“Dạ?” Lê Niệm đứng hình một lúc, có chút khó hiểu nói chuyện với chị gái nhỏ đó: “Giúp em cảm ơn cậu ấy nha chị.”

Ngay cả một bạn nam trong lớp có quan hệ không thân với cô nhưng vẫn sẽ quan tâm đến cô, còn Cố Dữ là bạn trai mà lại không để tâm chút nào, giống như còn không biết cô đã uống rượu.



Trước khi đi, cô còn hỏi thăm chị gái nhỏ: “Yến Tây Minh…cậu ấy…mỗi ngày đều phải đi làm sao ạ?”

“Phải, nhưng chỉ là làm bán thời gian mà thôi.” Chị gái nhỏ nói: “Em ấy thường làm việc vào buổi tối, còn cuối tuần thì cả ngày.”

Thật là vất vả.

Lê Niệm nói cảm ơn rồi rời đi.

Không biết vì sao cô lại nhớ tới bữa cơm lúc nãy, Cố Dữ căn bản khinh thường việc chia tiền, trực tiếp quẹt thẻ hơn 3000 tệ.

Còn Yến Tây Minh phải làm việc rất chăm chỉ cả tháng trời thì mới có khả năng nhận được số tiền này.

Thế giới này khác nhau thật là lớn.

Lê Niệm lớn lên trong khổ cực, nên trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng, hơn nữa mỗi ngày Yến Tây Minh đều phải đi làm thêm, mà học tập lại giỏi như vậy, không biết là tại sao anh có thể làm được.

Trong lúc chờ xe buýt, Lê Niệm bị ma xui quỷ khiến lấy nước chanh ra, dùng ống hút đâm vào nắp nhựa, cho vào miệng hút một hơi, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn lại.

Thật chua.

Cô đang nghi ngờ Yến Tây Minh cố ý chơi cô.

Nhưng…hình như đầu cô không còn choáng váng như lúc nãy nữa.



Khi về đến nhà, Lê Niệm tắm rửa xong thì tính lên giường nằm nghỉ ngơi, nhưng không nghĩ tới mẹ Lê lại dắt Lê Tiêu tới gõ cửa phòng cô, bảo cô dạy em trai làm bài tập, ngày mai là phải nộp cho trường rồi.

Cũng không phải là việc gì lớn nên Lê Niệm đã đồng ý.

Sau khi mẹ Lê rời đi, cô cúi đầu nhìn vẻ mặt đau khổ của củ cải nhỏ, chậm rãi nói: “11 giờ chị sẽ đi ngủ, nếu không làm xong bài trước giờ đó thì hậu quả…”

Cô cố ý dừng lại một chút: “Em hiểu rồi phải không?”

“…Đã hiểu.”

Thân hình nhỏ nhắn của Lê Tiêu run rẩy, âm thầm bĩu môi, từ nhỏ đến lớn người cậu sợ nhất không phải là cha mẹ, mà là bà chị lớn hơn cậu tám tuổi này.

Bởi vì từ trước tới giờ cha mẹ không nỡ đánh đòn cậu, chỉ có mỗi bà chị này là thích coi cậu thành bao cát để đánh, khi cậu bướng bỉnh không chịu nghe lời thì chị ấy đều không ngại ngùng đấm cậu hai cái.

Lê Tiêu lấy bài tập cùng với hộp bút ra.

Lê Niệm nhìn thấy trong hộp bút của cậu có một cây bút bi màu hồng họa tiết Sailor Moon, không nhịn được hỏi: “Bút này là em mua sao?”

Trong ấn tượng của cô, em trai không hề thích mấy thứ nữ tính này.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Lê Tiêu cứng đờ, tròng mắt bắt đầu đảo vòng quanh, ấp úng nói: “Phải…mới mua cách đây không lâu…”

Lê Niệm vừa nhìn vẻ mặt đó là biết ngay thằng nhóc này đang nói dối, nghiêm nghị nói: “Mau nói thật, bút này em lấy ở đâu ra?”

“…Là của một bạn nữ cùng lớp.”

“Không có chuyện gì thì lấy bút của người ta chi?” Lê Niệm mắng: “Ngày mai phải trả lại cho người ta, có biết chưa?”

“Dạ.” Lê Tiêu miễn cưỡng nói.



Lê Niệm không còn chút kiên nhẫn nào, sau khi chỉ một câu thằng nhóc này không hiểu, thì lập tức đuổi nó về phòng.

Cô mệt mỏi nằm trên giường, mở điện thoại ra, rất nhanh tin nhắn Wechat đã hiện lên, phần lớn đều là trong group tin nhắn của Cố Dữ.

Sau khi Lê Niệm được thêm vào thì cô đã tắt thông báo của nó, cũng không còn cách nào khác chỉ vì quá ồn ào, đều là một đám nam sinh nhắn tin khoác lác với nhau, phần lớn đều là nói về người đẹp và game, chẳng có gì hay để xem, mà Cố Dữ cũng không nhắn quá nhiều.

Ngay lúc Lê Niệm tính tắt thông báo một lần nữa, đột nhiên Chu Tử Duyệt gửi một bức ảnh vào trong nhóm, là bức ảnh chụp cô ta và Cố Dữ.

Trong bức ảnh, cô ta thân mật ôm cánh tay Cố Dữ, nở nụ cười ngượng ngùng, mà trên đầu Cố Dữ đội mũ sinh nhật màu sắc rực rỡ, vẻ mặt vô cảm nhìn vào camera, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ, trông rất buồn cười.

Chu Tử Duyệt còn nhắn: [Cảm ơn anh Tự đã tổ chức sinh nhật cho tớ, sinh nhật 18 tuổi có cậu thật là tốt.]

Group tin nhắn bùng nổ ngay lập tức.

Lâm Sướng: [Cmn, lịch sử đen tối của anh Tự +1, mọi người mau chụp màn hình lại!]

Lưu Văn Tân: [Ha ha ha ha, cười chết tôi, dường như tôi nhìn thấy trên đầu bạn trai cậu mọc một bãi cỏ xanh lá.]

Rất nhiều người vui mừng khi có người gặp chuyện, liên tục có người tag tên Nhan Tuyên, ai cũng nói hắn ta bị cắm sừng rồi.

Cả màn hình tin nhắn đều hiện màu xanh lá.

Còn nhân vật nam chính Nhan Tuyên trong câu chuyện không hề ngoi lên, cũng không ai tag tên Lê Niệm, giống như đã quên mất Cố Dữ đã có bạn gái.

Lê Niệm khó chịu đọc tin nhắn, nhớ tới trước khi tách ra khỏi Cố Dữ, hắn có kêu khi cô về đến nhà nhớ gọi cho hắn.

Gọi hỏi một chút, chắc là không sao nhỉ? Nghĩ tới đây, Lê Niệm thấp thỏm gọi điện cho Cố Dữ.

Sau khi vang lên hai tiếng, có người nhận điện thoại.

“Alo?” Giọng nữ dịu dàng vang lên.

Là Chu Tử Duyệt.

Lê Niệm siết chặt điện thoại trong tay, thẳng thắn hỏi: “Sao lại là chị, Cố Dữ đâu?”

Giọng nói cô có chút kỳ lạ.

“Cậu ấy đang tắm.” Giọng nói của Chu Tử Duyệt vẫn dịu dàng như vậy: “Em tìm cậu ấy có gì không?”

“Chị đang ở nhà hắn?” Lê Niệm nói thẳng vào trọng điểm.

“Nhà của chị và của cậu ấy cách nhau không xa, khi còn nhỏ thường xuyên qua chơi, hiện tại tới nhà cậu ấy chơi rất lạ sao?” Chu Tử Duyệt trả lời: “Nếu không có gì thì chị cúp đây.”

Lê Niệm nghe thấy điện thoại phát ra tiếng tút tút, sắc mặt trở nên tái nhợt.



Tại nhà Cố Dữ.

Sau khi Cố Dữ tắm xong, hắn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, tóc vẫn còn ướt, trông rất đẹp trai.

Hắn liếc mắt nhìn Chu Tư Duyệt đang ngồi trên ghế, đi tới hỏi: “Ai mới gọi điện thoại đấy?”

“Niệm Niệm.” Chu Tử Duyệt ngoan ngoãn ngồi thẳng lại, biết bản thân không lừa dối được, nên đành phải nói ra.

Cố Dữ cầm lấy điện thoại nhìn tên người đã gọi tới, thật sự là Lê Niệm.

Hắn cau mày: “Cậu nghe điện thoại của cậu ấy làm gì?”

“Chỉ…chỉ là nhanh tay mà thôi.” Chu Tử Duyệt sợ hãi rụt cổ lại.

“Ai da, con hung dữ gì đấy!” Mẹ Cố bưng trà và điểm tâm tới, bất mãn trừng mắt nhìn con trai: “Rất hiếm khi Tử Duyệt mới tới đây làm khách, hôm nay là sinh nhật của con bé, con không thể nhường người ta một chút sao?”

Cố Dữ tức giận tới mức bật cười: “Con nhường chưa đủ sao, hôm nay cậu ta nói gì mà con không nghe theo chứ?”

“Bác gái đừng từng giận nữa, anh Cố Dữ đối xử với con rất tốt.” Chu Tử Duyệt mỉm cười ngọt ngào nhìn mẹ Cố: “Bác đừng trách cậu ấy.”

“Được rồi, tụi con cứ chậm rãi nói chuyện, mẹ quay về phòng đây.” Mẹ Cố lắc đầu cười nói, sau đó rời đi.

“Đúng rồi, tôi còn chưa biết lý do tại sao cậu lại cãi nhau với Nhan Tuyên đấy.”

Cố Dữ ngồi xuống, lười biếng tựa lưng vào sô pha, liếc mắt nhìn Chu Tử Duyệt: “Ảnh cũng đã cho cậu chụp rồi, nhà cũng cho cậu qua rồi, cậu muốn cho cậu ta ghen cũng đã làm được rồi, vậy có thể nói lý do được chưa?”

“…Cậu ấy gạt tớ đi hẹn hò với cô gái khác.”

Nói tới đây, hai mắt Chu Tử Duyệt đỏ bừng lên, phàn nàn, oán trách bạn trai cô ta làm sai, còn nhào vào lòng ngực Cố Dữ khóc lóc: “Anh Cố Dữ, cậu vĩnh viễn sẽ đứng bên cạnh tớ phải không?”

Cố Dữ không quan tâm vỗ vai cô ta, thản nhiên nói: “Ừ.”

Hắn dịu dàng như vậy, khiến cho cô ta suýt chút nữa đã nói ra lý do thật sự.

Thật ra cô ta và Nhan Tuyên đã chia tay từ lâu rồi.

Hơn nữa lý do chia tay còn là do cô ta, sau khi cô ta và Nhan Tuyên quen nhau, Nhan Tuyên rất khó chịu khi cô ta cứ nhắc tới Cố Dữ liên tục, hở một chút là ghen, lần cãi nhau lớn nhất là hắn ta đã trả lại đồng hồ, cũng vì vậy cô ta mới hiểu được trái tim của mình, cô ta vẫn luôn thích Cố Dữ, người đã ở sau lưng bảo vệ, âm thầm quan tâm cưng chiều cô ta.

Chu Tử Duyệt cũng tin Cố Dữ thích cô ta, Lê Niệm cùng lắm chỉ là vật thay thế cho cô ta, vào lúc cô ta suy nghĩ cân nhắc thì Cố Dữ chậm rãi đẩy cô ta ra.

