Cố Man Châu nói những lời hệt như thủ tục trước cưới xin vậy. Nghe xong, khóe môi Bùi Nghiêu lập tức cong lên một nụ cười nhẹ, anh nhướng lông mày, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn Tư Truy.

"Tôi sẽ chú ý..."

Tư Truy âm thầm gãi vào lòng bàn tay anh, mắt thì lại nhìn Cố Man Châu, ý nhắc cô nàng đừng có nói bừa. Đối với sự nhắc nhở của cô, Cố Man Châu chỉ cười, cô nàng nhấm nháp vị rượu còn đọng lại trong khoang miệng, sau đó trưng ra biểu cảm thích thú. Cảm giác này phải nói là tuyệt, cô ta lại có thể thẳng thắn, trực tiếp nói chuyện với người cao quý như thế. Không uổng công chăm chỉ bấy lâu nay.

Lâm Tịch gắp cho Tư Truy một miếng thịt kho: "Ăn nhiều vào, con gầy lắm đó!"

Bà cụ Bùi, bà cụ Bàng cũng góp vui, mỗi người lại mỗi người một miếng. Bát của Tư Truy chẳng mấy chốc là đầy ú ụ, cô mỉm cười cảm ơn, cúi đầu ăn thật ngon lành.

Cả nhà muốn giữ cô lại thế nhưng Tư Truy lại không thể ở, cô phải về nhà xem mẹ ra sao đã.

Tiễn cô ra cổng, Lâm Tịch lưu luyến ôm cô rồi vẫy tay chào. Cố Man Châu hôm nay được ngồi "ké" xe Bùi Nghiêu cho nên rất thức thời ngồi đằng sau.

Vòng 2 vừa quay hôm qua, không chiếu luôn trong ngày như vòng 1, tối ngày mai mới được công chiếu. Bởi vì thời lượng dài hơn bình thường một chút nên tổ chương trình phải biên tập và chỉnh sửa lại, có chút mất thời gian. Tư Truy nghĩ ngợi, cô nghiêng đầu nhìn đèn đường lướt qua mắt mình, trong lòng mênh mông trống rỗng cho đến khi tiếng Cố Man Châu đột ngột vang lên.

"Chủ tịch Bùi, nhờ anh đưa Tư Truy về!"

"Tư Truy, chào em nhé!"

Cô chậm rãi hạ tay xuống, bấy giờ mới quay sang Bùi Nghiêu nói: "Anh à, đưa em đến đây được rồi..."

"Em chắc chứ?" Bùi Nghiêu trầm ngâm, chợt hỏi.

Tư Truy gật gật đầu: "Em muốn yên tĩnh một lát."

Bùi Nghiêu vươn người, ôm chầm cô vào lòng. Bàn tay mang theo hơi ấm không ngừng vuốt ve mái tóc suôn mượt buông xõa của cô, giọng êm ái: "Có chuyện gì hãy gọi cho anh. Anh luôn sẵn sàng lắng nghe em."

"Vâng..."

Bùi Nghiêu đi rồi, Tư Truy xoay người bước lên vỉa hè. Từ đây về đến nhà cô không xa lắm nếu như đi bằng đường ngõ.



Những cây bên đường xào xạc tiếng lá cọ sát rì rầm vào nhau, bọn chúng núp lùm trong bóng tối giương những đôi mắt cúi xuống nhìn người đi đường. Tư Truy ngửa đầu, trông lên thấy những vì sao lấp lánh, những mảng màu rực rỡ, trong giây phút này phảng phất đọng lại trong đôi mắt trong suốt và nhiều nỗi u buồn của cô.

Thở một tiếng dài thườn thượt, chẳng rõ bản thân tại sao lại buồn? Có lẽ do phải về nhà chăng? Nhà vốn là nơi trút bỏ gánh nặng, vậy mà với cô, về nhà giống như đến địa ngục vậy, không một phút lơi lỏng, thư thả.

Con đường phía trước như trải dài, và bất ngờ Tư Truy thấy một người con gái đang bước qua mình.

"Dương Tự Linh!"

Cô lên tiếng gọi cô ta lại, Dương Tự Linh ngẩng đầu, đứa bé trên tay kêu oe oe. Cô ta bồng đứa bé lên dỗ dành, nó ngoan ngoãn bá vào vai cô ta cười toe toét.

"Tư Truy, cô đi đâu vậy?"

Dương Tự Linh nhìn cô, vui vẻ hỏi, dường như ngạc nhiên. Khuôn mặt hao gầy có chút nhăn lại, trong mắt là sự dịu dàng của người làm mẹ.

"Tôi vừa ra ngoài về. Đây... là con cô sao?"

Tư Truy nhìn đứa bé, má nó phúng phính tựa hồ có thể đàn hồi như cái bánh bao. Trong vô thức cô đưa tay lên, đứa bé không hề né tránh, ngược lại còn giơ tay nhỏ vẫy vẫy trước cô.

"Ừ, con tôi. Trông nó dễ thương chứ?"

"Vâng, trông nó dễ thương cũng rất giống cô."

Hai người ngồi xuống ghế đá ven đường nói chuyện, Dương Tự Linh tỏ ra ngưỡng mộ đối với cô, còn khen cô nấu ăn giỏi.

Tư Truy vô cùng ngại, bản thân nào có tài cán gì mà lại được khen như vậy. Tuy nhiên, cô vẫn vui lòng đón nhận, ít khi cô trò chuyện được quá ba câu với người không thân như Dương Tự Linh, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể tự tin giao lưu hơn trước.

Dương Tự Linh vừa bồng con vừa nhìn ra xa: "Cuộc thi nhanh thật, loáng cái đã đến vòng chung khảo rồi. Ban đầu tôi chỉ ôm suy nghĩ đăng kí cho vui, hoàn toàn không nghĩ mình đậu, bây giờ... còn được vào cả vòng trong..."

Dường như với Dương Tự Linh, điều này là một điều rất đỗi xa vời. Nay nó đột nhiên gần như vậy, có thể chạm tới dễ dàng như vậy, tự dưng cô ta sinh ra cảm giác sợ hãi, rằng đây chỉ là ảo ảnh vừa chạm là tan.

Hoàn cảnh của Dương Tự Linh có vẻ cũng khó khăn không kém Tư Truy, có sự đồng cảm, hai người càng nói càng hợp nhau hơn.

Dương Tự Linh nhếch miệng nhìn cô: "Trước kia tôi không phát hiện cô lại thân thiện, đáng yêu như vậy..."



"Thật không? Cô không cảm thấy ghét tôi, hoặc không thích tôi hay sao?"

Tư Truy mím môi đầy dè dặt. Dương Tự Linh mỉm cười lắc đầu. Cô ta bỗng nhiên nhắc đến chuyện từ mấy hôm trước.

"Ngày chúng ta lên xe rời khỏi khu đồi núi kia, cô đã đi đâu vậy? Lúc đó tôi vốn muốn ngồi với cô, nhưng lại không nhìn thấy cô. Lát sau thì cô Ôn đến nói rằng cô có người đón... Bạn trai cô tới à?"

Đôi lông mày mảnh dẻ của Tư Truy nhăn lại rất khẽ, cô hỏi lại: "Cô Ôn là Ôn Uyển sao?"

"Đúng vậy, cô ấy tốt thật, không hề có khoảng cách giữa ban giám khảo với thí sinh, còn tốt bụng chuyển lời cho cô."

Dương Tự Linh không khỏi cảm thán, rõ ràng cô ta rất có thiện cảm với con người Ôn Uyển.

Lời của cô ta khiến Tư Truy không thể không suy nghĩ nhiều. Cô làm gì nhờ Ôn Uyển chuyển lời hộ? Lúc đó, cô còn đang bị nhốt trong buồng tắm ở khu sinh hoạt. Đèn tắt, cửa đóng, điện thoại dính nước, thiếu chút nữa là không thể ra ngoài. Nếu Bùi Nghiêu không tới kịp thì cô cũng không biết bao giờ mình mới có thể thoát khỏi nơi đó, hoặc có một khả năng là cảm lạnh, bị côn trùng cắn suốt một đêm...

Vả lại, cô với cô ta còn chẳng thân nhau chút nào. Cho nên, Ôn Uyển lấy đâu ra căn cứ để nói với người khác là cô có người đón rồi? Càng nghĩ Tư Truy càng sáng ra. Cô đã hiểu, tất cả chỉ là cái kế của Ôn Uyển, mà cô là người trực tiếp chịu trận. Nhốt cô lại, nói dối để tài xế lái xe không đợi cô nữa... Thì ra Ôn Uyển có thể tính xa như vậy, hơn cả là cô ta có lá gan để làm chuyện xấu.

Tư Truy tạm biệt Dương Tự Linh, cổ họng nghẹn lại như bị chắn bởi thứ gì đó. Rốt cuộc thù hằn gì mà khiến Ôn Uyển phải lao tâm khổ tứ với cô như vậy? Cô là một người bình thường, nhan sắc tạm dừng ở mức ưa nhìn, chính là kiểu ngoài đường nhan nhản loại người như cô, không có gì đặc biệt, không có gì nổi trội... Vì vậy, rốt cuộc vì lý do gì?

"Do Bùi Nghiêu sao?"

Một câu hỏi mọc lên trong đầu Tư Truy, cẩn thận nghĩ ngợi thì lại thấy đúng. Có lẽ ngay từ lần đụng mặt đầu tiên tại buổi tiệc của Bùi Phưởng, Ôn Uyển đã không ưa gì cô rồi.

Tư Truy sải bước dài, cô nhún vai: "Mặc kệ, cô ta muốn làm gì thì làm. Mình chỉ cần biết mình không có lỗi là được!"

Nếu như cô không làm gì quá đáng mà Ôn Uyển cũng ghét cô thì đó là vấn đề ở cô ta. Cô không cần thiết phải bận tâm, khi mà cô chẳng phải kẻ xen vào một cuộc tình hay vi phạm đạo đức.

Ngay từ ban đầu khi Bùi Nghiêu nói lời yêu cô, anh cũng đã trình bày về các mối quan hệ hiện tại của bản thân. Anh đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng anh với Ôn Uyển không có gì, càng không có cái gọi là đính hôn vớ vẩn. Trò mèo của cô ta có thể qua mắt được ba mẹ anh nhưng không qua mắt được anh, huống hồ, chưa một ai trong Bùi gia đồng ý cho cô ta qua cửa hay chấp nhận với thân phận mà cô ta vẫn thường hão huyền: Bà Bùi.

Thân phận đó... Bùi Nghiêu chỉ dành nó cho Tư Truy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện