Mười lăm phút trước.

Vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm quay về chỗ ngồi của mình.

Triệu Nhân đã tới từ sớm, nhìn thấy Yến Tây Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ là một cái, anh kéo ghế ra ngồi xuống, một tay nhét cặp sách vào ngăn kéo, ánh mắt trầm xuống, xem cô ta như không khí.

Trong lòng cô ta cảm thấy rất hụt hẫng, mấy ngày này ảnh chụp lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đều được đăng lên mạng, đặc biệt là tấm ảnh hợp tấu của Yến Tây Minh và Lê Niệm, khiến cho rất nhiều người bàn tán xôn xao, thậm chí còn vượt qua cả điệu múa của cô ta, giành được giải quán quân.

Triệu Nhân không cam lòng, Yến Tây Minh là một người cao ngạo như vậy, vậy mà lại vì Lê Niệm mà mặc lễ phục nữ, đây là điều mà cô ta chưa từng dám nghĩ tơi.

“Yến Tây Minh, vào ngày lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hôm đó, cậu có xem tôi nhảy múa không?” Cô ta mím môi, nhẹ giọng hỏi anh: “Đó là bài nhảy tôi dành riêng cho cậu.”

Bài cô ta múa chính là [Phượng tù hoàng], phượng hoàng theo đuổi bạn đời, chỉ mong chàng nguyện dừng chân ở lại.

Nó không dành cho mấy ngàn người xem, mà chỉ dành riêng cho một mình anh.

Vốn tưởng rằng Yến Tây Minh sẽ giống như trước đây không để ý tới cô ra, ai biết được sau khi anh nghe xong, vậy mà lại nghiêng đầu nhìn cô ta, lạnh nhạt nói hai chữ: “Không xem.”

Triệu Nhân sửng sốt, trong lòng cực kỳ vui vẻ, vì bản thân hèn mọn đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy anh trả lời lại cô ta, còn nội dung có ra sao thì cũng không quá quan trọng.

“Không sao cả, lần sau tôi có thể nhảy cho cậu xem.” Cô ta mỉm cười nói: “Nên cậu phải xem thật kỹ đó.”

Yến Tây Minh không hề có hứng thú: “Tôi hỏi cậu, trang phục biểu diễn của Lê Niệm là do cậu làm hư sao?”

“Còn có đột nhiên trên diễn đàn đều chửi cậu ấy, tất cả đều do cậu sai khiến sao?”

Nụ cười Triệu Nhân cứng đờ, buột miệng nói: “Tôi không có!”

Yến Tây Minh lạnh nhạt nhìn cô ta.

Đột nhiên Triệu Nhân nhận ra rằng anh chỉ đang nói lời khách sáo mà thôi, quả nhiên, câu tiếp theo của anh chính là: “Nhìn phản ứng của cậu, cậu đã sớm biết trang phục của Lê Niệm bị cắt hư rồi sao?”

“…”

Lúc xảy ra chuyện này Triệu Nhân không có ở trong hậu trường, các giáo viên cũng không muốn lớn chuyện tránh mọi người trở nên hoảng loạn, vì vậy cố tình giữ kín không cho người khác biết.

Theo lý thuyết, Triệu Nhân hẳn là không biết mới đúng.

“Tôi không biết, và cũng chưa từng làm việc này!” Triệu Nhân quay mặt đi rồi nói, dù sao chỉ cần cô ta không thừa nhận, anh cũng không thể nào ép cô ta thừa nhận được!

Đôi mắt đen nhánh của Yến Tây Minh lạnh băng: “Camera theo dõi ở hậu trường không chỉ có một cái, cậu thật sự cho rằng không ai phát hiện sao? Còn có diễn đàn, hiện tại đều là tên thật, chỉ cần tra địa chỉ IP một chút là có thể định vị được, cậu cho rằng mình sẽ thoát tội sao?”

“Yến Tây Minh, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy chứ?” Triệu Nhân không kìm được, sắc mặt dần đỏ bừng, vừa đau lòng vừa tức giận: “Cậu cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, cậu cho rằng tôi không nhìn ra cậu thích Lê Niệm à! Nhưng cậu cũng không dám nói cho người ta biết phải không? Cậu cũng chỉ có vậy mà thôi!”

Giọng nói của Yến Tây Minh lạnh nhạt: “Xem ra cậu rất muốn bị thôi học.”

