Chương 69
Giang Hành Triệt cất nhẫn đi, nhớ lại lời Tề Chu nói.
Cậu ta nói từ trước kia đến bây giờ, ở trong mắt người ngoài, cô Hề Thời mãi mãi là người yêu anh.
Nhưng anh lại thấy rất mơ hồ với tình cảm của Hề Thời, cho nên mới có những chuyện lúc trước, mới có sự xa cách của Hề Thời, còn sẽ lúc giống như bây giờ, cho dù trợ lý cũng làm rồi áo lót cũng cởi rồi thì vẫn sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cái gì mà nhược điểm gì đó.
Giang Hành Triệt chậm rãi thở dài.
Nếu thật sự nói là nhược điểm, trái tim ở trên người cô thì có tính là nhược điểm không?
Anh lại lấy điện thoại ra lật xem lịch trình của mình một chút.
Cách giao thừa còn một ngày, cả thành phố G đã được bao phủ trong bầu không khí ngày Tết, không chỉ đường phố buôn bán mà trung tâm thương mại lớn cũng bắt đầu làm các hoạt động chúc mừng năm mới mà thậm chí cả thời tiết cũng bắt đầu phương thức chúc mừng đặc biệt.
Trong một đêm, nhiệt độ thành phố G vốn được xưng danh đông ấm chợt hạ xuống dưới 10 độ, gió lớn gào thét mây đen ùn ùn kéo đến, ngay cả bầu trời cũng mưa xen lẫn tuyết.
Buổi sáng Hề Thời bị lạnh đến tỉnh.
Cô vội vàng lấy quần mùa thu* mặc cho mình, nghe Diệp Sâm nói tối hôm qua sân khấu buổi biểu diễn bị gió thổi đổ hai cái cột, phía ban tổ chức cực kỳ sầu não, bây giờ bọn họ đang tăng thêm giờ làm việc để tu sửa gấp, buổi diễn tập đã định ra vào ban ngày hôm nay cũng tạm thời không diễn ra được.
*Loại quần dài mặt trong thường là len, được dùng mặc bên trong để giữ ấm vào mùa đông.
Bởi vì không diễn tập nên Hề Thời ôm túi sưởi tay làm ổ ở khách sạn như cá ướp muối.
Cửa phòng bị gõ.
Hề Thời tưởng là giao hàng, cô lê dép lê loẹt quẹt đi lấy, kết quả vừa mở cửa liền va vào vòng ôm tràn đầy ấm áp và hơi thở lành lạnh của người đàn ông.
Hề Thời không ngờ Giang Hành Triệt sẽ đến, mặc dù cô có chút bất ngờ nhưng vui mừng càng nhiều hơn chút: “Anh không phải đi làm sao?”
Giang Hành Triệt treo áo khoác lên móc treo ở cửa: “Cho mình một kỳ nghỉ.”
Hề Thời cảm nhận được hơi lạnh trên người Giang Hành Triệt, cô duỗi tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu: “Rất lạnh phải không?”
Giang Hành Triệt vuốt vuốt quần áo ở nhà có cảm xúc mềm mại trên người Hề Thời: “Ừm.”
Lại vài phút sau, giao hàng của Hề Thời tới.
Hề Thời không nghĩ tới Giang Hành Triệt sẽ đến nên chỉ gọi một cốc trà sữa, có điều cô nhớ rõ Giang Hành Triệt không uống đồ uống ngọt lịm này, cô dùng ống hút chọc một cái vào nắp, hút trước một ngụm nếm thử hương vị rồi lại lịch sự hỏi Giang Hành Triệt một câu: “Anh uống không?”
Kết quả Giang Hành Triệt nhận lấy trà sữa, mặt không đổi sắc mà uống.
Cốc trà sữa không trong suốt, Hề Thời cũng không nhìn thấy Giang Hành Triệt uống được bao nhiêu, cô chỉ nhìn thấy yết hầu của người đàn ông chuyển động, trong lòng cảm thấy không ổn.
Cuối cùng Giang Hành Triệt cũng uống xong trà sữa, trả lại cốc cho cô.
Hề Thời nhận lấy, ước lượng cốc trong tay một chút, cô lập tức đen mặt.
Một nửa cốc trà sữa nhỏ của cô đã bị uống mất rồi.
Giang Hành Triệt nhận ra được sắc mặt Hề Thời, anh bổ sung: “Uống ít đồ uống không lành mạnh thôi.”
Hề Thời ôm cốc trà sữa chỉ còn lại một nửa bắt đầu tức giận, cô hận không thể mở nắp ly trà sữa ụp cả cốc lên đầu người đàn ông này, nhưng ngẫm nghĩ chút thì lại cảm thấy không nỡ, hậm hừ chất vấn: “Đồ uống không lành mạnh mà anh còn uống nhiều như vậy?”
Giang Hành Triệt mặt không đổi sắc: “Vì để em uống ít đi một chút.”
Hề Thời bị lời ngụy biện này làm cho hoảng sợ luôn rồi, cô không ngờ trên thế giới này lại có thể có người không nói lý lẽ như vậy, cô đặt cốc xuống, giữ chặt một cánh tay Giang Hành Triệt kéo ra ngoài: “Anh đi đi, em không hoan nghênh anh, tạm biệt!”
Giang Hành Triệt kéo Hề Thời lại, anh hơi dùng chút sức, kéo cô đến trước người mình.
Hề Thời không khỏi xoay người, cô không đứng vững, trực tiếp bịch một cái, lấy cách cực kỳ phim thần tượng ngã ngồi trên đùi người đàn ông.
Đầu óc cô nhất thời mông lung còn chưa phản ứng lại, Giang Hành Triệt đã ôm cô kéo vào trong lòng anh.
Hề Thời hít thở mạnh: “Giang Hành… Ưm ưm ưm.”
Hề Thời vốn muốn túm tóc Giang Hành Triệt bảo anh tự trọng, sau đó cô lại nhận ra giữa môi răng anh còn có vị ngọt trà sữa của cô, vì thế cực kỳ tức giận biến tự trọng thành cướp đoạt, giống như sư tử con bảo vệ đồ ăn, ngay cả đồ ăn trong miệng địch cũng phải cướp sạch.
Nụ hôn này dường như làm tiêu hao rất lớn, lúc tách ra Hề Thời đã thở dốc.
Ngược lại vẻ mặt Giang Hành Triệt bình tĩnh, dường như còn ở trong dư vị xúc cảm của sự thân mật lúc nãy.
Hề Thời đột nhiên tức phát khóc.
Bởi vì muốn duy trì vóc dáng, sợ mập lên nên nửa tháng cô mới cho phép mình uống một cốc trà sữa, nửa tháng này vất vả lắm mới thưởng cho bản thân một cốc trà sữa, kết quả lại bị Giang Hành Triệt thuận tiện uống một nửa.
Giang Hành Triệt biết mình quá đáng, anh vội vàng ôm Hề Thời, dùng ngón cái xoa xoa gương mặt cô: “Xin lỗi, anh nhận lỗi với em, xin lỗi em, được không?”
Hè Thời quay đầu đi, không để ý tới.
Giang Hành Triệt thở dài, tay cách lớp quần áo xoa xoa lên bụng dưới Hề Thời: “Kỳ kinh nguyệt của em không phải là vào mấy ngày này sao?”
Hề Thời: “Hử?”
Giang Hành Triệt: “Uống ít trà một chút.”
Hề Thời hơi sửng sốt.
Trong kỳ kinh nguyệt hình như không thể uống quá nhiều trà, sẽ dẫn đến thiếu sắt thiếu máu, không tốt cho cơ thể lắm.
Hóa ra là nguyên nhân này, Hề Thời lại nhìn Giang Hành Triệt, biểu cảm trên mặt cô không được tự nhiên lắm.
Cô cũng không nhớ rõ, người đàn ông này lại nhớ kỳ kinh nguyệt của cô còn rõ ràng hơn mình.
Giang Hành Triệt sờ sờ mái tóc sau lưng Hề Thời: “Qua mấy ngày nữa sẽ bù cho em, em muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.”
Hề Thời “Hừ” một tiếng: “Còn lâu em mới cần.”
Bị anh nói như vậy, Hề Thời đột nhiên cũng không có hứng thú gì với nửa cốc trà sữa dư lại.
Cô đặt cằm trên vai Giang Hành Triệt, giống như cún con mà dựng thẳng chóp mũi lên ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh. Cô cũng không nói ra được là hương gì, nhưng rất dễ chịu, khiến người ta không nhịn được muốn ngửi thêm.
Giang Hành Triệt ôm Hề Thời, ánh mắt sẫm đi. Trước kỳ kinh nguyệt mức độ hormone của con người cũng sẽ hơi có sự thay đổi, biểu hiện ra bên ngoài mà nói, đại khái chính là giống như bây giờ, rất thích mùi trên người anh.
Anh dõi mắt nhìn ngoài cửa sổ, gió bên ngoài còn đang thổi, sắc trời âm u gần như không phân rõ được ngày đêm.
Chẳng qua là bật điều hòa nên trong nhà rất ấm áp.
Giang Hành Triệt nâng mông Hề Thời bế cô lên đi vào phòng ngủ.
Hề Thời biết bây giờ anh muốn làm gì, cánh tay cô duy trì trên cổ Giang Hành Triệt, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
…
Sẩm tối, mưa gió bên ngoài đã dừng lại, Hề Thời bọc chăn nhỏ ngồi trên sofa ôm một cốc sữa bò uống từng ngụm từng ngụm.
Diệp Sâm đang kết nối điện thoại với người của đài truyền hình.
Dự báo thời tiết nói mai mưa gió sẽ ngừng, đương nhiên mặc dù là không dừng thì cũng phải tổ chức như thường lệ, chỉ là nhiệt độ rất thấp, trong nhóm lớn WeChat đạo diễn đang nhắc nhở các đoàn đội nghệ sĩ chú ý giữ ấm.
Hồ Tiểu Dương chuyển vali trang phục biểu diễn của Hề Thời ra, ngày mai trực tiếp thay ở hậu trường.
Không biết có phải Giang Hành Triệt làm trợ lý đến nghiện rồi hay không mà lại bận rộn cùng Hồ Tiểu Dương.
Hồ Tiểu Dương lặng lẽ nhìn Giang Hành Triệt, nhớ tới “Tiểu Giang” lúc trước cùng mình xưng anh gọi em, hoài nghi việc trong nhà người ta có phải có khó khăn còn chuẩn bị vay tiền hay không, anh ta thở dài đỡ trán.
Còn phải kiểm tra trang phục biểu diễn một lần cuối nữa.
Hồ Tiểu Dương nâng áo lên nhìn nhìn.
Giang Hành Triệt cũng nhìn nhìn.
Có hơi mỏng, nhưng bên trong có dán mấy miếng dán giữ nhiệt nên chắc là không vấn đề gì.
Hồ Tiểu Dương kiểm tra xong áo lại kiểm tra quần.
Giang Hành Triệt cất áo đi, ánh mắt dừng trên cái quần kia.
Anh nhìn mấy vết rách rộng trên quần, đột nhiên nhíu chặt mày muốn chết.
Danh sách chương