Chưa nói đến thái độ của Lăng Vân đối với chuyện này.

Nếu muốn thoát ly một đại gia tộc, tuyệt đối điều không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như chưa được sự cho phép mà đã ly khai, chắc chắn sẽ bị toàn bộ gia tộc, thậm chí là cả quốc gia coi là kẻ phản bội, sẽ bị toàn bộ người trong gia tộc truy sát. Loại phản bội này ngoại trừ tiến nhập nơi hắc ám không bị thần linh quản hạt, bằng không suốt đời đều sẽ bị người khác coi thường. Mà danh dự của hắn dù cho hao phí vài năm, vài chục năm, cũng mơ tưởng bù đắp được!

Lâm gia có ba vị ngũ giai Kiếm Sư, hơn mười vị tứ giai Kiếm Sư, các loại lực lượng vũ trang, tình báo nhân viên gần nghìn vạn. Lăng Vân cũng không cho rằng, hiện giờ mình có năng lực phản kháng cả một gia tộc!

Thiên tài tuy rằng đi tới bất luận địa phương nào cũng sẽ có được những đãi ngộ lớn. Nhưng một thiên tài mà không có bất luận danh dự gì, lại tùy thời đều có thể bị giết chết, không có bất luận kẻ nào nguyện ý mượn hơi sức. Dưỡng hổ gây họa là hành vi của một đứa ngốc, toàn bộ thế giới còn không có mấy đại gia tộc nguyện ý đi làm.

...

Yến hội cùng ngày, dưới sự phân phó của Lâm Trấn, lục cấp chấp sự Lâm Mạc lái xe đi tới Bích U Các, chở Lăng Vân đi tới yến hội.

Bất đồng với những vương tử khác, mỗi người hầu như mang theo bảy tám tên thị vệ thì Lăng Vân chỉ đi một mình. Thậm chí ngay cả cha hắn, lục cấp chấp pháp Lâm Mạc sau khi đưa Lăng Vân tới trang viên cử hành yến hội liền dừng lại ở bên ngoài, nhìn đến khi bóng dáng Lăng Vân cùng người hầu của trang viên biến mất.

Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Mạc phân phó hạ nhân: "Kêu người của Bích U Các ở lại đợi thiếu gia của bọn chúng."

Về phần Lâm Mạc, hắn chỉ là nghe theo mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân đưa Lăng Vân tới yến hội, miễn cho hắn nửa đường đào tẩu. Sau đó lại đưa Lăng Vân trở về sao? Hắn đường đường là lục cấp chấp sự đại nhân quyền cao chức trọng, tạm thời còn không có thời gian rỗi. Trừ phi...

...

Địch ý, địch ý, cả yến hội tràn ngập địch ý, thậm chí trong đó còn ẩn chứa tuyệt đại đa số sát khí. Loại sát khí cùng địch ý này đều được biểu lộ từ ánh mắt của những vị hoàng tử mà không chút nào che giấu...Lấy thân phận tôn quý của bọn họ, điều động tứ, ngũ giai Kiếm Sư cũng không thành vấn đề, căn bản không cần phải cố kỵ một đệ tử của gia tộc của lục cấp văn minh đế quốc. Mặc dù, vị đệ tử gia tộc này được hưởng đãi ngộ như một vị lục cấp chấp sự của gia tộc đó!

Lăng Vân mặc cho những địch ý cùng sát khí tập trung vào mình. Tránh cũng không thể tránh, vậy thì trốn tránh để làm gì.

Huống hồ, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện này có cái gì mà phải trốn tránh.

Bên trong đại điện, công chúa Hải Lâm vốn đang cùng hoàng tử điện hạ La Khai của Vạn La đế quốc, hoàng tử Minh Quang của Thần Quang đế quốc nói chuyện phiếm, nhãn thần có chút phức tạp nhìn thoáng qua Lăng Vân từ trong hoa viên đi vào. Thấy hắn lẻ loi một mình, bên người không có bất luận kẻ nào cùng đi, trong lòng nàng thở dài một hơi nhưng cũng không nói gì, thậm chí cả nghênh tiếp cũng không có.

Mặc dù đó chính là lễ tiết cơ bản nhất, thế nhưng lễ tiết ngày hôm nay lại bị nàng cố ý xem nhẹ.

Minh Quang cùng La Khai cũng rất tao nhã, tiếp tục cùng Hải Lâm công chúa nói chuyện với nhau, tựa hồ cũng không để ý tới Lăng Vân. Bọn họ là diễn viên, mà diễn viên thường thường chỉ ở lúc tối hậu mới động thủ, một ít khai vị của yến hội là do những kẻ khác làm.

