Lăng Vân biết rằng, lúc này không phải là thời điểm để nghỉ ngơi, hắn tìm một chỗ mau chóng trốn đi, để khôi phục thương thế.

Phải biết rằng, Trảm Nham là nhị giai Kiếm Sư trong liên minh bốn nước, nói cách khác, hắn chính là đại biểu không chỉ một người, mà là một tập thể. Một người sau lưng có đến một tập thể hai mươi tám vị Kiếm Sư.

Lúc này hắn đánh chết Trảm Nham, một khi tin tức bị người khác biết được, không cần phải nói, trong cuộc sống về sau, hắn coi như dở sống dở chết, khi gặp phải hai mươi bảy vị Kiếm Sư dốc toàn bộ lực lượng đuổi giết…..

Bất quá rõ ràng, ông trời vẫn đối với hắn không có chút chiếu cố

Trong lúc hắn và Trảm Nham đánh nhau, tuy rằng vẻn vẹn giằng co không đến mười phút, nhưng lúc đánh nhau dao động dữ dội, đã khiến cho một đội tìm kiếm ở gần đó chú ý.

Cơ hồ tại lúc hắn vừa rời khỏi trong nháy mắt, phía trước bụi cỏ tức khắc có một người đi ra, một vị nhất giai Kiếm Sư, bốn vị cao cấp Kiếm Sĩ phía sau tạo thành một đội ngũ tìm kiếm xuất hiện trong tầm mắt.

Không chỉ có như thế, tình huống sau đó lại càng tệ hơn nữa.

Vị nhất giai Kiếm Sư kia nhìn thoáng qua những vết thương ngang dọc, cơ hồ là nửa sống nửa chết trên người Lăng Vân, nghi hoặc nói:

- Các hạ là…..

Mà sau khi ánh mắt dừng lại trên người Trảm Nham, bi thương cùng phẫn nộ lập tức hiện lên trên khuôn mặt hắn:

- Trảm Nham sư bá!? Ngươi, ngươi làm sao vậy….

Lăng Vân mở miệng ra, quả là muốn mắng một câu.

Lúc này bị người khác phát hiện đã đủ xui xẻo, không nghĩ tới, hai bên không ngờ còn có tình đồng môn!

Bất quá hắn cũng biết, lúc này không phải thời điểm cảm khái, thừa dịp vị nhất giai Kiếm Sư kia chưa kịp vì Trảm Nham chết mà phản ứng, hắn lập tức hít một hơi sâu, bất chấp thương thế trong cơ thể, cả người chợt nhảy lên, giống như tên rời cung hướng đến trong rừng cây vọt tới.

Lấy trạng thái hắn lúc này, đừng nói là một vị nhất giai Kiếm Sư, chính là một vị cao cấp Kiếm Sĩ, cũng có thể lấy mạng nhỏ của hắn.

Đánh lén? Dù hắn may mắn đánh chết vị nhất giai Kiếm Sư, bên cạnh có bốn vị cao cấp Kiếm Sĩ cũng đủ để đưa hắn đến tử địa, huống chi, một vị Kiếm Sư cao thủ không phải dễ dàng đánh lén được, bởi vậy hắn ngoại trừ chạy trốn, không có lựa chọn nào khác.

Lúc hắn bắn vào trong rừng cây, đồng thời bên tai lập tức vang lên tiếng rít gào cực kỳ bi thương của nhất giai Kiếm Sư:

- Bắt lấy hắn, không! Giết hắn cho ta! Giết hắn thay sư bá báo thù!

Ngay sau đó, một trận tiếng động ở bụi cỏ phía sau vang lên, không cần đoán cũng biết, là các Kiếm Sĩ kia đuổi theo.

Lăng Vân kiểm tra qua trên người một lần thì thấy vô số vết thương lớn nhỏ không đồng nhất, máu chảy ra không ngừng từ miệng vết thương, trong lòng cười khổ không thôi, bèn vừa chạy trốn, vừa chịu đựng đau đớn băng bó vết thương, nếu không, máu tươi cứ chảy theo dọc dường, sẽ trở thành dấu vết lần theo tốt nhất.

Hơn nữa, vừa rồi lúc chiến đấu cùng Trảm Nham, hắn chẳng những tiêu hao rất nhiều tinh lực, thể lực, còn mất đi rất nhiều máu tươi, khi chiến đấu xong ngã xuống không cảm thấy, lúc này sau một hồi, lập tức cảm thấy suy yếu rõ ràng. Nếu không băng bó vết thương, sợ không cần người khác đuổi theo, hắn sẽ vì chảy máu mà chết.

Bất quá, trả giá như vậy thật lớn, nhưng trận chiến đấu này cũng không phải là không có thu hoạch

- Vừa rồi chiến đấu đến cực hạn, kích phát ra đại lượng tiềm lực trong cơ thể, đã mở thông Tiên Thiên Đại Thừa bình cảnh. Nếu lần này có thể không chết, nhiều nhất tĩnh tu nửa tháng,ta liền có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên Đại Thừa.

Lăng Vân vừa nghĩ, lại cố gắng tăng tốc độ nhanh hơn. Hắn cũng không muốn vì khinh địch như vậy mà chết ở chỗ này, lúc trước hắn vất vả tu luyện đến kiếm khí giai đoạn đỉnh phong, hắn còn muốn nhìn xem giai đoạn Kiếm Hồn cùng Kiếm Thần đến tột cùng ảo diệu như thế nào.

Không cần đến cao thủ truy tung, bốn tên Kiếm Sĩ cao thủ dọc theo một đường máu tươi lưu lại phía dưới, rất nhanh đã tới gần.

Tuy rằng Lăng Vân lấy thực lực mạnh mẽ đánh chết trưởng bối của bọn họ --- Kiếm Sư Trảm Nham, nhưng bộ dạng thê thảm kia của hắn hai người đều đã nhìn thấy, lúc này là lúc đối phương cạn kiệt như cung giương hết cỡ, không, có lẽ là ngay cả cung giương hết cỡ cũng còn hơn, có thể coi như là đang giãy chết. Nếu có thể nhân cơ hội này, đuổi theo địch nhân phía trước, bắt giữ hắn đưa cho Hàn Bích Kiếm Sư tranh công, đối với tiền đồ tương lai của bọn họ mà nói, tuyệt đối chính là một lần trợ lực lớn lao.

Nghĩ vậy, bốn người tốc độ không khỏi cố gắng càng nhanh hơn nữa.

Cảm giác được thân thể càng ngày càng suy yếu, cùng với địch nhân sau lưng càng ngày càng gần, Lăng Vân trong lòng không khỏi có chút bất lực.

Đã nghĩ hết mọi biện pháp, hắn có lẽ có thể giết được một hai tên Kiếm Sĩ, nếu như may mắn mà nói không chừng có thể giết hết bốn tên gây cản trở này. Bất quá, chuyện tình cũng không luôn luôn theo ý muốn, hắn phải bằng vào vận may chiếm ưu thế, mới có thể bù lại cho sự bất lợi vì thân thể bị thương.

Bất quá, mặc dù bỏ được điểm yếu này thì như thế nào? Một khi hắn chậm trễ một chút, tên nhất giai Kiếm Sư kia sẽ đuổi tới, không chỉ như vậy, nói không chừng còn có thể mang theo một một số đông cao cấp Kiếm Sĩ đuổi tới, cho đến lúc đó, hắn thật đúng là chỉ có nước chạy lên trời.

Tìm người hỗ trợ? Ai có thể trợ giúp mình?

Không nói đến chính mình tại cái thế giới này không quen biết được bao nhiêu người, mặc dù quen biết, lấy thực lực của bọn họ làm sao trợ giúp mình? Phải biết rằng, đuổi giết mình, chính là Kiếm Sư cấp bậc cường giả, cũng không phải là trung bình Kiếm Sĩ, mà là cao cấp Kiếm Sĩ.

- Có lẽ lúc này, duy nhất chỉ có nàng mới có thể trợ giúp ta mà thôi, nhưng ta vì cản phía sau giúp nàng, mới bị thương thành cái bộ dạng này, đúng ra nàng phải không đến nỗi vong ân phụ nghĩa, cứ như vậy mà đi chứ!

Bất quá nói thế nào, cũng không có cách nào thuyết phục bản thân.

Không nói đến nàng bản thân còn khó bảo toàn, cho dù nàng đến đây, thì năng lực như thế nào? Một vị nhất giai Kiếm Sư, có thể đánh bại một vị nhất giai Kiếm Sư liên thủ với hơn mười vị cao cấp Kiếm Sĩ hay sao? Huống chi, chính mình lúc trước giúp nàng ngăn cản phía sau, vì nghĩ nhị giai Kiếm Sư dễ bắt nạt, muốn từ trên người hắn mà tìm cơ hội đột phá thôi, đương nhiên, cũng đối với nàng có chút hảo cảm trong đó, nhưng mà ngẫm lại…… thật cảm thấy quá miễn cưỡng!

Bốn tên Kiếm Sĩ đoán đường chạy trốn của Lăng Vân một chút, cầm đầu là một tên cửu cấp Kiếm Sĩ lập tức hất đầu, ba người khác cực kỳ ăn ý gật đầu một cái, phân biệt hướng rừng rậm đường tắt mà đi, tên cửu cấp Kiếm Sĩ này tiếp tục đuổi theo

Lăng Vân chạy trốn một lát, cảm thấy bản thân càng lúc càng suy yếu đi

Di chứng của trận chiến vừa rồi đã hiện ra, nếu bản thân không tìm một chỗ nào đó mà nhanh chóng chữa thương, chỉ sợ thương thế như vầy sẽ ảnh hưởng đối với thân thế không cách nào đánh giá, thậm chí lưu lại ẩn tật (bệnh ngầm), trở thành chướng ngại sau này khi đột phá cảnh giới cao.

Bỗng nhiên, vùng rừng bên cạnh mơ hồ truyền đến một tiếng hô hấp rất nhỏ, Lăng Vân trong lòng rùng mình, thay đổi phương hướng chạy trốn.

Đối phương tựa hồ nhận thấy được ý đồ của Lăng Vân, chợt từ trong rừng phóng ra, một kiếm chém loạn, đấu khí của cao cấp Kiếm Sĩ chém ngang ra, làm cho Lăng Vân buộc lòng phải lui về phía sau.

- Hừ, dám đánh chết Trảm Nham Kiếm Sư của Đức Trí đế quốc chúng ta, hôm nay phải chết không thể nghi ngờ, còn không….

Lúc này căn bản không nên làm cái gì vô nghĩa, Lăng Vân thối lui, trong nháy mắt lập tức đổi phương hướng, nhắm rừng cây bên cạnh chạy đi, hoàn toàn không nghe tên cao cấp Kiếm Sĩ kia đang nói cái gì.

Nhưng mà hắn chạy ra không đến trăm mét, lại một thanh kiếm lớn chém ra từ trong bụi cỏ, hắn lại phải bị bức lui. Đồng thời, còn lại vài vị Kiếm Sĩ cũng từ khắp nơi hiện thân vây quanh, phong tỏa hết tất cả đường lui của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện