Cô bé ngạc nhiên quay đầu lại phía sau. Đón chào cô bé là một nụ cười thân thiện, và đẹp... đẹp hơn cả ánh sáng thần thánh ở đây nữa. Chủ nhân của nụ cười ấm áp ấy, chỉ là một cậu bé. Cậu bé ấy lớn hơn cô bé cả cái đầu. Trang phục của cậu trông cực kỳ đơn giản: chỉ là một chiếc áo choàng viền bông, trắng nhã nhặn, không thể biết rõ thứ trang phục nào khác bên trong.

Cô bé hơi ngớ người trong giây lát. Cuối cùng cái môi bé xíu ấy cũng líu ríu trở lại:

- O... nii - chan? Không, không phải! Onii - chan để tóc dài cơ, không ngắn và lùm xùm như anh, nhưng... anh thật sự rất giống onii - chan!

Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu bé khẽ nghiêng đầu:

- Vậy sao? - Vâng! Nhưng anh ấy bận suốt thôi, chẳng có thời gian chơi với em gì hết... - Chợt cô bé hớn hở chạy lại níu lấy vạt vạt áo của cậu bé - Hay là anh làm onii - chan của em nhé?

Cậu bé thoáng ngạc nhiên, rồi cậu nhanh chóng lấy lại nét cười mê hồn, nhẹ nhàng quỳ xuống, đỡ lấy bàn tay của cô bé, dịu dàng cúi xuống hôn phớt qua những ngón tay bé xíu ấy một cách cung kính:

- Thật xin lỗi, Tiểu công chúa, anh cũng muốn thế lắm, nhưng hiện tại anh không thể rời khỏi nơi này được.

- Ơ, sao lại không thể? - Cô bé ngơ ngác - Chẳng lẽ, anh là Thiên Thần chăm sóc Vườn Ngự Uyển sao?

- Anh không phải Thiên Thần, nhưng đúng là anh chăm sóc khu vườn xinh đẹp này. Anh theo lời Thánh Mẫu, sưu tầm và lai tạo những giống hoa này để chế tạo các hương liệu với nhiều mục đích khác nhau. Thấy em thích thú như thế, anh cũng vui lắm. Nhưng mà...

- Không sao không sao! - Đôi mắt cô bé vẫn sáng rỡ - Nếu anh không đi được, em sẽ tự đến đây, không ai dám cản em đâu. Nhưng anh phải hứa là sẽ kể chuyện và chơi với em đó!

Cậu bé thoáng im lặng. Đôi mắt cậu chợt nhắm nhẹ. Nụ cười xinh đẹp ấy như hòa chung vào không gian bồng lai xung quanh:

- Được! Anh hứa!

- Oa! Thế thì thích quá! - Cô bé vui mừng vừa nhảy tưng tưng vừa vỗ tay - Mà onii - chan này...

- Hửm? Anh đang nghe đây!

- Ban nãy anh có nói về việc hít nhiều hương thơm ở đây có thể gây trúng độc phải không?

- Ừm, nhưng thật ra cũng không nguy hiểm, chỉ là một dạng mê hồn hương nhẹ thôi, không có gì đáng lo hết!

- À... Vậy thì đúng rồi! Em... em... xin lỗi. Chắc em gây phiền toái cho anh mất rồi...

Cô bé cố nặn ra nụ cười thật tự nhiên, nhưng trong đôi mắt trong veo tinh nghịch ấy hình như đang dần mất đi ý thức. Đôi chân nhỏ xíu loạng choạng:

- Em... đã lỡ... hít chúng quá nhiều r...

Lời chưa kịp nói hết, cả thân hình nhỏ nhắn ấy đã rơi vào trạng thái mơ màng, đổ ập xuống...

Không phải là xuống nền đá ngũ sắc, mà là một vòng tay ai đó...

Ấm áp. An toàn...

Và thật dễ chịu!

Cho tới bây giờ, mặc dù đã lớn, nhưng cô bé ấy vẫn không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào có thể được sà vào vòng tay yên bình ấy, để rồi mỉm cười, nhớ về kỉ niệm xưa...

Nhớ về lần đầu tiên, cô gặp anh...

Sal Tian!

Jun biết thừa, đây chỉ là một giấc mơ, bởi cái ngày tươi đẹp ấy đã qua, qua từ rất rất lâu rồi. Thế nhưng cô vẫn không hề muốn tỉnh lại. Cô muốn tận hưởng thêm nữa. Ấy thế mà... chả biết cái đứa trời đánh nào chơi tạt cả gáo nước lạnh vào người cô, khiến cho cô gái dù muốn hay không cũng phải tỉnh dậy.

Và việc đầu tiên cô làm là... điên máu quát:

- Cha chả đứa nào dám phá giấc ngủ của bổn cung!

Đâu đó có vài tiếng cười khúc khích, có cả tiếng nói oang oang đáp lại không chậm trễ:

- Bổn cung cái con khỉ nhà mày. Mở cho to hai con mắt ra mà xem coi mày đang rơi vào hoàn cảnh nào đi!

Lại thêm một gáo nước lạnh nữa tạt không thương tiếc vào cơ thể mảnh mai của Jun. Jun khẽ run lên một cái. Cô gái cố cựa mình, chợt cảm thấy có chút gò bó, nhất là ở hai cổ tay.

Nó đau, nó nhức... Và nó bị cột chặt, treo lên hai bên.

Trong vô thức, khi cô ngủ, cả cơ thể cô rũ xuống, khiến cho hai cái cổ tay tội nghiệp này phải gánh vác hết cả trọng lượng của cô. Dù cơ thể cô không quá nặng, nhưng nó cũng đủ làm cho tay cô đau đến rã rời. Chỉ phục cô một điều, bản thân dù đang phải chịu khổ sở như thế, nhưng chỉ cần có "người đó" xuất hiện trong giấc mơ, cô liền có thể ngủ say đến nỗi quên hết mọi chuyện xung quanh...

