Mộng Đình rất nhanh liền hiểu ra ý của cô. Bà bảo cô hãy đợi bà một lát, trong lúc đó có thể đi xung quanh xem.
Bà vén rèm bước vào một căn phòng khác, Tư Truy nhìn theo bà sau đó bắt đầu lại gần giá treo. Cô không dám động vào bởi cô cảm thấy chúng rất quý giá, chỉ dám xem bằng mắt thường.
Quay qua chiếc gương to, lúc này Bùi Nghiêu đang đứng nhìn cô, mắt không rời, khuôn mặt tỏ ra si mê. Tư Truy dang tay ôm lấy anh, anh liền thuận thế xoa đầu cô. Ngập ngừng vài giây, anh vẫn quyết định hỏi: "Hôm nay em thấy thoải mái không?"
Tư Truy ngẩng đầu nhìn anh rồi lại áp mặt vào ngực anh, giọng lí nhí: "Có ạ!"
Cô không nói ra chỉ khi bước vào đây cô mới càng thoải mái hơn. Không gian, hoa cỏ, đặc biệt là Mộng Đình. Sự hòa ái trên gương mặt bà giống như một người mẹ, tỉ mỉ quan tâm, đỡ đần con cái, tạo cảm giác vô cùng dễ gần, khiến cô bất tri bất giác quên đi mặc cảm, chướng ngại tâm lý của mình. Mà những cảm xúc ấm áp ấy cho đến bây giờ cô mới được nếm thử. Không phải cảm xúc từ tình yêu mà đó là cảm xúc từ gia đình. Một người xa lạ lại khiến cô cảm nhận được cảm xúc này... vậy là sao chứ? Trước đó, Tư Truy đã luôn lo rằng bản thân vì điều đó mà bất kính với Mộng Đình. Thế nhưng cô đã vượt qua tất cả và thật sự dám đưa tay ra.
Tư Truy tự hào về mình, tuy rằng niềm vui này rất đỗi nhỏ nhoi nhưng nó dường như giúp cô thoát xác.
Bùi Nghiêu không nghe thấy cô nói nữa, bóng hai người phản chiếu trong gương, Tư Truy thấp hơn anh. Mỗi lần ôm anh đều phải cúi người, hoặc thay vào đó là sẽ bế cô lên.
Đang ôm, Tư Truy đột nhiên nhúc nhích. Tầm nhìn nhanh chóng rơi vào bức tranh vẽ trên tường kia. Một khóm hoa với những bông hoa màu trắng như sữa, chỗ gần nhụy là những cánh hoa màu đỏ, lá xanh lác đác làm nền cho chúng. Một loài hoa sở hữu hai sắc thái trên cùng một bông, mọc thành chùm, chụm lại như chiếc ô nhỏ, hoa ngọc nữ.
Tư Truy nhận ra đây là hoa ngọc nữ, cô nhìn anh cười tươi tắn rồi chỉ tay vào bức tường. Anh biết cô đang thích thú liền để cô chạy qua đó.
Người đàn ông mê mẩn nhìn cô gái đứng giữa bức họa toàn hoa, những bông hoa sống động y như thật khiến anh liên tưởng tới một rừng hoa, mà cô thì đang đứng ở đó, thỏa thích được mẹ thiên nhiên bao bọc.
Bất chợt Mộng Đình bước ra, nhẹ nhàng, lặng lẽ. Bà đứng ở cửa nhìn Tư Truy bên cạnh bức tranh vẽ hoa ngọc nữ của bà, trong phút chốc cứ ngỡ căn phòng sáng lên.
Tư Truy mặc váy hoa, vóc dáng mềm mại, tóc đen xõa dài, nhìn từ đằng sau quả thật vô cùng ăn nhập với bức tranh kia.
Mộng Đình cầm chiếc váy trên tay, di chuyển tới chỗ Bùi Nghiêu, bà nhỏ giọng: "Cậu rất yêu cô ấy?"
Câu hỏi của bà thật kì lạ, có gì phải nghi ngờ khi biểu hiện đã rõ như vậy? Bùi Nghiêu không nhìn bà, chỉ đáp: "Đúng vậy."
Nghe xong, Mộng Đình hít sâu, tiếp: "Cậu muốn cưới chưa?"
Anh không hiểu tại sao bà lại quan tâm đến chuyện của anh, nhưng đây là bạn do mẹ anh giới thiệu. Chắc hẳn bà ta phải có tố chất tuyệt vời mới được mẹ anh ưu ái muốn Tư Truy đi chọn đồ. Bây giờ bà tỏ ra thăm dò anh nhiều như vậy, ắt là có dụng ý riêng. Chưa kể sự việc ban nãy, bà đã khiến anh thực sự bất ngờ khi có thể chữa lành vết thương lòng cho cô chỉ trong nháy mắt.
Nhất thời, Bùi Nghiêu không dám phớt lờ câu hỏi đó của Mộng Đình. Anh cẩn thận suy nghĩ lại, nhìn Tư Truy. Đột nhiên lúc này cô quay người lại, trên môi là nụ cười thuần khiết, rạng rỡ. Nhịp tim anh tăng tốc một cách ngỡ ngàng, anh mỉm miệng cười: "Có chứ, rất muốn là đằng khác."
"Hai người đang nói gì vậy?"
Tư Truy tò mò hỏi, bước lại gần, thấy anh đang cười.
Mộng Đình chủ động tiếp lời: "Không có gì, tôi đã chọn ra hai bộ đồ phù hợp nhất, cô thử đi!"
Sự chú ý của Tư Truy nhanh chóng chuyển qua chiếc váy trắng mà bà cầm trên tay. Màu trắng tinh khôi như đập vào mắt, cô chậm rãi nhận lấy, được bà chỉ đường tới phòng thay đồ.
Ngay khi Tư Truy vừa đi, hai người lại tiếp tục chủ đề dang dở. Mộng Đình nói: "May một chiếc váy cưới đi!"
Lông mày Bùi Nghiêu hơi hơi nhướng lên, có chút buồn cười nhìn người phụ nữ trạc tuổi mẹ mình: "Tôi có thể hiểu bà đang gạ gẫm tôi sử dụng dịch vụ của tiệm bà không?"
"Ồ, nếu cậu muốn!" Mộng Đình bình thản nhún vai, sắc mặt chợt nhiên trở nên nghiêm túc: "Thực ra mẹ cậu có nhờ vả tôi."
Bùi Nghiêu cau mày, là Lâm Tịch sao? Chẳng lẽ bà còn nôn nóng hơn người trực tiếp bước vào lễ đường như anh? Chưa gì đã tính đến chuyện may váy cưới rồi?
Mặc dù mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Bùi Nghiêu nhưng anh không nghĩ bà lại đi trước như vậy. Anh cũng định đợi cuộc thi kia kết thúc rồi sẽ đưa cô đi may váy cưới để chuẩn bị kết hôn, thế nhưng bây giờ... nếu như đã có người ngỏ lời thì anh cũng không ngại, dù sao anh cũng đã có ý tưởng. Chỉ ngay vừa rồi thôi, ý tưởng ấy vẫn hiện hình trong đầu anh.
"Vậy thì..."
Bùi Nghiêu xoay người với lấy bản vẽ cùng cái bút chì đặt trên mặt bàn, chỉ với vài đường phác họa đơn giản anh đã trình bày rõ ràng mong muốn của mình.
"Một bộ váy lý tưởng mà cậu muốn cô dâu của mình mặc trong ngày cưới?"
Hai mắt Mộng Đình dán vào bản phác thảo, hiện tại bà đang cảm thấy vô cùng hứng thú.
Sau khi thêm thắt chi tiết, rốt cuộc Bùi Nghiêu cũng xong. Bản phác thảo có thể không hoàn hảo như nhà thiết kế chuyên nghiệp nhưng về cơ bản đã đúng theo ý của anh.
Bùi Nghiêu gật đầu: "Cảm hứng của nó xuất phát từ những đóa hoa ngọc nữ. Vừa rồi bà cũng biết tại sao rồi đấy! Loài hoa này thật hợp với cô ấy..."
Nói đến đây, giọng anh trầm hẳn đi. Nghĩ đến hình ảnh từng bông hoa trắng muốt tượng trưng cho vẻ đẹp của người con gái đôi mươi, anh lại thấy lòng mình rung rinh.
Mộng Đình hoàn toàn có suy nghĩ trùng khớp với anh, từ khoảnh khắc vừa trông thấy cô là bà đã biết nội tâm lẩn khuất trong con người này tuy có chút phức tạp nhưng thực chất đơn thuần ra sao. Cho nên bà đã thành công trong việc khiến cô cảm giác an toàn và thực hiện hành động mà tâm trí cô luôn cho là "vùng cấm" ấy.
Mộng Đình xem qua bản phác thảo rồi lấy chúng từ tay anh, bà hỏi: "Biết số đo ba vòng của cô ấy không?"
"82 - 58 - 85!"
Người đàn ông mặt không đổi sắc nói ra ba con số, từ sau cái lần nếm được vị ngon ngọt đó, anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay mọi đặc điểm sinh lý trên cơ thể cô. Từ số đo, nốt ruồi hay cho dù là vết sẹo.
Mộng Đình ghi vào bản vẽ, thấp giọng cười: "Body không tồi, nhưng cậu đừng ỷ mình cao lớn mà ức hiếp cô bé đó nha! Sức cậu tôi e rằng Tư Truy không chịu nổi."
"Tôi biết rồi." Bùi Nghiêu húng hắng ho, tiện thể nói thêm size giày. Đúng lúc Tư Truy vừa thay đồ xong đi ra.
Bà vén rèm bước vào một căn phòng khác, Tư Truy nhìn theo bà sau đó bắt đầu lại gần giá treo. Cô không dám động vào bởi cô cảm thấy chúng rất quý giá, chỉ dám xem bằng mắt thường.
Quay qua chiếc gương to, lúc này Bùi Nghiêu đang đứng nhìn cô, mắt không rời, khuôn mặt tỏ ra si mê. Tư Truy dang tay ôm lấy anh, anh liền thuận thế xoa đầu cô. Ngập ngừng vài giây, anh vẫn quyết định hỏi: "Hôm nay em thấy thoải mái không?"
Tư Truy ngẩng đầu nhìn anh rồi lại áp mặt vào ngực anh, giọng lí nhí: "Có ạ!"
Cô không nói ra chỉ khi bước vào đây cô mới càng thoải mái hơn. Không gian, hoa cỏ, đặc biệt là Mộng Đình. Sự hòa ái trên gương mặt bà giống như một người mẹ, tỉ mỉ quan tâm, đỡ đần con cái, tạo cảm giác vô cùng dễ gần, khiến cô bất tri bất giác quên đi mặc cảm, chướng ngại tâm lý của mình. Mà những cảm xúc ấm áp ấy cho đến bây giờ cô mới được nếm thử. Không phải cảm xúc từ tình yêu mà đó là cảm xúc từ gia đình. Một người xa lạ lại khiến cô cảm nhận được cảm xúc này... vậy là sao chứ? Trước đó, Tư Truy đã luôn lo rằng bản thân vì điều đó mà bất kính với Mộng Đình. Thế nhưng cô đã vượt qua tất cả và thật sự dám đưa tay ra.
Tư Truy tự hào về mình, tuy rằng niềm vui này rất đỗi nhỏ nhoi nhưng nó dường như giúp cô thoát xác.
Bùi Nghiêu không nghe thấy cô nói nữa, bóng hai người phản chiếu trong gương, Tư Truy thấp hơn anh. Mỗi lần ôm anh đều phải cúi người, hoặc thay vào đó là sẽ bế cô lên.
Đang ôm, Tư Truy đột nhiên nhúc nhích. Tầm nhìn nhanh chóng rơi vào bức tranh vẽ trên tường kia. Một khóm hoa với những bông hoa màu trắng như sữa, chỗ gần nhụy là những cánh hoa màu đỏ, lá xanh lác đác làm nền cho chúng. Một loài hoa sở hữu hai sắc thái trên cùng một bông, mọc thành chùm, chụm lại như chiếc ô nhỏ, hoa ngọc nữ.
Tư Truy nhận ra đây là hoa ngọc nữ, cô nhìn anh cười tươi tắn rồi chỉ tay vào bức tường. Anh biết cô đang thích thú liền để cô chạy qua đó.
Người đàn ông mê mẩn nhìn cô gái đứng giữa bức họa toàn hoa, những bông hoa sống động y như thật khiến anh liên tưởng tới một rừng hoa, mà cô thì đang đứng ở đó, thỏa thích được mẹ thiên nhiên bao bọc.
Bất chợt Mộng Đình bước ra, nhẹ nhàng, lặng lẽ. Bà đứng ở cửa nhìn Tư Truy bên cạnh bức tranh vẽ hoa ngọc nữ của bà, trong phút chốc cứ ngỡ căn phòng sáng lên.
Tư Truy mặc váy hoa, vóc dáng mềm mại, tóc đen xõa dài, nhìn từ đằng sau quả thật vô cùng ăn nhập với bức tranh kia.
Mộng Đình cầm chiếc váy trên tay, di chuyển tới chỗ Bùi Nghiêu, bà nhỏ giọng: "Cậu rất yêu cô ấy?"
Câu hỏi của bà thật kì lạ, có gì phải nghi ngờ khi biểu hiện đã rõ như vậy? Bùi Nghiêu không nhìn bà, chỉ đáp: "Đúng vậy."
Nghe xong, Mộng Đình hít sâu, tiếp: "Cậu muốn cưới chưa?"
Anh không hiểu tại sao bà lại quan tâm đến chuyện của anh, nhưng đây là bạn do mẹ anh giới thiệu. Chắc hẳn bà ta phải có tố chất tuyệt vời mới được mẹ anh ưu ái muốn Tư Truy đi chọn đồ. Bây giờ bà tỏ ra thăm dò anh nhiều như vậy, ắt là có dụng ý riêng. Chưa kể sự việc ban nãy, bà đã khiến anh thực sự bất ngờ khi có thể chữa lành vết thương lòng cho cô chỉ trong nháy mắt.
Nhất thời, Bùi Nghiêu không dám phớt lờ câu hỏi đó của Mộng Đình. Anh cẩn thận suy nghĩ lại, nhìn Tư Truy. Đột nhiên lúc này cô quay người lại, trên môi là nụ cười thuần khiết, rạng rỡ. Nhịp tim anh tăng tốc một cách ngỡ ngàng, anh mỉm miệng cười: "Có chứ, rất muốn là đằng khác."
"Hai người đang nói gì vậy?"
Tư Truy tò mò hỏi, bước lại gần, thấy anh đang cười.
Mộng Đình chủ động tiếp lời: "Không có gì, tôi đã chọn ra hai bộ đồ phù hợp nhất, cô thử đi!"
Sự chú ý của Tư Truy nhanh chóng chuyển qua chiếc váy trắng mà bà cầm trên tay. Màu trắng tinh khôi như đập vào mắt, cô chậm rãi nhận lấy, được bà chỉ đường tới phòng thay đồ.
Ngay khi Tư Truy vừa đi, hai người lại tiếp tục chủ đề dang dở. Mộng Đình nói: "May một chiếc váy cưới đi!"
Lông mày Bùi Nghiêu hơi hơi nhướng lên, có chút buồn cười nhìn người phụ nữ trạc tuổi mẹ mình: "Tôi có thể hiểu bà đang gạ gẫm tôi sử dụng dịch vụ của tiệm bà không?"
"Ồ, nếu cậu muốn!" Mộng Đình bình thản nhún vai, sắc mặt chợt nhiên trở nên nghiêm túc: "Thực ra mẹ cậu có nhờ vả tôi."
Bùi Nghiêu cau mày, là Lâm Tịch sao? Chẳng lẽ bà còn nôn nóng hơn người trực tiếp bước vào lễ đường như anh? Chưa gì đã tính đến chuyện may váy cưới rồi?
Mặc dù mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Bùi Nghiêu nhưng anh không nghĩ bà lại đi trước như vậy. Anh cũng định đợi cuộc thi kia kết thúc rồi sẽ đưa cô đi may váy cưới để chuẩn bị kết hôn, thế nhưng bây giờ... nếu như đã có người ngỏ lời thì anh cũng không ngại, dù sao anh cũng đã có ý tưởng. Chỉ ngay vừa rồi thôi, ý tưởng ấy vẫn hiện hình trong đầu anh.
"Vậy thì..."
Bùi Nghiêu xoay người với lấy bản vẽ cùng cái bút chì đặt trên mặt bàn, chỉ với vài đường phác họa đơn giản anh đã trình bày rõ ràng mong muốn của mình.
"Một bộ váy lý tưởng mà cậu muốn cô dâu của mình mặc trong ngày cưới?"
Hai mắt Mộng Đình dán vào bản phác thảo, hiện tại bà đang cảm thấy vô cùng hứng thú.
Sau khi thêm thắt chi tiết, rốt cuộc Bùi Nghiêu cũng xong. Bản phác thảo có thể không hoàn hảo như nhà thiết kế chuyên nghiệp nhưng về cơ bản đã đúng theo ý của anh.
Bùi Nghiêu gật đầu: "Cảm hứng của nó xuất phát từ những đóa hoa ngọc nữ. Vừa rồi bà cũng biết tại sao rồi đấy! Loài hoa này thật hợp với cô ấy..."
Nói đến đây, giọng anh trầm hẳn đi. Nghĩ đến hình ảnh từng bông hoa trắng muốt tượng trưng cho vẻ đẹp của người con gái đôi mươi, anh lại thấy lòng mình rung rinh.
Mộng Đình hoàn toàn có suy nghĩ trùng khớp với anh, từ khoảnh khắc vừa trông thấy cô là bà đã biết nội tâm lẩn khuất trong con người này tuy có chút phức tạp nhưng thực chất đơn thuần ra sao. Cho nên bà đã thành công trong việc khiến cô cảm giác an toàn và thực hiện hành động mà tâm trí cô luôn cho là "vùng cấm" ấy.
Mộng Đình xem qua bản phác thảo rồi lấy chúng từ tay anh, bà hỏi: "Biết số đo ba vòng của cô ấy không?"
"82 - 58 - 85!"
Người đàn ông mặt không đổi sắc nói ra ba con số, từ sau cái lần nếm được vị ngon ngọt đó, anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay mọi đặc điểm sinh lý trên cơ thể cô. Từ số đo, nốt ruồi hay cho dù là vết sẹo.
Mộng Đình ghi vào bản vẽ, thấp giọng cười: "Body không tồi, nhưng cậu đừng ỷ mình cao lớn mà ức hiếp cô bé đó nha! Sức cậu tôi e rằng Tư Truy không chịu nổi."
"Tôi biết rồi." Bùi Nghiêu húng hắng ho, tiện thể nói thêm size giày. Đúng lúc Tư Truy vừa thay đồ xong đi ra.
Danh sách chương