Lời của Ngu Thanh Thiển làm tinh hoa Linh Thực đó nghẹn họng, sau đó vẫn tiếp tục kiêu căng lại.
“Đó là vì bọn họ không có khả năng, nếu như có thể lập khế ước với ta dễ dàng, thì chẳng phải ta làm mất mặt danh xưng vua thực vật của ta sao?”
Đối phương khe khẽ nói: “Hơn nữa nếu ký kết thất bại thì ta cũng có thể hút một phần năng lực tinh thần của bọn họ thôi, bọn họ vẫn có thể dưới sự giúp đỡ của các giáo viên loài người để lập khế ước với các phế vật khác.”
Ngu Thanh Thiển cười: “Ngươi nói có lý đó.”
Trong lòng nàng đã tin đối phương có khả năng gọi là vua của Linh Thực, rốt cuộc có thể nuốt sức mạnh tinh thần của nhân loại để tiến hóa mở ra tri thức Linh Thực của tinh hoa Linh Thực thì đều chưa từng nghe qua, đây cũng là biểu hiện của thực lực và sự cao quý của bản thân nó rồi.
“Vậy ngươi có muốn cùng ta tiếp tục lập khế ước không?” Đối phương cẩn thận dò hỏi, sợ rằng Ngu Thanh Thiển không hài lòng thì sẽ xóa đi cái ý thức mà nó đã không dễ dàng nuôi dưỡng duy trì hàng ngàn năm đến bây giờ.
Ngu Thanh Thiển nhấp nháy mắt, nói nhẹ: “Điểm này chúng ta còn phải thương lượng một chút.”
Nàng đứng bên này đang cùng với bông tinh hoa Linh Thực vương kia thương lượng việc lập khế ước, các học viên khác đã lũ lượt ký kết khế ước thành công.
Trong đó có một thiếu nữ xinh đẹp cũng là một trời sinh Linh Thực Sư lập khế ước được với một cây cỏ Ngân Nguyệt thuộc hệ chữa trị tốt nhất trong đám tinh hoa Linh Thực cấp thấp, làm cho những người khác không khỏi ngưỡng mộ.
Trong nhóm có ba người lập khế ước năm lần đều thất bại, cuối cùng nữ giáo viên không thể không ra tay giúp bọn họ lập khế ước.
Lúc mười một người trong nhóm đều lập khế ước thành công, Ngu Thanh Thiển vẫn đang lập khế ước với bông tinh hoa Linh Thực kia.
“Nàng ta sao vẫn chưa hoàn thành lập khế ước” - Một đứa con gái mặt đầy tàn nhang nói: “Nàng ta không phải là Linh Thực Sư trời sinh, hơn nữa bài kiểm tra thiên chất cũng đạt xuất sắc sao?”
Lời của nàng ta giống như là vô ý, thực tế bao hàm mấy phần đả kích và đố kị.
Không ít người lần lượt thêm vào: “Đúng rồi! Theo lý mà nói thiên tài như nàng ta phải lập khế ước thành công từ sớm rồi mới đúng.”
“Nói không chừng người ta đang lập khế ước với tinh hoa Linh Thực cấp cao gì đó cũng nên.”
“Không thể nào, cỏ Ngân Nguyệt tốt nhất ở đây cũng đã bị lập khế ước thành công rồi.”
“...” - Thấy Ngu Thanh Thiển mãi vẫn chưa thành công, những người trong lòng sản sinh đố kị không kiềm được cười trên nỗi đau người khác.
Sau cùng thiên chất Linh Thực xuất sắc của những Linh Thực Sư trời sinh đều là những điều người khác sau này có nỗ lực như thế nào đều không thể đạt được ông trời ban thưởng, nó càng là căn cơ tự có để tu luyện Linh Thực Sư.