Dần dần, đôi mắt xinh đẹp xanh biếc ấy cũng hé ra, khẽ chớp vài cái cho những giọt nước rơi hết khỏi hai làn mi cong vút. Lúc này, Jun mới nhìn rõ được chân diện của kẻ vừa dám cả gan tạt cô hai gáo nước. Đó là một cô ả trang điểm lòe loẹt. Dáng điệu đỏng đa đỏng đảnh ấy trông cũng ngờ ngợ, nhưng mà...

- Chị là ai vậy?

Câu hỏi thản nhiên của Jun khiến cô ả nọ nóng mặt. Ả tức tối hét:

- Á à con này, mày mới làm bẽ mặt tao hôm qua, bây giờ còn định giả ngu hả?

- Làm bẽ mặt - Jun hơi nghiêng đầu - À à, ra là bà chị diêm dúa Otae. Đừng trách tôi mau quên nhá, chẳng qua vì bà chị không đủ kí lô cho tôi đặt vào mắt thôi!

"Chát".

Một âm thanh chói tai vang lên. Trên má trái trắng trẻo của Jun hằn rõ năm dấu tay của Otae.

- Con khốn! Mày được cưng chiều riết quen thói rồi phải không? Bộ mày vẫn chưa ý thức được bản thân đang rơi vào trường hợp nào hay sao mà còn dám dùng cái giọng xấc xược ấy với tao hả?

Jun ném ánh mắt khinh bỉ nhìn Otae, không thèm trả lời lấy một tiếng, lại quét mắt sang xung quanh.

Nơi đây, có lẽ là một ngôi nhà bỏ hoang, hoặc có thể là đang xây dở mà vì một lí do nào đó phải dừng thi công công trình. Bởi vậy nên có thể thấy, những nguyên vật liệu xây nhà như là mấy thùng sơn, bao xi măng, xà gỗ... vẫn còn chất ngổn ngang quanh đấy. Nền đất cũng chỉ được quét qua loa. Bản thân cô thì đang bị treo sát vào cái vách tường cũ kĩ xám xịt bám đầy những rêu. Trông ra phía cửa, ngoài một khoảng đất trống quạnh hiu với mớ cỏ dại mọc thành từng bụi một cách vô tổ chức, chẳng còn thấy gì khác nữa.

Nơi này, nếu có hét tới khản cổ chắc cũng chẳng ai nghe mà tới cứu.

Trông ngược vô trong nhà, đứng rải rác xung quanh là khoảng hơn chục nữ sinh khác nữa. Cũng thật là đáng thương cho họ, bị Jun sắp xếp vị trí quan sát còn say cả cỏ dại cơ...

Trông trang phục thì mấy nữ sinh này đều là cùng trường. Khối Mười, Mười Một, Mười Hai đủ cả. Đặc biệt là mấy ả mặc váy đen của khối Mười Hai, Jun trông cũng có chút quen thuộc, hình như cô đã từng gặp qua vài lần rồi. Mà cô chỉ đi qua tầng lầu của khối Mười Hai, khi mà...

À à, nhớ ra rồi, thì ra là bọn fan girl của anh Dara. Mấy thím còn lại chắc cũng vậy, còn ả lòe loẹt đang đứng trước mặt cô, ai cũng biết rồi đấy, là cái ả mặt dày cứ ưỡn ẹo đòi cưa cẩm nii - chan nắng ấm của cô mãi cơ. Những hạng người như thế này tiếp cận được mục tiêu thì chỉ toàn gây phiền phức thôi.

Mà gây phiền phức cho ai? Cho anh Sal ấy hả? Một liều ba bảy cũng liều. Gần có mà cô để yên cho...

Nhìn đi nhìn lại, Jun chép miệng. Không thể nhầm lẫn được nữa, đây là nơi mà bọn tiểu thư chảnh chọe này dùng để dạy dỗ mấy đứa chướng tai gai mắt.

Trong lòng Jun thầm cảm thán.

"Chẳng nghĩ đến một ngày bé Jun xinh đẹp đáng yêu này lại trở thành thành cái gai trong mắt nhiều người như thế. Xem nào... Club anti - fan của mình đang bắt đầu lớn mạnh rồi đấy. Chẳng biết còn ai nữa không?"

- Ngắm đủ chưa, con bitch? - Một trong mấy nữ sinh đằng sau cười khẩy - Chắc mày bất ngờ lắm nhỉ? Đừng có trách tụi này hén, có trách là trách cái bản tính lẳng lơ của mày, quyến rũ hết anh này tới anh nọ, rồi đắc tội với người không nên đắc tội.

Một giọng nữ khác lại vang lên:

- Ấy vậy mà còn bày đặt tỏ vẻ cao sang, từ chối cả Arata nữa chứ. Biết thừa là mày thích thấy mẹ rồi, chẳng qua là mày muốn chơi nổi thôi có phải không?

Nữ sinh nọ vừa nói xong, chợt thấy Jun cúi gằm mặt xuống, vai run run, càng ngày càng dữ dội. Ban đầu, ả còn nghĩ là Jun đang sợ đến phát khóc cơ, đang định mở miệng móc mỉa thêm vài câu, thì tiếng cười của Jun khiến ả chựng ngay lại.

Jun ngước mặt lên, cười ngất. Giọng của cô vốn trong trẻo, khi cười càng trong hơn. Otae đứng cạnh không giữ nổi bình tĩnh nữa, liền quát:

- Mày cười cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện