Mọi người đã chọn tổ đội gần xong hết rồi mà Tư Truy vẫn chưa biết được chọn ai. Nói thì nói là có thể tùy ý nhưng trong lòng người nào cũng hiểu một quy tắc ngầm, đó chính là nam ở với nam, nữ ở với nữ.
May mắn rằng cô với Trần Tiếp không đụng độ nhau, có mấy người phụ nữ muốn ghép cặp với Kim Lệ Huyên nhưng không dám. Thấy vậy, cô bèn mạnh dạn tiến lên, nở một nụ cười thân thiện, nói: "Ảnh hậu Kim, tôi có thể chung đội với cô được không?"
Kim Lệ Huyên đánh giá Tư Truy một chút, nhan sắc không quá nổi bật, kinh diễm mà chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn. Cô ta đưa tay lên miệng, bẽn lẽn cười đáp: "Có thể, chúng ta hãy giúp đỡ nhau nhé!"
Mục đích tham gia chương trình này của cô ta không phải đoạt giải mà là câu độ nổi tiếng. Vì thế, cô ta cần một người làm nền cho mình, và đương nhiên người đó không thể xinh đẹp hơn cô ta được. Vừa rồi, cô ta thấy có người khá xinh đẹp muốn lập đội với mình, kín đáo để lộ ánh mắt đanh thép không cho bọn họ lại gần. Tư Truy đến ngỏ lời vừa hay hợp ý cô ta.
Kim Lệ Huyên đưa ra tay muốn bắt tay Tư Truy, xây dựng hình tượng một nữ thần nhưng đợi mãi mà không thấy đáp lại.
Tư Truy nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình, cơ thể cứ cứng ngắc, những kí ức không mấy tốt đẹp liền xuất hiện. Đây là chướng ngại tâm lý của cô, sợ hãi với những cái bắt tay. Nghe có vẻ kì lạ nhưng hồi nhỏ, do thường xuyên bị Trịnh Nhất chìa tay đòi tiền, hoặc dùng chính đôi tay ấy cướp đồ, đánh đập, lâu dần hình thành nên chứng bệnh này.
Hễ có ai muốn bắt tay là cô lại rụt rè, không có hành động đáp trả, dẫn đến khiến cho bản thân cùng người đối diện xấu hổ.
Tư Truy cảm thấy hơi khó thở, cô cúi đầu thật thấp, rành rọt nói: "Cảm ơn cô, tôi sẽ cố gắng."
Cô chỉ có thể mượn hành động này để che giấu đi việc đó mà thôi. Nụ cười trên môi Kim Lệ Huyên có chút sượng lại, cô ta không đôi co nữa, thu tay lại nhìn ống kính máy quay.
Mọi người tiến vào bên trong dựng lều, mỗi cặp chọn một mảnh đất, có phân tách giữa khu nam và khu nữ.
Tư Truy chật vật ôm đống đồ nặng, đến nơi liền vứt xuống đất, chống nạnh thở không ra hơi. Kim Lệ Huyên cầm dây thừng cùng một số đồ vật nhẹ nhàng khác, ấy vậy mà cô ta còn đi rất chậm, hơn nữa vừa đi lại vừa tương tác với máy quay.
Cô có chút khó chịu, dù sao đây cũng là chương trình truyền hình thực tế, có phải show biểu diễn của cô ta đâu. Mấy người quay phim cũng vậy, nãy giờ mọi người đã bắt đầu dựng lều mà chỉ mải mê tập trung vào Kim Lệ Huyên với Vệ Thiên Từ.
Cô nén một tiếng thở dài, không đợi Kim Lệ Huyên nữa. Một mình giăng lều bạt quả thực là khó khăn không tưởng.
Lúc này, người quản lý của Kim Lệ Huyên bỗng chạy tới bảo cô ta nghỉ, đưa cho cô ta một chai nước khoáng, dìu cô ta ngồi xuống ghế.
Hai mắt Tư Truy hơi tối đi, nhịn xuống sự tức giận. Đây mới là ngày đầu, còn chưa chính thức thi nữa, cô không thể gây sự được.
Nghĩ thế, Tư Truy im lặng mà làm, hoàn toàn không đếm xỉa hay gọi gì Kim Lệ Huyên.
Quản lý của cô ta thấy vậy liền ghé tai ả thì thầm: "Cô gái kia cũng biết điều đó."
"Nhưng vừa nãy cô ta không thèm bắt tay em."
Kim Lệ Huyên trầm giọng, rõ ràng vẫn để bụng chuyện này. Cô ta cứ ngồi đó thảnh thơi quan sát Tư Truy vất vả, không hề có ý đứng dậy giúp đỡ. Đến khi cô đã dựng gần xong, cô ta mới mỉm cười, bước đến sờ mó vài cái coi như là làm. Xong xuôi chỉ chực chờ máy quay lia tới là vuốt trán làm như mệt nhọc.
Tư Truy cũng đến chịu, cảm thấy vị Ảnh hậu này quá giả tạo rồi. Hy vọng cô sẽ yên ổn chung sống với người này đến khi cuộc thi kết thúc.
Bấy giờ, trong ô tô, Bùi Nghiêu nhìn màn hình laptop có kết nối trực tiếp với máy quay trong kia. Cô gái của anh vẫn là hiền lành, bị người ta bắt nạt rồi. Cái lều đó khó dựng như thế nào chứ? Lại để cô một mình dựng, người còn lại thì ngồi xơi nước...
Anh ngước mắt ngóng về bãi cỏ phía xa, nhàn nhạt bảo với Chương Lâu: "Cậu xem... Nói với đạo diễn Phùng, Ngô Trung, Tô Đào, đây là cuộc thi bình đẳng và trung thực. Tôi yêu cầu bọn họ không được phép thiên vị bất kì ai, cho dù là minh tinh hay gì, phân cảnh quay cũng phải đều, nếu là nhiệm vụ cần có sự phối hợp thì phải phối hợp, không được một người làm còn một người chơi."
"Còn nữa, vốn tôi có thể rót vào cũng có thể rút ra. Cảnh cáo bọn họ ghi nhớ kĩ cho tôi!"
Ánh mắt người đàn ông ẩn hiện tia sắc bén, anh lạnh lùng tắt laptop đi.
Chương Lâu cẩn thận vâng dạ một tiếng, anh ta xuống dưới xe, bước nhanh vào trường quay.
Đạo diễn Phùng Khoan là người trông thấy anh ta đầu tiên, ông ta cười sảng, vui mừng bắt tay.
"Chào cậu, hôm nay Chủ tịch Bùi có đến không?"
Chương Lâu nhã nhặn rụt tay về: "Ngài ấy bận chút việc, không biết quá trình quay chụp tiến triển thế nào rồi?"
Anh ta làm như lơ đãng không biết gì, Phùng Khoan cũng không nhận ra câu hỏi này ẩn chứa dao nhọn. Ông ta chỉ tay về xa: "Phần mở đầu coi như đã xong, rất tốt."
"Vậy à, thực ra thì Chủ tịch muốn chuyển đến ông cùng ekip một lời..."
"Anh cứ nói đi! Tôi nghe đây!"
Chương Lâu hạ giọng truyền đạt ý tứ của Bùi Nghiêu cho Phùng Khoan. Nghe xong, sắc mặt ông ta tái đi, dường như có chút lo lắng, mất tự nhiên.
Sở dĩ ông ta đồng ý nhận làm đạo diễn cho một chương trình ẩm thực là vì vốn đầu tư cao, chủ đầu tư lại là người đàn ông danh bất hư truyền trong giới đồ cổ. Bây giờ mà rút vốn lại, cả đoàn chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Phùng Khoan cười gượng: "Tôi đã hiểu, xin anh nói với ngài ấy là hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ không phân biệt đối xử đâu ạ!"
"Tốt lắm!"
Chương Lâu búng ngón tay cái tách, anh ta đảo mắt nhìn quanh, nhận ra Tư Truy đang ngồi đóng cọc buộc dây thừng.
Đột nhiên, Tư Truy quay đầu nhìn về hướng này, Kim Lệ Huyên cũng vậy. Chương Lâu gật nhẹ với cô rồi ra về.
Phùng Khoan chau mày khó hiểu, ban nãy Chương Lâu hình như đang chào hỏi Kim Lệ Huyên. Lẽ nào giữa Bùi Nghiêu với người phụ nữ này có gì mờ ám? Ông ta gọi ekip lại, tạm dừng quay, thương lượng một số chuyện.
Tô Đào cùng Ngô Trung cả kinh, đúng thật là bọn họ có hơi hướng thiên vị hai minh tinh kia để kéo lượt xem, không nghĩ đến Bùi Nghiêu lại để tâm như vậy.
Giọng Phùng Khoan thần thần bí bí: "Các người trông nom Kim Lệ Huyên một chút, đừng để cô ta xảy ra vấn đề gì."
"Tôi biết rồi."
Ngày đầu tiên chủ yếu là làm quen và phỏng vấn, mỗi người sẽ được phát một bảng tên để phân biệt cho dễ. Tối đó, tập này được công chiếu, ngoài dự đoán đã bùng nổ độ hot và leo lên top tìm kiếm.
May mắn rằng cô với Trần Tiếp không đụng độ nhau, có mấy người phụ nữ muốn ghép cặp với Kim Lệ Huyên nhưng không dám. Thấy vậy, cô bèn mạnh dạn tiến lên, nở một nụ cười thân thiện, nói: "Ảnh hậu Kim, tôi có thể chung đội với cô được không?"
Kim Lệ Huyên đánh giá Tư Truy một chút, nhan sắc không quá nổi bật, kinh diễm mà chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn. Cô ta đưa tay lên miệng, bẽn lẽn cười đáp: "Có thể, chúng ta hãy giúp đỡ nhau nhé!"
Mục đích tham gia chương trình này của cô ta không phải đoạt giải mà là câu độ nổi tiếng. Vì thế, cô ta cần một người làm nền cho mình, và đương nhiên người đó không thể xinh đẹp hơn cô ta được. Vừa rồi, cô ta thấy có người khá xinh đẹp muốn lập đội với mình, kín đáo để lộ ánh mắt đanh thép không cho bọn họ lại gần. Tư Truy đến ngỏ lời vừa hay hợp ý cô ta.
Kim Lệ Huyên đưa ra tay muốn bắt tay Tư Truy, xây dựng hình tượng một nữ thần nhưng đợi mãi mà không thấy đáp lại.
Tư Truy nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình, cơ thể cứ cứng ngắc, những kí ức không mấy tốt đẹp liền xuất hiện. Đây là chướng ngại tâm lý của cô, sợ hãi với những cái bắt tay. Nghe có vẻ kì lạ nhưng hồi nhỏ, do thường xuyên bị Trịnh Nhất chìa tay đòi tiền, hoặc dùng chính đôi tay ấy cướp đồ, đánh đập, lâu dần hình thành nên chứng bệnh này.
Hễ có ai muốn bắt tay là cô lại rụt rè, không có hành động đáp trả, dẫn đến khiến cho bản thân cùng người đối diện xấu hổ.
Tư Truy cảm thấy hơi khó thở, cô cúi đầu thật thấp, rành rọt nói: "Cảm ơn cô, tôi sẽ cố gắng."
Cô chỉ có thể mượn hành động này để che giấu đi việc đó mà thôi. Nụ cười trên môi Kim Lệ Huyên có chút sượng lại, cô ta không đôi co nữa, thu tay lại nhìn ống kính máy quay.
Mọi người tiến vào bên trong dựng lều, mỗi cặp chọn một mảnh đất, có phân tách giữa khu nam và khu nữ.
Tư Truy chật vật ôm đống đồ nặng, đến nơi liền vứt xuống đất, chống nạnh thở không ra hơi. Kim Lệ Huyên cầm dây thừng cùng một số đồ vật nhẹ nhàng khác, ấy vậy mà cô ta còn đi rất chậm, hơn nữa vừa đi lại vừa tương tác với máy quay.
Cô có chút khó chịu, dù sao đây cũng là chương trình truyền hình thực tế, có phải show biểu diễn của cô ta đâu. Mấy người quay phim cũng vậy, nãy giờ mọi người đã bắt đầu dựng lều mà chỉ mải mê tập trung vào Kim Lệ Huyên với Vệ Thiên Từ.
Cô nén một tiếng thở dài, không đợi Kim Lệ Huyên nữa. Một mình giăng lều bạt quả thực là khó khăn không tưởng.
Lúc này, người quản lý của Kim Lệ Huyên bỗng chạy tới bảo cô ta nghỉ, đưa cho cô ta một chai nước khoáng, dìu cô ta ngồi xuống ghế.
Hai mắt Tư Truy hơi tối đi, nhịn xuống sự tức giận. Đây mới là ngày đầu, còn chưa chính thức thi nữa, cô không thể gây sự được.
Nghĩ thế, Tư Truy im lặng mà làm, hoàn toàn không đếm xỉa hay gọi gì Kim Lệ Huyên.
Quản lý của cô ta thấy vậy liền ghé tai ả thì thầm: "Cô gái kia cũng biết điều đó."
"Nhưng vừa nãy cô ta không thèm bắt tay em."
Kim Lệ Huyên trầm giọng, rõ ràng vẫn để bụng chuyện này. Cô ta cứ ngồi đó thảnh thơi quan sát Tư Truy vất vả, không hề có ý đứng dậy giúp đỡ. Đến khi cô đã dựng gần xong, cô ta mới mỉm cười, bước đến sờ mó vài cái coi như là làm. Xong xuôi chỉ chực chờ máy quay lia tới là vuốt trán làm như mệt nhọc.
Tư Truy cũng đến chịu, cảm thấy vị Ảnh hậu này quá giả tạo rồi. Hy vọng cô sẽ yên ổn chung sống với người này đến khi cuộc thi kết thúc.
Bấy giờ, trong ô tô, Bùi Nghiêu nhìn màn hình laptop có kết nối trực tiếp với máy quay trong kia. Cô gái của anh vẫn là hiền lành, bị người ta bắt nạt rồi. Cái lều đó khó dựng như thế nào chứ? Lại để cô một mình dựng, người còn lại thì ngồi xơi nước...
Anh ngước mắt ngóng về bãi cỏ phía xa, nhàn nhạt bảo với Chương Lâu: "Cậu xem... Nói với đạo diễn Phùng, Ngô Trung, Tô Đào, đây là cuộc thi bình đẳng và trung thực. Tôi yêu cầu bọn họ không được phép thiên vị bất kì ai, cho dù là minh tinh hay gì, phân cảnh quay cũng phải đều, nếu là nhiệm vụ cần có sự phối hợp thì phải phối hợp, không được một người làm còn một người chơi."
"Còn nữa, vốn tôi có thể rót vào cũng có thể rút ra. Cảnh cáo bọn họ ghi nhớ kĩ cho tôi!"
Ánh mắt người đàn ông ẩn hiện tia sắc bén, anh lạnh lùng tắt laptop đi.
Chương Lâu cẩn thận vâng dạ một tiếng, anh ta xuống dưới xe, bước nhanh vào trường quay.
Đạo diễn Phùng Khoan là người trông thấy anh ta đầu tiên, ông ta cười sảng, vui mừng bắt tay.
"Chào cậu, hôm nay Chủ tịch Bùi có đến không?"
Chương Lâu nhã nhặn rụt tay về: "Ngài ấy bận chút việc, không biết quá trình quay chụp tiến triển thế nào rồi?"
Anh ta làm như lơ đãng không biết gì, Phùng Khoan cũng không nhận ra câu hỏi này ẩn chứa dao nhọn. Ông ta chỉ tay về xa: "Phần mở đầu coi như đã xong, rất tốt."
"Vậy à, thực ra thì Chủ tịch muốn chuyển đến ông cùng ekip một lời..."
"Anh cứ nói đi! Tôi nghe đây!"
Chương Lâu hạ giọng truyền đạt ý tứ của Bùi Nghiêu cho Phùng Khoan. Nghe xong, sắc mặt ông ta tái đi, dường như có chút lo lắng, mất tự nhiên.
Sở dĩ ông ta đồng ý nhận làm đạo diễn cho một chương trình ẩm thực là vì vốn đầu tư cao, chủ đầu tư lại là người đàn ông danh bất hư truyền trong giới đồ cổ. Bây giờ mà rút vốn lại, cả đoàn chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Phùng Khoan cười gượng: "Tôi đã hiểu, xin anh nói với ngài ấy là hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ không phân biệt đối xử đâu ạ!"
"Tốt lắm!"
Chương Lâu búng ngón tay cái tách, anh ta đảo mắt nhìn quanh, nhận ra Tư Truy đang ngồi đóng cọc buộc dây thừng.
Đột nhiên, Tư Truy quay đầu nhìn về hướng này, Kim Lệ Huyên cũng vậy. Chương Lâu gật nhẹ với cô rồi ra về.
Phùng Khoan chau mày khó hiểu, ban nãy Chương Lâu hình như đang chào hỏi Kim Lệ Huyên. Lẽ nào giữa Bùi Nghiêu với người phụ nữ này có gì mờ ám? Ông ta gọi ekip lại, tạm dừng quay, thương lượng một số chuyện.
Tô Đào cùng Ngô Trung cả kinh, đúng thật là bọn họ có hơi hướng thiên vị hai minh tinh kia để kéo lượt xem, không nghĩ đến Bùi Nghiêu lại để tâm như vậy.
Giọng Phùng Khoan thần thần bí bí: "Các người trông nom Kim Lệ Huyên một chút, đừng để cô ta xảy ra vấn đề gì."
"Tôi biết rồi."
Ngày đầu tiên chủ yếu là làm quen và phỏng vấn, mỗi người sẽ được phát một bảng tên để phân biệt cho dễ. Tối đó, tập này được công chiếu, ngoài dự đoán đã bùng nổ độ hot và leo lên top tìm kiếm.
Danh sách chương