Thần sắc của thiếu nữ lập khế ước với cỏ Ngân Nguyệt che giấu sự vui mừng, cười khinh: “Trời sinh Linh Thực Sư và bài kiểm tra thiên chất đạt xuất sắc không đại diện lợi hại đến bao nhiêu, các ngươi đừng quên lập khế ước là có quan hệ mật thiết với năng lực tinh thần, mà năng lực tinh thần của nàng ta chỉ là tầm trung.”
Nàng ta tự cho rằng cả Học viện Hoàng gia ngoài Phong Thần và Hỏa Ly Nhã là người có thiên chất tốt nhất, chỉ là không ngờ một Ngu Thanh Thiển đến từ một tiểu quốc lại có thể làm ra bài thi có kết quả xuất sắc, ép nàng ta xuống một cấp.
Cho dù tố chất sức khỏe và năng lực tinh thần của đối phương đã kéo xuống thiên chất Linh Thực, nhưng Ngu Thanh Thiển đã lấy đi bớt hào quang của nàng ta, trong lòng nàng ta thực sự không thoải mái.
Lúc đó nhìn Ngu Thanh Thiển vẫn đang chìm trong trạng thái lập khế ước thì không kiềm được ánh nhìn khinh thường.
Nữ giáo viên nghe lời của thiếu nữ kia thì chau mày nhẹ, trong lòng không vui, nhưng vướng mắc về thân phận của đối phương nên vẫn không có trách móc.
Nữ giáo viên lặng lẽ quan sát một lúc, sau cùng không nhịn được bước về phía trước một ước muốn giúp Ngu Thanh Thiển lập khế ước.
Ai biết được vừa mới giơ tay ra còn chưa đụng vai của Ngu Thanh Thiển, thì một dãy ánh sáng đỏ đột nhiên xâm nhập vào ấn đường của Ngu Thanh Thiển.
Ấn đường của nàng phát ra mấy hình cánh hoa sặc sỡ, trong phút chốc lại biến mất ở vùng trán của nàng.
Một đóa hoa tươi màu đỏ xinh đẹp cùng với dây leo lá xanh biêng biếc bao quanh quấn lấy vai của nàng, mang đến cho người ta một cảm giác ma mị, quỷ quái.
“Đó là vì bọn họ không có khả năng, nếu như có thể lập khế ước với ta dễ dàng, thì chẳng phải ta làm mất mặt danh xưng vua thực vật của ta sao?”
Đối phương khe khẽ nói: “Hơn nữa nếu ký kết thất bại thì ta cũng có thể hút một phần năng lực tinh thần của bọn họ thôi, bọn họ vẫn có thể dưới sự giúp đỡ của các giáo viên loài người để lập khế ước với các phế vật khác.”
Ngu Thanh Thiển cười: “Ngươi nói có lý đó.”
Trong lòng nàng đã tin đối phương có khả năng gọi là vua của Linh Thực, rốt cuộc có thể nuốt sức mạnh tinh thần của nhân loại để tiến hóa mở ra tri thức Linh Thực của tinh hoa Linh Thực thì đều chưa từng nghe qua, đây cũng là biểu hiện của thực lực và sự cao quý của bản thân nó rồi.
“Vậy ngươi có muốn cùng ta tiếp tục lập khế ước không?” Đối phương cẩn thận dò hỏi, sợ rằng Ngu Thanh Thiển không hài lòng thì sẽ xóa đi cái ý thức mà nó đã không dễ dàng nuôi dưỡng duy trì hàng ngàn năm đến bây giờ.
Ngu Thanh Thiển nhấp nháy mắt, nói nhẹ: “Điểm này chúng ta còn phải thương lượng một chút.”
Nàng đứng bên này đang cùng với bông tinh hoa Linh Thực vương kia thương lượng việc lập khế ước, các học viên khác đã lũ lượt ký kết khế ước thành công.
Trong đó có một thiếu nữ xinh đẹp cũng là một trời sinh Linh Thực Sư lập khế ước được với một cây cỏ Ngân Nguyệt thuộc hệ chữa trị tốt nhất trong đám tinh hoa Linh Thực cấp thấp, làm cho những người khác không khỏi ngưỡng mộ.
Trong nhóm có ba người lập khế ước năm lần đều thất bại, cuối cùng nữ giáo viên không thể không ra tay giúp bọn họ lập khế ước.
Lúc mười một người trong nhóm đều lập khế ước thành công, Ngu Thanh Thiển vẫn đang lập khế ước với bông tinh hoa Linh Thực kia.
“Nàng ta sao vẫn chưa hoàn thành lập khế ước” - Một đứa con gái mặt đầy tàn nhang nói: “Nàng ta không phải là Linh Thực Sư trời sinh, hơn nữa bài kiểm tra thiên chất cũng đạt xuất sắc sao?”
Lời của nàng ta giống như là vô ý, thực tế bao hàm mấy phần đả kích và đố kị.
Không ít người lần lượt thêm vào: “Đúng rồi! Theo lý mà nói thiên tài như nàng ta phải lập khế ước thành công từ sớm rồi mới đúng.”
“Nói không chừng người ta đang lập khế ước với tinh hoa Linh Thực cấp cao gì đó cũng nên.”
“Không thể nào, cỏ Ngân Nguyệt tốt nhất ở đây cũng đã bị lập khế ước thành công rồi.”
“...” - Thấy Ngu Thanh Thiển mãi vẫn chưa thành công, những người trong lòng sản sinh đố kị không kiềm được cười trên nỗi đau người khác.
Sau cùng thiên chất Linh Thực xuất sắc của những Linh Thực Sư trời sinh đều là những điều người khác sau này có nỗ lực như thế nào đều không thể đạt được ông trời ban thưởng, nó càng là căn cơ tự có để tu luyện Linh Thực Sư.
Thần sắc của thiếu nữ lập khế ước với cỏ Ngân Nguyệt che giấu sự vui mừng, cười khinh: “Trời sinh Linh Thực Sư và bài kiểm tra thiên chất đạt xuất sắc không đại diện lợi hại đến bao nhiêu, các ngươi đừng quên lập khế ước là có quan hệ mật thiết với năng lực tinh thần, mà năng lực tinh thần của nàng ta chỉ là tầm trung.”
Nàng ta tự cho rằng cả Học viện Hoàng gia ngoài Phong Thần và Hỏa Ly Nhã là người có thiên chất tốt nhất, chỉ là không ngờ một Ngu Thanh Thiển đến từ một tiểu quốc lại có thể làm ra bài thi có kết quả xuất sắc, ép nàng ta xuống một cấp.
Cho dù tố chất sức khỏe và năng lực tinh thần của đối phương đã kéo xuống thiên chất Linh Thực, nhưng Ngu Thanh Thiển đã lấy đi bớt hào quang của nàng ta, trong lòng nàng ta thực sự không thoải mái.
Lúc đó nhìn Ngu Thanh Thiển vẫn đang chìm trong trạng thái lập khế ước thì không kiềm được ánh nhìn khinh thường.
Nữ giáo viên nghe lời của thiếu nữ kia thì chau mày nhẹ, trong lòng không vui, nhưng vướng mắc về thân phận của đối phương nên vẫn không có trách móc.
Nữ giáo viên lặng lẽ quan sát một lúc, sau cùng không nhịn được bước về phía trước một ước muốn giúp Ngu Thanh Thiển lập khế ước.
Ai biết được vừa mới giơ tay ra còn chưa đụng vai của Ngu Thanh Thiển, thì một dãy ánh sáng đỏ đột nhiên xâm nhập vào ấn đường của Ngu Thanh Thiển.
Ấn đường của nàng phát ra mấy hình cánh hoa sặc sỡ, trong phút chốc lại biến mất ở vùng trán của nàng.
Một đóa hoa tươi màu đỏ xinh đẹp cùng với dây leo lá xanh biêng biếc bao quanh quấn lấy vai của nàng, mang đến cho người ta một cảm giác ma mị, quỷ quái.
Danh sách chương