“Tôi vĩnh viễn là anh trai của cậu, đương nhiên sẽ đứng bên cạnh cậu.”

“Còn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta đều đã trưởng thành, cậu không thể cứ ôm tôi như vậy được.”

Chu Tử Duyệt không tin hắn lại đẩy cô ta ra: “Là vì Lê…Niệm Niệm sao?”

Cố Dữ nhìn cô ta không nói chuyện, nhưng thái độ của hắn đã cho biết là cô ta nói đúng.

Vành mắt Chu Tử Duyệt dần ửng đỏ, lúc này thật sự rất muốn khóc: “Nó chỉ là một con nhóc đến từ nông thôn mà thôi, bác gái sẽ không đồng ý cho hai người đâu!”

Cố Dữ nhìn cô gái đã từng làm cho hắn động tâm, trái tim đã từng đập loạn nhịp, nhưng hiện tại lại chẳng còn chút cảm xúc nào nữa.

Chắc là sau khi quyết định coi Chu Tử Duyệt là em gái, thì hắn thật sự chỉ coi cô ta là em gái mà thôi.

“Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Cố Dữ lấy mấy tờ khăn giấy trên bàn trà, thong thả ung dung lau nước mắt cho cô ta, mỉm cười dỗ dành: “Cậu vẫn nên làm hòa với bạn trai đi.”

Chu Tử Duyệt cảm thấy không cam lòng nhưng lại không dám nói sự thật cho hắn biết, cô ta có cảm giác, một khi nói ra, Cố Dữ sẽ bắt đầu giữ khoảng cách với cô ta.

“Còn nữa, cậu chưa tặng quà sinh nhật cho tớ đâu.” Chu Tử Duyệt sụt sịt mũi, đột nhiên làm nũng nói.

“Cậu muốn cái gì?” Giọng điệu của Cố Dữ rất tùy tiện.

“Tớ muốn tới phòng cậu xem!” 

Cố Dữ bị cô ta quấn tới mức thấy phiền, đành phải mang cô ta đi xem.

Trong phòng hắn có rất nhiều thứ, túi xách Hermes, giày Adidas, bút Pelikan và nhiều đồ trang sức hàng hiệu khác, đều là quà sinh nhật hắn nhận được lúc trước, ngay cả việc mở quà hắn cũng lười, nên tất cả đều được đặt vào một góc trong phòng.

Chu Tử Duyệt chọn tới chọn lui, một sợi dây chuyền bằng bạc đã thu hút sự chú ý của cô ta, nó được làm từ bạc Sterling, ở trên mặt dây chuyền có khắc một chữ ‘Niệm’ nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.Ngay lập tức cô ta cầm lấy sợi dây chuyền này hỏi Cố Dữ: “Tớ thích cái này, chỉ cái này mà thôi!”

Cố Dữ cảm thấy sợi dây chuyền này có hơi quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra nên thờ ơ nói: “Được.”



11 giờ đêm khuya yên tĩnh.

Yến Tây Minh đạp xe về nhà, bánh xe chạy trên con đường hẹp rồi rẽ vào hẻm nhỏ.

Gió lạnh thổi bay góc áo của anh, dưới ánh đèn thưa thớt của khu dân cư cũ, bóng lưng gầy gò của anh chìm vào trong màn đêm mênh mông.

Trước một khu chung cư cũ, đèn của phòng bảo vệ vẫn còn sáng.

Yến Tây Minh dùng xích sắt khóa xe đạp lại, sau đó đi qua, ngón tay thon dài gõ cửa sổ của phòng bảo vệ.

“Anh trai!” Một cô gái nhỏ đeo cặp sách màu hồng phấn vui vẻ chạy ra ngoài: “Cuối cùng anh cũng về rồi!”

Yến Tây Minh nhìn cô bé, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, nâng tay xoa đầu cô bé: “Ăn cơm chưa?”

“Em ăn rồi!” Yến An Nguyệt ngẩng mặt cười, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, tuổi còn nhỏ mà đã có dáng vẻ của mỹ nhân.

Lúc này chú bảo vệ thò đầu ra cửa sổ, nhìn hai anh em bọn họ cười nói: “Tây Minh à, con mau mang con bé về nhà đi, con nhóc này cứ ồn ào gọi anh trai mãi, lỗ tai của chú sắp đóng màng rồi này.”

“Cảm ơn chú.” Yến Tây Minh ấn đầu em gái xuống nói lời cảm ơn: “Vì đã làm phiền chú phải chăm sóc con bé.”

“Ha, không sao đâu.” Chú bảo vệ xua tay: “Chỉ là thuận tiện trông trẻ một chút thôi, không có gì ghê gớm đâu, đúng rồi, đêm nay cha con không về, con có thể ngủ ngon rồi.”

“Dạ.” Yến Tây Minh nhẹ nhàng trả lời, hàng lông mi dài rủ xuống, che đi mọi cảm xúc.

Anh dắt tay em gái đi về nhà.

“Haizz.” Bảo vệ nhìn theo bóng lưng bọn họ thở dài: “Đúng là đứa trẻ số khổ.”



“Đã làm xong bài tập chưa?”

Khi về đến nhà, Yến Tây Minh bật đèn hỏi.

“Em làm xong rồi!” Yến An Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xổm xuống đặt giày ngay ngắn, giọng nói trong trẻo: “Chỉ là có hai bài toán em không biết làm.”

“Ừ.” Yến Tây Minh gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Anh đi tắm trước, tắm xong sẽ ra dạy em.”

“Dạ.”

Sau khi hai anh em tắm rửa xong, cùng nhau ngồi trên ghế sô pha nhỏ làm bài tập.

Dưới ánh đèn bàn, ánh sáng cam nhẹ nhàng rọi lên người Yến Tây Minh.

Anh mặc áo ngủ màu trắng, làn da trắng nõn, gọn gàng sạch sẽ, tóc mái đen xõa trên trán vẫn còn đang chảy nước, ánh đèn càng làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt anh, khí chất cũng dịu dàng hơn khi ở ngoài.

Yến An Nguyệt lấy hộp bút từ trong cặp ra.

Yến Tây Minh nhìn cô nhóc lấy sách bài tập cùng cây viết đen đặt lên bàn, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay em không dùng cây bút hồng vô dụng đó?”

Để khen thưởng cho bài kiểm tra toán điểm tuyệt đối của cô nhóc, anh đã tặng cho cô nhóc cây bút in hình hoạt hình, cô gái nhỏ thích tới mức không chịu buông tay, ngày nào cũng dùng nó.

Yến An Nguyệt hơi luống cuống, ánh mắt mơ hồ: “Cái đó…em để ở trường không mang về.”

Vốn dĩ Yến Tây Minh chỉ hỏi đại, không quá quan tâm, nhưng nhìn vẻ mặt của con bé này là biết ngay có chuyện rồi.

Anh hơi híp mắt lại, không nói lời nào cả, cứ im lặng nhìn chằm chằm cô nhóc.

“Thật sự mà…em không có lừa anh đâu.”

Yến An Nguyệt không muốn làm anh lo lắng, cái miệng nhỏ méo xẹo, dáng vẻ giống như nếu anh còn hỏi nữa thì cô bé sẽ khóc ngay lập tức: “Thật sự không có bị người ta cướp mà!”

“…”

Yến Tây Minh cầm bút chỉ vào sách bài tập: “Làm bài tập trước đã.”

Yến An Nguyệt cho là anh sẽ không hỏi nữa, nên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nghe anh giảng bài.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cô bé cũng làm xong hết, vừa nở nụ cười thỏa mãn, thì nghe thấy Yến Tây Minh chậm rãi nói: “Vậy cuối cùng ai cướp bút của em?”

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện