Ngón tay bé bé xinh xinh của Tư Truy được bao bọc bởi chiếc nhẫn giấy. Chiếc nhẫn được Bùi Nghiêu gấp từ lá đơn, anh cẩn thận đeo vào tay cô, vẻ mặt trân trọng nói: "Bà Bùi, em có đồng ý làm vợ anh?"
Tư Truy quắn quéo cả người, miệng cười sắp không kìm được. Cô đưa tay lên cao nhìn chiếc nhẫn có giá trị vật chất không cao nhưng giá trị tinh thần thì lại vô giá. Cô mỉm cười, "Đã gọi em là bà Bùi mà còn hỏi em có đồng ý làm vợ anh không? Anh ăn cướp đấy à?"
"Chính là muốn cướp em..."
Bùi Nghiêu nhéo mũi cô, hai người ầm ĩ một hồi, không khí nhạt nhẽo của đêm khuya cứ thế qua đi. Mệt rồi, Tư Truy dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ vẫn còn chép miệng.
Người đàn ông vuốt lên gò má nhô cao với đôi ba nốt tàn nhang duyên dáng của cô, khuôn mặt rất đỗi dịu dàng, ánh mắt thậm chí có thể làm tan cả đá. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nâng nhẹ bàn tay được đeo nhẫn giấy, anh thì thầm: "Mặc dù chiếc nhẫn này đẹp nhưng anh muốn đổi cho em một chiếc nhẫn to hơn. Tiểu Truy à, chờ anh!"
Nói rồi, anh đặt tay cô vào trong chăn, đứng dậy bước ra bên ngoài. Tranh thủ ôm máy tính xử lý nốt công việc song vẫn không quên trông chừng cô.
Trời tảng sáng, Bùi Nghiêu nhìn đồng hồ. Anh có một cuộc họp cấp cao, bắt buộc phải đi, không đi không được.
Bước vào trong, khẽ khàng vén mái tóc Tư Truy, thực sự không muốn đi chút nào. Tuy nhiên, lúc này ở cửa, Bùi Phưởng đột nhiên xuất hiện. Cô nàng hai tay xách hai túi đồ chạy lại, tươi cười nói với anh: "Nếu anh bận thì cứ đi trước, em sẽ chăm sóc chị dâu."
"Em làm được không?" Bùi Nghiêu nhìn cô em gái của mình với ánh mắt nghi ngờ.
Cô nàng lập tức hếch mũi: "Anh cũng khinh thường em quá rồi đó! Mặc dù em không giỏi như anh nhưng em cũng không vô dụng, chăm sóc người ốm em thừa khả năng."
"Được rồi, vậy tạm giao cô ấy cho em." Bùi Nghiêu gật đầu, bỗng nhìn cô nàng với ý thăm dò: "Muốn kết hôn hả?"
"Em đã nói rồi, em nhất định sẽ kết hôn với anh ấy. Tuy anh ấy không hẳn là người nước mình nhưng em thấy anh ấy rất tốt."
"Anh tưởng em phải thích Lăng Cẩm Hạo?"
Nhắc đến vấn đề này, Bùi Phưởng lập tức xù lông: "Ai thèm thích Lăng Cẩm Hạo? Em chỉ coi anh ấy là anh em, hoàn toàn không có ý gì."
Bùi Nghiêu thoáng trầm ngâm, anh nhìn rõ tình cảm của Lăng Cẩm Hạo dành cho Bùi Phưởng, tiếc là cô em gái này quá ngốc không nhận ra, lại nằng nặc muốn kết hôn với người khác. Bây giờ cha mẹ ngăn cản không được, cô nàng cũng muốn quậy tung cái nhà rồi.
Trong mắt anh hiện lên sự tính toán sâu xa, đút tay vào túi, nhếch môi nói: "Bên phía cha mẹ anh sẽ nói giúp em! Muốn kết hôn chứ gì, anh thành toàn cho em, đến lúc đó đừng có hối hận..."
"Sao em có thể hối hận? Nhưng nếu anh muốn giúp thì em cũng xin cảm ơn!"
Bùi Phưởng cười tít mắt, có thể thấy cô nàng rất vui. Có sự giúp sức của Bùi Nghiêu, cô nhất định sẽ thuận lợi kết hôn.
"À, đúng rồi." Đột nhiên nhớ ra, Bùi Phưởng rút một tấm ảnh từ trong túi, lanh lẹ đưa nó cho anh. Ngày cô dẫn bạn trai về ra mắt, Bùi Nghiêu không có nhà cho nên không biết.
"Anh chưa được gặp bạn trai em có đúng không? Cho anh xem ảnh anh ấy, có phải là rất đẹp trai?"
Trong ảnh là một chàng trai có mái tóc vàng hơi xoăn, đứng trên khoang tàu chụp ảnh, mọi đường nét trên gương mặt đều thiên về nét Tây hơn là nét Đông. Bùi Phưởng thực sự muốn lấy chồng Tây hay sao? Điều này anh không hề cấm cản, nhưng nhìn hắn, anh cảm thấy đây không phải người đàn ông tốt.
Bùi Nghiêu không nói nhiều mà chỉ lộ ra một nụ cười nhạt: "Không đẹp."
Dứt lời, anh cầm theo tấm ảnh đi mất. Bùi Phưởng nhăn nhó, lầm bầm mắng anh không biết thưởng thức.
Cô nàng thoáng nhìn qua cô gái đang ngủ trên giường, trộm nghĩ rốt cuộc Bùi Nghiêu có gì mà khiến một người đơn thuần như Tư Truy say đắm, ngã vào lòng anh. Sức hút của anh không thể phủ nhận, thế nhưng cái mặt lạnh đó đúng là trông thiếu đòn mà.
Bùi Phưởng ngồi một bên lướt điện thoại, đến khi Tư Truy dậy thì chỉ thấy cô nàng đang ngủ gà ngủ gật.
Cô không đánh thức cô nàng, nhẹ nhàng ngồi dậy. Bụng kêu lên, cô liền xuống giường định tìm đồ ăn. Thực ra, cô có chút thèm đồ ngọt.
10 phút sau, Tư Truy lững thững xách một túi bánh kem quay trở về. Đang đi thì bất ngờ đụng phải mẹ con Ôn Uyển. Hai mẹ con họ trông giống hệt nhau, đều xinh đẹp và có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Tư Truy coi như không nhìn thấy mà đi lướt qua cô ta, có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ôn Uyển chợt gọi cô lại, nhìn bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của cô rồi khoanh tay nói kháy: "Bùi Nghiêu thật chẳng yêu thương cô gì cả. Cô bị bệnh mà còn vác bộ dạng này ra ngoài sao?"
"Bộ dạng của tôi làm sao?" Tư Truy nhìn lại chính mình, đúng là cô không sang trọng như cô ta, nhưng cô có nét riêng, đâu thể lôi ra so sánh được. Một người ốm với một người trang điểm kĩ lưỡng, không cần nghĩ cũng biết ai nhỉnh hơn ai.
"Xấu. Cô không thấy mình đang làm hỏng bộ mặt của anh ấy à?"
Ôn Uyển cụp mắt, bởi vì đi giày cao gót nên cao hơn Tư Truy, nhìn khá khí thế nhưng cô cũng chẳng thua thiệt.
Cô lùi cách xa cô ta một bước: "Vậy thì thay mặt anh ấy xin lỗi cô, nếu cô không thích... cô có thể cất mắt đi, không nhìn nữa!"
Sắc mặt Ôn Uyển trầm xuống, người phụ nữ có tuổi bên cạnh cũng tái mét. Bà ta chỉ tay vào mặt cô: "Ăn nói kiểu gì đấy hả?! Đúng là không có giáo dưỡng!"
Tư Truy nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn hai người. Cô cười gằn đáp: "Tôi đúng là không có giáo dưỡng. Nói xong rồi chứ? Vậy tôi đi trước, cảm ơn!"
Cô bước đi thật nhanh, túi ni lông trong tay đã sớm trở nên méo mó. Khi đối diện với Ôn Uyển cô không có một chút rụt rè hay e sợ. Như đã nói, cô đã không còn là Trịnh Tư Truy của ngày xưa nữa. Và mọi chuyện đều có mức độ, nhẫn nhịn được cô sẽ nhẫn nhịn, còn không thì phải nói.
Sự dịu dàng, đơn thuần của cô cũng chỉ dành cho người xứng đáng. Mèo cũng có thể hóa hổ, Tư Truy tuy hiền nhưng cũng biết giận.
Cô không chịu nổi, đứng trước cửa, một tay chống nạnh như một cô gái chua ngoa: "Tôi xấu thì liên quan gì đến cô chứ? Có xấu thì Bùi Nghiêu cũng chấp nhận tôi, đâu đến lượt cô phải lo?"
Tình địch đúng là rắc rối mà. Tư Truy nhìn bản thân qua tấm kính cửa, tóc được cô buộc gọn gàng tôn lên khuôn mặt sáng sủa, tuy không đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng chẳng phải quá xấu. Tại sao Ôn Uyển luôn chê cô như vậy? Cô cũng biết mình như này có thể sẽ bị nói là không xứng với Bùi Nghiêu, nhưng người trong cuộc chưa nói, người ngoài cuộc đã chõ tay vào làm gì.
Tư Truy khó chịu trong lòng, xung quanh Bùi Nghiêu toàn là người đẹp, cô được tính là cái gì đây chứ? Lần đầu cô biết ghen có mùi vị như thế nào, cảm giác này thật là ức chế chết đi được!
Đem bộ mặt ỉu xỉu vào phòng, ai ngờ vừa mới đặt chân vào liền bị dọa cho giật mình. Bùi Phưởng đứng trước mặt cô, vội vã hỏi: "Chị đi đâu vậy? Em đang định đi tìm chị..."
"Chị..." Tư Truy giơ chiếc bánh ngọt trong tay lên: "Chị đi mua bánh."
"Ngồi xuống đi chị!"
Bùi Phưởng dìu cô ngồi xuống ghế, cô đột nhiên nắm tay cô nàng, có chút ấp úng mở miệng: "Em có thể nói cho chị biết... anh của em với Ôn Uyển rốt cuộc có quan hệ gì hay không?"
"Chị ghen rồi hả?"
Tư Truy quắn quéo cả người, miệng cười sắp không kìm được. Cô đưa tay lên cao nhìn chiếc nhẫn có giá trị vật chất không cao nhưng giá trị tinh thần thì lại vô giá. Cô mỉm cười, "Đã gọi em là bà Bùi mà còn hỏi em có đồng ý làm vợ anh không? Anh ăn cướp đấy à?"
"Chính là muốn cướp em..."
Bùi Nghiêu nhéo mũi cô, hai người ầm ĩ một hồi, không khí nhạt nhẽo của đêm khuya cứ thế qua đi. Mệt rồi, Tư Truy dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ vẫn còn chép miệng.
Người đàn ông vuốt lên gò má nhô cao với đôi ba nốt tàn nhang duyên dáng của cô, khuôn mặt rất đỗi dịu dàng, ánh mắt thậm chí có thể làm tan cả đá. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nâng nhẹ bàn tay được đeo nhẫn giấy, anh thì thầm: "Mặc dù chiếc nhẫn này đẹp nhưng anh muốn đổi cho em một chiếc nhẫn to hơn. Tiểu Truy à, chờ anh!"
Nói rồi, anh đặt tay cô vào trong chăn, đứng dậy bước ra bên ngoài. Tranh thủ ôm máy tính xử lý nốt công việc song vẫn không quên trông chừng cô.
Trời tảng sáng, Bùi Nghiêu nhìn đồng hồ. Anh có một cuộc họp cấp cao, bắt buộc phải đi, không đi không được.
Bước vào trong, khẽ khàng vén mái tóc Tư Truy, thực sự không muốn đi chút nào. Tuy nhiên, lúc này ở cửa, Bùi Phưởng đột nhiên xuất hiện. Cô nàng hai tay xách hai túi đồ chạy lại, tươi cười nói với anh: "Nếu anh bận thì cứ đi trước, em sẽ chăm sóc chị dâu."
"Em làm được không?" Bùi Nghiêu nhìn cô em gái của mình với ánh mắt nghi ngờ.
Cô nàng lập tức hếch mũi: "Anh cũng khinh thường em quá rồi đó! Mặc dù em không giỏi như anh nhưng em cũng không vô dụng, chăm sóc người ốm em thừa khả năng."
"Được rồi, vậy tạm giao cô ấy cho em." Bùi Nghiêu gật đầu, bỗng nhìn cô nàng với ý thăm dò: "Muốn kết hôn hả?"
"Em đã nói rồi, em nhất định sẽ kết hôn với anh ấy. Tuy anh ấy không hẳn là người nước mình nhưng em thấy anh ấy rất tốt."
"Anh tưởng em phải thích Lăng Cẩm Hạo?"
Nhắc đến vấn đề này, Bùi Phưởng lập tức xù lông: "Ai thèm thích Lăng Cẩm Hạo? Em chỉ coi anh ấy là anh em, hoàn toàn không có ý gì."
Bùi Nghiêu thoáng trầm ngâm, anh nhìn rõ tình cảm của Lăng Cẩm Hạo dành cho Bùi Phưởng, tiếc là cô em gái này quá ngốc không nhận ra, lại nằng nặc muốn kết hôn với người khác. Bây giờ cha mẹ ngăn cản không được, cô nàng cũng muốn quậy tung cái nhà rồi.
Trong mắt anh hiện lên sự tính toán sâu xa, đút tay vào túi, nhếch môi nói: "Bên phía cha mẹ anh sẽ nói giúp em! Muốn kết hôn chứ gì, anh thành toàn cho em, đến lúc đó đừng có hối hận..."
"Sao em có thể hối hận? Nhưng nếu anh muốn giúp thì em cũng xin cảm ơn!"
Bùi Phưởng cười tít mắt, có thể thấy cô nàng rất vui. Có sự giúp sức của Bùi Nghiêu, cô nhất định sẽ thuận lợi kết hôn.
"À, đúng rồi." Đột nhiên nhớ ra, Bùi Phưởng rút một tấm ảnh từ trong túi, lanh lẹ đưa nó cho anh. Ngày cô dẫn bạn trai về ra mắt, Bùi Nghiêu không có nhà cho nên không biết.
"Anh chưa được gặp bạn trai em có đúng không? Cho anh xem ảnh anh ấy, có phải là rất đẹp trai?"
Trong ảnh là một chàng trai có mái tóc vàng hơi xoăn, đứng trên khoang tàu chụp ảnh, mọi đường nét trên gương mặt đều thiên về nét Tây hơn là nét Đông. Bùi Phưởng thực sự muốn lấy chồng Tây hay sao? Điều này anh không hề cấm cản, nhưng nhìn hắn, anh cảm thấy đây không phải người đàn ông tốt.
Bùi Nghiêu không nói nhiều mà chỉ lộ ra một nụ cười nhạt: "Không đẹp."
Dứt lời, anh cầm theo tấm ảnh đi mất. Bùi Phưởng nhăn nhó, lầm bầm mắng anh không biết thưởng thức.
Cô nàng thoáng nhìn qua cô gái đang ngủ trên giường, trộm nghĩ rốt cuộc Bùi Nghiêu có gì mà khiến một người đơn thuần như Tư Truy say đắm, ngã vào lòng anh. Sức hút của anh không thể phủ nhận, thế nhưng cái mặt lạnh đó đúng là trông thiếu đòn mà.
Bùi Phưởng ngồi một bên lướt điện thoại, đến khi Tư Truy dậy thì chỉ thấy cô nàng đang ngủ gà ngủ gật.
Cô không đánh thức cô nàng, nhẹ nhàng ngồi dậy. Bụng kêu lên, cô liền xuống giường định tìm đồ ăn. Thực ra, cô có chút thèm đồ ngọt.
10 phút sau, Tư Truy lững thững xách một túi bánh kem quay trở về. Đang đi thì bất ngờ đụng phải mẹ con Ôn Uyển. Hai mẹ con họ trông giống hệt nhau, đều xinh đẹp và có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Tư Truy coi như không nhìn thấy mà đi lướt qua cô ta, có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ôn Uyển chợt gọi cô lại, nhìn bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của cô rồi khoanh tay nói kháy: "Bùi Nghiêu thật chẳng yêu thương cô gì cả. Cô bị bệnh mà còn vác bộ dạng này ra ngoài sao?"
"Bộ dạng của tôi làm sao?" Tư Truy nhìn lại chính mình, đúng là cô không sang trọng như cô ta, nhưng cô có nét riêng, đâu thể lôi ra so sánh được. Một người ốm với một người trang điểm kĩ lưỡng, không cần nghĩ cũng biết ai nhỉnh hơn ai.
"Xấu. Cô không thấy mình đang làm hỏng bộ mặt của anh ấy à?"
Ôn Uyển cụp mắt, bởi vì đi giày cao gót nên cao hơn Tư Truy, nhìn khá khí thế nhưng cô cũng chẳng thua thiệt.
Cô lùi cách xa cô ta một bước: "Vậy thì thay mặt anh ấy xin lỗi cô, nếu cô không thích... cô có thể cất mắt đi, không nhìn nữa!"
Sắc mặt Ôn Uyển trầm xuống, người phụ nữ có tuổi bên cạnh cũng tái mét. Bà ta chỉ tay vào mặt cô: "Ăn nói kiểu gì đấy hả?! Đúng là không có giáo dưỡng!"
Tư Truy nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn hai người. Cô cười gằn đáp: "Tôi đúng là không có giáo dưỡng. Nói xong rồi chứ? Vậy tôi đi trước, cảm ơn!"
Cô bước đi thật nhanh, túi ni lông trong tay đã sớm trở nên méo mó. Khi đối diện với Ôn Uyển cô không có một chút rụt rè hay e sợ. Như đã nói, cô đã không còn là Trịnh Tư Truy của ngày xưa nữa. Và mọi chuyện đều có mức độ, nhẫn nhịn được cô sẽ nhẫn nhịn, còn không thì phải nói.
Sự dịu dàng, đơn thuần của cô cũng chỉ dành cho người xứng đáng. Mèo cũng có thể hóa hổ, Tư Truy tuy hiền nhưng cũng biết giận.
Cô không chịu nổi, đứng trước cửa, một tay chống nạnh như một cô gái chua ngoa: "Tôi xấu thì liên quan gì đến cô chứ? Có xấu thì Bùi Nghiêu cũng chấp nhận tôi, đâu đến lượt cô phải lo?"
Tình địch đúng là rắc rối mà. Tư Truy nhìn bản thân qua tấm kính cửa, tóc được cô buộc gọn gàng tôn lên khuôn mặt sáng sủa, tuy không đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng chẳng phải quá xấu. Tại sao Ôn Uyển luôn chê cô như vậy? Cô cũng biết mình như này có thể sẽ bị nói là không xứng với Bùi Nghiêu, nhưng người trong cuộc chưa nói, người ngoài cuộc đã chõ tay vào làm gì.
Tư Truy khó chịu trong lòng, xung quanh Bùi Nghiêu toàn là người đẹp, cô được tính là cái gì đây chứ? Lần đầu cô biết ghen có mùi vị như thế nào, cảm giác này thật là ức chế chết đi được!
Đem bộ mặt ỉu xỉu vào phòng, ai ngờ vừa mới đặt chân vào liền bị dọa cho giật mình. Bùi Phưởng đứng trước mặt cô, vội vã hỏi: "Chị đi đâu vậy? Em đang định đi tìm chị..."
"Chị..." Tư Truy giơ chiếc bánh ngọt trong tay lên: "Chị đi mua bánh."
"Ngồi xuống đi chị!"
Bùi Phưởng dìu cô ngồi xuống ghế, cô đột nhiên nắm tay cô nàng, có chút ấp úng mở miệng: "Em có thể nói cho chị biết... anh của em với Ôn Uyển rốt cuộc có quan hệ gì hay không?"
"Chị ghen rồi hả?"
Danh sách chương