Triệu Nhân cười lạnh, trong mắt có ngấn nước: “Cậu có bản lĩnh thì nói với giáo viên đi, thử xem bọn họ có dám ép tôi thôi học hay không!”

Nói xong cô ta đứng dậy chạy ra ngoài.



Lưu Dương Bình ngồi phía sau nghe được đối thoại của bọn họ, âm thầm líu lưỡi, chọc vào vai Yến Tây Minh: “Triệu Nhân thật sự làm việc này sao? Những chứng cứ đó có tác dụng không?”

Yến Tây Minh không trả lời, mím chặt môi.

Sao có thể chứ, tất cả đều là do anh bịa chuyện lừa Triệu Nhân mà thôi.

Với tính cách thiếu kiên nhẫn của cô ta, rất dễ dàng bị lật tẩy

Anh chỉ muốn mượn lời này để cảnh cáo Triệu Nhân, về sau cô ta đừng tìm Lê Niệm gây chuyện nữa, không nghĩ tới Triệu Nhân đi chưa được bao lâu, đột nhiên Lê Niệm đi tới, còn nổi hứng quan tâm tới việc của anh và Triệu Nhân.

Thời gian quay trở lại hiện tại.

Lê Niệm nghe thấy Yến Tây Minh hỏi như vậy, bộ não ngừng hoạt động, thẹn quá hóa giận, cô lắc đầu rồi bỏ đi: “Thích cái rắm ấy, về sau cậu có bị cô ta mang đi bán thì cũng đừng có tìm tớ than thở!”

Yến Tây Minh nhìn bóng lưng tức giận của cô, im lặng không nói gì.



Lê Niệm thật sự tức giận, chờ đến khi cô phát hiện, cô và Yến Tây Minh đã không nói chuyện với nhau được một tuần rồi.

Cả hai chiến tranh lạnh với nhau một cách khó hiểu, Yến Tây Minh vừa nói xong câu đó, giống như đã phá vỡ cán cân bằng nào đó, phá vỡ bức tường bạn bè của cả hai do cô xây lên, khiến cho tất cả mọi thứ đều trở nên mập mờ không rõ.

Hiện tại mỗi khi cô nhìn thấy anh đều có chút không tự nhiên, rất khó có thể ở cạnh nhau tự nhiên như lúc trước, hơn nữa hiện tại thời gian anh xuất hiện ở trường học cũng không nhiều lắm, có hôm còn chẳng nhìn thấy bóng dáng anh đâu, từ sau khi cả hai không còn ngồi cùng bàn với nhau, cơ hội tiếp xúc với nhau càng ít hơn, một khi cãi nhau thì sẽ rất khó làm hòa.

Lê Niệm cũng không phải là không muốn đi tìm anh làm hòa, nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy không phục, không phải là anh nên tới nhận sai sao? Rõ ràng là anh không đúng, những chuyện tình cảm như vậy muốn là có thể nói giỡn được sao? Lê Niệm không muốn yêu đương với bạn bè, tình yêu không dài lâu, nếu không thành thì ngay cả bạn cũng không làm được, nếu thành, về sau mỗi lần cãi nhau thì tình cảm cũng sẽ dần biến mất, sau đó cả hai sẽ trở thành người lạ.

Cô và Cố Dữ cũng chính là ví dụ tốt nhất.

Hơn nữa sau ngày hôm đó Yến Tây Minh cũng không tới tìm cô nữa, khiến cho Lê Niệm không nhịn được nghĩ thầm, lúc đó anh hỏi như vậy, có khi nào đang tính từ chối khéo cô không?

Cậu thích tôi?

À, xin lỗi, tôi đã thích người khác, tôi không có hứng thú với cậu.



Nghĩ tới khả năng này có thể xảy ra, Lê Niệm càng không muốn để tâm tới anh.

Nói đùa, từ trước tới giờ chỉ có cô từ chối người khác, hiện tại cô không muốn nếm lại hương vị bị vứt bỏ nữa đâu.



Đôi khi trong đêm khuya tĩnh lặng, mỗi lúc Lê Niệm học tập mệt mỏi, cô sẽ nhàm chán cầm điện thoại lướt diễn đàn một chút, trong khoảng thời gian này, CP Yến Lê phát triển rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người tìm được ‘đường’ của bọn họ, không chỉ dám solo với CP Yến Nhân, mà còn dám treo cả CP Cố Lê lên đánh.

[Tôi đã nhìn kỹ từng tấm ảnh chụp chung của Yến Tây Minh và Lê Niệm trong lễ kỷ niệm rồi, mỗi khi Yến Tây Minh nhìn về phía Lê Niệm, ánh mắt đều rất cưng chiều dịu dàng đó.]

Lê Niệm vừa nhìn là đã mắc ói: Mắc mày mù rồi.

[Đúng không đúng không, tôi cũng cảm thấy vậy, rõ ràng vẻ mặt Yến Tây Minh nhìn Triệu Nhân luôn lạnh nhạt, nhưng đối với Lê Niệm thì khác hoàn toàn, bầu không khí rất tuyệt, cho nên CP Yến Nhân đừng ráng tẩy trắng nữa.]

Lê Niệm: Vì cái gì mà tui không cảm nhận được chứ?

[Đúng vậy, vừa nhìn là biết ngay, với tính cách lạnh lùng của Yến Tây Minh, nếu không phải vì Lê Niệm thì sao cậu ấy có thể mặc trang phục nữ chứ! ]

[Phải rồi, cậu phát được hiện điểm mù rồi.]

[Đúng ha, cậu ấy mặc trang phục nữ đẹp như vậy, nên tôi quên luôn cả nguyên nhân tại sao cậu ấy lại mặc như vậy đấy.]

Phía dưới có mấy trăm bình luận trả lời, tổng kết lại nguyên nhân chính là vì —

[Tất cả đều là vì tình yêu đó!]

Lê Niệm: “…”

Yến Tây Minh thích cô sao?

Cho dù có giết anh thì cũng không thể nào.

Chỉ là sức chiến đấu của CP Yến Lê không chỉ có như vậy, sau khi phân tích Yến Tây Minh xong, còn rảnh rỗi phân tích cả cô.

[Sau khi Lê Niệm và Yến Tây Minh ở bên nhau, hình như tính cách cậu ấy đã trở nên thoải mái hơn, còn rất thích cười. ]

[Đúng vậy, còn biết ăn diện nữa, trước kia cậu ấy chỉ toàn mặc đồng phục thôi, cái này còn không phải là vì người mình thích nên mới ăn diện sao?]

[Thật tuyệt quá đi, đúng là tình yêu đến từ hai phía mà.]



Lê Niệm xem vậy là đủ rồi.

Cái gì mà tình yêu đến từ hai phía chứ, bọn họ ở bên nhau khi nào vậy?

Cô thật sự không nhịn được, che dấu danh tính của bản thân tự tay đập CP.

[Mọi chuyện đều đã qua rồi, thật ra Yến Tây Minh và Lê Niệm không có gì cả, hai người chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi, các cậu mỗi ngày có dùng kính hiển vi cũng không tìm ra được gì đặc biệt đâu, không bằng các cậu dùng sức đó để học tập cho tốt còn hơn. ]

Lê Niệm vừa bình luận chưa được bao lâu, lập tức có mười mấy thông báo mới, mở ra nhìn thấy tất cả đều đang mắng cô.

[Cậu cho rằng cậu là bạn gái của Yến Tây Minh à? Mùi này thật là chua mà.]

[Sao cậu biết bọn họ không có khả năng, cậu cho rằng cậu là ai chứ?]

[CP Yến Nhân mau cút ra khỏi đây, chúng tôi nói chuyện của chúng tôi, liên quan gì tới các người! ]

[Nhất định là do cậu ta ghen ghét Niệm Niệm của chúng ta!]



Bị fans của chính mình mắng là trải nghiệm như thế nào đây?

—— Cảm ơn, đau nhưng vẫn rất vui, chua nhưng vẫn rất tuyệt.

Lê Niệm bị mắng tới mức hoài nghi cuộc sống này, cũng không biết nên cãi lại như thế nào, bởi vì bọn họ đều đang khen cô.

Haiz, cô nên trả lời sao đây?

Đúng lúc này, cô nhìn thấy có một người nói: [Nhắc mới nhớ, sinh nhật của Yến Tây Minh sắp tới rồi, không biết Lê Niệm có tặng quà cho cậu ấy không nhỉ.]

[Đương nhiên là có rồi, nhất định Niệm Niệm đã chuẩn bị quà xong từ lâu rồi.]

“…”

Xin lỗi, cô cũng không biết là có chuyện này đấy.

Lê Niệm phát hiện trên diễn đàn, sinh nhật của Yến Tây Minh là vào ngày 31 tháng 5, lúc đó cách thời gian thi đại học không tới một tuần.

Lê Niệm suy nghĩ thật lâu, quyết định từ giờ tới ngày sinh nhật của anh nếu cả hai vẫn chưa làm hòa với nhau, thì cô sẽ lấy lý do vì chúc mừng sinh nhật anh để làm hòa là được.

Cô cũng không muốn trước khi kết thúc kỳ thi đại học, mà cô vẫn còn chiến tranh lạnh với Yến Tây Minh, nếu không chờ đến lúc tốt nghiệp, có khả năng cô sẽ vì chuyện này mà hối hận cả đời.

Lê Niệm đã lựa chọn rất kỹ, quyết định sẽ tặng đồng hồ làm quà sinh nhật cho anh, là của nhãn hiệu Rolex, vì đa số các nam sinh đều rất thích nhãn hiệu này.



Từng ngày trôi qua, kỳ thi đại học càng đến gần, bầu không khí trong lớp cũng càng lúc càng căng thẳng, lớp học ồn ào ngày xưa đến hôm nay cũng chẳng còn ai nói chuyện nữa, chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút viết không ngừng vang lên.

Trong lúc đó, Lê Niệm và Yến Tây Minh vẫn không nói chuyện như cũ, nhưng hiện tại cô cũng chẳng còn sức lực để suy nghĩ về chuyện khác, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều là tài liệu ôn tập, cùng với với vô số đề thi giải không hết.

Mỗi lần kiểm tra xong, Mã Quốc Phú đều kêu Lê Niệm tới văn phòng, tự mình giảng những câu cô đã làm sai, nói câu nào không được phép sai, phân tích thật kỹ lưỡng cho cô hiểu, còn nói cô chính là hy vọng của trường học.

Mỗi lần về đến nhà, động tác của cha mẹ cô đều rất cẩn thận, sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cô, ngay cả em trai cũng không dám ầm ĩ, đêm nào mẹ cũng đều nấu cháo gà cho cô ăn.

Tuy rằng Lê Niệm không muốn ăn chút nào, nhưng cô vẫn cười nói cảm ơn, chờ sau khi bà rời đi, thì cô sẽ vào toilet nôn hết ra ngoài.

Lê Niệm cũng không biết tại sao mình lại bị như vậy, thậm chí có đôi khi ở nhà học bài, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng luôn cảm thấy buồn bực, có cảm giác buồn nôn, không thể ăn được gì.

Sau cô tìm nguyên nhân trên mạng, người ta nói đây là cảm giác lo lắng trước kỳ thi, cũng bởi vì cô đã tự tạo cho bản thân áp lực quá lớn, phải học được cách điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Lê Niệm thở dài, nếu có thể điều chỉnh thì tốt biết mấy, phản ứng sinh lý không phải là thứ cô có thể khống chế.

Dù sao chỉ cần thi đại học xong là tốt rồi, Lê Niệm chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, khuôn mặt nhỏ dần hóp lại.

Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, khi cô đang chuẩn bị cho kỳ thi căng thẳng, không biết tên Cố Dữ ngồi phía sau đã ăn trúng thuốc gì, cũng có thể sắp thi đại học, nên cảm thấy bản thân không còn cơ hội để biểu hiện nữa, mỗi ngày đều ở trước mặt cô điên cuồng tạo cảm giác tồn tại.

“Đề này làm như thế nào?” Cố Dữ đang làm đề toán, lười biếng gọi tên Lê Niệm: “Mau chỉ cho tôi.”

“Cút.” Lê Niệm mặc kệ hắn.

Cố Dữ vẫn tiếp tục gọi cô không ngừng, gọi đến khi nào cô để ý hắn thì mới thôi.

Lúc đâu Lê Niệm còn chỉ hắn hai bài, nhưng sau đó phát hiện hắn căn bản không hề nghe giảng, đây chỉ là trò thu hút sự chú ý của cô mà thôi, nên cô lập tức không để ý tới hắn nữa.

Nhưng Cố Dữ vẫn không chịu từ bỏ, khó hiểu hỏi vì sao cô lại cố gắng học tập như vậy, với điều kiện của nhà cô, cho dù thi không đậu đại học, thì vẫn có đường lui mà.

Lê Niệm trừng mắt nhìn hắn, chỉ nói: “Những người đi con đường khác nhau không có khả năng hợp tác với nhau.”

Về sau cô bị hắn làm phiền tới mức không chịu nổi, nên đã xin giáo viên, hy vọng có thể đổi chỗ ngồi, cách Cố Dữ càng xa càng tốt.

Mã Quốc Phú đồng ý, ông còn nghiêm khắc phê bình Cố Dữ.

Nhờ vậy thế giới của Lê Niệm cũng yên tĩnh hơn được một chút.



Cuối cùng cũng đã tới ngày 31 tháng 5, tuy rằng cô vẫn luôn chuẩn bị cho kỳ thi, nhưng Lê Niệm không hề quên hôm nay là ngày sinh nhật của Yến Tây Minh, đã hơn một tháng, tên kia thật sự không hề tới tìm cô lần nào.

Lê Niệm trong lòng cười ha hả, trên diễn đàn nói anh thích cô tới mức nào, thích cái rắm ấy, kết quả cô còn phải chạy đi dỗ dành người ta.

Hôm nay cô cố tình dậy sớm, cất quà đã chuẩn bị cho anh vào cặp sách, sau đó đi tới trường học.

Yến Tây Minh vẫn chưa tới, hoặc có thể nói cô cũng không biết anh có tới hay không, sau khi được thầy giáo cho phép, nên anh rất khi tới trường học, với mức độ nổi tiếng hiện tại của anh ở trường thì ở nhà học bài còn hơn.

Lê Niệm liếc mắt nhìn chiếc ghế trống của anh, đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc.

Cô uể oải cúi đầu xuống, tối hôm qua cô không nhịn được đã ôn bài đến tận hai ba giờ sáng, hiện tại đầu cực kỳ đau, hai bên tai đều bị ù, dẫn tới việc hai tiết đầu tiếng Anh cũng không nghe vào, chuông tan học vừa vang lên, cô lập tức nằm bò xuống bàn.

Lý Như thấy hai mắt cô nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, lo lắng vỗ vai cô: “Lê Niệm, cậu không sao chứ?”

Kết quả của cái vỗ này, cơ thể Lê Niệm hơi cử động, bỗng nhiên cơ thể mềm như bông dần dần ngã xuống khỏi mặt bàn, nghiêng về phía người cô ấy.

Lý Như bị dọa sợ, luống cuống tay chân đỡ lấy cô, hoảng sợ hét to: “Lê Niệm!”



Lê Niệm cảm thấy đầu rất đau, cơ thể không còn chút sức lực nào, trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có người cõng cô lên, cánh tay của người đó rất rắn chắc, bước đi vững vàng, dường như cô không hề có cảm giác người đó đang đi vậy.

Lê Niệm dựa vào lưng người đó, dường như cô ngửi thấy mùi bồ kết thoang thoảng, mát lạnh dễ ngửi, còn có chút quen thuộc.

Cô giống như đã ngủ một giấc, còn mơ thấy một giấc mơ rất dài, trong mơ có Cố Dữ, hắn giống như chó điên cứ đuổi theo cô, đuổi cỡ nào cũng không chịu đi, cô sợ tới mức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy người trước mặt vẫn là Cố Dữ, hắn đang ngồi cạnh giường bệnh bấm điện thoại.

“…”

Lê Niệm nhéo mặt của mình, sao cô vẫn mơ thấy ác mộng vậy chứ.

Cố Dữ thấy cô tỉnh lại, lập tức kích động đứng dậy: “Rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”

“…Không.”

Cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện đây là phòng y tế: “Tại sao tôi lại ở đây?”

Cố Dữ nói: “Cậu ngất xỉu trong lớp, Lý Như cũng bị hù cho sắp chết, bác sĩ nói cậu bị áp lực quá lớn lại không chịu nghỉ ngơi đầy đủ nên mới ngất xỉu, mỗi năm đều sẽ có vài trường hợp giống như vậy, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Lê Niệm gật đầu: “Tôi ngất xỉu bao lâu rồi?”

“Nửa tiếng rồi.”

“Cậu đưa tôi tới đây?”

“…”

Không biết vì sao Cố Dữ lại tránh ánh mắt của cô, trả lời rất mơ hồ.

“Ngẩng đầu lên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện