Hôm nay Lam tổng tài đích thân trốn việc ở công ty, làm tài xế cho em gái bảo bối đi khai trường.

Học viện đế đô vốn là trường đại học hàng đầu nước.

Lam Tịch cùng Lam Thần bước trùng bước trong làn người nườm nượp.

Lam Tịch được Lam Thần bảo bọc trong lòng tránh khỏi người lạ không khỏi hưởng thụ cảm giác.

Khoảnh khắc Lam Tịch nhìn thấy Thẩm Nặc Hàn, không thể không thừa nhận, đây là một siêu cấp tuấn mĩ nam, hắn đứng trên sân khấu phát biểu, phát ra hào quang nam chính muốn mù mắt chó của Lam Tịch.

Lam Tịch nhìn chằm chằm Thẩm Nặc Hàn không một chút che dấu khiến nội tâm Lam Thần dậy sóng.

Em ấy chưa từng chú ý đến ai ngoài mình!

Đó là lòng kiêu hãnh của Lam Thần, hiện giờ lòng kiêu hãnh đó sắp bị sụp đổ.

- Tịch, chuyện gì vậy? - Lam Thần hoảng hốt vội vàng cất lời đánh gãy sự mê mang của Lam Tịch.

Lam Tịch trở về thực tại lắc lắc đầu.

Không hiểu vì sao Thẩm Nặc Hàn vừa phát biểu xong liền mang theo ánh sáng ôn nhu tiến tới chỗ Lam Tịch.

- Bạn học, em là tân sinh viên sao? Có muốn anh dẫn đi tham quan trường ta không? Gì vậy? Nam chính là ý gì đây? Hắn nhất kiến chung tình với bản cô nương sao?

[ Tiểu Tịch Tịch, cô là nữ phụ, không phải nữ chính, thỉnh tự trọng. ]

Chứ là vì cái gì hắn không đi theo kịch bản lại tới đây tán tỉnh lão nương??

[ Lam Thần là một biến số trong chuỗi kịch tình. Vừa rồi nam chính đã nhìn thấy cô bước xuống từ Ferrari của Lam Thần ]

A! Ra là biết bản tiểu thư là con nhà giàu!

Lam Tịch nghĩ một hồi rồi bày ra vẻ bối rối:

- Thật không tiện, em đi cùng anh trai.

Lam Thần khó chịu nhìn Thẩm Nặc Hàn, nhiều tân sinh như vậy, vì cái gì lại mời mọc em gái xinh xắn của hắn? Nghĩ vậy hắn liền đứng chắn ngang trước mặt Lam Tịch.

- Cậu là ai?

Thẩm Nặc Hàn thoáng sượng mặt, vừa rồi không phải gã đã giới thiệu lúc phát biểu rồi sao?

- Tôi là hội trưởng hội học sinh, nhiệm vụ của tôi là muốn giúp cho các sinh viên nhanh chóng làm quen với trường học.

Gã đang định nói thêm mấy câu với Lam Tịch thì từ xa Tần Vũ chạy tới.

- Thẩm học trưởng!

Thẩm Nặc Hàn quay lại, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.

- Có chuyện gì sao?

Tần Vũ đưa một chai nước cho gã, cười xinh đẹp nói:

- Trời nóng lắm, anh uống đi.

Nội tâm Lam Tịch âm thầm cười khẩy, nữ chính à, cô cứ show gia thế ra là cưa đổ được người ta liền đó!

Tần Vũ bên cạnh Thẩm Nặc Hàn nhìn thấy Lam Thần, kinh ngạc mở to hai mắt, khuôn mặt Lam Thần này thường chiếm lấy trang bìa tạp chí tài chính kinh tế và thương mại trong và ngoài nước cô làm sao không nhận ra, huống chi cha cô là chủ tịch Tần thị, nhiều lần được Lam thị nâng đỡ qua.

- Anh là Lam tổng- chủ tịch Lam thị?

Lam Thần không phủ nhận.

Thẩm Nặc Hàn thoáng sửng sốt, chẳng trách hắn thấy quen thuộc, hóa ra là vị kia của Lam thị, thường xuất hiện trên mặt báo kinh doanh. Hắn đang chuẩn bị mở công ty dĩ nhiên có xem qua mặt.

Như vậy thì, thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt quả nhiên thân phận không đơn giản. Hẳn chính là nhị tiểu thư của Lam gia!!!

Không phải có lời đồn Lam tổng không quan tâm em gái hay sao, xem ra không phải như vậy!

Dã tâm bỗng hừng hực nổi lên trong lòng Thẩm Nặc Hàn.

[ Độ hảo cảm nam chính dành cho Tiểu Tịch Tịch cộng 20, trước mắt là 30]

- ...- Thôi rồi, nam chính có ý ôm đùi ta rồi.

Một bụng hoảng hốt của Lam Tịch lập tức biến mất khi Lam Thần nắm lấy tay cô, trở lại vẻ nhu thuận ngoan ngoãn, liền rời đi cùng Lam Thần.

Tần Vũ nhìn theo bóng lưng hai người, cảm khái:

- Lam tổng thật chiều em gái!

Thẩm Nặc Hàn ánh mắt tham lam gật gật đầu qua loa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện