâu chủ ham mê quả nhiên đặc biệt.” Nam tử ngả ngớn nói, còn hướng Uý Thiên nháy mắt mấy cái.
Lưu Ly trong chớp mắt thanh tỉnh, rút kiếm chuẩn bị đi lên giáo huấn. Mà có người so với nàng nhanh hơn, kiếm khí của Uý Thiên nhắm ngay đầu Y Tích còn đang ha hả miệng cười mà phóng tới. Y Tích lại cười mỉm, nhẹ nhàng né tránh.
“Thiên Thiên…… Không giận…..” Lại một đạo kiếm khí theo đầu ngón tay Uý Thiên phóng ra, Lưu Thiên Tứ lại ôm hắn vội vàng kêu. Uý Thiên ôm chặt Lưu Thiên Tứ đứng lên, thị huyết hai tròng mắt trừng về phía Y Tích.
Trâu Ngô vừa nghe người này tự xưng “Y Tích”, đối Úy Thiên ra hiệu đừng xuống tay, hắn nhảy lên lôi đài, đứng ở trước mặt Y Tích nói: “Không thể tưởng được Y cung chủ của ‘ Linh Hương cung ’ lại đối với đại hội võ lâm nổi lên hứng thú, bất quá, Y cung chủ có đi nhầm chỗ hay không? Trâu mỗ nhớ rõ chưa từng mời qua ‘ Linh Hương cung ’.”
“Ha hả a……” Vẫn là nụ cười quyến rũ điên đảo chúng sinh, Y Tích giống như đang chê cười, cười như muốn rũ cả người, “Trâu minh chủ, Y Tích ta muốn đến liền đến, không cần thông qua sự đồng ý của ngươi.” Những lời này, làm cho sắc mặt Trâu Ngô thay đổi.
“Linh Hương cung”, người trên giang hồ luôn đối nơi này cười mỉa. Ở đó thuần một sắc tất cả đều là nam tử, mỗi người tinh thông mị thuật, giỏi về kỹ thuật giường chiếu rồi trong lúc đó đoạt mạng người. “Linh Hương cung” cụ thể ở nơi nào không ai biết đến, chỉ biết các nam tử của “Linh Hương cung” xinh đẹp quyến rũ không thua gì nữ tử. Thanh lâu, hoan quán, phàm là nơi nào có nam sắc, đều có người của “Linh Hương cung”. Đối với các môn phái giang hồ mà nói, “Linh Hương cung” không khác gì là kỹ viện, nhà chứa làm cho kẻ khác khinh thường. Tự nhiên không có tư cách tham gia đại hội võ lâm, mà “Linh Hương cung” cũng quả thật chưa bao giờ tham dự qua. Mà hôm nay, “Linh Hương cung” không chỉ là đến đây, mà người đến lại là cung chủ Y Tích của “Linh Hương cung”. Cung chủ đã có bộ dáng như vậy, có thể tưởng tượng được nam tử của “Linh Hương cung” bộ dáng như thế nào. Bất quá, theo tình huống vừa nãy xem ra, “Linh Hương cung” cũng không đơn giản.
“Trâu minh chủ, ngươi nếu muốn đánh, xin chậm chút đã. Y Tích hôm nay chính là đặc biệt vì Úy lâu chủ mà đến.” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Uý Thiên. Mà Y Tích lại còn hướng Uý Thiên nheo một cái mị nhãn, ánh mắt mọi người đang nghi hoặc lập tức biến thành sáng tỏ.
Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ giao cho Trương má má, phất tà áo nhảy lên lôi đài. Trâu Ngô căn bản không kịp ngăn đón, Uý Thiên nhanh như chớp ra tay, kiếm khí hướng ngay tử huyệt của Y Tích mà đánh tới.
Danh sách chương