Rất nhanh, một người đã tự giác đứng dậy, mang theo thủ hạ là ba vị Đại Kiếm Sư ngăn cản Lăng Vân. Hắn lộ ra vẻ ngạo khí hơn người, kinh thường liếc mắt nhìn Lăng Vân.

"Ngươi cản đường đi của ta."

"Hừ, đây chính là nơi tổ chức yến hội cao quý, ngươi nghĩ ngươi có tư cách vào sao?"

"Tuy rằng ngươi rất nhàm chán, chẳng qua vấn đề này ngươi hẳn là phải hỏi công chúa điện hạ, thiếp mời là nàng gửi cho ta."

Hải Lâm điện hạ hơi có chút xấu hổ. Bất quá, nàng vẫn như cũ bảo trì phong độ, cùng La Khai nói chuyện, phảng phất như chưa hề nghe thấy lời nói vừa rồi của Lăng Vân.

Một màn này liền rơi vào trong mắt hai vị hoàng tử La Khai, Minh Quang. Họ càng thêm tin tưởng vững chắc suy đoán của bọn họ -- công chúa điện hạ quả nhiên bị áp lực của Hải Nhạc bệ hạ mới đáp ứng gả cho Lăng Vân, kỳ thực đối với hôn sự này tuyệt đối không tán thành.

"Công chúa điện hạ sẽ đưa thiếp mời cho ngươi? Điều này căn bản là không có khả năng, nhất định là do ngươi giả tạo! Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là ly khai nơi đây, miễn cho ta nhìn thấy kẻ bẩn thỉu như ngươi. Còn cách khác, chính là thủ hạ của ta động thủ đưa ngươi ra bên ngoài, ngươi chọn cách nào?"

Căn bản không cần lựa chọn, Lăng Vân trực tiếp xoay người rời đi.

Trong mắt người khác, đây là một sự sỉ nhục rất lớn. Nhưng trong mắt hắn, ở chỗ này lãng phí thời gian cùng những người này nói chuyện còn không bằng nắm chặt thời gian, nỗ lực tu luyện.

Vinh dự? Đối với hắn mà nói, hắn vinh dự vì mình là một vị kiếm tu. Mà loại vinh dự này chỉ có thể thể hiện trong giết chóc hay khi cường giả đối chiến, chứ không phải cùng những tên thiếu gia, hoàng tử này cạnh tranh tình nhân!

Đi tới yến hội, hắn coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ.

...

Phản ứng của Lăng Vân làm toàn bộ mọi người ở đây lấy làm kinh hãi. Nhìn hắn nói xong liền xoay người đi ra, thân ảnh mang theo vẻ mặt bình tĩnh làm toàn bộ mọi người cảm thấy một trận quái dị.

Lăng Vân bị người đánh đuổi, tuy rằng không có tiến hành phản kích mang tính vũ nhục, nhưng hắn càng làm như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy một sự trêu chọc. Trong đôi mắt đạm mạc kia, tựa hồ lạnh lùng phát ra một lời chế nhạo vô hình: "Với những người như các ngươi, căn bản không đáng để ta lãng phí chút thời gian nào."

Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm thụ được một loại vũ nhục phát ra từ nội tâm!

Không nhìn. Đúng vậy, không nhìn.

Tựa như một người đồng dạng khiêu khích một người khác có thân phận tương đương khiến kẻ đó phẫn nộ, nhưng tuyệt đối sẽ không để ý tới lời nói của những tên tiểu nhân vật ở xung quanh! Đây chính là một loại ưu việt của tâm lý! Con kiến, vĩnh viễn sẽ hèn mọn nhỏ bé, lăn qua lăn lại có thể làm được gì chứ?

Đây là một loại cảm giác quỷ dị không gì sánh được. Nhưng loại cảm giác này cũng cố tình tồn tại, khiến tất cả mọi đều có thể cảm nhận được. Cái loại cười nhạo vô hình này, phảng phất lấy một loại tư thái* đỉnh cao, nhìn thế gian như một sự tồn tại hèn mọn, khiến tâm lý của một ít đệ tử đại gia tộc nhịn không được mà muốn bùng nổ!

"Đứng lại cho ta!" Vị làm nền trong vờ hài kịch tựa hồ cũng cảm thấy được mình rất kém may mắn. Cái loại cảm giác như tự rước lấy sỉ nhục này khiến hắn là người thứ nhất lên tiếng. Được sự ngầm đồng ý của hai vị hoàng tử cùng Hải Lâm công chúa, ngôn ngữ của hắn càng thêm làm càn: "Tiểu tử, ngươi tính cái gì vậy? Loại địa phương cao quý này là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao!?"

Cước bộ của Lăng Vân không vì hắn gọi mà dừng lại mảy may, hơn nữa lại cau mày, tựa hồ khiến người khác nghĩ rằng kẻ đang gọi hắn không phải là con người, mà là...một con chó điên đang sủa bậy mà thôi.(ặc ặc)

"Ngăn cản hắn cho ta!"

Ba vị Đại Kiếm Sư ở sau hắn nghe thấy thiếu gia phân phó, lập tức thân hình chợt lóe, lập tức vây quanh Lăng Vân. Ngoại trừ lui về phía sau, vô luận bất luận là phương hướng nào, Lăng Vân đều sẽ phải đối mặt với một vị Đại Kiếm Sư.

"Tiểu tử, nếu ngày hôm nay ngươi không cho ta một cái công đạo, ngươi mơ tưởng còn sống mà ly khai được nơi đây!"

Một lời uy hiếp trần trùi trụi rõ ràng ở trong yến hội vang lên. Trong nháy mắt, sát khí trên người ba vị Đại Kiếm Sư liền trở nên dày đặc!

Hải Lâm công chúa nhíu nhíu mày, đang muốn nói lời ngăn lại. Bất quá, nếu như nàng thực sự làm như vậy, những vị hoàng tử khác sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng phải sẽ cho rằng, kỳ thực nàng có quan hệ với Lăng Vân sao. Vậy...

Nàng chỉ có thể than nhẹ: "Lăng Vân, mong ngươi sáng suốt một chút, lùi một bước trời cao biển rộng a*."

Lăng Vân sẽ lùi sao?

Hắn tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng không phải là một kẻ không có đầu óc. Bằng không, hắn căn bản là sẽ không lo lắng thế lực cường đại của Lâm gia để tới tham gia yến hội này mà thay vào đó nghe lời của Lâm Tuyết, trực tiếp ly khai Lâm gia.

Trực tiếp tuyên bố, hắn đối với Hải Lâm công chúa không có bất luận cảm giác gì, làm những người theo đuổi buông tha hắn? Hay là hối hôn*?

Ngươi coi thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ là cái gì? Vui đùa? Hắn bảo ngươi đính hôn, ngươi cư nhiên dám không tiếp nhận!? Mặt khác, Hải Lâm công chúa có thân phận lớn như vậy, ngươi nói ngươi không có chút cảm giác nào với nàng khác gì ngươi vũ nhục nàng?

Các loại vấn đề này Lăng Vân đều đã lo lắng, thế nhưng hắn đều phải thừa nhận. Hắn hiện tại đang lâm vào một cục diện quá khó khăn! Bởi vì, ai hắn cũng không thể đắc tội. Không chỉ là hắn, mà ngay cả Lâm gia tộc trưởng Lâm Trấn, Hải Nhạc bệ hạ cũng không muốn đắc tội. Thậm chí, gia tộc phải làm ra một quyết định là đưa hắn đứng ra bình ổn các vị hoàng tử đang phẫn nộ.

Trước đây, Hải Nhạc bệ hạ khi biết được Lăng Vân có khả năng trở thành Thánh Kiếm Sư liền muốn mượn hơi Lăng Vân. Thế nhưng hiện tại... vấn đề này ngay từ đầu đều do Hải Nhạc bệ hạ tuyên bố hôn sự. Nếu như hắn thu hồi thánh chỉ, sự tình phức tạp này ngay lập tức sẽ không còn.

Thế nhưng, bởi vì hoàng tử của các đế quốc bức bách, hắn đường đường là một vị hoàng đế của một đế quốc lục cấp văn minh mà thu hồi thánh chỉ, vậy mặt mũi của hắn sẽ để vào đâu? Vinh quang của Hải Sâm đế quốc sẽ ra sao?

Bởi vậy, sai lầm phải có người đến thừa nhận!

"Kỳ thực, vấn đề này nếu đối lại là người có tư duy, biết cách suy nghĩ thì tựa hồ cũng thập phần đơn giản." Khi mọi người đang chờ mong, Lăng Vân liền lên tiếng.

"Ân, biện pháp đơn giản?"

"Ha hả."

Tới bước này, biện pháp giải quyết chỉ có một.

Bọn họ đối phó ta, ta trước hết sẽ đối phó bọn họ! Bọn họ muốn giết ta, như vậy chờ ta giết hết thảy bọn họ rồi sẽ nói sau!

Về phần sau khi giết bọn họ, thế lực phía sau họ sẽ có phản ứng gì? Nếu như tất cả đã chết, lo lắng vấn đề này còn có ý nghĩa sao?

Giết, hay bị giết là một lựa chọn rất đơn giản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện